Thoái Vị Hoàng Đế

Chương 6

Ngọc Hi hơi khom thắt lưng, há mồm thở dốc ngực không ngừng phập phồng, xương quai xanh xinh đẹp mồ hôi ẩm ướt có chút ánh sáng nhạt lóe lên ánh huỳnh quang, mặt đỏ tới mang tai xem ra càng thêm diễm mị.

Thủy Vô Ngân sắc mặt càng thêm đen, vì chính mình bất ngờ xảy ra tâm tư thất thường, nhìn Ngọc Hi bộ dáng từng bước chậm chạp, sớm đã không có sự tàn nhẫn lúc trước từng chiêu công kích làm hại, chỉ có ánh mắt lộ ra sắc như đao kiếm, trừng mắt nhìn hàn thiết liên khóa trụ hắn hành động.

“ Cởi nó ra!”

Ánh mắt Ngọc Hi như hoả thiêu, Thủy Vô Ngân nhưng là một mặt trừng trụ hắn, một mặt lộ ra một chút trào phúng.

” Ngọc Hi, ta nhưng không có ngốc như vậy, ngươi là quân cờ của chúng ta! Khi chúng ta còn chưa quyết định sử dụng ngươi hơn nữa trước khi lợi dụng xong, ta không thể thả ngươi đi.”

“ Ngươi…… Rốt cuộc muốn làm cái gì?” Ngọc Hi mâu quang lóe ra, vì lời nói của Thủy Vô Ngân hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“ Ta muốn lợi dụng ngươi cùng Phong Quốc đàm phán chuyện sông A Kháp Tử Mẫu!”

Thủy Vô Ngân ngẩng đầu, ý cười.

Ngọc Hi tức giận đến trầm mặc, xoay người hấp một ngụm khí, bật hơi.

“ Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi làm như vậy!” ta tuyệt đối sẽ không để Hỏa nô Nô quốc của Thủy Vô Ngân thực hiện được! Muốn dùng ta vào việc trao đổi quyền lợi sử dụng sông ngòi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

“ Thử xem!”

Thủy Vô Ngân nở nụ cười, bộ dạng ngạo mạn khơi dậy tâm tính không chịu phục của Ngọc Hi, vì thế, lúc này hắn liền đứng tại chỗ không tránh cũng không trốn.

Sự tình nên dừng ở đây!

Thủy Vô Ngân đắc ý khoanh tay trước ngực, Ngọc Hi đáy mắt hận không thể đem hắn một đao phân thành tám mảnh, cho nên cảm thấy có chút xót xa trong lòng.

Có lẽ trong mắt Ngọc Hi ta thật sự là một địch nhân đi……

Thủy Vô Ngân thấy Ngọc Hi thản nhiên cầm kiếm hướng hắn thẳng tắp bổ tới, trong lúc lơ đãng phát hiện chỗ Ngọc Hi đi qua nhưng lại xuất hiện một đường màu đỏ, hắn cả kinh giương mắt hướng lên trên dò xét.

Hình như là chân……

Mắt thấy mũi kiếm Ngọc Hi sắp đoạt đi hô hấp của chính mình, Thủy Vô Ngân một phen ôm lấy thắt lưng Ngọc Hi, đem y ôm vào lòng, hai tay rất nhanh dùng lực hướng bàn tay cầm kiếm của Ngọc Hi vỗ xuống, nhuyễn kiếm nháy mắt rơi khỏi tay Ngọc Hi, sau đó, hắn cười châm chọc nhìn Ngọc Hi bởi vì giết không được hắn mà bộ dáng căm giận dậm chân trong lòng hắn, biểu tình bóp cổ tay kia làm hắn lộ vẻ vui mừng.

Lập tức, Thủy Vô Ngân trong nháy mắt thân thủ điểm trụ mấy huyệt đạo của Ngọc Hi, nhìn bộ dạng muốn giết người của y liền đem thân mình nhẹ như lông vũ của Ngọc Hi ôm đến bên giường, Ngọc Hi còn chưa kịp kêu ra tiếng tấm chăn đã bị kéo ra, hắn nhìn chỗ tia máu đang chảy ra chăm chú xem xét, đẩy hàn thiết qua một bên đưa tay vói vào trong lòng lấy ra bình sứ, vẩy ra một chút thuốc bột lên vết thương trên chân.

Thấy hình dạng, Ngọc Hi không cảm kích quay đi, ánh mắt phẫn giận như cũ không tắt, mà Thủy Vô Ngân cũng không quan tâm y, tiếp tục lấy ra mảnh vải thay y băng bó, im lặng cúi đầu, bởi vì hắn muốn Ngọc Hi sa vào bẫy của hắn giãy dụa bên trong.

Đúng vậy, bởi vì ta muốn Ngọc Hi sống không bằng chết!

***

Năm tòa hoàng cung Phong quốc hiện ra trước mắt là cảnh tượng lộn xộn, văn võ bá quan vô thố, trên triều tràn ngập tiếng to nhỏ đàm chuyện với nhau, Tể tướng Ưng Thiên Tình mặt không chút thay đổi dẫn dắt bách quan xếp hàng đứng dưới bậc thềm trước điện, cúi đầu suy nghĩ, đáy mắt lóe ra một chút ý cười.

Phong quốc…… Sắp nằm trong tay ta!

“ Làm sao vậy? Hoàng Thượng mọi ngày đâu như hôm nay dậy muộn như vậy chứ?” văn thần đều nhíu mày.

“ Hay là nói Hoàng Thượng long thể bất an?” nhóm võ tướng cũng sờ đầu suy nghĩ.

