Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 71

Editor: Lông

Người mang theo trí nhớ kiếp trước nhất định phải chặt đứt tất cả liên hệ với kiếp trước, không thể gặp người đã từng là bạn bè hay người thân, không thể nhắc tới chuyện cũ, chỉ có thể dùng một thân phận hoàn toàn mới tiếp tục sống hết một đời. Cuộc sống như thế đối với bất cứ người nào mà nói cũng đều rất tàn nhẫn.

Chuyện mà đương sự ‘không được làm’ xưa nay không phải hiếm thấy, đặc biệt là người làm cha mẹ. Sau khi nhớ lại kiếp trước đều rất khó buông bỏ hoàn toàn, lén lút đi thăm con mình kiếp trước, mượn cơ hội nói mấy câu. Nếu như thấy con mình sống không tốt còn dùng tiền tài kiếp này của mình trợ giúp nữa.

Lực uy hiếp của địa phủ có lớn hơn nữa cũng rất khó triệt để ngăn chặn hiện tượng này, nếu không dân gian sẽ không có nhiều ghi chép cố sự về vấn đề này.

Thương Khuyết còn có một điều không nói cho Dụ Tranh Độ, kỳ thật đặt ở triều đại trước đây nếu gặp phải người không phối hợp, thủ đoạn xử lý của địa phủ có đôi khi rất bạo lực. Đối với âm phủ dù sống hay chết cũng chỉ là một linh hồn, chỉ là tới thời hiện đại mọi người bắt đầu để ý tới nhân quyền, thủ đoạn xử lý mới dần trở nên ôn hòa hơn.

Thật là khiến người ta không thể không ca ngợi một câu: Xã hội chủ nghĩa muôn năm!

Dựa theo quy trình, việc xuất hiện người sống có trí nhớ kiếp trước đều do các điểm đầu thai tự mình xử lý. Bạch Chí Nam cũng căn cứ vào điều lệ cùng ví dụ trong quá khứ để làm theo, chuẩn bị đi tìm Vương Xuân Bình tái thế thương lượng.

Kết quả còn chưa kịp làm gì, nhân viên công tác đã vội vã chạy tới phòng làm việc của anh mang tới tin dữ mới.

Nhân viên công tác: “Anh Bạch, lại xảy ra chuyện rồi.”

Bạch Chí Nam còn đang đổ mồ hôi đầy đầu, nghe lời này xong thái dương đột nhiên giật giật: “Lại gì nữa?”

Nhân viên đưa cho anh điện thoại, bên trên mở màn hình phát sóng trực tiếp, nói: “Bậc thầy thôi miên họ Tống tới nhà Vương Xuân Bình tái thế mời làm phát sóng trực tiếp.”

Bạch Chí Nam nghe vậy cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên: “Thầy* Tống mời bọn họ làm gì?”

(*thầy trong đây không có nghĩa là giáo viên mà chỉ là cách gọi bình thường thay cho đại sư, sư phụ.)

Nhân viên: “Gần đây không phải bác sĩ Quách khoa tâm thần bệnh viện tỉnh luôn chỉ trích trên weibo và các cuộc phỏng vấn nói thầy Tống là tên lừa đảo sao? Thầy Tống kia chắc ngồi không yên nên lần này không ngừng mời một nhà Vương Xuân Bình với mời cả bác sĩ Quách tới nữa, nói muốn tại hiện trường chứng minh cho bác sĩ Quách và khán giả thấy.”

Bạch Chí Nam: “Cha mẹ của Vương Xuân Bình kiếp này đâu? Bọn họ không ngăn cản sao?”

Nhân viên: “Hiện giờ cha mẹ Vương Xuân Bình không khống chế được, nói ở nhà bà ta vẫn luôn làm loạn không ngừng, nói nhất định phải gặp con bà. Thầy Tống kia nói với họ là gã ta có thể giải quyết vấn đề của Vương Xuân Bình, cha mẹ của bà ta không còn cách nào khác mới đồng ý.”

Bạch Chí Nam vỗ bàn: “Lần này thì nguy rồi.”

Thầy Tống kia vốn là tên lưu manh của Di Nam, đi xuất ngoại làm công không biết học ở đâu mánh khóe lừa người, sau khi về tự xưng là học được thuật thôi miên bên Hồng Kông rồi mở phòng làm việc thôi miên nhưng chẳng được mấy ai quan tâm, làm ăn cũng không tốt rồi chẳng biết được ai truyền cảm hứng mà đột nhiên sửa lại nói là có thể sử dụng thuật thôi miên biết rõ kiếp trước của một người giúp người đó tiêu trừ nghiệp chướng.

