Thoái Vị Hoàng Đế

Chương 2

Khi Ưng Thiên Tình rời đi y một phen tâm phiền ý loạn, vì thế, Ngọc Hi quên mất chuyện cải trang ra cung hôm trước, ảo não ôm trán, nhịn không được trách cứ chính mình cư nhiên đem chuyện đại sự này quên mất.

Đưa mắt nhìn bên ngoài song cửa thấy trời đã sáng, Ngọc Hi buồn rầu ngồi ở bên giường, duỗi tay vén mấy sợi tóc rơi xuống trên má, miết miết cánh môi đỏ mọng như cánh hoa, khó có thể kiềm chế suy nghĩ của mình về câu nói tối qua của Ưng Thiên Tình, trong câu nói ám chỉ tiềm ẩn y không phải không rõ, mà y trước kia căn bản cũng  không nghĩ tới Ưng Thiên Tình sẽ đối y có…… cảm tình.

Ngọc Hi phiền muộn rũ xuống hàng mi dài, đầu cúi thấp, xem ra có vài phần phiền toái, biểu tình trên khuôn mặt ngẫu nhiên có chút khó xử, rõ ràng nói trắng ra phiền não của y là từ Ưng Thiên Tình mà đến.

Ta là người thừa kế Phong Quốc, là Hoàng Thượng! sinh mệnh và trái tim của ta đều phải cống hiến cho Phong Quốc……

Đây cũng chính là quy định bất thành văn vì sao nhiệm kỳ của Hoàng Thượng ít nhất là hai mươi năm.

Còn nhớ hai năm trước Ngọc Hi cùng Ưng Thiên Tình gặp nhau trên một thị trấn, khi đó y đang vội vàng kiếm người ứng cử chức vị Tể tướng, hơn nữa đang ngầm truy xét án kiện chấn động Phong Quốc.

Tuy rằng lúc đầu Ngọc Hi cùng sư phụ học qua một chút phương thuật, nhưng giờ phút này y lại không có manh mối, trốn khỏi kinh thành, hỏi rất nhiều nhân vật liên quan, trong khoảng thời gian ngắn vẫn như cũ không tìm thấy đáp án, nhưng khi đi ngang qua một tiệm tướng số ngoài thành, Ưng Thiên Tình chỉ liếc mắt nhìn y một cái liền ngăn y lại, một câu nói trắng ra sự tình y đang tìm gấp.

Ngọc Hi do dự xem xét khuôn mặt tao nhã của Ưng Thiên Tình, chỉ qua vài giây liền quyết định thử hắn một lần, bởi vì y hiện tại cần ít nhất một chút manh mối, dứt khoát liền đem ngựa chết thành ngựa sống!

Nghĩ như vậy, Ngọc Hi hướng về phía trước ngồi xuống, đặt bội kiếm xuống, hướng Ưng Thiên Tình hỏi mấy vấn đề: “ Ngươi biết ta muốn tìm người hoặc vật ở nơi nào sao?” một thân tử bào tung bay, Ngọc Hi nhẹ nhàng hỏi.

Ưng Thiên Tình xem xét biểu tình nghi hoặc có chút không xác định của Ngọc Hi, nhịn không được giương lên nụ cười, nói:

“ Ngươi thật sự nguyện ý cứ như vậy tin tưởng ta?”

“ Ngươi không phải gọi ta lại sao?”

Đánh giá cao thấp một hồi, Ngọc Hi khóe miệng nhếch lên một nụ cười, không ngờ đối phương thấy thái độ y cường ngạnh như thế, nhưng lại ha ha bật cười.

“ Ha ha…… Thật là quá quật cường!”

Ưng Thiên Tình liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ngọc Hi một lúc lâu, bỗng nhiên nói ra những lời này, khiến cho mi tâm Ngọc Hi nhất thời nhíu lại.

“Ngươi nói cái gì?” Ngọc Hi nhíu mày hỏi lại.

“Mẫu Đơn nghênh phong duệ sinh tư, mạc liệu phàn hoa chiết chi thủ……” Ưng Thiên Tình liếc khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dữ của Ngọc Hi, nhịn không được ngâm ra câu thơ này, khiến cho Ngọc Hi đối hắn càng thêm phản cảm, trừng mắt nhìn Ưng Thiên Tình,” Ha ha, thật có lỗi, thân phận của ngươi…… Xem ra rất là tôn quý, hẳn là người trong cung……”

“ Nói nhảm!” Ngọc Hi đảo cặp mắt trắng dã, bàn tay giật nhẹ y bào hoa mỹ của chính mình,” Người nghèo nào có tiền mặc y phục loại vải tốt này? Thầy đoán số, ngươi là đang hù dọa ta sao?”

Nếu không thấy ở đây giờ phút này có nửa điểm manh mối, ta mới sẽ không nhàm chán đến đây cùng một thầy tướng số bịa chuyện.

Ưng Thiên Tình cười ha ha, nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại khiến cho Ngọc Hi hơn nữa ngày không có biện pháp mở miệng, ” ta nói, Hoàng Thượng đại nhân thật sự là tính tình rất tốt……!” mím môi, mỉm cười.

Vừa nghe, Ngọc Hi mở lớn hai tròng mắt trừng Ưng Thiên Tình.

“Thế nào? Ta nói sai rồi sao?” Ưng Thiên Tình thấy Ngọc Hi không tiếp lời, tò mò lại thất vọng hỏi.

