Thoáng Hương

Chương 2

Tác giả: Tẩu Trách Lộ

Dịch: Mặc Thủy

Chương 2 // Anh em cùng chung hoạn nạn

Tại sao lại tên là hoa hồng Lệ Chi, Tiêu Thầm không hỏi thêm, hỏi thì lại có vẻ như không dưng bắt chuyện, Hạng Lâm và bà cụ bên cạnh còn đang nhìn, anh không có sở thích để mọi người vây quanh xem mình làm quen với người khác.

Thế nhưng Hạng Lâm lại lên tiếng trước: “Gọi hoa hồng Lệ Chi là vì nguyên nhân gì sao?”

Người kia đáp: “Cách giải thích thông thường là loại hoa hồng này có mùi vải.”

Cách giải thích thông thường. Tiêu Thầm cười thầm, chẳng lẽ còn cách giải thích bất thường sao.

Tiêu Thầm nghiêng đầu qua ngửi thử, có thể cảm nhận được mùi thơm của trái cây thoang thoảng, mùi thanh mà ngọt, không giống kiểu mùi thơm nức đến khó chịu của các loại hoa khác.

Hoa này thơm thì có thơm, nhưng dùng để tặng đàn ông thì rất kỳ cục, chứ càng đừng nói đến là tặng người bệnh.

Người giao hoa có gương mặt sắc sảo, nhưng ánh mắt lại dịu dàng, luôn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, anh ta không giống kiểu người xởi lởi dễ gần, Tiêu Thầm mà không chủ động nói gì thì anh ta cũng chỉ im lặng thôi.

Trong lúc đó, Tiêu Thầm ngước mắt lên liếc thoáng qua mặt anh ta, vừa hay chạm phải đôi mắt trong veo kia.

Tiêu Thầm dời mắt đi, cố ý tỏ ra mình chỉ lơ đãng vô tình thôi.

Họ không nói nhiều với chàng giao hoa, hoa mang đến rồi, anh ta cũng đi.

Tiêu Thầm nhớ mùi hương trên người anh ta, giọng nói, và cả bóng lưng thẳng tắp khi anh ta rời đi.

Người ta đi rồi, Hạng Lâm mới rút tấm thiệp cài trong bó hoa ra, châm chọc nói: “Em phải xem thử xem là cô bé nào gửi đây, còn chọn đúng hoa hồng nữa chứ, hồng ngọt ngào thế này thì mắt em cũng chói mù luôn mất.”

Nhìn lại, là Đinh Chiếu Thu.

Hạng Lâm phì cười: “Đinh Chiếu Thu nổi cơn gì đây? Ảnh đang hỏi thăm anh hay là đang cầu hôn anh vậy? Điên quá.”



Dư Anh lái xe về đến cửa hàng, vừa vào cửa thì Hứa Khả Khả chạy ra, tóc mái bị gió thổi tung lên bốn phía.

“Ông chủ, cảm ơn anh đi thay em một chuyến nha!”

“Không có gì, cách không xa mà.”

“Anh vất vả rồi!” Hứa Khả Khả đưa cho Dư Anh một cái quạt nhỏ, “bên ngoài nóng lắm đúng không?”

“Tàm tạm.”

Hứa Khả Khả là nhân viên mới của cửa hàng, mới đến được một tháng, cô bé năm nay vừa tốt nghiệp, điều kiện trong nhà cũng khá, nếu dựa vào quan hệ của cha mẹ thì cũng sẽ tìm được một công việc khá khẩm thôi, thế nhưng cô nàng lại thích hoa cỏ, tốt nghiệp rồi thì tìm ngay đến chỗ này.

Cha mẹ cô cũng là người cởi mở, làm thì cứ làm thôi, con gái vui là được.

Cô bé ngày nào cũng vui vẻ hào hứng, lại tốt tính, nhìn bề ngoài thì yêu kiều lắm, nhưng thật ra cũng rất chịu khó.

Hôm nay vừa đúng lúc nghệ nhân cắm hoa trong cửa hàng có việc xin nghỉ, chỉ còn lại Dư Anh và Hứa Khả Khả, sáng sớm đã có người đặt hàng một bó hoa hồng Lệ Chi, mà nghệ nhân cắm hoa không có mặt thì chỉ có thể để Hứa Khả Khả đứng ra làm.