“ Mọi người im lặng trước, ta đã đi mời trưởng thị vệ Vân Thiên tướng quân đến tẩm cung Hoàng Thượng đi thám thính rồi……”

Nói còn chưa hết câu, Tể tướng đã thấy bách quan lại bắt đầu xôn xao, đồng thời bên ngoài cửa chính điện Vân Thiên tướng quân đi vào, mà Ưng Thiên Tình đương nhiên cũng nhìn thấy, vì thế nhíu mày thở nhẹ:

“ Vân Thiên tướng quân, Hoàng Thượng người……”

Khẽ nhíu mày, sắc mặt Vân Thiên một mảnh hắc ám, hắn nghe tiếng giương mắt nhìn Ưng Thiên Tình biểu tình ra vẻ vô tội, cắn răng nói:

“ Hoàng Thượng người……” bách quan im miệng trừng mắt, cẩn thận lắng nghe, đợi Vân Thiên đem ánh mắt nhất nhất chuyển qua gương mặt mọi người không tới một thoáng mới công bố, “ Hoàng Thượng người mất tích rồi!”

Một câu của Vân Thiên khiến cho mọi người lâm vào xôn xao, nghi vấn là càng lúc càng lớn, lúc này, phía bên ngoài điện lại đi vào hai vị tướng sĩ, bọn họ mang theo trường kiếm, vẻ mặt đại sự không tốt đi đến trước mặt Tể tướng cùng Vân Thiên, khom người quỳ xuống báo cáo:

“ Báo, Tể tướng đại nhân, biên quan báo nguy, Hỏa nô Nô quốc đang có ý xâm nhập Tây Hà, thỉnh Tể tướng đại nhân truyền đạt mệnh lệnh phái binh trợ giúp biên quan……”

Ứng Thiên Tình một phen chấn kinh trong nháy mắt trấn áp mọi người.

***

Sáng sớm, đoàn người của Thủy Vô Ngân ở Hỏa nô Nô quốc và phía đông sông『 A Kháp Tử Mẫu 』thuộc biên giới Phong quốc rời thuyền, đương nhiên, Ngọc Hi cũng bị Thủy Vô Ngân thô lỗ vác trên vai mang ra thuyền.

“ Thả ta xuống! Ngươi nghe thấy không?”

Trầm giọng nuốt xuống cơn giận, Ngọc Hi sắc mặt bình tĩnh, gằn từng từ từng tiếng nói, nhưng Thủy Vô Ngân ngay cả để ý cũng không để ý, tiếp tục đem Ngọc Hi giống như vác cái túi bước đi, dọc theo đường đi còn lắc lư làm cho Ngọc Hi chịu không nổi sợ xanh mặt.

Thủy Vô Ngân phát hiện tình hình trên đầu vai mình nhất thời yên tĩnh lạ thường, cho nên hơi kinh ngạc nhíu mi, ngoái đầu nhìn lại, Ngọc Hi trên vai đã mặt mày xanh trắng đang che miệng, cả kinh Thủy Vô Ngân vội vàng đem y buông xuống, nhìn y một trận nôn khan, thần sắc rất là suy yếu dựa vào trong lòng hắn, co quắp tê liệt.

Hàng lông mi dài hơi hơi run rẩy, nụ cười bên môi đã không còn nữa, Ngọc Hi hai tay vô lực buông thõng bên cạnh thân, mái tóc dài rối tung khô héo không còn sức sống, dung nhan xinh đẹp đã không còn hồng nhuận như lúc trước, đối với việc này, Thủy Vô Ngân hơi kinh ngạc.

Chẳng lẽ khi ở trên thuyền y chưa ăn cơm sao? Nhớ lại hai ngày này y căn bản chưa ăn một ngụm cơm liền đem tất cả đồ ăn đều đập bể.

Bởi vì nhìn thấy bộ dạng Ngọc Hi như thế yếu ớt không chịu nổi, Thủy Vô Ngân trong lòng nổi lên một trận cảm xúc đau lòng, cắn răng ôm lấy Ngọc Hi, đưa tay đẩy mấy sợi tóc tán loạn trước trán, lộ ra dung nhan thất sắc, cánh môi cũng đã sớm nhợt nhạt.

“ Ở bên bổn vương không cho phép ngươi chết, ngươi tuyệt đối không thể chết!”

Thủy Vô Ngân khẩu khí u ám, hướng về phía khuôn mặt yếu ớt của Ngọc Hi như một trận bạo phong điên cuồng hét lên, không chút nào thương tiếc.

“…… Thiên…… Tình! Thiên…… Tình……”

Đôi mắt mơ màng, Ngọc Hi hiển nhiên đã bị làm cho không rõ mình đang ở nơi nào, buột miệng kêu lên, Thủy Vô Ngân nghe được sắc mặt càng thêm đen.

Thiên Tình? Hắn là ai vậy?

Đôi mắt sắc lạnh hơi khép lại, trong lòng Thủy Vô Ngân bởi vì nghe thấy Ngọc Hi đối với hắn kêu tên người khác mà một cỗ lửa giận dâng lên không nhỏ, tức giận đem Ngọc Hi ôm đến chỗ ngồi phía cuối, đối với mọi người trước mắt đã không còn kiên nhẫn hạ lệnh,

“ Đi!”.

Dứt lời, dẫn đầu đem Ngọc Hi quăng lên lưng ngựa, tự mình một cước sải bước lên ngựa, đem Ngọc Hi đã không còn sức lực ôm vào lòng.

Đang lúc mọi người sắp cưỡi ngựa chạy khỏi bờ, Ngọc Hi ở trong lòng Thủy Vô Ngân bỗng nhiên khẽ chớp mắt, động động mí mắt, vốn dĩ được một cỗ ấm áp vây quanh thân y có chút không muốn tỉnh lại, nhưng là hai gò má bị gió lạnh thổi vào làm y rất đau, gió lạnh tiếp tục tiến vào bên trong vạt áo, Ngọc Hi hơi mở to mắt, mà Thủy Vô Ngân sợ y bị lạnh, liền đem y ôm chặt vào lòng, một tay cầm chắc dây cương một tay giữ vạt áo, gắt gao ôm chặt y; Ngọc Hi trừng trụ Thủy Vô Ngân, kinh ngạc khó hiểu biểu cảm khuôn mặt của hắn.