Không thể nào…… Tướng mạng của ta luôn luôn rất chuẩn, hơn nữa, bộ dạng xinh đẹp trước mắt này trong ánh mắt xác thực có loại khí phách đế vương, chẳng lẽ ta nhìn nhầm?

Ngọc Hi chống má tự hỏi, vừa trừng Ứng Thiên Tình, nhìn nửa ngày mới mở miệng.

“Này…… Giúp ta đoán một chữ, tìm người!”

Ứng Thiên Tình lúc này mới lộ ra tia cười, “ vâng, đại nhân……” nói xong, đưa qua cho Ngọc Hi một bộ giấy bút không chớp mắt nhìn Ngọc Hi viết ra một chữ trên giấy.

Là chữ “ Tình ”……

Ngọc Hi nghi ngờ tiếp nhận chữ này, xoa xằm nghĩ một lúc, ‘ mục ’ tiêu biểu cho hai mắt, ‘ thanh ’ là…… Ngô…… Chẳng lẽ là chỉ lục y chi nhân sao?”

Ngọc Hi nhịn không được lại lần nữa lóe ra tia xem thường, “ ta nếu như biết thì tốt rồi!”

“Người ngài muốn tìm ở ngay bên cạnh ngài……”Ưng Thiên Tình ha ha cười nói.

Ngọc Hi chọn mi nghi ngờ,” nga?”cánh môi đỏ như chu sa bỗng nhiên nở nụ cười, mà Ưng Thiên Tình sau khi nhìn thấy, lập tức ngây người.

Cả dời này hắn chưa từng gặp qua nam tử nào có thể cười đến mức đẹp như thế, chỉ sợ nam tử xinh đẹp trước mắt này là một người đứng đầu trong thiên hạ.

“Ngươi tên gì?” Ngọc Hi giương môi cười khẽ, tay gõ bội kiếm.

Ưng Thiên Tình nở nụ cười theo, “Ưng Thiên Tình, hữu cầu tất ứng ‘ Ưng’, Khí trời sáng sủa  ‘Thiên Tình’……”

Nghe vậy, Ngọc Hi không khỏi ngẩn người ra.

Ưng Thiên Tình!

Cúi đầu nhìn chữ ‘ Tình’ trên giấy, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tao nhã mang theo nụ cười yếu ớt của Ưng Thiên Tình, Ngọc Hi lúc này mới phát giác một sự kiện — có lẽ hắn nói là thật sự!

Cùng Ưng Thiên Tình chạm mặt sau đó Ngọc Hi liền quyết định ở lại khách điếm, cũng để thuận tiện quan sát một chút thầy đoán số kỳ quái này, cho nên y tạm thời rời khỏi tiệm thầy đoán số, mặc dù trực giác y cho rằng Ưng Thiên Tình này sẽ là nhân vật máu chốt để y tìm được Tể tướng, nhưng do vẫn chưa nhận ra đối phương là địch hay là bạn, nên nghĩ vẫn là cách xa Ưng Thiên Tình một chút.

Có lẽ bản thân Ngọc Hi không tự cảm thấy không có gì, nhưng là khi Ưng Thiên Tình cùng y nói chuyện, đặc biệt giữa lúc ấy lộ ra một  mạt trào phúng, vẻ mặt ngang tàng kiêu ngạo giống như đang ngao du về phía chân trời, khiến cho y không khỏi nổi lên một chút cảnh giác sợ hãi.

Xem ra thầy tướng số ‘ Ưng Thiên Tình’ này tựa hồ có chút ý chí, nếu tiến hành tôi luyện, tương lai nhất định sẽ là một nhân vật không đơn giản.

Ngọc Hi ở tiền sảnh khách điếm còn đang suy nghĩ như vậy.

Lại không biết, đêm đó Ngọc Hi trọ lại khách điếm, lại gặp phải một đám tặc nhân chưa thấy qua đột kích, chỉ thấy y một người một mình đem mấy tên đạo tặc này đánh cho cầu xin, kêu thảm thiết, lại không dự đoán được khi y sắp đem mấy tên đạo tặc này trói lại, thì thấy một trận đầu choáng mắt hoa, sau đó một màu hắc ám bao phủ hai mắt, mà ngay khi y thầm kêu không ổn, rồi ngã xuống phía trước, y phát hiện ngoài cửa xông vào một người làm y cảm thấy rất quen……

Ngọc Hi bị trúng mê hồn hương làm cho mê man bất tỉnh, ngủ thẳng một giấc đến ngày hôm sau.

Theo giải thích của Ưng Thiên Tình là nói sau khi Ngọc Hi rời khỏi tiệm thầy tướng số, hắn phát hiện mấy tên nam nhân có ý đồ xấu lén theo sau Ngọc Hi, liền lặng lẽ đi theo, khi phát giác ý đồ của bọn họ nhưng vẫn đợi cho bọn họ hành động, lúc khẩn cấp nhất liền nhảy ra cứu.

Ngọc Hi sau khi ý thức thanh tỉnh mới phát hiện, Ưng Thiên Tình đã muốn ở bên giường y thủ suốt một đêm, chỉ nhắm mắt, chống má ngồi bên giường, hai quầng thâm bao quanh con mắt nói cho Ngọc Hi biếttình hình thực tế tối qua hắn không ngủ.

