Sourin không cử động được tay phải, chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng, nuốt thức ăn xuống, nhân đó quan sát gương mặt ở đối diện.
Bôn ba ở bên ngoài hai ba hôm mà nay cằm anh đã lún phún râu, tăng thêm mấy vẻ tang thương. Mặt ốm dài ra, sống mũi cao, hốc mắt sâu, nom Lee Jung Ho không hề giống người Triều Tiên điển hình, trái lại đôi mắt xám tro kia càng khiến anh trông có vẻ phong tình xứ lạ.
“Mở miệng ra.”
Rõ ràng đút đồ ăn vô cùng săn sóc, nhưng động tác lại cứng ngắc, giọng lạnh băng khiến người ta không khỏi phản kháng.
Sourin há miệng nuốt thìa cháo cá còn ấm, rồi lại nghiêng đầu đi.
“Tôi biết cô rất giận,” Lee Jung Ho từ từ khuấy cháo, bình thản nói, “Vốn Quân Cách mạng là tổ chức vô cùng thần bí, hiểu biết của bên ngoài về nó rất có hạn. Không có cách nào thẩm tra được lai lịch của cô, nên tôi chỉ có thể nghi ngờ trước, rồi tin tưởng sau.”
Cô giữ nguyên tư thế, hừ lạnh nói: “Dối trá.”
“Cái gì cơ?”
“Nếu đã nghi ngờ thì lúc đầu anh không nên xuống tàu ở thành phố Wajima, cũng không nên theo tôi đi đến Tokyo, lại càng không nên tham gia vào hành động trộm máy laser này – lúc gặp nguy hiểm, cần ẩn nấp ngoài biên giới, có thể đem lại lợi ích cho Triều Tiên thì tin tưởng không thôi; nay đã an toàn, không cần tôi che chở thì lại nhớ ra mà nghi ngờ – thiếu tá Lee à, logic này của anh quá bợ đỡ rồi đấy.”
Nói một hơi dài khiến hơi thở của Sourin không ổn định, từ đầu chí cuối cô chỉ quay mặt sang nơi anh không nhìn thấy, hai vai run lên.
Lee Jung Ho đặt bát xuống, đứng dậy đi vòng qua bên kia giường, bất ngờ nhìn thấy gương mặt xinh xắn giàn giụa nước mắt, lặng im không tiếng động rơi xuống.
Ngoài công việc, anh chưa bao giờ qua lại với người khác phái bao giờ. Mà trên thực tế, ngay đến cơ hội tiếp xúc với phụ nữ trong công việc cũng đã ít lại càng ít, nên anh không biết phải xử lý tình huống trước mắt thế nào.
Nhưng cuối cùng áy náy và không nỡ trong lòng cũng chiếm thượng phong, thôi thúc anh ngồi xuống mép giường, lóng ngóng cứng rắn ôm người vào lòng, vỗ nhẹ sống lưng của đối phương như an ủi động vật nhỏ.
Cơ thể Sourin cứng đờ, mới đầu hai người còn so tài với nhau, cơ hồ nghe thấy được tiếng xương va chạm.
Lee Jung Ho vẫn giữ nguyên tư thế kia, bất kể đối phương có phản kháng thế nào thì vẫn vòng tay thành vòng tròn, không để đối phương chạy trốn. Cắn nuốt hết mọi tức giận và bất mãn, chỉ còn lại khoảng cách không chút kẽ hở.
Thực ra anh đâu cần phải như vậy.
Không có sự giúp sức của Im Dong Kwon, bất kể Sourin có chọn tha thứ hay không, cô cũng chỉ có thể cùng anh nhập cảnh vào Triều Tiên.
Nhưng với Lee Jung Ho mà nói thì không như vậy, đã có giấy thông hành của Yokoyama Masayoshi, nghĩ cách che giấu lên “Poseidon”, đợi tàu cập bến nước thứ ba, bất cứ lúc nào cũng có thể lên bờ rời đi – đi vòng qua Nga hoặc Trung Quốc vẫn dễ dàng hơn việc trực tiếp băng qua đường phân giới nhiều.
Vì đó là nguyên nhân chính nên anh mới phải chắc chắn thân phận của Sourin trước, để lựa chọn phương án hành động kế tiếp.
Song, kết quả đã chứng minh lo lắng không cần thiết, cũng không có nghĩa là quá trình có thể được lược bớt.
