Thoại Hồ

Chương 60

Có câu ” Không bột đố gột nên hồ”, y thuật của Kim Ô thần y cho dù có cao minh đến đâu, nhưng khi đụng tới tình huống dược liệu thì cũng chỉ có thể bó tay không biện pháp. Tuy rằng lúc dược liệu khan hiếm Tiết Thường đã sớm sai người đi ra ngoài tìm kiếm, nhưng chuyện này lại cực kỳ tốn thời gian, cuối cùng vẫn có không ít người đợi không được mà tắt thở.

Bạch Lê không chuyên tâm giã giã thuốc trong cối, làm cho mấy thứ bên trong bị giã nát tùm lum nhưng vẫn không dừng tay. Kim Ô nhìn thoáng qua chiếc cối trong tay hắn, lại ngước lên nhìn nhìn mặt hắn, thấy bộ dáng hắn giống như đang hồn du thiên ngoại, có chút kinh ngạc, vội vàng đoạt lại cối thuốc, thân thiết hỏi : ” Làm sao vậy ? Có chỗ nào không thoải mái sao ? “.

” A ? ” Bạch Lê hoàn hồn, lắc lắc đầu nói : ” Không có a, ta không sao”.

Kim Ô quan sát hắn một chút, nhíu mày nói : ” Sắc mặt ngươi tái nhợt như thế, vậy mà còn nói không có việc gì ? Mau vươn tay ra, ta bắt mạch cho ngươi”.

Bạch Lê không để ý lắm vươn tay ra : ” Không tin ngươi nhìn xem, ta thật sự không có việc gì. Chỉ là vì nhìn thấy nhiều người chết như vậy nên trong lòng thập phần khó chịu thôi “.

” Khó chịu cái gì ? Sinh lão bệnh tử đều là nhân chi thường tình” Kim Ô ôn hòa cười cười, nắm cổ tay hắn, vừa mới tìm được mạch hắn, chân mày cau lại thật chặt, nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi liền liễm đi thần sắc, rũ mắt cẩn thận bắt mạch cho hắn, lúc này mới thật sự xác định, mạch của hắn không phải là mạch của con người.

” Chính là bởi vì sinh lão bệnh tử là nhân chi thường tình nên ta mới khó chịu a…” Bạch Lê không hề phát giác, vẫn còn nói nhỏ : ” Vừa nghĩ đến chuyện vạn nhất một ngày nào đó A Thanh cũng sinh bệnh, trong lòng đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Hơn nữa, về sau hắn sẽ già đi, sẽ…. “.

Kim Ô ấn ấn lên mạch đập chỗ cổ tay hắn, rất nhanh liền đoán được nguyên hình của hắn, cảm thấy có chút buồn cười, buông tay hắn ra nói : ” Ngươi cũng sẽ sinh bệnh, cũng sẽ già đi, về sau cũng có một ngày sẽ….” Cuối cùng còn cố ý nhái theo hắn mà kéo âm dài ra rồi im bặt.

Bạch Lê hừ hừ một tiếng, không có cách nào cãi lại nên chẳng thèm đáp lời.

Kim Ô đổ dược liệu bị hắn giã nát vào cái thau để sang một bên, lại lần nữa chọn một ít bỏ vào đặt lên tay Bạch Lê.

Bạch Lê theo bản năng tiếp nhận, sắc mặt ảm đạm, cảm thấy chính mình thật sự càng ngày càng tham lam, trước kia cho dù chỉ có thể liếc mắt nhìn Du Thanh một cái thì hắn đã cảm thấy toàn thân giống như được rót vào một dòng nước ấm, sau lại liền chờ đợi có thể được ở bên cạnh hắn, sau đó nữa lại ngóng trông hắn có thể thích mình, từng bước từng bước lún sâu vào vũng lầy.