Ngọc Hi hồ nghi liếc nhìn Ưng Thiên Tình đang ngủ say, khi này mới phát hiện cánh tay hắn tựa hồ là vì cứu y mà bị tặc nhân gây thương tích, trên màu áo xanh nhiễm lên mấy vết máu đỏ sậm làm cho Ngọc Hi hết sức kinh hãi, bất quá, không phải Ưng Thiên Tình này văn nhược thư sinh lại có biện pháp cứu y một mạng, mà là Ngọc Hi nhớ tới câu nói ngày hôm qua Ưng Thiên Tình nói với y: “Người ngài muốn tìm ngay tại bên người ngài……”

Còn có cái chữ ‘ Tình ’ kia!

Song ‘ mục ’  lại  ‘ thanh ’……

Ngọc Hi cắn môi không ngừng nghi ngờ, vẻ mặt ngưng trọng.

Nếu muốn ta cứ như vậy tin tưởng Ưng Thiên Tình chính là người kia ta muốn tìm, đây không khỏi rất không có đạo lý rồi! Nhưng là…… Hắn đã cứu ta, ta không thể không báo đáp ân tình này, hơn nữa, chức vị tể tướng Phong quốc cũng không thể để trống mãi được.

Cắn cắn môi, Ngọc Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt Ưng Thiên Tình đang mệt mỏi ngủ một hồi lâu, quyết định đánh cuộc một trận xem sao!

Bởi vậy, đến cuối cùng, Ngọc Hi vẫn là kiên quyết đem Ưng Thiên Tình tiến cung, để Ưng Thiên Tình theo bên cạnh, cũng giáo hội cho hắn rất nhiều sự tình, chuẩn bị khi nào hợp thời để Ưng Thiên Tình tiếp nhận chức vụ Tể tướng.

Ưng Thiên Tình là người thông minh, chỉ sau một tháng đã quen với việc lớn, nhỏ trong cung, vài ngày qua đi, Ngọc Hi cảm thấy Ưng Thiên Tình đã có thể trở thành cánh tay đắc lực của y, liền chọn ngày hạ chiếu, phong Ưng Thiên Tình làm Tể tướng.

***

Thắt lại đai lưng, Ngọc Hi đem đầu gục xuống.

Không nghĩ tới chúng ta mỗi ngày ở chung, Thiên Tình thế nhưng đối với ta sinh ra cảm giác, hiện tại bởi vì sự kiện này mà khiến cho giữa chúng ta có điểm khập khiễng…… Tuy rằng ta không bài xích, chỉ  là, ta căn bản không nghĩ tới có loại khả năng này!

Ngọc Hi ôm đầu ảo não, cứ việc y vì câu nói kia của Ưng Thiên Tình mà tâm động, nhưng là, hiện tại những ngày y xuất cung ra ngoài rất cần Ưng Thiên thay y trông coi sự tình trong cung, y tuyệt đối không thể cùng Ưng Thiên Tình cách mặt, về phần tương lai chuyện đó suy nghĩ sau vậy!

Do đó, Ngọc Hi quyết định đi tìm Ưng Thiên Tình nói chuyện rước, làm cho hắn hiểu tâm tình của mình.

Ngọc hi mặc quần áo xong, sau đó liền hướng ngoài cửa bước đi, Ưng Thiên Tình tối hôm qua cùng y phát sinh sự việc, hiện tại hẳn là vẫn chưa có trở lại phủ đệ Tể tướng, cho nên y muốn đi Tuyên Nhân điện tể tướng ở tìm người.

Trước điện có hai gã nam tử đang ngồi nói chuyện, trong đó một người có vẻ trẻ tuổi, vẻ mặt tao nhã, người trên mặt lộ vẻ mỉm cười chính là Tể tướng Ưng Thiên Tình, hắn mang ánh mắt sắc nhọn cùng trung niên nam tử trước mặt đối thoại, không biết hai người đang nói chuyện gì, chỉ thấy trung niên nam tử cuối cùng câu mày lại.

Không khí xung quanh tràn ngập hỏa khí, trung niên nam tử trên mặt tức giận, nói thẳng ra hắn đã bị người trẻ tuổi trước mắt chọc giận, trừng mắt dựng thẳng nhìn tể tướng cười đến khom lưng trước mắt, điện tiền thị vệ nhịn không được lửa giận trong bụng.

Khó không bỏ tiểu tử này tưởng rằng bắt được nhược điểm của ta, lấy nó đến uy hiếp ta, mưu kế này nhất định sẽ được thực hiện sao? Hừ! Ta cứ không như hắn ý!

“ Ngài rốt cuộc là thả người hay không?”

Thị vệ Vân Thiên lạnh nhạt lộ ra khuôn mặt chính trực, trầm giọng quát hỏi, sắc mặt hết sức khó chịu, nhưng là Tể tướng vẫn như cũ ngồi nhàn nhã, cũng không bị khí thế của hắn dọa cho sợ, chỉ là lười biếng nghiêm mặt liếc mắt nhìn hắn.

“ Nếu ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta mới thả người……” ngữ khí không nhanh không chậm.

“ Ngài –!” cắn răng.