Khoảng cách hai năm trước nhìn thấy hắn, đã có điểm không quá giống nhau, đen, cũng trưởng thành hơn nhiều, bất quá cá tính tiểu nhân này của hắn như trước không thay đổi…… Hừ, cho dù hắn thay đổi như thế nào? Hắn vẫn như cũ đấu không lại cái danh hiệu 『 hồ ly 』của ta, Phong quốc quân chủ Ngọc Hi!

Ngọc Hi yếu ớt cười, cố ý nhấc chân hung hăng đá vào bụng ngựa, con ngựa bởi vì đau đớn mà thô bạo nhảy lên, Thủy Vô Ngân phát hiện thấy không đúng, cúi thấp người dò xét khuôn mặt trong lòng, khoảnh khắc Ngọc Hi đối hắn xuất ra nụ cười yếu ớt mà thất thần, thuận tiện Ngọc Hi lại hung hãn đá vào bụng ngựa một cái nữa khiến con ngựa chấn kinh trong nháy mắt hướng phía trước chạy như điên.

Thủy Vô Ngân ngạc nhiên trừng trụ Ngọc Hi, “ ngươi –“

“ Thất gia – “ phía sau vang lên một tiếng gọi.

Cuối cùng, Ngọc Hi bị con ngựa hất ngã văng ra ngoài, Thuỷ Vô Ngân còn trên lưng ngựa thấy thế liền cũng buông tay bay ra, khi thân ảnh Ngọc Hi sắp rơi xuống đất liền lộn nhào tới, làm đệm lưng cho y, mà con ngựa thì tiếp tục chạy như bay.

Một chút đau đớn chuán lên ngực Thủy Vô Ngân, liền sau đó hắn 『 phụt 』 một tiếng nôn ra một búng máu, về phần Ngọc Hi ngã trên lưng hắn thì nhăn mày lại.

Ta căn bản không muốn nợ người khác ân tình! Nhưng ta bị Thủy Vô Ngân vũ nhục, vậy là huề nhau!

Vì thế, Ngọc Hi vô lực trực tiếp từ trên thắt lưng của hắn đứng lên, hàn thiết liên trên chân lập tức phát ra tiếng leng keng, Thủy Vô Ngân nghiêng tai nghe thấy liền đưa tay bắt lấy mắt cá chân Ngọc Hi, không cho y rời đi.

Không chỉ là vì Hỏa nô nô quốc, cũng là bởi vì…… chính mình!

“ Ngươi…… Đừng nghĩ rời đi!”

Ngọc Hi phủ thấp đầu liếc Thủy Vô Ngân như cũ nằm úp sấp trên đất, bàn tay giữ chặt chân y không buông, thoáng chốc, một mạt đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, đau đớn khiến cho Ngọc Hi nhăn mặt, nhìn miệng vết thương đã băng bó xong lại lần nữa chảy máu.

“ Đáng chết…… Ngươi buông tay!” Ngọc Hi lạnh lùng nói, khẩu khí mang theo một chút không cho phép nhận sai.

Mắt thấy truy binh phía sau đã tới, Ngọc Hi thống hận mặc kệ tay Thủy Vô Ngân kiềm chế, đang muốn đứng lên, cổ tay đột nhiên bị Thủy Vô Ngân kéo lại.

“ Ngươi trốn không thoát …… Ngọc Hi……” ánh mắt băng lãnh, Thủy Vô Ngân vẻ mặt kiên định, bàn tay xoa xoa chỗ ngực bị thương.

“ Đáng chết!” Ngọc Hi đau đớn mắng.

Bởi vì vừa mới rời khỏi bờ sông không lâu, đoàn người Thủy Vô Ngân dưới sự toàn quyền giúp đỡ của phó tướng đã tìm được một khách điếm dừng lại, để cho Thủy Vô Ngân trị thương dưỡng sức, còn có Ngọc Hi bệnh tình hiển nhiên đã muốn tăng thêm vài phần nghiêm trọng.

Vừa mới không lâu, ở bờ sông chạy trốn bị Thủy Vô Ngân ngăn cản, khi đoàn người đuổi đến trước mặt và Thuỷ Vô Ngân bị thương đột nhiên ngất đi, Ngọc Hi mặt mày cũng tái nhợt sức lực suy yếu, đầu váng mắt hoa ngã vào lòng Thuỷ Vô Ngân, mềm nhũn vô phương chạy trốn.

Thủy Vô Ngân đoán rằng, có lẽ khi ở trên thuyền Ngọc Hi y phục đơn bạc và không chịu ăn uống, cho nên mới suy yếu như vậy, thậm chí thời điểm hắn muốn bắt y cơ thể đã suy nhược sắp không trụ nổi.

Nhìn người đang thoi thóp nằm trên giường, Thủy Vô Ngân ngồi ở mép giường cẩn thận nhìn khuôn mặt ảm đạm thất sắc của Ngọc Hi, hàn thiết liên trên chân bởi vì dính vào miệng vết thương máu bám vào hơi xám xám, bộ dạng bẩn không chịu nổi khiến Thủy Vô Ngân nhíu mày, chậm rãi vươn tay chạm vào vết thương trên chân Ngọc Hi.

Đau đớn, khiến cho Ngọc Hi trong lúc ngủ mơ nhíu mày, nhẹ nhàng mấp máy đôi môi tái nhợt “…… Thả…… Ta đi……” mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính tán loạn trên trán, Vương Hi mắt nhắm nghiền bất an xoay đầu.

