Tiếng ầm ầm vang lên…
Tiếp theo tiếng sấm là mưa to trút xuống, bên trong ngôi miếu đổ
Hai mắt tròn vo của Kim Thố di chuyển liên hồi, xác định Quản Tam Quốc ra ngoài chưa về, Hoắc Tây Du thì đang ở bên cạnh lui cui nhóm lửa.
Ban ngày lo lên đường, nàng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng với Hoắc Tây Du, trận mưa to này đến thật đúng lúc, quả là ông trời tạo cơ hội.
Vận may chính là sấm chớp liên tục, mưa to như trút, làm cho ba người bọn họ phải tá túc trong ngôi miếu sơn thần đổ nát một đêm.
May mắm hơn nữa là Quản Tam Quốc tình nguyện ra ngoài kiếm củi để đốt lửa sưởi ấm, làm cho nàng và Hoắc Tây Du cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.
Lại nhìn nhìn bốn phía chung quanh…
“Tây Du ca ca.” Nàng cố gắng nói thật nhỏ “ ta biết Hoắc bà bà bịnh nặng làm cho ngươi lo lắng, ngươi nhất định rất nôn nóng trở về để nhìn bà”
Chuyện này đã mất quan đánh không đánh thắng được Quản Tam Quốc.
Tuy rằng trong Đồng Thành tứ thiếu, sẽ không có người đánh thắng tên võ si Quản Tam Quốc nhưng Hoắc bà bà bị bịnh nặng, Hoắc Tây Du là nhất mạch đơn truyền lại được bà nội hết mực yêu thương…nên chắc chắn hắn rất muốn nhanh trở về nhìn bà…
Nhưng dù là như vậy, Kinh Thố vẫn có vẻ xấu hổ.
Nàng đã lập chí ngao du bốn bể, viết một quyển Kim Thố du ký, cũng không dễ dàng mới có thể rời nhà ra đi, trốn được huynh trưởng quan tâm thái quá, có cơ hội hoàn thành giấc mộng.
Thời điểm nàng bị thương, đã nghĩ là mọi chuyện đã chấm dứt, sẽ bị ca ca bắt quay trở về nhưng không nghĩ tới ông trời lại giúp nàng một phen. Hoắc Tây Du với huynh trưởng bất hòa, nhất thời tức giận mà bắt nàng đi, làm cho vết thương của nàng có người chăm sóc mà cũng tạo thêm cho nàng một cơ hội.
Trong thời gian dưỡng thương, nàng đối với tính tình của Hoắc Tây Du cũng có hiểu biết, biết hắn khẩu xà tâm phật, cũng không phải là người không thể thương lượng.
Cho nên nàng vẫn tính sẽ tìm hội nói với hắn, có thể rời đi, để cho nàng tiếp tục kế hoạch bị gián đoạn, hoàn thành giấc mộng…Nàng dự tính như vậy, nhưng sự tình lại phát triển thành…
Nhưng thế nào dự đoán được đâu?
Nghĩ rằng mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi, đột nhiên Quản Tam Quốc xuất hiện, đương nhiên là do huynh trưởng nàng nhờ vả, không ngờ cũng đồng thờ mang tới tin tức bà nội của Hoắc Tây Du bịnh nặng.
Nếu như là ủy thác của ca ca nàng, nàng có thể cá…cá rằng Hoắc Tây Du vì còn tức giận nên sẽ vẫn giữ lại nàng…đương nhiên xác suất đúng là khá thấp.
Bất luận là Hoắc Tây Du chưa nguôi cơn giận, muốn động thủ thì cũng không phải là đối thủ của võ si Quản Tam Quốc, cho nên nếu cá thì chỉ có thể đoán là Hoắc Tây Du vì chưa nuốt được cơn tức, nên sẽ giúp nàng bỏ chạy lấy người.
Hy vọng phi thường xa vời, nhưng vẫn phải luôn luôn hi vọng!
Nhưng chuyện bà nội bị bịnh nặng làm rối loạn tâm thần của Hoắc Tây Du, làm cho nàng không có cơ hội nói chuyện, chỉ có thể đi theo cùng…Nhưng nàng không muốn cứ như vậy mà ngoan ngoãn bó tay chịu trói nha.