Tể tướng ha ha cười, ”Ngươi có biết, Vân đại nhân, nếu ngươi không dựa theo phân phó của ta đi làm……” mắt hơi thoáng nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng của trưởng thị vệ, khóe môi cong lên,” Như vậy, phu nhân của ngươi sẽ có nguy hiểm……”

Nghe vậy, Vân Thiên tức giận đứng thẳng đập tay xuống bàn, khuôn mặt vặn vẹo đến lợi hại.

Hảo, nếu không phải ngại phu nhân đang ở trong tay tiểu tử này, ta đã sớm một quyền bay qua! Thật sự là hổ lạc rừng xanh bị khuyển lừa gạt! Như thế nào Hoàng Thượng lại không phát hiện ra thủ đoạn mưu mô quỷ quái của Ưng Thiên Tình a? Hoàng Thượng nhất định là bị hắn lừa gạt!

Căm giận bất bình Vân Thiên xiết chặt bàn tay, nếu không phải lúc này Ưng Thiên Tình còn có một tầng hộ vệ bảo hộ, hắn sớm đã xé nát khuôn mặt thật sự của Ưng Thiên Tình, hơn nữa làm cho Hoàng Thượng một đao chém đầu Ưng Thiên Tình.

“ Có đáp ứng hay không? Vân đại nhân?”

Phe phẩy cây quạt, Tể tướng mỉm cười, nhưng nụ cười kia giống như sư tử nhìn thấy thỏ con làm cho người ta sợ hãi.

Vân Thiên nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ đành cúi đầu, cố mà nhẫn nhịn:” hảo…… được rồi!” căm giận trừng mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của Ưng Thiên Tình, thị vệ vẻ mặt khuất nhục, hận không thể đem xương cốt đối phương toàn bộ hủy đi, thiêu đi.

”Ta đáp ứng ngài, thực hiện kế hoạch của ngài nhưng là……”

Vân Thiên ta có danh là tướng quân ngông nghênh, chưa bao giờ bị khuất nhục, không nghĩ tới lại bị tiểu tử này làm cho phá lệ!

Ưng Thiên Tình ngắm nhìn Vân Thiên ” Đây mới là, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Vân đại tướng quân thật sự là thông minh, như vậy……”quay đầu lại “ Hôm nay ngươi có thể nhìn thấy phu nhân của ngươi bình an hồi phủ, nhưng là……” đột nhiên mỉm cười làm cho Vân Thiên trong lòng hơi kinh hoảng: “ Ngươi cũng hiểu, ta có thể bắt phu nhân ngươi một lần, có thể bắt nàng lần thứ hai, thỉnh tuân thủ lời hứa của ngươi……”

Vừa nghe, Vân Thiên hung tợn trừng mắt Ưng Thiên Tình.

Ưng Thiên Tình ha ha cười không ngừng, đang muốn nói gì đó lại phát hiện tiếng hô ầm ĩ của thị vệ ngoài điện cùng tiếng bước chân.

“ Hoàng Thượng vạn an!”

Tể tướng cùng trưởng thị vệ sắc mặt cùng biến đổi, Ưng Thiên Tình thấy Vân Thiên vừa nghe thấy người đến là Hoàng Thượng, quay đầu, vẻ mặt bất an xoay người đi ra ngoài.

“Ngài tốt nhất mau thả phu nhân ta ra!”

Ưng Thiên Tình vẫn là cười nhạt.

“ An tâm đi!”

Đi ra ngoài điện, Vân Thiên ở trước cửa cùng Hoàng Thượng chạm mặt, đặc biệt còn dừng lại đối với Ngọc Hi cung kính khom lưng hô nhẹ:

“ Hoàng Thượng vạn an!”

Ngọc Hi nhìn thấy điện tiền thị vệ nhưng hắn lại ở Tuyên Nhân điện, không khỏi hơi kinh ngạc một chút, không nghi ngờ gìcười nhẹ hỏi:”Vân ái khanh, khanh ở chỗ này làm gì vậy?”

Vân Thiên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của Hoàng Thượng, nhất thời nói không ra lời, khiến cho Ngọc Hi nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn một lúc lâu, tươi cười thong thả bước đi, sau đó mới nghe được Vân Thiên nói:

“ Vi thần tới là cùng Tể tướng đại nhân thương thảo……”

Ngọc Hi chép chép môi, cướp lời Vân Thiên còn chưa nói hết, tinh nghịch đối với Vân Thiên chớp mắt khiêu mi: ”Đoán mệnh sao? Tể tướng đối với chuyện này rất thành thạo đó!”

Nghe vậy, Vân Thiên chỉ có thể cười gượng, nghĩ rằng, chung quy không thể đối với Hoàng Thượng nói Tể tướng chính là đang mơ ước ngôi vị hoàng đế của y, đang chuẩn bị mưu đồ bí mật đoạt vị?

“ Vậy, thời gian không còn sớm, Vân tướng quân cũng nên thi hành nhiệm vụ của khanh đi.”Ngọc Hi nhắc nhở nói.

“Vâng! Vi thần cáo lui.”

“ Ân!”Ngọc Hi gật đầu vuốt cằm nhìn Vân Thiên xoay người rời đi, biểu tình hơi hơi trầm tư.

Vân Thiên tướng quân hôm nay biểu tình xem ra rất là cổ quái, chẳng lẽ……

Quay đầu nhìn tấm bảng ghi 3 chữ lớn“Tuyên Nhân điện” treo trên xà ngang trước cửa liếc mắt một cái, Ngọc Hi đứng tại chỗ ngây ra.

