Thoái Vị Hoàng Đế

Chương 10

Ngồi ở vị trí trên cao là một nam tử trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp, hắn đang chống má mặt vô biểu tình, vung bút ở trên giấy trắng viết xuống một chữ lại một chữ đen, viết xong, nam tử đem tín thư để vào một cái bao thư, đem thư tín gấp lại, trên miệng phong thư đóng lên văn ấn Thanh Long, cuối cùng đem bức thư tín để vào bên trong cái hộp

Tới trưa, ánh sáng mặt trời bên ngoài trướng chiếu vào làm cho nam tử bên trong trướng hơi híp mắt lại, sau đó, một tiếng phất cờ ngoài của trướng truyền vào.

“ Hoàng Thượng, vi thần bưng ngọ thiện đến đây.”

Thanh âm trong trẻo mang theo một chút vui vẻ, Ưng Thiên Tình tiến vào trướng một tay nâng khay gỗ, một tay vén màn trướng lên, hai tròng mắt sau khi bước vào chủ trướng liền lập tức chủ động tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của hắn.

Nhìn Hoàng thượng đang ngồi nghiêng người trên điện, Ưng Thiên Tình không nói hai tròng mắt bình tĩnh nhìn hắn, đi lên phía trước đem khay gỗ đặt ở trên bàn chất đầy văn kiện, khuyên nhủ: “ Người ít nhiều ăn một chút đi……” ánh mắt hướng về phía khuôn mặt xinh đẹp rộ ra một chút mệt mỏi của Ngọc Hi khom người ở bên tai Hoàng Thượng nói khẽ: “ Như vậy buổi tối mới có sức lực……”

Lời còn chưa kịp nói xong, Ưng Thiên Tình lập tức bị Ngọc Hi lấy một cánh tay đánh vào khuôn ngực đang kề gần, tức giận, “ ít đến đây đi! Ai đáp ứng qua chỉ cần một đêm?” cố ý không để ý đến ám chỉ bên tai của Ưng Thiên Tình, Ngọc Hi mới không có thời gian ứng phó nhu cầu của hắn.

Sắc mặt buồn bã, Ưng Thiên Tình bắt lấy cổ tay Ngọc Hi, đem Ngọc Hi đang kinh ngạc ngồi trên ghế kéo lên, ôm vào trong ngực, híp mắt nói khẽ:

“ Ai nói muốn lấy cái giá ngày trở thành người của ta đổi vương vị?”

Ngọc Hi thấy mặt Ưng Thiên Tình kề sát vào, quay đầu đi, dù đối phương đem đôi môi nóng rực hôn lên cổ hắn, thoáng chốc, trong mắt Ngọc Hi bởi vậy rất nhanh hiện lên một chút chán ghét, nhưng cũng không giãy dụa mặc Ưng Thiên Tình làm càn.

“ Này! Lấy chính ngươi đến đổi vương vị vĩnh viễn này cùng với lòng trung thành của ta, đáng giá đi?” khoé môi giương lên nụ cười châm biếm, Ưng Thiên Tình ở bên tai Ngọc Hi nhẹ giọng hô: “ đáng giá bao nhiêu nha……”

Ngọc Hi buông mắt, “ Ngươi trước kia không phải bộ dáng này.”

“ Ha ha! Bằng không ngươi cho rằng?” Ưng Thiên Tình ngẩng đầu đối điện với khuôn mặt xinh đẹp suy tư của Ngọc Hi một lúc lâu, nở nụ cười, “ Ngươi thật sự hiểu được ta là loại người nào sao? Thật tức cười!” đôi mắt vừa chuyển, vô tình giơ lên khóe môi, đưa tay kéo Ngọc Hi đang kinh ngạc qua cùng đối diện, “ Người chỉ cần có dục vọng, dục vọng kia liền sẽ biến mình thành quỷ! Mà ta muốn dục vọng này của ngươi, chính nguyên nhân khiến ta thay đổi…… Ha ha a!”

“…… Ngươi điên rồi……” Ngọc Hi trừng mắt lẩm bẩm.

Nghe vậy, Ưng Thiên Tình âm trầm cười ha ha, “ Đúng vậy! Hoàng Thượng thân yêu của ta, ta là vì ngươi mà điên……”

Ngọc Hi trầm mặc trong chốc lát không nói gì, nhìn phía Ưng Thiên Tình ánh mắt mang theo đồng cảm.

Ngươi vĩnh viễn cũng không đạt được điều ngươi muốn nhất!

