“Chân tướng sẽ không bao giờ im lặng, nhưng cần phải có người có lương tâm và biết cố gắng.”Trước ống kính, ngũ quan của chú vừa xa lạ lại quen thuộc, chú bình tĩnh thuật lại sự việc, không hề có dấu hiệu bị uy hiếp.
Trên tường là TV màn hình phẳng kiểu mới, giao diện hoàn thiện, rõ ràng đây cũng là một mặt hàng cao cấp từ Nhật Bản. Sourin nhấn một vài lần, rồi lại nhập một chuỗi mật khẩu dài ngoằng, đoạn video kia lập tức xuất hiện trên màn hình, khiến Im Dong Kwon bất ngờ chẳng kịp đề phòng.
Chỉ thấy chú mặc đồ thường, ngồi thẳng lưng trong thư phòng ở nhà, dùng điện thoại quay phim lại, nói ra bí mật chôn sâu.
Ngày 9 tháng 10 năm 1983, Tổng thống Hàn Quốc lâm thời Chun Doo Hwan đã ghé thăm Myanmar. Biết được phái đoàn sẽ đến nghĩa trang địa phương tặng hoa, điệp viên Triều Tiên đã cài đặt bom điều khiển từ xa trong phòng chờ ở nhà thờ.
Vụ đánh bom đã làm 21 người chết, trong đó bao gồm cả Phó Thủ tướng Joon Suh Suk, Ngoại trưởng Lee Beom Seok và 17 quan viên cao cấp cùng 4 quan viên Myanmar.
Vì đến muộn nên Tổng thống Chun Doo Hwan và phu nhân đã may mắn tránh khỏi tai kiếp.
Sau khi xảy ra án mạng, chính phủ Myanmar lập tức mở cuộc điều tra, tìm ra được vụ việc do phía Triều Tiên gây ra, ngay sau đó Hàn Quốc đã phát lời cảnh cáo nghiêm trọng đến chính phủ Kim Chính Nhật. Về sau, Hoa Kỳ cũng tuyên bố Triều Tiên là quốc gia ủng hộ chủ nghĩa khủng bố.
Để trả thù, Hàn Quốc đã bí mật lập ra “kế hoạch cắt cỏ” nhằm ám sát Kim Nhật Thành.
Theo kế hoạch, quân đội sẽ điều động trực thăng Black Hawk để lực lượng lính đặc chủng nhảy dù xuống Bình Nhưỡng. Những người này không những phải lén lút lẻn vào hội trường trên núi Kumsu, mà còn phải cài đặt bom đúng cách, cuối cùng điều khiển từ xa sẽ kích nổ loại bỏ Kim Nhật Thành – lấy gậy ông đập lưng ông.
Một căn cứ bí mật được thành lập trên đảo hoang ngoài biển Incheon, 31 tử tù được chiêu mộ và tiếp nhận huấn luyện không khác gì địa ngục, bất cứ ai có thành tích tụt lại phía sau đều phải chịu hình phạt cực kỳ tàn nhẫn, đôi khi phải trả giá bằng mạng sống.
Để thực hiện tốt nhiệm vụ ám sát, nhất cử nhất động của bọn họ đều bắt chước người Triều Tiên: chuyện đầu tiên làm sau khi mở mắt mỗi sáng là hô to “tướng quân Kim Nhật Thành vạn tuế”, học cách hút thuốc lá cuốn của Triều Tiên, lúc huấn luyện thì mặc quân trang Triều Tiên, sử dụng AK-47 do Quân đội Nhân dân Triều Tiên phân phát để nhắm bắn.
Ngoài ra, không được để lộ bất cứ sơ hở nào ở khẩu âm thói quen sinh hoạt, hay thậm chí là tư thế đi bộ, Cơ quan Tình báo Hàn Quốc còn vì thế mà phái cả chuyên gia đào tạo cố vấn.
Bố của Im Dong Kwon đã từng thực hiện nhiệm vụ thâm nhập vào lòng địch, nhiều lần chạy đi chạy lại ở vĩ tuyến 38, là ứng cử viên xuất sắc nhất của huấn luyện viên.