Bó hoa cũng cần kỹ thuật và kinh nghiệm, đặc biệt là trong cửa hàng khá có tiếng như của Dư Anh, mỗi bó hoa mỗi lẵng hoa đều mang tính nghệ thuật, nếu làm không đẹp thì chẳng dám mang ra ngoài cho người ta nhìn đâu.

Sáng nay Hứa Khả Khả bó hoa xong thì phát hiện mình đến tháng rồi, cho nên chỉ đành phải nhờ ông chủ đích thân đi giao hoa cho khách.

Hứa Khả Khả vừa vào làm không lâu, nghiệp vụ chưa quá thuần thục, mà rường cột của cửa hàng lại vắng mặt, một mình cô đành phải vụng về tự bó hoa.

Đến giờ cô vẫn còn thấp thỏm, căng thẳng hỏi: “Ông chủ, khách có hài lòng không? Có nói là em bó hoa quá xấu không?”

Dư Anh ngồi xuống bên bàn, cười đáp: “Không có, người ta thấy rất đẹp.”

“Trời đất ơi, em bó hoa thành ra như thế mà cũng thấy đẹp à, là nữ thần nào có lòng bao dung thế!”

Dư Anh bị cô chọc cười: “Không phải nữ.”

“Hả?” Hứa Khả Khả không kịp phản ứng.

Dư Anh nói tiếp: “Người nhận hoa là nam.”

Tiêu Thầm đúng là đã khen đẹp, nhưng chẳng qua là giọng anh nói quá nhỏ, may mà Dư Anh vẫn nghe thấy.

“Bó hoa không xấu, khách hàng thích mà.” Dư Anh an ủi Hứa Khả Khả.

Hứa Khả Khả nhăn nhó cầm điện thoại lên mở WeChat, giơ ra trước mặt Dư Anh.

Dư Anh ngước lên, trên màn hình là lịch sử trò chuyện của Hứa Khả Khả và Hành Chuẩn, Hành Chuẩn cũng chính là nghệ nhân cắm hoa của cửa hàng, tên sao người vậy, tính tình dứt khoát gọn gàng.

Hứa Khả Khả: [Hình ảnh]

Hứa Khả Khả: Chị ơi, em bó hoa trông thế nào, chị đánh giá cái đi? [Tội nghiệp]

Chị Chuẩn Chuẩn: Xấu.

Dư Anh cười: “Em tìm cô ấy thì bị chê là đúng rồi.”

Hành Chuẩn là nghệ nhân cắm hoa chuyên nghiệp, còn Hứa Khả Khả chỉ là dân học nghề nghiệp dư, tất nhiên là tác phẩm của cô không thể lọt vào mắt người ta.

“Bị chê cũng không sao, em chịu mà.” Hứa Khả Khả cười hì hì, “chị Chuẩn Chuẩn thật lạnh lùng á, em mà không chủ động thì chỉ không thèm nói chuyện với em luôn.”

Dư Anh cười rồi không đáp.

Chuông cửa vang lên leng keng, thanh thúy vui tai.

Tám giờ rồi, khách khứa bắt đầu vào mua hàng.

Dư Anh nở nụ cười rạng rỡ: “Hoan nghênh ghé cửa hàng.”



Tối hôm đó, Tiêu Thầm nhận được điện thoại của Đinh Chiếu Thu từ nước ngoài.

‘Sao hả, lão Tiêu, có hài lòng về bó hoa không?’

Đinh Chiếu Thu là bạn từ thời đại học của Tiêu Thầm, hai người ở chung một ký túc xác trong bốn năm, bạn bè của Tiêu Thầm không nhiều, Đinh Chiếu Thu có thể xem là người thân thiết lâu năm nhất.

Khi cả hai tốt nghiệp thì một người theo đúng chuyên ngành làm kiến trúc sư, người kia lại về nhà thừa kế công ty gia đình.

Đều đã ba mươi hai tuổi rồi, hắn đã sớm trở thành người nắm quyền trong tập đoàn, mấy ngày gần đây ra nước ngoài công tác.