Mấy kiếp luân hồi, hắn rốt cuộc có thể tương thủ cùng Du Thanh, nguyên bản tưởng rằng hắn sẽ thỏa mãn với điều đó, nhưng khi vừa nghĩ tới mỗi kiếp đã từng lỡ nhau ấy, trong lòng liền hoảng loạn. A Thanh già rồi thì sau này sẽ xuống mộ, hắn không sợ đợi chờ, nhưng lại sợ đợi không kịp, vạn nhất mọi chuyện lại giống như trước đây, mỗi một lần đều lỡ nhau, vậy phải làm thế nào mới được ?

Trong lòng Bạch Lê rối loạn, lực đạo giã thuốc cũng khi mạnh khi nhẹ, không có quy luật gì.

Kim Ô thần y nhìn xem lắc đầu liên tục, thấy bốn bề vắng lặng, liền bưng rổ thuốc đi qua ngồi bên cạnh hắn : ” Nếu ta đoán không sai, quan hệ giữa ngươi và Du đại nhân cũng không phải là kém đi ? “.

Bạch Lê vừa nghe, cảm xúc suy sụp nháy mắt biến mất vô tung, cười tủm tỉm gật đầu, vẻ ngọt ngào trên gương mặt dù thế nào cũng không che giấu được.

Kim Ô thấy bộ dáng này của hắn chỉ cảm thấy buồn cười, thở dài một tiếng, cảm khái nói : ” Đã sớm nghe nói Hồ tộc si tình, không nghĩ tới đời này ta lai có dịp được nhìn thấy một người như vậy”.

“A ? ” Bạch Lê mãnh liệt ngẩng đầu, trừng lớn mắt nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên : ” Ngươi, làm sao ngươi biết ? “.

Kim Ô nhếch môi cười, chỉa chỉa cổ tay hắn.

Bạch Lê cúi đầu theo tầm mắt hắn, nhìn chằm chằm cổ tay mình một lúc lâu, đột nhiên từ trên băng ghế bắn lên, thiếu chút nữa làm ngã cối thuốc, trừng mắt nhìn hắn chốc lát rồi phồng má căm giận nói : ” Không có khả năng, không thể nào bắt mạch mà nhìn ra được ! Năm kia ta bị thương hàn, thầy thuốc đi tới xem bệnh cho ta nhưng cũng không nhìn ra được gì ! “.

” Thầy thuốc bình thường dĩ nhiên là nhìn đoán không ra” Kim Ô thần y cười cười, cúi đầu tiếp tục nhặt thuốc : ” Người khác nhìn không ra nhưng cũng không có nghĩa là ta nhìn không được”.

Bạch Lê thất bại gãi đầu một lần nữa ngồi xuống, nghĩ nghĩ lại nghi ngờ mà trừng hắn : ” Không đúng, các trưởng lão nói cho ta biết, lúc biến ảo thành hình người thì mạch đập sẽ không khác với người thường, làm sao ngươi có thể nhìn ra được ? “.

Kim Ô cười lắc lắc đầu, vẫn chưa trả lời.

Bạch Lê lại đứng lên lần nữa, đi vòng quanh hắn ba vòng, chân mày càng nhíu càng chặt, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe “A” một tiếng, lấy ngón tay chỉa chỉa hắn : ” Ta đã biết ! Ngươi không phải là người bình thường ! “.

Kim Ô hỏi một đằng trả lời một nẻo : ” Du đại nhân biết thân phận của ngươi ư ? “.

” Đương nhiên là biết ! ” Bạch Lê vẻ mặt đắc ý gật gật đầu, nghĩ đến khi mình không khống chế được cảm xúc mà làm lộ ra cái đuôi, lúc đó A Thanh sẽ cực kỳ yêu thích vuốt ve một phen, trong lòng lần thứ hai ngọt ngào.

