Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 26

Tin tuyển dụng của La Phong vừa phát thì ứng cử viên gửi CV về như vũ bão.

Nguyên nhân không phải từ cậu, chỉ riêng việc dùng tiền dương gian để lĩnh lương thực sự quá dụ người... khụ, dụ quỷ.

Khi xã hội càng phát triển và nhiều tập tục xưa bị bài trừ đi ít nhiều thì âm hồn khi chờ đầu thai không còn được nhiều đồ cúng như xưa, thức ăn là một chuyện, giống như Khang Tấn chú trọng về sự thời thượng (?), có lúc đợi đến khi đầu thai cũng không chờ nổi một bộ quần áo mới, quỷ bây giờ xem ra cũng sống không dễ dàng.

Mà nếu bọn họ có thể dựa vào bản thân kiếm được tiền lại thêm La Phong cung cấp phục vụ cúng tế nữa thì có thể thoát khỏi kiếp ăn vất vưởng ngoài đường, được ăn no mặc ấm.

Đặc biệt hơn La Phong còn là xí nghiệp cõi âm duy nhất, một khi nhận việc được vào biên chế địa phủ thì có thể hưởng được nhiều phúc lợi, đó tuyệt đối là giấc mộng của mỗi con quỷ.

Trong một đêm, trưởng phòng nhân sự Lục Linh Tê nhận được tới hàng chục ngàn CV, còn có rất nhiều tin nhắn xin tư vấn gào khóc thảm thiết dẫn tới máy chủ La Phong bị lag.

[Tuy mặt tui hơi xanh lè nhưng tui có thể dùng phấn nền! Chỉ cần các anh cho tui cơ hội, tui có thể tự mình học hỏi thành beauty blogger!!!]

[Lạy chú đi qua lạy cô đi lại, có cần học sinh tiểu học không ạ??? Con muốn kiếm tiền để mua máy chơi game!]

[Có ngũ hiểm nhất kim không? Có được ưu tiên đầu thai không?]

[Mấy người đang kỳ thị quỷ! Tuy tử trạng của tui rất thảm nhưng tui có một tâm hồn xinh đẹp mỹ miều, mấy người không thể cướp đoạt cơ hội nhận được việc làm của tui!]

[Nếu người phỏng vấn muốn quy tắc ngầm: Tôi có thể!]

Đương nhiên cũng có quỷ không hề bị lay động:

[Vất vả lắm mới được chết, tuyệt đối không đi làm nữa!!!]

[Dù sao đói cũng không chết, không nhận việc nữa!]

...

Lục Linh Tê chỉ làm mỗi việc sàng lọc CV thôi mà bận đến mức rối bù đầu, Dụ Tranh Độ thấy thế thì cho cô một kiến nghị nhỏ: "Cô có thể dùng thử cách của dương gian xem sao?"

Lục Linh Tê tò mò nhìn cậu: "Cách gì?"

Dụ Tranh Độ: "Các doanh nghiệp ở dương gian sau khi nhận được CV sẽ sử dụng phương pháp "nhân phẩm" trong truyền thuyết để lọc, trực tiếp đánh rớt một nửa số CV, nhân phẩm không tốt thì không được nhận."

Lục Linh Tê tròn mắt: "...Còn có cách này sao?"

Dụ Tranh Độ: "Đúng là có... Nhưng mà cuối cùng nửa được lấy vớ va vớ vẩn quá nên lại lôi đống CV trong thùng rác lấy về."

Lục Linh Tê sầu muộn: "...Này cũng quá mệt rồi." Đây không phải giống như lúc mình tuyển lập trình viên sao?

Cô đau khổ nhìn Dụ Tranh Độ: "Tôi không muốn tốn thời gian nhiều như thế, tôi sợ tôi sắp phải nhờ cậu giúp tôi mua một bộ tóc giả..."

Dụ Tranh Độ cười to, an ủi cô: "Không cần lo lắng như vậy, tôi sẽ viết cho cô một chương trình để lọc CV."

Lục Linh Tê vui mừng: "Có thật không?"