Thấy thiên hạ trước mắt không nói nhìn mình hơn nữa ngày, Ưng Thiên Tình rốt cục ngừng cười, lấy thái độ bình thường nói:

“ Làm sao vậy? Doạ ngươi rồi sao? Nhưng đây mới là diện mạo chân chính của ta a…… Trước kia ta luôn kiềm chế dục vọng của chình mình, không muốn khiến ngươi cảm thấy sợ hãi, không nghĩ tới……”

Ngọc Hi lắc đầu, “ Không phải sợ.” nhìn Ưng Thiên Tình vì những lời này mà lộ ra biểu tình ngạc nhiên, Ngọc Hi vừa rồi chậm rãi mở miệng, “ Ta đang nghĩ, nếu ta ban đầu muốn đem một chuyện rất quan trọng giao cho ngươi quay về vương thành hướng đại thần quan truyền đạt, nếu hắn nhìn thấy Tể tướng phong quốc ta đã biến thành một người điên, không biết chừng hắn còn có thể cho rằng ta cũng điên rồi, cho nên không tin lời của ta……”

Ưng Thiên Tình mím môi nhìn phía Ngọc Hi, “ Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì?”

Ngọc Hi thấy Ưng Thiên Tình cắn câu, một bên nghe hắn hỏi lại, một bên đem hộp gỗ giao cho Ưng Thiên Tình.

“ Là như vậy, nhưng ta đã phong ấn xuống ở bên ngoài bao thư rồi, trừ đại thần quan ra không ai có thể giải, ta muốn uỷ thác ngươi nhanh chóng quay về vương thành để cho đại thần quan công bố.”

Ưng Thiên Tình miệng kêu lên, “ Không phải muốn thoái vị đi?”

Nghe vậy, Ngọc Hi liền như là nghe được chuyện gì buồn cười ôm bụng cười ha ha, “ Ta đâu có làm chuyện dư thừa như vậy?”

“…… Thật sao?”

“ Thành thật nói cho ngươi biết nhé, thư lệnh khẩn cấp này kỳ thật là ta muốn ngươi trở về điều khiển binh mã.” Ngọc Hi xua tay ngồi trở lại trước bàn, “ Chỉ lấy binh mã hiện tại là đánh không lại mười lăm vạn binh mã Hỏa nô nô quốc, cho nên ta muốn điều binh mã đóng ở vương thành đến, loại chuyện này làm dao động đến nền tảng lập quốc, đương nhiên phải được đại thần quan cũng đồng ý.”

“ Được rồi!” nghe xong, Ưng Thiên Tình lập tức xoay người, giẫm trên bậc thềm đi thong thả ra ngoài trướng, “ Ta trở về mang binh đến.”

“ Đi nhanh về nhanh!” Ngọc Hi không thành thật phân phó.

***

Trăng rằm sáng tỏ như lưỡi câu treo trên trời, trong quân doanh khắp nơi không tiếng động, cận có mấy ngọn lửa trại lẳng lặng cháy trong không khí, Ngọc Hi một thân y phục thường tay nắm con ngựa bước ra trận doanh, thi thoảng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, không nói gì.

Vòng qua mấy vách đá, Thanh Long nham, Ngọc Hi ở ven bờ song a kháp tử mẫu cưỡi trên con ngựa yêu quý Thủy Vô Ngân dắt đến cho, một mình dạo bước, gió đêm hơi thấm lạnh đem áo bào Ngọc Hi thổi tung bay bốn phía, ánh trăng chiếu xuống trên nửa thân hắn, làm cho nửa khuôn mặt hắn bị màu đen che đi càng thêm xinh đẹp.

Vì giải trừ oán hận, ta đem chính mình bán cho Phong quốc cùng Ưng Thiên Tình, lợi dụng bọn họ báo thù Thủy Vô Ngân vũ nhục ta, nhưng…… Làm như vậy thật là chủ ý của ta sao? Ta đã không làm rõ được ý nghĩ của chính mình, đã thừa nhận Thủy Vô Ngân trong lòng chiếm cứ một phần không nhỏ là chính mình, nhưng người lo lắng chối bỏ hắn cũng là chính mình, ta thật sự rất mâu thuẫn! Ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Hơn nữa, ta phát giác, không có gì ngoại trừ ta lo sợ hắn lừa gạt ta, còn có một nguyên nhân khác nữa…… Thân phận! Hắn là vương gia địch quốc, mà ta lại là chính thống phong quốc…… Cho dù ta nguyện ý vứt bỏ, cũng vô pháp thay đổi chuyện này là thật!