“Ta lúc trước có nói với ngươi về giấc mộng của ta”, không biết Quản Tam Quốc khi nào quay trở lại, Kim Thố không còn thời gian để do dự nên phải nói thật nhanh “ ta sẽ rời nhà đi, ngoại trừ ca ca làm cho ta thở không nổi, còn bởi vì ta muốn dạo chơi khắp nơi, viết một cuốn du ký”
Nhíu mày, Hoắc Tây Du có chút ngoài ý muốn Tiểu Thố thế nhưng lại cho thời điểm này để tâm sự với hắn, tán gẫu về giấc mộng của nàng.
“Cho nên ta không thể trở về!” Kim Thố đưa ra kết luận “ Tây Du ca ca, việc này đối với ta rất quan trọng, ta nhất định phải tìm cơ hội để rời đi, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất”
Hoắc Tây Du vẫn im lặng, ra vẻ hắn đã hiểu ý tứ của nàng.
Một lúc sau hắn mới lên tiếng “ ngươi đang nói cho ta biết ngươi muốn biến giấc mộng thành hiện thực nên muốn ta đồng ý với ngươi, thừa dịp Tam Quốc không có ở đây mà để ngươi rời đi?”
Gật đầu, Kim Thố ra sức gật đầu, cảm thấy hắn thật sự là tri kỷ của nàng, vừa nói đã hiểu được.
Không ngờ, Hoắc Tây Du tiếp theo lại nói “ ngươi cảm thấy đang trong đêm tối, trời lại nổi giông bão, ta sẽ để cho một nữ hài tử đi loạn trong núi sao?”
Kim Thố nghẹn nghẹn, không có nghĩ tới sự an nguy, trong đầu cũng vì câu nói của hắn mà lành lạnh…
Nàng có thói quen nhìn sắc mặt người khá để đoán ý, cho nên theo lời hắn nói thì nàng đoán được hắn sẽ không trơ mắt nhìn nàng rời đi.
Há mồm, nàng muốn nói gì đó, nhưng có thể nói cái gì?
Trời quả thật đã rất tối, bên ngoài còn vang lên tiếng sấm ù ù, tiếng mưa như trút, lúc này mà nàng rời đi, một thân một mình trong núi vào lúc này quả thật không phải là hành động khôn ngoan.
Nhưng nàng cứ như vậy im lặng, cái gì cũng không nói sao?
Giấc mộng ngao du thiên hạ, giấc mộng viết thành cuốn sách Kim Thố du ký của nàng…nếu lúc này không nghĩ biện pháp, ngoan ngoãn trở về nhà thì sau này nàng muốn bỏ trốn thành công còn khó hơn lên trời.
Hoắc Tây Du nhìn nàng giống cá bị mắc câu, há miệng, giống như muốn nói gì đó mà lại không thốt lên lời, không hiểu sao lửa giận trong lòng lại giảm đi phân nửa.
“Kim Bình sẽ không đối với ngươi như thế nào.” khơi khơi ngọn lửa cho nó cháy bùng lên, hắn an ủi
“……” Nàng không buồn hé răng, bộ dáng rất là cô đơn.
“Hắn có tức giận, cũng chỉ đối với ta, về sau ta với Tam Quốc và Thủy Hử sẽ nói rõ, làm cho bọn họ khi xuất môn sẽ mang ngươi theo cùng, sự tình sẽ không quá tệ”, Hoắc Tây Du giải thích, nhưng trong lòng lại cường điệu rằng hắn chỉ là tùy tiện an ủi, tuyệt không vì nàng mà tính toán cái gì.
Kim Thố nghe vậy lại càng ủ rũ, nói nhỏ nói:“Ngươi không rõ.”
Hoắc Tây Du ngắm nàng liếc mắt một cái.
“Ta năm nay mười tám.” Nàng nói.
“Lại như thế nào?”