Từ sau sự kiện tàu ngầm đột nhập Gangneung năm 1996 (1), Nam Triều Tiên rất ít khi có thể bắt sống được gián điệp phương Bắc, tất cả nhân viên ở bên ngoài đều nhớ kỹ quy tắc hành động “dẫu chết cũng không nhường”. Xuống tàu tại Seoul với Sourin, bất chấp nguy hiểm “há miệng chờ sung” bị phát hiện bất cứ lúc nào – đối với Lee Jung Ho mà nói rất có thể là quyết định vượt qua sinh tử.
Trong nhiệm vụ điều tra lúc trước, anh còn có sĩ quan trợ lý, lãnh đạo, cùng với bán tàu ngầm kiểu mới gần trong gang tấc, qua lại trên đường biển vắng bóng; Nay sau khi mạo hiểm lên bờ, người có thể trông cậy cũng chỉ có mỗi Sourin, lại còn phải đối mặt với Im Dong Kwon cùng Cơ quan Tình báo quốc gia.
Lee Jung Ho không muốn phải hy sinh vô ích.
Người trong lòng vẫn đang giãy giụa, nhưng sức lực đã yếu đi thấy rõ, sống lưng dần cong xuống, thừa nhận từng cái vỗ về của anh.
“Đồ phế vật!”
Giọng nức nở khôn còn sắc bén, nên nghe vào không như than trách mà trái lại còn giống làm nũng hơn.
“Đồ cặn bã!”
Trán đè chặt trước ngực anh, như muốn khoét một cái lỗ từ nơi đó.
“Đồ hèn nhát dám ra tay với phụ nữ!”
Tiếng mắng chửi trong lúc hành hình tối qua lại vang lên một lần nữa, nhắc nhớ một tiên đoán liên quan đến “hối hận”.
Lee Jung Ho không muốn thừa nhận, thực ra lúc ấy anh đã hối hận rồi, chẳng qua là giả vờ ra vẻ sao cũng được mà thôi.
Hoặc giả là vì bị thương, hoặc giả là ấm ức thật mà người phụ nữ yếu dần đi, vùi đầu vào lồng ngực dày rộng, khóc nấc lên không chút kiêng dè.
Cổ áo sơ mi nhanh chóng ướt đẫm, dính sát vào da vừa ẩm vừa nóng. Nhưng anh không lên tiếng mà chỉ ôm chặt người hơn, cọ má vào đuôi tóc rối loạn.
Hai tay Sourin không thể cử động được, tuy nhiên cô vẫn còn chưa hết giận, thế là dứt khoát há miệng cắn lên ngực trái người đàn ông, dùng hết sức siết chặt răng như thể muốn cắn lóc một khối thịt.
Anh rên lên thành tiếng, nhưng vẫn không phản kháng mà để mặc cô làm càn, chỉ cau mày chịu đựng.
Cho tới khi trong miệng nếm được mùi sắt, Sourin mới ngẩng đầu lên, liếm vết đỏ thẫm nơi khóe môi, dữ dằn nói: “Anh nợ tôi.”
Đầu óc Lee Jung Ho nóng lên, rốt cuộc cũng không kiềm nén được mà hôn xuống.
Nồng một mùi máu, thân nhiệt nóng bỏng, nước bọt sền sệt trào ra giữa răng môi hai người. Dù kinh nghiệm có hạn vẫn không thể ngăn anh thăm dò sâu, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Trong cơ thể như có một ngọn lửa bùng cháy, bắt đầu từ vết thương trên ngực trái, khuấy loạn lục phủ ngũ tạng, ăn mòn lý trí, chỉ còn lại kích động nóng bỏng nhất đang tiếp tục sục sôi, nghênh đón cực lạc ùa đến.
Cô có vẻ vẫn chưa hả giận, dù đón nhận cái hôn vẫn không quên dùng răng cắn lấy đôi môi mỏng cho trầy da chảy máu, làm cái vị sắt trong miệng càng nồng hơn, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó tăng cao.
Khác với bên nữ chủ động trêu đùa và đáp lại, lần này Lee Jung Ho hoàn toàn đắm chìm, vất bỏ mọi bảo thủ, buông xuống hết dè dặt, khát vọng nóng bỏng càng phóng túng. Anh như mây đen che lấp bầu trời, bao phủ mọi giới hạn của cảm quan giác quan, không cách nào trốn thoát được.
