Thỏ Ngốc Đừng Khóc

Chương 5

- Nè Kazuo_ Nhỏ đột nhiên lên tiếng_ Tôi vẫn luôn có 1 điều thắc mắc - Điều gì?

- Tại sao lại tốt vs mình như vậy?_ Nhỏ trầm tư_ Cậu là 1 game thủ rất giỏi, lại tài năng, ko lẽ gì lại bị khùng đấy chứ. Mình ms chơi, hậu đậu, ms đầu còn chưa biết mình sở hữu sức mạnh của Luv vậy mà.......

- Cậu rất giống 1 người mà mình quen, chỉ là...._ Kazuo trầm giọng man mác buồn_ Chỉ là bây h mình và cô ấy ko còn gặp nhau nữa, nhìn thấy cậu mình có cảm giác như đang nhìn cô ấy

- Cô ấy? Ai vậy? Nghe cậu nói chắc ko phải là bạn bè tầm thường ha......

- Thanh mai trúc mã

- Oa, nghe như truyện tình Hàn Quốc đó nha_ Nhỏ reo lên, ánh mắt ngưỡng mộ

- Để làm gì?_ Kazuo nhếch môi_ 10 năm qua thời gian sẽ làm xoá nhoà nhiều thứ, tình cảm cũng ko ngoại lệ. Mình và cô ấy là quá khứ, còn đây là hiện tại. Chỉ là có người ngu ngốc vẫn đứng đợi một người nào đó thôi

Lần đầu tiên nhỏ ms thấy vẻ mặt này của cậu ta. Vẻ mặt đó, ánh mắt buồn đến xao động đó là đang nhớ vẻ cô ấy sao? Cô ấy chắc hẳn là rất quan trọng, 10 năm rồi mà vẫn còn quyến luyến như vậy, haizz thật là 1 kẻ si tình. Thế nên nhân gian ms nói tình yêu là bể khổ tội nghiệp, tội nghiệp

Đang định lên tiếng an ủi cậu ta tiện thể ra oai mấy câu thì cái chợt phát hiện phía trước có người

1 người con gái vận bộ đồ trắng từ đầu đến chân làm suýt nữa nhỏ tưởng ma mà kêu lên. Con nhà ai mà rừng hoang vu, trời xẩm tối đi vận bộ đồ trắng muốt thế kia định hù người ta đến chết ak?

- Tiểu nữ vô cùng tạ ơn cứu mạng của 2 vị đại nhân_ Thấy nhỏ và cậu ta đi tới , cô gái áo trắng lên tiếng_ Thời gian qua, những người ở trong khu rừng này đã vô cùng khốn đốn vì con Vương hổ, nay nhờ 2 vị ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Chỉ có món quà này coi như lòng của tiểu nữ mong 2 vị hạ cố nhận lấy

Cô gái trắng toát kia vừa dứt lời trước mắt nhỏ hiện lên 2 bộ quần áo nam và nữ cộng thêm 1 thẻ bài ma pháp

- Cái này là gì vậy?_ Nhỏ ghé tai cậu ta hỏi nhỏ

- Cô gái đó là NPC- nhân vật trong game, còn đây là quà nhiệm vụ_ Vừa nói Kazuo vừa nhấn nút đồng ý

Nhỏ thấy thế vội tụt xuống khỏi người cậu ta đi đến cô gái đó trước mắt điệu bộ kính cẩn nói:

- Cảm ơn cô, việc nên làm ko cần quà cáp

Ai ngờ đáp lại lòng nhiệt thành đang sôi lên trong lòng nhỏ, cô trắng nữ kia mỉm cười nói:

- Hiện nay khu rừng đang có Vương hổ làm loạn, các thiếu chủ xin hãy ra tay giúp đỡ

- Hả?_ Nhỏ ngơ ngác mắt chữ A mồm chữ O

- Khục......._ Chuyện còn chưa dừng lại ở đó, phía sau nhỏ đang có ai đó đang cười sặc sụa

Cậu ta vừa đi đến vừa ôm bụng cười kiểu như 8 kiếp chưa được cười bao h ấy. Nhỏ đứng yên bất động, khuôn mặt đỏ lên vì ngại, thầm trách cái tên chết tiệt đáng ghét kia