Sự thật chứng minh gã thay đổi là điều đúng đắn. Ở Di Nam chủ yếu là trẻ em và người già chiếm đa số, nhiều người có trình độ văn hóa không cao, họ hứng thú với chuyện kiếp trước hơn là thuật thôi miên đơn thuần. Dần dần thầy Tống làm ăn tốt lên còn nổi tiếng nữa.

Mà theo sự nổi tiếng ngày càng cao của thầy Tống, ý kiến tranh luận cũng càng ngày càng nhiều. Trên diễn đàn bản địa có rất nhiều bài post mắng gã nhưng thầy Tống không quan tâm, ngược lại gã vẫn có thể kiếm tiền từ những người tin gã.

Thế nhưng gần đây bác sĩ Quách từ khoa tâm thần bệnh viện tỉnh nhiều lần công khai công kích gã khiến gã không có cách nào tiếp tục bình tĩnh.

Bác sĩ Quách ở khu vực Di Nam có chút danh tiếng, ngoại trừ trình độ chuyên môn xuất sắc, ông còn được nhận giải thưởng quốc gia, nhiều lần được đài truyền hình bản địa phỏng vấn. Tiếng nói của ông trong lòng dân chúng vẫn có sức ảnh hưởng, thường xuyên tạo nên đả kích không nhỏ đối với chuyện làm ăn của thầy Tống.

Thầy Tống này cũng không phải kẻ tầm thường, gã vẫn luôn ẩn nhẫn đợi đúng thời cơ sẽ một lực phản kích lại bác sĩ Quách.

Lúc này đúng lúc đụng phải chuyện Vương Xuân Bình, bởi vì có truyền thông đưa tin nên sự tình Vương Xuân Bình được dân bản địa quan tâm không ít, thầy Tống đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.

Lần phát sóng trực tiếp này hiển nhiên đã được lập kế hoạch tỉ mỉ, thầy Tống không chỉ gọi một nhà kiếp này của Vương Xuân Bình mà còn gọi tới cả đối thủ bác sĩ Quách của gã.

Việc công khai phát sóng trực tiếp là để tuyên truyền khoa học, vạch trần bí ẩn trí nhớ kiếp trước Vương Xuân Bình,…

Mà trên thực tế ai cũng hiểu rằng đây chính là trận quyết chiến giữa thầy Tống và bác sĩ Quách, cũng là trận giao phong chính diện giữa huyền học thuật thôi miên và y học hiện đại.

Vì thể hiện tính chuyên nghiệp, lần phát sóng này sẽ tiến hành theo hình thức phỏng vấn, thầy Tống còn đặc biệt mới người dẫn chương trình đài địa phương tới đây.

Lúc Bạch Chí Nam xem buổi phát sóng trực tiếp, người dẫn chương tình vừa giới thiệu xong đầu đuôi câu chuyện rồi tới phiên bình luận của hai vị chuyên gia.

Thầy Tống tỏ vẻ cao thâm khó dò: “Đúng vậy, bạn nhỏ Đinh này chính là ‘người tái sinh’, cũng chính là linh hồn sau khi đầu thai tái thế còn nhớ chuyện của kiếp trước!”

Người dẫn chương trình: “Thầy Tống nói như vậy là cho rằng trên thế giới thật sự có chuyện đầu thai tái thế sao?”

Thầy Tống: “Đó là đương nhiên, rất nhiều người đều biết thuật thôi miên của tôi có thể thức tỉnh trí nhớ kiếp trước của một người. Tình huống như Tiểu Đinh tôi đã gặp nhiều rồi, không có gì lạ cả.”

Người dẫn chương trình đã sớm nhớ rõ quy trình, chờ thầy Tống phát biểu xong sẽ hỏi bác sĩ Quách: “Bác sĩ Quách có đồng ý với ý kiến của thầy Tống không?”

Bác sĩ Quách là chuyên gia chân chính vốn xem thường người như thầy Tống nhưng mánh khóe lừa bịp của thầy Tống ngày càng tinh vi, làm ăn càng lúc càng lớn và lôi kéo rất nhiều bệnh nhân của ông đi. Việc lừa gạt tiền chỉ là chuyện nhỏ, ông lo lắng nếu cứ kéo dài như thế sẽ làm chậm trễ việc trị liệu cho những người thật sự bị bệnh tâm thần cho nên mới nhiều lần công khai công kích thầy Tống.