Dụ Tranh Độ gật đầu, chương trình lọc CV rất đơn giản, cậu dùng thời gian rất nhanh đã làm xong. Lục Linh Tê chỉ cần thêm các điều kiện cần thì có thể tự động loại bỏ các CV không thích hợp như tuổi tác quá lớn hoặc quá nhỏ, tử trạng không phù hợp,... không chỉ vậy mà còn có thể chọn ra đối tượng ưu tiên để phỏng vấn ví dụ như khi còn sống đã có kinh nghiệm làm công việc tương tự.

Lượng công việc của Lục Linh Tê quả nhiên đã giảm đi rất nhiều, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói: "Quả nhiên công ty vẫn cần có một lập trình viên mà."

Dụ Tranh Độ nói: "Công ty không chỉ cần có lập trình viên mà còn cần một quản lý sản phẩm. Tôi đề nghị công ty tuyển một Quản lý sản phẩm Internet* chuyên nghiệp."

(Internet Product Manager: Kỳ thực tui không biết Việt Nam có chức vụ này không nhưng bên Trung có. Là người chịu trách nhiệm lập kế hoạch, quảng bá và sự phát triển của các sản phẩm Internet.)

Mặt Lục Linh Tê lại đau khổ: "Nhưng nếu tuyển thì phải tuyển từ dương gian đó."

Chức vị này khá giống lập trình viên, là ngành nghề phát sinh từ Internet, mà Internet bắt đầu trở nên phổ biến trong nước chỉ khoảng hai mươi mấy năm gần đây, người làm nghề này lâu năm nhất cũng chỉ mới đang tuổi tráng niên, ngoại trừ người bị đột tử thì cõi âm chẳng có bao nhiêu nhân tài, mà quỷ hồn đột tử đã ít, phần lớn người chết rồi đều không thích công việc này, Thương Khuyết lại còn không thích kiếm người bị hói đầu...

Đó cũng là lý do tại sao mà công ty không thể không nhận Dụ Tranh Độ.

Dụ Tranh Độ nhìn cô, đặc biệt nghiêm túc nói: "Nếu cô tuyển được người làm thì rất có khả năng trong hệ thống Sinh Tử sẽ nhìn thấy được gói quà đầu thai..."

Trí tưởng tượng của anh sếp đẹp trai của chúng ta chưa bao giờ làm cậu thất vọng.

Lục Linh Tê: "...???"

Dụ Tranh Độ gật đầu, mặt kiểu cô hiểu mà: "Bên trong gói quà là: Sau khi đầu thai có cơ hội được chơi xổ số, giải đặc biệt là cả đời khỏe mạnh sẽ không xảy ra bệnh tật, hoặc trăm phần trăm giẫm trúng cứt chó..."

Lục Linh Tê nghiêm túc gật đầu: "Tuyển! Lập tức tuyển!"

...

La Phong là một công ty rất chú ý hiệu suất, sau khi xác định phải tuyển người từ dương gian thì Lục Linh Tê lập tức thêm thông tin trên web tuyển dụng.

Nhưng rõ ràng La Phong ở trên dương gian không thể nào nổi tiếng bằng cõi âm, tuy nói hiện giờ các hạng mục nghiệp vụ phát triển không ngừng nhưng tóm tắt giới thiệu của công ty thoạt nhiên vẫn như công ty bán hàng đa cấp, sau khi đăng tin quảng cáo hơn một tuần chỉ lấy được mười mấy CV, trong đó hơn một nửa là CV hoàn toàn không phù hợp yêu cầu.

Nhân tài quản lý Internet khan hiếm, quản lý sản phẩm lại càng hiếm có hơn. Một công ty như La Phong mà muốn mời một quản lý sản phẩm có thực lực thì chỉ có thể dùng rất nhiều rất nhiều tiền...

Không thể không nói, điều này đã chạm tới điểm yếu của công ty.

Cuối cùng, Lục Linh Tê không nhịn được hỏi Dụ Tranh Độ: "Sao lúc trước cậu lại nhận lời mời của công ty chúng tôi?"

