Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 2

Ta có chút phiền muộn. Trầm Nghi ta du hí hái hoa trộm hương ba năm, chỉ có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ ta chứ chưa từng có ai sợ xanh xám mặt mày như thế này. Chuyện này mà truyền ra thì thật mất mặt với liệt tổ liệt tông Trầm gia!

Nhìn Hàn Húc trong ao lạnh run cầm cập, lòng ta bỗng nhiên mềm nhũn. Quên đi, việc gì phải tra tấn hài tử khả ái thanh tú như vậy? Không đồng ý thì thôi, vớt hắn lên trước đã.

Đang định vươn tay kéo hắn, ta bỗng nhiên nhận ra đôi mắt Hàn Húc nhìn ta chăm chăm, cơ hồ muốn bốc lửa.

Hàn Húc nghiến răng ken két: “Trầm Nghi, hôm nay ngươi vũ nhục ta, không chỉ có Lạc Hà sơn trang thề không đội trời chung với ngươi, đại ca của ta cũng quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Ta ngẩn ra. Đang yên đang lành lại lôi đại ca của hắn ra làm cái gì? Cúi đầu nghĩ nghĩ, đại ca của Hàn Húc… Đương nhiên cũng là họ Hàn…

Ta bỗng kêu thầm một tiếng không xong.

Ở Giang Nam đã lâu, ta thiếu chút nữa quên mất đại đương gia của Kỳ Lân xã tung hoành hắc đạo phương Bắc, chính là thiếu trang chủ của Lạc Hà sơn trang Hàn Huyền.

Nhớ tới thế lực của Kỳ Lân xã ở phương Bắc, ta thở dài trong bụng. Hôm nay kết oán không nhỏ, xem ra chớ nói Trường An này, chỉ sợ Bắc lục tỉnh* cũng không thể bén mảng.

Hàn Húc hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: “Tiểu tặc họ Trầm kia, biết sợ rồi à? Giải huyệt đạo cho ta, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, bằng không… Hừ, ta sẽ khiến ngươi hối hận đã được sinh ra!”

Ta quả tình vốn chuẩn bị kéo hắn lên bờ, có điều con người của ta có tật là trời sinh hảo nhu không hảo cương, ngươi có nhờ vả thì dùng lời ngon tiếng ngọt mà nhờ, còn như ngôn từ của Hàn Húc lại khiến ta nghe thật không thuận tai chút nào.

Vì thế ta vươn tay ra, một lần nữa điểm á huyệt của hắn, sau đó lại nắm vai hắn, mỉm cười: “Hàn Húc, ta phát hiện ta thật sự rất vừa ý ngươi…”

Nét mặt Hàn Húc vốn đắc ý dạt dào nhất thời tái xanh trở lại.

Giống hệt như ban nãy, ta thật chậm thật chậm nghiêng người tiếp cận hắn, trước ánh mắt kinh hãi kia hôn lên đôi môi ướt át lạnh như băng. Lần này, ta chẳng khách khí làm gì nữa.

Qua thật lâu thật lâu sau, ta mới thả hắn ra, nhìn hắn hai má đỏ bừng lại thở hồng hộc như trâu kéo cày, mới cười hì hì: “Kỹ thuật của ta cũng không tệ a?”

Hàn Húc trừng mắt dữ tợn. Xem ra vừa rồi so sánh hắn với mèo Ba Tư là sai, hắn phải là tiểu hổ mới đúng. Chỉ tiếc răng nanh còn chưa mọc đủ đã hung hãn như vậy, thật là không ngoan.

Giáo huấn hắn như thế nào mới hảo đây…

Ta cao thấp đánh giá hắn một lúc, quay sang đánh giá ao sen, trở lại nhìn hắn, ôn nhu hỏi: “Ngươi lạnh lắm phải không?”

Mặt Hàn Húc bỗng dưng xanh mét thêm một bậc.

Ta cười mỉm, vươn cánh tay dài trắng muốt ra, vỗ vỗ vai hắn. Vốn là nước ngập tới ngực, giờ lại lún thêm một khúc, cả người hắn chỉ còn cái đầu thảm thương chơi vơi trên mặt nước.

Ta cẩn thận trước sau quan sát, đến khi vừa lòng mới vỗ vỗ tay. “Ta phải đi rồi, sau này có dịp sẽ đến thăm hỏi Hàn nhị công tử.”

Tận lúc phi thân nhảy qua tường, ta còn có thể cảm giác lưỡng đạo mục quang hung tợn ghim sau lưng, không cần phải nói cũng biết là ai. Ta không khỏi cười thầm hai tiếng trong bụng. Muốn đấu với ta? Hàn Húc, ngươi còn thua xa.