Dưới ánh trăng Ngọc Hi đưa tay cởi bỏ y sam, chậm rãi lội xuống dòng nước lạnh lẽo, thân mình hơi khom, ngâm mình vào lòng sông lạnh lạnh, sau đó cúi thấp đầu, đem khuôn mặt vùi vào từng đợt sóng nước, chỉ cảm thấy nước từ trên mặt mạnh mẽ tiến vào trong mũi, một trận sặc ho khụ theo đó mà đến, đột nhiên tự dưới đáy nước ngẩng đầu, vung tóc, thần sắc hiển nhiên rất đau đớn, cho dù nước trên mặt lưu lại từng giọt từng giọt chảy xuống, vươn hai tay đem mặt vùi vào giữa hay tay, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Nhưng vào lúc này, một trận bước chân dồn dập ở phía sau Ngọc Hi cùng Diệm chậm rãi tiếp cận, đợi Ngọc Hi thắt lưng bị một người ôm lấy từ hía sau, Ngọc Hi lúc này mới hậu tri hậu giác ngạc nhiên, sau đó dùng lực giãy dụa, trầm giọng phẫn nộ trách mắng:

“ Buông ta ra! Dám cả gan tập kích trẫm, báo tên ra!”

“ Là ta……” thanh âm của chủ nhân khiến Ngọc Hi rất là quen thuộc, nhưng ấn tượng không quá rõ ràng, khi Ngọc Hi nhíu mày muốn ngoái đầu lại nhìn, lại bị lời nói ngăn lại, “ Ngươi cho là ngươi làm như vậy ta sẽ vui sao? Dựa vào bảy vạn quân của ngươi là không thắng được mười lăm vạn đại quân của hỏa nô nô quốc, quốc chủ Hỏa nô đã phái tinh nhuệ đến muốn lấy đầu!” Ngọc Hi vốn định thốt ra tiếng, lại tiếp tục bị đối phương giành trước đáp lời, “ Ngươi đi mau, trước buổi trưa ngày mai mau rời đi!”

Ngọc Hi chấn kinh nói không ra tiếng, bởi vì hắn dĩ nhiên đoán được thanh âm chủ nhân là ai, chính là nam nhân hàng đêm ôm hắn, Thủy Vô Ngân!

Vội vàng xoay người, Ngọc Hi nhìn trước mắt là gương mặt quen thuộc kia, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Hắn mạo hiểm lẻn vào quân Doanh Phong quốc chính là vì để nói với ta những lời này sao? Vì cái gì? Nếu là như vậy, như vậy ta còn có lý do nào tốt có thể nói mình phải hận hắn?

Khó xử cùng oán hận trên khuôn mặt Ngọc Hi vừa chợt lóe liền qua đi, muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Thủy Vô Ngân lo lắng chăm chú nhìn mình, hơn nữa, thật vất vả nói ra khỏi miệng giống như cùng hắn cách xa vạn dặm.

“ Ta…… Không làm Hoàng Thượng chạy nạn.” Ngọc Hi lung túng gãi đầu, muốn từ đáy nước đứng dậy.

“ Không, không phải như thế, Ngọc Hi!” Thủy Vô Ngân một phen kéo chặt tay Ngọc Hi, lo lắng muốn nói rõ ràng, “ Ta là sợ mình đến lúc đó không bảo vệ được ngươi!” ôm lấy người Ngọc Hi kêu, ngực Ngọc Hi bị Thủy Vô Ngân làm cho chấn động phập phồng,

“ Nếu…… Nếu ta là hoàng đế Hỏa nô nô quốc, như vậy, tất cả đều sẽ dễ giải quyết!”

Cái gì? Hắn nhưng lại vì ta nói muốn làm vua?

Ngọc Hi bị ôm chặt chỉ cảm thấy hô hấp không thông, “ Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?” tạo phản là tội danh mưu nghịch bất đạo, là tội tru di cửu tộc.

“ Không biết, ta chỉ biết ta không thể mất đi ngươi, Ngọc Hi, cho dù phải lấy mạng ta đổi lấy mạng ngươi, ta nguyện ý!”

Ngọc Hi ánh mắt phức tạp chậm rãi nhắm lại, khóe môi hơi giơ lên, như là giải thoát vậy hừ nhẹ một tiếng, từ tốn nói nhỏ: “ Thật sao? Nhưng ta vẫn muốn lãnh quân tác chiến, chuyện sông giáp ranh nhất định phải giải quyết, bởi vì ta bây giờ vẫn hoàng đế Phong quốc.”