Vì hành động này được bảo mật tối đa nên tất cả những người tham gia không thể liên lạc với bên ngoài, ngay cả người nhà cũng chỉ biết bọn họ thi hành nhiệm vụ, còn về nội dung và thời gian thì không rõ.
Lúc đầu, cuộc huấn luyện địa ngục dự tính kéo dài 3 tháng, nhưng theo quan hệ hòa hoãn giữa song phương Triều Tiên Hàn Quốc, 3 tháng kéo dài đến 3 năm.
Năm 1987, các quan chức cấp cao của quân đội và Cơ quan Tình báo bắt đầu thảo luận về sự tồn tại và bãi bỏ của đơn vị này. Tham mưu trưởng mới nhậm chức sau khi nghe chuyện đã xảy ra, lập tức hạ lệnh giải tán đơn vị, tránh tác động tiêu cực đến tình hình bán đảo. Thế là, vấn đề mấu chốt biến thành phải làm thế nào để những thành viên đội cảm tử này giữ được bí mật.
Vì lý do an toàn, chính quyền Hàn Quốc đã đưa ra chỉ thị “hủy bỏ tất cả manh mối”.
Sau khi tin tức truyền về trụ sở bí mật, các thành viên của đội cảm tử nhẫn nại đến cực hạn đã ngay lập tức nổi giận. Bọn họ phát động bạo động, giết chết huấn luyện viên trên đảo, cướp thuyền đánh cá quay về Hàn Quốc. Dựa vào kỹ năng tác chiến được huấn luyện nghiêm chỉnh trong nhiều năm qua, đám đông này đã khống chế xe bus, đánh vào trạm gác, chạy thẳng tới dinh thự Tổng thống.
Trên đường đi, họ bị quân đội và cảnh sát quy mô lớn truy đuổi gắt gao, trong tuyệt vọng đã châm ngòi lựu đạn trên người, phát nổ mất mạng.
Sau chuyện này, chính phủ tuyên bố “Bộ đội đặc chủng Không quân đã nổi loạn”, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và Tham mưu trưởng Không quân đứng ra tự nhận trách nhiệm từ chức. Vào những năm 1980 khi quá trình dân chủ hóa ở Hàn Quốc đang diễn ra rầm rộ, sự việc này như một ngôi sao băng vụt qua bầu trời, sớm biến mất trong dải ngân hà lộng lẫy.(1)
Người biết rõ tình hình hoặc là giết người hoặc là bị giết, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cát chết; hồ sơ liên quan đều bị niêm phong, ngoài quan chức cấp cao trong chính phủ thì tuyệt nhiên không một ai hay. Bố Im Dong Kwon rời nhà 3 năm, cuối cùng chết vì công việc, ngay đến thi thể cũng không thể đưa về nhà để an táng – trên đó chi chít dấu đạn của AK-47, người sáng suốt chỉ cần nhìn là biết ngay có liên quan đến Triều Tiên.
Lúc bấy giờ, quan hệ Triều Tiên và Hàn Quốc đang trong thời kỳ “tuần trăng mật”, để tránh ảnh hưởng đến đại cuộc, không cho phép có một biến động nào dù chỉ là nhỏ nhất. Cơ quan Tình báo lấy lý do là mất liên lạc quá lâu, người ta cho rằng tất cả các nhân viên liên quan đều đã tử trận, trực tiếp phát trả cứu trợ cho thân nhân những người đã chết, đỡ để bọn họ chờ đợi trong mòn mỏi.
Cho đến ngày Kim Chính Nhật qua đời, không còn một ai nhắc đến đơn vị này nữa.
Chỉ có Im Jin Kuan biết rõ, trải qua mấy chục năm, giọng nói và dáng dấp của người anh trai vẫn luôn quanh quẩn trong tim, là máu mủ thân nhất mà ông không thể nào buông tay.
Từ một lính cần vụ thông thường cho đến vị trí Tổng trưởng, từ một thanh niên lơ tơ mơ được tấn chức nhờ bậc cha chú cho đến một mình đảm đương quan chức một phía, từ tầng dưới cùng của Cơ quan Tình báo, Im Jin Kuan đã leo lên vị trí không tưởng tượng nổi, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc với chân tướng về người anh qua đời năm đó, nhưng không nghĩ đến bản thân có thể tiếp nhận nổi hay không.
