Thổ Sen

Chương 61

- "Thăm bệnh?"


Chu Đường Lâm gật đầu, ném điện thoại cho hắn xem.


Giờ đang là giờ sinh hoạt hàng tuần, ngoại trừ lớp hắn đến tiết ra, khắp hành lang chìm trong sự im lặng vô bờ, thậm chí họ có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc dưới mặt đường cùng cuộc nói chuyện phiếm giữa các bác lao công ngoài hành lang.


- "Cô giáo nói cử 4 học sinh tới thăm bệnh bạn ấy. Anh nhớ hồi đầu năm cô nói có hai học sinh mới chuyển tới không?"


Huỳnh Nam Phong gãi gãi đầu, nghĩ mãi không ra. Ngoài Nguyễn Bảo Uyên ra, còn có người khác sao?


- "Anh không nhớ thì để em nhắc lại cũng được. Hồi đầu học kì I có hai học sinh chuyển tới, một là anh dâu, một là một bạn nữa vừa trở về từ Mĩ. Nhưng trước ngày đi học, bạn kia đột nhiên sốt cao, nghỉ học một tuần. Cứ ngỡ chỉ là sốt thông thường, cậu ta rơi vào hôn mê, nghỉ cả học kì nay rồi. Anh không nhớ cũng phải, em cũng đã gặp quái đâu."


- "Gia đình không phát hiện từ trước?"


- "Có lẽ đây là lần đầu họ gặp tình huống này." Chu Đường Lâm vén tóc: "Cả lớp cử 4 người tới thăm bệnh, bố cậu ấy trong quân đội nên con trai mới nằm trong 108, hạn chế người vào thăm, trong đó hai chúng ta là bắt buộc phải tới, cán bộ lớp mà."


Huỳnh Nam Phong nghĩ nghĩ một hồi, đáp:


- "Tôi, cậu, Nguyễn Bảo Uyên và Bùi Việt Anh."


- "Được."


- "Mấy giờ?"


- "Khoảng 7-8 giờ tối thứ 5, bao giờ đến cổng chính của bệnh viện 108 thì gọi em hoặc Bùi Việt Anh."


- "Tôi sẽ đến muộn 15 phút." Huỳnh Nam Phong ghi nhanh thông tin vào giấy nhớ: "Thứ 5 có ca dạy kèm Hoàng Văn Thái, tôi với Bảo Uyên sẽ đến sau."


Sắc trời ngả vàng, chim bay thành đàn.


- "Thằng Hưng lại nghỉ học?"


- "Biết sao được, đội tuyển mà, tuy là tự ôn tập ở nhà nhưng vẫn cần rất nhiều thời gian. Cao Phúc Minh nghỉ học vì bị ngộ độc thực phẩm, Dương Vân An đi câu lạc bộ bóng rổ."


Huỳnh Nam Phong không trả lời, chỉ thoáng gật đầu xem như đã hiểu.


.


Mới hôm nọ ở Hạ Long, thời tiết còn ấm áp vậy mà giờ đây, gió Bắc ùa về, cái không khí se se lạnh của mùa xuân dường như còn lưu luyến đất trời, chưa muốn nhường ghế cho mùa hạ.


Cái không gian nửa xuân nửa hạ này, lúc thì gió lạnh cắt da, lúc thì mưa to sấm chớp, lúc thì nhà nồm như toát mồ hôi, không cách nào chiều cho được.


Mặc dù hắn có thể cho Hoàng Văn Thái nghỉ sớm 15 phút hoặc chuyển sang buổi khác nhưng đó không phải điều hắn sẽ làm. Đã nhận làm gia sư thì phải dạy cho đủ, đổi lịch có khi còn trùng các giờ học khác, khiến gia đình người kia không thoải mái.


Huỳnh Nam Phong rút kinh nghiệm, vận áo khoác dày có mũ che lên người, mang theo một cây dù bên cạnh, cùng cậu tới bệnh viện.


- "Chúng tôi đến rồi đây."


Ước chừng 15 phút sau, một bóng người thon dài xuất hiện trước mặt họ. Chu Đường Lâm đẩy mũ lưỡi trai, ngẩng đầu cảm thán:


- "Tối thật."


- "Trời vẫn chưa hoàn toàn chuyển hạ, lúc nãy còn có sấm chớp."


Chu Đường Lâm cụp mắt:


- "Xem chừng bão sắp tới rồi."


Đoàng!


- "Cậu ấy nằm ở tầng 3 nhà XX, đi thang máy lên là được."


Nói có vẻ đơn giản nhưng đất quân đội rộng mênh mang, không phải cứ tìm là tìm được ngay. Chu Đường Lâm dẫn hai người họ đi ngang qua hành lang tối om, tới trước cửa thang máy.


Hai bên, đèn điện bắt lại từ các phòng bệnh sáng choang, cứ chốc chốc lại có y tá đi ngang qua.