“ Ngọc Hi!” Thủy Vô Ngân giận dữ gầm nhẹ.

Sao ta nói nhiều như vậy hắn vẫn là không hiểu?

Nhắm mắt, Ngọc Hi lần nữa mở ra, ánh mắt ấm áp đã toàn bộ biến mất, thay vào đó là băng hàn, hắn đẩy Thủy Vô Ngân ra, con ngươi lộ vẻ vô tình.

“ Từ ngày mai trở đi, chúng ta chính là địch nhân!”

***

Ưng Thiên Tình ra roi thúc ngựa hướng một đường Phong quốc chạy, gấp rút lên đường không ngừng nghỉ, ngày thứ hai đã đến Phong quốc, Vương thành.

Ưng Thiên Tình mỏi mệt không chịu nổi cưỡi trên lưng ngựa, vẻ mặt uể oải không phấn chấn, hắn một đường luôn gấp rút chạy, bởi vì Ngọc Hi phân phó mà hắn không thể không dốc hết toàn bộ sức lực trở lại Phong quốc; Hai quân giao chiến đang hết sức căng thẳng, Ưng Thiên Tình không thể không vì Ngọc Hi xin viện binh, nếu không Ngọc Hi dẫn đầu bảy vạn đại quân sẽ tang mạng cùng Hỏa nô nô quốc trong trận chiến này.

Vừa nghĩ đến đây, Ưng Thiên Tình nhìn cái túi trên cổ ngựa bao bọc tín thư cầu viện Ngọc Hi tự tay viết và ngọc tỷ chứng minh thân phận, hơi hơi mím môi.

Hiện tại nghĩ đến, Hoàng Thượng của ta chỉ là một giấc mơ ngắn ngủn, tuy rằng ta lấy vương vị để áp chế làm điều kiện trao đổi, cũng bởi vậy toại nguyện đạt được Ngọc Hi, nhưng ta lại không có một chút cảm nhận chân thật……

Lấy tốc độ cấp bách hồi Vương Cung, Ưng Thiên Tình lập tức triệu đại thần quan cùng nhóm quan viên các cấp trọng yếu, sắc mặt mọi người đều ngưng trọng nhìn hộp gỗ Ưng Thiên Tình cầm trong tay đứng trên bậc thềm, chờ đợi thông cáo quan trọng.

“ Đầu tiên……” Ưng Thiên Tình nhìn nhìn đại thần quan bên cạnh, sau khi được sự đồng ý tiếp tục hướng xuống nói: “ Ta ở biên giới đã phái người tìm được Hoàng Thượng, cũng đã đem vương vị trả lại cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn ta mang theo hộp gỗ trong tay ta hồi cung để đại thần cung trước mặt mọi người tuyên bố một chuyện.”

Đại thần quan nghiêm túc gật đầu một cái, xoay người tiếp nhận hộp gỗ, “ Ta thời khắc này phụng mệnh Hoàng Thượng tuyên đọc mật lệnh.” duỗi tay mở hộp gỗ, trước con mắt mở lớn của mọi người đại thần quan lấy ra một cuộn tơ vàng cùng một phong văn kiện mật, còn có một cái ngọc tỷ, từng cái mở ra sau mới đọc: “ Phụng thiên thừa vận, Hoàng Thượng chiếu viết: Trẫm muốn đem ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho Tể tướng Ưng Thiên Tình, ngọc tỷ Thanh Long làm chứng, đại thần quan cùng các thần làm chứng……”

“ Cái gì –!”

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người nghe được lập tức há hốc mồm, thanh âm thảo luận thanh âm lúc này vang lên, tiếng kinh ngạc và sợ hãi đan xen vang vọng trong điện, ngay cả đại thần quan cũng thay đổi sắc mặt, xoay người trừng trụ Ưng Thiên Tình, lại không ngờ được Ưng Thiên Tình so với hắn còn giật mình hơn, lùi mấy bước, lưng đụng vào trụ cột một bên.

“ Tể tướng, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?”

Thanh âm trách cứ cùng ánh mắt của Đại thần quan cùng các quan thần chỉ thẳng vào Ưng Thiên Tình, nhưng hắn giống như là thất thần không nghe thấy, chấn kinh, “ Đây…… Như thế nào có thể? Hắn không cần vương vị…… Ta cần vương vị làm gì? Hắn rõ ràng nói muốn ta trở về xin viện binh a?”