” Thật sự là ngọt ngào muốn sát người bên ngoài mà ” Kim Ô tán thưởng một tiếng, lại nói : ” Người phàm có sinh lão bệnh tử mới biết được tình cảm là trân quý, dù chỉ có thể tương thủ cạnh nhau mấy mươi năm nhưng chưa hẳn đây không phải là một loại phúc khí, ngươi cần gì phải để ý ? Nếu luôn bên nhau hơn trăm, hơn ngàn ngàn năm, khó tránh khỏi sẽ tranh cãi ầm ĩ, làm tổn thương tình cảm”.

Bạch Lê bĩu môi không cho là đúng, hiển nhiên không đồng ý với cách nói của hắn, trong đầu lại nghĩ tới vấn đề trước, chồm qua hỏi : ” Ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao ngươi nhìn ra được đâu, ngươi nhất định không phải là người thường đi ? “.

Kim Ô cười cười bỡn cợt : ” Đương nhiên ta không phải là người thường rồi, ta là thần y a”.

” Ta đương nhiên biết ngươi là thần y ! ” Bạch Lê hừ hừ một tiếng, tại trên mặt hắn liếc trái ngó phải, thăm dò hỏi : ” Ngươi cũng là yêu ? “.

Kim Ô lắc đầu cười.

“Vậy ngươi là thần tiên?”

Kim Ô cười cười, lần thứ hai lắc đầu.

Bạch Lê trừng lớn mắt: “Ngươi không phải là quỷ đi?”

Kim Ô bật cười, thở dài nói: ” Ngươi còn thật có thể tưởng tượng “.

Bạch Lê sắc mặt khó chịu mà trừng hắn: “Ngươi cũng đã biết bí mật của ta, nhưng ta còn phải ở đây đoán thân phận của ngươi, thật sự là không công bằng ! “.

Vẻ mặt Kim Ô bất đắc dĩ : ” Ta là người phàm”.

“Không tin! Gạt ta!”

“Ngươi xem, ta nói ngươi lại không tin” Kim Ô một chút cũng không tức giận vì hắn cứ tò mò hỏi tới, cười nói : ” Ta là người phàm, chẳng qua sống lâu hơn so với bình thường mà thôi”.

Bạch Lê sửng sốt một chút: “Bao lâu?”

“Không nhớ rõ …” Trong mắt Kim Ô xuất hiện một tia hoài niệm, cười nhàn nhạt : ” Không già không chết, ai còn nhớ rõ rằng mình đã sống nhiều ít tuổi ? “.

Bạch Lê nghe vậy ngơ ngẩn, tim đập đột nhiên gia tốc, đập đến làm cho trong đầu kêu ong ong, kích động bắt lấy tay áo hắn hỏi : “Ngươi nói cái gì? Không già không chết?”

Kim Ô gật gật đầu.

Hô hấp của Bạch Lê có chút không thể kiểm soát được, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, trừng lớn mắt chờ đợi mà nhìn hắn : “Ngươi làm như thế nào? Có phải là do thuốc trường sinh bất lão hay không ? “.

” Thuốc trường sinh bất lão là đồ vật của thiên giới, làm sao ta có được ? ” Ánh mắt bình thản của Kim Ô bỗng nhiên gợn sóng, một lát sau mới mở miệng lần nữa : ” Là có người thay ta xóa tên trong sổ sinh tử”.

Bạch Lê vẻ mặt giật mình, hưng phấn vỗ vỗ ót mình : ” Sao ta lại không nghĩ tới đâu ? Ngốc chết ! Ngốc chết ! “.

Kim Ô nhìn bộ dáng hắn như muốn lập tức lao đi, vội vàng giữ chặt hắn lại, sắc mặt thêm chút nghiêm túc : ” Ngươi làm cái gì ? Đừng có xằng bậy”.

Bạch Lê vui vẻ đến nỗi ánh mắt híp lại thành hai đường chỉ : ” Ta cũng đi xóa tên A Thanh a ! “.

