Thoáng Hương

Chương 20

THOÁNG HƯƠNG

Tác giả: Tẩu Trách Lộ

Dịch: Mặc Thủy

Chương 20 // Trao gửi linh hồn

“Em thích đàn ông thật, nên mới cảm thấy một gay nhìn chằm chằm một gay không mặc áo là vượt quá giới hạn.”

Ánh mắt của Dư Anh rất chân thành, anh thẳng thắn thừa nhận xu hướng tính dục của mình, kết quả nằm trong dự kiến của Tiêu Thầm. Tiêu Thầm cầm áo sơmi mà hơi thấp thỏm, lo mình nói toạc ra như thế có xúc phạm đến Dư Anh hay không.

Nhưng có những việc nếu không nói thẳng ra thì quan hệ của họ sẽ mãi mãi nằm ở vạch xuất phát, duy trình sự ái muội nửa có nửa không này.

Tiêu Thầm sống đến tuổi này, lần đầu tiên trải qua cảm giác ái muội, rất hấp dẫn, nhưng vẫn không đủ. Lần đầu tiên rung động trước một người khác, nhưng anh quả thật cũng không còn là một thằng nhóc mới biết yêu, tuổi tác vẫn có ảnh hưởng, con người sẽ có tâm thái và khát vọng khác nhau trong những độ tuổi khác nhau.

Tiêu Thầm nghĩ có lẽ mình đã xúc phạm Dư Anh, vì khi anh rời khỏi phòng thử thì không còn nói nhiều nữa, không khí giữa cả hai trở nên ngột ngạt.

Ngột ngạt là tạm thời, cả hai đều cố ý chọn những chủ đề không liên quan, ngầm ăn ý lật qua chương này.

Người trưởng thành có sở trường tự xử lý vấn đề, tự điều chỉnh bản thân, có những việc khi còn niên thiếu thì cảm thấy to bằng trời, khi có tuổi rồi nhìn lại thì chẳng đáng nhắc đến nữa.

Tiêu Thầm bất giác nghĩ, nếu trở lại thời cấp 3, anh gặp được một nam sinh vừa mắt đến vậy, mà mình lại nói ra những điều xúc phạm người ta, thì e rằng chính anh sẽ ngượng đến nỗi không dám nhìn thẳng đối phương mất.

Nhưng không thể sang trang được, Tiêu Thầm thầm nghĩ, anh phải tìm một cơ hội thích hợp để lật lại.

Mua quần áo xong, Tiêu Thầm mời Dư Anh về nhà ăn cơm, Dư Anh cũng không ngại, thoải mái đồng ý, chỉ có điều khi đi chợ mua thức ăn thì Dư Anh đề nghị để mình xuống bếp.

“Em đã thiếu anh hai bữa cơm rồi, quên à?” Dư Anh mặc tạp dề của Tiêu Thầm vào, “còn để anh xuống bếp nữa thì em thành gì, chỉ biết ăn chực mất thôi.”

Tiêu Thầm cười híp mắt, vừa híp lại thì mắt liền đau, nhớ đến việc bị một sợi dây chuyền kim loại đập vào mắt chiều nay, anh liền vào phòng tắm soi gương, đuôi mắt vẫn còn hơi sưng đỏ.

Trong lúc chờ cơm, Tiêu Thầm ngồi trên sô pha lên mạng tìm kiếm những điều cần chú ý khi đến Tây Tạng. Anh từng ra nước ngoài, nhưng Tây Tạng lại là lần đầu.

Chẳng bao lâu sau, Dư Anh bước ra, đưa cho Tiêu Thầm một cái trứng gà luộc đã bóc vỏ: “Vừa rồi tìm trong tủ lạnh, không có đá.” Anh chỉ vào mắt mình nói, “chỗ này của anh vẫn còn sưng, chườm bằng trứng gà đi.”

Tiêu Thầm nhận lấy: “Cảm ơn.”

Góc sô pha có một quyển sách, bìa đã phai màu, mép sách cũng hơi rách, hẳn là được đọc rất nhiều lần. Dư Anh cũng từng đọc quyển này, anh nhìn nó mà hỏi: “Anh Thầm rất thích Người Xa Lạ?”

