Thoát Bắc Giả

Chương 21

Nụ hôn vừa dứt.

Tim đập thình thịch khớp với tiết tấu bánh tàu hỏa va chạm vào đường sắt, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lee Jung Ho nghiêm mặt, cố khống chế tần suất hô hấp của mình, cố không để bản thân có bất cứ vẻ khác thường nào, song hai tay vẫn cứ túm chặt bả vai người phụ nữ, như sắt thép bấu vào.

Sourin giương mắt nhìn anh, không biết vô tình hay cố ý mà liếm môi một cái, giọng khàn khàn: “‘Chú’… đã kết hôn chưa?”

Con ngươi màu xám dần tập trung: “Chưa.”

“Bạn gái thì sao?”

Lực trên tay mạnh thêm, Lee Jung Ho bất giác khép mắt, “Cũng chưa.”

“Vậy thử lại lần nữa đi.”

Vừa dứt lời, cô lập tức nhắm mắt kiễng chân, một lần nữa đưa môi lại gần anh, mang theo ý ướt át chưa thỏa mãn.

Như thể nhận được khích lệ, lại như khát vọng bí ẩn được thỏa mãn, lần này Lee Jung Ho không hề do dự chút nào, áp dụng toàn bộ kỹ năng vừa học được lên người đối phương: môi lưỡi giao nhau hút lấy nước bọt, theo tần số động tác mà tiến vào, càng lúc càng thăm dò sâu hơn. Buông bỏ dè dặt chần chừ, cả cơ thể được khởi động bởi bản năng thuần túy  như định ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, xóa bỏ hẳn khoảng cách cuối cùng.

Anh cứ ngỡ mình sẽ chết ngay lập tức, rồi lại cảm thấy dù chết cũng không có gì đáng sợ.

Một bàn tay vô ý thức tuần tra lui tới, mạnh mẽ kiên trì như có thể đóng dấu vào trong lòng; tiếng rên yếu đuối vang lên, hòa cùng vẻ ỡm ờ đặc biệt của phái nữ, nghiền ép chút lý trí cuối cùng.

Tay Sourin luồn vào vạt áo anh, nhẹ nhàng đụng chạm xoa lên, mỗi một tấc da thịt gần gũi đều truyền đến nhiệt lượng đầy kinh ngạc. Cùng lúc đó, đầu gối non mềm chen vào kẽ hở giữa hai chân người đàn ông, dò xét như có như không, ám chỉ một tiền đề rất rõ ràng.

Hơi thở quyện hơi thở như hai cơ thể vướng vào nhau, cảm giác điện giật chạy qua chạy lại, cảm nhận rõ cơn thư thái sau sôi trào.

Cho tới khi đầu lưỡi bất chợt đau nhói, rồi mùi máu tanh tràn ra, Lee Jung Ho mới sực tỉnh. Quyến luyến không thôi rời đi, trán lẫn chóp mũi vẫn gần kề nhau, thở dốc phập phồng, cả thân thể cũng run lên.

Sourin liếc nhìn vào trong hành lang, ý bảo anh nhìn ra ngoài: “Có người.”

Cách vách ngăn thủy tinh trong suốt, một hành khách trung niên dáng vẻ trông đần độn đang ngậm thuốc trố mắt trân trân nhìn bọn họ.

Lee Jung Ho lập tức xoay người che người phụ nữ ra sau lưng mình, như động vật hoang dã bảo vệ lãnh địa. Đôi mắt màu xám tro cũng trở nên lạnh như băng như nước, lạnh lùng nhìn vị khách không mời mà đến ở ngoài hành lang.

Đối phương sợ hết hồn, thuốc trong miệng rơi xuống đất, cũng chẳng màng nhặt lên mà vội biến mất ở cuối toa tàu.

Sourin vịn vai anh, tựa vào bên tai người đàn ông, nói khẽ: “Quay về thôi.”

Lee Jung Ho không nghiêng đầu mà chỉ im lặng đi trước, siết chặt đôi bàn tay mảnh dẻ.

Lòng bàn tay cô có vết chai nhỏ, ở khớp thứ hai của ngón trỏ rất dày, là kết quả của việc thường xuyên bóp cò.

Dù mặc quần áo chẳng ra gì nhưng không thể nào che lấp được vẻ oai hùng của đàn ông, thân hình cao lớn vẫn đầy sức mạnh.

Lần nữa ngồi xuống ghế, trong toa tàu yên tĩnh như nước. Lee Jung Ho đẩy cô ngồi vào ghế trong còn mình canh ở sát lối đi, như ngọn núi cao to ngăn cách mọi quấy nhiễu của bên ngoài.

Cô không rút tay về mà chỉ khép mắt dựa vào lưng ghế, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không.