“Bởi vì ca ca luyến tiếc ta lại ở giữa gây khó dễ, cho nên ta mới ở nhà thêm hai năm, nếu không từ hai năm trước đã có bà mai tìm tới cửa”
Nếu nàng không nói, hắn cũng quên mất bình thường các cô nương mười lăm, mười sáu tuổi đều đã thành thân, mười bảy tuổi đã xem là chậm huống chi là mười tám tuổi”
“Phụ thân thường nói ca ca làm vậy sẽ hại ta”, Kim Thố thở dài, ưu tư nói “ bởi vì cho dù là đối tượng nào, ca ca đều có ý kiến, bơi móc một đống tật xấu của họ để từ chối, còn quay sang trách cứ phụ thân, nói Kim gia chúng ta không phải không nuôi nổi một nữ nhi, sao có thể tùy tiện gả trưởng nữ cho một a miêu, a cẩu nào đó, gần đây bọn họ còn vì chuyện này mà tranh cãi ầm ĩ”
Quả thật, mười tám tuổi đã bị cho là lỡ thì, nhưng dù nàng đã nói rõ, Hoắc Tây Du cũng không tưởng tượng ra được bộ dáng tiểu nha đầu trước mắt biến thành vợ, biến thành mẹ thì thế nào…
Hoắc Tây Du cho dù không muốn thừa nhận nhưng cũng đồng tình với Kim Bình, không thể vì nhất định phải thành thân mà tùy tiện gả nàng cho ai đó được, bởi vì nàng rõ ràng chính là hình dáng của một tiểu nha đầu a!
“Ngươi rất muốn lập gia đình sao?” nghĩ nửa ngày, Hoắc Tây Du lại đưa ra nghi vấn này.
“Vấn đề không phải vậy”, Kim Thố ai oán liếc hắn một cái.
“Cho nên là?” Hoắc Tây Du nguyện nghe rõ ràng.
“Vấn đề là, nếu ta không nhanh rời đi để thực hiện giấc mộng của mình, đợi đến khi phụ thân và ca ca ta tranh cãi xong, tìm được đối tượng bọn họ hài lòng, đem ta gả đi, ta càng khôn có cơ hội ngao du ngũ hồ tứ hải, vậy thì làm sao có thể viết Kim Thố du ký”, nàng uể oải nói.
Hoắc Tây Du không tiếp lời, bởi vì cũng không biết có thể nói cái gì.
Ánh lửa chiếu xuống, làm bộ dáng linh lợi của nàng có chút mông lung, yếu đuối lại bất lực, Hoắc Tây Du đột nhiên hiểu được vì sao Kim Bình không bỏ được muội muội này.
Hắn nghĩ, nếu hắn có một muội muội linh lợi, xinh xắn như Tiểu Thố muội tử, cho dù không quá mức như Kim Bình thì cũng có kiểu huynh trưởng bảo vệ đi.
“Tây Du ca ca, ngươi có giấc mộng không?” Kim Thố đột nhiên hỏi.
Hoắc Tây Du lại nhìn nàng một cái.
Chỉ thấy nàng thấp giọng lại nói:“Vậy ngươi biết cảm giác giấc mộng ở phía trước lại vĩnh viễn không thể thực hiện sao?”
Vấn đề này, Hoắc Tây Du rất khó cho nàng đáp án.
“Các ngươi là nam nhân thật tốt”, nàng ca thán, thở dài thật mạnh, đáng thương than thở “ nếu ta cũng là nam nhân thì sẽ không gặp những vấn đề này”
Trực giác nhíu mi, bởi vì Hoắc Tây Du rất khó tưởng tượng, Tiểu Thố muội tử biến thành Tiểu Thố đệ đệ.
Nhìn nàng vẻ mặt tuyệt vọng, uể oải, bộ dáng lại cô đơn, đau thương, Hoắc Tây Du dù không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy đồng tình.
Nhưng chỉ là đồng tình.
Nếu không, hắn còn có thể như thế nào?
Vốn tưởng rằng sắp thành lại bại là chuyện tệ nhất trong đời người, tình thế không có khả năng lại càng tệ hơn.
Nhưng Kim Thố sai lầm rồi, nàng biết sai lầm rồi.