- Trong 16 năm sinh ra trên thế giới đầy ánh sáng này và theo kinh nghiệp của 10 năm đèn sách thật sự h ms biết có 1 sinh vật con ngốc hơn cả con heo_ Mặc dù đã cố kìm chế nhưng tiếng cười vẫn phát ra thành tiếng

- Tôi ngốc, kệ tui_ Nhỏ lắp bắp_ Liên quan gì đến cậu

- Chỉ là ko ngờ mình lại lập nhóm vs 1 con heo

- Cậu........._ Nhỏ tức đến xì cả khói, giận quá nói ko nên lời

AAAAAAAAAAAAAA, cái tên chết tiệt, đáng ghét,,,,, Lại còn dám nói mình là heo. Qúa đáng, quá đáng. Nhỏ nghĩ bụng rồi ôm mặt chạy

- Ê heo con có biết đi đường nào ko đấy? Lối này cơ mà_ Còn có 1 người đằng sau cười nửa miệng nói to tay chỉ vào 1 lối đi bên phải

- Biết rồi, khỏi nhắc_ Nhỏ quay lại chỗ cũ trong vòng....1 nốt nhạc, nói nhanh rồi chạy như mũi tên lao về phía trước

- Heo, đi từ từ thôi coi chừng sập rừng đó

...................................................................................................

- Ê đừng gây thì chuốc oán vs thần rừng chứ, coi chừng quả báo đó_ Có 1 người nào đó ko tỏ ra chút hối hận nào ung dung đi phía sau

- Kệ tôi, cậu quá đáng lắm, ko chơi vs cậu nữa

- Thôi được, là tôi sai, từ sau tôi ko trêu cậu như vậy nữa_Kazuo nhượng bộ

- Nếu xin lỗi giải quyết được tất cả thì cần cảnh sát làm gì_ Nhỏ bướng bỉnh đáp

- Được thôi_ Kazuo cười nửa miệng_ Ko muốn đi vs tôi cũng được chỉ là trong rừng nhiều rắn rết lắm đấy, cẩn thận

Có 1 người nào đó thư thả đi phía sau, mỉm cười chờ đợi thành quả. Tính cách của con thỏ ngốc này cậu nắm rõ trong lòng bàn tay

Và ko ngoài dự đoán của Kazuo nhà ta, ko đến 0,1s sau có ai đó giật mình quay lại bám víu vào cậu ta giọng mang ngữ điệu sợ hãi những vẫn kênh kiệu như lúc trước:

- Haha, tôi chợt nghĩ lại làm người ko nên như thế, phải biết rộng lượng và tha thứ cho người khác. Nhưng vì tội lỗi vừa nãy của cậu là ko thể dễ dàng tha thứ nên tôi cho cậu 1 cơ hội để chuộc lỗi. Đó là bảo vệ tôi

Có 1 người đang mỉm cười hạnh phúc

Lại có 1 người đang lặng lẽ suy nghĩ về quá khứ

Phải chăng hiện tại chính là hiện thân của cô ấy?

........................................................................................................

Khu trung tâm tầng 5

- Oa, đến rồi, đến rồi! Chuẩn bị ăn thôi_ Nhỏ sung sướng hò reo

- Thật là, trật tự dùm đi. Mất mặt quá_ Kazuo lên tiếng

- Xì......

3 người đi vào 1 quán ăn ở cách khu trung tâm ko xa, bên trong khách khá đông. Đây là nơi tuỳ chọn đồ ăn rất phù hợp vs cái dạ dày đang biểu tình của nhỏ

Có lẽ cuộc đời của nhỏ ko phải chỉ gắn liền vs hình tượng con thỏ mít ướt mà còn là hiện thân của con heo ỉn bởi vì.....

Nhỏ gắp tới tấp, thấy đồ ăn ở đâu là gắp ngay ở đó. Đến khi đĩa thức ăn ko đủ sức chứa nữa ms lặng lẽ đi về chỗ, mặt tiu nghỉu trông vô cùng tội nghiệp

- Nè_ Trong lúc nhỏ đang nhiệt tình chiến đấu vs đống thức ăn Kazuo bất mãn nãy h nay ms lên tiếng

- Sao?_ Nhỏ ko nhìn người trước mặt ăn típ

- Chỉ là tôi muốn kiểm chứng 1 chuyện. Xem cậu có phải là hoá thân của loài lợn hay ko?