Không thể được!

Thủy Vô Ngân ánh mắt nồng nhiệt nhìn bộ dáng Ngọc Hi hơi hơi thất thần, hắn cũng đã không làm rõ được lưu lại Ngọc Hi là vì muốn trả thù hay là vì cái gì khác, nhìn bộ dạng chật vật của Ngọc Hi, Thủy Vô Ngân cảm thấy một góc trong tim hắn đang vì Ngọc Hi mà hơi buông lỏng, thấy Ngọc Hi đang trong giấc ngủ xem ra rất là mỏng manh, hắn lại cảm thấy oán giận chính mình và thù hận cũng trở nên không quan trọng nữa.

Có lẽ có lẽ…… Ta một mực tìm cơ hội muốn báo thù Ngọc Hi, chẳng qua là vì lí do muốn tiếp cận y mà thôi……

Trong lòng Thủy Vô Ngân chấn động, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp thất sắc của Ngọc Hi, nhớ đến hai năm trước ở trên tế đàn Phong quốc nhìn thấy y hăng hái, xinh đẹp diễm lệ, Thủy Vô Ngân cảm giác trái tim hắn đang vì Ngọc Hi mà nhảy múa, hân hoan.

Hắn rốt cục lại nhớ tới thân phận của mình……

Lắc đầu vừa suy nghĩ, Thuỷ Vô Ngân cúi sát đầu sắp hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Hi, đồng tử nháy mắt trờ nên sắc bén, vạn phần chấn kinh.

Không, không có khả năng!

Nắm chặt tay, Thủy Vô Ngân trừng trụ Ngọc Hi, đáy lòng như một dòng nước xoáy đem suy nghĩ của hắn lần nữa đảo loạn, trong lúc hắn đang suy tư, phó tướng đã đứng ở ngoài cửa chờ rất lâu, bưng một mâm đồ ăn bước vào cửa, to gan đặt ở trên bàn, sau đó đến gần Vương gia.

“ Vương gia, người tốt xấu gì cũng nên ăn một chút!” phó tướng tận tình khuyên bảo, khuôn mặt kia nháy mắt trở nên hết sức ưu sầu, nhìn Vương gia ngồi ở mép giường bộ dáng chuyên chú trông chừng Hoàng Thượng Phong quốc một lúc lâu, lắc đầu,

“ Thuộc hạ vừa rồi đã cho người hồi cung phái một chiếc xe ngựa đến đây.”

Nghe đến đây, Thủy Vô Ngân bờ vai hơi run lên, vẻ mặt không dám tin “ cái gì? ”, khi phó tướng biểu tình đang còn kinh ngạc Thủy Vô Ngân đứng lên, đưa tay tóm lấy hắn, vẻ mặt hung thần ác sát đối với hắn gào “ Ngươi cho người thông báo trong cung?”

Trừng mắt nhìn Vương gia gắt gao nắm chặt cổ áo của mình phó tướng sợ tới mức một trận không đứng vững, chỉ nơm nớp lo sợ trả lời: “ Không, đúng vậy, bằng không như thế nào đem Hoàng Thượng Phong quốc về?” khóe mắt lướt nhẹ hướng Ngọc Hi đang suy yếu, trong mắt phó tướng tràn ngập sợ hãi.

“ Ngươi!” Thủy Vô Ngân sắc mặt đen xì, xách phó tướng rống to: “ Ngươi thật ngu ngốc! Ngươi có biết hiện tại trong cung đều là người của Thái hậu và Hoàng Thượng hay không! Nếu đem Ngọc Hi giao cho bọn họ, hắn sẽ chết-!”. Thuỷ Vô Ngân lửa giận điên cuồng đem người ném xuống, phó tướng trụ không được lui vài bước, sắc mặt lo lắng.

“ Vương…… Gia, hắn là quân vương Phong quốc, nếu hắn chết rồi, Phong quốc sẽ nội chiến, chúng ta có thể sẽ là ngư ông đắc lợi……”

Thủy Vô Ngân liếc mắt thoáng nhìn, “ Đúng vậy…… Là như thế không sai, nhưng ai là ngư ông? Ai vừa là cò và ngọc trai? Ngươi đừng quên bên cạnh Hỏa nô Nô quốc còn có rất nhiều quốc gia mạnh mẽ tồn tại, nói không chừng chúng ta với Phong quốc mới là cò cùng ngọc trai!”

Nghe vậy, phó tướng cúi đầu trầm mặc không nói.

“ Bỏ đi……” Thủy Vô Ngân khoát tay, “ Dù sao chúng ta đã ở trong nước, quốc chủ kia muốn đứng đầu thiên hạ sẽ phái người đêm nay tập kích, bọn họ không muốn ta trở thành chướng ngại vật của hoàng huynh, chỉ có giết chết ta trưởng tử của Thái hậu,

Thủy Vô Tình mới có thể lật đổ Thái hậu, bất quá, ta đối với việc đấu đá của bọn họ thật sự chẳng có hứng thú gì, thay ta truyền lệnh xuống, đêm nay toàn bộ phòng bị cẩn thận!”

Muốn chơi, thứ cho ta không tiếp!

“ Nếu đem Ngọc Hi giao cho bọn họ, hắn sẽ chết –!”

Thủy Vô Ngân mặt không chút thay đổi ngồi ở cái ghế cạnh bên giường, trong đầu toàn bộ đang suy nghĩ trước câu nói hắn vừa rồi nói với phó tướng, vì thế kinh sợ rất lâu.

Hoá ra…… Hoá ra ta là như vậy đối đãi Ngọc Hi? Đối với ta, lẽ nào y quan trọng như vậy?

