Thoại Hồ

Chương 24

Tiến vào Tiết phủ, đi qua chính sảnh phía trước, phía sau tổng cộng có ba sân viện, mỗi viện đều có hơn mười gian phòng, mấy người Du Thanh đến đây còn sớm, được an bài ở viện đầu tiên về phía tây, phía đông là nơi các thí sinh đến sớm hơn ở, trong viện trồng nhiều cây sồi xanh, mai vàng, xanh hồng lần lượt đan xen, tại trời chiều mùa đông tỏa ra bừng bừng sức sống.

Nói là trụ một gian phòng, kỳ thật mỗi gian cũng không tính là nhỏ, từ bình phong rèm trúc đến bên trong cách hai gian, trong nội thất giường đệm chăn gối đều đầy đủ mọi thứ, gian ngoài có lẽ là an bài cho người hầu bên cạnh, có một chiếc giường ngắn gọn, chiếc này so với phòng tại khách *** còn tốt hơn mấy lần.

Mỗi một thí sinh khi được mang vào đây đều sẽ đi gặp tổng quản trong phủ một lần. Tổng quản một thân xiêm y nghiêm túc, lời nói cử chỉ đều lộ ra một phong cách quý phái:” Nơi biệt viện này hằng năm để đó cũng không có người ở qua, bởi vậy chưa từng chuẩn bị nhiều tôi tớ, nhưng đồ dùng đều đầy đủ mọi thứ, nguyên liệu nấu ăn cũng sẽ trường kỳ cung cấp, chỉ là nhất thời không điều được nhân thủ, cho nên phải ủy khuất Du công tử tự tay xử lý một ngày ba bữa cơm”.

Du Thanh mỉm cười chắp tay:”Đa tạ tổng quản! Làm phiền Thừa tướng cùng tổng quản hao tâm tổn trí”.

Tổng quản cười cười, lai dặn dò vài câu, liền xoay người rời đi.

Người vừa đi, Bạch Lê nhất thời khôi phục lại hưng phấn, tuy rằng kiếp trước Du Thanh sau khi thăng quan thì phủ đệ cũng thập phần khả quan, nhưng dù sao thì hắn cũng là trộm đi theo, chưa từng tư mình lĩnh hội qua, lúc này tại bên trong gian phòng trái xem phải sờ, vẻ mặt mang thần sắc tò mò.

Du Thanh thấy hắn như vậy, đáy mắt có chút đau lòng, đi qua đưa tay cọ cọ mặt hắn, thấp giọng nói:”A Lê, mấy ngày này, ngươi đã theo ta chịu khổ”.

“Không khổ a! Ta rất vui vẻ!” Bạch Lê lắc đầu, không thèm để ý mà cười với hắn, nói xong liền lăn đùng lên giường một cái, hai tay dán trên đệm gường vuốt vuốt hai cái, ánh mắt cười đến nheo lại.

Du Thanh thích nhất là nhìn hắn không thèm che giấu cảm xúc, vui vẻ cũng tốt, không vui cũng thế, vĩnh viễn đều đem bộ mặt chân thật nhất trình diện trước mặt mình, bởi vậy cũng cười rộ theo, ngồi ở mép giường nhìn hắn lăn đến lăn đi:” Nơi này dù sao cũng là phủ Thừa tướng, khi ra khỏi cửa phòng này cần phải chú ý nhiều tới ngôn hành cử chỉ, biết chưa?”

Bạch Lê từ trên giường nhảy dựng lên, cọ đến bên cạnh ôm cổ hắn, cười nói:” Vậy khi không ra cửa phòng này đâu?”.

Du Thanh đưa tay ra phía sau lưng hắn vỗ nhẹ một chút, ý cười vui vẻ:” Tùy ngươi”.

Bạch Lê thẳng tắp nhìn hắn một lúc lâu, chồm qua hôn lên môi hắn, dán môi hắn trong chốc lát rồi mới cách ra một chút nhìn hắn:” Như vậy có thể chứ?”

“ Có thể” Ánh mắt Du Thanh trở nên có chút thâm thúy, tầm mắt gắt gao khóa trụ trên mặt hắn, đem con ngươi tinh lượng, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng nhuận của hắn tất cả đều thu sâu vào trong đáy mắt.