“Sao lại chọn màu này.” Tiêu Thầm nghiêng đầu nhìn bó hoa hồng màu hồng phấn, “Lại còn hoa hồng.”

‘Đẹp mà, ai nói tặng bạn thì không thể tặng hoa hồng đâu, trợ lý của tôi gửi hình, tôi thấy đẹp, cũng hợp với cậu nữa, thế là đặt luôn, có phải rất đẹp không hả?’

“Ừ, thì đẹp, Hạng Lâm còn tưởng cậu định cầu hôn tôi kìa.”

Đinh Chiếu Thu cười sằng sặc: ‘Tôi thấy cũng được đấy, dù gì hai người cũng ly hôn rồi mà, tôi cũng đang độc thân này, cậu muốn suy xét không.’

Tiêu Thầm nhíu mày: “Cậu độc thân? Còn cậu ngôi sao kia…”

‘Chia tay rồi.’ Đinh Chiếu Thu nói nhàn nhạt.

Đinh Chiếu Thu có một cậu bạn trai còn rất trẻ, mới chỉ vừa hai mươi, tuy không phải là siêu sao gì nhưng cũng tương đối nổi tiếng, đã đến mức phải đeo khẩu trang che mặt khi đi ra nơi công cộng rồi.

Nhà Đinh Chiếu Thu giàu có, tiếp xúc với người trong giới giải trí cũng không phải quá khó, nhưng hắn và cậu bạn trai kia thì không phải là quan hệ bao nuôi giữa đại gia và người đẹp, hai người họ yêu đương bình thường.

Gặp nhau, hiểu nhau, rồi yêu nhau như bao cặp đôi bình thường khác.

Tiêu Thầm cho rằng mình không có quyền bàn luận chuyện yêu thật hay yêu giả, vì Đinh Chiếu Thu vốn không phải người dễ dàng để lộ tình cảm ra ngoài, Tiêu Thầm cũng không biết nên hỏi thăm chuyện tình cảm của hắn ra sao.

Khi Đinh Chiếu Thu và cậu trai kia thành đôi, cậu ta quả thật chỉ là một người không đáng nhắc đến, không có địa vị trong giới, phim được nhận cũng toàn là loại nhảm nhí không ai biết tên.

Hai người quen nhau được một năm, đó cũng chính là năm may mắn, cậu trai kia dần dần trèo lên vị trí cao hơn, trở thành ngôi sao lớn rồi. Đinh Chiếu Thu chưa từng dùng thế lực của mình để tạo điều kiện gì cả, thế nhưng cũng có vài cơ hội không hẹn mà gặp.

Cậu ngôi sao nọ thường gọi Đinh Chiếu Thu là lucky baby của mình, Đinh Chiếu Thu rất thích cách xưng hô này, tuy có hơi sến thật, nhưng mà nghe đã tai.

Đáng tiếc, duyên phận đã đến lúc kết thúc rồi.

Tiêu Thầm hỏi: “Sao lại chia tay?”

‘Tôi đề nghị.’ Đinh Chiếu Thu đứng bên cửa sổ chạm đất, đốt một điếu thuốc.

“Làm sao vậy, cậu ta cắm sừng cậu à?”

Đinh Chiếu Thu bật cười: ‘Không phải. Chẳng qua là hết duyên phận rồi, không cố giữ được nữa thôi.’

Khói thuốc vờn quanh, làm mờ đi mặt kính vốn sáng bóng.

Đinh Chiếu Thu hít một hơi thuốc, nhả ra từng vòng khói đều đặn: ‘Chẳng phải gần đây cậu ấy đang xào cp với thần tượng nào đó, super topic là gì cậu biết không? Chính là hang ổ của đám fans thần tượng đó, tôi rảnh quá nên chạy vào xem sơ sơ …’

“Còn không phải cắm sừng à.” Tiêu Thầm nói.

‘Không hẳn. Tôi cũng biết đó chỉ là đóng kịch thôi, cậu ấy cũng nói thẳng với tôi rồi, yêu cầu nghề nghiệp, công ty sắp xếp, cậu ấy vẫn luôn giải thích, tôi cũng biết cậu ấy không phải loại người như vậy.’

“Thế còn chia tay.”

