“Xin Ma quân bớt giận, vị biểu đệ này của thần từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư. Tính tình ương bướng ngang ngạnh, tuổi lại còn nhỏ dại, không hiểu sự đời. Xin Ma quân niệm tình gia tộc thần nhiều năm qua hết lòng cống hiến lập không ít công lao mà nhẹ tay xử lý.”
Ngay lúc đó lại có thị vệ chạy đến thông báo, nói là bắt được một gã thích khách.
Tu Trạch kinh ngạc, tẩm cung của hắn nằm sâu trong hoàng cung, huống hồ gần đây hắn cũng không thường xuyên quay về tẩm cung, cho dù có người hành thích, cũng không ngu đến nỗi chạy đến đây hành thích chứ?
Phí Đức Nam cũng tạm thời gác lại chuyện của Khắc Khâm Luân, hướng về phía Tu Trạch nói: “Thần đi xem thật ra là có chuyện gì.”
Tu Trạch hạ lệnh: “Đem thích khách dẫn tới đây.”
Chỉ chốc lát sau, thị vệ đã đem thích khách bị trói chặt tiến vào.
Thích khách rủ đầu xuống, thân thể tàn tạ hơi co lại theo bờ vai nhỏ gầy, quần áo vô cùng rách nát. Cả người trên dưới bẩn đến mức tưởng chừng như mới vừa rơi xuống hố bùn. Hiển nhiên đã trải qua một phen giãy dụa cùng phản kháng nên đã ăn không ít đau khổ.
Phí Đức Nam tiến lên hai bước, lạnh lùng hỏi: “Ai sai ngươi đến đây hành thích Ma quân?”
Thích khách bị ấn quỳ trên mặt đất, một chút âm thanh cũng không hề phát ra.
“Ngẩng đầu lên.” – Tu Trạch ra lệnh.
Thị vệ đứng bên cạnh mạnh mẽ nắm tóc y kéo ngược ra sau, buộc y phải ngẩng đầu.
“Nhan Thứ?” – Tu Trạch kinh ngạc tiến lên hai bước.
Nhan Thứ hô hấp một cách suy yếu, thân thể không khỏe làm cho y cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngước thấy Tu Trạch càng lại kinh sợ muốn giãy dụa tìm đường chạy trốn.
Tu Trạch nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Thứ, ngoại trừ bị bụi bẩn lấm lem thì không có gì thay đổi, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có chút bi thương.
“Sao lại như vậy?”
Trong trí nhớ của hắn, y không phải đã bị nhốt vào tử lao cùng Khắc Khâm Luân rồi sao? Làm sao y có thể trốn ra được chứ?
Nhan Thứ hít thở khó khăn, hai tròng mắt mê mang như mất đi tiêu cự, bị thị vệ thô bạo đánh đập khiến y mất hết sức lực.
Tu Trạch nhìn về phía Phí Đức Nam, trầm giọng: “Khắc Khâm Luân còn đang ở trong lao sao?”
Phí Đức Nam sửng sốt, lập tức quỳ xuống nói: “Ma quân thứ tội, thần đêm qua đã đưa Khắc Khâm Luân mang về phủ đệ.”
Tu Trạch giận dữ: “Không được bổn vương cho phép, ngươi tuyệt nhiên dám tự ý phóng thích tù phạm. Phí Đức Nam, ngươi thật to gan, đừng tưởng rằng trong tay ngươi nắm giữ trọng binh thì bổn vương không dám làm gì ngươi!”
“Thần xin chịu tội.” Phí Đức Nam không giải thích lời nào.
“Người đâu, đem Phí Đức Nam giải vào đại lao.”
Phí Đức Nam bình tĩnh liếc mắt nhìn Tu Trạch một cái, không hề phản kháng khi bị thị vệ áp đi.