Bạch Lê cảm giác đến nhiệt độ lòng bàn tay đặt phía sau lưng hắn tăng lên, cùng dối diện tầm mắt hắn, thu lại tươi cười, nỗi chờ mong trong mắt thập phần rõ ràng:” A Thanh, ngươi đã nói ngươi thích ta”.

Du Thanh bị một câu của hắn khiến cho tim đập điên loạn, nhìn cảm xúc không thèm che giấu trong con ngươi của hắn, đưa tay ôm lấy mặt hắn, chính mình nghiêng qua, tại trên môi hắn nhẹ nhàng chạm vào, nghe thấy hô hấp hắn nháy mắt hỗn độn, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể phừng một cái lập tức cháy lên, nhắm mắt lại, nâng môi hôn lên trán hắn, mi tâm, mũi, mỗi lần hôn đều phải dừng lại một lát, áp lực cảm xúc dao động toàn thân.

Thân thể Bạch Lê có chút run rẩy, nhắm mắt lại hưởng thụ những nụ hôn đang một đường trượt xuống, tuy rằng thong thả, lại có thể khiến hắn thỏa mãn thật lâu.

Hắn đi theo Du Thanh ngàn năm, chính là cố chấp mà thích và ái mộ, lại chưa từng nghĩ đến trình tự càng sâu hơn, bởi vì bọn họ không có chân chính ở chung cùng gần gũi nhau, cho nên khát vọng thân thể vĩnh viễn đều ngủ say.

Nhưng hiện tại Du Thanh hôn môi hắn, xúc cảm mềm mại ấm áp thong thả hướng gần đến đôi môi hắn, Bạch Lê đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, hai tay ôm cổ hắn có chút như nhũn ra, ôm không nổi, chỉ có thể vô lực mà quàng lên vai hắn, theo bản năng, hé mở đôi môi phát ra thanh âm khinh suyễn hấp dẫn.

Du Thanh rũ mắt thấy đôi môi phấn nhuận của hắn, bị khí tức trong veo trong miệng hắn thở ra trêu chọc đến nỗi hô hấp có chút ồ ồ, trong đầu còn sót lại một tia lý trí khuyên bảo chính mình phải bảo trì thanh tỉnh, nhưng môi vẫn không chịu khống chế mà dán lên, đầu lưỡi đảo qua đôi bờ môi đang hé mở.

Sợi dây lý trí sắp đứt đoạn, hai tay Du Thanh mãnh liệt buộc chặt, một phen đem hắn khảm vào ***g ngực, chỉ cảm thấy toàn thân hắn mềm mại như không có xương cốt, ngọn lửa bốc lên trong cơ thể khiến cho bản thân hắn đều cảm thấy xa lạ.

Cách bình phong, trước cửa xuất hiện một bóng người, thập phần lễ độ mà đưa tay gõ lên cánh cửa đang mở toang:” Du huynh có ở bên trong sao?”.

Động tác Du Thanh đình trệ, trong đầu nháy mắt phục hồi thanh minh, nhìn Bạch Lê mơ mơ màng màng mà mở hai mắt, trên gương mặt lộ ra mười phần đỏ ửng, trong lòng lại bị thắt lên một chút, vội vàng tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói:” Có người đến đây”.

Ánh mắt Bạch Lê phút chốc trừng lớn, hướng về phía trước cửa nhìn nhìn, lăn lông lốc từ ngực hắn bắn ngược trở ra, tốc độ cực nhanh đến nỗi làm người ta phải líu lưỡi.

Du Thanh dở khóc dở cười, vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo, lên tiếng:”Niên huynh mời vào”, nói xong liền hướng ra ngoài đi đến.

Thanh âm của người ngoài cửa nghe thật xa lạ, hắn nhất thời không nghĩ ra đến tột cùng là vị nào, bất quá tóm lại là thí sinh đang ngụ nơi này, bởi vì bọn hắn đều là cùng năm khoa cử, liền tạm thời gọi hắn một tiếng “Niên huynh”.

Người ở phía ngoài nghe được hắn trả lời liền bước vào trong, hai người ngay tại bình phong chạm mặt nhau, Du Thanh vừa nhìn thì biết đây là Trương Nguyên Tài ở cách vách, là một vị trong bốn vị cùng tới vào buổi trưa, tuy rằng thanh âm nghe không có gì đặc biệt, nhưng vẻ mặt thư sinh ngốc thì ngược lại cực kỳ có hảo cảm, vội vàng cười chắp tay:” Nguyên lai là Trương huynh”.