Lần phát sóng trực tiếp này cũng vậy, thầy Tống vừa ý với sức ảnh hưởng chuyện Vương Xuân Bình, bác sĩ Quách cũng vậy. Lúc nhận được lời mời tới buổi phát sóng của thầy Tống vốn không muốn tới nhưng sau đó lại nghĩ nếu như ông không xuất hiện thì thầy Tống sẽ càng tự do thích làm gì thì làm, muốn nói gì cũng được, lúc đó muốn cứu vãn chiều gió có thể sẽ không dễ.

Đã vậy, bác sĩ Quách không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận lời mời. Trong quá trình phát sóng ông vẫn duy trì trạng thái không tỏ rõ ý kiến, nghe tới lời giải thích của thầy Tống còn suýt nữa khinh thường trở mặt, cứng rắn nói: “Liên quan tới lời giải thích của thầy Tống, trước đây tôi đã biểu đạt thái độ của tôi rất nhiều lần. Tôi không đồng ý là không đồng ý, ông ta đang lừa người.”

Bởi vì đề tài ký ức kiếp trước kiếp này, lại thêm thầy Tống cẩn thận bày kế nên nhân khí lần phát sóng trực tiếp này không tệ lắm. Đài phát sóng cũng đề cử khiến không ít dân mạng chú ý.

Bác sĩ Quách vừa nói xong, phần bình luận cười tới nội thương luôn:

[Bác sĩ Quách không phải dạng vừa nha, 666]

[Quaoooo, trực tiếp xé mặt luôn, vui muốn chớt]

[xé mạnh lên.jpg, thầy Tống mau phản kích!]

Thầy Tống trước đây từng lăn lộn trong xã hội, sau đó chuyên tâm làm blogger lừa đảo, tâm lý đương nhiên không thể thằng đuồn đuột được. Gã có thể mời bác sĩ Quách đến đây thì đương nhiên đã chuẩn bị sẵn mười phần, nghe vậy cũng không buồn bực, cười ha hả nói: “Vậy xin hỏi bác sĩ Quách muốn giải thích thế nào về câu chuyện của bạn nhỏ này?”

Gã vừa nói vừa để người quay chuyển ống kính sang một bên ghế sofa, là bạn nhỏ Đinh – Vương Xuân Bình tái thế và cha mẹ bé.

Dân mạng vừa nhìn bạn nhỏ kia đã lập tức cảm giác được bé khác biệt với những đứa bé cùng tuổi. Con mắt của bé rất lớn nhưng ánh mắt lại rất tang thương, thậm chí còn in đậm dấu vết năm tháng hơn ánh mắt cha mẹ bé ngồi bên cạnh.

[Ánh mắt của bạn nhỏ này… hơi dọa người.]

[Tôi có thể nói là ánh mắt của bé khiến tôi nhớ tới bà nội không?]

[Đây thật sự là đôi mắt của bà lão, lẽ nào?]

Cha mẹ Tiểu Đinh ngồi cạnh bé, mỗi người một bên nắm chặt lấy tay bé, sắc mặt hai người đều rất lo lắng. Bọn họ đồng ý tới buổi livestream này, thứ nhất là tình trạng con gái họ ngày càng nghiêm trọng, bọn họ gặp nhiều bác sĩ cũng không thể giải quyết chuyện này, cầu viện thầy Tống dù sao cũng tốt hơn là tuyệt vọng không thể làm gì. Thứ hai là thầy Tống nói gã sẽ mời cả bác sĩ Quách tới, dù là huyền học hay khoa học cũng sẽ cho họ một lời giải thích.

Bởi vậy khi người chủ trì quay lại bác sĩ Quách, cha mẹ Đinh gia không nhịn được, hỏi: “Bác sĩ Quách, ngài có thể giải thích tình trạng con gái chúng tôi không?”

Bác sĩ Quách đẩy kính mắt lên, nói với ống kính: “Liên quan tới hiện tượng ‘trí nhớ kiếp trước’, khoa học đã sớm có thử nghiệm liên quan, gọi là ‘kiểm tra tên giả’, nếu ai không ngại tìm hiểu thì có thử tìm trên mạng.”

