Đoàn tàu lúc đi lúc dừng, tốc độ không vượt quá 40 km, cuối cùng thuận lợi đến được thành phố Rason.
Nhưng bọn họ không đến bến tàu Đông Hải, mà sau khi đổi đường ray nghỉ ngơi, lại chậm rãi chạy đến sòng bạc quốc tế do người Hồng Kông kinh doanh.
Khác với quốc lộ có trạm gác dọc đường, đường sắt Triều Tiên do chính phủ quản lý, mọi chuyến đi đều tiến hành theo kế hoạch, nên dọc đường không gặp canh phòng nghiêm ngặt.
Cũng vì nguyên nhân đó nên đoàn tàu cũ nát này mới có thể thuận lợi đi suốt một đường, lúc dừng lại ở khu dỡ hàng sau sòng bạc, bảo vệ trực đêm trợn mắt há mồm, hoàn toàn chẳng biết phải làm gì.
Nhưng đám người Jang Young Soo đã có chuẩn bị mà đến.
Nhân viên nhảy xuống từ đầu tàu, nhanh chóng mở hết các cửa toa ra, các “hành khách” đã đợi mấy tiếng trong không gian bịt kín, nhân cơ hội này rối rít bò ra. Mấy ngàn kiều dân gầy trơ xương ùa ra như lũ, nhanh chóng chiếm cứ khu đất trống, lao thẳng vào sòng bạc.
Lúc này bảo vệ mới nhấn còi báo động, nhưng vẫn không kịp.
Kiều dân mặc áo quần rách nát, ánh mắt vô hồn trống rỗng, không còn sức lực để đi bộ, chỉ một mực nghe theo dục vọng của bản thân, tiến lại nơi ấm áp có ánh sáng.
Khu dỡ hàng nằm kề sòng bạc, dù có cài đặt khóa điện tử tiên tiến tới mấy thì cũng không địch lại bạo lực, cánh cửa nhanh chóng bị mở toang ra.
Đói bụng, mệt nhọc, giá rét, hốt hoảng, nóng ruột, sợ hãi, bọn họ như những âm hồn vô thanh, tỏa ra mùi vị mục nát nồng nặc, khiến cả đại sảnh phòng bạc nguy nga lộng lẫy chấn động vô cùng. Quan trọng hơn cả, nơi này còn có bánh kem, rượu ngon, trái cây tươi rói…
Đồ ăn đa dạng cùng số lượng phong phú đã vượt quá tưởng tượng của người Triều Tiên bình thường, huống hồ là với ác quỷ.
Sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, đám kiều dân bất chấp lễ phép tôn nghiêm, xông thẳng lên trước như châu chấu, điên cuồng cướp đoạt mọi đồ ăn trước mắt.
Người xông lên đầu tiên vơ lấy cái mâm, vô số bàn tay duỗi ra, khô ráp, nhão nhoét, lạnh, nóng, nhét thẳng vào miệng; thưởng thức, nhai nuốt đều bị tỉnh lược, đồ ăn mỹ vị rơi thẳng vào lỗ đen mãi không lấp đầy, không cách nào làm người ta thỏa mãn; người phía sau thì bỏ lổm ngổm trên sàn, liều mạng liếm láp cặn bã đồ ăn, phát ra tiếng rên như động vật.
Mọi vị khách và nhân viên phục vụ trong sòng bạc đều bị dọa sợ, trơ mắt nhìn đại sảnh bị đám người có vẻ không phải là người mình xâm chiếm.
Một bên là khách đánh bạc cao quý sang trọng, một bên là âm hôn bò ra từ địa ngục, đèn chùm chiếu xuống, phơi bày tình cảnh kỳ quái, trông như một chuyện ngụ ngôn về sự hủy diệt của tuyệt vọng.
Nhân viên phục vụ mang quốc tịch Triều Tiên hoàn hồn đầu tiên – vì xử lý các công việc bên ngoài lâu dài nên cần dốc sức bảo vệ hình tượng quốc gia – bọn họ biết rõ, những người này tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây vào lúc này.
Tay nắm tay, vai kề vai, nhân viên trong sòng bạc tự giác tạo thành một bức tường người chặn trước mặt những vị khách nước ngoài, toan xua đuổi đám đông kiều dân.
Nhưng bọn họ vẫn không ngừng ùa vào từ cửa sau, giá rét và đói bụng đủ tấn công mọi chống cự.
Dù các nhân viên bảo vệ có súng và có đạn thật thì bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay. Đối mặt với con bạc ăn gian, cùng lắm bọn họ cũng chỉ dọa nạt chứ hiếm khi hành hung giết người, huống hồ dân tỵ nạn này còn tay không tấc sắt, dù là ai cũng không dám bóp cò.
Nhưng đối phương đã đưa ra quyết định thay họ.
