Thoát Bắc Giả

Chương 77

Mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí như ánh mắt lạnh băng của ai kia, vô thanh vô thức bất giác in sâu vào xương tủy.

Sourin đứng thêm mấy giây nữa, đến khi chắc chắn tiếng bước chân ngoài cửa đã đi xa thì mới kéo rèm cửa ra, bật đèn trong phòng y tế lên.

Cúi người xuống dưới gầm bàn, cô đẩy bác sĩ đang hôn mê ra, tiêm một liều thuốc an thần rồi trói chặt tay chân lại.

Cuối cùng, bác sĩ lại bị đẩy xuống gầm bàn, bị ghế che lấp hoàn toàn.

Ngoài cửa sổ trời đen nhánh, ban đêm đã buông xuống lúc nào chẳng hay. Ánh đèn ở khu đại sứ quán dần dần sáng lên, chiếu sáng những bông hoa và cây cối gần đó. Phía trên sân thượng được trang trí bằng những hàng rào hoa cúc tinh tế, cuối hàng rào được nối với lối vào đại sảnh. Lúc này, âm thanh vui tươi của giàn nhạc giao hưởng đã truyền sang đây.

Nếuchỉ dựa vào mỗi cảm xúc âm nhạc thì khó mà biết được bữa tiệc có diễn ra suôn sẻ hay không. Điều duy nhất có thể xác nhận là: tiệc rượu đã kết thúc, dạ vũ sắp bắt đầu.

Như không thể kiểm soát được hạnh phúc ngâm nga, tiếng nhạc cứ bồng bềnh trôi đến, Sourin nhắc nhở mình phải nắm chắc thời gian.

Cởi áo blouse rồi tắt đèn đi, cô lẻn ra ngoài từ cửa sổ, hai tay bám vào mép sân thượng, ngay sau đó đẩy mạnh một phát, cố gắng đến gần bóng tối, như con thằn lằn bám sát vào vách tường tiến về phía trước.

Khoảng cách giữa hàng rào hoa và vách tường đủ để một người vượt qua, Sourin không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.

Vài chiếc xe quân sự đậu trên sân cỏ, binh lính bao vây đứng cách xa. Nhưng dù thế, cô vẫn cảm nhận được sức nóng của bức xạ động cơ, thậm chí còn nghe thấy khẩu lệnh thay quân. Khoảng cách bình thường chỉ mất nửa phút đi bộ, sau khi đổi cách ẩn nấp thì như thể mãi mãi không chạm đến điểm cuối.

Âm nhạc và huyên náo trong đại sảnh nằm lại phía sau, theo mồ hôi nhỏ xuống bùn đất.

Dáng người Sourin khá thon, có cơ bắp, có tốc độ để đánh trận điển hình – treo mình dưới ban công lại còn giữ nguyên như thế, không chỉ khảo nghiệm sức mạnh mà còn dày vò ý chí.

May mà cô có đủ kiên nhẫn.

Trong không khí băng giá, trên sân tản ra mùi rêu xanh lá rụng, bao trùm một nỗi ý thu thê lương; dưới ánh trăng mông lung, cảnh vật trước mắt hóa thành ảo ảnh, phai nhòa khoảng cách giữa hồi ức và hiện thức.

Nửa năm trước lúc đến Hàn Quốc thi hành nhiệm vụ giải thoát, cô đã từng đi đường vòng đến Bắc Kinh gặp mẹ.

Thái độ của chính phủ Nhật Bản đối với Quân Cách mạng vẫn rõ ràng, Takauchi Keiko biết sau khi về nước bản thân sẽ đối mặt với những gì. Cả đời binh mã cùng khổ, mấy chục năm phiêu bạt xa xứ, đến lúc sắp cạn dầu vẫn hy vọng có thể chết trên đất cố hương.

Nhà nước Hồi giáo Iraq và Syria nổi dậy, chủ nghĩa cực đoan nhanh chóng lan rộng, lực lượng vũ trang chính quy như Tổ chức Giải phóng Palestine cũng sắp rút khỏi võ đài lịch sử.

Vì Sourin trải qua thuở thiếu thời lận đận long đong nên mẹ vẫn rất áy náy về cô, luôn cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của con gái. Song sau khi giao ra số tiền hoạt động ít ỏi cùng tất cả danh sách khuyết binh thiếu tướng, bà kiên cường bất giác nhỏ lệ.

“Nếu cách mạng bạo lực đã làm tổn thương đến tính mạng, người dân thà bị bóc lột nhẹ nhàng còn hơn. Nhưng bọn họ bị trói buộc tàn khốc như thế… chỉ vì bọn mẹ đã đến.”

Sourin thấy ánh lệ trong mắt mẹ, cũng thấy được sự bịn rịn trước thời đại của bà.

“Nếu để đồng bào chịu nhiều tổn thương như thế, mẹ thà về nước tiếp nhận chế tài của luật pháp còn hơn.” Bà thở dài, “Cuộc chiến của mẹ đã chấm dứt, còn con vẫn phải tiếp tục chiến đấu vì công lý.”