Kiểm tra tên giả là thí nghiệm thử thách trí nhớ do một nhà khoa học làm nhằm mục đích gỡ bỏ bí ẩn trí nhớ kiếp trước.

Thí nghiệm sẽ tìm hai nhóm người gồm người có trí nhớ kiếp trước và người không có rồi đưa cho hai nhóm này 40 cái tên để học thuộc. Sau 2 giờ sẽ đưa thêm 160 cái tên, trong 160 cái tên đó có chứa 40 tên trước để người thí nghiệm tiến hành phân tích.

Cuối cùng sau thí nghiệm phát hiện những người nhận mình có trí nhớ kiếp trước thường dễ dàng nhớ những cái tên từng thấy thành tên kiếp trước đồng thời tin tưởng vào chúng không hề nghi ngờ. Căn cứ vào phân tích cho thấy là vì những người này dễ sinh ra một số ký ức không tồn tại rồi đem những ký ức này chuyển thành ký ức thực của mình.

Mà kiếp trước trong miệng bọn họ có thể chính là bởi vậy mà tạo thành.

Bác sĩ Quách giải thích về nội dung thí nghiệm này và cung cấp một số lời giải thích khoa học khác. Toàn bộ đều có lý có chứng cứ, lập luận rõ ràng nên đạt được sự tán thành của không ít dân mạng.

Nhưng biểu hiện chuyên nghiệp của bác sĩ Quách không hề khiến thầy Tống khiếp sợ mà ngược lại, trông gã còn có vẻ đắc ý dào dạt.

Quan điểm này của bác sĩ Quách không phải là lần đầu tiên phát biểu. Lúc trước công kích thầy Tống đã nhắc qua không ít lần, mà lần này thầy Tống tìm ông tới chính là vì muốn bác bỏ quan điểm của ông.

Lòng dạ thầy Tống rất nhỏ nhen, trước kia bị bác sĩ Quách chèn ép chật vật, đã sớm ghim bác sĩ Quách trong lòng. Lần bày kế này không chỉ vì cứu vãn danh dự của mình mà còn muốn nhân cơ hội phản lại bác sĩ Quách.

Vì thế, trước khi tiến hành phát sóng trực tiếp, thầy Tống đã tìm tới một nhà Đinh gia. Trước tiên là nhắc tới giả thiết khoa học từng được nghiệm chứng do bác sĩ Quách nhắc tới, bảo đảm không có sơ hở gì mới tổ chức lần phát sóng này.

Tuy bản thân thầy Tống kỳ thực cũng không quá tin tưởng kiếp trước, cũng không rõ tại sao Tiểu Đinh lại có trí nhớ của Vương Xuân Bình nhưng gã có thể khẳng định là tình huống của Tiểu Đinh với giả thiết của bác sĩ Quách hoàn toàn khác nhau.

Mà gã chỉ cần có thể chứng minh lý luận của bác sĩ Quách là sai thì hoàn toàn có thể dựa vào thủ đoạn của mình mà trộm đổi khái niệm thành lời giải thích đúng.

Đây cũng là lý do vì sao gã nhất định muốn mời bác sĩ Quách tới.

Bởi vậy, thầy Tống cố ý để thời gian cho bác sĩ Quách nói xong rồi mới chậm rãi mở miệng: “Lời giải thích của bác sĩ Quách nghe rất có lý, là người thì ai chẳng có lúc nhớ nhầm một vài thứ, cũng có sinh ra một số ký ức không thuộc về mình nhưng bây giờ thứ Tiểu Đinh nhớ tới là hồi ức của Vương Xuân Bình. Tôi nghĩ chuyện này cũng đâu thể tự dưng mà sinh ra đâu, bác sĩ Quách muốn giải thích chuyện này thế nào?”

Bác sĩ Quách liếc nhìn gã, nói: “Chuyện này có rất nhiều khả năng, ví dụ như trước đây Tiểu Đinh từng thấy hoặc nghe nói chuyện của Vương Xuân Bình nên sau khi não bé bị thương sẽ có xác suất khiến tinh thần hỗn loạn.”

Lần này không chờ thầy Tống mở miệng mà cha mẹ Đinh gia đã nói trước: “Nhưng bác sĩ Quách, con gái chúng tôi chưa từng đi qua thôn của Vương Xuân Bình. Chúng tôi cũng không quen biết Vương Xuân Bình mà.”

