Người đăng: Jimmybuck252004
“Xin chào khách quan, cho hỏi ngài muốn mua gì à?”
Lưu Chính Minh vừa mới bước vào của hàng thì có một tên phục vụ ngay lập tức đi ra chào hỏi.
“Lẽ nào ở chỗ này cửa hàng nào cũng như vậy ư? Phục vụ lúc nào cũng niềm nở như vậy, xem ra Đan tông và Dược tông đều bận tâm nhiều đến mua bán rồi.” Lưu Chính Minh nghĩ thầm.
Sự thực thì cũng gần với suy nghĩ của Lưu Chính Minh, Đan Tông, Khí Tông và Dược tông có rất nhiều tài nguyên đều là tới từ công việc mua bán. Dù sao thì việc chi trả cho rất nhiều công việc luyện đan hay tìm thuốc tiêu tốn rất nhiều Đấu tệ. Đây là lí do 3 tông phái này chỉ có số lượng tài sản khủng bố, nhưng số tiền có thể điều động vì thường không có mấy, cũng đơn giản là số tiền phải chi cho những lần thử đan hay thử vũ khí thất bại.
Trong lục tông, Đan tông cùng Dược tông luôn luôn đi cùng với nhau, trái lại Khí tông và Ám tông lại tự thành một tổ, chỉ có Kiếm tông và Đao tông mạnh mẽ nhất, tự tách ra thành một tổ riêng. Tuy các tông không có tử thù, nhưng việc cạnh tranh thường thì sẽ rất dễ xảy ra, đặc biệt là Kiếm tông cùng Đao tông.
“Được rồi, cho hỏi nơi đây có những loại dược hiệu này không?” Vừa nói Lưu Chính Minh vừa đưa ra một tờ giấy. Đây chính là tông hợp đan phương của hệ thống, nhưng tất nhiên là Lưu Chính Minh đã làm đảo lộn về số lượng rồi, thậm chí còn thêm một số loại dược hiệu khác nữa.
Tên phục vụ nhận lấy tờ giấy đôi mắt mở to:
“Huyền liên tam thảo, quyện mạch tam liên, thanh hoa viên thảo.... toàn dược liệu tam tinh?” Phục vụ nét mặt kinh hãi:” Đã thế số lượng lại cũng lớn nha, mỗi loại gần nghìn gốc?”
Ngay sau đó hắn ôm quyền đối Lưu Chính Minh:
“Xin khách quan thứ lỗi là số lượng này ta không thể làm chủ được, chỉ có quản lý ra mặt thì mới được, mong khách quan xin chờ trong giây lát.” Nói xong hắn mời Lưu Chính Minh vào trong phòng chờ, rồi tức tốc đi tìm quản lý.
Lưu Chính Minh gật đầu một cái, rồi bước ngay vào trong phòng chờ tiếp khách. Đặt mông xuống ghế, để chân phải lên cổ chân trái, hắn lấy ra một ly rượu từ trong giới chỉ, uống một ngụm.
Phục vụ tốc độ làm việc cũng không chậm, chỉ trong 5 phút sau, một người trung niên gầy gò bước đến. Hắn xá một quyền hỏi:
“Tại hạ Trương Minh, xin hỏi tính danh khách quan?”
“Lưu Chính Minh .”
“Ồ vậy ta xin mạn phép gọi khách quan là Lưu công tử, ngài cứ gọi ta là Trương quản lý là được.”
“Được thôi Trương quản lý.” Lưu Chính Minh cười.
Hai người khác sáo vài câu, rồi sau đó Trương quản lý ngay lập tức vào vấn đề chính.
“Lưu công tử, cho ta hỏi là ngài muốn mua hết số lượng dược liệu này?”
“Sao, hàng không đủ sao?” Lưu Chính Minh nhướng mày.
“Không phải là hàng không đủ mà số tiền này cũng khá lớn, không biết ngài định trả tại đây hay khi nào?” Trương quản lý hỏi.
“Ừm, tốt nhất là trả tại đây luôn, dù sao cũng là tiền trao cháo múc mà.” Lưu Chính Minh cười nói.
“Được, người đâu, mang ra đây những gì viết trong tờ giấy này.” Trương quản lý phất tay một cái, lập tức có tên phục vụ đón lấy, chạy ngay vào trong kho.
Chỉ vài phút sau, thấy hắn quay lại, trên tay lại nhiều vài cái giới chỉ. Trương quản lý đang định đón lấy, thì thấy tên phục vụ nói:
“Thưa đại nhân, trong đây có gần như tất cả các loại dược liệu mà Lưu công tử cần, chỉ thiếu đúng một loại.”
Trương quản lý hơi sững sờ, hỏi:
“Loại nào? Ta thấy là trong tiệm đâu có loại nào thiếu đâu?”
Tên phục vụ trả lời:
“Vốn là không có loại nào thiếu thưa ngài, nhưng mà Thanh hoa viên thảo đã bị một người mua hết rồi.”
“Ai?”
“Thiếu gia Lệ gia, Lệ Hàn.”