Hành vi của Vân Thiên quái dị như vậy là cùng Thiên Tình có liên quan?

Ngọc Hi hơi hơi mân cánh môi hồng nhuận, vẻ mặt trầm xuống một chút, xoay người liếc nhìn bên trong điện một chút, ánh mắt bình tĩnh nói rõ biểu tình trên mặt y kia là đang hoài nghi, Ngọc Hi nâng cằm trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên lay động cái đầu, không muốn đối với ân nhân cứu y một mạng có bất cứ nghi ngờ gì, chỉ quản trong lòng hắn chợt hiện lên một chút cảm giác kỳ dị.

Do dự chần chờ bước đi vào Tuyên Nhân điện, Ngọc Hi hơi hơi mím môi, có chút bất đắc dĩ nhìn thân ảnh Ưng Thiên Tình ngồi trên điện, Ngọc Hi không biết y nên làm như thế nào mới có thể cùng Ưng Thiên Tình một lần nữa nói chuyện; Ngọc Hi tuy là một người quản lý quân sự và thống trị quốc gia, nhưng đối với vấn đề tình cảm, y giống như là một đứa trẻ chưa trải qua sự việc, giống như y cùng với bào huynh đã rời khỏi phong quốc — Ngọc Tuyền, huynh đệ bọn họ cũng không tự xử lý  tình cảm của chính mình.

Ngọc Hi thấy ánh mắt Ưng Thiên Tình trầm tĩnh như vậy nhìn mình, y cảm thấy thẹn đỏ mặt, đôi môi đỏ hơi khép lại, biểu tình một bộ muốn nói lại thôi, ” Thiên Tình…… Ta……” mân mân cánh môi, hai tay Ngọc Hi đột nhiên đan vào nhau, cắn môi suy nghĩ câu chữ trong đầu, gấp đến độ hai gò má phiếm hồng, cước bộ chậm rãi hướng trên điện bước tới.

Ngọc Hi chậm rãi ngẩng cao đầu, lúc này mới phát hiện hai tên thị vệ vẫn còn ở ngoài điện, vội vàng lên tiếng đuổi bọn họ đi.

“Các ngươi lui xuống trước đi!” chờ hai gã vệ thị đều rời đi, Ngọc Hi một lần nữa nhìn phía Ưng Thiên Tình trên điện vì động tác của y mà cười khẽ, y nhịn không được lại cắn môi, ngẩng cao đầu, đoan trang ra dáng Hoàng Thượng, tức giận nói: “Ưng Thiên Tình, ngươi cười cái gì?”  vẻ mặt rất là ngang ngược kiêu ngạo.

Ưng Thiên Tình không trả lời, cúi đầu nở nụ cười, nụ cười kia càng lúc càng to, càng lúc càng lớn……

“ Này!”

Ngọc Hi lại cắn môi, hơi mỉm cười xem ra thật sự không thể nổi giận, bộ dạng kia của y khiến cho Ưng Thiên Tình ngẩng đầu lên xem xét y, sau đó đứng dậy thong thả đi tới bên người y, đưa hai tay khép cửa.

Ngọc Hi không nghi ngờ gì chỉ hơi khiêu mi, xoay người dựa vào cánh cửa đối với Ưng Thiên Tình thấp giọng hỏi: “ Vừa rồi…… Vân Thiên tướng quân với ngươi nói chuyện gì vậy? ” nhìn nhìn khuôn mặt bình tĩnh không dao động của Ưng Thiên Tình, Ngọc Hi tùy tiện thăm dò muốn biết một chút bí mật y không nghe thấy.

Thế nhưng Ưng Thiên Tình cũng không có thành thật ôn nhu giống như bề ngoài của hắn, hắn thu lại ánh mắt tính toán, giống như là lang sói gặp cừu non, ấm áp cười cười,”Ác! Vân Thiên tướng quân tới hỏi ta một việc……” đột nhiên ngừng, Ưng Thiên Tình thoáng nhìn ánh mắt không tin tưởng của Ngọc Hi, nhưng cũng không khẩn trương, cười nói: ” Ngược lại là ngài a! Hoàng Thượng đại nhân……”lời nói đơn giản nhưng mang theo một chút gió lốc, Ngọc Hi đã nhận ra, cho nên sửng sốt.

Ứng Thiên Tình đem Ngọc Hi vây vào giữa cánh tay cùng ván cửa, lộ ra một nụ cườicó như không có, chậm rãi đem mặt để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đề phòng của Ngọc Hi, mấp máy môi,” Ngài bây giờ còn dám đến tìm ta? Ta cũng nói, ta không muốn cùng ngươi làm bằng hữu……”

Nghe vậy, khuôn mặt Ngọc Hi trở nên thập phần phức tạp, giương mắt nhìn ánh mắt đau đớn của Ưng Thiên Tình, hai tay đặt lên hai tay Ưng Thiên Tình, nắm chặt, “ Nhưng ta…… Chỉ có thể làm bằng hữu của ngươi, Thiên Tình…… Nói thực ra, cho tới bây giờ ta cũng không nghĩ tới ngươi lại đối ta……”, Ngọc Hi xúc động cúi đầu xuống, không phát hiện Ưng Thiên Tình vì lời này của y lần nữa dấy lên một chút mong chờ.

Ta…… Cũng không yêu Thiên Tình, bởi vì đáy lòng ta hiện tại chỉ có Phong quốc.

