Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 60

Editor: Lông

Thái độ chuyển biến đột ngột của Cô Hải khiến Ngô Ngọc Bình giật mình, nhóm khách hành hương đang hóng drama cũng không hiểu nổi vở kịch này.

Trong đám người có người quen trong chùa, thì thầm kể với nhau khiến mọi người cũng hiểu được phần nào.

Thì ra mẹ của Cô Hải bị thuyết phục mua máy lọc âm khí là vì cảm thấy trong nhà có gì đó không đúng. Lúc thường bà lão rất thành tâm kính Phật nên trực giác sẽ mạnh hơn người thường một chút, lại không ngờ rằng sẽ phát hiện ra chuyện ngoài ý muốn thế này.

Bà lão Cô là người quen cũ của chùa Thanh Liên, có không ít khách hành hương biết bà, danh tiếng của bà cũng tốt nên chuyện nhà bà bị truyền ra ngoài khiến không ít người tin tưởng. Đúng lúc hôm nay khách tới nhiều, mọi người một truyền mười kể cho nhau nghe. Nhà nào có điều kiện thì mua một chiếc máy lọc về.

Hàng tồn kho không còn nhiều, lại thêm đơn đặt hàng từ khách VIP của La Phong nên chỉ chốc lát mà đã bán được rất nhiều.

Đương nhiên vẫn còn nhiều người nghi ngờ chuyện này nhưng sau đợt phản hồi của nhóm người sử dụng đầu tiên đã khiến thị trường dần dần tăng lên.

Cô Hải lập tức thành khẩn xin lỗi chùa Thanh Liên rồi cầu xin đạo trưởng Mục làm lễ siêu độ cho Đô La. Nhắc tới việc này đúng là có duyên sâu xa, đạo trưởng Mục suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Có thể thỉnh cầu được đạo trưởng Mục tự mình ra tay, Cô Hải quả thực vô cùng cảm kích. Sau khi đạo trưởng Mục đi gặp những người khách khác, Cô Hải kéo Ngô Ngọc Bình lại để xin lỗi.

Cô Hải: “Đạo trưởng Ngô, vừa nãy thật sự xin lỗi. Kính xin ngài đừng trách tội.”

Ngô Ngọc Bình: “…”

Cô Hải: “Tôi thật sự không ngờ âm khí còn có thể dùng máy cơ khí lọc sạch. Chùa Thanh Liên đúng là biết nhìn xa trông rộng, đến kỹ thuật cũng đi trước người khác. Đạo trưởng Ngô, tôi rất kính trọng các ngài.”

Ngô Ngọc Bình: “…”

Cô Hải nói hồi lâu nhưng không thấy Ngô Ngọc Bình đáp lại, nghĩ thầm chẳng lẽ còn giận gã nên cẩn thận hỏi: “Đạo trưởng Ngô, sao ông không nói chuyện? Là tôi nói gì không đúng sao?”

“Không có, không có.” Sắc mặt Ngô Ngọc Bình rất hoảng hốt, vỗ vỗ vai Cô Hải rồi lảo đảo bước đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Là tôi không đúng, tôi còn rất nhiều thứ cần phải học…”

Cô Hải nhìn bóng lưng ưu thương của Ngô Ngọc, tự đáy lòng than thở: “Không hổ là đạo quan tiên phong trong khoa học kỹ thuật, đạo trưởng Ngô thật khiêm tốn.”



Xử lý xong chuyện của Cô Hải, đạo trưởng Mục khách sáo dẫn Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết tới khu tiếp khách Thiên điện. Thì ra bên đó còn có một vị khách quý đang chờ nhưng lại là người quen cũ, sếp tổng của tập đoàn Ưu Phỉ – Dương Tín.

Dương Tín cũng là khách VIP của La Phong nhưng La Phong chỉ bán sản phẩm, không bao gồm những thứ khác như cúng bái hành lễ nên lúc thường Dương Tín gặp chuyện gì vẫn hay tới tìm đạo trưởng Mục.

Dương Tín thấy Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết thì mừng rỡ, vội vàng nghênh đón tới bắt tay: “Thương tổng, Tiểu Dụ tổng, trùng hợp quá. Hai người cũng ở đây?”