Kim Ô lắc đầu thở dài : ” Đã nói ngươi không cần xằng bậy, ngươi bất quá chỉ là một tiểu Hồ yêu, nếu đi đến địa phủ, chẳng khác nào là có đi không về ? “.

Vẻ mặt Bạch Lê không phục : ” Hồ yêu thì đã sao ? Một người phàm tục như ngươi thế nhưng còn xem thường Hồ yêu ! Vậy tên của ngươi là do ai xóa ? Hắn có thể đi vì sao ta lại không được ? “.

Kim Ô dở khóc dở cười : ” Ta có chỗ nào là xem thường Hồ yêu đâu. Chẳng qua là đang luận việc thôi. Người thay ta xóa tên chính là một vị thần tiên, hắn nói khi mới vào địa phủ thì sẽ có một mảnh sương mù, người phàm không vào được, nếu là yêu tộc đi vào, tâm trí nhất định sẽ mê loạn, rốt cuộc không ra được”.

” Ngươi lại gạt ta ! ” Bạch Lê khó được đầu óc nhanh nhạy, phản bác nói : ” Nếu hắn là thần tiên, vì sao không trực tiếp đưa cho ngươi một viên thuốc trường sinh bất lão ? “.

Sắc mặt Kim Ô ẩn hiện chút xấu hổ : ” Tính tình hắn tương đối cuồng ngạo, không thích thiếu nợ người khác, thuốc trường sinh bất lão là của Thái Thượng Lão Quân, hắn lười đi lấy, hắn nói không bằng xóa tên trong sổ sinh tử thì còn thống khoái hơn. Này đó cũng không phải lừa gạt ngươi, ngươi thật sự không thể đi ! “.

Bạch Lê không nghe vào lời khuyên bảo của hắn, sự chấp nhất trong đôi mắt khiến người ta nhìn mà hết hồn.

Kim Ô vạn phần hối hận mình lỡ lời, vội vàng nói : “Nếu ngươi không nghe ta khuyên nhủ, ta đây liền đi nói cho Du đại nhân”.

” Đừng đừng đừng ! ” Bạch Lê nóng nảy, vẻ mặt đau khổ ngăn cản hắn : ” Ngươi đừng nói cho hắn biết, ta nghe lời ngươi”.

Bạch Lê chỉ trời thề, cuối cùng mới khiến cho Kim Ô tin lời mình, nhưng mới vừa xoay người thì lại tự mình vui vẻ, trước khi trời tối liền cọ đến bên người Du Thanh, ăn với hắn một bữa cơm chiều rồi quấn quít một phen, vào đêm lại bắt đầu nổi lên chút tiểu tâm tư, rón ra rón rén chui ra khỏi ngực hắn, chuẩn bị xuống giường thi triển pháp thuật trốn đi.

Khi ngủ Du Thanh rất dễ dàng tỉnh dậy, khi trong ngực trống không thì tức khắc liền tỉnh, mở mắt ra hỏi : ” A Lê, sao ngươi lại dậy rồi? “.

Bạch Lê bị dọa một trận hết hồn, vội vàng chui lại vào ngực hắn, thầm thì : ” Vừa rồi muốn hư hư, bây giờ lại không muốn “.

Du Thanh cười ôm sát hắn lại, hôn lên môi hắn : ” Thời tiết còn lạnh, khi đi tiểu đêm nhớ khoác thêm một kiện xiêm y”.

Bạch Lê ngoan ngoãn gật đầu : “A ! “.

Như thế phải ráng an ổn mà ngủ một giấc, trong lòng có chút mất mát, ngày hôm sau lại chạy đến trước mặt Kim Ô, lo lắng nói: ” Ngươi xem! Ta không lừa ngươi đi? Ta nói được thì làm được! “. (ý ẻm là ẻm hứa không đi thì sẽ giữ lời).

Kim Ô bị hành động ấu trĩ này của hắn chọc cho bật cười, gật gật đầu nói : ” Vậy thì tốt”.