Xuống tàu ở Osaka, đổi chuyến, trong quá trình đến ga ở Hakata, từ đầu đến cuối Lee Jung Ho siết chặt tay Sourin dắt đi như thể sợ cô đi lạc, hoặc giả là đang dùng cách này để tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Đại gia thực sự cùng gái bao cũng chỉ thế mà thôi.

Thi thoảng có người lơ đãng nhìn sang bọn họ, rồi lại nhanh chóng dời mắt đi, sợ dẫn đến phiền toái không cần thiết. Chính vì nguyên nhân này mà cả đường đi vô cùng thuận lợi, cũng không gặp phải rắc rối nào.

Vừa quá nửa đêm, cuối cùng hai người cũng đến cảng tàu chuyến quốc tế ở Hakata.

Đấy là một kiến trúc ba tầng màu trắng, dưới đèn đuốc bốn phía, lại có thêm mấy phần khí thế khó nói. Nhưng nếu so với thứ khổng lồ sau lưng thì tòa nhà này có vẻ kém đi rất nhiều.

Con tàu “Poseidon” có trọng tải lên đến 70.000 tấn, là một con tàu du lịch khổng lồ. Có cả hết mười một tầng, hệt như một thần phố thu nhỏ trên vùng đất bằng phẳng, sừng sững trên mặt biển ngoài cảng Hakata, đúng là che phủ cả bầu trời.

Trên tàu đèn đuốc huy hoàng, tiếng cười nói theo gió biển thổi đến, cảng tàu Hakata mờ ảo lúc nửa đêm trở nên thực ấm áp.

Lee Jung Ho một tay kéo Sourin, một tay xách túi du lịch cỡ lớn, không hề có vẻ nhọc nhằn. Thậm chí còn bước chậm theo cước trình của cô.

Trong đại sảnh khởi hành trống trơn, chỉ có một vài nhân viên là vẫn đang giữ chức vụ.

Sourin lôi hai tấm hộ chiếu ở trong túi áo ra, cúi đầu đưa qua cửa kiểm tra rồi nũng nịu lùi về sau dựa vào ngực Lee Jung Ho, như thể không chịu nổi đường đi vất vả, chỉ mong nhanh chóng lên tàu nghỉ ngơi.

Xác nhận tên họ không sai, dựa theo quy trình bình thường thì ắt cần phải hỏi một vài câu nữa. Tuy nhiên, nhân viên kiểm tra chỉ vừa ngước mắt lên đã chạm ngay biểu cảm lạnh lùng của người đàn ông, thế là nhanh chóng cúi đầu đóng dấu, nói một câu “chúc đi đường vui vẻ” rồi đưa hai người qua cửa.

Ra khỏi cửa khẩu, nhân viên tiếp đón của “Poseidon” đã chờ ở cầu thang cạnh mạn tàu, thấy bọn họ đến thì lập tức cười tươi: “Chào anh Yokoyama, chào cô Yuka, đi đường đã vất vả rồi.”

Nhân viên tiếp đón là một người Ấn Độ, mặc âu phục thắt cà vạt đứng nghiêm trong gió rét. Mặc dù tiếng Nhật không lưu loát lắm, nhưng mọi cử chỉ đều vô cùng chuyên nghiệp.

Trên bảng thông báo điện tử trong đại sảnh khởi hành cho biết, con tàu này chỉ dừng lại một chốc ở Nhật Bản, sáng sớm ngày mai sẽ rời cảng tiếp tục tiến về thành phố Seoul. Vừa nãy Lee Jung Ho có chú ý, cũng không có du khách khác đồng hành cùng bọn họ. Nhìn tay chân cứng ngắc của nhân viên tiếp đón, anh chắc chắn đối phương đã chờ lâu rồi, dịch vụ của con tàu sang trọng đúng là không chê vào đâu được.

Sau khi lên tàu, đi qua phòng khách chính giữa đầy nguy nga lộng lẫy, nhân viên đón tiếp dẫn bọn họ đến tầng bốn nằm cuối đuôi. Số lượng gian phòng ở tầng này thiếu rất nhiều, giữa hai cánh cửa cách nhau đến mười mấy mét. Cuối cùng ba người đứng yên ở cuối hành lang, sau cánh cửa chính là chỗ ở của bọn họ ở trên tàu.

Cánh cửa nặng nề được đẩy ra, nhân viên tiếp đón cắm thẻ mở cửa vào, ngay lập tức đèn trong phòng sáng lên, chiếu rọi cảnh mộng hoa lệ.