Bác sĩ Quách vung tay: “Tôi chỉ là nói một khả năng trong đó, tình huống cụ thể thế nào còn cần làm nhiều phân tích.”

Cha mẹ Đinh gia đang muốn hỏi lại thì thầy Tống cắt ngang lời bọn họ: “Nếu vậy thì không bằng chúng ta lại mời một người nữa đi.”

Bác sĩ Quách cau mày: “Ông mời ai?”

Thầy Tống khẽ mỉm cười, cuối cùng sử dụng tới át chủ bài chân chính: “Chúng tôi mời con trai Vương Xuân Bình lên đây đi ạ.”

Cha mẹ Đinh gia nghe vậy suýt nữa nhảy dựng lên: “Thầy Tống, ông không hề nói trước với chúng tôi!”

Thầy Tống: “Hai vị đừng gấp, tôi chẳng phải là đang nghiệm chứng tình huống của Tiểu Đinh sao. Tôi cũng tin hai người nhất định cũng muốn biết chuyện kiếp trước mà Tiểu Đinh nói có phải sự thật hay không…”

Thầy Tống đã sớm chuẩn bị xong lời giải thích để trấn an cha mẹ Đinh gia.

Cùng lúc đó, điểm đầu thai Di Nam như sắp nổ tung, Bạch Chí Nam gấp tới xoay mòng mòng, vội vàng cầm điện thoại đi tìm Thương Khuyết.

Thương Khuyết và Dụ Tranh Độ đang bàn với nhau về kế hoạch mở rộng app thì thấy Bạch Chí Nam lo lắng chạy tới kể lại sự tình.

Bạch Chí Nam nói: “Sếp, giờ nên làm gì? Chờ sau khi Vương Xuân Bình và con trai bà ta nhận thân rồi chỉ sợ tình cảnh sau này sẽ không khống chế nổi được!”

Dụ Tranh Độ hỏi: “Tình cảnh gì?”

Bạch Chí Nam: “Trật tự xã hội đó, bí mật tái thế bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hai giới âm dương.”

Tiểu Đinh cùng con trai Vương Xuân Bình gặp mặt không chỉ gây ra vấn đề luân thường đạo lý mà một khi trong livestream để lộ quá nhiều hồi ức sẽ chứng thực bé chính là Vương Xuân Bình tái thế thì chắc chắn sẽ gây nên sóng gió lớn trong xã hội.

Bạch Chí Nam căng thẳng đi lòng vòng, Dụ Tranh Độ lại hoàn toàn không hề bị lay động, thậm chí còn có vẻ buồn cười, nói: “Hình như anh hiểu lầm gì đó với dân mạng thì phải?”

Bạch Chí Nam: “…Hả?”

Thương Khuyết cũng tỏ vẻ lãnh đạm: “Đầu tiên cậu xem trên mạng nói thế nào đi.”

Bạch Chí Nam liếc nhìn phần bình luận.

[Vãi lúa, bậc thầy xuất chiêu tất sát!]

[Cái giề đây, thầy còn gọi người tới nữa à? Chắc là sớm thông đồng rồi chứ gì? Hông tin đâu.]

[Ù ôi, viết xong kịch bản rồi à?]

Bạch Chí Nam: “…”

Dụ Tranh Độ ung dung nói: “Dân mạng theo xã hội chủ nghĩa không tin mấy thứ này đâu.”

Bạch Chí Nam sững sờ nói: “Nếu dân mạng không tin thì thầy Tống làm tất cả chuyện này để làm gì?”

Dụ Tranh Độ: “Dân mạng không quan trọng, mục tiêu của gã là sự tin tưởng của khách hàng.”

Thầy Tống đương nhiên không phải hy vọng cộng đồng mạng tin tưởng gã. Mục đích thực sự của gã là công khai khiêu chiến uy tín của bác sĩ Quách, chỉ cần chờ khi bác sĩ Quách không thể giải thích ra nguyên do sẽ khiến khách hàng tin tưởng bác sĩ Quách quay về với gã.

Trong hiện trường phát sóng, con trai Vương Xuân Bình là Phương Toàn đi vào.

Phương Toàn đã hơn 60 tuổi, bởi vì lúc trẻ quanh năm phải làm công ngoài trời nên thoạt nhìn cả người rất già nua, thô ráp. Khi ông đi vào có chút căng thẳng mang theo sự ngại ngùng cùng nhút nhát của người nông thôn, ông dừng ánh mắt trên người Tiểu Đinh.