Cô quỳ gối xuống đất, tầm mắt ngang với mẹ ngồi trên xe lăn, im lặng gật đầu.

“Điều khiến mẹ đắc ý nhất cả đời này, trừ con ra thì chính là những năm tháng ở Trung Đông. Cát vàng mù mịt bay khắp đất trời, sóng vai chiến đấu với các đồng chí luôn có niềm vui không lời.”

Nhớ lại những chiến hữu cũ, trên mặt Takauchi Keiko nở nụ cười chúm chím: “Marugou Shuu thật thà, rất thích cười nói; Okamoto khá nghiêm túc, hay là đối tượng bị chọc cười nhất; Yasushi có đôi mắt cá chết, làm việc rất đáng tin… Nhưng cuối cùng, bọn mẹ đã làm ra chuyện khó được tha thứ.”

Tất cả những người này đều là anh hùng của Quân Cách mạng Nhật Bản, vì đấu tranh cho độc lập Palestine mà đã xả thân vì nghĩa, từ nhỏ Sourin đã nghe về chuyện của họ nên không thấy lạ lẫm gì.

“Mẹ biết con xem thường bọn mẹ, người Nhật Bản trước giờ luôn hèn yếu, Quân Cách mạng cũng thế. Cướp máy bay hay bắn phá không cảng, chiếm lĩnh đạt sứ quán hay làm kinh sợ ngư dân, từ đầu chí cuối đều không nhắm vào kẻ bốc lột, trái lại còn làm tổn thương người vô tội – bọn mẹ có tội.”

Takauchi Keiko nắm chặt tay con gái: “Nhưng khi nhân dân bị bốc lột liên tục, không còn sống tạm bợ được nữa, thì sẽ luôn có người nhớ đến bọn mẹ, nhớ đến cuộc chiến của bọn mẹ.”

“Sẽ không quên đâu ạ, và cũng không dám quên.” Sourin dịu dàng trấn an, “Cách mạng còn chưa thành thì không cho phép lười biếng an nhàn.”

“Con ơi, mẹ xin lỗi con…” Người mẹ sụt sùi cúi đầu khóc, “Nhưng, dù là gì, vẫn phải kiên trì tiếp.”

Cuối cùng, cô đưa mắt nhìn xe lăn được đẩy lên cầu thang bên sườn tàu, nhìn máy bay trực thăng tăng tốc cất cánh, dần dần biến thành chấm nhỏ trên bầu trời Việt Trung, cuối cùng mất dấu hoàn toàn.

Sourin cắn môi, đầu lưỡi nếm được mùi tanh như ý, thần trí cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Không được quên.

Không được từ bỏ.

Thế nên, xin hãy phấn chấn.

Nhạc giao hưởng cao vút như cơn gió lốc, dạ tiệc vẫn tiến hành như kế hoạch, trong cửa sổ vọng ra tiếng nói cười, không còn ai cảm thấy lúng túng vì chuyện ban nãy nữa.

Xuyên qua lớp kính sáng choang có thể thấy rõ mọi chuyện đang diễn ra trong phòng cách: chén đĩa bàn ghế được dọn đi, dạ vũ với phục trang lộng lẫy sắp mở màn, ngay cả Kim Seong Hee cũng được đỡ đến ghế ngồi trên cao, thờ ơ đối mặt với đông đảo khách khứa.

Rốt cuộc Sourin cũng leo tới bóng tối trong góc tường, nhờ có hàng rào hoa che giấu, cô khó khăn đứng vững trên mặt đất.

Mồ hôi đổ ròng ròng, dạ phục màu bạc như mới vớt lên từ nước, cô thở hổn hển liên tục, chỉ cảm thấy bắc thịt toàn thân đều đang run rẩy, ngay tới sức để thở cũng gần như tiêu biến.

Bình Nhưỡng vào cuối thu rất lạnh, gió bắc thổi qua sân cỏ rồi đến góc tường, nghiền nát chút ít độ ấm cuối cùng của cơ thể, cũng thổi khô bộ váy trên người.

Đối mặt với cái bóng lóe lên trong bóng tối, người lính phụ trách bảo vệ lập tức hoảng hồn, hét lên: “Đứng lại!”

Giày cao gót giẫm trên sàn lát đá cẩm thạch, phát ra âm thanh rõ ràng sắc nét. Cô gái mặc trang phục Trung Quốc đi đến, kiêu ngạo hỏi ngược lại: “Qui êtes-vous (anh là ai)?”

Nước Pháp và Triều Tiên không thiết lập quan hệ ngoại giao, nên dù bình thường binh lính có thể sử dụng tiếng Anh để trao đổi, thì khi động đến tiếng Pháp là lại lắp bắp không biết nói gì, lộ vẻ quê mùa.

Dùng tiếng Anh xen lẫn giọng Triều Tiên, anh ta khua tay khua chân cả buổi song vẫn không cách nào cho thấy được ý đồ, cuống tới nỗi mồ hôi đầy đầu, càng nói càng loạn.

