“Mẹ tôi, tên là Takauchi Keiko.”
Sourin vừa dứt lời, Lee Jung Ho lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Là ‘Takauchi Keiko’ của Quân Cách mạng?”
Cô gái quay đầu nhìn anh, trong mắt lóe lên tia sáng mơ hồ: “Không sai, chính là bà.”
Quân Cách mạng, tên đầy đủ là “Quân đội Cách mạng Nhật Bản”, được tổ chức cánh tả cực đoan Nhật Bản sáng lập vào năm 60 của thế kỷ 20, nổi danh cùng tổ chức ETA của Tây Ban Nha, quân cộng hòa của Bắc Ireland và tổ chức Hồi giáo Abu Sayyaf của Philippines.
Thân là lãnh đạo khu vực Trung Đông của Quân Cách mạng, Takauchi Keiko có dung mạo xinh đẹp, có quá khứ truyền kỳ cùng mị lực đặc biệt, là một trong những người nổi tiếng nhất của cuộc cách mạng đỏ.
Theo những thay đổi mạnh mẽ ở Đông Âu, Liên Xô tan rã, tình hình quốc tế có biến chuyển to lớn, Quân Cách mạng đã nhiều năm không hoạt động, nhưng nó vẫn là một tổ chức vũ trang với bản chất khủng bố.
Nghe đến đây, nhìn gương mặt hao hao Takauchi Keiko, dù là Lee Jung Ho cũng không bình tĩnh được.
Anh chống mạnh lên ván giường, không để ý đến việc nửa thân trên ở trần, miễn cưỡng ngồi dậy: “Bố cô, là Arafat*?”
(*Yasser Arafat: Tổng thống Chính quyền Quốc gia Palestine nhiệm kỳ 1994 – 2004.)Lời vừa dứt hai giây, đối phương ngẩn người thấy rõ, hai mắt trợn to đầy khiếp sợ: “Thế mà anh cũng tin hả?!”
“Tôi…”
Lee Jung Ho tự nhận không hề nhiều chuyện, chỉ là nghĩ đến cuộc đời đầy truyền kỳ của Takauchi Keiko, sợ là không ai có thể nén nổi lòng tò mò.
Sourin thấy anh nghiêm túc thì cười phì một tiếng, càng cười càng lớn, cho đến mức nước mắt trào ra, ôm bụng gập người, nói đứt quãng: “Vì được người Palestine giúp mà phải ngủ với lãnh đạo của bọn họ hả? Thôi xin cho, Yasser là bạn của mẹ tôi, cũng là trưởng bối tôi kính trọng, chỉ thế mà thôi.”
“Không phải tôi có ý không tôn trọng.” Lee Jung Ho cúi đầu.
Sourin cúi người, ép anh phải nhìn thẳng vào mắt mình: “Vậy anh có ý gì?”
“Phu nhân Takauchi là chiến sĩ chủ nghĩa quốc tế vĩ đại, ta không nên nghi ngờ nhân phẩm của bà ấy.” Nói rồi, người đàn ông mím môi, dời tầm mắt đi chỗ khác.
Sourin chậm rãi đứng lên, khẽ nói: “Tín ngưỡng chính trị và nhân phẩm vốn là hai chuyện riêng biệt. Hai mươi mấy tuổi rời khỏi quê hương mình, vì để thực hiện ‘Cộng sản Quốc tế’ mà dấn thân vào phong trào phục quốc của Palestine, cuối cùng lại bị coi là nữ ma đầu của tổ chức khủng bố… Tôi không cảm thấy đây là vĩ đại, mà là bi kịch.”
Ngoài cửa sổ tuyết rơi chẳng ngừng, trong garage thoang thoảng mùi xăng, trên trần nhà chỉ có mỗi ngọn đèn chao đảo, làm nổi bật vẻ cô độc tiêu điều ở trong phòng.
“Bà già rồi, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi.” Sourin thở dài, “Tôi đi Triều Tiên chính là vì chuyện này.”
Vết thương sau đầu vẫn đang chảy máu, nhưng Lee Jung Ho chẳng màng quan tâm: “Phu nhân Takauchi thế nào rồi? Hai người…”
“Chuyện của ‘bọn họ’, Quân Cách mạng không liên quan tới tôi. Tôi chỉ là con gái của Takauchi Keiko, chỉ thế mà thôi.”
Cố ý lặp lại để nhấn mạnh, rồi cô nhún vai: “Chắc anh cũng biết nhỉ? Đám người theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng này lúc còn trẻ thì đầy nhiệt huyết, ảo tưởng hợp nhất giai cấp vô sản toàn thế giới, đồng thời tiến hành cách mạng bạo lực, hòng lật đổ chính quyền chủ nghĩa tư bản. Kết quả bị tổng thống Cuba Fidel Castro chặn ngay ngoài cửa, mà Trung Quốc lại sắp giải hòa với phương Đông – chỉ có mấy người ở Triều Tiên là còn sống, hơn nữa nghe nói còn sống rất tốt.”