Thủy Vô Ngân mi tâm nhíu chặt, vô cùng phiền toái khiến cho hắn đứng ngồi không yên, ngồi bên cạnh Ngọc Hi đang hôn mê, trừng trụ dung nhan như cũ tái nhợt lại thuần khiết kia, dũ xuống phiền muộn trong lòng.

Ta thật sự không biết nên làm thế nào với Ngọc Hi bây giờ! Hắn là hung thủ hại ta thống khổ, đáng lẽ ta ra nên hận hắn nhưng ta như thế nào đều hận hắn không được, còn vì chuyện của hắn lo lắng không thôi, ta rốt cuộc là có chỗ nào không thích hợp?

Đáng chết! Vấn đề này so với việc theo hoàng huynh Thủy Vô Tình đi luyện võ đọc sách còn khó hơn!

Thủy Vô Ngân hận chính mình không dứt khoát, trước kia hắn hận chính là hận, yêu chính là yêu, hiện tại lại vì một cừu nhân mà thay đổi, cái dạng này khiến hắn rất khó thích ứng và đả thương trí não, ôm lấy đầu, hắn rất muốn ngửa mặt lên trời rống to.

Như thế nào mới một thoáng mà thôi, sự tình cùng vấn đề liền trở nên phức tạp như vậy.

Một cước đá văng cái ghế, Thủy Vô Ngân sải bước đi ra khỏi phòng, sau đó hướng dưới lầu đi xuống.

Ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí!

Ánh nến mỏng manh chiếu rọi lên đầu giường, Ngọc Hi nằm trên giường đang động động mí mắt sau liền mở to mắt tỉnh lại, toàn thân xương cốt giống như sắp tan rã rời không khỏi khiến y nhíu chặt mày, không dám kêu ra tiếng, sợ kinh động đến Thuỷ Vô Ngân cùng thuộc hạ của hắn vừa mới rời đi.

Nhìn ánh nến trước ở trong không khí lắc lư không ngừng, Ngọc Hi trong lòng cũng bị bịt kín một tầng bóng đen, một tay chống giữ thân thể, khuôn mặt khó nén đau đớn dùng tay phải mượn sức kéo vạt áo, thử duỗi duỗi chân, phát hiện vết máu lúc trước chảy ra đã biến mất, hơn nữa chỗ vết thương còn quấn lên một mảnh vải mới cầm máu, trong lòng hơi hơi chấn động, y thử lay động bàn tay quên mất ý niệm trong đầu mới thoáng chốc trồi lên.

Dù sao Thủy Vô Ngân kia cũng là hung thủ hại ta chật vật như vậy, ta không nên vì hắn nhất thời hảo tâm mà cố ý mạt sát hắn đối với ta làm rối tung hết thảy mọi chuyện!

Ngọc Hi nhịn đau xuống giường, nhưng vì không ổn định mà bổ nhào về phía trước, đụng ngã cái ghế, ngã đau cả mũi và cánh tay.

Che lại cái miệng sắp mắng thành tiếng, Ngọc Hi muốn che dấu một chút sự thật y đã tỉnh lại, nhưng rất đáng tiếc, ông trời không công bằng, ngay khi y bò lên, không biết khi nào từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào mấy tên hắc y nhân, đối với y vung kiếm, Ngọc Hi kinh ngạc, chật vật xoay người tránh đi.

“ Thủy Vô Ngân ở đâu?” một tên hắc y nhân che mặt cầm kiếm quát hỏi Ngọc Hi.

Ngọc Hi lắc đầu, thanh âm vì bị bệnh mà có vẻ khàn khàn, “ Ta…… Không biết……”

Mồ hôi toát ra từng giọt, Ngọc Hi thấy một tên hắc y nhân khác mang theo hai tên hắc y nhân khác xoay người xuống lầu, mà tên hắc y nhân trước mặt dùng đôi mắt sắc bén xem xét sắc mặt trắng bệch của Ngọc Hi bộ dáng như an ủi, khẽ cười ra tiếng.

“ Ngươi chính là cẩu hoàng đế Phong quốc?”

Ngọc Hi vừa nghe thấy đối phương xưng hô, nhịn không được nhíu mày, “ Ta không phải là cẩu …… Ta là Ngọc Hi……” hừ! Sát thủ tốt xấu nghiên cứu con mồi của mình một chút gọi là cái gì chứ! Xem bọn hắn thật sự là rất không được!

Hắc y nhân không nói nhìn Ngọc Hi một lúc lâu, mũi kiếm bỗng nhiên hướng tới Ngọc Hi bổ tới, thấy thế, Ngọc Hi liền kéo vạt áo lên, lúc đang muốn chuyển hướng cửa phòng chạy, hắc y nhân tóm lấy cơ hội, không chút hạ thủ lưu tình liền đánh xuống phía sau Ngọc Hi,chuyển mắt, Ngọc Hi trong lúc muốn bước ra cửa liền đụng trúng bức tường người, bóng đen trùm lên người y, thoáng chốc, Ngọc Hi chỉ cảm thấy mình giống như bị ôm lấy, bay lên không lượn một vòng, tiếp theo, máu bắn tung toé trước mặt Ngọc Hi, mà y chỉ có thể mở to mắt nhìn, không thể phản ứng, cảm giác mấy phần ấm áp phủ lên mặt.

Thời khắc Hắc y nhân muốn đâm xuống, tấm lưng của chủ nhân chắn trước Hoàng Thượng phong quốc vừa quay đầu lại, đồng thời ở dưới lầu cũng đã giải quyết xong hai kẻ ám sát Thủy Vô Ngân!

“…… Cái…… gì?”

Cảm xúc kinh ngạc hiện lên trong mắt hắc y nhân, ngốc lăng nhìn vẻ mặt hung ác của Thủy Vô Ngân, đợi khi hắn hoàn hồn, đã bị chuỷ thủ đâm vào bụng.