Nguyên bản còn âm thầm may mắn, bởi vì huynh trưởng Kim Bình đi tìm vợ bên ngoài chưa về, đối mặt với phụ thân dễ hơn so với một người lúc nào cũng bộc lộ thâm tình thái quá.
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra lão cha lợi dụng lúc trưởng tử không có ở nhà, là thời cơ tốt để lão thể hiện thâm tình với nàng, liền tuyên bố việc hôn nhân của nàng.
Vì hai người bọn họ vẫn bất đồng ý kiến trong việc chung thân đại sự của nàng, mà sự việc đã kéo dài hai năm, bây giờ cứ vậy mà tiến hành?
Cứ vậy mà đính ước?
Đối tượng cũng không phải ai khác mà là Hoắc Tây Du.
Đối với lão cha mà nói thì tên hỗn tướng này làm bại hoại danh tiết của bảo bối Kim gia, bắt hắn phụ trách cũng là quá tiện nghi cho hắn.
Thời điểm nghe lão cha công bố tin này, Kim Thố cảm thấy choáng váng, đầu như nở đầy hoa, kinh ngạc đến suýt rớt cằm nhưng nháy mắt lại cảm thấy chưa chắc là không tốt…Nàng không biết tại sao, nhưng tin rằng Hoắc Tây Du sẽ không để cho chuyện tình vớ vẩn như vậy xảy ra.
Nhưng nàng lại một lần nữa sai lầm rồi!
Hoắc Tây Du chẳng những cho phép chuyện này phát sinh mà còn lập tức đồng ý, làm người lớn hai nhà rất vui liền nhanh tay thu xếp chuyện vui này.
Chuyện này nhất định có quỷ!
Kim Thố hoài nghi lão cha mình đã gây áp lực cho Hoắc gia gì đó, làm cho người ta không thể không cưới nàng. Dù sao lão thái thái của Hoắc gia cũng đang bệnh nặng, thời điểm này phải tập trung lo chăn sóc chứ tâm trí đâu mà lo chuyện đám cưới?
Không ngờ, kết quả nàng hỏi được lại là vì lão thái thái bị bệnh nên Hoắc lão bá mới tính xung hỉ, vừa thấy lão cha mình đến nhà nói chuyện, hợp ý hợp tình thế là hai người liền quyết định cuộc hôn nhân này.
Vậy còn Hoắc Tây Du đâu?
Hoắc Tây Du cũng chưa ý kiến sao?
Hôn kỳ càng tới gần, Kim Thố càng thấy lo lắng, trong lòng cảm thấy Hoắc Tây Du chịu nhiều thua thiệt.
Dù sao đối với hắn mà nói, nàng thật sự chính là một tai nạn từ trên trời rơi xuống, hắn từ đầu tới cuối chỉ sai là đã làm người tốt, vì tình nghĩa mà không thể không để ý, lại bị gán cho nhiều tội danh, ngay cả chuyện hủy danh tiết của nàng cũng đổ trên đầu hắn.
Như thế làm sao Kim Thố lại không cảm thấy có lỗi với hắn?
Nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Lần đầu tiên trong đời, nàng cầu mong Kim Bình ca ca mau trở về, hi vọng ca ca luôn bảo hộ nàng quá mức, lại quan tâm đặc biệt khoa trương có thể phát huy năng lực cùng ba tấc lưỡi của hắn ngăn cản cuộc hôn nhân này.
Nàng không muốn lại thiếu Hoắc Tây Du nhiều như vậy, cho nên ông trời ơi, van cầu ông làm cho ca ca nhanh chóng trổ về, ngăn cản tất cả mọi chuyện…
Có tiền dễ làm việc.
Hoắc Tây Du vẫn biết là Kim gia nhiều tiền nhưng không nghĩ tới là nhiều đến như vậy.
Lúc đầu hắn nghĩ rằng, hôn sự bình thường từ lúc làm mối, đính hôn rồi đến thành hôn sẽ có rất nhiều chi tiết phải chuẩn bị, sắp xếp, theo lý thì phải mất một thời gian dài mới xong.
