Editor: Lông
Thương Khuyết vừa nói đã khiến Dụ Tranh Độ giật nảy mình, bác gái cũng bối rối nhìn Thương Khuyết hồi lâu mới hỏi: “Chuyện này… Sao lại nói rằng có thể là cháu?”
Thân thể Thương Khuyết cứng ngắc, kéo cánh tay Dụ Tranh Độ một chút, vẻ kiêu căng hiện lên trên mặt: “Một thời gian nữa em ấy sẽ ở cùng một chỗ với cháu.”
Bác gái: “…”
Bác gái khiếp sợ nhìn Thương Khuyết rồi nhìn Dụ Tranh Độ, đôi môi hơi run run: “A, ra các cháu là… là…”
Dụ Tranh Độ: “…”
Cậu không phải!
Suýt nữa cậu đã phủ nhận nhưng dưới mắt mọi người mà trực tiếp ném mặt mũi của Thương Khuyết đi thì chẳng khác nào làm loạn tiệc cưới của bạn học cả.
Dụ Tranh Độ nín nhịn rồi nuốt hết những lời định nói, chỉ nhìn bác gái cười cười không nói.
Cơ hội phủ nhận không còn, bác gái lảo đảo quay người rời đi.
Bác gái vừa quay đi, Thương Khuyết đã nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Dụ Tranh Độ, thấp giọng nói: “Sau này nếu gặp chuyện như thế nữa thì em cứ dũng cảm nói em có người mình thích là được rồi.”
Dụ Tranh Độ dùng ánh mắt cá chết như không còn thiết tha cuộc sống nữa nhìn hắn.
Thương Khuyết chớp mắt mấy cái, hùng hồn nói: “Tuy chúng ta còn chưa xác định quan hệ nhưng nếu trong tình huống cần thiết thì tôi không ngại em lấy tôi làm bia đỡ đâu.”
Dụ Tranh Độ cảm thấy không còn sức lực nữa: “…Cảm tạ ngài ban ơn.”
Buổi tối hôm đó, Dụ Tranh Độ mới từ Di Nam trở về Phù Thành, vừa xuống máy bay mở điện thoại đã bị spam bởi tin nhắn nhóm.
Giả Dịch Hoa: [Đù móa, Tranh Độ cùng sếp tổng cậu ấy thật sự là một đôi!!!]
Các bạn học: [???]
Trương Thanh Thanh: [Chuyện gì, mau kể đi.]
Giả Dịch Hoa: [Éo tin được, Tranh Độ còn giả bộ trong nhóm chat vậy mà hôm nay ở ngay tiệc cưới của tớ come out!]
Chu Ngạn: [Come out? Bạo dữ vậy hả?]
Giả Dịch Hoa: [Chỉ một mình bác gái của tớ cho là Tranh Độ độc thân nên muốn giới thiệu cháu ngoại cho cậu ấy, ai dè sếp của Tranh Độ giận dữ vì lam nhan, come out ngay tại lúc đó luôn.]
Giả Dịch Hoa: [Dọa bác của tớ sợ hết hồn!!! Chưa ăn tiệc cưới xong đã tìm mẹ tớ kể rồi!]
Trương Thanh Thanh: [Đù móe!!!]
Chu Ngạn: [Đặc sắc! Khiếp sợ vỗ tay.jpg]
Bạn học giáp: [@Dụ Tranh Độ, dám che giấu người yêu, mau ra đây ăn đòn.]
…
Lúc Dụ Tranh Độ mở nhóm chat thì trong đám đã thảo luận về câu chuyện tình trai giữa cậu và Thương Khuyết tới 999+ tin.
Dụ Tranh Độ: “…”
Dụ Tranh Độ không dám lộ diện trong nhóm chat, chỉ có thể thở thật dài, quay đầu nhìn Thương Khuyết bên cạnh thì thấy hắn tự nhiên lấy vali của cậu rồi nở nụ cười với cậu: “Tôi kéo giúp em.”
Dụ Tranh Dộ: “…”
Cậu thật sự rất muốn hỏi một câu, sếp à, không phải anh còn chưa đồng ý sao? Có thể thu lại cái hành động của bạn trai lý tưởng đó đi được không?