So với hồi ức cực khổ trong trại tị nạn, thì cảnh xa hoa đồi truỵ trước mắt cũng chẳng khác gì tội ác. Thấy những vị khách quần áo hoa lệ, coi mình như đồng bào dã thú, cõi lòng đã chết lặng của kiều dân lại bắt đầu nhói đau, kích động vốn chỉ muốn lấp đầy bụng dần hóa thành ghen tị, tức giận và sực tỉnh.
Lời của Jang Young Soo vang vọng bên tai, hành động hay phản động? Sinh tồn hay diệt vong? Thật ra không cần nghĩ cũng có thể đưa ra lựa chọn.
Càng ngày càng có nhiều kiều dân hơn, hòng xông phá bức tường người, muốn xông vào bếp tìm đồ ăn hoặc cướp giật quần áo trên người khách khứa. Một đôi tay khô quắt vơ qua vơ lại rồi túm chặt lấy, làm người ta sợ hãi khiếp đảm. Không biết là ai đã mất kiên nhẫn, đợi đến khi phát súng đầu tiên vang lên thì đại sảnh đã rơi vào cảnh vô cùng hỗn độn.
Nhìn mà phát hoảng̣, phá vỡ bình tĩnh lảo đảo chực ngã.
Trong không gian khép kín, mùi thuốc nổ gắt mũi ngập tràn, máu tươi như dòng nước lênh láng trên sàn nhà lát đá hoa cương, đám đông kích động la hét, tân khách kinh hoàng chạy trốn tán loạn.
Nhân viên sòng bạc còn đang định duy trì trật tự, cuối cùng lại bị sóng người xô đẩy không làm được gì.
Đợi đến khi Sourin hộ tống Jang Young Soo tiến vào, mâu thuẫn đã chấm dứt.
Bàn ghế đồ đạc đổ vỡ, sòng bạc xa hoa nay đã biến thành địa ngục nhân gian: kiều dân, khách đánh bạc và cả nhân viên chen chúc một chỗ; máu tươi, thịt nát và bộ phận nội tạng bị giẫm nát, không thể nhận ra cái nào của ai.
Tử thần giang rộng đôi cánh trên đỉnh đầu, công bằng dùng lưỡi hái gặt từng tấc hô hấp.
Phòng khách trên lầu không ngừng vag lên tiếng hét đinh tai nhức óc, đám kiều dân mắt đỏ ngầu nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm của cải có thể vơ vét khắp nơi, như một bầy sói khát máu duỗi dài nanh vuốt.
Đưa tay bịt mũi lại, Jang Young Soo thấp giọng nói: “Lái xe tải đến đây.”
Thư ký bị cảnh tượng đẫm máu trước mắt làm cho chấn động, gập người nôn mửa liên tục, nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức xoay người chạy ra khỏi đại sảnh.
Jang Young Soo bĩu môi khinh thường, nghiêng đầu nhìn Sourin: “Có sợ không?”
“Lúc đầu thì có, nhưng quen rồi thì không.”
Cô vừa đáp vừa giữ cảnh giác, dùng chân đá văng một thi thể co giật, loại bỏ mọi chướng ngại dọc trên đường đi.
“… Cháu thật không giống mẹ chút nào.” Jang Young Soo cảm khái, “Takauchi Keiko là một Yamato nadeshiko* điển hình, nếu không phải bị thời đại đẩy lên đấu trường lịch sử thì ắt hẳn đã bình an sống hết đời.”
(*Từng chú thích, cụm từ này chỉ người phụ nữ xinh đẹp lí tưởng, giỏi việc nội trợ.)Đây là lần đầu tiên ông ta chủ động nhắc đến Takauchi Keiko, rõ ràng đang nhắc đến người khác, nhưng lại như đánh giá về mình.
Sourin cười nhạt: “Bà ấy có thể sống được đến bây giờ cũng là một kỳ tích rồi.”
Jang Young Soo chân thành nói: “Đừng xem thường mẹ cháu. Loạn thế cầu sinh, đàn bà lệ thuộc vào đàn ông là lẽ hiển nhiên.”
“Có ghi công, thì có trách nhiệm.” Cô nghĩ ngợi rồi bổ sung, “Dù chỉ là theo đuổi chính trị thì cũng phải trả cái giá tương đương.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói, Jang Young Soo cam kết: “Yên tâm đi, ta sẽ không để cháu và lính Mamluk chết uổng công.”
Sourin nhún vai như thể thế nào cũng được: “Phía Nga đã hứa sẽ che chở chính trị, dĩ nhiên cháu và Anton sẽ nghĩ đủ cách bảo vệ chú an toàn.”
“Đừng có ngây thơ như thế.” Người đàn ông tăng nhịp bước, “Kim Seong Hee đã chết, ta ở Triều Tiên không đáng giá một đồng, không ai sẽ che chở một phế vật cả.”