Đoàng!


- "Con biết ngài là ai rồi đúng không?"


Cô bé buộc tóc hai bím đến ngoảnh đầu cũng không thèm. Nó đứng ngược gió, lọn tóc đen nhánh tung bay theo chiều lá, hoà vào vạn vật. Đoàn Thu Mị cụp mắt, lẳng lặng đứng cạnh ngôi mộ.


Bãi cỏ xanh mơn mởn ngả nghiêng theo chiều gió, ma sát nhau khiến khung cảnh ảm đạm càng thêm kinh dị.


- "Con biết."


- "Thằng bé chắc hẳn đã bắt đầu nghi ngờ rồi, nhưng là theo chiều hướng khác." Con bé nhẹ giọng: "Đừng để nó nghĩ đây là lời nguyền, nó là một loại phước lành."


- "Vâng."


- "Con không tin mẹ đúng không?"


- "Con tin mẹ." Đoàn Thu Mị trầm giọng: "Vì nó mà con mới nhìn thấy mẹ, mới mơ thấy những giấc mơ kì lạ kéo dài cả cuộc đời con người."


Đoàng!


Con bé cười khổ, xoay người nhìn bà:


- "Con thấy quá khứ của mẹ rồi đúng không?"


- "Con thấy..."


- "Trước khi bà con mất, mẹ cũng mơ thấy một giấc mơ dài đằng đẵng, cũng thấy được bà khi còn trẻ, một đứa nhóc 13 tuổi, giống như hiện tại."


Đoàn Thu Mị lơ đãng, thoáng mím môi.


- "Mẹ phải đi."


- "Con biết."


- "Nói với Huỳnh Nam Phong, thả công tử ra." Con bé quắc mắt, thanh âm lạnh dần.


Đoàng!


- "Công tử không thuộc về nơi này."


- "Điều đó đồng nghĩa với tiết lộ bí mật, một lần nữa, ta sẽ phải chịu nguyền rủa." Mái tóc bà bay bay trong gió.


- "Thằng bé không giống em trai mẹ." Con bé cụp mắt: "Cũng hơn 60 năm rồi, không biết nó còn sống hay đã chết, nếu còn sống, nó có sống tốt không? Có hạnh phúc không?"


Đoàn Thu Mị không để lộ sắc mặt gì khác, đôi mắt sâu không thấy đáy.


Đoàng!


Bà xoay người rời khỏi nghĩa trang, vạt áo đen nhánh bị gió cuốn phần phật. Sau lưng, bóng người loang lổ rồi biến mất sau màn đêm.


- "Bà ngoại con không điên, chỉ là bà ấy không đủ sức để gánh trên vai những tai ương khủng khiếp. Mẹ vốn chỉ là một người phụ nữ thông thường, tại sao phải bắt bà chịu đựng những thứ đó?"


- "Đã hai thế hệ trôi qua, những gì đã qua cứ để nói qua, mẹ và bà đã làm hết sức mình."


Con bé nhìn Đoàn Thu Mị thật lâu, nở một nụ cười thanh thản, bóng người hoà vào sương đêm, biến mất khỏi trần thế.


7 ngày rồi.


Đoàng!


- "Phòng này."


Nguyễn Bảo Uyên gật đầu, thấy Chu Đường Lâm xoay người ra hành lang nghe điện thoại.


Sắc trời chuyển đen, từng cơn gió như rít gào lên bản hoà ca vang dội, như vũ bão thổi qua hành lang, khiến nó sâu hun hút.


- "Không hiểu sao càng chữa càng nặng, mới tháng trước chỉ hôn mê đơn thuần, tháng này đã phải dùng đến máy trợ thở."


- "Cứ thế này có khi thằng bé không qua khỏi."


Huỳnh Nam Phong ngẩng đầu, thấy bóng lưng cô giáo chủ nhiệm cùng Bùi Việt Anh đứng vây quanh chiếc giường, chắn tầm mắt hắn. Người phụ nữ đứng bên cạnh sụt sịt, Bùi Việt Anh kiên nhẫn lắng nghe bà, thỉnh thoảng lại đưa khăn giấy cho người phụ nữ.


Người trên giường tuy không thấy rõ vì khuất sau đám người nhưng có thể thấy, một thân ảnh ước chừng 1m80 lặng im trên chiếc giường trắng bệch, tưởng như đang ngủ.


Trong phòng dây dợ chằng chịt, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, xộc thẳng lên mũi. Hai bên, thiết bị bủa vây, chàng thanh niên nằm trên giường bệnh dường như không nhận ra sự xuất hiện của những vị khách xa lạ, vẫn chìm sâu trong giấc ngủ.


Đoàng!


- "Vào đi."


Nguyễn Bảo Uyên gật gật đầu, theo sau lưng hắn.