Chìm nổi trong biển dục vọng, Sourin có vẻ không có ý định mà cũng không có khả năng phản kháng. Mới đầu còn cắn lấy cắn để, rồi cô nhanh chóng chìm vào, lại còn phát ra tiếng rên yếu ớt ăn khớp với cơ thể chậm rãi di động, trực tiếp cắt đứt dây thần kinh cuối cùng trong đầu Lee Jung Ho.
Ngay tại lúc anh muốn tiến thêm một bước, Sourin lại hổn hển ngưng: “Buông tay!”
Chỉ thấy cô rụt vai lùi về sau, sắc mặt tái xanh, cánh môi run run: “Đau quá…”
Cô lúc này, tóc xõa trên vai, quần áo xộc xệch dè dặt che đi cơ thể, hai mắt ướt át, trong mắt có vẻ tủi thân và yếu ớt, khiến người khác nhìn vào mà bất giác dịu đi.
Không dứt khoát như Suzuki Keiko, cũng không làm bộ làm tịch như Yuka Nakayama; không có vẻ bướng bỉnh phản nghịch như Higashi Toda, cũng không tục tằng như tài xế Kaoru. Vào lúc này, cô vừa yếu đuối lẫn ương ngạnh, thùy mị xen kẽ cố chấp, giống hệt tưởng tượng ban đầu của Lee Jung Ho – bất kể có trải qua bao nhiêu tàn khốc, thì bản chất cô vẫn là một cô gái hai mươi lăm tuổi.
Anh đổ người tới trước, vừa cố gắng để mình bình tĩnh, vừa dán mặt vào lỗ tai xinh xắn, khàn giọng xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Bữa sáng đặt đầu giường đã nguội, ánh sáng trên biển càng lúc càng mờ, hệ thống sưởi trong phòng kêu ro ro. Bọn họ chỉ tựa sát vào nhau, âm thanh hòa lẫn cùng hơi thở, không biết là mơ hay là mê.
Sourin khép mắt lại, dùng ngón tay lành lặn lướt nhẹ qua má anh: “Tôi không tha thứ cho anh, dù anh có nói gì cũng không thay đổi được chuyện đã xảy ra.”
Lee Jung Ho không phản bác mà chỉ đổi tư thế tiến sát lại gần ngực đối phương, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn.
“Nhưng tôi chấp nhận lý do của anh – nếu đứng ở góc độ của anh, e là tôi cũng sẽ đưa ra lựa chọn như thế.” Giọng cô có vẻ bất đắc dĩ, “Không gì có thể trí mạng hơn viên đạn của đồng bạn.”
Đẩy người đàn ông ra, Sourin định trở mình, nhưng cánh tay lại không có chút sức lực nào, cuối cùng đành nắm sấp xuống giường.
Lee Jung Ho vội đỡ lấy cô, giọng nói trách cứ mang theo ý yêu thương mà anh không ý thức được: “Cô muốn làm gì?”
Áo choàng tắm dính máu vẫn còn ôm lấy cơ thể lõa lồ, mất đi đai lưng nên có vẻ lỏng lẻo. Trên bả vai trần mịn màng là tầng tầng lớp lớp vết thương dữ dằn, nhìn mà giật mình.
“Năm 2008 ở Nam Ossetia, năm 2011 là ở quảng trường Tahrir, còn năm 2014 là ở Donetsk (2)… Người có thể khiến tôi bị thương, đều là người sau lưng.”
Dù ánh sáng tờ mờ nhưng Lee Jung Ho vẫn nhìn thấy rõ tấm lưng cô: vết đạn mới nhất nằm ở thắt lưng trái – lên da non nên có màu hồng nhạt; một vết đạn khác nằm gần xương cụt, chỉ chếch thêm vài milimet nữa thôi là có thể gây tử vong; vết thương trên vai phải đã hồi phục kha khá, có thể nhìn thấy được cả mô liên kết cứng rắn.
Còn có một vết sẹo chạy dọc từ vai trái đi xuống, diện tích mặt vết thương rất lớn, có thể suy ra được thảm thiết đến mức nào. Nhưng vì thời gian bị thương sớm nhất nên tình trạng phục hồi cũng tốt nhất, như một vầng trăng non sắc bén vắt ngang lưng.