Dụ Tranh Độ đỡ cái trán, suy nghĩ muốn ngả bài lần thứ hai bắt đầu rục rịch nhưng vừa mới động thì thấy Thương Khuyết lấy điện thoại ra rồi ngẩng đầu lên, cau mày: “Diễn đàn của bọn em thật nhiều chuyện, nhanh như vậy đã truyền chuyện của hai chúng ta rồi.”
Dụ Tranh Độ: “…Quát đờ?”
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại của mình mở diễn đàn trường đại học lên, chắc là trong lớp có tên miệng rộng nào đó truyền nội dung trong nhóm chat ra ngoài. Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ, trước đây hay có bạn học khác cùng ban hỏi thăm chuyện tình cảm của cậu, chỉ có điều những người khác không giống như người cùng lớp còn biết suy nghĩ cho cậu, mấy người đó vừa quay đầu đã lập tức thông báo lên diễn đàn.
Dựa vào độ nổi tiếng của cậu thì bài post đó chỉ trong chốc lát đã trở nên hot nhất trường, dưới bình luận đều là tiếng gào khóc thảm thiết của các em gái.
Dụ Tranh Độ: “…”
Được rồi, hiện giờ scandal của cậu và Thương Khuyết đã được xác nhận thật.
Dụ Tranh Độ liếc nhìn bài post, dưới bình luận ngoại trừ khiếp sợ việc chó độc thân hai triệu năm như cậu cũng biết yêu đương thì chính là nghi ngờ xu hướng tính dục của cậu. Dù sao scandal trong trường học của Dụ Tranh Độ đều là nữ sinh, tuy cuối cùng không thành nhưng bởi vậy có thể thấy được Dụ Tranh Độ khá thẳng mà.
Đọc được câu hỏi đó khiến Dụ Tranh Độ không khỏi hồi tưởng lại Thương Khuyết trước đây từng nói hắn chưa từng yêu đương, ai biết có thẳng hay không?
Còn có một ID không biết là fan hay là anti mà thề thốt chắc chắn luận chứng đây là tin giả, nguyên nhân là trước đây Dụ Tranh Độ từ chối hoa khôi trường, Thương Khuyết còn không bằng hoa khôi trường thì sao Dụ Tranh Dộ có khả năng hẹn hò với hắn.
Bình luận này được kha khá người tán thành.
Dụ Tranh Độ cảm thấy thật ba trấm, cậu không thể không nói một câu tuy Thương Khuyết hơi ngu ngốc nhưng hắn sao lại không bằng người khác!
Dưới bài post đều là lặp đi lặp lại mấy câu nói, Dụ Tranh Độ cảm thấy chẳng phải chuyện gì lớn nên tắt bài post đi nhưng Thương Khuyết hình như không nghĩ giống vậy. Hắn đọc hết toàn bộ bài post một lần, sau đó sa sầm mặt, ngữ khí không vui: “Sao người này đi đâu cũng nói với người khác là em theo đuổi tôi?”
Dụ Tranh Độ liếc nhìn ID mà Thương Khuyết, ồ một tiếng, nói: “Đây là người học cùng khóa học luật với tôi, nghe đâu bạn gái trước đây của cậu ta từng thích tôi?”
ID này từ năm thứ nhất đại học đã bắt đầu ở trên diễn đàn trường khịa Dụ Tranh Độ, đặc biệt còn là người quen trong các bài post cp của Dụ Tranh Độ. Ngày ngày đều cười nhạo Dụ Tranh Độ là loại bán mặt linh tinh gì đó. Sau đó có lần Dụ Tranh Độ lên lớp rảnh rỗi không có việc gì làm, nhìn thấy bài đăng của cậu ta liền tiện tay tra xét IP mới biết cậu ta là học sinh học viện luật.
Nhưng từ trước tới nay Dụ Tranh Độ lười để ý ba cái chuyện nhàm chán này nên chưa từng cho cậu ta một ánh mắt. Hơn nữa thời đại học Dụ Tranh Độ vẫn luôn say mê với kỹ thuật, độc thân luôn cả 4 năm học. Mọi người ai cũng biết ID này là antifan thâm niên của Dụ Tranh Độ, lúc thường căn bản không ai để ý tới.
Hiếm khi lần này có người xác nhận tin tức Dụ Tranh Độ hẹn hò, hơn nữa đối tượng người yêu còn là sếp tổng công ty cậu. Người kia như bắt được nhược điểm, nhân cơ hội bắt đầu phát tán nội dung vở kịch là Dụ Tranh Độ vì muốn lên chức mà không tiếc bám đùi sếp tổng.