Dụ Tranh Độ trầm mặc rồi che mặt nói: "Lúc đó tôi chỉ tùy tiện tìm một nơi nào đó để thực tập hai tháng trước khi tốt nghiệp mà thôi..."

Ai biết hợp đồng của mấy người này lại trâu bò tới vậy!

Lục Linh Tê nhìn cậu, ngượng ngùng nói: "Đáng tiếc sinh viên khóa này đều tốt nghiệp cả rồi, dù muốn lừa một thực tập sinh nữa cũng không được..."

Dụ Tranh Độ: "..."

Lúc này, Thương Khuyết đột nhiên từ cửa thò đầu vào, cau mày nhìn Dụ Tranh Độ: "Thì ra là cậu sẽ đi sau hai tháng?"

Dụ Tranh Độ theo bản năng muốn gật đầu nhưng khát vọng cầu sinh đột nhiên xuất hiện khiến cậu dừng lại: "Tôi không phải, tôi không có."

Thương Khuyết nhìn cậu một hồi, cuối cùng không nói gì nữa rồi xoay người rời đi.

Dụ Tranh Độ vô tội chuyển hướng sang Lục Linh Tê, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật ngày đầu tiên tôi tới đã muốn rời đi."

Lục Linh Tê "suỵt" một tiếng: "Đừng nói nữa, coi chừng đời sau thành gà."

...

Bởi vì CV ứng tuyển thực sự quá ít nên Lục Linh Tê không quan tâm có thích hợp hay không mà thông báo cho tất cả mọi người tới phỏng vấn.

Hai người tìm hơn nửa ngày, trong lòng cầu có một người rơi xuống, rốt cục cũng có một em gái kinh nghiệm hai năm miễn cưỡng đáng tin. Dụ Tranh Độ không dám kén chọn, cậu thương lượng với Lục Linh Tê không bằng trước hết nhận em gái này đi.

Lục Linh Tê không có ý kiến gì, hỏi em gái một vấn đề cuối cùng: "Cô có câu hỏi gì cho công ty chúng tôi không?"

Em gái gật đầu, hỏi: "Công ty của chị có hay tăng ca không?"

Em gái hơi xấu hổ: "Kia... Em hơi sợ tối, về muộn quá thì không được..."

Dụ Tranh Độ im lặng một chút: "Cô sợ quỷ sao?"

Em gái nghe vậy liền lắc đầu, rồi lại gật đầu một cái: "...Em biết trên thế giới này không có quỷ nhưng em hơi sợ một chút."

Dụ Tranh Độ cùng Lục Linh Tê liếc mắt nhìn nhau, Lục Linh Tê ngầm hiểu mà nói: "Chúng tôi sẽ liên lạc với cô sau."

Chờ cô đi rồi, cả người Dụ Tranh Độ co quắp trên bàn: "Suýt nữa là quên chúng ta còn phải tìm một người không sợ quỷ mới được..."

"Chỉ còn dư lại người cuối cùng." Lục Linh Tê lấy CV ra, khóc không ra nước mắt, "CV này không hề viết ngành nghề gì cả, sau khi tốt nghiệp một năm chỉ ở nhà làm ăn..."

Dụ Tranh Độ thều thào: "...Tới cũng tới rồi, để người ta vào đi."

Người tới tên là Trịnh Diễn, là người trẻ tuổi mới đi làm được một năm, tốt nghiệp trường rất tốt nhưng không điền chuyên ngành là gì, công việc sau khi tốt nghiệp cũng không ghi, chỉ ghi là cùng người nhà buôn bán làm ăn.

Dụ Tranh Độ thở dài, ý nghĩ muốn nghỉ việc bỗng nhiên nảy lên.

Trịnh Diễn vừa vào đã đưa một xấp tài liệu: "Đây là một ít tác phẩm mà tôi làm thời đại học và sau khi tốt nghiệp làm chơi. Mời mọi người xem qua."

Dụ Tranh Độ xem qua rồi bất chợt ngồi thẳng dậy. Thật không ngờ tới Trịnh Diễn này rất khá, tuy vẫn còn non nớt nhưng có thể nhìn ra rất có tiềm lực.