“ Ai cũng đừng nghĩ cùng ta tranh đoạt, Ngọc Hi là của ta!”

Thủy Vô Ngân trong mắt ẩn giấu đầy cuồng phong, hung hăng đem chủy thủ thu lại, hướng phía trước một chưởng, hắc y nhân lập tức ngã xuống đất, mà Ngọc Hi được bảo hộ an toàn ở trong ngực Thủy Vô Ngân, kinh sợ không thôi.

“ Ai cũng đừng nghĩ cùng ta tranh đoạt, Ngọc Hi là của ta!”

Ngọc Hi ngây ngốc được Thủy Vô Ngân ôm vào trong ngực bảo hộ rất tốt, trong lần tập kích này cũng không có bị thương.

Đang lúc Ngọc Hi tim đập loạn nhịp sững sờ, một đạo bước nhanh hướng thang lầu thẳng lầu hai mà đến, Thuỷ Vô Ngân bị thương nhưng kiên trì không ngã trước mặt.

Người tới vừa thấy Thủy Vô Ngân ôm Ngọc Hi giống như là ôm bảo vật bảo hộ rất kỹ, mà trên mặt hắn dính đầy vết máu bộ dạng rất đáng sợ, không khỏi dừng bước, trừng trụ nhìn đầu vai Thủy Vô Ngân đang chậm rãi chảy ra vài tơ máu đỏ sậm, phó tướng vẻ mặt chấn kinh nhìn chủ tử nhà mình run run một tay ôm trụ thắt lưng Ngọc Hi, một tay vuốt ve sợi tóc y.

Thủy Vô Ngân sắc mặt sụ xuống, tuy rằng vết thương trên lưng đã nứt ra và bắt đầu chảy nhiều máu, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chống thân hình hơi suy yếu ôm Ngọc Hi không buông tay, hướng về phía phó tướng vừa chạy lên lầu vẻ mặt kinh ngạc không thôi, “

Có…… Chuyện gì…… Nói mau!” dùng hết khí lực còn lại

Thủy Vô Ngân mở to mâu quang sắp tan rã lên tiếng.

Bị lời nói vô lực của Thủy Vô Ngân làm cho chấn kinh, phó tướng vội vàng mở miệng:

“ Là như vậy, chúng thần phát hiện trên người thích khách đều có ký hiệu hoàng gia!”

Nâng mắt, Thủy Vô Ngân liếc phó tướng, thấy hắn bộ dạng khó khăn, liền biết được hắn có chỗ khó xử, nói tiếp,

“…… Là ký hiệu thiên ưng điện?”

Phó tướng do dự một chút – gật đầu, “ vâng, Vương gia……”

“Ngươi hoài nghi là…… Hoàng huynh hạ lệnh ám sát sao?”

Thuỷ Vô Ngân sắc mặt chuyển đen khí lực suy yếu dần, cánh tay ôm lấy Ngọc Hi hơi chút thả lỏng, mơ hồ phát hiện không đúng, Ngọc Hi thần sắc biến đổi.

Phó tướng lại lần nữa gật đầu, ngập ngừng: “ bằng không còn ai có thể……”

Ngọc Hi nhìn hai người nói chuyện với nhau, từ nội dung lời nói tựa hồ có thể biết được đây là nội bộ tranh đấu, khó trách Thủy Vô Ngân khi nghe thấy có khả năng là chính huynh đệ của mình phái người ám sát vẻ mặt u ám như vậy.

Nghe ra giống như là tranh giành vương vị……

Lãnh đạm hướng Thủy Vô Ngân liếc mắt một cái, Ngọc Hi bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, nhìn Thủy Vô Ngân vẻ mặt u ám cắn răng không muốn tin tưởng.

Trong hoàng Cung thật sự là khắp nơi tràn ngập cạm bẫy, nguyên lai không chỉ Phong quốc, chỉ cần là hoàng tộc sẽ vì quyền lực mà tranh giành lẫn nhau……

Ngọc Hi nhịn không được cúi đầu suy tư, trong lòng bất chợt nổi lên một trận quỷ dị bất an.

Thủy Vô Ngân cắn răng, “ Không thể! Hoàng huynh hắn sẽ không làm loại sự tình này……” một mực phủ nhận, nhìn thấy phó tướng trên mặt không phản đối liền im miệng.

“ Vương gia, người trong cung không giống như người! Người lại xem nhẹ chuyện này như vậy, một ngày nào đó người sẽ hối hận!”

Thủy Vô Ngân hai tròng mắt chợt lóe lên, vì thái độ nói chuyện của phó tướng mà hơi hơi dao động, “Tại sao? Tại sao chứ?” tức giận nhất thời dâng lên, Thủy Vô Ngân kích động buồn bã giữ chặt vạt áo phó tướng ép hỏi, vết thương trên lưng cũng theo đó căng ra, Thủy Vô Ngân lại sĩ diện không muốn lên tiếng, “ Ta đã nói rồi ta không muốn làm Hoàng Thượng, quốc chủ!”

“ Không phải ngươi nói không muốn nắm quyền, mọi người sẽ buông tha cho ngươi……”

Ngọc Hi bên cạnh nhịn không được buồn bực lên tiếng, khiến Thủy Vô Ngân và phó tướng cùng kinh ngạc, “ Phiền ngươi thử dùng cái đầu của mình suy nghĩ, được không?”

Ngọc Hi lạnh nhạt nhìn Thủy Vô Ngân nói.

Một câu nói của Ngọc Hi khiến cho hai người không ai lên tiếng nữa, tuy rằng không cam lòng, bất quá, Ngọc Hi nói đều là sự thật, Thủy Vô Ngân nhịn đau dùng tay cầm chủy thủ rạch một đường lên cánh tay trái hắc y nhân, nhất thời tơ máu chảy ra dưới tầng da, cũng không che được hình xăm trên cánh tay.