Khi tập hồ sơ bám đầy bụi nằm trước mắt ông, người đàn ông dâng hiến cả đời vì sự nghiệp tình báo rốt cuộc đã bắt đầu hoài nghi sâu sắc về số mệnh và tổ quốc mình kính yêu sâu đậm.
Trên thực tế, năm đó ông bị giáng xuống làm tổng trưởng trú đóng tại Nhật Bản không phải là kết quả của việc đấu tranh phe phái thất bại, mà là Im Jin Kuan chủ động rời đi: tư tưởng dao động lại tiếp tục đảm nhận chức vị cao, đối với ông hay Cơ quan Tình báo đều không phải là chuyện tốt.
Dù là thế, vẫn không cách nào ngăn cản được kẻ có lòng thăm dò và lôi kéo.
Từ cha chú cho đến anh cả, người nhà họ Im đã dâng hiến quá nhiều cho Đại Hàn Dân Quốc, Im Jin Kuan cũng không còn là thanh niên nhiệt huyết năm đó nữa rồi.
Mắt thấy người cháu không biết gì, mù mờ giẫm lên con đường như mình, cuối cùng ông đã đưa ra quyết định, làm ra lựa chọn trái với dự tính ban đầu.
Trong phiên tòa xét xử tại trụ sở Tokyo, bề ngoài là vì chuyện bắt giữ thoát Bắc giả nên mới bị điều tra, song thực chất là để đưa ra thỏa hiệp hợp lý; mạo hiểm đề nghị cấp trên mở lại “cây cầu Không Trở Lại”, lấy tính mạng người thân ra đảm bảo, tiếp nhận toàn bộ kế hoạch trao đổi tù binh Nam Bắc, bao gồm cả việc phê duyệt kỳ nghỉ trước khi từ chức, ngầm cho phép Im Dong Kwon đến cảng Aomori để tham gia vào hoạt động, thành công đánh cắp máy laser.
Thế nhưng một loạt hành động khác thường này đã khiến cấp trên chú ý, Cơ quan Tình báo khởi động thủ tục trách nhiệm nội bộ, dù chưa đưa ra két luận song vẫn có thể đoán được kết quả.
Kể lại tất cả những chuyện này, vẻ mặt Im Jin Kuan vô cùng bình tĩnh, như thể đã đón nhận số mệnh tàn khốc.
Im Dong Kwon ngồi trước TV gần như quên cả hô hấp, cho tới lúc Sourin khẽ gọi tên mình, anh ta mới hoảng hốt hoàn hồn, ý thức được bản thân đã sớm giàn giụa nước mắt.
Trên màn hình, bả vai Im Jin Kuan sụp xuống, trong giọng lại chất chứa khổ sở và bất lực: “Dong Kwon à, có thể cả đời này chú không tìm được bố cháu, nhưng chú không muốn để những người khác cũng như bố cháu, không muốn để những đứa trẻ khác cũng như cháu… Đây là chuyện duy nhất chú có thể làm.”
Kết thúc đoạn video, trên màn hình biến thành một bông tuyết, không còn âm thanh nào phát ra.
Hai mắt Im Dong Kwon đỏ ngầu, đột nhiên quay phắt sang Sourin, khàn giọng chất vấn: “Các người đã làm gì chú ấy rồi? Rốt cuộc vì sao thím và Tiểu Ryeo lại trúng độc?!”
Người phụ nữ bình tĩnh nhìn anh ta, trong đó lại mang theo mấy phần đồng cảm: “Anh biết đấy, người có chức vụ như ông ta một khi xảy ra vấn đề, thì đến tòa án quân sự cũng không có thẩm quyền xét xử.”
“… Nên là?”
“Nên trước khi tình hình trở nay gay go, ông ta đã trải sẵn đường lui cho anh và người nhà rồi.”