Nghe tới cái tên này thì sắc mặt của Trương quản lý nhất thời hơi cau mày lại. Hắn quay sang Lưu Chính Minh, hỏi:
“Lưu công tử, Thanh hoa viên thảo đã bị mua hết rồi, nếu không thì chúng ta bồi thường ngài bằng cách khác xem nào, ta chỉ lấy giá 90% thôi.”
Nghe vậy thì Lưu Chính Minh suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu.
Thấy vậy thì Trương quản lý mừng rỡ, dù sao cho dù có giảm giá 10% bọn hắn cũng vẫn được lại khá nhiều, chủ yếu là từ số lượng khổng lồ này.
Thanh toán xong tiền, Lưu Chính Minh thu hết giới chỉ vào trong giới chỉ của mình, dù sao thì chân muỗi cũng là tiền, tuy rằng giới chỉ loại chỉ có vài m thế này có giá cũng tầm vài nghìn Đấu tệ, lại không thu được người sống, nhưng cũng sẽ đến lúc có giá trị.
Thấy Lưu Chính Minh thu hết vào xong, vẻ mặt của Trương quản lý cũng hơi đen lại, dù sao cửa hàng hắn cũng không có nhiều giới chỉ, nhưng người ta đã thu vào thì cũng đành thôi. Đầy vẻ tiếc nuối, hắn dẫn Lưu Chính Minh ra cửa.
“Lưu công tử, do lần này số tiền ngài mua vượt quá 50 vạn Đấu tệ, thế nên ngài sẽ nhận được một cái thẻ bài cấp Bạc.”
“Ồ, thẻ cấp Bạc, để làm gì?” Lưu Chính Minh tò mò.
“Hình như ngài chưa bao giờ tới chuỗi cửa hàng này mua đồ?” Trương quản lý ngạc nhiên.
“Chưa, đây là lần đầu tiên ta tự mình ra mua đồ.” Lưu Chính Minh thành thật đáp.
Trương quản lý nghe vậy cũng không hỏi nhiều, cho rằng Lưu Chính Minh là một thiếu gia một gia tộc nào đó, lúc nào cần gì thì cứ việc đi bảo hạ nhân lấy là được, không biết cái này cũng là bình thường, dù sao thì không phải ai cũng có thể xuất ra hơn 60 vạn Đấu tệ ung dung như thế. Nghĩ vậy, hắn bèn cười nói:
“Nếu công tử ngài không biết thì để ta xin mạn phép nói cho ngài vậy. Chế độ
của cửa hàng rất minh bạch. Ngài cũng biết ngoài lục tông, và các môn phai bên
ngoài ra, bên ngoài cũng có rất nhiều thế lực thương nghiệp. Để thống nhất mua
bán, chúng ta định ra một chế độ:
Khi ngài mua một đơn hàng tại một của hàng nào đấy, coi như thuộc ta Dược tông
chẳng hạn, nếu đơn hàng giá trị vượt quá 10 vạn, ngài sẽ được một thẻ cấp
Đồng, có thể nhận ưu đãi giảm giá 1%. Sau đó là:
+ 50 vạn: Bạc: 2%
+100 vạn: Vàng: 5%
+500 vạn: Bạch kim : 10%
+1000 vạn: Kim cương: 12%
+5000 vạn: Bảo ngọc: 15%
Cuối cùng là Chí tôn cấp: 20%. Thẻ bài Chí tôn cấp hoàn toàn không thể mua, nó
phải dựa vào quan hệ của ngài đối với Dược tông, hoặc đơn giản là minh hưu của
Dược tông. Đến cả đệ tử trong tông mà muốn mua thì đều dựa vào chức vụ thôi:
Tạp dịch đệ tử: Đồng, ngoại môn để tử: Bạc, nội môn đệ tử: Vàng, ngoại môn
trưởng lão: Vàng, khách khanh trưởng lão hoặc nội môn trưởng lão: Bạch kim,
thân truyền đệ tử: Kim cương, thủ tịch đệ tử hoặc tông chủ: Bảo ngọc, thái
thượng trưởng lão: Chí tôn.”
Lưu Chính Minh hơi giật mình. Thế này là quá quy củ rồi, thế quái jaof thành giống một tổ chức kinh tế đa cấp vậy.
Trương quản lý nói xong, tay giơ ra tấm thẻ Bạc cấp, nói:
“Đây là thẻ của công tử, mong lần sau công tử đến đây nhiều hơn.”
Lưu Chính Minh nhận lấy tấm thẻ, chỉ gật đầu cái, xá quyền chào Trương quản lý, thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất. Nhìn lấy Lưu Chính Minh đã đi xa, lúc này Trương quản lý mới đứng dựa vào của,suy nghĩ:
“Lệ gia, Thạch gia, Đổng gia, rốt cuộc các ngươi đang nghĩ gì? Tung ra thông tin di tích vừa tìm thấy ngay tại khi tất cả các thế lực đi nơi ấy, lại còn cố mua thật nhiều Thanh hoa viên thảo. Để làm gì đây?” Nghĩ đến đây hắn thở dài một hơi: “ Tương Liên thành sắp có biến rồi. Chỉ mong phân đà này còn giữ được.” Suy nghĩ xong hắn lại đi ngay vào, vẻ mặt lại tươi cười như chưa có gì xảy ra.
