Thoại Hồ

Chương 57

Chương này hoàn thành dưới sự giúp đỡ của nàng Yuu Murasaki

Trước lúc lâm triều, xe ngựa và cỗ kiệu dừng trước cửa cung nhiều không đếm xuể, văn võ bá quan bên phải một nhóm, bên trái một nhóm tụ tập lại với nhau hàn huyên nói chuyện phiếm, chờ khi cửa cung mở, mọi người lập tức phân ra hai bên trái phải nối đuôi nhau mà vào.

Bạch Lê ghé vào cửa kiệu, không nháy mắt nhìn theo bóng dáng Du Thanh, vốn  đã quen với việc sớm chiều bên nhau, nay dù chia xa chỉ nửa canh giờ cũng đã cảm thấy lưu luyến không rời, nhưng nghĩ đến điều này vốn là điều mà kiếp trước mình vẫn luôn chờ đợi, trong lòng lại thấy rất đỗi ngọt ngào, trên mặt treo lên nụ cười ngốc nghếch, nhìn xem làm cho khóe miệng tiếu Hòa giật giật.

Hoàng đế cần cù, mỗi lần lâm triều đều phải tốn gần nửa ngày mới chấm dứt, nhà nào cũng đã quen rồi nên đều canh giờ đến đón người, bởi vậy sau khi cửa cung đóng lại, xe kiệu đưa chủ tử đến và người hầu đều lục tục xoay người rời đi, trước cửa liền lập tức trở nên lạnh tanh, đến cuối cùng, cũng chỉ còn lại có hai đoàn người.

Bạch Lê ló đầu nhìn trái phải, ánh mắt chú ý tới bóng dáng áo xám cao ngất, sắc mặt cứng nhắc như đầu gỗ đang đứng cách đó không xa, hắc hắc hai tiếng, xốc màn kiệu bước ra, vẻ mặt tò mò đi đến trước bản mặt lạnh của người ta: “Sao ngươi còn không quay về a?”

Vân Tê bên hông đeo một thanh kiếm có hoa văn áng mây theo phong cách cổ xưa, hay tai khoanh trước ngực, rũ mắt không chút sứt mẻ đứng dưới tàng cây bạch quả cách cỗ kiệu hơn mười bước chân, giống như mắt mù tai điếc, không thèm để ý đến hắn.

Bạch Lê cũng không có chút cảm giác mất tự nhiên khi “mặt nóng dán mông lạnh”, sau khi làm quan Du Thanh thường hay lui tới với Tiết Thường, thế nên hắn tự nhiên cũng thường xuyên nhìn thấy Vân Tê, dần dà trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn đối với việc bản mặt người này lần nào cũng không đổi sắc mà làm mặt lạnh, thật sự không nghĩ ra tại sao lại sẽ có người giống như một cái đầu gỗ thế kia.

“ Uy, người khác đều đi trở về, sao ngươi không quay về a?” Bạch Lê chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một lần.

Mí mắt Vân Tê giật giật, không có cảm xúc liếc hắn một cái, xong rồi mí mắt lại cụp xuống, trong lòng nói thầm: Không phải ngươi cũng không đi về hay sao. Nhưng ngoài miệng cũng chưa nhả ra một chữ, quả nhiên là tiếc chữ như vàng.

Bạch Lê đi vòng vòng chung quanh hắn và cây bạch quả hai vòng, tự biên tự diễn:” Ta ở chỗ này chờ A Thanh trở về, còn có thể trên đường trò chuyện với Du Thanh, sao ngươi vẫn luôn không mở miệng vậy? Tiết đại nhân hổng lẽ hổng cảm thấy không thú vị hay sao?”

Vân Tê nguyên bản rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, nghe hắn nói xong đột nhiên ánh mắt chợt ngưng trê, chẳng hiểu sao cảm thấy có chút nghiến răng, giương mắt trừng hắn một chút, thẳng lưng xoay người, như trước không thèm phản ứng hắn.

Bạch Lê cao cũng xấp xỉ hắn, bất quá tóc hắn búi cao, còn mình thì chỉ túy ý cài một chiếc trâm bạch ngọc, tóc đen lỏng lẻo nhẹ thả tại sau đầu, vô duyên vô cớ mà có vẻ lùn đi vài phần, lúc này nói cả nửa ngày nhưng không có người để ý, nhất thời cảm thấy khí thế của mình yếu đi, tính bướng bỉnh trỗi dậy, lạch bạch lạch bạch hai bước vòng đến trước mặt hắn, chỉa chỉa bội kiếm bên hông hắn:” Ngươi có từng giết người chưa?”

Vân Tê trong ngày thường đã được “kiến thức” qua tiếng huyên náo của hắn, lúc này bị hắn quấy nhiễu đến phiền, đen mặt xoay mặt qua chỗ khác.