Nghe Ưng Thiên Tình lẩm bẩm tự nói, mọi người lại càng cả kinh, thoáng chốc, đại thần quan chợt thấy đại sự không ổn, lung lay thân người đã suy sụp ngồi trượt xuống bên cạnh Ưng Thiên Tình, vội hỏi:

“ Ngươi nói cái gì? Hoàng Thượng gặp nguy hiểm? Ngươi trở về chiêu binh cứu vua sao? Ngươi nhanh nói a! Tể tướng!”

“…… Mười lăm vạn quân Hỏa nô nô quốc sẽ san bằng Phong quốc ……” Ưng Thiên Tình lẩm bẩm nói, ánh mắt đã thất tiêu.

Nháy mắt, trong lòng mọi người hoảng sợ xôn xao!

***

Một trận im lặng chen ngang giữa hai vị nam tử trẻ tuổi, ngồi trên đại điện là một nam tử tuấn mỹ một thân y phục chiến binh, ngồi dưới điện là một vị nam nhân một thân quân trang đầu đội ngân khôi.

“ Hoàng Thượng, Ý kiến của người rất tốt, nhưng quân ta cùng đối phương số lượng kém quá xa.”

Ngân khôi nam nhân mấp máy môi, đối với Hoàng Thượng lớn mật đưa ra sách lược có vẻ rất hao tổn tâm trí.

Ngọc Hi ngồi trên điện nhịn không được phiết môi nở nụ cười, bàn tay nghịch nghịch mấy sợi tóc, “ Phạm tướng quân, ta biết lo lắng của ngươi, nhưng là ngươi có nghĩ qua vì bảy vạn huynh đệ các ngươi hay không, nếu cùng mười lăm vạn quân Hỏa nô nô quốc tấn công, ai thắng ai bại a?” Ngọc Hi híp mắt cố ý đem câu cuối kéo dài thật dài, ý tứ hàm xúc thị uy.

“ Đây……” Phạm Thiên do dự mà phạm thiên, nhịn không được một trận cân nhắc.

Ngọc Hi không kiên nhẫn vỗ án đứng lên, Phạm Thiên cả kinh ngẩng đầu nhìn phía hắn tay cầm một tờ chiến thiếp.

“ Vẫm còn muốn do dự sao?” ngữ vĩ tăng lên, Ngọc Hi nghiêng người một cái trừng hướng tướng quân Phạm Thiên đang toát mồ hôi, “ Ngày hôm qua chúng ta đã nhận được tờ chiến thiếp này của đối phương đưa tới, xem ra đối phương rõ ràng là muốn cùng chúng ta đá chọi với đá……” Ngọc Hi phiết môi, đôi mắt hiện lên một chút đau đớn rất nhỏ, cố ý cao giọng, “ Chẳng lẽ ngươi muốn lấy tính mạng các huynh đệ đi chơi?”

“ Thần…… Sợ, thần không dám!”

Mắt thấy thu được hiệu quả, Ngọc Hi cười khẽ, nhìn Phạm Thiên rốt cục không kiên trì được nữa, phục tùng quyết định của hắn.

“ Vậy thì! Theo lệnh của ta, nghỉ ngơi dưỡng sức, đêm nay tập kích!”

“ Vâng!”

Ngọc Hi trừng mắt nhìn chiến thiếp trong tay, đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót nặng nề, trên chiến thiếp kí tên là do [ Thủy Vô Ngân ] tự tay viết.

Chẳng lẽ…… Chúng ta chỉ đành phải như thế sao? Ta từng cho rằng hắn thật sự thật tâm thực lòng, không nghĩ tới……

Ngọc Hi buông mắt nhíu mày, che đi dòng lệ chua sót trong đôi mắt sắp trào ra lắc đầu, nhưng vừa may rơi vào trong mắt người có tâm bên ngoài trướng.

Vương Hi…… Đây là lựa chọn thật sự của ngươi sao?

Đau lòng ngập tràn không nói nên lời, chủ nhân của đôi mắt kia trong một giây xoay người rời đi.

Trăng lên mặt trời xuống, những ngôi sao nhỏ toàn bộ treo trên ngọn cây loé sáng, một tốp binh sĩ một thân y phục màu đen cầm chắc vũ khí trong tay, nghiêm mặt chờ đợi cùng địch nhân tác chiến.