Cùng lúc đó, Tiểu Đinh từ đầu tới giờ vẫn luôn có vẻ trầm mặc đột nhiên đứng lên, thất thanh hô: “Cún con!”

Bé vừa nói xong nhất thời khiến hiện trường sợ hết hồn, đặc biệt là Phương Toàn ngạc nhiên trừng mắt, lắp bắp nói: “Sao sao sao… cháu lại biết nhũ danh của tôi?”

Tiểu Đinh tựa hồ muốn xong qua nhưng lại bị cha mẹ Đinh gia giữ chặt trái phải, chỉ có thể vừa giãy dụa vừa nói: “Cún con! Ta là mẹ con đây, cuối cùng mẹ cũng được nhìn thấy con! Mau tới bên mẹ này!”

Bộ dạng Tiểu Đinh thoạt nhìn rất chân thành, đau lòng cùng cực, vốn là hình ảnh cảm động nhưng tình cảnh này dù là trong mắt Phương Toàn hay dân mạng đều có vẻ buồn cười.

[Xin lỗi, tôi biết là không phải nhưng nhìn học sinh tiểu học học bà lão hô to ‘Ta là mẹ con đây’ thật sự khiến tôi buồn cười quá.]

[Hiện giờ tôi rất muốn biết bình thường tôi hay nói với idol là ‘Má yêu con’ có phải cũng buồn cười giống vậy?]

Thầy Tống không ngờ hiệu quả còn kịch liệt hơn so với những gì gã nghĩ, trong lòng không khỏi đắc ý nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, động viên Tiểu Đinh ngồi xuống rồi để bé và Phương Toàn từ từ nói chuyện.

Phương Toàn cũng vội vàng nói: “Mời cháu, mời cháu ngồi xuống nói đi.”

Thấy Phương Toàn nói chuyện mới khiến Tiểu Đinh tỉnh táo lại rồi ngồi xuống nhưng vẫn ngóng trông nhìn Phương Toàn, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Cún con à, con đi làm công nhiều năm như vậy, ngày nào mẹ cũng mong ngóng con về. Trong nhà có nuôi heo, mấy lần người trong thôn nói mẹ giết Đốm Hoa đi bán nhưng mẹ không cam lòng, luôn muốn chờ con về rồi làm món lạp xưởng con thích nhất…”

Rõ ràng Tiểu Đinh là một cô bé nhưng ngữ điệu lúc nói những lời này tha thiết trầm bổng tựa như một bà lão tuổi tác đã cao kể lại, mà theo lời của bé, sắc mặt của Phương Toàn cũng dần dần trở nên vi diệu.

“Làm sao cháu biết nhũ danh của tôi là cún con? Từ năm tôi mười mấy tuổi đã ra ngoài làm công, sau này không còn có người gọi tôi như vậy nữa…”

“Nhà trước đây của tôi từng nuôi heo, trong đó có con đầu lốm đốm là béo nhất, chúng tôi đặt tên cho nó là Đốm Hoa…”

“Từ nhỏ tôi thích ăn nhất chính là lạp xưởng mẹ làm…”

Lời nói của Tiểu Đinh từng cái được Phương Toàn nghiệm chứng, không chỉ là bản thân Phương Toàn khiếp sợ mà sắc mặt cha mẹ Tiểu Đinh cùng bác sĩ Quách cũng càng ngày càng nghiêm nghị.

Đặc biệt là bác sĩ Quách, ông đã nghiên cứu tâm thần mấy chục năm, đối với các vấn đề về tinh thần đều có phán đoán và phân tích nhất định nhưng biểu hiện hiện tại của Tiểu Đinh rõ ràng đã vượt qua phạm vi có thể giải thích của ông.

Nếu như không phải trước khi ông đã tìm hiểu qua tình huống của Tiểu Đinh thì chắc giờ ông đã hoài nghi bé có phải người mà thầy Tống ủy thác từ trước không.

Mà sự thực ông biết một nhà Tiểu Đinh không hề quen biết với thầy Tống, cả tình huống của Tiểu Đinh là thật sự có tồn tại.

Giờ những gì mà Tiểu Đinh nói đã không phải là việc có thể giải thích bằng cách đã đọc qua tin tức trước kia của Vương Xuân Bình. Những nội dung mà bé nói quá riêng tư, ngay cả Phương Toàn cũng không nhớ rõ mà Tiểu Đinh lại có thể nhắc lại tỉ mỉ như thế.