Bạch Lê từ nhỏ chỉ biết nhìn sắc mặt Du Thanh, Du Thanh có cao hứng hay không thì gió thổi cỏ lay dù chút xíu thôi cũng có thể cảm nhận được, đối với sắc mặt người khác đã có chút hiểu biết, tự cho mình và Vân Tê đã muốn xem như người quen, trò chuyện là một việc hết sức bình thường, nên cũng không thèm để ý hắn là mặt đen hay mặt trắng, lại lạch bạch lạch bạch vòng đến bên kia, vẻ mặt như hiểu rõ nói:” Úc! Ta đã biết vì sao đại nhân vẫn muốn giữ một tên không có gì thú vị như ngươi bên mình rồi! Nhất định là do ngươi võ công cao cường, có thể bảo vệ hắn!”.

Chức trách của thị vệ vốn dĩ là bảo vệ chủ tử, nói vậy không thấy là vô nghĩa sao? Vân Tê mặt không đổi sắc, trong lòng lại âm thầm xem thường, tiếp tục xoay người tránh đi tầm mắt tò mò của hắn. Không nghĩ tới chuyển một cái, trực tiếp đối mặt với đại thụ, không khỏi sửng sốt một chút.

Bạch Lê cười ha ha, thấy hắn đen mặt quay lại, nhịn không được cười còn lợi hại hơn, ôm bụng điên điên khùng khùng mà vui vẻ nửa ngày, sặc sụa thở phì phì chỉ vào hắn nói:” Ngươi so với cái cây bạch quả này còn giống đầu gỗ hơn! Ha ha ha ha! Cây cối còn có thể phát ra tiếng xào xạc, ngươi ngay cả cây cũng không bằng, cho nên nó kêu là cây, còn ngươi kêu đầu gỗ. Cây là vật sống, còn đầu gỗ là vật chết, ha ha ha ha!”

Bạch Lê mở miệng không thèm kềm chế, cho rằng có thể chọc giận hắn, lại không nghĩ tới mặt hắn vẫn không đổi sắc, chỉ là khó phát giác mà phập phồng hai cánh mũi, hiển nhiên là đang đè nén lại cảm xúc nóng nảy.

Bạch Lê chồm qua nghiêng đầu quan sát biểu tình trên mặt hắn một lát, ánh mắt nheo lại, cười hì hì hỏi:” Lúc ngươi “thúi lắm” cũng là không có thanh âm sao?”

Gân xanh trên trán Vân Tê giật liên hồi, không thể nhịn được nữa rốt cuộc nổi giận, rút ra một nửa thân kiếm phiếm lên ánh sáng lạnh rồi mãnh liệt quét ngang cần cổ hắn.

Bạch Lê cực kỳ tỉnh táo mà nhảy ra, vẻ mặt cảnh giác còn pha chút hưng phấn khó có thể ức chế:” Ha ha! Đầu gỗ sống!”.

Vân Tê lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, thanh kiếm tra vào vỏ, tiếp tục ôm ngực rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, nhưng trong lòng thầm giật mình, tên tiểu tử này là người Du đại nhân ưa thích, chính mình đương nhiên cũng không tính toán làm tổn thương hắn, nhưng phản ứng của hắn cũng quá nhanh nhẹn đi, thoạt nhìn một chút nội lực đều không có, nhưng hành động lại so ra không hề kém hơn so với người luyện võ, thật sự là kỳ quái.

Tiểu Hòa vội vã chạy tới:” Tiểu Bạch! Ngươi không sao chứ?”.

Bạch Lê vừa nghe nhíu mày, cùng một cách xưng hô, nhưng ý vị từ trong miệng tiểu Hòa nói ra lại không giống, quay đầu tức giận mà trừng hắn:” Không có việc gì! Tiểu Bạch tiểu Bạch kêu đến thuận miệng như vậy! Có phải là đã sớm trộm kêu như vậy hay không?”

“ Oan uổng a!” Tiểu Hòa vẻ mặt ủy khuất, cái mặt nhăn thành bánh bao lắp bắp nhìn hắn:” Sáng sớm nay mới bắt đầu…. Ta nào dám…”

Bạch Lê hừ một tiếng, sắc mặt khó chịu xoay người đi về cỗ kiệu của mình, tiểu Hòa vội vàng chân chó chạy qua vén màn kiệu cho hắn.

Bạch Lê chui vào cỗ kiệu nhưng cũng không vội vã ngồi xuống, cười hắc hắc ẩn thân hình, xuyên qua màn kiệu đi ra ngoài, đắc ý sàng xê qua lại trước mặt tiểu Hòa. Tiểu Hòa pháp lực mỏng manh, dĩ nhiên là không nhìn ra cái gì, vẫn cho rằng hắn đang ở bên trong ngủ ngon giống như ngày thường, liền ngoan ngoãn đứng một bên hầu hạ.