Ngọc Hi ôn nhuận buông xuống ánh mắt tản ra một chút dụ hoặc, hàng mi dài khẽ chớp, môi đỏ như chu sa hé mở, bộ dạng mê người khiến cho Ưng Thiên Tình một phen giữ lấy cằm Ngọc Hi, dưới ánh mắt  kinh ngạc của Ngọc Hi hôn lên môi y, lặp đi lặp lại một lần lại một lần, đầu lưỡi giao triền làm cho Ngọc Hi hít thở không xong dựa vào trong lòng Ưng Thiên Tình.

“ Ngô…..”Ngọc Hi hơi run rẩy mà phát ra một tiếng rên rỉ, đây cũng khiến cho y đang chìm trong dục vọng đột nhiên phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng đẩy Ưng Thiên Tình ra, lấy tay vỗ trán, thở nhẹ, ” bái phục…… Ta không phải đến cùng ngươi thảo luận loại chuyện này ……”

Ưng Thiên Tình vì Ngọc Hi không mảy may để ý, thất vọng nhìn y.

“Ngươi…… Vì cái gì khẳng định như vậy?” thất vọng cùng phẫn giận nhất thời dâng lên, Ưng Thiên Tình cắn chặt răng. Lửa giận tùy theo bay lên, khắc chế không được vươn hai tay nắm lấy bả vai Ngọc Hi mạnh mẽ lay, kích động hét lớn: ” Vì cái gì? Vì cái gì? Ngươi nói một lý do có thể làm ta tâm phục khẩu phục!”

Ngọc Hi cau mày, cảm thấy bả vai có chút hơi đau, túc giận xông thẳng lên đầu, đau như vậy khiến y giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế của Ưng Thiên Tình, khi y càng cố gắng giãy dụa, một cỗ tức giận mạc danh kỳ diệu đột nhiên dâng lên.

“ Không có vì cái gì! Không vì cái gì! Ưng Thiên Tình!” Ngọc Hi lay động bàn tay, trợn mắt trừng Ưng Thiên Tình, “Bởi vì ta là Hoàng Thượng phong quốc! Ta là Thanh Long quân thống trị quốc gia! ” Ngọc Hi cắn răng nhẫn nại, y đã bị Ưng Thiên Tình làm cho tức giận đến sắp nổ đom đóm mắt.

Ưng Thiên Tình đột nhiên bị Ngọc Hi dọa, buông hai tay ra, run giọng hỏi:

“ Chẳng lẽ vì như vậy…… Sẽ hy sinh tâm tư ta đối với ngươi sao? Ngọc Hi a Ngọc Hi…… Ngươi rất tàn nhẫn……”

Ngọc Hi cách lớp quần áo xoa xoa hai vai bị bóp đến phát đau, nhíu mi nhìn Ưng Thiên Tình một bộ dạng bị đả kích lớn, trong lòng cũng không khá hơn, không khỏi thấp giọng.

“Thật có lỗi, ta……”

Ưng Thiên Tình thấy Ngọc Hi nhỏ giọng, mỹ dung tuyệt sắc mang theo một chút áy náy, vì thế chạy vội qua, đỡ lấy vai y, mỉm cười giống như chim trời nhìn thấy một chút ánh rạng đông, hỏi lại: “ Nếu…… Nếu ngươi hôm nay không phải là Hoàng Thượng Phong quốc? Có phải hay không sẽ tiếp nhận ta?” Ưng Thiên Tình nói xong mở to hai mắt chờ đợi Ngọc Hi trả lời, biểu tình thạt giống như bị vứt bỏ, hơn nữa, cái loại vô cùng tín nhiệm này làm cho Ngọc Hi chấn kinh.

Tình cảm như vậy…… Ta phải như thế nào đáp ứng? Ta không biết……

Ánh mắt bởi vì suy nghĩ mà tạm thời tan rã, Ngọc Hi vỗ trán, đôi môi chu sa hơi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại tìm không thấy chữ để nói rõ tâm tình lúc này, mà động tác của y như vậy càng khiến cho Ưng Thiên Tình một phen ôm chặt hơn, đem y áp đến sát tường, khóe môi ấm áp bởi vì cảm động mà lại lần nữa dán lên.

“ Ngọc Hi……”

“Nhưng mà…… Ta bây giờ vẫn là Hoàng Thượng Phong quốc…… Thiên Tình……”

Ưng Thiên Tình nghe thấy, hai tròng mắt mở lớn nhìn dung nhan tuyệt sắc của Ngọc Hi.

Ưng Thiên Tình đã sớm hiểu được Ngọc Hi sẽ không vì hắn mà thật sự rời bỏ vương vị Phong quốc, hai mắt âm trầm, như là người ngồi trên điện đã thay đổi thành một người khác, nhớ tới lời vừa rồi Ngọc Hi nói với hắn.

Ngọc Hi ngồi trên ghế đối diện với Ưng Thiên Tình, bộ dạng thoải mái, sắc mặt lại mang theo một chút bất đắc dĩ cầu xin giúp đỡ, hai tròng mắt gắt gao nhìn Ưng Thiên Tình, biểu tình giống như hắn là vị cứu tinh.