“Đúng là trùng hơp.” Dụ Tranh Độ chào hỏi với Dương Tín, “Chúng tôi tới xem sản phẩm mới.”

Dương Tín: “Sản phẩm mới?”

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Chính là máy lọc âm khí do công ty chúng tôi hợp tác cùng chùa Thanh Liên phát triển.”

Lúc trước khi cậu đề nghị phát minh máy lọc âm khí, Dương Tín cũng ở đấy nên không cần phải nói quá chi tiết.

“A, phát minh thành công rồi?” Dương Tín kinh ngạc nói, từ sáng sớm ông  đã chạy tới Đế Dương nên không biết tin này, vừa nghe xong thì trên mặt hiện lên vẻ không hài lòng, “Chuyện này phải nói cho tôi biết đầu tiên chứ.”

“Không kịp mất rồi.” Dụ Tranh Độ nói, “Nhưng nếu bây giờ chú đặt đơn thì vẫn còn kịp thuộc nhóm người đầu tiên sử dụng đấy.”

“Cũng được.” Dương Tín cười haha, trầm ngâm một lúc rồi nói, “Vậy thì cho tôi năm mươi cái đi.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Những người khác: “…”

Dụ Tranh Độ khiếp sợ hỏi: “Chú mua nhiều như vậy làm gì?”

“Nhiều phòng ở mà.” Dương Tín trả lời rất tự nhiên, “Mấy thành phố lớn đều có nhà, còn có mấy nhà trọ nữa, diện tích cũng lớn nên một căn chắc cũng cần hai, ba cái đi.”

“Tôi hiểu rồi.” Dụ Tranh Độ không thay đổi sắc mặt cắt ngang lời ông ta, “Không cần phải kể tỉ mỉ như thế.”

Nguyên Thanh ở bên cạnh dùng điện thoại kiểm tra lượng tiêu thụ, tiếc nuối đáp: “Dương cư sĩ, máy lọc của chúng tôi vừa bán khá nhiều nên giờ chỉ còn dư lại mười ba cái.”

“Vậy cũng được, cứ lấy đỡ mấy cái trước vậy.” Dương Tín tiêu sái vung tay lên, ngữ khí có chút buồn bã, “Hết cách rồi, dù sao có mấy phòng không hay ở.”

Dụ Tranh Độ ấn ấn ngực, cảm nhận sự chênh lệch như trời và đất này. Cậu suy nghĩ rồi yên lặng lấy điện thoại nhắn cho bộ phận chăm sóc khách hàng: [Tăng phí phục vụ cho khách VIP Dương Tín gấp 10 lần!]

Thương Khuyết nhanh chóng đáp lại: [Đồng ý.]

Dụ Tranh Độ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thương Khuyết thì thấy Thương Khuyết chống má, tư thái ưu nhã, nhìn sao cũng chẳng thấy giống người đang khó chịu vì bị tiền đả kích.

Dương Tín không hề biết mình bị người ta âm thầm tăng phí dụng, thuận miệng mua hết sạch hàng tồn máy lọc âm khí rồi nhìn đạo trưởng Mục: “Đạo trưởng Mục, chuyện tôi đề cập lúc trước không biết ngài có cách nào giúp tôi giải quyết không?”

Đạo trưởng Mục nói xin lỗi: “Chuyện kia của cậu không phải là tai họa tác quái, bần đạo thật sự không thể giúp sức.”

Dương Tín thở dài, ngữ khí buồn bực: “Tôi cũng biết trước rồi. Chỉ là muốn hỏi thử xem, biết đâu đấy.”

Đạo trưởng Mục dở khóc dở cười: “Sao lại nói không chắc chắn như thế, trên thương trường chính là bàn cờ tâm kế của con người, quỷ thần cũng không thể giúp gì được.”

Dụ Tranh Độ nghe mà không hiểu mô tê gì, hỏi: “Dương tổng gặp phải chuyện gì sao?”

“Là chuyện lớn.” Sắc mặt Dương Tín sầu muộn, hoàn toàn không còn khí phách giống như lúc mua máy lọc nữa, nói, “Cậu còn nhớ tập đoàn chúng tôi xây dựng khu vui chơi Phi Vũ không?”

Dụ Tranh Độ gật đầu, tất nhiên là cậu còn nhớ.