Không ngờ, Kim gia có tiền nên làm việc gì cũng dễ, tổng động viên một tiếng, không đến mấy ngày đã thu xếp xong một hôn lễ náo nhiệt, bản thân là chú rễ, là nhân vật chính, hắn cũng không cần làm cái gì, chỉ cần đúng ngày xuất hiện, mặc hồng y, đúng giờ làm lễ…
Hắn cảm thấy thực ngu xuẩn, một thân trang phục và đạo cụ kia…
Nhưng không có biện pháp, tập tục như thế, cho dù là dở hơi biết bơi đi chăng nữa cũng phải nhẫn nại cho đến khi tân khác chịu đựng đủ sự xem thường của hắn, cuối cùng cũng giải tán, hắn mới có thể giải thoát thân phận chú rể.
Nhưng đến lúc này hắn mới phát hiện, khó khăn thực sự là đối mặt với thiên hạ đang ngồi ngay ngắn bên mép giường, trừng mắt nhìn khuôn mặt đang bị che kín bởi khăn hồng, Hoắc Tây Du cảm thấy giờ phút này thật là xấu hổ.
Nhưng hắn cho tới giờ không phải là một người dây dưa, lằng nhằng.
Đối với Hoắc Tây Du mà nói, cho dù là trường hợp xấu hổ như vậy, kéo dài chi bằng đối mặt.
Cho nên hắn chỉ chần chờ một chút, rồi dùng hỉ xứng nhấc khăn hồng lên, thấy gương mặt Kim Thố đang khóc liền há hốc mồm.
Hai mắt đẫm lệ lờ mờ, thấy ánh sáng, Kim Thố theo trực giác nhìn về phía nguồn sáng lại hồn nhiên không biết vẻ mặt mình khá chật vật…
“Đây là làm sao?” Hoắc Tây Du nhịn không được bật cười, bởi vì thiên hạ trước mắt có vẻ mặt bi thảm.
Kim Thố khóc không ra tiếng, chỉ có đôi môi run lên, khuôn mặt lộ ra biểu tình bi thảm, Hoắc Tây Du rốt cuộc nhịn không được nữa, bật cười thành tiếng.
Nghe hắn cười, Kim Thố càng thêm khó hiểu.
Trong lòng nàng cảm thấy thật thê thảm, tuyệt vọng, vì thấy hắn bị thua thiệt, vậy mà hắn còn cười to được nữa.
Hiện tại là như thế nào?
“Gả cho ta thê thảm vậy sao?”, Hoắc Tây Du cười một hồi cảm thấy sự xấu hổ lúc nãy cũng tan thành mây khói, tìm lấy một chiếc khăn, vô cùng có lương tâm mà lau cho gương mặt hoa đang khóc thê thảm kia.
Kim Thố ngồi im để hắn lau mặt giúp, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nàng mới nói “ ngươi không tức giận sao?”
“Vì sao?” Nhướng mày, bởi vấn đề này.
“Cha ta buộc ngươi nhận tội, buộc ngươi cưới ta……” Lại nói tiếp liền cảm thấy bi thảm, nước mắt lại lăn ra, Kim Thố thật đáng thương, thật đáng thương nói xong:“Ta vốn nghĩ đến, ca ca sẽ gấp trở về ngăn cản……”
Năm đó mẫu thân bệnh nặng, đem nàng phó thác cho trưởng tử, muốn hắn thay nàng chăm sóc cho trưởng nữ vô duyên này. Kim Bình nhận lời mẹ nhưng phụng thánh chỉ của hoàng đế, từ đó đảm nhận chức trách huynh trưởng như phụ mẫu, cảm thấy việc chiếu cố cho muội muội duy nhất là trách nhiệm của hắn.
Bởi vì vẫn bị sự bảo hộ quá mức của huynh trưởng nên Kim Thố nghĩ hắn sẽ nhanh chóng trở về để ngăn cản hết thảy, không ngờ…
Hít hít cái mũi, nàng vạn phần ủy khuất nói “ phụ thân cố ý che giấu tin tức không cho ca ca biết, nên hắn không thể về sớm để ngăn cản mọi chuyện, ta thật sự…thật sự là ủy khuất cho ngươi”
Hoắc Tây Du không nghĩ tới nàng lại phiền não chuyện này, cảm thấy thú vị, liền nhấc mũ phượng xuống, hỏi “ có gì mà nghiêm trọng vậy?”