Trương Nguyên Tài lúc trước tại trước cửa đã cảm thấy thanh âm của hắn nghe không rõ ràng lắm, lúc này gần gũi vừa nghe thì không khỏi sửng sốt, thân thiết mà nhìn hắn nói:”Thanh âm Du huynh nghe có chút khàn khàn, cổ họng không thoải mái phải không?”.

Du Thanh rũ mắt che đi phần xấu hổ chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt, không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói:” Có lẽ là khi trên đường tới đây có bị chút lạnh, cũng không đáng ngại”.

Vừa dứt lời, bên trong trên giường đột nhiên truyền đến tiếng cười.

Trương Nguyên Tài lần thứ hai sửng sốt, nhìn vào trong thăm dò thì thấy thư đồng của Du Thanh đang ngã vào trên giường mà vùi đầu buồn cười, không khỏi càng thêm kinh ngạc, vốn là muốn hỏi hắn cười cái gì, nhưng trong đầu lại bật lên một vấn đề càng làm cho hắn thấy kỳ quái, bật thốt lên:”Du huynh, sao thư đồng của ngươi lại ở trên giường ngươi?”.

Du Thanh đang muốn lấy cớ thì thấy Bạch Lê đột nhiên thẳng thắt lưng lên, giũ giũ chăn, cũng không quay đầu lại mà cười nói:” Ta từ mình trải giường chiếu cho công tử nhà ta!”.

Trương Nguyên Tài vẻ mặt không hiểu mà gật đầu, quay đầu lại nhìn xem sắc trời, không hiểu tại sao mới sớm như vậy mà đã trải giường, lại càng không hiểu được thư đồng này tại sao chỉ trải cái giường thôi mà cả người cũng muốn nằm lên giường đi, nhưng nghĩ lại thì mỗi nhà đều có thói quen của nhà nấy, liền cũng không hỏi gì nữa.

Du Thanh bình tĩnh mà cười cười, chỉ chỉ cái bàn bên cạnh:” Trương huynh  mời ngồi, mới vừa vào ở, nước trà còn chưa chuẩn bị tốt”.

Trương Nguyên Tài liên tục xua tay:” Hàng xóm, về sau còn muốn thường xuyên qua lại, không cần khách khí như vậy”.

“Nói đúng vậy” Du Thanh cười ngồi xuống đối diện hắn:” Không biết Nguyên Tài huynh sau này tính an bài hàng hóa như thế nào?”

Trương Nguyên Tài đập tay một cái:” Ta đến đây cũng là vì việc này! Nghe nói mỗi sân đều có một phòng bếp, nơi này của chúng ta có tổng cộng mười người, hơn nữa thư đồng tổng cộng có hai mươi người, không bằng cùng nhau ăn được không?”.

Du Thanh hỏi:” Vài vị niên huynh tới trước đâu?”.

“ Bọn họ cũng như thế, đều là bảo những thư đồng làm tốt đồ ăn, bọn họ có khi sẽ từng người ở trong phòng ăn, có khi sẽ tụ cùng một chỗ ăn”.

Khi ở nhà Du Thanh cũng ít làm cho Bạch Lê xuống bếp, ra ngoài thì càng không có cơ hội xuống bếp, lúc này đến đây, không cần nghĩ cũng biết thư đồng nhất định là phải thay thế tôi tớ đi phòng bếp bận rộn, trong lòng có chút do dự, nghĩ nghĩ vẫn là gật đầu nói:” Chúng ta đây gia nhập vào tốt lắm, sau đó ta làm quen cùng với mọi người”.

“Hảo!” Trương Nguyên Tài gật đầu cười, thấy Bạch Lê đã trải giường xong đang đi tới, nhìn hắn một cái, đối với tế da nộn thịt của hắn mà có chút ngạc nhiên, tổng cảm thấy hắn không giống như là sẽ biết làm việc chi, chần chờ hỏi:” Không biết thư đồng kia của Du huynh có biết nấu cơm không?”

Bạch Lê gật gật đầu, vẻ mặt tự hào:” Ta biết!”.