Những vết thương chồng chất nối tiếp nhau, im lặng kể lên quá khứ mà cô không muốn để người khác biết. Lee Jung Ho di tay lên vết sẹo mà giật mình phát run, ngay đến giọng cũng run theo: “Vết này thì sao?”
Cô thở dài: “Năm 2006, ở Gaza.”
Nghĩ đến việc đối phương từng lớn lên ở cô nhi viện Gaza, Lee Jung Ho gần như có thể chắc chắn, đây chính là khởi điểm của tất cả. Hẳn lúc đó cô chỉ mới 15 tuổi, sau mười năm trăn trở khắp đại lục Âu Á, lang bạt đầu đường xó chợ, không biết trong đó ẩn chứa bao nhiêu chua xót.
Đồng thời với thổn thức cảm khái, Lee Jung Ho thăm dò: “Rốt cuộc cô… là người của tổ chức kia à?”
Lần này Sourin không cố ra vẻ huyền bí nữa, mà trực tiếp đáp: “Công ty IZO, đã từng nghe nhắc đến chưa?”
Israel là “thùng thuốc súng của Trung Đông”, hầu như quanh năm đều xảy ra chiến tranh liên miên, thế cục như vậy đã đã tạo ra một nhóm các chiến binh có lực sát thương rất cao. Những lính đánh thuê này vô cùng lạnh lùng vô tình, và đồng thời cũng rất trung thành với tổ chức, là những tay súng vô cùng đặc biệt trên thị trường toàn cầu.
Công ty IZO chính là tổ chức tạo ra những lính đánh thuê nổi tiếng nhất Israel.
Ngoài việc kinh doanh vệ sĩ và vũ trang tư nhân, công ty cũng được quân đội của các quốc gia có chủ quyền thuê mướn, cung cấp một số lượng lớn nhân viên làm gián điệp, điều tra, ám sát cùng những hoạt động khác, xưng là “nơi nào có chiến tranh, nơi đó có lính đánh thuê của IZO”.
Lúc hỗ trợ quân sự ở Libya, Lee Jung Ho không chỉ một lần nghe đến danh tiếng của bọn họ, mà thậm chí còn từng trực tiếp giao thủ với một gã tinh anh, hiểu rõ được bản lĩnh của công ty này.
Có cùng vấn đề về tư tưởng như tranh chấp Triều Tiên – Hàn Quốc, nhưng nguyên nhân lịch sử của cuộc xung đột tôn giáo giữa Ả Rập – Israel lại khác hẳn, tổ chức lính đánh thuê càng giống công ty môi giới hơn, coi sức chiến đấu như một món hàng mà bán đi, niêm yết đề giá rõ ràng, mua bán công bằng.
Anh bất giác thu tay về, cơ thể cũng khôi phục tình trạng phòng bị, như bừng tỉnh hiểu ra: “Khó trách cô nói mình không phải là quân Cách mạng.”
Sourin nghiêng đầu, khẽ nhếch môi: “Tôi chưa từng lừa anh lần nào.”
__
Chú thích:
(1) Tháng 9 năm 1996, một tàu ngầm của hải quân Triều Tiên mắc cạn ở bờ biển thành phố Gangneung, tỉnh Gangwon, Hàn Quốc. Đây là vụ đột nhập táo bạo nhất của hải quân Triều Tiên kể từ khi chiến tranh kết thúc. Trong số thủy thủ đoàn 26 người trên tàu ngầm Triều Tiên, 1 người bị bắt, 1 người mất tích,11 người được cho là bị giết chết bởi các thành viên khác do đã để tàu ngầm mắc cạn dẫn đến nhiệm vụ thất bại, 13 người bị chết trong các trận đấu súng với quân đội Hàn Quốc.
(2) Từ ngày 8/8 đến 18/8/2008, vì tranh giành quyền khống chế Nam Ossetia mà Gruzia và Nga đã bùng nổ chiến tranh;
25/1/2011, hơn 1 triệu người ở Cairo, Alexandria, Ai Cập đã xuống đường biểu tình xung quanh Quảng trường Tahrir;
4/2014, các lực lượng ủng hộ Nga ở miền đông nam Ukraine mâu thuẫn với các lực lượng ủng hộ Mỹ, đến đầu tháng 5 thì biến thành mâu thuẫn vũ trang, thế lực ủng hộ Nga tự thành lập “Cộng hòa Nhân dân Donetsk”.