Cái mũ phượng vốn đè nặng trên đầu làm Kim Thố gần như không thở nổi, hắn vừa nhấc lên làm cho nàng như bị mất trọng tâm, kinh hãi hô to một tiếng, oanh liệt té xuống.
Nhìn nàng hô to, còn hai chân đá lung tung làm làn váy tung bay, hình ảnh thật ly kỳ, làm cho Hoắc Tây Du lại cười to ra tiếng.
“Tây, Tây Du ca ca?” Kim Thố chấn kinh.
Lúc trước nàng rời nhà ra đi, tuy rằng do âm kém dương sai nên hai người đã ở chung với nhau một thời gian, nhưng nàng chưa từng thấy Hoắc Tây Du cười sảng khoái như vậy.
Chớp mắt nhìn, lại thấy hắn đỏ mặt
“Ngươi uống rượu ?” Nàng hợp lý hoài nghi hắn là do uống rượu.
Hoắc Tây Du suy nghĩ , đáp nàng:“ uống mấy chén.”
Kia rốt cuộc là mấy chén?
Thấy hắn trả lời nghiêm túc, lại nhìn có vẻ thanh tỉnh nhưng Kim Thố vẫn cảm thất hắn say.
Bình thường tình huống như vầy, đừng nói là cười, hắn làm sao có thể trả lời quy củ như vậy?
Cho nên là do hắn uống rượu nên mới thoải mái hơn, cũng thích nói chuyện nhiều hơn.
“có gì thì ngươi nói với ta, đừng có khẩn trương như vậy”, Hoắc Tây Du đưa tay kéo nàng
Kéo Kim Thố ngồi dậy, nói “ không phải chỉ là thành thân thôi sao, giống như Tam Quốc nói việc này đều sẽ xảy ra trong đời mỗi người, chỉ là trễ hay sớm mà thôi”
Kim Thố nghe được sửng sốt, sửng sốt.
“Kỳ thật cũng không chính là ngươi, nhà của ta ngày nào đó cũng sẽ bắt ta phải đối mặt, chính là vừa vặn lại phát sinh chuyện này, ta nghĩ, nếu trải qua cuộc sống sau này với một cô nương xa lạ chi bằng thành thân với ngươi”, Hoắc Tây Du nói rất nhẹ nhàng, cứ như đang bàn luận chuyện thời tiết chứ không phải chung thân đại sự của hai người.
Thế nhưng hắn cón tiếp tục phân tích “ thực ra, ngươi chỉ cần tưởng tượng một chút liền hiểu được, ngươi thành thân chẳng những giải quyết chuyện chung thân đại sự của ta và ngươi, còn trấn an cha ngươi, thuận theo ý hắn, đồng thời cũng đáp ứng tâm nguyện của cha ta, xung hỉ cho bàn nội, ngươi nói xem có gì không tốt đâu?”
Nghe hắn nói một thôi một hồi, Kinh Thố cảm thấy là là, không hiểu là gì nhưng cũng không cảm thấy cao hứng chút nào.
Ý tứ này là, nàng là công cụ sao?
Như vậy cuộc hôn nhân này tính là gì?
Hoắc Tây Du không phát giác nàng có tâm sự, lại tiếp tục “ huốn chi, ngươi không phải có giấc mộng, muốn ra ngoài dạo chơi sao?”
Kim Thố giật mình, không nghĩ tới đề tài lại quay trở lại trên người nàng.
“Sau khi thành thân với ta, là người của Hoắc gia, Kim Bình rốt cuộc không thể xen vào cuộc sống của ngươi, chờ cho bệnh tình của bà nội ổn định, nếu hành trình không quá nguy hiểm, khi ta ra ngoài hái thuốc sẽ mang ngươi đi cùng”, Hoắc Tây Du giải thích tính toán của hắn.
Kim Thố kinh ngạc.
Nàng không nghĩ tới…… Như thế nào cũng không nghĩ tới…… Người này băn khoăn đến mọi người, mà “mọi người” này cũng bao gồm cả nàng trong đó.