Nhưng sinh viên đại học Phù Thành không phải toàn là kẻ ngu, thực lực của Dụ Tranh Độ rõ như ban ngày, trước kia còn cùng với Tiêu Sơn Lam, Triệu Nhược Lạp lên hot search, ID kia còn là anti fan thâm niên nên căn bản không có mấy người để ý tới cậu ta.
Dụ Tranh Độ cũng không coi là việc to tát: “Đừng để ý tới cậu ta là được.”
“Không được.” Thương Khuyết hừ một tiếng, “Chướng mắt.”
Dụ Tranh Độ: “…” Sếp thật sự không biết chịu thua.
Nhưng mà cậu lại cảm thấy kỳ lạ, tuy anti fan này nói lung tung rất đáng ghét nhưng lần này cậu ta nói là cậu tự mình theo đuổi Thương Khuyết mà, đây chẳng phải là cùng suy nghĩ não bổ với Thương Khuyết sao?
Theo lý thì Thương Khuyết nên đắc ý mới đúng đúng không? Tại sao lại tức giận?
Thương Khuyết vừa nhanh chóng ấn điện thoại vừa nói: “Hai chúng ta… Hừ, nào đến phiên một yêu nghiệt từ xó xỉnh nào đó nói luyên thuyên!”
Dụ Tranh Độ: “…” Tuy đoạn phía sau lời nói của anh sếp tự động biến mất nhưng lời kịch này thật sự quá nổi tiếng, cậu có thể tự động bù đắp.Hai chúng ta là đôi trai tài trai sắc*, nào đến phiên một yêu nghiệt từ xó xỉnh nào đó nói luyên thuyên.
(*trai tài trai sắc: chế từ câu ‘trai tài gái sắc’)Không thể không nói, anh sếp đã học quá nhiều câu từ không nên học từ trên mạng.
Dụ Tranh Độ suy yếu xoa xoa thái dương: “Sếp à, yêu nghiệt nói không nghe cũng được mà…”
Thương Khuyết ấn điện thoại, ngẩng đầu lên, đắc ý nói: “Được.”
Chuông báo động trong lòng Dụ Tranh Độ vang lên, chợt cảm thấy không ổn nên vội vàng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Thương Khuyết giơ tay lên: “Tôi đăng ký tài khoản để đáp trả tên yêu nghiệt kia.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Lần thứ hai cậu mở bài post lên thì quả nhiên bài đó có thêm một bình luận từ ID ‘Ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần’ nhắn lại ID anti kia: Nói bậy nói bạ, tôi chính là sếp tổng của Tranh Độ, là tôi đang theo đuổi em ấy!
Dụ Tranh Độ nhất thời khiếp sợ không thôi, không phải bởi vì Thương Khuyết đăng ký tài khoản để cãi tay đôi, chuyện này là chuyện thường ngày ở huyện với Thương Khuyết rồi, chẳng thể nào gây nên gợn sóng trong lòng Dụ Tranh Độ cả.
Khiến Dụ Tranh Độ giật mình chính là nội dung bình luận của Thương Khuyết, cậu sửng sốt một lúc rồi mới hỏi: “Sếp, tại sao anh lại trả lời như thế?”
Thương Khuyết hừ một tiếng: “Chuyện như thế nào là việc giữa hai chúng ta, nhưng ở bên ngoài thì cứ nói la tôi theo đuổi em đi.”
Hắn liếc nhìn Dụ Tranh Độ rồi bổ sung: “Cho dù sau này tôi không chấp nhận em thì tôi cũng sẽ không khiến em bị bêu rếu đâu.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Nói thật là nửa câu đầu của Thương Khuyết khiến cậu rất cảm động, bình thường Thương Khuyết rất sĩ diện, trên mạng cãi nhau đều bất chấp tất cả để thắng, lúc này thế mà lại vì cậu mà suy nghĩ.
Tuy trên diễn đàn chỉ cảm thấy đây là chuyện bình thường, sẽ không nghĩ lời nói của cậu ta là thật nhưng Dụ Tranh Độ biết Thương Khuyết đáp lại như thế nhất định là xuất phát từ chân tâm.
Chỉ có điều nghe thấy nửa câu sau thì Dụ Tranh Độ cảm thấy mệt tâm vô cùng.