Một bộ phận dân mạng cũng bắt đầu nghi ngờ.

[Thật hay giả đó, không phải là ủy thác trước sao?]

[Ông cụ kia còn có thể nhưng bạn nhỏ này thì không thể nào? Làm sao mà có thể diễn xuất tốt tới vậy?]

[Tôi nổi cả da gà da vịt rồi, mấy người coi giọng điệu rồi thần thái của bạn nhỏ kia đi, thật sự chính là của một bà lão đó!]

[Mấy người điên hết rồi hả???]

[_(:з” ∠)_ Tôi có một suy đoán, lỡ đâu kiếp trước gì đó là giả, mà đứa bé là bị thôi miên thì sao?]

[Nếu là vậy thì tôi thật sự muốn tìm thầy thôi miên gặp một tí.]

Bạch Chí Nam ôm đầu: “Toang toang toang thật rồi sếp ơi, Vương Xuân Bình với con trai sắp nhận thân rồi, sau này sao chúng ta có thể gánh vác hậu quả đây?”

Tại hiện trường, Phương Toàn khóc ướt đẫm khuôn mặt già nua, tựa hồ đã tin chắc đứa nhỏ trước mắt chính là người mẹ tái thế của mình, khàn tiếng nói: “Xin, xin hỏi tôi có thể ôm cháu một cái không?”

Bạch Chí Nam vỗ bàn đứng dậy: “Đấy, nhận nhau rồi!”

“Không cần kích động.” Thương Khuyết đột nhiên liếc nhìn anh, “Còn có thể cứu vãn.”

Bạch Chí Nam hít một ngụm khí lạnh, nhìn chằm chằm hắn: “Sếp, cuối cùng anh cũng quyết định động thủ sao?”

Thương Khuyết không hiểu gì: “Động thủ cái gì?”

Bạch Chí Nam: “Giết Vương Xuân Bình tái thế đó, không phải sao?”

Thương Khuyết: “…”

Bạch Chí Nam thấy hắn trầm mặc liền thay đổi dòng suy nghĩ: “Hay là anh muốn trực tiếp ăn bả?”

Thương Khuyết làm như không nghe thấy, từ tốn nói: “Biên soạn hồi ký ghi lại cuộc đời của Vương Xuân Bình rồi tung lên mạng là được.”

Bạch Chí Nam: “…Hả?”

Dụ Tranh Độ lập tức hiểu rõ: “Mấu chốt chuyện này là ở chỗ người trong nhà của Tiểu Đinh luôn chắc chắn là nhà họ với Tiểu Đinh không quen biết Vương Xuân Bình cũng chưa từng xem qua câu chuyện của Vương Xuân Bình nên khởi nguồn ký ức của Tiểu Đinh mới không có cách nào giải thích. Như vậy chỉ cần chúng ta chứng minh trước kia Tiểu Đinh từng xem qua cố sự của Vương Xuân Bình là được rồi…”

Hiện giờ Internet phát triển như thế, tất cả đáp án trên lý thuyết đều có thể tìm thấy ở trên mạng.

Kể cả lời thề son sắt của cha mẹ Tiểu Đinh là xưa nay Tiểu Đinh chưa từng tiếp xúc với Vương Xuân Bình cũng hoàn toàn có thể dẫn dắt thành… Tiểu Đinh từng đọc qua trên mạng.

Phía sau lại có bác sĩ Quách tiến hành giải thích là hoàn toàn có thể câu thông.

Bạch Chí Nam không nghĩ tới còn có thể làm như thế, anh chỉ cảm thấy hy vọng tràn trề, vui vẻ nói: “Bây giờ tôi lập tức đi làm tập hồi ký nhưng phải mất chút thời gian, dự tính nhanh nhất là buổi chiều có thể hoàn thành…”

“Quá chậm, để tôi đi.” Dụ Tranh Độ mở máy tính của mình lên, “Tôi cóp ghi chép cuộc đời Vương Xuân Bình từ hệ thống sổ Sinh Tử là được rồi… Ồ, hay là cóp hết chuyện cả một thôn của họ rồi làm thành ‘Hồi ký người già quá cố’ nhỉ, như thế thì độ tin cậy càng cao hơn.”