Trên đài cao một ngọn lửa bốc cháy, dưới đài bảy vạn quân đứng trước một nam tử tuấn tú, ngạo nghễ ngẩng đầu, thân mang khôi giáp bạc trắng đứng cùng một tướng quân, toàn quân chỉ nghe được một mảnh trầm mặc; Nhìn toàn quân tác phong cường tráng, Ngọc Hi mặt không biểu tình, tại một giây đưa tay cầm chắc nhuyễn kiếm dài bên hông, rút ra mũi kiếm lóe lên ánh hào quang trong màn đen, nâng tay chỉ thẳng về phía trước, trầm giọng nói:

“ Chuẩn bị! Xuất phát!”

Nghe mệnh lệnh thét ra, toàn quân lập tức cầm lấy kiếm, hướng quân doanh địch quân tập kích.

Đêm tối gió thổi, nhìn phía trước dòng nước màu đen A kháp tử mẫu cuồn cuộn chảy, Ngọc Hi đang chờ đợi thời cơ tốt nhất công nghênh quân địch, chăm chú quan sát động tĩnh bờ bên kia.

Trong một mảnh trầm mặc, Phạm Thiên vội vàng đến gần Ngọc Hi, “ Hoàng Thượng, người định làm như thế nào?”

“ Đợi chút……” ngoái đầu nhìn lại, Ngọc Hi trong bóng đêm giơ tay lên, ý bảo các quân sĩ phía sau tiếp tục giữ im lặng.

Không bao lâu, Ngọc Hi rốt cục phát hiện bờ bên kia có một chút động tĩnh, nghe một gã binh sĩ đang ở trong quân Doanh của mình khua chiêng gõ trống, tuyên cáo thời khắc này chiến sự sắp bắt đầu, Ngọc Hi chậm rãi nở nụ cười, nâng tay cầm kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng bờ bên kia, vung xuống.

“ Xông lên –!” chúng binh sĩ nghe lệnh đi thẳng về phía trước hô.

Sau đó, Ngọc Hi lần nữa ra lệnh, vung cánh tay trái lên, phía sau cung tiễn vận sức chờ phát động.

“ Chuẩn bị — bắn tên –!”

Trong khoảng thời gian ngắn, một loạt mũi tên đều hướng quân doanh địch bờ bên kia bắn ra, chính tai nghe bờ bên kia vang lên một mảnh tiếng kêu rên, Ngọc Hi cùng Phạm Thiên rốt cục liên thủ ra trận, hô: “Thanh Long binh tướng dũng mãnh, đi thôi!” mệnh lệnh vừa dứt, hắn liền theo Phạm Thiên dẫn đầu lao ra phía bờ sông, cưỡi trên lưng diệm, tự do xuyên qua giữa quân địch cùng quân ta, không phát hiện phía sau hắn nhưng vẫn đi theo một binh sĩ áo xanh.

***

Đại thần quan mắt thấy dưới điện bách quan xôn xao một mảnh, nhịn không được thả lỏng kiềm chế đối với hai vai Ưng Thiên Tình, lạnh nhạt đứng dậy, nhấc tay ngăn lại bách quan lần nữa huyên náo; Mọi người mắt thấy đại thần quan đã khởi sắc nét mặt, cũng đều tự động thu hồi thanh âm, khôi phục một mảnh im lặng lúc trước, ngoan ngoãn cúi đầu.

Đại thần quan khụ một tiếng, chốc lát sau mới lại lần nữa nhắc lại, ” Nếu tân quân chúng ta là Tể tướng tiền nhiệm, như vậy không cần thiết phải cùng địch quốc động binh khí…… Nói cách khác chúng ta không cần phái viện binh đến biên giới……” đại thần quan sắc mặt khó coi khó khăn lắm mới nói xong một chuỗi lời này.

Nghe xong, bách quan lại lần nữa xôn xao, đương nhiên cũng bao gồm tân vương quân Phong quốc vừa rồi tinh thần sa sút ngồi trên đât – Ưng Thiên Tình.

Không! Không được! Ngọc Hi còn bị vây ở biên giới a! Hiện tại chỉ có ta có thể cứu hắn!