Với thái độ tích cực như thế này của Thương Khuyết, hiện giờ cậu vô cùng hoài nghi không biết mình có cơ hội đợi được đến khi Thương Khuyết ‘không chấp nhận’ hay không.
Dụ Tranh Độ: “…Đa tạ ngài.”
“Đừng khách sáo.” Thương Khuyết vung tay, lấy điện thoại tiếp tục ấn ấn, “Tên yêu nghiệt này dám rep lại, tôi nhất định phải mắng cậu ta tới mức xóa nick luôn.”
Dụ Tranh Độ: “…”
…
Mắt thấy scandal càng ngày càng diễn ra mạnh mẽ hơn, Dụ Tranh Độ trằn trọc cả tối, cảm thấy chính mình vẫn nên nói rõ ràng.
Chỉ là mỗi khi nhớ tới bộ dạng đắc ý của anh sếp, cậu lại không cảm thấy tức giận mà là… không đành lòng.
Ầy, lần này thật sự phải làm tra nam.
Ngày hôm sau, Dụ Tranh Độ đi làm được các đồng nghiệp nhiệt liệt hoan nghênh. Lần này cậu đi thăm mấy thành phố, đã hơn nửa tháng không ở công ty, các đồng nghiệp cũng rất nhớ cậu.
Đặc biệt là Khang Tấn và Lục Linh Tê với mấy người có quan hệ tốt với cậu, vừa thấy cậu tới công ty đã không kịp chờ đợi mà kéo cậu vào trong phòng họp.
“Tiểu Dụ, lần đi công tác này khiến cậu cực khổ rồi.” Lục Linh Tê rót cho cậu ly nước.
Dụ Tranh Độ: “Bình thường mà, là công việc nên làm.”
“Làm gì có, không phải cậu còn bị câu hồn đi một chuyến tới ngạ quỷ đạo sao? Quá nguy hiểm.” Khang Tấn bóp bóp vai cậu, “May là hữu kinh vô hiểm, nếu không thì chúng tôi thật chẳng biết nên làm gì mới tốt.”
Tuy bọn họ nói đều là sự thật không sai nhưng biểu hiện của họ lại quá ân cần khiến Dụ Tranh Độ nhanh chóng phát hiện nhận ra điểm không đúng, trầm ngâm một chút, hỏi: “Có phải các anh chị có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Khang Tấn trầm mặc, nhìn Lục Linh Tê, Lục Linh Tê lại nhìn Khang Tấn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dụ Tranh Độ:???
Một lát sau, Khang Tấn lấy hết dũng khí một cái hộp nhỏ đưa cho Dụ Tranh Độ, nói: “Lần này cậu về, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu một món quà.”
“Cần làm tới vậy à…” Dụ Tranh Độ cạn lời, tiếp nhận hộp, vừa mở vừa nói, “Chuyện có gì đâu mà khiến tôi còn tưởng đi cướp ngân hàng nữa chứ…”
Hộp mở ra, bên trong có một quả trứng.
Dụ Tranh Độ: “…”
Chiếc hộp chế tác rất tinh xảo, dưới đấy còn được rải bông rất dày, quả trứng chim trắng noãn lẳng lặng nằm trên sợi bông, đầu trứng rất lớn, nhìn như hai hay ba quả trứng gà gộp lại.
Món quà như vậy nhất thời khiến Dụ Tranh Độ không hiểu là có tâm hay không có.
Nói không có thì từ chiếc hộp rồi bố trí bên trong, quả trứng cũng không giống trứng bình thường.
Mà nói có tâm thì… đây chỉ là một quả trứng.
Dụ Tranh Độ trầm mặc hồi lâu mới thu hồi hộp, nghiêm túc nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Khang Tấn nghe vậy thì thở ra một hơi: “Cậu thích là tốt rồi.”
Lục Linh Tê do dự rồi nói: “Vậy sau đó có cần tôi giúp cậu xử lý?”
Dụ Tranh Độ suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được đó, vậy làm phiền chị giúp tôi ướp thành trứng muối đi.”
“…” Khang Tấn nghe vậy thì kinh hoảng, “Không được!”
Dụ Tranh Độ không hiểu, Khang Tấn ấp úng nói: “Tiểu Dụ, đây… đây là Bội Kỳ.”
Dụ Tranh Độ: “???”
…
Bội Kỳ: Hế lô!