Du Thanh nhìn hắn một cái, trong mắt có chút đau lòng, ngầm thở dài, bổ sung nói:” Biết một chút đơn giản”.

“A!” Trương Nguyên Tài gật gật đầu, nhàn thoại một lát liền rời đi.

Du Thanh làm cho Bạch Lê ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi, còn mình thì đi ra ngoài cùng những người khác trong viện nhận thức nhau một phen.

Cơm chiều là mọi người tụ lại một chỗ cùng ăn, giải Nguyên một bàn, thư đồng một bàn, Bạch Lê vừa ăn vừa một bên trộm liếc Du Thanh, đối với phương pháp ăn như vậy hết sức bất mãn.

Du Thanh dĩ nhiên là có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, trấn an mà cười cười với hắn, nghĩ rằng hôm nay là vì nhận thức lẫn nhau một chút mới có thể ngồi cùng một chỗ, hiện giờ sân viện thứ nhất đã muốn trụ đầy mười người, những người đến sau sẽ phải đến sân viện thứ hai, nhiều lắm là chào hỏi lẫn nhau, không tất yếu phải cùng nhau ăn cơm, người đọc sách đều thích thanh tịnh, ngày kế tiếp, hẳn là đa số thời gian đều ăn cơm tại từng phòng.

Đang tự cân nhắc, trên bàn không biết là ai khơi gợi đề tai, nói đến Tiết thừa tướng- chủ nhân của biệt viện này, chẳng biết tại sao Hoàng thượng muốn trưng dụng chỗ ở của Tiết thừa tướng cho những cử nhân như bọn họ trụ lại.

Có một ít giải Nguyên tới sớm, trong nhà tựa hồ cũng có một chút bối cảnh trong quan trường, nghe phong phanh mà biết được một ít, nói đến thì nhịn không được mà trong giọng nói mang theo hâm mộ, nói rằng Hoàng thượng có ý an bài một tòa dịch quán ở kinh thành, chuyên môn cung cấp chỗ ở cho những cử nhân đi thi, Tiết thừa tướng nói rằng chỗ biệt viện này của hắn dù sao thì cũng bỏ không, còn không bằng lấy ra trưng dụng, hơn nữa số lượng cử nhân nhiều đếm không xuể, có việc nào liền dễ dàng chiếu ứng, liền hướng Hoàng thượng góp lời, vào ở đều là lựa chọn những cử nhân đầu danh ở các tỉnh huyện, Hoàng thượng hiển nhiên đáp ứng.

Mọi người lại tùy ý hàn huyên trong chốc lát mới biết được, Tiết thừa tướng này tuổi còn trẻ, đến nay chưa từng đón dâu, bởi vậy gia quyến cực nhỏ, tất cả mọi người đều ở tại phủ Thừa tướng, biệt viện này dĩ nhiên là để đó không dùng tới.

Vị giải Nguyên trong giọng nói mang theo hâm mộ lúc trước lại nói:” Hoàng thượng thập phần nể trọng Tiết thừa tướng,những thời điểm không vội liền thường xuyên an bài hắn làm khâm sai đại thần, phái đến các nơi giám sát quan viên địa phương, một khi tra xét ra được, nhất định nghiêm trị. Bởi vậy, phàm là tham quan ô lại trong lòng có quỷ, khi nghe thấy hắn thì ai nấy đều biến sắc”.

Yên huyện của Du Thanh nằm ở vị trí hẻo lánh, đối với việc này dĩ nhiên là chưa từng nghe thấy, nhưng sau khi nghe nửa ngày liền nhịn không được mà trong đầu nhớ đến một người.

Bên kia lại có người mở miệng:” Thời điểm tới đây liền nghe người ta nghị luận, nói tại địa phủ có Hắc Bạch vô thường, nhân gian có Tiếu Dung (*) vô thường, nói vậy chính là vị Tiết thừa tướng này?”.

“ Đúng vậy!”.

Du Thanh nhướng mày, có chút hiểu rõ, hỏi:” Tên của Tiết thừa tướng chính là có một chữ “Thường”? ”

Người nọ kinh ngạc:” Đúng vậy! Du huynh cũng biết?”

“ Có nghe thấy qua” Du Thanh tùy ý mà lên tiếng, liền không nói gì thêm.

Chú thích:

(*) Tiếu Dung: Mặt cười
Bình Luận (0)
Comment