Dụ Tranh Độ vui mừng khôn xiết, đàm luận cùng y về phương diện thiết kế sản phẩm, phát hiện Trịnh Diễn chỉ là thiếu kinh nghiệm thực tiễn, mà các ý tưởng cơ hồ là tốt nhất trong tất cả người phỏng vấn, ngoài ra yêu cầu tiền lương cũng thấp nữa!

Dụ Tranh Độ không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái: "Nếu cậu có hứng thú như vậy thì tại sao sau khi tốt nghiệp không đi tìm việc?"

Với tư chất của Trịnh Diễn thì sau khi tốt nghiệp sẽ được tham gia tuyển dụng, muốn tiến vào một công ty tốt là hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng lại phí mất một năm, giờ dùng thân phận một người "thất nghiệp" để đi xin việc thì công ty được được sẽ hoàn toàn không cho y một cơ hội nào.

Nói đến chuyện này, Trịnh Diễn vô cùng phiền muộn: "Nhà tôi không cho, nhất quyết muốn tôi về kế thừa sự nghiệp trong nhà..."

Kế thừa? Sự nghiệp?

Dân đen Dụ Tranh Độ lập tức lên tinh thần: "Lẽ nào nhà cậu rất giàu?"

Trịnh Diễn giật khóe môi, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Không phải, nhà tôi là... thế gia đạo sĩ..."

Dụ Tranh Độ: "...???"

Ngược lại là Lục Linh Tê gật đầu: "Tôi có biết chuyện này, một số đạo sĩ là gia truyền."

"Thì ra cũng có người biết." Trịnh Diễn nhì Lục Linh Tê, thần sắc khá vui mừng, "Nhiều người đều cho rằng đạo sĩ là người xuất gia. Kỳ thực một số là gia truyền, nhà chúng tôi cũng vậy nhưng tới đến tôi thì lại có kế hoạch hóa gia đình nên chỉ sinh một mình tôi. Do đó cha tôi nhất quyết muốn tôi kế thừa y bát của ông, đại học bắt tôi phải học về đạo giáo..."

Dụ Tranh Độ hiểu ra, khó trách y không điền phần chuyên ngành, dù sao thoạt nhìn đâu có liên quan tới Internet.

Trịnh Diễn nhìn bọn họ, hơi xấu hổ: "Mà lúc đại học có tiếp xúc tới Internet cùng thiết kế sản phẩm thì tôi đã xác định đây mới đúng là ngành tôi muốn học, thường hay lén lút đi học, không ngờ sau khi tốt nghiệp vẫn bị cha tôi bắt làm đạo sĩ..."

Dụ Tranh Độ không nhịn được chọc y: "Vậy sau một năm làm đạo sĩ vẫn chưa ngộ đạo thành công sao?"

Trịnh Diễn nói: "Hiểu được cái quỷ, tôi có muốn đâu. Lại nói thời đại nào rồi, ai còn tin mấy thứ phong kiến mê tín này chứ, ngay cả họ đều nói thần lực hiện giờ ngày càng yếu..."

Nói tới chỗ này, y dừng một chút rồi sửa lại lời nói: "Kia, là nhà tôi nói thế. Thật ra bản thân tôi không tin cái này, cho nên tôi muốn tới đây để tiếp tục giấc mơ của tôi."

Y nhún vai một cái, giống như lo lắng bọn Dụ Tranh Độ đuổi cậu nên luôn miệng bảo đảm: "Tôi thật sự không mê tín."

"Không sao, không sao. Công ty chúng tôi có khả năng tương thích rất cao." Dụ Tranh Độ cười híp mắt nói, "Chúng tôi cũng hoan nghênh bằng hữu các tông giáo tới gia nhập."

"Có thật không?" Trên mặt Trịnh Diễn vui hẳn lên, thật ra công ty này thoạt nhìn chẳng ra sao, nếu là khi y vừa mới tốt nghiệp thì khẳng định sẽ không nhìn lọt nhưng bây giờ muốn kiếm công việc thật sự rất khó, hiếm thấy có một công ty không chê y không có kinh nghiệm nên khiến y mừng rỡ không thôi.