Tập đoàn Ưu Phỉ là tập đoàn bất động sản thương mại giải trí. Trước đây lấy được miếng đất ở Đông Xuyên, chuẩn bị xây dựng khu vui chơi thứ ba là Phi Vũ, hạng mục này được đầu tư rất lớn, mục tiêu là khu giải trí tổng hợp mang tầm thế giới, chỗ nào cũng cần phải cẩn thận từng chút một.

Bởi vậy Dương Tín rất coi trọng dự án này, còn đặc biệt mời đạo trưởng Mục tới làm lễ, xin Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết tới xem qua. Lúc đó cũng chính là khi Dụ Tranh Độ đưa ra ý tưởng phát minh máy lọc âm khí.

Không nghĩ tới thời gian trôi qua lâu như thế, bọn họ đã phát minh thành công nhưng chuyện của Dương Tín lại chưa xong.

Việc này vốn là bí mật thương mại nhưng Dương Tín hiểu rõ bọn Dụ Tranh Độ, hai bên lại không có quan hệ cạnh tranh nên nói thật.

Do họ đặt ra yêu cầu rất cao cho khu vui chơi Phi Vũ, thiết kế bên trong và kỹ xảo đặc biệt đều là tiêu chuẩn cấp cao nhất của thế giới. Vì thế bọn họ không tiếc dùng giá cao tiến cử một số hạng mục từ nước ngoài, trong đó có một IP giải trí với chủ đề thần thoại của phương Tây. IP này được rất nhiều quốc gia phát triển trên thế giới đưa vào hoạt động nên đây là một hạng mục nổi tiếng rất được hoan nghênh.

Tập đoàn Ưu Phỉ vì muốn lấy được IP này mà đã phải nhượng bộ đàm phán rất nhiều lần. Vất vả lắm mới đạt được thống nhất, kế hoạch cũng làm xong rồi, nhưng ai ngờ chỉ còn cách một bước thì bên nắm IP đổi ý.

Dụ Tranh Độ nghe đến đó, kết hợp với tin tức đứng đầu gần đây thì hỏi: “Liên quan tới một khu vui chơi khác trong nước sao?”

Dương Tín không ngờ Dụ Tranh Độ lại có thể phản ứng nhanh tới vậy, lúc này lộ ra thần sắc tán thưởng, gật đầu nói: “Đúng thế.”

Cùng lúc với khu vui chơi Phi Vũ của tập đoàn Ưu Phỉ thì có một công viên trò chơi nổi tiếng ở nước ngoài cũng tuyên bố sắp chính thức tới Hoa Hạ. Hơn nữa cũng ở phía Đông Nam Bộ, ngay trong phạm vi ảnh hưởng của khu vui chơi Phi Vũ.

Mà sau khi công viên trò chơi kia thông báo thì bên giữ IP hợp tác với tập đoàn Ưu Phỉ lại đổi ý, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhìn ra.

“Thật ra chúng tôi đã nghe công viên kia muốn xây dựng ở trong nước từ năm ngoái nên mới không tiếc giá nào để đổi lấy IP thần thoại kia.” Trong giọng nói của Dương Tín hiện lên vẻ không cam lòng.

Khu vui chơi quốc tế kia mới nổi tiếng mấy năm gần đây vì dùng hiệu ứng đặc biệt cùng công nghệ cao. Một khi trải nghiệm nhập vai được chính thức mở ra thì mấy khu vui chơi kiểu cũ không thể nào có sức chống cự lại được.

Bị đối thủ với thực lực mạnh mẽ như thế chèn ép, tập đoàn Ưu Phỉ mới không thể không tìm kiếm một đoàn đội IP để hợp tác nhưng không ngờ vừa quay đầu lại bị đoàn đội này đâm một dao.

“Vậy tình huống bây giờ là thế nào?” Dụ Tranh Độ hỏi.

“Tình huống cụ thể thì không rõ nhưng tôi có có thông tin từ một người bạn.” Dương Tín càng nói càng tức, vỗ bàn một cái, “Đôi gian thương chó chết kia đã ký hợp đồng với chúng tôi, hơn nữa giá cả công viên kia giống hệt với số tiền chúng tôi đã bàn bạc! Không hề nhiều hơn một cắc nào!”