Trong lúc nói, cả hai đã đi đến phòng giám sát bên ngoài đại sảnh – đây là trung tâm an ninh với hàng chục thiết bị đầu cuối máy tính, camera gắn trên tường hiển thị mọi ngõ ngách trong sòng bạc và khách sạn.
Jang Young Soo nắm rõ bố trí ở sòng bạc, ngay đến động tác kết nối micro cũng rất thành thạo. Ông ta hắng giọng, quả quyết đưa ra chỉ thị: “Hỡi đồng bào, những đồng bào thân ái của tôi…”
Trong ống kính camera, xe tải đã được dỡ ra khỏi đoàn tàu, chặn lại cửa sau đại sảnh nối liền với khu dỡ hàng. Thư ký giật tấm bạt che thùng xe ra, để lộ vũ khí đạn dược chất đầy xe.
Dù Sourin đã có suy đoán từ trước, song vẫn bị hình ảnh trước mắt làm rúng động.
Súng tiểu liên chiến thuật, ống phóng tên lửa RPG, pháo cối, súng máy hạng nặng M60, còn cả vô số quả lựu đạn bỏ túi, thuốc nổ dẻo và đạn nổ mạnh có chất dẻo. Dù đều là vũ khí cá nhân, sử dụng đơn giản và không có lực uy hiếp lớn, nhưng mấu chốt là, dù là hỏa lực chống bọc thép thì những trang bị này cũng đủ để lật đổ một lữ đoàn xe tăng.
Sòng bạc nằm sâu trong núi, hai mặt tiếp núi một mặt hướng ra biển, con đường duy nhất thông với bên ngoài lại không quá rộng, còn phải đi cùng đường sắt. Nếu Đảng Lao động định tấn công mạnh thì ắt phải trả cái giá rất đắt.
Mà dĩ nhiên đây không phải là át chủ bài duy nhất của Jang Young Soo.
Dưới mệnh lệnh của ông ta, kiều dân lục soát mọi xó xỉnh trong sòng bạc, kiểm soát mọi vị khách ở nơi đây, trói tay trói chân, ngoài những người chết la liệt ra thì đảm bảo không có một con cá nào lọt lưới.
Ngay sau đó, các con tin tay chân nối nhau, bị ép đứng thành một chuỗi dài, chặn lại cửa chính đại sảnh, trở thành “lá chắn thịt người” thật sự.
Kiều dân đã ăn no nê, lại nhận đủ vũ khí đạn dược trên xe tải, dù không có kinh nghiệm tác chiến nhưng người nào người nấy đều rất hưng phấn, tin chắc mình sẽ sớm ngày trở về Nhật Bản.
“Bến cảng đã được tăng cường cảnh giới, tuy chúng ta không thể trực tiếp ra biển, nhưng tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói!” Bài phát biểu khẳng khái hào hùng vẫn tiếp diễn, Jang Young Soo kích động mọi người, “Chính nghĩa đứng về phía chúng ta! Tất cả mọi người đều sẽ thấy được quyết tâm và ý chí của chúng ta! Chúng ta cần phải thông qua mạng lưới, để toàn thế giới biết được chuyện gì đang xảy ra ở đây!”
Sourin biết đã đến thời điểm hệ thống Argus thu hoạch – sòng bạc là nơi thương nhân nước ngoài đầu tư, đường dây internet không bị kiểm soát, có thể trực tiếp vào deep web.
Nhận được chỉ thị của Jang Young Soo, cô không thể không cầm điện thoại lên, bấm gọi đường dây riêng của Im Dong Kwon đang ở Bình Nhưỡng.
Gần như trong nháy mắt có chuông đổ thì cuộc gọi lập tức được kết nối, thời gian đã gần rạng sáng, nhưng giọng nam ở đầu dây lại vô cùng tỉnh táo: “Alo.”
“Tôi Sourin đây,” Cô chủ động giới thiệu, “Có thể khởi động hệ thống Argus rồi.”
Lời này dù bị Jang Young Soo nghe thấy thì cũng không tìm ra được bất cứ sơ hở nào.
Im Dong Kwon biết mà vẫn còn hỏi: “Mã khóa là gì?”
Hai người họ đã một mình chiến đấu ở Triều Tiên hơn một năm, đã sớm thành lập được tin tưởng tuyệt đối, lúc hành động chẳng cần đến ám hiệu. Im Dong Kwon hỏi câu này, chứng tỏ anh ta cũng phát hiện ra lần này dùng điện thoại hạ chỉ thị quá mức đột ngột – hoặc có thể, phía Bình Nhưỡng đã có hành động.
Nghĩ đến đây, Sourin hắng giọng: “Bên cạnh căn hộ của tôi, có cánh cửa màu xám, mở ra là có thể tìm được.”
Từng là hàng xóm của cô, lại có đôi mắt màu xám khiến người khó quên, Sourin cho rằng mình đã biểu đạt quá rõ, đủ để đối phương biết nên tin ai.