Lee Jung Ho suy đóan: “Vậy là muốn thành viên của phái Hồng quân ở Triều Tiên thay thế phu nhân Takauchi, tiếp tục lãnh đạo hoạt động của các cô ở Ả Rập ư?”
Sourin không nhịn được khoát tay: “Là ‘bọn họ’! Tôi phải nói bao nhiêu lần hả? Đừng có gộp tôi với đám người này!”
Hiếm khi thấy biểu cảm chân thật của cô, Lee Jung Ho không nói nữa, kiên nhẫn đợi đối phương bình tĩnh lại.
Garage trống trơn không có dụng cụ sưởi ấm, trong đêm tuyết thấm ướt rùng mình, tiếng ồn trên phố dần nhỏ đi, cả thế giới như chỉ còn lại hai người họ.
Vết thương sau đầu mơ hồ nhói đau, nhưng chẳng thể di dời được sự chú ý của Lee Jung Ho.
Trong đầu anh chỉ còn lại quá khứ truyền kỳ của Takauchi Keiko và phái Hồng quân, dù là dưới bối cảnh hỗn loạn phong vân của những năm 1970, cũng vì sắc thái tươi sáng của chủ nghĩa lý tưởng có thể khiến người ta khó quên, cảm khái thổn thức trước đồ sinh bất tận. Bọn họ đồng cảm, cứu giúp người dân Palestine, làm tinh thần quốc tế cộng sản lóe sáng chói mắt.
Từ đầu tới cuối, khi đối mặt với hoàn cảnh quốc tế khắc nghiệt, số đồng bạn mà Triều Tiên có thể tin tưởng vốn đã ít lại càng ít, mà Palestine là một trong số đó.
Trong sách giáo khoa, câu chuyện chủ nghĩa đế quốc Mỹ ủng hộ người Do Thái phục quốc, hà hiếp người Palestine chẳng qua chỉ là bản sao của sự phân chia giữa Triều – Hàn. Lúc Arafat còn sống, ông không chỉ một lần tìm kiếm hỗ trợ từ phương Đông, hơn nữa còn giành được đồng tình rộng rãi của cộng đồng quốc tế, có thể xưng là kim chỉ nam của thế giới công chính.
Nhưng, trong cuộc chiến giữa trứng gà và tường cao, trứng gà mãi mãi chỉ là trứng gà, không thể vì được người khác đồng cảm mà trở nên mạnh mẽ. được
“Tôi nuốt không trôi mấy thứ đó, ‘chủ nghĩa’, ‘tín ngưỡng’, ‘dân tộc’, chính nghĩa’, tôi không tin.” Souin ngẩng đầu lên lần nữa, nhưng sống lưng lại gập xuống, giống như đang vác túi hành lý nặng nề, “Nếu không phải vì trước kia từng đến Triều Tiên, thì dù bọn họ có trả giá cao đến mấy, tôi cũng không chịu làm chuyện này.”
Lee Jung Ho không dây dưa chi tiết nữa, mà hỏi thẳng vào: “Cô định tìm ai?”
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, thốt ra ba chữ: “Jang Young Soo.”
Ngay lập tức, đôi mắt đen láy như đèn pha quét đến, thấy anh không khỏi ngẩn người.
Tháng 3 năm 1976, vì hô hào cách mạng thế giới mà phái Hồng Quân uy hiếp chuyến bay 351 của Japan Airlines bay đến Triều Tiên, làm kinh hoàng cả thế giới.(1) Những tên không tặc đa số đều là nghiên cứu sinh của các trường đại học hàng đầu, lớn nhất là hai mươi bảy tuổi, nhỏ nhất là mười sáu.
Sau khi định cư ở Triều Tiên, đám người này được bố trí thích đáng, lần lượt tiến vào Đại học Tổng hợp Kim Il Sung và Đại học Công nghệ Kim Chaek, tiếp tục học tập.
Đại học Công nghệ Kim Chaek là một trong hai trường đại học cao cấp ở Triều Tiên, sinh viên vào được toàn là con nhà cao sang, xuất thân từ tầng lớp tinh anh của Đảng Lao động*. Trong đám không tặc, có một thanh niên tên là “Tamiya Katsuhiro”, chính tại nơi đây mà quen được vợ tương lai của mình – Kim Seong Hee.
(*Đảng cầm quyền của CHND Triều Tiên.)Thân là bàng hệ của gia tộc lãnh đạo tối cao, trên người Kim Seong Hee chảy “dòng máu của núi Paektu”, rất được coi trọng trong Đảng Lao động.
Sau khi kết hôn cùng Kim Seong Hee, Tamiya Katsuhiro đổi tên thành “Jang Young Soo”, từ đấy một bước lên mây, hiện đang đứng trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị của Đảng Lao động, là một trong những nhân vật thực quyền của chính phủ Triều Tiên.
