Thoát Bắc Giả

Chương 59

Lại có mấy phím nhảy ra từ khung hội thoại, nhấp vào là xuất hiện video giám sát ở học viện tình báo, kết nối với giao diện làm việc của hệ thống Argus.

Trong ống kính mờ mờ, đèn hậu của chiếc xe SUV đang dần rời xa, cuối cùng biến mất ở giao lộ.

Lúc này Sourin mới chuyển toàn bộ sự chú ý vào cuộc đối thoại, trả lời đối phương: “Trước mắt anh ta vẫn chưa tin tưởng tôi hoàn toàn, nhưng có lẽ sẽ tham gia hành động.”

Ở đầu dây điện thoại, giọng nói kia nghe có phần hối hận: “Giờ trong tay Lee Jung Ho có thực quyền, nơi đây lại là sân nhà của anh ta, không giống tôi bị gài bẫy lúc trước.”

“‘Gài bẫy’?” Cô hừ lạnh, chế giễu lại, “Nhà họ Im các anh đã hoàn toàn thất thế ở Cơ quan Tình báo, dù Im Jin Kuan có thể rút lui toàn thân thì anh cũng sẽ chết rất khó coi.”

Bao lời than phiền chưa kịp nói đã bị mắc lại, Im Dong Kwon đành chủ động nói sang chuyện khác: “Một khi xây dựng xong kho số liệu thì sẽ có giá trị khó lường, chắc chắn chính phủ Triều Tiên sẽ muốn chia chác.”

“Nên mới phải thiết kế hệ thống Argus phức tạp hơn. Anh phải tin rằng, nơi đây là hoang mạc của kỹ thuật, dù là một giọt nước cũng có thể thu hút sự chú ý.”

Anh ta thở dài thườn thượt, “Lee Jung Ho không phải người dễ bị lừa như thế.”

Sourin cúi đầu, ngón tay vân vê vào nhau, nhớ lại xúc cảm ban nãy: “‘Con tàu ma’ liên quan đến nhiều khía cạnh đã đủ xáo trộn mắt nhìn rồi. Nghe nói Bộ Tư lệnh Bảo vệ đang tiến hành kiểm soát Nhật kiều, sẽ liên đới rộng đấy.”

Áng chừng sức nặng trong câu nói này, người bên đầu dây hít một hơi: “Cô định làm gì?”

“Bây giờ tôi là người của Tổ chức Giải phóng Palestine, dù có điều tra ra bàn tay đằng sau thì bọn họ cũng không làm gì được tôi.” Sourin nói tiếp, “Triều Tiên theo đuổi chính trị tinh anh, nên thì dù có thuyết phục những người đứng đầu chuỗi thức ăn nhiều tới đâu cũng vô dụng. Bọn họ nghiêng về suy tính độc lập, cuối cùng tự đưa ra phán đoán của mình.”

Trải qua khoảng thời gian ở Bình Nhưỡng, cô đã có nhận thức mới về phương thức suy tư cũng như thói quen hành động của người Triều Tiên, kết hợp thêm hiểu biết về Lee Jung Ho, vừa nói mà vừa vô cùng phấn khích.

Trong căn cứ mạng lưới quân sự, mấy lần Im Dong Kwon muốn nói lại thôi, cuối cùng uể oải tắt tín hiệu truyền tin.

Đây là đường dây liên lạc một chiều, có khả năng ngăn cản nghe lén vật lý, sẽ không rò rỉ bất cứ thông tin nào. Nhưng để giảm cơ hội bị bại lộ, bọn họ vẫn luôn khống chế số lần gọi điện, dẫu sao thì trong căn phòng lắp đặt đủ thiết bị nghe trộm, hiệu quả của bão từ nhân tạo có khá tới mấy cũng chỉ có thể duy trì được một chốc, bởi vì chỉ một chút sơ sẩy sẽ khiến cánh giám sát hoài nghi.

Từ sau khi đến Triều Tiên và vào ở học viện tình báo, đã rất lâu rồi anh ta chưa gặp lại Sourin.

Nhớ lại ba năm trước, hai người lần đầu gặp mặt trong phòng làm việc của giám đốc, màn khiêu khích giấu đầu hở đuôi, đơn từ chức một cách đột ngột, tất cả đã khơi gợi nên lòng hiếu kỳ.

Im Dong Kwon gần như chẳng tốn nhiều công sức đã tra ra thân phận và lai lịch của đối phương. Lúc ấy, anh ta làm do thám văn phòng cho Cơ quan Tình báo Quốc gia, có danh tiếng của giám đốc điều hành tập đoàn SG và công ty trách nhiệm hữu hạn Saito, thăm dò được vài tin tức vòng ngoài mà cảm thấy như đang lãng phí sinh mạng.

Có cơ hội giao thủ với đặc công tình báo cấp quốc tế,  phấn khích, mong đợi và mù quáng đã che lấp tâm trí vốn không rõ ràng.