Bạch Lê giống như ghẹo Vân Tê đến nghiện, kích động chạy tới, hai ba cái liền leo lên cây, ghé vào tán cây bẻ một nhánh cây thật nhỏ ném xuống, Vân Tê bên tai vừa giật, sắc bén né sang bên cạnh, nhìn xuống nhánh cây trên mặt đất lại ngẩng đầu liếc mắt lên trên một cái, cũng chưa để ý, rũ mắt tiếp tục nhập định.

Bạch Lê dĩ vãng đều là một bên bổ sung giấc ngủ một bên chờ Du Thanh hạ triều, hôm nay lại tìm được lạc thú, ý thức được Vân Tê biết võ công, cũng không tiếp tục ném nhánh cây xuống nữa, mà tùy tay bứt vài chiếc lá cây, nhảy xuống mặt đất.

Cười tủm tỉm đi đến bên hông Vân Tê, Bạch Lê chụm đầu gối đánh giá búi tóc dựng cao cao của hắn một lúc lâu, từ trên tay rút ra một miếng lá cây cắm lên búi tóc đen mun của hắn.

Vân Tê đứng vững như cây tùng, lù lù bất động.

Bạch Lê cười đến bụng đều đau, lại rút ra hai miếng lá cây cắm vào cho hắn, xích ra chút xíu nhìn nhìn, cực kỳ vừa lòng, lại chạy đến một bên khác tiếp tục bận việc, cuối cùng lại chạy đến phía sau, cũng may búi tóc vô tri vô giác, mà mỗi động tác của hắn đều thật cẩn thận, dĩ nhiên chưa bị phát hiện.

Cứ như thế dao qua một vòng, Vân Tê đã muốn đội một đầu đầy lá cây bạch quả, có thể nói là vô cùng thê thảm.

Đáng thương hắn đứng cách xa cỗ kiệu, những kiệu phu lại ngồi dưới đất nghỉ ngơi, bình thường cũng biết được hắn khắt khe, không dám nói chuyện với hắn, dĩ nhiên liền không có khả năng quay đầu lại xem.

Bạch Lê thưởng thức xong kiệt tác của mình, vỗ vỗ tay cảm thấy mỹ mãn mà xoay người lại đi ngủ.

Mơ mơ màng màng đánh một giấc, bên ngoài cỗ kiệu, các nhà đều đã muốn lục tục chạy lại đây, bất quá đều cách Vân Tê một khoảng, nên dĩ nhiên cũng không chú ý đến trên đầu hắn cắm đầy lá nhỏ.

Cửa cung mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, hiển nhiên là đã bãi triều, Bạch Lê lên tinh thần, vội vàng vén màn chạy ra ngoài, lại ngại bên kia tất cả đều là đại quan, không tốt liều lĩnh tiến đến, đành phải trừng lớn mắt chờ đợi mà nhìn Du Thanh, chỉ cảm thấy bộ dáng một thân quan phục của hắn trông rất đẹp mắt.

Du Thanh vừa đi vừa hàn huyên cùng bọn họ, lại nói chuyện với Tiết Thường một lát, nói lời cáo từ rồi xoay người, thấy Bạch Lê đang chờ đợi mình, trong lòng dĩ nhiên là nhu tình mật ý vạn phần, vội vàng tăng nhanh cước bộ đi tới.

Bạch Lê nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, trong lòng liền nhảy nhót không thôi, vui vẻ ra mặt nghênh đón:” A Thanh!”.

Du Thanh đưa tay sờ sờ tóc trên đầu hắn, thấy hắn cực kỳ hưởng thụ mà cọ cọ vào lòng bàn tay mình, ý cười càng thêm dịu dàng:” Có ngủ thêm một chút nào không?”.

“ Có có có!” Bạch Lê cười tủm tỉm kéo hắn vào, màn kiệu vừa buông xuống liền khẩn cấp bổ nhào vào trên người hắn:” A Thanh, ta rất nhớ ngươi!”

Du Thanh thấp giọng cười rộ lên, thuận thế ôm lấy thắt lưng hắn, ngậm lấy môi hắn hôn một phen, mãi cho đến khi hôn hắn thở dốc liên tục mới buông ra.

Tiểu Hòa ngóng lỗ tai ở bên ngoài nghe lén, nghe được hai má hồng hồng, mãi đến khi Du Thanh nói một câu “ Trở về đi” lúc này mới hoàn hồn, vộ vàng hô lên một tiếng:” Khởi kiệu!”

Cỗ kiệu lảo đảo nâng lên, Bạch Lê đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt trừng lên, tinh thần bắt đầu trở nên phấn chấn:” Từ từ, dừng lại!”.