Dụ Tranh Độ thấy đại lão thương trường mất đi phong độ thường ngày thì vội vã an ủi: “Dương tổng, bình tĩnh.”

“Tôi đang cực kỳ bình tĩnh.” Dương Tín vỗ ngực, nhấp ngụm trà, hỏi đạo trưởng Mục, “Đạo trưởng, mấy tên gian thương này còn đáng giận hơn yêu ma quỷ quái nữa. Ngài có cách nào làm phép khiến bọn họ gặp xui xẻo không?”

Đạo trưởng Mục không hổ là cao nhân đắc đạo, rất trấn định đáp: “Dương cư sĩ, đây là tà thuật.”

Dương Tín nhấp thêm hai ngụm trà, ngữ khí mệt mỏi nói: “Vì chuẩn bị cho hạng mục mà chúng tôi đã lấy thêm một mảnh đất nữa. Giờ chẳng biết làm gì đây, đừng nhìn bên ngoài thấy chúng tôi có nhiều bất động sản mà lầm tưởng, kỳ thật dòng tiền đều phải tính toán rất chi li…”

Thương Khuyết ở bên cạnh bất thình lình cười haha: “Ông có thể bán mấy căn nhà của mình để xoay tiền mà.”

Dương Tín đột nhiên bị nghẹn lời, mờ mịt nhìn Thương Khuyết, nói: “Nhà ở là của cá nhân tôi, không liên quan tới tập đoàn…”

Ông sờ sờ ngón tay, ngữ khí có chút u oán: “Nhưng nếu có thể khai trương thì cuối năm nay hoa hồng được chia ít nhất cũng tới mấy chục triệu rồi…”

Thương Khuyết: “…”

Tuy sắc mặt anh sếp tựa hồ không có gì thay đổi, Dụ Tranh Độ vẫn cảm nhận được mà lần thứ hai mở điện thoại lên nhắn cho bộ phận hỗ trợ khách hàng: [Nâng phí phục vụ của khách VIP Dương Tín lên 20 lần!]

Nhân viên hỗ trợ khách hàng giật mình: [Dương Tín đã làm sai chuyện gì sao?]

Dụ Tranh Độ: [Khoe tiền.]

Nhân viên hỗ trợ khách hàng: […Ồ hố…]

Dương Tín ở bên cạnh oán giận: “Hiện giờ thực sự là sứt đầu mẻ trán, người bên dưới cũng chẳng giúp gì được. Hai ngày trước giám đốc bộ phận kế hoach còn kiến nghị hợp tác với đoàn đội trong nước. Nếu trong nước có đoàn đủ năng lực thì ban đầu chúng tôi còn dùng nhiều tiền tìm IP nước ngoài như vậy để làm gì?”

Dụ Tranh Độ thuận miệng hỏi: “Trong nước có đoàn đội nào thích hợp?”

“Đây chính là chuyện khiến người ta bực mình nhất!” Dương Tín cả giận nói, “Đó còn chẳng phải là đoàn đội chuyên nghiệp nữa, chỉ là du hội do một công ty nào đó tổ chức cho nhân viên! Du hội! Còn là lễ quỷ nữa, các cậu nghe thấy có buồn cười không?”

Dụ Tranh Độ: “…”

Thương Khuyết: “…”

Dương Tín càng nói lửa giận càng bốc cao, bắt đầu lấy điện thoại ra: “Không được, tôi phải đi mắng thêm hai câu nữa.”

“Ừm, tôi cảm thấy đề nghị của giám đốc rất tốt.” Dụ Tranh Độ khô khan nói.

Dương Tín trừng mắt lên: “Tốt chỗ nào?”

Dụ Tranh Độ nhìn ông, chậm rãi nói: “Cũng trùng hợp thật… Công ty tổ chức du hội kia chính là công ty chúng tôi.”

Dương Tín: “…”

Nguyên Thanh ở bên cạnh cảm nhận được bầu không khí trở nên lúng túng, vội vã nói: “Nước lũ tràn vào miếu Long Vương*, trùng hợp trùng hợp thật.”

(*nước lũ tràn vào miếu Long Vương: Là một câu nói trong ‘Tam hiệp ngũ nghĩa’ của Thạch Ngọc Côn, ý chỉ người trong nhà vì không quen biết nhau, xảy ra chuyện gì đó nên hiểu lầm nhau.)