Bạch Chí Nam: “…”

Anh khó khăn quay đầu đi, yên lặng tiếp tục xem livestream.

Bên kia, thầy Tống đắc ý nhìn bác sĩ Quách: “Bác sĩ Quách, ông định giải thích thế nào về tình huống hiện tại của Tiểu Đinh?”

Thật ra gã đã sớm hỏi trước sự tình của Tiểu Đinh rồi cố ý mời Phương Toàn tới hiện trường chính là cho bác sĩ Quách một đòn trí mạng này.

Bác sĩ Quách nhìn Tiểu Đinh, một câu cũng không nói được.

Thầy Tống suýt nữa ngửa mặt lên trời cười ha ha ha, không nhịn được mà tiếp tục khiêu khích nói: “Bác sĩ Quách à, không phải chuyện gì cũng có thể dùng khoa học giải thích. Tôi thấy ông đừng nên dùng mấy cái lý luận kia dọa người khác nữa, thỉnh thoảng cũng có thể tới chỗ của tôi trao đổi một chút, ông thấy thế nào?”

Bác sĩ Quách hầm hừ, muốn phản bác lại nhưng không thể nói được. Ông là một người nghiêm cẩn, trước khi có bằng chứng xác thực thì không thể dùng miệng lưỡi nói chuyện giống thầy Tống được.

Bên kia, tâm tình của người dẫn chương trình cũng rất phức tạp nhưng vẫn dựa theo quy trình, sau khi được cha mẹ Tiểu Đinh đồng ý thì nói: “Xem ra ông Phương đã có câu trả lời cho mình, Tiểu Đinh chính là người mẹ đã mất mười mấy năm trước của ông. Như vậy, hiện tại chúng ta để ông Phương ôm Tiểu Đinh một chút đi đã.”

Cha mẹ Tiểu Đinh rất bối rối, họ thật sự không muốn tin con gái của mình lại là một bà mẹ tuổi tác đã cao nhưng khung cảnh này đã vượt quá phạm vi có thể khống chế của họ nên bọn họ không còn cách nào chỉ có thể buông Tiểu Đinh ra.

Tiểu Đinh đi về phía trước hai bước, vẫy tay với Phương Toàn: “Cún con, tới đây ôm mẹ nào.”

Thanh âm của bé quen thuộc như thế, dù trong hình dáng của học sinh tiểu học vẫn khiến Phương Toàn không nhịn được mà cất giọng hô: “Mẹ!”

Thầy Tống kích động lấy điện thoại chuẩn bị chụp lại hình ảnh này để sau này làm hình tuyên truyền cho phòng làm việc của gã.

Phương Toàn giang hai tay ra, đi về phía trước rồi ôm chặt lấy Tiểu Đinh, khóc lóc: “Mẹ!”

Ngay tại lúc này, sự tang thương, già cỗi trong mắt Tiểu Đinh đột nhiên rút đi, khôi phục lại ánh sáng của một đứa bé, sau đó bé quay đầu nhìn Phương Toàn, nhất thời sợ tới mức hét lên: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Ở đây có người xấu, con sợ!”

Cha mẹ Đinh gia: “…???”

Hiện trường cùng dân mạng: “…???”

Thầy Tống: “…???”

Ở điểm đầu thai Di Nam, Bạch Chí Nam vì hình ảnh nhận thân mà khẩn trương tới mức suýt nữa chết đi sống lại càng mông lung hơn: “…???”

Chỉ có Thương Khuyết theo bản năng nhìn Dụ Tranh Độ.

Đúng lúc Dụ Tranh Độ ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu va phải tầm mắt của hắn, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Thương Khuyết: “Cậu vừa mới làm gì?”

“Đâu có gì đâu.” Dụ Tranh Độ khó hiểu, suy nghĩ một chút mới ồ lên, bổ sung, “Ban nãy tôi mở ra dữ liệu của Tiểu Đinh phát hiện có một phần tư liệu kiếp trước Vương Xuân Bình bị phục chế tới kho dữ liệu hiện tại nên tiện tay xóa rồi.”

Thương Khuyết: “…”

Dụ Tranh Độ: “Sao thế?”

Thương Khuyết đem phần livestream tới trước mặt cậu: “Mới nãy Tiểu Đinh giống như quên hết trí nhớ kiếp trước.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Thật sự không ngờ sau khi sổ Sinh Tử thăng cấp còn có công dụng này.
Bình Luận (0)
Comment