Thổ Long Truyền Thuyết

Chương 11

Tu Trạch trở lại tẩm cung thì trời cũng đã khuya. Mấy ngày nay hắn đều ở trong tẩm cung của các phi tần vừa tuyển, tuy rằng hắn thừa nhận bản thân không phải là kẻ hoang dâm vô độ, nhưng hắn là vua của Ma giới, tinh lực cùng thể lực đều không giống như người bình thường, hơn nữa hắn lại là nam nhân, tất nhiên cũng có nhu cầu sinh lý.

Mẫu thân thúc giục hắn lập hậu, mà các phi tần được hắn sủng hạnh qua vì muốn leo lên hậu vị mà bất chấp thủ đoạn, cố sức tranh giành, làm cho hắn thập phần mệt mỏi.

Hắn đã phát tiết xong tinh lực dư thừa, đương nhiên không chút do dự rời đi đám nữ nhân phiền phức đó, hiện tại hắn thầm nghĩ muốn tắm rửa một cái rồi hảo hảo nghỉ ngơi.

Tu Trạch đi tới dục trì (hồ tắm). Nước ở nơi đây mặc dù CÓ MÀU TRẮNG ĐỤC NHƯ SỮA, nhưng lại là loại nước tinh khiết nhất Ma giới. Loại nước này giống với ôn tuyền (suối nước nóng) trong nhân giới, nhiệt độ vừa phải, so với ôn tuyền bình thường của Nhân giới càng có công hiệu gấp đôi, rất nhiều quý tộc ở Ma giới cũng xây loại dục trì này trong nhà để tắm rửa.

Tu Trạch không giống như các quân vương khác khi tắm lại muốn có một đoàn nội thị hầu hạ xung quanh, bởi hắn cho rằng khi tắm chính là lúc buông lỏng nhất, nếu như tại thời điểm đó có một đám người không ngừng nhìn ngó thì thử hỏi địa vị tôn quý cao ngạo của hắn sẽ trở thành như thế nào đây? Chưa kể đến việc bản thân sẽ không còn cảm giác tự do tự tại.

Hắn chậm rãi bước xuống hồ, nước ấm dâng lên đến ngực, từ từ bao lấy cơ thể hắn.

Hắn lười biếng tựa vào cạnh ao, nhẹ nhàng dùng tay gạt nước. Làn sóng trắng chậm rãi lan ra kéo dài đến tận phía bờ bên kia, sau đó lại từng đợt từng đợt phản hồi hướng về phía cơ thể. Nhìn những đợt sóng cứ lăn tăn không ngừng cho đến khi hoàn toàn tắt hẳn khiến hắn thư thái dễ chịu vô cùng, nhắm mắt dần dần thả lỏng.

Nhưng rất nhanh, Tu Trạch cảm giác được có điều gì không ổn liền lập tức cảnh giác đề phòng, nhìn chăm chú theo làn sóng kỳ lạ đang hướng mình mà tiến đến.

Đột nhiên, một người từ trong nước bay vọt lên khiến nước văng tung tóe, đã thế lại còn sảng khoái phát ra tiếng cười.

Tu Trạch trợn mắt há hốc mồm!

Mái tóc người đó ướt đẫm, đen nhánh xõa dài, vô cùng mỹ lệ, y tóe nước thêm một lần rồi vui vẻ  xoay người lại, phát hiện trong dục trì còn một người khác đang nhìn mình chằm chằm làm tiếng cười trong veo kia trong nháy mắt đã hoàn toàn im bặt.

Tu Trạch không cách nào hình dung nổi dung nhan mà mình vừa nhìn thấy động lòng người đến mức nào.

Đôi mắt to tròn xinh đẹp kia khi phát hiện ra hắn liền tỏ ra thái độ cực kỳ kinh ngạc, nhưng thần thái mị hoặc lại không giảm đi nửa phần, diễm lệ câu nhân, yêu diễm kiều mỵ vô cùng cộng thêm vài phần sắc dục đang lưu chuyển trong con ngươi. Cái mũi người nọ thon cao, bởi vì kinh ngạc mà hình như không còn hô hấp, đôi môi đỏ mọng nhếch nhẹ chưa hoàn toàn thu kịp nét cười, khóe miệng khẽ nâng như đang mời gọi được âu yếm, tà mị cuốn hút vô cùng, những sợi tóc dài mềm mại rơi loạn trên vai cùng với da thịt phiếm hồng ẩn hiện trong làn nước ấm tạo nên một vẻ đẹp tuyệt đỉnh khiến kẻ khác vô thức rơi vào mê cung không tìm ra lối thoát.

Một loại dục vọng  không cách nào ức chế chạy loạn khắp cơ thể Tu Trạch, làm hắn cảm thấy mình đang bị thiêu đốt.

Cái vẻ đẹp yêu mị tà diễm này chính là thứ hắn chưa bao giờ được nhìn thấy trên người các phi tử mà hắn sủng ái nhất, thế mà người này cư nhiên lại dễ dàng sở hữu, thậm chí còn thuần khiết ngây thơ, khiến cho hắn rơi vào trạng thái vô cùng hưng phấn, dục hỏa mãnh liệt không cách nào khống chế.

