Thỏ Thích Ăn Lang

Chương 19

Hình phạt tàn khốc nhất trên đời này, không phải là hôi phi yên diệt..

Mà là vĩnh hằng.

Thỏ đi, ngày thứ ba sau hôn lễ, triệt triệt để để mất tích.

Tô Dao nói, cái đuôi ngắn nhất định không về được, xúc phạm khế ước yêu tinh, một khi đi lĩnh tội, đâu còn mạng trở lại? Hoa Thố giết quá nhiều người, tới tới lui lui xúc phạm khế ước, cũng đủ để hắn hồn phi phách tán vài chục lần. Đó là lí do vì sao Tô Dao khuyên Lang Vương chớ có đi tìm, dù sao nên đòi lại mặt mũi cũng đã đòi lại rồi, xem như là không thiếu nợ nhau.

Lang Vương đối với lời Tô Dao nói liền cười nhạt sau đó bỏ qua một bên. Kỳ thực lúc đầu Lang Vương vẫn không nghĩ thỏ thực sự rời đi, chỉ giống như ngày thường. Thỏ luôn là như vậy, tùy ý đi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, làm việc không lo lắng tới suy nghĩ của người khác. Lần này đi, ai biết lúc nào lại đột nhiên hứng khởi muốn trở về...

Nhưng lần này, thỏ chính là lặng yên đi không một tiếng động, nhưng để lại cây quạt hắn thường dùng.

Quạt không phải thuần trắng, dính một chút máu, giống như hoa đào, theo thời gian, từ đỏ thẩm, đến đỏ sậm, cuối cùng, quả là ám nâu. Giống như những lằn trên người thỏ trước đây vậy, mị hoặc, loá mắt.

Chẳng biết lúc nào, thỏ vẽ lên quạt những chạc cây, toàn bộ mặt quạt, thành một bức tranh hoa đào. Cánh hoa đỏ sậm bay xuống, như tranh thủy mặc, hiu quạnh không gì sánh được. Trên chạc cây, được đề lên tám chữ, đầu bút lông không vững vàng như ngày xưa, hơi có chút thoát lực.

Lang Vương lúc đầu bởi vì không nhận biết nhiều chữ lắm, về sau, cuối cùng mới biết tám chữ viết cái gì.

Nhất thưởng tham hoan, bán sinh tàn mộng.

“Nhất thưởng tham hoan… bán sinh tàn mộng… a…” Lang Vương mở cây quạt, lạnh lùng cười. Hơn mười năm trôi qua, Cho đến hôm nay, cuối cùng mới hiểu, tám chữ này, là có ý gì…

Hơn mười năm, từ ngày ấy thỏ biến thất, hẳn là thật, cũng không có xuất hiện nữa.

Trong mười năm, Lang Vương đã từ một yêu tinh sơ sinh, quen thuộc cuộc sống nhân giới, hiểu rất nhiều nút thắt số mệnh giữa người cùng yêu, dần dần cũng coi là một đại yêu tinh. Đối với linh lực tiến bộ thần tốc của Lang Vương, Tô Dao thường xuyên cảm khái, Lang Vương có một người hướng dẫn tốt. Lúc đầu khi Lang Vương hóa yêu, có lẽ thỏ đã cho Lang Vương hơn nửa tu vi, mới có thể để cho Lang Vương có căn cơ tốt như vậy.

“Phàm, không thể giết người, nhớ kỹ, dù như thế nào, làm yêu tinh… Không được đả thương người.”

Thì ra, lời thỏ khi đó, là ý tứ này. Lang Vương lửng thững đi trên đường phố Lạc Dương, cười nhạt. Nữ nhân ngày ấy nhìn thấy ở Trường An, đã trở thành vương giả mới của quốc gia này. Mà ở phía sau vị vương giả này, bị chôn vùi, bị diệt trừ, ngàn ngàn vạn vạn người, cuối cùng chạy không khỏi lịch sử, chôn vùi vào nước lũ. Thành Lạc Dương, trở thành đô thành mới của quốc gia này.

Thỏ là một người có yêu cầu rất cao với việc mình làm. Vì bạn thân không tiếc cả mạng sống, nhưng nhân duyên nhân quả của bản thân mình, lại nhìn không thấu. Mấy năm trước, vô tình gặp được Cầm Nương, Cầm Nương vừa lau lệ vừa nói như vậy.

“Lang Vương, ngươi có biết vì sao thỏ chỉ đối với một mình ngươi như thế không?” Cầm Nương suy nghĩ nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.

“Đối với hắn việc thương tổn ngươi, cùng giống như thương tổn tới bản thân mình vậy.”

“Lang Vương, nhưng có nhớ không, ngươi cùng Nguyệt Hàn đã từng có một đoạn nhân quả…”

Nhớ lại ngày ấy Cầm Nương muốn nói lại thôi, giống như còn đang hôm qua. Nhưng mà thời gian thay đổi, năm tháng như thoi đưa, ở thế gian, chính là vật còn người mất.

Hôm nay gặp lại, Cầm Nương vẫn đàn, chìm đắm trong đó. Cầm Nương vì Lang Vương, bốc một quẻ.

Quái tượng hỗn loạn, tương lai may mắn. Gặp dữ hóa lành, người muốn tìm, cuối cùng cũng tìm được.

Cầm Nương tròn mắt.

“Nhìn vào quẻ này, Nguyệt Hàn, mặc dù không ở chỗ này, nhưng mà còn sống.”.
Bình Luận (0)
Comment