Hắn nhớ rõ, thế nhưng còn nhớ rõ giấc mộng của nàng, cũng nguyện ý giúp nàng thực hiện…
Đột nhiên, thật muốn khóc.
Kim Thố không biết hình dung cảm giác hiện tại là thế nào, biết có người để ý tới tâm sự của nàng, lại tính toán giúp nàng hoàn thành, điều này làm cho nàng tràn đầy cảm động, rất muốn khóc.
“Kỳ thật ta có nghĩ tới sẽ đi Tây Vực một chuyến”, Hoắc Tây Du đột nhiên lên tiếng, nhưng lần này giống như là đang lầm bầm với chính mình hơn “ ở đó sử dụng dược rất độc đáo, ta vẫn muốn đi xem để học hỏi, chờ ta tìm hiểu tin tức đầy đủ, nếu lộ trình không quá gian nguy, có thể ta sẽ mang ngươi cùng đi”
Đột nhiên, như là nghĩ tới cái gì, chỉ thấy Hoắc Tây Du cố ý hất mặt, bộ dáng ra vẻ hung tợn, cường điệu “ ta tuyệt đối không phải là vì ngươi, chính là thuận tiện, chỉ có thế thôi, biết không?”
Lời này đã muộn, Kim Thố vốn đã biết hắn khẩu xà tâm phật, không thể nghĩ trên đời còn có người nào thiện lương giống như hắn vậy?
Hắn luôn nghĩ về người khác, cho dù ngoài mặt không thèm để ý nhưng ở trong lòng luôn nghĩ biện pháp giúp họ, lại luôn cố ý tỏ ra hung dữ, không muốn để người khác thấy hắn lo lắng hay hỗ trợ họ…
“Vậy còn ngươi?” trong lòng tràn ngập vui sướng và cảm động, Kim Thố đột nhiên nghĩ đến cuộc hôn nhân này, hắn lo lắng suy nghĩ của mọi người, quan tâm giấc mộng của nàng nhưng lại không nghe ý muốn của hắn.
“Ta?” Hoắc Tây Du quả thật là say, không thể phản ứng kịp với câu hỏi của Kim Thố, nghiêm trang đáp “ ta cảm thất có chút mệt mỏi”
Đã được dạy dỗ qua những gì phải làm sau khi xuất giá, Kim Thố liền tự động chạy đến bên hắn, giúp hắn thay quần áo…Thay quần áo?
Cho đến lúc này, Kim Thối mới nghĩ tới đêm động phòng hoa chúc…
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, cái gọi là xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lý, không biết phải làm thế nào, thậm chí cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Ngươi đi ngủ đi”, Hoắc Tây Du nói.
Kim Thố ngoan ngoãn nằm về phía bên trong giường, đáy lòng khẩn trương lại sợ bị thương tổn…
Hoắc Tây Du nằm xuống phía ngoài, nói “ Tiểu Thố Tử, tuy rằng ta không thật trông chờ chuyện thành thân này, nhưng đã bái đường xong, ngươi yên tâm sau này ta sẽ tận lực đối xử tốt với ngươi, sẽ không khác với trước kia”
“Cám ơn.” Bởi vì không biết nói gì, Kim Thố chỉ có thể cám ơn hắn.
“Không cần cảm tạ, về sau, còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
“Ngươi cũng vậy, về sau còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn”, Kim Thố đáp lại, sau mới phát hiện những lời này lại nói trong đêm động phòng hoa chúc có gì là lạ…
Không xác định hắn còn có thể nói thêm gì, Kim Thố chờ…chờ…nhưng không có!
Nhìn hắn ngủ, Kim Thố không biết nên nói thế nào mới tốt.
Cứ như vậy?
Ngủ?!
Này…… Cái gọi là đêm động phòng hoa chúc…… Cái kia…… Trong truyền thuyết xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng…
Không biết nên nói là thở dài nhẹ nhõm một hơi? hay là thất vọng?
Sờ sờ cái mũi, phiền não nhiều như vậy, lo lắng lâu như vậy, nàng cũng mệt mỏi lắm rồi.
Ngủ liền ngủ đi.