Thủy Vô Ngân kinh ngạc khi nhìn thấy ấn ký trên tay hắc y nhân, toàn thân như bị sét đánh bừng tỉnh lui mấy bước, thắt lưng dựa vào mép bàn, “ có thể là…… Hắn sao?”

Thủy Vô Ngân ngữ khí mang theo vài phần đả không dám tin, nghe thấy Ngọc Hi cùng phó tướng một bên chỉ im lặng.

***

Đại điện hoàng cung Phong quốc một mảnh xôn xao, Vân Thiên cùng Ưng Thiên Tình đứng dưới điện kinh ngạc, sau khi nghe sứ giả từ biên cương báo lại càng đen mặt, nhìn nhóm bách quan lại lần nữa ồn ào, nhất thời đều không có chủ ý.

Vân Thiên lạnh lùng liếc Ưng Thiên Tình bên cạnh như đang đặt mình vào trong trời đông tuyết phủ một cái, thấp giọng nhắc nhở, “ Xong rồi chứ?? Việc này nên xem Tể tướng ngươi như thế nào xử lý rồi.”

Lời Vân Thiên, khiến cho Ưng Thiên Tình phục hồi lại tinh thần, vội vàng phất phất ống tay áo, thật mạnh ho khan vài tiếng sau đó thấy bách quan nhất thời im lặng, đều quay đầu nhìn hắn.

“ Các vị đại nhân, xin nghe ta một câu…… Như vậy đi! Chúng ta đợi thêm vài hôm nữa, nếu thật sự không được……”

Ưu phiền nhăn mày, Ưng Thiên Tình bộ dáng ra vẻ lo lắng, làm cho Vân Thiên dưới đáy lòng đem hắn mắng một hồi lại một hồi, mà nhóm bách quan còn lại kéo kéo lỗ tai, chuẩn bị lắng nghe lời Tể tướng chưa nói hết.

“…… Ta cũng chỉ thay Hoàng Thượng chỉ huy quân đội phản công Hỏa nô nô quốc……”

Nói xong, Ưng Thiên Tình nhìn bốn phía thấy ánh mắt mọi người không chút tín nhiệm, bất đắc dĩ từ trong tay áo lấy ra lệnh bài hôm trước khi rời đi Ngọc Hi ban cho hắn, bàn tay giơ lên cao, khiến cho bách quan tâm phục khẩu phục.

Vừa thấy lệnh bài, Vân Thiên lập tức dẫn đầu quỳ xuống đất, thành tâm cúi người hô to, làm cho bách quan cũng theo động tác của cúi xuống, dù sao Vân Thiên là tướng quân theo hầu Hoàng Thượng, được Thánh Thượng sủng ái, càng huống chi, vị tướng quân này tuy rằng chỉ có vị hàm nhỏ, nhưng nhân cách của hắn lại đủ để được mọi người tín nhiệm.

“ Gặp lệnh bài như gặp người, thần Vân Thiên khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“ Thần khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế –“ bách quan nhất tề hô.

Ưng Thiên Tình thấy bách quan nhất tề cúi đầu, lòng kiêu ngạo cùng thoả mãn đột nhiên dâng lên tạm thời bao phủ lấy hắn, khiến hắn thập phần vừa ý cong khoé môi lên, phất tay áo lên tiếng .

“ Các vị đại nhân xin đứng lên –”

Không ngờ, đang lúc bách quan trên điện đang đứng dậy, ngoài điện lại thong thả đi tới ba vị Chủ tế thần quan cung Thanh Long, một thân y bào màu xanh bên hông đai lưng màu vàng, làm nổi bật thân hình hết sức thon dài ưu tú.

“ Đợi đã ”

Một vị thần quan đi đầu nhẹ kêu, thanh âm uy hiếp lạnh lùng nghiêm túc cùng ánh mắt sáng quắc, nhất thời mọi người lại là ngẩn ra, bởi vì nhóm thần quan quanh năm trấn thủ ở『 Thanh Long miếu 』bên ngoài hoàng cung Phong quốc, cũng không dễ dàng tiếp đón người, nhưng hôm nay thái độ lại khác thường, chắc là có việc sắp xảy ra.

Mọi người nhịn không được lại rỉ tai thì thầm với nhau, Ưng Thiên Tình cùng Vân Thiên cố ý lờ đi không nghe, ngược lại thong thả đi về phía trước, khom người.

“ Đại thần quan, người dẫn theo hai vị thần quan đến đây, có việc gì sao??”

Đại thần quan nhẹ phất y bào, trầm giọng nói:

“Nghe nói Hoàng Thượng mất tích?”

“ Đúng vậy.” Ưng Thiên Tình liếc Vân Thiên một cái, thấy hắn cũng gật đầu.

“ Hơn nữa, hỏa nô nô quốc đến xâm phạm?” đại thần quan lại hỏi.

“ Đúng vậy.”

Đại thần quan cắn môi bỗng nhiên bước lên phía trước, ở bên người Ưng Thiên Tình dạo qua một vòng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tể tướng, khiến mọi người tò mò con mắt gắt gao xem xét.

“ Thứ ta nhiều lời, ta tuy rằng nhiều năm ở trong thần miếu, nhưng ta cũng biết tình trạng Phong quốc trước mắt, Hỏa nô nô quốc muốn xâm chiếm Phong quốc sớm không phải chuyện mới mẻ, hơn nữa, Hoàng Thượng hiện tại đã không biết tung tích lại không lưu lại tín thư, vua của một nước sao có thể như thế tùy ý vứt bỏ địa vị trốn đi!” nói xong, ngữ khí nghiêm khắc kéo dài, quay đầu nhìn về phía Vân Thiên, “ Vân tướng quân, ngài có nghe được tin tức Hoàng Thượng nói muốn đi đâu không?”