“ Thiên Tình, ngươi là Tể tướng của ta, là Tể tướng của người dân Phong quốc, cho nên, trong lúc ta đi tới biên giới xử lý tranh chấp cùng hỏa nô Nô quốc, trong cung sự vụ lớn nhỏ đều tạm thời phiền ngươi xử trí!” ánh mắt chờ mong liếc về phía Ưng Thiên Tình đang trầm mặc, Ngọc Hi thấy hắn không nói, liền nhuận nhuận môi, tiếp tục nói:“ Ta nghĩ, ngươi hẳn là sẽ không cần làm ta lo lắng đi, Thiên Tình……”

Nghe tới đây, Ưng Thiên Tình giương mắt nhìn vẻ mặt xin giúp đỡ của Ngọc Hi, nhưng hắn không trả lời mà chỉ im lặng, hai tròng mắt ngạo nghễ nhìn chằm chằm Ngọc Hi.

Ngọc Hi bị nhìn có điểm không được tự nhiên hơi quay đầu đi, nhỏ giọng nói:

“ Ta là tin tưởng năng lực của ngươi, ta mới an tâm đem chính sự tạm thời giao cho ngươi……”

Xem ra đáy lòng Ngọc Hi chỉ có Phong quốc!

Nhìn bộ dạng thẹn thùng kia của Hoàng Thượng, Ưng Thiên Tình nhíu mày suy nghĩ, hắn thật sự cảm thấy trong lòng mình như là bị cái gì gặm cắn, như vậy không được tự nhiên cùng vạn phần đau đớn, bởi vì trong mắt Ngọc Hi chỉ có Phong quốc mà thôi!

Ta thật ganh tị ……!

Âm thầm cắn răng, Ưng Thiên Tình đem hai tay nắm chặt, vẻ mặt như cũ không thay đổi, đợi Ngọc Hi lần nữa quay đầu lại, hắn đã ngụy trang thành bộ dạng rất là khó xử không nguyện ý tiếp nhận mệnh lệnh.

Chẳng lẽ Thiên Tình vẫn là không muốn giúp ta sao? Ta không tin được mọi người xung quanh, nhưng Thiên Tình không giống với họ, ta cùng hắn ở chung ít nhất hơn hai năm, dĩ nhiên biết rõ hắn là người như thế nào, nếu hắn hiện tại không chịu giúp ta, như vậy, lần này cải trang liền không thể thành công.

“ Thiên Tình……”

Ưng Thiên Tình vẫn như cũ một bộ dạng lạnh lùng, không có biện pháp, Ngọc Hi chỉ biết cắn môi, trừng mắt, mâu quang sắc bén nhìn Ưng Thiên Tình, đối với bộ dạng vô tình của hắn, trầm giọng nói:

“Đây là mật lệnh của ta! Ưng Thiên Tình nghe lệnh –“

Một tiếng hô xuất ra, Ngọc Hi làm cho Ưng Thiên Tình đột nhiên trợn lớn hai mắt, không dám tin Ngọc Hi thế nhưng cư nhiên đối với hắn phá vỡ lời hứa‘ chúng ta là bằng hữu ’, ngang nhiên xuất ra dáng vẻ hoàng đế giao mệnh lệnh cho hắn, cho nên tức giận đến cắn chặt răng, dưới ánh mắt chứa đầy áy náy của Ngọc Hi thong thả đứng dậy ánh mắt cất giấu phẫn nộ: “…… Vâng, hoàng, đế, bệ, hạ “.

“Thực xin lỗi, Thiên Tình……”Ngọc Hi đầu tiên là nhỏ giọng trấn an sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, thu lại vẻ áy náy nhìn Ưng Thiên Tình ở trước mặt chậm rãi nói tiếp: ” Trẫm lệnh cho khanh…… Thay trẫm tạm thời quản lý Phong quốc thẳng đến khi trẫm cải trang hồi cung mới thôi……” ngữ khí nghiêm nghị lạnh nhưng lạnh như băng.

Ngẩng đầu, Ưng Thiên Tình mâu quang mang theo một chút trách cứ cùng oán thán, Ngọc Hi sau khi phát giác cũng chỉ là biết giả vờ không nhìn thấy, trong khi Ưng Thiên Tình mang theo ánh mắt căm giận cùng bất bình, y đứng dậy thản nhiên thong thả đi ra ngoài điện.

Đừng trách ta, Thiên Tình…… Ta đều là vì đại cục mà suy nghĩ, bởi vì Tuyền nhi trước khi rời đi đã đem tương lai Phong quốc phó thác cho ta!

Ngọc Hi mang theo khuôn mặt u ám, bước trên con đường quanh co khúc khuỷu, đạp trên đám lá rụng ảm đạm rời đi.

Trong điện, Ưng Thiên Tình sau khi Ngọc Hi rời khỏi Tuyên nhân điện, nhìn không thấy bóng dáng y nữa, sắc mặt ngưng tụ, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, không bao lâu sau bên trong liền truyền ra một trận đổ vỡ, tiếng đấm đá này nọ thật lớn vang lên……

Cách ngày, phía chân trời âm lãnh bay qua mấy cánh chim, gió lạnh thổi qua, luồng không khí thanh lãnh khiến toàn thân cảm thấy thoải mái, Ưng Thiên Tình một thân một người ngồi ở Tuyên nhân điện, trong điện mấy ngọn nến tản ra ánh sáng lung linh, ngoài điện đèn đuốc chiếu sáng trưng.

