Thợ Dệt Vải

Chương 1

 
1

Năm Lâm An thứ năm, hoàng đế mê tín nghe lời vu y, say đắm luyện dược.

Nghe nói thứ dược ấy, nếu uống vào có thể đưa người quay trở lại quá khứ.

Triều thần lo lắng cho quốc vận, quỳ xuống khẩn cầu hoàng hậu ta khuyên ngăn.

Đêm khuya, ta vội vã tới Trường Tín điện.

Hoàng đế ngồi cao trên điện, trước mặt đặt ba viên thuốc.

“Vu y từng nói, chỉ cần trẫm dùng dược này, liền có thể trở về bên nàng.”

Quần thần phủ phục khuyên can.

“Bệ hạ, Sở vu y y thuật tuyệt luân nhưng hắn từng có hiềm nghi là cựu đảng của Thái tử Khương quốc, nay lại đào tẩu mất dạng, há có thể nghe theo được!”

Ta bước vào trong điện, đối mặt cùng Tiêu Dịch.

“Hoàng hậu nương nương, xin người mau khuyên bệ hạ!”

Đây là năm thứ năm ta làm hoàng hậu, trong hậu cung chỉ có một mình ta.

Ai nấy đều cho rằng, hoàng đế si tình.

Nhưng bọn họ không biết, người Tiêu Dịch si tình chưa bao giờ là ta.

Mà là một cung nữ tuổi đã lớn.

Một người đã bầu bạn cùng hắn suốt sáu năm.

Một người đã c.h.ế.t bảy năm rồi.

Người mà Tiêu Dịch điên cuồng muốn tìm lại, chính là nàng ta.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười sáu, mồng chín tháng Giêng, Khương quốc tiến cống công chúa hòa thân, Thái tử Tiêu Dịch thành hôn, bị Khương thái tử mai phục ám sát.

Công chúa hòa thân, Khương Hoàn, ngồi trong xe ngựa, may mắn thoát nạn.

Mà cung nữ kia, vì cứu Tiêu Dịch mà chết.

Khi ấy, không ít người vì ta mà vui mừng, cái gai trong mắt rốt cuộc đã được nhổ bỏ.

Chỉ có ta biết, mọi chuyện đã hết rồi.

Tiêu Dịch, từ nay về sau sẽ chẳng thể quên nàng ta nữa.

Không ngờ, ta lại có vài phần giống cung nữ kia.

Đêm tân hôn, Tiêu Dịch cởi y phục của ta.

“A Kiều nói, không được lạnh nhạt với tân nương.”

Hắn đem lời của nàng ta coi như khuôn phép, miễn cưỡng cùng ta viên phòng.

Dù phát hiện ta là lần đầu tiên, hắn cũng chỉ chau mày khẽ một cái.

Từ đó mỗi năm vào mồng chín tháng Giêng, Tiêu Dịch đều cố tình chuốc say mình, rồi chăm chú nhìn gương mặt ta, khẽ gọi cái tên ấy.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“A Kiều… A Kiều tỷ, ôm ta một cái…”

Ta đã sớm quen với bệnh chứng ấy của hắn, cũng học được cách dịu dàng ôm lấy hắn, gọi một tiếng “Điện hạ”.

Mỗi lần hắn đi rồi, ta đều ngẩn người thật lâu.

Thị nữ Trực Hà an ủi ta:

“Nương nương, tuy bệ hạ không quên được A Kiều, nhưng bên người ngài chỉ có một mình người mà thôi.”

Trực Hà cũng từng biết A Kiều ấy.

Ta đã hỏi nàng, ta và nàng ta thật sự giống nhau sao?

Nàng nói không giống, A Kiều không sinh ra trong dòng dõi cao quý giống ta, tính tình cũng không yên tĩnh trầm lặng giống ta.

Ta liền hiểu ra, A Kiều là một vệt sáng, còn ta chỉ là cái bóng phản chiếu của nàng ta.

“Ngươi cũng là vì ta giống nàng ấy, mới đối tốt với ta thế này sao?”

Trực Hà mỉm cười:

“Không, là vì nương nương chính là nương nương.”

Vậy thì được rồi.

Ta vẫn là Khương Hoàn.

Người làm thế thân, sợ nhất chính là làm lâu ngày mà quên mất bản thân rốt cuộc là ai.

Như giờ phút này, Tiêu Dịch mặt không biểu cảm nhìn ta, lạnh giọng uy h**p:

“Ngay cả hoàng hậu cũng muốn ngăn trẫm sao?”

Hắn biết, ta ở lại Đại Ngu thân cô thế cô, vinh nhục sống c.h.ế.t đều do hắn định đoạt.

Hắn cũng biết, ta cam tâm làm thế thân khuất phục dưới hắn chẳng có khí tiết, càng không làm được một hiền hậu.

Nhưng ta vẫn bước về phía hắn.

Tiêu Dịch chợt bật dậy, sắc mặt âm hàn.

Ta nhìn hắn, khẽ lắc đầu, rồi từng bước tiến lên.

“Không.”

Ta đi tới trước mặt hắn.

“Xin bệ hạ bảo trọng long thể, thần thiếp nguyện thay người thử thuốc.”

Tiêu Dịch sững lại: “Ngươi…”

Thừa lúc hắn thất thần, ta đoạt lấy viên dược, ngửa đầu nuốt xuống.

Khoảnh khắc thuốc trôi xuống cổ họng, rõ ràng thân thể ta còn đang đứng, mà lại tựa như rơi thẳng xuống đáy sâu, tầm mắt dần mờ mịt.

Bên tai vang lên tiếng kinh hô, như vọng đến từ nơi xa xôi vạn dặm.

“Hoàng hậu! Khương Hoàn! Khương Hoàn!”

Trước mắt ta hóa thành quang cảnh năm xưa, như tấm lụa bạc dập dờn, càng lúc càng sáng, rực thành ánh trắng, khiến ta chẳng còn thấy rõ.

Chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tạ Trường Ẩn, ta đến tìm chàng rồi.

2

Đời người, ai lại chẳng có một vầng trăng của riêng mình?

Năm ta gặp Tạ Trường Ẩn, ta còn chưa phải công chúa Khương quốc.

Năm Vĩnh Ninh thứ mười, tháng Giêng đại tuyết, biên cảnh Đại Ngu dịch bệnh hoành hành.

Một thị trấn nhỏ nơi biên ải, chỉ trong vòng một tháng đã c.h.ế.t gần trăm người.

Ta bị dưỡng mẫu đuổi ra ngoài mua thuốc.

 

Bình Luận (0)
Comment