Căn phòng gần một trăm mét vuông được trang trí bằng thảm len dày và giấy dán tường có họa tiết rõ ràng, ngoài cửa sổ sát đất là toàn cảnh boong tàu rộng rãi với hàng ghế bành xoay mặt ra biển. Bên trong phòng được bài trí bởi các vật dụng theo phong cách tân cổ điển tinh tế, đồ dùng hiện đại hóa đều có đủ, chăn nệm tầng tầng lớp lớp như mây xốp, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

Không chút nghi ngờ, căn phòng bọn họ đã đặt trước là căn xa hoa nhất tàu, hèn gì được chiêu đãi nhiệt tình như vậy.

“Phòng có phục vụ riêng 24 giờ, nếu có bất cứ nhu cầu gì xin hãy liên lạc với chúng tôi.” Nhân viên tiếp đón giới thiệu xong các công trình liền cúi chào vô cùng cung kính, đi ngược rời khỏi phòng rồi khóa cửa.

Gần như trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, lòng bàn tay Lee Jung Ho lập tức trống rỗng.

Nghiêng đầu nhìn Sourin ngả người xuống chiếc rường giộng lớn, vừa như hưởng thụ lại vừa như ai oán than thở: “Thoải mái quá đi.”

Chân dài gập lại, nửa thân dưới cô chỉ mặc mỗi tất dài cùng giày ống thấp. Lee Jung Ho cắn môi dưới, nhắc nhở bản thân người trước mặt là nhân vật nào, song lại không kiềm được xung động gầm thét trong cơ thể, ccó cảm giác lý trí như bị lưỡi dao sắc bén lăng trì cả ngàn lần.

“Đứng ngây ra đó làm gì?” Sourin trở mình gác cằm lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn anh, “Căn phòng trị giá 900 USD một đêm không phải là để anh đến làm gác cửa.”

Lee Jung Ho không nói gì, bắt đầu cẩn thận lúc soát các ngõ ngách trong phòng, bảo đảm không có thiết bị nghe lén, không cho phép để sót bất cứ một góc chết an toàn nào.

“Đúng là một gã gác cửa.”

Sourin hừ một tiếng, nhón chân đi xuống giường, vừa đi vừa cởi quần áo ra, cuối cùng là đi vào nhà vệ sinh riêng biệt.

Sau khi loại bỏ tất cả các mối họa, rốt cuộc Lee Jung Ho cũng thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng thẳng người dậy.

Tiếng nước chảy “ào ào” truyền đến từ nhà vệ sinh, rõ ràng đến mức quá đáng – thì ra đến cửa cũng không khóa.

Trên thảm nào là áo khoác, áo len, áo sơ mi, áo lót, tất, quần lót… Bí mật của phái nữ như hịch văn tuyên chiến treo trước mắt, im lặng khiêu khích tôn nghiêm của anh.

Con mắt màu xám tối đi, anh cúi người nhặt từng món đồ lên, cuối cùng đi tới bên ngoài nhà vệ sinh.

So với ánh sáng dìu dịu trong phòng ngủ, đèn trong nhà vệ sinh rất sáng, thấp thoáng sau cánh cửa mờ mờ như thể cao ngạo ngăn cách mọi thứ.

Mặc dù thảm rất dày, đi lại không có động tĩnh, song anh vẫn nghe thấy Sourin lên tiếng: “Đưa quần áo vào giùm với, nằm trong túi du lịch.”

Lee Jung Ho không muốn để đối phương cho rằng mình là kẻ cuồng rình trộm, anh không trả lời mà xoay người đi ra cửa. Mở túi du lịch ra, lục tung cả buổi vẫn không chắc chắn nên lấy thứ đồ nào, anh đành kéo túi về lại chỗ cũ: “Tôi không biết cô muốn gì.”

“Cũng đưa vào đi.”

Như được đặc xá mà lại như bị nguyền rủa, cuối cùng Lee Jung Ho cũng lựa chọn đẩy cửa vào, cảm nhận túi du lịch nặng nề vô cùng.

Trong bồn tắm cỡ lớn đầy bong bóng xà phòng, người phụ nữ vuốt suối tóc dài ra sau, nhắm mắt lại, vẻ mặt rất hưởng thụ, cơ thể như chú cá duỗi trong nước, nhìn không rõ lắm.

Lee Jung Ho tiện tay ném túi tới cạnh bồn tắm rồi nhanh chóng rời đi.

Không có ngăn cản, cũng không có gọi lại, anh âm thầm thở phào một hơi, lại không khỏi cảm thấy mất mát.

Bao thuốc lá “Peace” vẫn nằm trong túi áo khoác của Sourin.

Mở cửa trượt ra, Lee Jung Ho đi lên boong tàu tư nhân, một mình đối mặt với cảnh đêm sặc sỡ trên cảng Hakata. Rút lấy một điếu từ trong bao thuốc, anh đưa thuốc lên bên mép, để mặc nó tự cháy.
Bình Luận (0)
Comment