Hắn đang chờ đợi người nào đó.

Thời gian lặng lẽ trôi qua Ưng Thiên Tình vẫn không nói gì chỉ trầm mặc, không bao lâu, bên ngoài Tuyên nhân điện đi vào một thân ảnh cao lớn cường tráng, bên hông mang một thanh bảo kiếm, kiên định hướng cửa Tuyên nhân điện đi vào, người đó chính là đội trưởng cấm cung thị vệ Phong quốc hoàng thất — Vân Thiên.

Ưng Thiên Tình xa xa liền phát hiện Vân Thiên vẻ mặt không cam lòng biểu tình không muốn, nhịn không được khóe môi phiếm ra một chút tiếu ý, Vân Thiên đi vào cửa, tiện thể xoay tay đóng cánh cửa phía sau lại, khuôn mặt chính trực không che dấu vạn phần căm ghét chống đối với khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Ưng Thiên Tình.

“ Có chuyện gì ngài nhanh nói! Ta không muốn ở trong này đợi quá lâu, làm cho người khác liên tưởng gì!”

Nhìn Vân Thiên phẫn nộ ngồi trên ghế, Ưng Thiên Tình ngừng cười: “ Vân Thiên tướng quân thật sự là nói quá lời! Đây đều không phải là loại liên tưởng gì, mà là sự thật không thể giả được!” giương mắt nhìn Vân Thiên bởi vì lời nói hàm ý của mình mà khuôn mặt đen lại, Ưng Thiên Tình cười thầm.

“ Ngài –!” bị lời nói vô lễ khinh miệt của Ưng Thiên Tình làm cho tức giận đến nói không nên lời, Vân Thiên đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn.

Ha ha, Ưng Thiên Tình che dấu nụ cười cũng không nói tiếp, chỉ nhịn cười, rốt cục hắn hiểu được tâm tính Ngọc Hi khi chiếm được tiện nghi người khác như thế nào.

Ưng Thiên Tình ngưng cười, phục hồi lại tinh thần, chậm rãi mở miệng:

“ Ta muốn thỉnh Vân Thiên tướng quân phái người bảo hộ Hoàng Thượng đã rời cung, sau đó đem tình hình của người nói cho ta biết……”

Nguyên lai Ưng Thiên Tình là muốn nói chuyện này!

Vân Thiên bĩu môi, ngượng ngạo nói: “ Ngươi yên tâm! Ta sớm đã phái người theo sau Hoàng Thượng rồi!” liếc mắt nhìn Ưng Thiên Tình một chút, hồ nghi: ”Ngài không phải vẫn muốn cướp ngôi vị hoàng đế sao? Như vậy…… sống chết của Hoàng Thượng cùng ngài có quan hệ gì chứ? Tể tướng đại nhân?”

Nghe vậy, Ưng Thiên Tình cười không nói.

Vân Thiên nhíu mày nhìn Ưng Thiên Tình:”Ta là không hiểu được văn nhân các ngài trong đầu suy nghĩ cái gì, nhưng tốt xấu hiện tại chúng ta là người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, chẳng lẽ điểm ấy còn sợ ta đại quê mùa này biết sao?”

Ưng Thiên Tình mím môi nhìn Vân Thiên một hồi lâu mới ngẩng đầu trừng trụ hắn.

“ Ngươi không cần biết nhiều như vậy! Vân tướng quân……”

Vân Thiên sửng sốt, nhíu mi, gãi đầu:” Ta không biết ngươi cùng Hoàng Thượng lại như thế nào, nhưng ta vẫn không quá tin tưởng ngươi sẽ phản bội người kia……” mâu quang tinh nhuệ trừng Ưng Thiên Tình, khiến y chột dạ quay đầu đi, một lúc lâu lại nói tiếp: “ Ngươi không phải luôn luôn trung thành và tận tâm sao? Tể tướng……”dừng một chút lại nói::” Hơn nữa, Hoàng Thượng đối đãi ngươi cũng không bạc, ngươi căn bản không có lý do bày ra việc đoạt vị.”

Ưng Thiên Tình nhíu chặt mi, ánh mắt mờ mịt, kỳ thật hắn cũng không biết đến tột cùng là đúng hay sai, nhưng là thứ hắn muốn, hắn nhất định phải đoạt được nhất là ‘ ngôi vị hoàng đế ’ này, hắn cũng biết hậu quả mình làm như vậy sẽ là người bỏ đi, nhưng là hắn chỉ cầu một việc.

Nâng mắt dò xét Vân Thiên, Ưng Thiên Tình tiếp tục võ trang chính mình, ánh mắt khôi phục một chút tinh nhuệ, chậm rãi nói: “Nói tóm lại, Vân Thiên tướng quân, ngươi chỉ cần theo mệnh lệnh của ta đi làm, ta cam đoan sẽ không thương tổn ngươi cùng thê tử ngươi một sợi lông……”, lời nói uy hiếp của Ưng Thiên Tình làm Vân Thiên quay lại trừng hắn.

Vân Thiên trầm mặc trố mắt, bất quá không lâu liền từ trên ghế đứng dậy: ”Không thể nói lý!” sau đó phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi.

Trong điện Ưng Thiên Tình vẻ mặt thâm độc, ánh mắt bình tĩnh nói lên sự kiên trì của hắn!

Ta sẽ không buông tha!
Bình Luận (0)
Comment