Hồi tưởng lại xúc cảm ôn nhuận mềm mại trên môi, ta hạ quyết tâm. Mang thanh danh hái hoa thế gia của Trầm gia ra đánh cược một phen, Trầm Nghi ta nhất định phải khiến đóa danh hoa ương ngạnh này cam tâm tình nguyện quy nhập bách hoa viên của ta.

Chậc, bất quá Hàn Huyền quả thật không dễ đối phó, trước mắt tốt nhất nên rời khỏi Bắc lục tỉnh, đến phía Nam tránh bão đã.

Mười ngày sau.

Ta đạp tuyết đi vào thành Biện Lương* (nằm ở phía Bắc).

Tùy tiện chọn một tửu lâu không lớn không nhỏ, gọi vài món ăn sáng, ta một mặt tự rót tự ẩm, một mặt lưu tâm nghe ngóng vài người trong giang hồ cao hứng luận đàm.

Quả nhiên, mấy ngày nay đại sự chấn động không gì ngoài việc Kỳ Lân xã xưng bá Bắc lục tỉnh liên thủ cùng một trong tam đại kiếm trang Lạc Hà sơn trang, phát ra lệnh truy nã toàn võ lâm. Về phần kẻ trong lệnh truy nã kia, đương nhiên là tại hạ đây.

Đại hán kia nói đến đoạn cao trào, hưng trí oang oang, mặt mày sáng rỡ, tựa như ta cùng tiểu thiếp của Hàn nhị công tử ân ái sự tình là như thế nào, tất cả đều bị gã tận mắt chứng kiến.

Ta cũng chẳng buồn tức giận, vừa lơ đãng nghe vừa lột một hạt đậu phộng luộc muối thảy vào trong miệng.

Coi như nghe chuyện phiếm không hơn.

Bị truy nã một hai lần, ai mà chẳng run chẳng sợ, nhưng nếu ai cũng được như ta, trong vòng ba năm bị người khác hạ hơn mười lệnh truy nã, lại bị hắc bạch lưỡng đạo liên thủ truy sát năm lần, cuối cùng còn có thể yên lành ngồi trong tửu lâu ăn đậu phộng, muốn khẩn trương cũng khó.

Nhớ năm đó cha ta tiếu ngạo giang hồ, một tay nâng rượu ngon, một tay ôm mỹ nữ, mặc cho phía sau bụi tung mù mịt, đuổi giết rung trời, lại còn không phải biến dữ thành lành, tiêu sái tự tại hay sao.

Không có bản lĩnh thì Trầm gia ta làm sao được xưng tụng là hái hoa thế gia?

Nghe xong màn dựng kịch phấn khích kia, ta tiếp tục nhàm chán ngồi ăn đậu phộng, nhìn bên ngoài người qua kẻ lại nườm nượp. Nhìn mãi cũng chán, ta nhịn không được thở hắt ra.

Không nghĩ tới thời khắc này ta lại ở đây.

Nhớ hôm đó suốt đêm chạy như bay ra khỏi Trường An, ta suy tính rất nhiều địa phương – Hàng Châu, Kim Lăng, Trường Sa, thậm chí Thục Trung, quả tình không muốn tới Biện Lương chút nào.

Trên giang hồ ai lại không biết tổng đàn của Kỳ Lân xã tọa lạc ngay trên đỉnh Ô Giác lĩnh cách thành Biện Lương mười dặm. Ta bị Hàn Huyền Hàn đại đương gia hạ lệnh truy nã, nếu để lộ hành tung ngay dưới chân tổng đàn Kỳ Lân xã, chẳng phải là muốn chết lắm rồi sao?

Ta lơ đãng uống cạn chén rượu nhạt, hồi tưởng lại hành trình mười ngày qua, xong thở hắt ra lần nữa.

Không phải ta muốn đến đây, nhưng ta không thể không đến đây. Nếu ta cương quyết xuôi Nam, chỉ sợ chưa ra khỏi Bắc lục tỉnh đã bị tóm, đến lúc đó e rằng muốn chết cũng không xong.

Đã sớm nghe danh Hàn Huyền thủ đoạn lợi hại, trước kia bởi vì ít đến phương Bắc nên chỉ như gió thoảng bên tai, lần này ta xem như được mở rộng tầm mắt đi. Lấy thế lực của y ở phương Bắc, cư nhiên ngày hôm sau liền phong tỏa năm trăm dặm phụ cận Trường An, vô số tiểu đội tuần tra tới tới lui lui các thôn trấn, phàm là kẻ nào lạ mặt liền bị lôi ra truy hỏi, khả nghi thì bị bắt về, thiếu chút nữa là lật lên luôn ba thước đất xem ta có đào lỗ chui xuống dưới đó trốn hay không.

Trước kia cũng không phải chưa từng bị đuổi giết, nhưng không có lần nào quy mô lớn như lần này. Một tên Trầm Nghi nhỏ nhoi như ta được Hàn đại đương gia coi trọng như vậy, có phần làm hơi thái quá a.