Nghe vậy, Vân Thiên cúi đầu, lắc đầu.

Sắc mặt hơi lạnh, đại thần quan đột nhiên huy tay áo lạnh giọng hét lớn: “Càn quấy! Thật sự là càn quấy!”

Quay đầu nhìn Tể tướng, đại thần quan lại nhịn không được thở dài, “ Hiện tại biên quan báo nguy, Phong quốc không thể không có người chỉ huy, Tể tướng, ngươi liền thay Hoàng Thượng trước hạ mệnh lệnh đi!”

Đại thần quan lập tức biến sắc mặt, “ Ngươi tưởng Phong quốc chờ đến chết sao?

Nếu Hoàng Thượng cứ như vậy một đi không quay về? Ngươi muốn Phong quốc làm thế nào?” những câu thẳng thắn chỉ trọng tâm, đại thần quan mặt lạnh đe doạ nói.

Nghe vậy, Vân Thiên thẳng nhíu mày, cuối cùng đi đến trước mặt đối với Tể tướng đột nhiên quỳ xuống, bách quan cả kinh thất sắc, sau đó lớn tiếng tuôn ra một tràng khiến mọi người kinh hãi.

“ Ta Vân Thiên nguyện ủng hộ Ưng Thiên Tình vì Phong quốc thay quân thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Bách quan cùng đại thần quan, thậm chí cả bản thân Tể tướng Ưng Thiên Tình đều bị một lời đại nghịch bất đạo này làm cho chấn động, mà Vân Thiên đương nhiên biết mọi người vì sao kinh ngạc, vừa bất đắc dĩ lại khó xử mở miệng giải thích.

” Nếu không các ngươi còn có biện pháp tốt hơn sao? Chúng ta phải vì Hoàng Thượng bảo vệ phong quốc, đợi sau khi Hoàng Thượng hồi cung lại thỉnh Tể tướng trả lại vương vị.”

Đại thần quan trầm mặc trong chốc lát, nháy mắt dẫn hai vị thần quan khác, một cái khom lưng, ” Khấu kiến thay quân thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

” Khấu kiến thay quân chủ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” mọi người nhất tề hô.

Mặt trời chói chang, chiếu vào đại điện bên ngoài khu vực, chỉ thấy vài người đang ở dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh vận động……

***

Thời tiết sáng sớm thật là trong lành ấm áp, Ngọc Hi bị Thủy Vô Ngân xách lên ngựa, y hiển nhiên vẫn còn rất suy yếu, mãi cho đến buổi trưa mới ở trong lòng Thủy Vô Ngân mê man tỉnh lại.

Đợi phó tướng cầm tới một tấm áo choàng đưa cho Thủy Vô Ngân, liền thấy hắn đem áo choàng khoác lên người Ngọc Hi, giúp y cột dây, sau đó đem mũ áo choàng trùm lên đầu Ngọc Hi.

” Vương gia, thuộc hạ đã nhận được hồi âm của Thái hậu nương nương, Thái hậu nói sẽ phái người ở trước thủ phủ nghênh đón chúng ta.” vừa nói chuyện, phó tướng tầm mắt theo động tác của Thủy Vô Ngân mà di chuyển.

” Đã biết, lên ngựa!” Thủy Vô Ngân sải bước lên ngựa, ôm người vào lòng, quất roi,「 nha, hây!」

Nháy mắt, mấy con ngựa theo tiếng hô của Thủy Vô Ngân rống to hướng về phía trước chạy như bay, mục tiêu chính là thủ phủ Hỏa nô nô quốc — Viêm!

Buổi trưa, Thủy Vô Ngân ở trước cửa thành gặp được đám cung nhân đến nghênh đón bọn họ, phía trước quả nhiên một cái kiệu tám cung nhân khiêng, hai bên kiệu dát vàng óng ánh có màn che, trên đỉnh kiệu có bách hoa đồ, thân kiệu còn có một vương hiệu Hỏa nô nô quốc.

Thủy Vô Ngân sắc mặt đang nhìn đỉnh kiệu liền chuyển màu đen, hắn cho tới bây giờ vẫn không thích mẫu hậu tự tiện an bài, nháy mắt, hai đồng tử ẩn chứa tia lửa giận lập tức thu hồi trừng trụ phó tướng vừa nhát gan lại sợ sệt, mà phó tướng khi phát giác thấy vẻ mặt khó coi kia của hắn, liền rất nhanh trốn qua bên khác, tránh xa hắn.

Cắn răng, Thủy Vô Ngân nắm chặt bả vai gầy yếu của Ngọc Hi, ước gì đem phó tướng chủ trương đánh cho một trận thật đau rồi nói sau, mà khí lực kia quá lớn khiến cho Ngọc Hi một mực yên lặng không nói đau đến nhíu mày, duỗi tay mềm yếu đánh Thủy Vô Ngân.

” Ngươi đây mọi rợ! Đau chết ta rồi!”

Ngọc Hi mặt nhăn nhó khàn khàn lên tiếng kháng nghị, khóe mắt thoáng thấy Thủy Vô Ngân vẻ mặt đen xì đang trừng trụ y, sau đó ở một khắc kia đem y ném vào bên trong kiệu; Ngọc Hi đột nhiên bị người ta đẩy vào trong kiệu không khỏi té xuống toàn thân đau đớn, nhưng ẩn nhẫn không kêu lên tiếng, vẻ mặt giận dữ trừng trừng nhìn Thủy Vô Ngân liếc mắt một cái.

Thật sự là người thô bạo dã man!
Bình Luận (0)
Comment