"Thật sự." Dụ Tranh Độ gật đầu, đưa tay với y, "Nếu cậu không có vấn đề gì khác thì bây giờ chúng tôi có thể nhận anh."

Trịnh Diễn kích động nắm chặt tay cậu: "Cảm ơn, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc."

Biểu hiện quyết tâm xong, Trịnh Diễn mới nhớ tới chính sự lại hỏi: "Đúng rồi, tôi còn chưa có hỏi, sau khi nhận việc thì chức vị này chủ yếu là làm sản phẩm gì?"

"Nói ra thì rất dài dòng..." Dụ Tranh Độ không muốn che giấu nhưng thật sự không biết phải mở miệng thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói, "Nếu không thì tôi lấy tài liệu cho anh xem một chút."

Trịnh Diễn gật đầu, Dụ Tranh Độ đứng dậy đi lấy tài liệu, đúng lúc này Trịnh Diễn nhận được điện thoại của nhà y.

"Cha, người đừng nói nữa. Con sẽ không về đâu." Bởi vì đã xác định nhận việc nên Trịnh Diễn có can đảm hơn nhiều, thanh âm không tự chủ mà kiên quyết hơn, "Khoa học mới là con đường đúng đắn để phát triển xã hội. Con muốn gia nhập vào các ngành công nghệ cao chứ không phải là đi nói chuyện với thần thần quỷ quỷ!"

"...Đúng, còn đã tìm được việc rồi. Cha mau đi tìm đồ đệ khác đi, con thật sự không có thiên phú gì đó."

"...Sao cha có thể tính ra là con với quỷ thần có duyên? Không phải con đã đi làm lễ với cha một năm rồi sao? Con thật sự không cảm ứng được bất kỳ thần lực gì, không được là không được, cha đừng tự lừa mình dối người nữa."

Chờ Trịnh Diễn cúp điện thoại thì thấy Dụ Tranh Độ ôm laptop dùng vẻ mặt phức tạp nhìn y.

Trịnh Diễn vội vã giải thích: "Là cha tôi còn chưa hết hy vọng. Nhưng chuyện này không quan trọng, sớm muộn gì cha tôi cũng sẽ hiểu ra. Dù sao thì hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như vậy, ông ấy sẽ hiểu được con đường mà tôi đi mới là con đường chính xác."

"Không phải." Dụ Tranh Độ cắt ngang lời y, "Kia.. Nếu không thì trước khi anh quyết định thì xem thứ này đi đã."

Trịnh Diễn không hiểu: "Xem gì cơ?"

Lục Linh Tê đứng dậy, khẽ mỉm cười với y: "Để tôi biểu diễn cho cậu thấy thuật xuyên tường đi."

Trịnh Diễn: "!!!"

Một giây sau, Trịnh Diễn: "Má ơi!!!"

...

Tác giả có lời muốn nói:

Cha Trịnh Diễn: Con trai à, thật sự là con rất có duyên với quỷ đó.

Trịnh Diễn: Không thể! Con không tin!

Giải thích cho các em gái một chút, quản lý sản phẩm chính là chỉ thiết kế hệ thống. Lúc thường mọi người dùng các công năng của app đều là thiết kế từ quản lý sản phẩm, lập trình viên phụ trách đưa những công năng đó vào thực tế.

(Có bạn nói lời giải thích này không chuẩn xác, quả thật là chưa đúng lắm. Lại nói rõ một chút, ở các công ty lớn thì từng giai đoạn đều được chia ra rất chi tiết, trước khi tạo ra một chương trình nào đó đều cần phân tích – thiết kế sản phẩm – thiết kế UI,... sau đó mới tới phát triển chương trình. Công ty nhỏ thì phần lớn là một người kiêm nhiều việc, ví dụ như phân tích và sản phẩm đều do một người làm. Những chuyện này là do một bạn làm trong công ty Inernet giải thích, mỗi công ty đều có sự phân công khác nhau, không nhất định chính xác, chỉ là muốn cho mọi người tham khảo, còn cụ thể hơn thì vẫn nên tìm người chuyên nghiệp để hỏi.)
Bình Luận (0)
Comment