Tại nhà trọ, Lưu Chính Minh đang ngồi bên bàn, đôi mắt trắng dã, nhìn thnagwr vào tường. Bên cạnh hắn là Càn Minh Nguyệt, trong tay nàng đang ôm một con khỉ trắng nhỏ, nhìn phá lệ đáng yêu. Thì ra khi mà Lưu Chính Minh về hắn gọi nàng ra, kể lại hết những gì xảy ra hôm nay.
Nàng trố mắt lên không tin được tên này, hắn mới đi bao lâu? Chắc được vài canh giờ, vậy mà đã kiếm được gần 20 vạn Đấu tệ, một con khế ước thú Đấu Linh, đã thế loại còn thuộc loại hiếm. Hắn cũng không có giấu diếm nàng về Bạch Kim Kim, chỉ là cố miêu tả là chủng tộc rất hiếm thôi, cũng không mất thời gian giải thích về Toàn vũ trụ.
“Ngươi nói gì đi chứ, chẳng lẽ tu luyện Bạch nhãn thuật là phải nhìn vào tường a?” Càn Minh Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Hắn đáp lại. Hắn không sợ bị lộ tẩy vì thật sự là tại nơi đây gần như có thể chắc chắn là không có tay nào của tộc Hyuga cả. Hơn nữa là hắn cũng không thể nói cho nàng về công dụng x quang của Bạch nhãn, chỉ bảo rằng là tăng tầm nhìn thôi, không chắc theo tính khí nàng thì lại nhìn hắn như một tên biến thái mất..
Hắn liếc nhìn một chút về cơ thể hoàn mỹ của nàng, cái đồi núi ấy, cái vùng bí ẩn đấy. Thôi được rồi, hắn tự nhận là có chút biến thái thật, nhưng có sao đâu, Càn Minh Nguyệt đã chú định là của hắn rồi, có thể nàng vẫn chưa biết điều đó, hắn chắc chắn sẽ không để ai cướp nàng khỏi hắn. Còn về tại sao hắn không muốn dùng [ Thân nô ấn] ? Chỉ đơn giản là hắn không muốn được thân xác nàng thôi, hắn còn muốn cả tâm nàng nữa. Hơn nữa nàng cũng là nhân vật chính, nếu lỡ xâm phạm nàng rồi lại bị khí vận hay cái được gọi là ‘nhân vật chính quang hàn’ sẽ xuất hiện, lúc đấy hắn đi đâu tìm ai khóc? Cho nên nói vạn sự tuỳ duyên thôi, nếu nàng chưa muốn, hắn cũng không cưỡng cầu.
Hệ thống ngồi thấy Lưu Chính Minh nghĩ vậy thì dở khóc dở cười, rốt cuộc tên này mặc dù yêu nghiệt thế nào thì vẫn chỉ là một thiếu niên khí huyết cương dương mà thôi, vẫn là trai tơ nha. Nhưng mà hắn lại có thể hiểu được vạn sự tuỳ duyên là vô cùng bất ngờ. Phải biết là đây là một loại cảm ngộ, thực sự ảnh hưởng rất nhiều tới tâm cảnh, điều này làm cho hệ thống càng cảm thấy hiếu kỳ hơn với cái người tên Lưu Minh Kiệt đó, làm sao có thể dạy được một tên nhóc mới 18 tuổi như này..
“Được rồi, xong! Không ngoài ta dự định.” Lưu Chính Minh nhắm mắt lại, lại mở ra thì đôi mắt đã quay lại trạng thái đen như bình thường.
“Cái gì xong?” Càn Minh Nguyệt hỏi.
“Bình tĩnh, ta cần một chút xác thực.” Nói xong Lưu Chính Minh câu thông hệ thống.
“Tiện Tiện, ngươi biết những dược phương nào phối được với Thanh hoa viên thảo không?”
“Dược phương á, nhiều lắm, kí chủ cần loại nào?” Hệ thống tò mò, hỏi.
“Tại trên Đấu Thiên đại lục đã có những loại phối dược nào được công nhận?” Lưu Chính Minh hỏi lại.
“Đinh! Ký chủ đã hỏi đến vấn đề liên quan đến thông tin sở hữu của Đấu Thiên đại lục, yêu cầu chi trả 1000 HTT.”
“Cái này mà cũng phải chi trả?” Lưu Chính Minh ngạc nhiên.
“Đương nhiên!” Thanh âm của hệ thống nói:” Đây là liên quan đến thông tin ảnh hưởng của vị diện này rồi.”
“Được, chi trả 1000 HTT.” Lưu Chính Minh cũng không phản ứng lớn lắm, 1000 HTT thôi, có là bao nhiêu? Hắn chỉ cần một vụ đi săn đã kiếm lại gấp mấy lần thế này rồi.
“Tích tích, trải qua hệ thống tra được, tại Đấu Thiên đại lục chỉ có 2 loại phối dược phương, phân biệt là...”
Nghe xong hệ thống nói, Lưu Chính Minh cười mỉm, nói:” Biết ngay mà.”