Hai người vừa bước tới cửa, sắc mặt Bùi Việt Anh bỗng tái mét.


Đoàng!


- "Cậu ấy ngừng thở rồi!"


Người phụ nữ đứng bật dậy, khóc ầm lên.


- "Mau gọi bác sĩ! Nhanh lên!"


Chu Đường Lâm vừa định vào đã nghe thấy tiếng hét, chưa cần tìm hiểu chuyện gì xảy ra, ngay lập tức lao đi tìm bác sĩ.


- "Tất cả ra ngoài!"


- "Phòng bệnh số 327."


- "Mau cấp cứu sơ bộ cho cậu ấy!"


- "Monitor theo dõi bệnh nhân* cảnh báo, nhịp tim 0/phút, số lần thở còn 0, nhiệt độ cơ thể đột ngột giảm xuống!"


- "Mang máy tạo nhịp tim tới đây!"


Đoàng!


- "Bác sĩ!" Người phụ nữ cuống cuồng ôm tay thân hình cao lớn vận áo trắng, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài: "Con tôi... con tôi..."


Người đàn ông căn răng. Mới tháng trước còn có dấu hiệu khỏe lên, tại sao bây giờ tim đột ngột ngừng đập? Rõ ràng không có dấu hiệu bệnh lý liên quan đến tim mạch trước đây.


- "Xin bà hãy bình tĩnh." Nói rồi lao vào phòng bệnh. Ước chừng nửa phút sau, một nhóm y tá cũng đi theo, cánh cửa phòng bệnh nhanh chóng đóng sập lại, để mặc người phụ nữ gào khóc không thôi.


Đoàng!


- "Bác đứng lên đi ạ." Bùi Việt Anh ôm vai bà, đỡ người phụ nữ dậy: "Bây giờ có khóc cũng không được ích gì, bác hãy tin tưởng những vị cứu tinh áo trắng, họ làm được."


Nguyễn Bảo Uyên bị đẩy ngược lài mất một lúc mới hoàn hồn.


Một cơn lạnh buốt bỗng chạy dọc từ sống lưng thẳng lên đỉnh đầu. Cậu choáng váng, vô thức quay sang tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.


Đoàng!


Tách. Tách.


Cuối cùng trời cũng đổ mưa rồi.


Tách.


- "Nam Phong?"


- "Hả?"


- "Tại sao cậu lại khóc?"


Huỳnh Nam Phong theo bản năng vươn tay lên mặt, thấy nước mắt đã ướt đẫm lòng bàn tay, hai mắt mờ dần, từ hốc mắt, hai dòng nước mặn nóng hầm hập tuôn ra không ngừng. Vành mắt hắn đỏ hoe, cay xè như ăn phải hành.


Tại sao mình lại khóc.


Từng giọt nước lạnh buốt kéo theo cơn mưa rào đặc trưng của mùa hè, xối lên mái nhà, cả khung cảnh chìm trong sương mù. Từ tầng 3, hắn có thể ngửi thấy mùi mưa nặng hạt cùng mùi ẩm mốc nhàn nhạt trong không khí, kéo theo làn gió se se lạnh phủ lên vạn vật. Khung trời kéo tấm màn đen kịt, mặt trăng muốn nghỉ ngơi, chẳng còn thấy bóng dáng nó trên bầu trời nữa, ngay cả những ngôi sao cũng vậy.


Mây đen dăng kín bầu trời, nước mưa gội sạch một chốn thủ đô, như khóc thay cho mệnh đời ngắn ngủn.


Mưa rồi.


Đoàn Thu Mị căng dù, che quá đầu mình.


Từ vùng đất thôn quê xa xôi tới thành thị nô nức, dù có ở bất cứ nơi nào trên thế giới, sợi dây liên kết chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi.


Đoàn Thu Mị ôm ngực thở dốc, nheo mắt nhìn khung cảnh mờ dần.


Sắp tới rồi.


- "Tại sao cậu lại khóc."


Trên hành lang tầng 3, hai bóng người đứng ngược sáng. Nguyễn Bảo Uyên lay vai hắn, ép cho người kia tỉnh táo lại.


Hắn muốn nói gì đó nhưng mỗi lần mở miệng lại chẳng thể nào thốt nên lời, cổ họng cứ nghẹn ứ khiến mỗi câu hắn phát ra đều thay bằng nước mắt tèm nhem trên khuôn mặt, dính đầy trên áo phông.


----------------


*Monitor theo dõi bệnh nhân là một loại thiết bị rất quan trọng trong khoa cấp cứu, phòng mổ, phòng chăm sóc đặc biệt dùng để theo dõi chỉ số sinh tồn, giúp bác sĩ liên tục nắm được tình trạng bệnh nhân. Monitor theo dõi bệnh nhân thường thể hiện dưới hai dạng số và sóng.

Bình Luận (0)
Comment