Đinh Chiếu Thu cho đầu thuốc vào gạt tàn nhấn vài cái, chậm rãi nói tiếp: ‘Chỉ cảm thấy mệt thôi, có yêu tiếp cũng không còn ý nghĩa gì cả, tôi không thể yêu cầu cậu ấy từ bỏ tất cả vì mình, đó là những thứ mà cậu ấy khó khăn lắm mới đạt được, cũng là giấc mơ của cậu ấy.’

Tiêu Thầm im lặng, anh đã từng ly hôn nhưng thật ra lại chẳng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, không thể đưa ra bất cứ ý kiến nào cho Đinh Chiếu Thu.

Tính ra thì hai người họ đúng là anh em cùng chung hoạn nạn thật, một người ly hôn một người chia tay, đều đã qua tuổi ba mươi, có được rồi lại mất đi, cảm giác này quả thật vừa đắng lại vừa chát.

Tiêu Thầm còn tạm, vì dù sao anh cũng chưa từng có được gì.

‘Không nói chuyện này nữa.’ Đinh Chiếu Thu phá vỡ sự im lặng, ‘cánh tay cậu làm sao rồi? Nghe Hạng Lâm nói là gãy xương?’

“Gãy xương nhẹ, không nghiêm trọng.”

‘Có ảnh hưởng đến công việc sau này không?’

“Không đâu.”

Đinh Chiếu Thu lúc này mới yên tâm, bỗng nhiên hỏi: ‘Vậy bây giờ định thế nào?’

“Cái gì mà thế nào?” Tiêu Thầm chưa hiểu.

‘Ly hôn rồi, sau này có dự định gì không?’

“Chẳng dự định gì cả, cứ sống thế thôi.”

‘Cứ sống thế thôi.’ Đinh Chiếu Thu hừ một tiếng, ‘Sau đó lại tìm một người phụ nữ, lại cưới, thành gia…’

“Im miệng.” Tiêu Thầm không vui nói, “Ban đầu tôi kết hôn với Hạng Lâm ra sao chẳng lẽ cậu không biết?”

‘Đúng, thì biết, nhưng bây giờ ly hôn rồi mà, cậu không định sống cuộc đời của riêng mình à?’ Đinh Chiếu Thu hung hăng, ‘Cậu không định nói thẳng với cô của cậu là mình không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông?’

‘Đừng cứ sống mãi trong cái vỏ của mình, Thầm à.’ Đinh Chiếu Thu nói cực kỳ trịnh trọng.

Tiêu Thầm im lặng một lát rồi mới nói: “Hôm nay cậu nói rất nhiều.”

‘Thì thất tình còn gì, bây giờ trái tim tôi yếu đuối lắm, còn nhạy cảm nữa.’ Đinh Chiếu Thu đang nói thì trợ lý bước vào, thế là người ta đứng đờ ra ngoài cửa, vào cũng không được mà ra cũng chẳng xong.

Đinh Chiếu Thu ho khan, nói tiếp: ‘Thôi, tôi còn một cuộc họp video nữa, không nói nhiều với cậu nữa, khi nào về rồi gặp.’

Tiêu Thầm “à” một tiếng như định nói gì đó.

‘Sao vậy? Còn chuyên gì à?’

Tiêu Thầm bị chặn họng, sau cùng chỉ mím môi đáp: “Không, cúp đây.”

Tiêu Thầm nằm viện hai ngày rồi về nhà, chỉ có tay bị thương nên vẫn đi lại được, không cần thiết cứ phải nằm mãi trong bệnh viện, công ty cũng đã cho anh nghỉ ba tháng, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Ngày hôm đó, cô của Tiêu Thầm gửi tin nhắn WeChat nói tối nay đến thăm anh, Tiêu Thầm vốn đang bị treo một cánh tay, nằm bò trên bàn đọc báo, vừa thấy tin nhắn thì lập tức đi siêu thị.

Mùa hè mà bị gãy xương đúng là gian khổ, tay bó bột không thể tắm rửa được, thay quần áo cũng rất bất tiện, Tiêu Thầm ở nhà vẫn cứ ở trần, nhưng ra ngoài thì phải thay áo.

Khi ở bệnh viện thì có hộ lý giúp đỡ, ở nhà một mình chỉ có thể tự giằng co.