Bạch Lê âm thầm hừ một tiếng, thăm dò như thế hai ba lần, ban đêm mặc dù động tác có cố làm nhẹ hơn, nhưng vẫn cứ đánh thức Du Thanh, không khỏi nhụt chí.

Đến ngày thứ tư, Bạch Lê có chút thiếu kiên nhẫn, bổ nhào vào trong ngực Du Thanh làm nũng: ” A Thanh, đã lâu rồi ta không có ăn chân gà! “.

Du Thanh nựng nựng cằm hắn : ” Bây giờ mới biết khổ ? Đã sớm bảo ngươi trở về mà ngươi không nghe”.

Bạch Lê gãi đúng chỗ ngứa, trong lòng mừng thầm không thôi, sợ bị hắn nhìn ra, cái đầu lại dúi vào ngực hắn củng củng: ” Bảo ta một mình ở kinh thành ta mới không thấy vui lòng đâu! Bất quá, đi về ăn giải thèm rồi trở lại là được…”

Du Thanh chưa bao giờ dự đoán được sẽ có ngày Bạch Lê nói dối mình, bởi vậy đối với lời nói lần này của hắn cũng không có chút nghi ngờ gì, thấy hắn đáng thương hề hề, liền thuận theo yêu cầu của hắn: “ Cũng tốt, trở về bảo tiểu Hòa làm nhiều mỹ vị một chút, nếu không muốn làm cho người khác phát hiện thì phải trở về trước khi hừng đông “.

“ Ân!” Bạch Lê cười hì hì gật đầu, cắn môi hắn rồi liền bắt đầu hôn nhau.

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau một phen, Bạch Lê quang minh chính đại biến mất ngay trước mặt Du Thanh. Tuy rằng Du Thanh tin lời hắn nói, nhưng chung quy cũng không quá yên tâm, vẫn nương phép thuật nhìn vào trong gương, thấy hắn thật sự trở lại phủ đệ nơi kinh thành, vẫn luôn nhìn đến khi thấy bốn vị trưởng lão ra nghênh đón, lúc này mới an tâm đi vào giấc ngủ.

Các trưởng lão nhìn thấy Bạch Lê thì chấn động: ” Vương, sao người lại trở lại một mình? Vương phu đâu? “.

” A Thanh đang ngủ, ta trở về ăn cái chân gà ” Bạch Lê vừa dứt lời thì đã thấy tiểu Hòa thông minh bưng một đĩa chân gà lại đây, tán thưởng xoa xoa đầu hắn, cầm một cái liền nhét vào miệng, ngọng ngọng nghịu nghịu nói: ” Kỳ thật ta trở về là muốn hỏi một chuyện”.

Các trưởng lão lập tức chăm chú lắng nghe.

” Nếu ta xuống địa phủ, làm sao mới có thể né tránh sương mù ở cửa vào ? “.

Các trưởng lão đồng loạt sửng sốt : ” Mê huyễn lâm ? Vương đã là cửu vĩ linh hồ, cũng không phải tiểu yêu thông thường, vì sao lại muốn tránh né mê huyễn lâm? “.

“A ? ” bạch Lê vẻ mặt kinh hỉ : ” Ta đây có thể đi ? “.

Các trưởng lão nghe ra một chút không thích hợp: ” Vương, ngài xuống địa phủ làm chi? “.

” Ta đánh đố với người khác, nếu ta có thể đi vào mê huyễn lâm rồi thành công trở ra, hắn sẽ cho ta một trăm cái chân gà ! ” Bạch Lê nói xong lau lau ngón tay, xoay người bước đi.

Các trưởng lão càng thêm nghi hoặc: “Ngài đánh đố với ai? “.

Bạch Lê không để ý tới, bỏ qua mấy tên hồ ly còn đang nghi hoặc, đảo cái liền biến mất.
Bình Luận (0)
Comment