- Này_ Nhỏ khùng lên

- Thôi, ăn đi. Nhanh còn về mai phải thi đấu rồi

Thế là ko ai bảo ai 2 người tiếp tục ăn típ. Tất nhiên là phải ăn. Chỉ là thời gian nhỏ chén xong đĩa thức ăn đầy ụ đấy bằng thời gian Kazuo ăn xong 1 đĩa thức ăn bình thường+Lau miệng+ Đi đánh 2 con quái+Đi bộ 30 vòng

..........................................................................................

Phía trước 2 người lúc này là 1 ngôi nhà gỗ 2 tầng nằm giữa 1 thảo nguyên tuyệt đẹp. Chẳng là sau khi nhỏ kết thúc chuỗi thức ăn tưởng chừng như vô hạn ấy đã bị Kazuo mất kiên nhẫn mà kéo thẳng đến đây. Haizzz

- Đây là nhà của cậu?_ Nhỏ vào trong nhà thờ thẫn ngắm nghía xung quanh

- Phải

- Đẹp thật_ Nhỏ xuýt xoa kêu lên rồi bất ngờ nhớ đến 1 việc rất quan trọng_ Chẳng lẽ.....tôi vs cậu ở cùng 1 nhà?

- ko thì cậu ra ngoài mà ngủ_ Kazuo hờ hững đáp

Rồi nhìn bộ mặt như ăn phải ruồi của nhỏ, cậu ta ms lên tiếng;

- Yên tâm nhà có nhiều phòng

Nhỏ thở phào nhẹ nhõm. Cũng may cậu ta ko phải là loại người bỉ ổi đến thế. Nhưng nếu phải cũng có thể lí giải được vì vẻ đẹp trời phú của nhỏ mà

- Mở kho đồ ra, vừa nãy quà tặng nhiệm vụ của cậu là bộ quần áo_ Kazuo lên tầng nói_ Phòng cậu ở tâng 2 phòng cuối cùng của dãy bên phải

- Xí cứ coi là nhà của mình ko bằng( Thì nhà của anh ấy mà)

Nhỏ bước lên tầng vào y chang căn phòng của cậu ta vừa nói. Căn phòng khá đẹp và rộng, bên trong gồm 1 nhà tắm, 1 chiếc giường, 1 bàn học bên cạnh cửa sổ. Sau khi tắm xong xuôi bằng nước nóng, tâm trạng của nhỏ cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Bộ trang phục của nhiệm vụ là chiếc váy hồng , bên trên có vài chấm bi tròn màu trắng,dài đến đầu gối. Mặc dù trông hơi đơn điệu nhưng lại làm nổi bật lên vẻ trong sáng và tính nết trẻ con của nhỏ

Việc tiếp theo cần làm đương nhiên là ngủ.

- Ngủ thôi, ngủ thôi_ Nhỏ ngáp 1 cái rõ dài rồi lên giường quấn chặt chân lên người rồi ngủ ko quên ôm linh thú Yuki vào long vuốt ve bộ lông mềm của nó_ Ngủ ngoan nha!

Đêm đó là đêm đầu tiên nhỏ sống xa nhà. Trong cuộc sống tưởng chừng như ko bít đến ngày mai và ngập tràn sự chết chóc có 1 con thỏ trắng vẫn ngủ một giấc ngủ yên bình như ko quan tâm xung quanh có chuyện gì xảy ra. Nếu thế giới XOX này là 1 mảng tối ko màu sắc thì chính sự thuần khiết của cô chính là ánh sáng le lói trong cái bóng tối u ám đó

Và cũng trong đêm hôm đó, cô được ngủ 1 giấc ko lo âu, buồn phiền hay nghĩ ngơi và có 1 bàn tay của một người nào đó dịu dàng xoa đầu cô giúp cô dễ ngủ hơn bằng ánh mắt trìu mến và trái tim ngập tràn yêu thương của mình.

Dưới 1 bầu trời đầy sao đó, có 1 người đang mỉm cười sống trong giấc mơ, 1 người đang lạc về quá khứ; 1 người yên bình, 1 người lo toan; và cả 2 người có lẽ trong 1 khoảnh khắc nào đó đang nghĩ về nhau
Bình Luận (0)
Comment