Tiêu Thầm nhìn theo hướng ánh mắt anh.

Dư Anh cầm quyển Người Xa Lạ kia lên: “Bìa sách phai màu rồi, anh thường đọc sao?”

Tiêu Thầm lắc đầu: “Cũng không thường xem, gần đây lấy ra đọc lần hai thôi, quyển này là của em tôi nên cũng lâu lắm rồi.”

Dư Anh lật bìa sách ra, góc phải bên dưới của trang lót có một chữ “Sơ” được viết bằng bút máy, là tên của em họ Tiêu Thầm.

“Em của anh nhỏ như vậy đã đọc loại sách này à? Có hiểu được không?”

Tiêu Thầm cười cười: “Thì không hiểu nên mới cho tôi, cũng may là nó không hiểu.”

Đúng vậy, may mà không hiểu, may mà không gây ra sự đồng cảm. Khi cậu nhắm mắt vẫn giữ được nụ cười, cuộc đời ngắn ngủi của cậu tràn ngập ánh dương, dù cậu luyến tiếc thế giới này đến đâu thì khi phải nói lời tạm biệt vẫn không nỡ nhìn thấy sự đau thương trên gương mặt cha mẹ.

“Đọc không hiểu là chuyện tốt.” Tiêu Thầm nói, “chứng tỏ nó lạc quan tích cực, ít nhất là khi còn sống, nó cảm thấy cuộc đời tươi đẹp.”

“Khi nào thì anh đọc hiểu?” Dư Anh bất giác hỏi.

“Chắc là khi em tôi đi rồi.” Tiêu Thầm đốt một điếu thuốc, “có một thoáng cảm thấy sống không có ý nghĩa gì cả. Có một khoảng thời gian tôi còn cảm thấy nhân vật chính trong sách chính là bản thân tôi.”

Khi anh nói điều này, cảm xúc rất nhạt, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.

Sinh mệnh rất yếu ớt, cha mẹ anh và cả em trai anh đều như vậy. Sớm muộn gì cũng có ngày đều phải rời đi, nhưng vì sao không thể ở lại bên cạnh anh thêm một chút nữa chứ?

“Anh cảm thấy cuộc đời không có bất cứ ý nghĩa nào sao?”

“Chắc vậy.” Tiêu Thầm hơi nhíu mày, miệng ngậm thuốc, cúi đầu nhìn quyển sách.

“Theo thuyết hư vô tích cực à?” Dư Anh ngồi xuống cạnh anh.

Tiêu Thầm nhướn mày nhìn lại: “Ông chủ Dư đúng là có văn hóa.”

Anh nhướn mày trong khá vô lại, kết hợp thêm điếu thuốc thì càng có sứt hút, Dư Anh nhìn anh một lát: “Chẳng trách anh ngầu như vậy.”

Tiêu Thầm sửng sốt, anh tưởng Dư Anh sẽ phủ định thái độ sống này chứ.

Tiêu Thầm ngậm thuốc mà ngây người: “Không cảm thấy tôi như vậy là quá tiêu cực à?”

“Tại sao chứ?” Dư Anh nhìn anh, “mỗi người đều có định nghĩa khác nhau về cuộc sống, cách sống cũng sẽ khác biệt.”

Thế giới này không có cái gọi là đồng cảm thật sự. Nếu không có thì không ai được quyền chỉ trò cuộc sống của người khác.

Tiêu Thầm nhìn chăm chú vào một trang nào đó trong sách, thật lâu sau, anh khép sách lại đánh bộp, quay đầu nhìn người đang ngồi cạnh mình.

Trao gửi linh hồn quả là một điều tuyệt diệu, chỉ có thể tình cờ gặp được mà thôi.

Đôi mắt của Dư Anh vẫn luôn dịu dàng và trong veo như thế, Tiêu Thầm nở nụ cười nhẹ: “Đã không cảm thấy như vậy từ lâu rồi.”

“Hửm?” Dư Anh chưa kịp phản ứng.

“Tôi đã không còn cảm thấy mình giống nhân vật chính trong sách nữa.”