Ưng Thiên Tình quay đầu kinh ngạc nhìn đại thần quan kia khuôn mặt nghiêm túc hờ hững, vịn cột đứng dậy, nghiêm nghị đi đến trước mặt bách quan thanh âm trong trẻo vang dội, “ Không được! Mặc kệ tiền căn hậu quả như thế nào, dù sao Thanh Long nham vẫn là biên phòng trọng yếu của bên ta cùng Hỏa nô nô quốc, tuyệt đối không thể thất thủ!” nhìn thấy bách quan bị lời nói lạnh lùng nghiêm nghị bất ngờ xảy ra của hắn khiến cho giật mình thất thần, Ưng Thiên Tình thừa cơ nói tiếp, “ Nếu ta đã là quân chủ Phong quốc, như vậy, ta giờ phút này đem tất cả binh mã thủ thành dời kinh thành, trẫm muốn ngự giá thân chinh!”

Nghe xong, đại thần quan ở một bên mỉm cười gật đầu, mà bách quan thấy đại thần quan cũng đã gật đầu đồng ý, liền hô to:

“ Thần tuân chỉ!”

***

Xuyên qua giữa trong màn mưa tiễn, Ngọc Hi vội vàng nằm phục người xuống, tay cầm nhuyễn kiếm, nhân cơ hội chém giết rất nhiều tướng sĩ địch quốc. Không có một tia sợ hãi, chỉ là, tiếng đánh giết không ngừng vang lên huyết hoa rực rỡ bay tung toé khiến Ngọc Hi quay mặt qua chỗ khác, vẻ mặt xem ra rất thống khổ.

Chiến tranh, vốn chính là tàn nhẫn! Ta vì muốn bảo hộ Phong quốc mà chiến đấu, thẳng đến đối phương nguyện ý giải hòa mới thôi!

Bước qua lều trại quân địch bị thiêu đốt, mắt thấy đội quân Phong quốc đã san bằng một nửa doanh địa Hỏa nô nô quốc, tinh thần Ngọc Hi vì vậy rung động, lấy tay trái lau lau mặt, phấn chấn giương mũi kiếm lên, hô lớn:

“ Nhìn xem! Quân địch đã tán loạn! Quá tốt rồi! Xông lên –!”

“ Xông lên –!” chúng quan tướng nhận được khích lệ, liền theo đó hô to.

Phút chốc, quân sĩ Phong quốc cùng địch quốc thương vong vô số, máu chảy thành sông, chủ lực quân địch cùng Ngọc Hi mặt đối mặt, chỉ cách có một đường, chủ soái quân địch mang một cái mặt nạ bạc, khiến Ngọc Hi không thể thấy rõ người này đến tột cùng là ai, híp mắt một cái, giơ mũi kiếm lên cao, ý bảo quân sĩ phía sau tạm thời dừng vũ khí.

“ Ngươi là ai?” Ngọc Hi híp mắt vẻ mặt phòng bị hỏi.

“ Vô Danh.” đối phương nói.

Không chịu nói tên thật sao?

Ngọc Hi đưa tay nắm chặt, hắn rất muốn biết người này đến tột cùng có phải 『 người kia 』 hay không?

Chỉ là, nhìn thân hình hắn tựa hồ không quá giống nhau…… A, ta đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì đây? Cho rằng hắn vẫn sẽ tuân thủ ước định cùng ta sao? Đừng ngốc nữa! Người lựa chọn đối lập nhau là ta, người lựa chọn cùng Thủy Vô Ngân trở thành địch nhân cũng là ta nha!

“ Các ngươi trói người quân ta…… Phong quốc Hoàng Thượng, đem hắn trả lại!”

Chủ soái đối phương cùng Ngọc Hi nhìn nhau trong chốc lát, lúc này mới đánh vỡ trầm mặc; Ngọc Hi ha ha cười, trong lòng vì câu nói của đối phương dâng lên một chút nghi vấn, tương kế tựu kế.

“ Được! Trừ phi Hỏa nô nô quốc không cùng Phong quốc tranh quyền song nước nữa, ta tức khắc thả người!”

“ Chuyện gây nên là do nhóm các ngươi những con quỷ tham lam! Lãnh thổ Phong quốc rộng lớn như vậy, hà tất phải cùng chúng ta phân tranh?”

Ngọc Hi mỉm cười, “ Nói là các ngươi nói, nhưng là lựa chọn quyền lợi như cũ ở trong chúng ta!”

“ Xem ra là không thể ngăn trở rồi, các vị các huynh đệ, lên –” chủ soái quân địch ánh mắt lướt qua, đồng thời phất tay, sau lưng mấy đội cung thủ đồng loạt giương lên, “ Bắn –!”