Dương Tín liếc nhìn cậu ta đầy thâm ý, không nói ra miệng.

Tiểu đạo trưởng, câu này không phải dùng như thế.

Dương Tín vì bên IP giữa đường đổi ý mà sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian để ý tin tức bên ngoài, bạn bè bên kia cũng không liên hệ nên thật sự không biết La Phong tổ chức du hội lễ quỷ kinh thiên động địa này.

Bên giám đốc thật ra có nói nhưng chưa nói xong đã bị Dương Tín đang ở trạng thái bạo phát đuổi ra khỏi phòng.

Cứ vậy mà suýt nữa bỏ lỡ IP này.

Trước mắt, cuối cùng Dương Tín cũng nghiêm túc xem đề án mà giám đốc đưa cho ông rồi mở video cùng tranh ảnh liên quan tới du hội. Vừa xem xong đã u mê.

Dụ Tranh Độ đi vệ sinh hai lần trở lại thấy Dương Tín còn xem video, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Dương tổng, xem xong chưa?”

“Xem xong rồi, xem xong rồi.” Dương Tín bỗng nhiên thức tỉnh, nhìn chằm chằm Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết rồi nói, “Thương tổng, Tiểu Dụ tổng, sao các cậu tổ chức du hội lại không mời tôi tới chơi?”

“Đây là hoạt động cho nhân viên.” Thương Khuyết lạnh lùng nói, “Ông muốn tới làm công cho công ty chúng tôi sao?”

Dụ Tranh Độ không nhịn được mà liếc nhìn Thương Khuyết, chắc không phải là anh sếp bị hoa hồng mấy chục triệu kia kích thích đấy chứ.

“Ấy, không được, tôi chưa bao giờ làm công cho người ta cả.” Dương Tín vung vung tay, từ bỏ rồi xích lại gần, “Nhưng tôi cảm thấy công ty chúng ta có thể hợp tác.”

Ông đưa điện thoại đang mở đề án, nói: “Thương tổng, cậu bán IP du hội lễ quỷ này cho tập đoàn chúng tôi đi, giá cả không thành vấn đề.”

Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết, hắn ngược lại muốn kiên cường nói không bán thế nhưng vừa nghĩ tới sau lưng còn có một đoàn đội gào khóc tiền phát triển nên chỉ có thể hạ thấp cái đầu quỷ xuống một chút chút, hừ một tiếng, nói: “Tranh Độ quyết định đi.”

Dương Tín giật mình: “Tiểu Dụ tổng không phải phụ trách kỹ thuật sao?”

Dụ Tranh Độ cười nói: “Công ty chúng tôi nhỏ nên không phân công tỉ mỉ như thế.”

“Hiểu rõ.” Trong lòng Dương Tín vui vẻ, nhân viên kỹ thuật thì không nhạy cảm với thị trường, nói tới hợp tác thì đơn giản hơn. Tuy ông cũng không muốn hố La Phong nhưng loại IP lớn thế này thì quyền chủ động ở trong tay mình thì vẫn tốt hơn.

Dụ Tranh Độ nói: “Dương tổng, IP này có thể hợp tác nhưng chúng tôi không bán.”

Dương Tín không hiểu rõ: “Không bán nhưng các cậu muốn hợp tác là sao?”

“Nắm cổ phần.” Dụ Tranh Độ nói, “Nếu như muốn hợp tác thì hy vọng công ty chúng tôi có thể sử dụng hình thức chia cổ phần của khu vui chơi Phi Vũ, ăn hoa hồng.”

Thương Khuyết buồn bực nửa ngày rốt cuộc mới lộ ra nụ cười: “Chia hoa hồng à, hình thức hợp tác này rất tốt.”

Dương Tín: “…”

Dụ Tranh Độ hào phóng nói: “Nếu như dùng hình thức chia cổ phần hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi có thể miễn đi phí phục vụ VIP.”

Dương Tín: “…”

Tại sao nghe giọng điệu lại có vẻ bên kia rất hào phóng nhỉ?

Thương Khuyết còn bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: “Được rồi, chúng tôi chấp nhận chịu thiệt thòi vậy.”

Phí phục vụ gấp 20 lần đấy!

Dương Tín:???

Bình Luận (0)
Comment