Ta đang ngẩn người nhìn ngã tư đường bên ngoài, bỗng nhiên khóe mắt thoáng thấy chưởng quầy béo lùn hướng về phía ta mà đi, phía sau còn có hai đại hán cao to của Kỳ Lân xã.

Ta giả vờ như không phát hiện, đến khi chưởng quầy kia đến gần mới xoay đầu lại. Hỏi một câu, quả nhiên là vì cái mũ đen ta đội trên đầu.

Nhìn hai vị đại hán một tả một hữu đứng đó, ta chậm rãi gỡ mũ xuống, phân trần: “Tiểu đệ là bởi vì phá tướng, tự biết mình diện mạo xấu xí nên mới che lại thôi…”

Hai người kia nhìn kỹ mặt của ta nửa ngày, không nhận thấy chỗ nào sơ hở, một người liền ngắn gọn buông hai tiếng “Đắc tội”, cư nhiên giơ tay sờ lên mặt ta xem có mang mặt nạ da người hay không.

Ta cũng thành thành thật thật ngồi yên cho hắn sờ. Thuật dịch dung gia truyền của Trầm gia nếu dễ dàng bị tra ra như vậy, ta đây còn có thể lăn lộn chốn giang hồ hay sao?

Giằng co một phen, hai người kia lại bắt đầu vặn hỏi xuất xứ lịch trình của ta, mục đích đến Biện Lương làm gì. Ta đã sớm chuẩn bị chu đáo một bộ lý do thiên y vô phùng*, không sợ bọn họ chất vấn lung tung.

Tra hỏi xong, một đại hán lấy ra một bản danh sách, nhất nhất ghi chép lại thân phận lai lịch ta vừa bịa ra, cuối cùng nói: “Gần đây thượng lệnh đang truy nã một tên hái hoa tặc, nếu ngươi bất cẩn bị các huynh đệ khác của Kỳ Lân xã bắt lại, có bản ghi chép này làm bằng chứng, bọn họ sẽ thả ngươi đi.”

Ta ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn cả hai rời đi. Ta nếu bị bắt thật, chỉ sợ chưa chết cũng chưa được thả a.

Bất luận thế nào, làm một kẻ lạ tha hương, ta cư nhiên không bị mang đi thẩm tra, ít nhất chứng minh quyết định đến Biện Lương là đúng. Kiểm soát ở Biện Lương so với phụ cận Trường An quả nhiên có điểm lơi lỏng hơn. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, vậy Biện Lương này chẳng phải là chốn ẩn thân tuyệt diệu sao?

Tâm tình hảo, ta mỉm cười thanh toán ngân lượng xong liền bước ra cửa, không ngờ liếc mắt một cái liền thấy trên tường đối diện trưng một loạt lệnh truy nã. Xem màu giấy vàng rực tươi sáng, nhất định là vừa mới dán lên. Hoàng bảng chen chen chúc chúc như vậy, ngoài lệnh truy nã của ta còn có thể là của ai nữa?

Tuy rằng đi trên đường thấy hoàng bảng la liệt, ta lại thủy chung không hề nhìn kỹ, lúc này nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên, muốn xem thử bức họa trên lệnh truy nã này trông ra thế nào. Vì vậy ta liền tới gần.

Vừa nhìn thoáng qua, ta lập tức phẫn nộ vô bờ, một cỗ hỏa khí vô danh thẳng đầu mà tiến.

Hoa dung nguyệt mạo của Trầm Nghi ta sao lại bị bức họa này biến thành ác quỷ dạ xoa thế này! Nếu thật sự lớn lên thành cái mặt này, ta còn xứng đáng đi hái hoa sao? Chỉ sợ không cần kẻ nào truy nã, ta đã về nhà dập đầu khóc lớn ba tiếng trước liệt tổ liệt tông Trầm gia, sau đó động thủ tự bóp cổ chết cho rồi!

Tục ngữ có câu: quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Trầm gia gia huấn, điều thứ nhất: Dung mạo thiếu muối, tuyệt không phải người Trầm gia.

Những lời này khi ta đi còn chưa vững đã nghe văng vẳng bên tai, đến hiện tại đã sớm bén rễ thành đại thụ trong lòng. Hiện tại bức họa này phạm vào tối kỵ của ta, ác ý này há có thể nuốt trôi?

Ta lại liếc mắt một cái, đọc được trên hoàng bảng viết Kỳ Lân xã treo giải thưởng vạn lượng bạc trắng, liền cười lạnh một tiếng, xoay người ra ngoài.

Kỳ Lân xã tài đại khí thô, treo thưởng vạn lượng là xong ư? Hảo, đêm nay ta liền lên Ô Giác lĩnh, dọn sạch ngân khố của bọn ngươi!
Bình Luận (0)
Comment