Bị quật ngã trước mặt mọi người, xe bị “mượn” đi, “người thoát Bắc” đột ngột bị lộ, hai chú cháu trở thành trò hề trong mắt mọi người. Vì để cứu vớt tôn nghiêm đã mất, Im Dong Kwon đành phải kết liên minh với Sourin, tham gia vào hành động đánh cắp máy laser.

Đó cũng là lần đầu tiên anh gặp Lee Jung Ho – Đảng Lao động, quân đội nhân dân, sĩ quan tình báo cao cấp của Cục Điều tra, tuy nhiên có gộp tất cả thân phận ấy vào với nhau nhau thì cũng không thể làm đáy lòng run rẩy bằng đôi mắt xám kia.

Lúc này Im Dong Kwon mới ý thức được mình đã bước lên chiến trường từ sớm.

Dù anh chỉ phụ trách giám sát quy mô nhỏ dựa trên hệ thống Argus, đóng vai trò hỗ trợ trong cả quá trình; vì giai đoạn trước đã chuẩn bị đầy đủ nên cuối cùng có được máy laser một cách dễ dàng. Nhưng bằng cách tạo cơ hội khống chế người chỉ điểm, ngụy tạo thân phận lại gần mục tiêu, kịp thời hành động loại bỏ quấy nhiễu… Một loạt diễn tập thực chiến, suy nghĩ cố hữu ngày trước bị lật đổ, khái niệm tình báo hiện đại đã được thiết lập lại lần nữa.

Dù tâm bất cam tình bất nguyệt, anh ta cũng biết sự tình đúng như hai người bọn họ nói: không có ủng hộ kỹ thuật của quân đội Hoa Kỳ và tin tức cùng chung, chỉ dựa vào khả năng nghiệp vụ của Cơ quan Tình báo thì chắc chắn nơi đân vẫn đang dừng lại trong thời kỳ chiến tranh Triều Tiên.

Im Dong Kwon đã nhìn đủ thủ đoạn đùa bỡn lòng người rồi.

Một mặt, Sourin lợi dụng lòng tự vệ của anh ta để trói ba người vào một con thuyền, khách quan tạo thành sự thật hai bên tư thông với địch bán nước, để mọi người không thể quay đầu được; Mặt khác, bọ ngựa bắt xe không dè chim sẻ đứng sau, bến tàu xuất hiện phần tử vũ trang không rõ thân phận, đánh lén Lee Jung Ho, cướp máy laser, Im Dong Kwon không thể phản kháng, chỉ có thể sắm vai nhân vật thất tín bội nghĩa.

Phương án này cũng là do cô ta sắp xếp lúc trước.

Đám người kia hành động dứt khoát gọn gàng, thân thủ xuất sắc, lúc nhảy từ trên mạn tàu xuống cũng không gây ra bất cứ âm thanh nào. Dù Im Dong Kwon không phản khán thì vẫn bị nhét vào thùng chứa hàng đựng máy laser, cách tấm thép dày mơ hồ nghe thấy tiếng Lee Jung Ho rên lên vì bị tấn công.

Có lẽ vì nghẹt thở, có lẽ vì đã bị tiêm thuốc, đợi đến lúc anh ta tỉnh lại thì người đã ở bến tàu Busan.

Ỷ vào việc đã quay về Hàn Quốc, hệ thống Argus cũng được triển khai hoàn thiện, Im Dong Kwon dứt khoát buông tay đánh một trận.

Trong ngày hai người họ lên bờ, tại tòa nhà thí nghiệm của Đại học Sungkyunkwan, các tín hiệu video chính xác được ghi lại. Tháo xuống lớp vỏ công tử ngụy trang, trở lại vị trí làm việc cạnh máy chủ máy tính, anh ta cảm thấy sảng khoái lạ thường, tin chắc có thể dựa vào sức mình để thay đổi cục diện.

Tự tin của Im Dong Kwon xuất phát từ sùng bái kỹ thuật, trong mắt anh ta, bản thân nắm giữ được kỹ thuật thì đáng được sùng bái như thế.

Chẳng ngờ tiếp theo, đôi trai gái kia đã biến mất trong sóng người ở phố Myongdong, dè dặt trốn vào góc khuất của camera, dù cho Bộ nội vụ liên hiệp chấp pháp cũng không tìm được bất cứ manh mối nào; hệ thống nhận diện khuôn mặt bị số liệu phá hỏng, đợi đến lúc anh ta ý thức được có khả năng bị theo dõi ngược thì toàn bộ Argus đã rơi vào trạng thái tê liệt; cuối cùng anh ta đành không tiếc cái giá bị lộ địa chỉ IP, tạm thời xâm nhập vào hệ thống điều khiển cáp treo, lợi dụng tính điện di kém mà vặn gãy mấu nối gây ra tai nạn…

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, dù hai bên chẳng hề giáp mặt nhau nhưng đã không ngừng so chiêu anh tới tôi đi.

Dù đã mất đi sự ủng hộ của Cơ quan Tình báo, Im Dong Kwon vẫn rất chắc mẩm: sau khi sửa chữa hệ thống Argus, lợi dụng phương pháp tối ưu hơn, sớm muộn gì cũng bắt được hai người kia vào tay.