Im Dong Kwon cắn răng: “Trúng độc? Bệnh tình nguy kịch? Bắt giữ? Vượt biên? Những chuyện này đều chỉ là diễn ư?”
Sourin cười cười: “Không, tất cả đều là thật, xưa nay tôi không mua bán lỗ vốn bao giờ.”
Anh ta sầm mặt, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, không còn phân biệt rõ thật thật giả giả, bên nào địch bên nào ta.
Những mảng hồi ức chạy qua trước mắt như đoạn phim, kiểm chứng sự thật mơ hồ mà tàn khốc: ở Tokyo, chính chú là người đàm phán và đạt được thỏa thuận với Sourin; trong phòng bệnh, cũng chính chú đã khuyên anh ta tham gia vào hành động và đến Triều Tiên; trên núi Namhan, sau khi bắt được Lee Jung Ho, người chủ động tham gia tra hỏi cũng vẫn là chú…
Nghĩ đến vai trò của Im Jin Kuan trong một loạt sự kiện, dũng khí phản bác lập tức tan biến trong nháy mắt.
Nhưng ngay sau đó, Im Dong Kwon ý thức được một mâu thuẫn không thể bỏ qua được: “Chú không thể để các người ra tay hại người nhà được, chú thà mình đi chết còn hơn để thím và Tiểu Ryeo trúng độc!”
“Chúng tôi chỉ đảm bảo mục tiêu an toàn, còn sử dụng thủ đoạn như thế nào thì không chịu tham gia, huống hồ…”
Cô dừng lại, dịu dàng mỉm cười: “Chỉ khi không biết chuyện, anh với Im Jin Kuan mới có thể nhập tâm ‘diễn xuất’, nếu biết rõ vợ bị uy hiếp, chỉ sợ ông ta đã không quay lại đoạn video lúc nãy rồi.”
Im Dong Kwon không nói nên lời, trước ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, thậm chí không thể phát ra nổi bất cứ âm thanh nào.
Hơi nước trong phòng đã tan biến, cái lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào phòng khiến người ta run bắn lên. Màn hình TV vẫn nhấp nháy, bông tuyết trắng đen hiện lên tia sáng ảm đạm, hắt ra luồng sáng ghê rợn.
Sourin khép vạt áo lại, nghiêm túc nói: “Sau khi xây dựng trang web thành công, hình ảnh thôn kiều dân do Argus thu được sẽ truyền thẳng lên mạng, đến lúc đó nhất định anh sẽ bị điều tra. Chúng tôi sẽ sắp xếp tai nạn giao thông để Im Jin Kuan bốc hơi khỏi nhân gian, cũng cho anh lý do đầu hàng. Dĩ nhiên như thế chưa chắc người Triều Tiên đã tin tưởng anh. Đợi tới khi thành công cứu được Lee Jung Ho, xác nhận máy laser quả thật có tồn tại, Shibata Takama mới có thể đại diện kiều dân đưa ra yêu cầu đàm phán.”
Mọi kế hoạch của cô đều nối vào nhau, mỗi một bước đều được tính toán kỹ lưỡng, vừa to gan lại đầy tính thách thức, như thể đoán được khuynh hướng phát triển của sự việc.
Từ lúc hai người mới gặp nhau, Im Dong Kwon đã mất đi quyền lựa chọn, trước nhận biết đấy, anh ta ý thức được rằng sự tự tin của cô không phải là không có lý do.
Vậy là anh ta chỉ có thể đầu hàng.
Trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, anh ta lại ngẩng đầu nhìn Sourin, gần như cầu xin hỏi: “Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô là ai được không?”
_________
(1) Tác giả có lời muốn nói: “Kế hoạch chém cỏ” và cả cách huấn luyện địa ngục của Hàn Quốc diễn ra vào năm 1983 để trả thù là có thật, cuối cùng kế hoạch không được diễn ra, thế nên tôi đã mượn sự kiện đảo Silmido để biên soạn tình tiết chứ thực chất không khớp với mốc thời gian lịch sử, mong bạn đọc bỏ qua cho. (Sự kiện đảo Silmido vốn xảy ra vào năm 1971 chứ không phải 1987.)