Đương nhiên hắn rất nhanh đã lấy lại sự thanh tỉnh, ý thức vô cùng rõ ràng ngầm đánh giá người vừa xuất hiện, một người có thể tự do xuất hiện trong tẩm cung của hắn, thậm chí ngang nhiên đùa giỡn trong dục trì chắc chắn không phải là kẻ tầm thường, mà đối với bản thân hắn lại có thể gây ra sự hấp dẫn không thể khống chế thì càng nguy hiểm hơn, nhưng mặc cho hắn một bên cảnh cáo chính mình không được lơ là cảnh giác, nhưng một bên lại không tự chủ bùng phát dục vọng.

“Sao ngươi lại ở đây?” – Nhan Thứ thật không ngờ sẽ gặp gỡ tên thị vệ này ngay trong tẩm cung của Ma quân, bởi vậy không thể không sợ hãi hét lên thật lớn.

“Đây chính là điều ta muốn hỏi. Ngươi là ai? Sao lại ở trong tẩm cung của ta, lại còn cả gan chiếm dụng dục trì của ta như chốn không người, lá gan của ngươi quả thật không nhỏ đấy!”

Mặc dù là câu chất vấn điều tra kẻ tình nghi, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có chút uy nghiêm hay hung hăng khắc nghiệt, trái lại trong âm điệu còn hiện lên vài phần vội vàng nôn nóng.

” Tẩm cung của ngươi? Dục trì của ngươi?” Nhan Thứ kinh hãi, “Đây là tẩm cung của Ma Quân Tu Trạch mà!!” chợt nghĩ đến điều gì đó, Nhan Thứ hoảng hốt kêu lên: “Trời ạ, ngươi là… là….Tu Trạch...!!”

“Hỗn láo! Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên ta?”

Sững sờ một hồi, Nhan Thứ mới đột nhiên nhớ tới mình đang ở trong tình trạng không hề ngụy trang, phơi bày ra dung mạo thật, chợt nhớ tới lời sư phụ cảnh cáo, Nhan Thứ hốt hoảng la lên một tiếng, vội vã che mặt lại rồi cuống cuồng bơi đến cạnh ao thật nhanh hy vọng có thể chạy trốn.

Bất quá, nước trong ao dù chỉ lên đến ngực Tu Trạch nhưng so với y thì lại sắp ngập qua khỏi đầu, thế nên bơi được đến cạnh ao đã vô cùng vất vả, Nhan Thứ bất chấp toàn thân xích lõa, bò ra mặt nước nhanh chân bỏ chạy. Thế nhưng Tu Trạch vẫn nhanh hơn một bước, phóng mạnh lên bờ chụp lấy y, Nhan Thứ chẳng kịp kêu lên đã hoàn toàn bị hắn áp xuống bên dưới.

Thân thể y nói sao cũng nhỏ bé yếu ớt vô cùng, bị Tu Trạch đè một phát hệt như bị cả tòa núi lớn đang đặt trên thân, suýt chút nữa làm y tắt thở.

Trong lúc thấy Nhan Thứ bước ra khỏi dục trì, Tu Trạch đương nhiên đã nhìn thấy rất rõ y là một nam nhân. Bản thân hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ đến người sở hữu vẻ đẹp mỹ lệ ngây ngất như thế lại là… Thế nhưng trong nháy mắt khi thấy y muốn bỏ chạy, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lại là phải chiếm hữu.

Vừa tiếp xúc với da thịt trắng nõn mịn màng của người bên dưới, dục vọng của hắn liền mãnh liệt dâng trào, thân thể nhỏ bé ấm áp của thiếu niên này dường như có một loại ma lực khiến hắn vô cùng hưng phấn, vừa mềm mại bóng loáng như tơ lại vừa thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ làm say lòng người mà bất cứ nữ nhân nào cũng không thể có, hắn dám quả quyết, thiếu niên xinh đẹp này chính là có một không hai.

Tu Trạch thực sự không cách nào khống chế được bản thân mà ôm chặt lấy thiếu niên tuyệt mỹ bên dưới, thậm chí siết lấy thật chặt để có thể cảm thụ nhiều hơn nữa thứ cảm giác thõa mãn khi tiếp xúc với cơ thể xinh đẹp này.

“Buông ta ra!!”

Nhan Thứ kinh hãi, bị một người nam nhân áp xuống khiến y cảm thấy hết sức phẫn nộ, nhiệt độ cơ thể Tu Trạch dường như muốn thiêu đốt cả Nhan Thứ, khiến y khó chịu vô cùng. Thân nhiệt của y vốn không cao, cho nên càng không thể chịu nổi thứ cảm giác nóng hừng hừng phát ra từ người nam nhân này, cho nên y liều mạng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi sự kiềm giữ của hắn.
Bình Luận (0)
Comment