May mà thư kí Hội Phụ nữ cũng có mặt ở cửa, thấy tình hình thế thì lập tức ra mặt giải vây, một mặt xác nhận thân phận tân khách của Sourin, giải thích sự việc xảy ra trong bữa tiệc, một mặt giục vệ binh đặt vũ khí xuống, tránh gây nên ảnh hưởng xấu.

Sourin khoát tay, vẻ mặt đầy sốt ruột, dùng tiếng Pháp nói mình là đại diện của Tổ chức Giải phóng Palestine, chỉ là lúc trước ra vườn hút một điếu thuốc, không ngờ tới lúc về lại bị chặn ngoài cửa.

Các nhân viên của Hội Phụ nữ đến từ Bộ Ngoại giao Triều Tiên, Họ đều là những sinh viên có trình độ cao tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Kim Nhật Thành, ít nhất có thể nói được hai ngoại ngữ. Với sự giúp đỡ của họ, các vệ binh nhanh chóng truy ra ngọn nguồn, để Sourin vào lại đại sảnh.

Dạ vũ đã bắt đầu, ban nhạc tấu lên giai điệu nhẹ nhàng và tươi sáng, thành công khơi dậy hứng thú của khách khứa.

Trong sàn nhảy, những phu nhân tiểu thư váy áo xúng xính nhẹ nhàng như những đóa hoa nở rộ khắp nơi, đẹp không tả xiết; ngoài sàn nhảy, các nhà ngoại giao xem nhẹ vệ binh xung quanh, tiệc tùng linh đình chuyện trò vui vẻ.

Đèn pha lê sáng ngời, rượu sâm panh nổi bọt, nam nam nữ nữ cẩm y ngọc bào, nhiều mùi nước hoa hòa lẫn vào nhau trong không khí, tất cả mọi thứ như một cơn sóng trào dâng không tiếng động.

Sourin không còn che giấu mình nữa mà sải bước đi vào giữa đám đông, nhiệt tình chuyện trò, nhanh chóng làm quen với mọi người.

Các nhà ngoại giao vô cùng nhiệt tình, bọn họ chú trọng phép tắc còn mạnh hơn sinh mạng. Dù không nhớ Sourin là ai, nhưng khi thấy đối phương có vẻ quen biết mình thì bọn họ lại đoán chừng nhất định là một người quen nào đó. Vậy là ngoài mặt cũng có qua có lại, khiến bầu không khí vô cùng tự nhiên, như thể những người bạn cũ đã quen biết nhiều năm.

Vũ khúc kết thúc, ban nhạc lại tấu vang kiệt tác “The Blue Danube”.

Đại sứ Nga đi đến, khoát tay một vòng trước ngực, lễ phép mời cô cùng khiêu vũ.

Sourin cầu còn chẳng được, mỉm cười vươn tay phải ra, tay trái đặt nhẹ lên vai đối phương, đôi chân như nước trượt vào sàn nhảy.

Dạ phục không dây để hở bả vai và cánh tay, càng nổi bật đôi mắt long lanh, cánh môi kiều diễm cong lên dễ dàng thu hút mọi sự chú ý.

Điệu vanxơ có tiết tấu nhanh, như một cây roi vô hình thúc đẩy các vũ công bắt nhịp theo.

Sourin chẳng chút hốt hoảng, nhẹ nhàng xê dịch, xoay tròn, nhảy lên, mỗi một ánh mắt hay động tác đều vô cùng mượt mà phối hợp với bạn nhảy.

Vị đại sứ đã vào tuổi trung niên, tuy cơ thể không đủ nhanh nhẹn song vẫn hổn hển đuổi theo nhịp bước, thở dài liên tục: “с удовольствием! (Tuyệt quá!)”

Kết thúc khúc nhạc này, hai người cúi chào nhau, sau đó Sourin nhanh chóng nghênh đón bạn nhảy thứ hai, thứ ba.

Suốt buổi dạ vũ, cô không hề nghỉ ngơi lúc nào, trừ giữa chừng đi vệ sinh một lần thì gần như nhảy từ đầu đến đuôi. Vệ binh ngoài đại sảnh rời đi rồi lại trở lại, không một ai chú ý. Giai điệu tao nhã, bước nhảy vui vẻ, để các vị khách hoàn toàn quên đi phiền não, hết lòng tận hưởng cái đẹp của màn đêm.

Cho đến khi các vệ binh rút lui lần nữa, mới có người phát hiện Kim Seong Hee đã vắng mặt.

Ngoài đại sảnh truyền đến tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng chó đặc vụ sủa inh ỏi, các vị khách trố mắt nhìn nhau, ngay đến dàn nhạc cũng dần dừng lại.

Sourin xoay nốt vòng cuối cùng, đang định thúc giục bạn nhảy thì bả vai bị túm chặt. Sức mạnh trên đôi tay lớn đến thế, tới nỗi cô hoài nghi rằng mình sẽ bị bóp gãy cổ bất cứ lúc nào.

“Người đâu rồi?!”

Giọng Lee Jung Ho cực thấp, hơi thở lạnh lùng như rắn, phả lên cổ kích thích nổi da gà
Bình Luận (0)
Comment