Du Thanh không rõ:” Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Bạch Lê cười hề hề giống như kẻ trộm vớ được một con gà béo, kéo Du Thanh đưa tay vén màn kiệu lên, lén lút nói:” A Thanh mau đến xem, tên đầu gỗ kia sắp bị xấu mặt!

Du Thanh tự nhiên biết tên đầu gỗ trong miệng hắn là ai, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn một cái, cũng nhịn không được tò mò, thăm dò từ trong khe hở nhìn ra bên ngoài, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.

Bạch Lê há miệng ngây ngẩn cả người:” A? Người đâu?”

Lúc này người bọn họ muốn tìm đang biệt biệt nữu nữu ngồi trong kiệu của Tiết Thường, vẻ mặt không biết làm sao.

Sau khi Tiết Thường và đồng liêu chia ra, Vân Tê không giống Bạch Lê không để ý hình tượng như vậy mà nghênh đón, bất quá cũng là tất cung tất kính đi trở về chờ bên cạnh cỗ kiệu, nhóm kiệu phu không có tâm tư nhìn hắn, thấy Tiết Thường chậm rãi đi tới, vội vàng xoay người cúi đầu hành lễ.

Tiết Thường nhìn Vân Tê, ngây ngẩn cả người, tâm niệm xoay chuyển đã có nhiều phán đoán, có thể bất tri bất giác mà động tay động chân trên đầu Vân Tê như vậy, chỉ sợ là thân thủ người này rất cao, bất quá nếu lòng mang ác ý, tuyệt đối sẽ không chỉ là cắm vài miếng lá cây đơn giản như thế, nghĩ đến có lẽ là có tâm nhơi nháo mà thôi.

Nghĩ như thế, lòng cảnh giác mới vừa rồi trong nháy mắt liền có chút trầm tĩnh lại, nghi hoặc tạm thời gác lại một bên, Tiết Thường nhìn Vân Tê một đầu đầy lá cây xanh mượt, thật sự là nhịn không được, “Phốc” một tiếng cười rộ lên.

Vân Tê như trước mặt không đổi sắc, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia mê mang, hoàn toàn không biết hắn đang cười cái gì.

Các kiệu phu phía sau nghe được tiếng cười của chủ tử, tò mò trộm nâng ánh mắt lên, đột nhiên nhìn thấy vị thị vệ mặt lạnh nổi danh trong phủ đội một đầu màu xanh, một trận ý cười từ trong ngực mãnh liệt vọt tới yết hầu, ngạnh sinh sinh bị nghẹn lại, nín đến hai vai run rẩy không ngừng. Ba kiệu phu khác đứng ở ba góc bởi vì thị giác có vấn đề mà không có cách nào nhìn đến, lòng ngứa ngáy khó nhịn nhưng lại không dám lộn xộn, đành phải nhịn rồi nhịn.

Tiết Thường đi đến trước mặt Vân Tê, định đưa tay gỡ xuống lá cây thay hắn, lại đúng lúc dừng lại động tác.

Một đầu lá cây này cũng không ít, nếu muốn gỡ xuống sạch sẽ phải tiêu phí không ít công phu, như vậy tất nhiên sẽ bị người vây xem, nhưng nếu không gỡ xuống, một đường đi về này thì người đến vây xem sẽ lại càng nhiều, nói không chừng thị vệ bên cạnh Thừa tướng sẽ vì vậy mà nổi tiếng khắp kinh thành.

Vân Tê nhìn ý cười trong mắt hắn, vẻ mặt vẫn cứ mờ mịt như trước:” Đại nhân, bây giờ trở về phủ sao?”

Tiết Thường lại nhịn trong chốc lát, không phúc hậu lần thứ hai cười ra tiếng, hắng giọng khụ một tiếng gật gật đầu:” Trở về”. Nói xong liền kéo cổ tay hắn, mặc kệ trạng thái bỗng nhiên cứng còng của hắn, mạnh mẽ kéo hắn xốc lên màn kiệu ngồi vào.

Vây Tê bị việc này làm cả kinh không ít, cả người bị vây trong trạng thái ngốc lăng, nửa ngày không kéo hồn về được, bị hắn thêm vài phần lực đạo đè xuống bả vai mới bị buộc ngồi xuống.

Tiết Thường cho kiệu phu khởi kiệu, nhìn thấy vẻ mặt hắn bối rối luống cuống, nhịn không được ý cười càng đậm, nguyên bản chuẩn bị ngồi bên trong chậm rãi gỡ lá cây xuống giúp hắn, lúc này lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, không nháy mắt mà nhìn hắn.

Vân Tê nhất thời cảm thấy tay chân này không còn là của mình nữa.
Bình Luận (0)
Comment