Đối với việc này, Ngọc Hi cũng không nhàn rỗi nói nhiều, giơ tay hô lớn:

“ Hộ thuẫn –!”

Nhìn tên như mưa rơi xuống, Ngọc Hi kêu nhóm cung thủ ấp sát lui một bước, chúng binh sĩ núp phía sau tấm chắn, chỉ là Ngọc Hi cưỡi ngựa không thể tránh được, cho nên phần lớn mũi tên đều hướng hắn đánh tới, mà hắn chỉ có thể nhất nhất giương đao phá huỷ.

Nhưng, số lượng tên thật sự quá nhiều, lúc đó mắt thấy lại có mấy mũi tên hướng hắn bay tới…… Một tên binh sĩ áo xanh nháy mắt bay vọt lên, hướng Ngọc Hi bay tới, đỡ ba mũi tên đánh úp về phía Ngọc Hi, lấy lưng làm thuẫn, ôm lấy Ngọc Hi bị cảnh này làm cho khiếp.

“ Ngươi…… Ngươi không sao…… khụ……!” nam tử sắc mặt tái nhợt hướng Ngọc Hi nở nụ cười so với khổ sở còn khó coi hơn, theo đó phun ra một ngụm máu đen, “ Ngọc……” muốn nâng tay xoa khuôn mặt Ngọc Hi bị kinh hãi đến trắng xanh, lại vô lực dừng lại, ngã vào ngực Ngọc Hi.

Mọi người không hiểu một trận giật mình kinh ngạc, chỉ có chủ soái quân địch nhận ra thanh âm kia rõ ràng là Vương gia Thủy Vô Ngân hỏa nô nô quốc lâm trận mất tích, trong lòng hắn không thể hình dung lúc này tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi.

Ngọc Hi bị kinh sợ, cứng ngắc thân hình ôm chặt nam nhân đã lâm vào hôn mê, cảm giác thời gian tựa hồ đã dừng lại, hắn nhịn không được run giọng, khẽ gọi:

“ Uy….. uy……” không có tiếng động, “ uy……” lắc lắc thân thể trong lòng, “ Uy…… Nói…… Nói!” thanh âm run rẩy, “Ngươi nói chuyện a……” tiếng khóc vang lên.

Vẫn là không có tiếng động, Ngọc Hi không biết ngẩng đầu khi nào, nước mắt sớm đã tuôn ra đầy má……

***

Năm ngày sau, Ưng Thiên Tình dẫn theo quân từ kinh thành Phong quốc xuất phát, rốt cục phải năm ngày sau mới tới biên giới, mọi người liếc mắt nhìn lại đều là một mảnh đất hoang vu cùng bùn đất, còn có nước song bị máu nhiễm đỏ trên che đi thi thể nổi lên trên mặt, mọi người đều mắt đỏ hoe lắc đầu, nhìn chung quanh một mảnh im lặng, xem ra chiến tranh tựa hồ đã kết thúc, mà bọn họ…… Tựa hồ là đến chậm…….

Ven bờ sông cũng nằm rất nhiều thi thể binh sĩ địch quốc, khiến cho nhóm binh lính phía sau đi qua đều nhắm mắt, chỉ có cỗ xe quân vương phía trước Ưng Thiên Tình vẫn còn ngồi ngay ngắn trên xe.

“ Dừng lại! Dừng!”

Rốt cục, nhịn không được nóng lòng, Ưng Thiên Tình đối với chiếc xe kiệu rống, tự mình nhảy xuống xe, hoảng loạn nhìn chung quanh, khắp nơi đều giống như là thành hoang biên quan.

Không có, cái gì cũng không có!

Đưa mắt nhìn lại một mảnh đồi tan hoang đổ nát, giống như tử thành, tràn ngập bi thương.

Không…… Không có khả năng biến thành như vậy……

Ánh mắt vạn phần sợ hãi mang theo một chút hy vọng nhỏ nhoi, sau đó, Ưng Thiên Tình giống như là điên rồi, vừa chạy men theo ven bờ vừa kêu tên một người: “ Ngọc Hi — Ngọc Hi –!” tiếng kêu vang dội cả vùng đồi hoang sơ, nhưng không có hồi âm.

Không…… Không cần……!

Ưng Thiên Tình khóc không ra nước mắt, suy sụp quỳ rạp xuống bờ sông A kháp tử mẫu, mặc cho gió lạnh thổi tung mái tóc và y phục, thương tâm rơi lệ, đau xót không thôi……
Bình Luận (0)
Comment