Thu Nhan Thứ không khỏi thập phần kỳ quái khi phát hiện một người đang khoanh tay đứng bất động ở nơi mình thường ngủ, hắn nhìn một lúc lâu mới nhận ra người đó, bước đi nhanh qua, vỗ mạnh lên vai đối phương, lớn tiếng nói: “ Ê……”
Đối phương không đợi tay hắn chạm đến liền ra tay phản công, hướng về phía Nhan Thứ tung một chưởng thật mãnh liệt.
Nhan Thứ lắp bắp kinh hãi, bất quá may mắn chính mình cũng không phải kẻ ngu mà đứng im chịu trận, vội vàng thi triển thuật độn thổ, chui xuống nền đất xuyên thoát khỏi chưởng phong, sau đó lại từ chỗ bên cạnh hiện lên, không khỏi tức giận hét ớn: “nè, ngươi làm cái quái gì vậy hả? Ta……”
Không đợi hắn đứng vững,, một bàn tay to liền bóp chặt cổ hắn, lực đạo mạnh đến nỗi thiếu chút nữa làm hắn đoạn khí mà từ giã cõi trần, dưới tình thế cấp bách, đành phải vận dụng pháp thuật, biến ra một cây độc châm, muốn đâm vào cánh tay đang bóp chặt lấy cổ mình, nhưng tay kia của đối phương lại rất nhanh bắt được châm của hắn, sau đó trừng mắt nhìn hắn với biểu cảm thập phần đáng sợ.
“Ngươi muốn ám sát ta?”
“Cái…… cái gì?” Nhan Thứ phát hiện ánh mắt thị huyết tàn khốc của hắn, cả người nhịn không được run rẩy một phen.
“Nói, là ai phái ngươi tới?” Tu Trạch một chút cũng không hề thả lỏng, ngược lại càng thêm dùng sức.
Nhan Thứ chụp lấy bàn tay to của hắn đang kháp trụ cổ mình, tỏ vẻ không thể hô hấp.
Tu Trạch hơi lo lắng một chút, nhanh chóng buông cổ hắn ra, thay vào đó là chụp lấy đầu hắn.
Nhan Thứ liều mạng thở, có điểm sợ hãi kêu lên: “chỉ đùa một chút thôi mà, làm gì mà dữ dằn như vậy chứ! Mới vài ngày không gặp ngươi đã quên ta rồi sao?”
Mặc cho Nhan Thứ cứ cố sức gào lên, cánh tay đang túm chặt lấy tóc hắn cũng không hề có chút buông lỏng, ngược lại còn dùng sức ấn xuống, khiến cho da đầu hắn phát đau, không thể không ngẩng đầu nhìn về tên khốn kiếp ấy.
Tu Trạch đương nhiên đã nhận ra Nhan Thứ, cho dù tên kia không biết hắn là ai nhưng nếu có can đảm phản kháng người của hắn thì tuyệt đối không phải là một tên nội thị thấp kém, huống chi còn muốn dùng độc châm ám sát mình.
Tẩm cung này tuy rằng bình thường không lưu thị vệ, nhưng điều này là do chính hắn không cần, bản thân hắn vốn là Ma quân cường đại nhất, những tên thị vệ yếu ớt kia có thể bảo hộ hắn được sao? Nếu thực sự ngay cả bản thân hắn cũng không đối phó được với địch nhân thì những tên thị vệ kia lại càng không có tác dụng, lưu chúng bên mình chỉ tổ vướng tay vướng chân.
“Ai muốn ám sát ngươi chứ? Ta Không hiểu ngươi đang nói cái gì cả!”
Nhan Thứ vất vả ngẩng đầu, càng thêm thống hận thân hình cao lớn của tên khốn đang túm lấy mình ấy!
“Buông tay ngươi ra, tóc ta bị ngươi làm rối tung hết rồi nè!”
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào cái độc châm kia, Nhan Thứ vội vàng dùng pháp thuật làm nó biến mất: “kia chỉ là độc ong bình thường mà thôi, bị đâm vào tay cũng lắm cũng chỉ sưng đau hai ngày, ai kêu ngươi bóp cổ ta.”
Tu Trạch trầm mặt: “Thật ra ngươi là ai? Vì sao lại sử dụng được thuật độn thổ?”
Tuy rằng hắn không thành thạo, nhưng này đích thật là thuật độn thổ của bọn tiên nhân, những kẻ bình thường tuyệt đối không có khả năng thi triển được.
“Cái gì là thuật độn thổ chứ, đây là bản năng cơ bản của ta mà.” Nhan Thứ liều mạng kéo tóc mình từ tay hắn về, nhưng hắn vẫn bất động, ngược lại là bởi vì chính mình giãy dụa, làm da đầu bị giật đến phát đau, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống.
“Ngươi không phải người của Ma giới, ngươi căn bản không phải Ma tộc, ngươi thật ra là cái gì?” Tu Trạch khẳng định thân phận của hắn, ngẫm nghĩ một lúc lại đoán: “Ngươi là gian tế do tiên giới phái đến?”
“Cái gì mà gian tế chứ, ta là yêu tinh nha, hơn nữa là một yêu tinh có pháp lực rất mạnh.” Nhan Thứ sinh khí: “Mau buông ra, nếu không ta sẽ nổi giận, ta mà nổi giận là rất đáng sợ đó nha! Đừng tưởng rằng ngươi cao to vạm vỡ thì ta sẽ sợ ngươi, ta sẽ đánh ngươi thật đó, có thả ra không thì bảo?”
Tu Trạch đương nhiên sẽ không “xi – nhê” gì trước những lời uy hiếp của hắn, bất quá lại thiếu chút nữa bị bộ dáng sợ hãi còn ra vẻ ta đây của Nhan Thứ làm cho bật cười, cho nên bất giác buông lỏng cánh tay.
Nhan Thứ luống cuống tay chân sửa sang lại tóc, còn xuất ra một cái gương chiếu tới chiếu lui, thầm nói: “bím tóc xinh đẹp của ta đều bị ngươi làm cho rối tung lên cả rồi, ngươi đúng là một tên phàm phu lỗ mãng, ngay cả một thiếu niên xinh đẹp khả ái như ta mà cũng nỡ lòng khi dễ.”
“Ngươi đến tột cùng là thứ gì đây?”