Cô của anh vốn định đến nhà chăm sóc Tiêu Thầm, nhưng anh từ chối. Đã lớn thế này rồi mà còn để người lớn đến chăm sóc thì coi sao được.

Tiêu Thầm đã khá lâu không ra ngoài, nếu đi xa thì thường là du lịch một mình, tham quan các kiến trúc ở khắp nơi trên thế giới, tìm linh cảm, còn ra ngoài mua sắm như hôm nay thì lại rất ít.

Đinh Chiếu Thu bảo anh đừng sống trong cái vỏ riêng của mình nữa, không phải là anh không làm được, mà là không cần thiết.

Mua một vài thứ lương thực dự trữ, đồ dùng hàng ngày, đồ ăn vặt thì không dám mua, thêm vài thứ rau của và trái cây nữa.

Nhân viên trong siêu thị thấy anh khó khăn bèn đi theo giúp đỡ cho hàng vào xe đẩy.

Tiêu Thầm cảm ơn hết cả một đường.

Đêm hè thì đến gió cũng nóng, Tiêu Thầm đẩy xe hàng đi bộ trên đường.

Siêu thị cách nhà anh không xa, Tiêu Thầm được đồng ý cho mượn xe đẩy để mang đồ về nhà, lát nữa lại mang đi trả.

Cả người đều nóng bức, mồ hôi thấm ướt cả áo sơmi, Tiêu Thầm thong thả sắp xếp những món mới mua vào đúng chỗ của chúng nó, làm xong hết tất cả thì tóc tai cũng ướt đẫm.

Tiêu Thầm thở hắt ra, ngồi trên sô pha hưởng gió máy lạnh, gió hắt lên tóc mái đang ướt của anh, thật mát.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Tiêu Thái Anh thay giày vào nhà, khẽ gọi: “Thầm Thầm?”

Tiêu Thầm đáp lời.

“Mua thêm chút đồ ăn cho con này.” Tiêu Thái Anh đặt hộp cơm lên bàn ăn, nhìn thoáng qua phòng khách.

Tiêu Thầm đang nằm trên sô pha đọc sách, anh mặc một cái áo ngắn tay màu đậm rộng rãi, phần cổ áo vẫn còn vết mồ hôi chưa khô.

Tiêu Thái Anh không hỏi gì, theo lệ thường đi vào tủ lạnh mở ra nhìn một cái.

Đầy tràn.

Sữa, trái cây, bánh mì, cái nên có đều có cả.

Bà cầm một chai sữa lên, áp tay vào xem thử, vẫn còn ở nhiệt độ thường.

Tiêu Thái Anh vào phòng khách, cúi người vỗ vỗ chân Tiêu Thầm: “Ăn cơm thôi, đừng đọc nữa.”

Tiêu Thầm ngồi dậy: “Có món gì nào?”

Tiêu Thái Anh cười cười: “Toàn thứ con thích cả đấy.”

Tiêu Thầm chỉ có một tay nên ăn uống bất tiện, Tiêu Thái Anh cũng biết anh sẽ ngại nên không đút, đưa thẳng cho anh một cái thìa lớn.

Tiêu Thầm cầm thìa múc một cái bánh xếp trứng cho vào miệng, cười hỏi: “Chú làm chứ gì?”

“Làm gì hả, còn chê cô nấu không bằng ổng à?” Tiêu Thái Anh đưa cho anh một tờ khăn giấy.

Tiêu Thầm lau nước canh dính bên miệng, đáp: “Nhân của cô làm chắc chắn không có gừng, còn trong này toàn là gừng băm, nếm một cái là biết ngay chú làm.”

Tiêu Thái Anh cười không đáp, nhìn quanh trong nhà.

Đồ đạc của Hạng Lâm vẫn còn, nhưng căn nhà này đã không còn hơi thở của một người khác nữa, cũng thật quạnh quẽ.

Tiêu Thái Anh do dự một lát mới khẽ hỏi: “Cô vẫn muốn hỏi chuyện của con với Lâm Lâm.”

Tiêu Thầm buông thìa xuống, lau miệng đáp: “Cô hỏi đi.”

~*~
Bình Luận (0)
Comment