Dĩ nhiên Lee Jung Ho từng nghe nói đến lãnh đạo trực tiếp của Cục điều tra, Jang Young Soo có thể lấy thân phận Nhật kiều mà leo lên vị trí ngày nay ở Triều Tiên, không thể không nhờ sự trợ giúp của vợ.
Mã an toàn, tên phản đồ trong Cục điều tra, thoát bắc giả…
Cuối cùng manh mối có được cũng nối lại với nhau, diệt trừ nghi vấn trùng trùng trong lòng Lee Jung Ho, chỉ còn lại câu hỏi chưa nhận được giải đáp: “Tại sao cứ nhất định phải lấy được máy laser cho bằng được? Chỉ cần cục trưởng Jang Young Soo còn đó, sẽ không ai gây bất lợi cho cô cả.”
Sourin không trả lời ngay, mà dùng ngón tay miết bả vai lõa lồ của anh, lau đi vết máu đỏ bừng.
“Vết thương vẫn đang chảy máu, nằm xuống trước đi, để tôi xử lý thêm.”
Cơ thể Lee Jung Ho căng cứng, lúc này anh mới ý thức được mình để trần nửa thân trên ngồi trước mặt một người khác phái, hơn nữa lại còn không chút phòng bị.
Ngón tay bé nhỏ vừa nhẹ lại dịu dàng, linh hoạt chu du trên sống lưng của người đàn ông, lướt qua cơ bắp rắn chắc, phập phồng lên xuống: “Mới đầu anh còn phản đối chuyện trộm máy laser, vì sao về sau lại chịu hợp tác với tôi và Im Dong Kwon.”
Anh cắn răng, cố gắng kiềm chế bản thân, vững giọng trả lời: “… Tôi coi cô là đồng chí.”
“‘Đồng chí’…” Cô như cắn chữ mà nói, kiên nhẫn truy hỏi tiếp, “Tôi có thể nói ra mã an toàn, có nghĩa là đại diện cho cấp trên của anh ra lệnh, mà thiên chức của quân nhân là phục tùng, đúng không?”
Lee Jung Ho vùi mặt vào trong khuỷu tay, không nói gì thêm.
Vết máu chưa khô đã được lau sạch, bàn tay như có ma pháp, tỏa ra từ trường mạnh mẽ, dính chặt vào làn da lõa lồ của anh, qua lại từ trên xuống dưới.
Răng cắn vào trong thịt, nếm được vị tanh mặn của thịt sống, anh dùng hết sức siết chặt cơ thể, không để phát ra tiếng.
Linh hồn bị gác trên vỉ nướng, lý trí bị dồn ép đến cực hạn, cảm giác căng thẳng vô hình tiếp tục kéo dài đau đớn, bức bách nhẫn nại lảo đảo đến bờ vực đổ nát, lùi về sau một bước chính là vực sâu vạn trượng.
Lee Jung Ho chưa bao giờ có trải nghiệm này cả, anh nhắm mắt, ngừng thở, định rũ bỏ thị giác và khứu giác, không để đối phương ảnh hưởng.
Nhưng lại chợt nghe âm thanh đầy trêu chọc kia vang lên, như có như không: “Ở Triều Tiên, cẩn thận chút cũng không có gì sai.”
Vết thương vẫn đang chảy máu, nhưng cảm giác đau đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại tiếng tim đập như trống đánh, như thể một giây kế tiếp sẽ chui ra khỏi lồng ngực.
“Có máy laser thì không còn là ‘kẻ trốn tránh’ đơn thuần nữa, dù ai muốn động đến tôi, cũng phải ước lượng mấy phần.” Cô gái nhìn xuống từ trên cao, vừa xử lý giúp anh, vừa tiếp tục giải thích: “Đồng chí Kim Seong Hee đã là Bộ trưởng Bộ Chỉ đạo Tổ chức Trung ương của Đảng Lao động, chuyện có thể làm được tuyệt không ít hơn Jang Young Soo.”
Cuối cùng cũng dán băng xong, quá trình băng bó khó chịu đựng đã kết thúc, Sourin vỗ vai anh: “Đứng dậy đi.”
Lee Jung Ho chậm mấy giây, vẫn không dám xoay mình, đành ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao phải lo Kim Seong Hee gây bất lợi cho cô?”
“Đàn bà mà,” Cô xoay người, tiện tay dọn dẹp đống dụng cụ chữa bệnh, “Đối với mối tình đầu của chồng, luôn không yên tâm.”
“Ý cô là…”
Sourin lắc đầu, cảm thán nói: “Mẹ tôi không có quan hệ gì với Arafat, nhưng trái lại từng có quan hệ với Jang Young Soo, từ phương diện pháp luật mà nói, hai người còn từng là vợ chồng đấy.”
______
(1) Lời của tác giả: Sự kiện chuyến bay 351 Japan Airlines bị Liên minh Hồng quân Cộng sản Nhật Bản tấn công không tặc thực chất diễn ra vào tháng 3 năm 1970, về sau nhóm không tặc đã mở ra “làng cách mạng Nhật Bản” ở Bình Nhưỡng, Triều Tiên.