Sau khi gặp được cậu.

Dư Anh nhìn anh thật lâu, cuối cùng mỉm cười: “Vậy thì rất tốt.”

Tiêu Thầm thầm nhủ, người đàn ông này sao có thể dịu dàng như thế chứ.

Dư Anh bỗng nhiên đứng bật dậy: “Thôi xong, em còn đang nấu canh.” Nói rồi vội vàng chạy vào bếp.

Tiêu Thầm vừa cười vừa áp quả trứng luộc lên mắt mình, xoa ấn nhè nhẹ.

Tay nghề nấu nướng của Dư Anh rất khá, sau một bữa no nê, Dư Anh cũng không ở lại thêm.

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Dư Anh đứng trước cửa chào tạm biệt Tiêu Thầm.

“Thứ hai tuần sau, chuyến bay lúc tám giờ sáng đến Tây Tạng, đừng quên đấy.”

“Không đâu.”

“Liên lạc qua WeChat, cùng ra sân bay?”

“Được.”

Dư Anh ngẩng lên nhìn vào nhà, phát hiện quyển Người Xa Lạ trên sô pha đã biến mất rồi, anh khẽ nói: “Anh cất sách rồi?”

“Ừ.”

“Nếu đã cất rồi thì nhớ nói lời giữ lời.” Dư Anh cười, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, “đừng xem mình là Meursault* nữa, anh là Tiêu Thầm, Tiêu của Lào rào lá rụng cây ai đếm, Thầm nghĩa là nhiệt tình chân thành.”

Tiêu Thầm thấy cổ họng nghẹn lại: “Ông chủ Dư.”

“Ừ, sao vậy?”

“Hôm nay lúc ở phòng thử đồ, lời tôi nói có xức phạm đến cậu không?”

Dư Anh đáp: “Không hề.”

“Nếu tôi nói tôi cố ý thì sao?” Tiêu Thầm chống lên khung cửa bằng một tay, bóng của Dư Anh bao trùm lấy anh, anh ngước nhìn lên từ dưới bóng mờ đó, “cậu có thể đoán ra tôi là gay, vậy thì hẳn cũng đoán được tôi có ý với cậu chứ?”

Tiêu Thầm mím môi chờ câu trả lời của Dư Anh, lát sau, Dư Anh gật đầu: “Ừ.”

“Có những điều vốn định suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói ra, nhưng hết cách rồi, không chờ được nữa.” Tiêu Thầm hơi rũ mắt, “tôi quả thực có hứng thú với cậu, tôi đoán cậu cũng nhìn ra, nếu cậu không cảm thấy bị xúc phạm, tôi muốn hỏi xem, cậu có nghĩ đến việc quen bạn trai không?”

Dư Anh chưa trả lời thì Tiêu Thầm đã ngẩng đầu lên: “Cậu…không cần phải trả lời ngày, lúc này đầu óc tôi rối tung, mà tôi đoán cậu cũng thế, cả hai đều rối loạn thì có dính vào nhau cũng sẽ không nói ra được cái gì hay ho.”

Dư Anh khẽ ừ: “Vậy em đi trước?”

Tiêu Thầm thầm nhủ cũng đâu cần phải tỏ ra bình tĩnh thế chứ, vành tai anh còn hơi nóng: “…Thứ hai gặp.”

“Ừ, hẹn gặp lại.”

Dáng người cao to của anh biến mất trong thang máy, Tiêu Thầm xoa xoa vành tai mình, khẽ thở ra.



*Meursault: nhân vật chính trong Người xa lạ (còn được dịch Kẻ xa lạ hay Người dưng; tiếng Pháp: L’Étranger) là một tiểu thuyết của Albert Camus được viết vào năm 1942.Đây là một tác phẩm lạ thường nói về một người đàn ông Pháp bị bệnh tâm thần, người mà cuối cùng đã bị tống giam vì tội giết người, và ngồi chờ bị hành hình. Trong thời gian đó, ông đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời của ông cũng như nhìn ra được và ao ước có được một cuộc sống an lành trở lại.
Bình Luận (0)
Comment