Đúng lúc anh ta xoa tay hớn hở muốn thử, thì tin người chú bị điều trần bất ngờ truyền đến.

Mấy thoát Bắc giả khác mất liên lạc ở Nhật Bản đã bị lộ, buổi họp báo tham gia tập thể do Chongryon sắp xếp. Có chuyện của Kim Hong Dae đi trước, mọi tiền ngăn hậu quả đều được xâu chuỗi lại với nhau, khởi thừa chuyển hợp quá phức tạp, còn đặc sắc hơn phim dài tập. Cánh truyền thông vốn chỉ có thể mong ngóng, nay lại hăng hái kích động hẳn lên.

Triều – Hàn đối lập, cuộc chiến ngầm của tình báo, ruột thịt chia lìa, bộ phận tôn giáo tham gia nhốt con tin… Chắp nối mọi yếu tố lại với nhau, chỉ một tin tức quốc tế thông thường đã kích nổ toàn bộ dư luận Nhật Bản.

Theo thông tin do Sở cảnh sát thành phố Tokyo cung cấp, Sourin và Lee Jung Ho nhanh chóng bị nhận định là kẻ đứng sau tất cả – đặc biết người trước còn từng chủ động liên lạc với Cơ quan Tình báo, nhưng vì không được coi trọng màcuối cùng gây ra phiền toái lớn hơn, tạm thời chưa biết ảnh hưởng về sau của sự kiện này, nhưng kẻ gây ra thì phải gánh vác trách nhiệm.

Im Jin Kuan đã tự chịu trách nhiệm từ chức, dĩ nhiên trở thành dê con thế tội.

Trước lúc tiếp nhận điều tra, chú đã tự tay giao thím và em họ lại cho Im Dong Kwon, chỉ mong anh ta có thể chăm sóc người nhà mình.

Kết quả hôm sau lại truyền đến tin hai mẹ con bị trúng độc, nhất thời nhà họ Im loạn cào cào cả lên. Đáng sợ hơn là bác sĩ cũng không thể chắc chắn được nguyên nhân phát độc, chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh nhân ngày một yếu đi.

Im Dong Kwon lại bí quá hóa liều.

Anh ta để lại di thư, một mình lên núi Namhan, thành công bắt được Lee Jung Ho nhưng gián tiếp hại chết Sourin – đối với nhân viên văn phòng đã quen với tác chiến khoảng cách xa mà nói, màn thắng lợi này có được tàn khốc.

Hiềm nghi chú thông đồng với nước ngoài phản bội tổ quốc đã bị gột rửa, thuộc hạ cũ rối rít chìa tay cứu trợ, mọi tài nguyên đều được điều động; một khắc cuối cùng bệnh viện cũng nhận được thuốc giải, tạp thời hóa giải triệu chứng của bệnh nhân sắp chết, Im Dong Kwon miễn cưỡng thở phào.

Trước đó Sourin cũng không hạ thủ lưu tình, gần như chiêu nào cũng có thể chết người, dẫn đến việc anh ta bị thương vô cùng nghiêm trọng; cần nằm liệt giường tĩnh dưỡng điều trị, ngày nào mở mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy được trần nhà.

Trừ một lòng chăm sóc vợ con và cậu cháu ra, chú không hề hỏi đến công việc điều tra, rất sợ bị người ta nghi ngờ. Đáng tiếc là, từ thông tin ở căn cứ quân sự Hoa Kỳ truyền về, phạm nhân không hề mở miệng lấy một câu, càng không có được ý đồ tiết lộ cách điều chế thuốc giải.

Im Dong Kwon im lặng cầu nguyện, chỉ mong thím và em gái có thể được số mệnh ghé mắt, sẽ nhận được thuốc giải mới trước khi bệnh tình trở nên kịch liệt. Cùng lúc đó, anh ta cũng biết suy nghĩ này của mình chỉ là hy vọng xa vời – kẻ đầu độc đã chết trong thâm cốc núi Namhan, ngay đến hài cốt cũng chẳng tìm ra, sao có thể có được kỳ tích đây?

Nghĩ đến đây, áy náy trong lòng Im Dong Kwon càng thêm mãnh liệt, chỉ cảm thấy bất kể Sourin đã làm gì cũng không đáng phải chết.

Sau đó có một ngày, một y tá đi vào phòng bệnh, cô tađeo khẩu trang che kín mặt mũi không nhìn rõ, chỉ để hở đôi mắt, tia sáng lóe lên như đã từng quen.

Đúng là ban ngày gặp ma.

Im Dong Kwon há mồm cứng lưỡi không nói được gì, muốn gọi tiếp viện song lại chẳng ai đáp.

Y tá ung dung nhìn vẻ mặt ngu ngốc của anh ta, mi mắt giãn ra, khom người lại gần: “Giám đốc, đã lâu không gặp.”
Bình Luận (0)
Comment