Thời Đại Phóng Túng

Chương 37

Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

*********************

Từ Mục đã bị giam ở đây 4 ngày.

Hai ngày đầu cậu tìm cách chạy trốn nhưng không thành công, sang ngày thứ ba, cậu thử đập nát mọi thứ trong phòng, ngày thứ tư, đồ đạc trong phòng lập tức được thay mới. Cuối cùng Từ Mục cũng không lãng phí sức lực nữa, cậu đã hoàn toàn chết lặng.

Ban ngày Tưởng Dĩ Giác gần như không ở đây, chỉ đôi khi hắn mới dành ra được chút thời gian tới ăn trưa, nhưng chắc chắn buổi tối hắn sẽ ngủ lại nơi này. Mỗi lần Tưởng Dĩ Giác tới ăn trưa, Từ Mục đều không muốn dậy ăn cơm với hắn, cậu nằm lì trên giường chờ hắn đi mới chịu ra ăn cơm. Mỗi tối khi Tưởng Dĩ Giác quay lại, thấy Từ Mục đã ngủ, hắn sẽ cẩn thận từng li từng tí nằm xuống giường ôm lấy Từ Mục, hôm sau nhân lúc Từ Mục chưa tỉnh hắn sẽ rời đi.

Đây là chút an ủi duy nhất mà Tưởng Dĩ Giác có được từ Từ Mục.

Từ Mục bài xích, mâu thuẫn, căm hận hắn, hắn đều có thể chịu đựng. Nhưng điều duy nhất Tưởng Dĩ Giác không chịu được là Từ Mục muốn rời khỏi hắn.

Tưởng Dĩ Giác không chịu được khi người này mang nỗi căm hận rời bỏ hắn, bởi vì hắn không biết lúc nào khi quay đầu nhìn lại, người này sẽ tiếp tục biến mất. Kiếp này Tưởng Dĩ Giác còn có thể tìm được Từ Mục, nhưng hắn không thể biết kiếp sau sẽ ra sao.

Hắn nói muốn bảo vệ Từ Mục là thật, muốn giữ Từ Mục bên cạnh mình cũng là thật.

Kiếp này Tưởng Dĩ Giác tuyệt đối sẽ không thả Từ Mục đi. Dù có phải hành hạ nhau cả đời thế này hắn cũng không cho phép Từ Mục rời khỏi hắn nửa bước.

Một rưỡi trưa, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa chưa từng được kéo ra, rơi trên giường.

Từ Mục nằm trên giường lấy chăn che bớt ánh nắng chói chang, cậu đã tỉnh giấc nhưng vẫn không chịu rời giường.

Người giúp việc trong phòng khách làm nóng thức ăn thêm một lần nữa, đến lần thứ ba, cô ta đi vào phòng hỏi Từ Mục có muốn ăn cơm không.

Từ Mục không buồn để ý.

Tưởng Dĩ Giác cũng đã trở về, hắn cởi áo khoác rồi đi vào phòng.

Tưởng Dĩ Giác nhẹ nhàng kéo một đoạn chăn trên người Từ Mục xuống, ôn hòa nói: "Phải dậy ăn cơm rồi."

Từ Mục dùng hết sức kéo chặt chăn, trở mình nói: "Cút."

Tưởng Dĩ Giác không bỏ đi, giọng điệu vẫn hòa nhã như cũ: "Anh sẽ bảo người giúp việc mang cơm vào phòng."

Hắn còn chưa ra ngoài dặn dò bảo mẫu, Từ Mục đã bực bội hất tung chăn rồi bước xuống giường mặc quần áo, tắm rửa.

Đây là lần đầu tiên trong bảy ngày qua Từ Mục ngồi ăn trưa với Tưởng Dĩ Giác.

Cậu ngồi xuống bàn ăn, bưng bát lên im lặng ăn cơm. Từ Mục nhai miếng cơm trắng mà chẳng biết mùi vị gì.

Tưởng Dĩ Giác gắp một miếng cá vào bát Từ Mục, Từ Mục nuốt cơm rồi hất miếng cá kia ra bàn.

Tưởng Dĩ Giác nhìn cá bị Từ Mục ném lên bàn, nói: "Anh nhớ trước kia em thích ăn cá nhất."

"Không phải con người luôn thay đổi hay sao? Tôi nhớ trước kia anh từng nói với tôi, mọi chuyện trong quá khứ đều là sai lầm." Từ Mục nhìn vào mắt hắn, lặp lại. "Những chuyện trong quá khứ là sai lầm, chúng ta cũng vậy." Lần này là cậu nói với Tưởng Dĩ Giác.

Tưởng Dĩ Giác nhếch môi, trái tim nhói đau. Hóa ra những lời này có thể khiến người ta tổn thương đến thế, ngày ấy nghe được có lẽ trong lòng Từ Mục cũng có cảm giác như hắn bây giờ.

Nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của Từ Mục ngày ấy, thanh đao lúc đầu đâm vào cơ thể Từ Mục giờ lại tàn nhẫn đâm vào tim Tưởng Dĩ Giác.

Nhưng xưa nay hắn thích giấu đi nỗi đau của mình, vậy nên Tưởng Dĩ Giác chỉ mỉm cười thê lương: "Nếu như chúng ta thật sự là sai lầm thì vận mệnh sẽ không xếp cho chúng ta ở bên nhau kiếp này. Anh đã từng làm sai nhưng lần này anh sẽ không làm sai nữa."

Từ Mục chỉ cười: "Đối với anh mà nói, chẳng qua tôi chỉ là một lựa chọn của anh thôi. Anh chọn sai thì có thể chọn lại, xưa nay đâu cần phải tôn trọng tôi. Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, sức nặng của tôi trong lòng anh đoán chừng còn không nhiều hơn một tình nhân nào đó ở kiếp trước của anh."

Sắc mặt Tưởng Dĩ Giác khẽ thay đổi, hắn không ngờ Từ Mục lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Kiếp trước đúng là đã có một khoảng thời gian hắn sống phóng túng. Tiền tài địa vị hay tình nhân đều là thứ đại diện cho thân phận của hắn, người muốn tới gần hắn nhiều vô số kể, hắn thì chưa bao giờ cố ý tránh xa. Nếu thích, Tưởng Dĩ Giác sẽ giữ lại bên cạnh, nhưng chẳng qua đó chỉ là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hắn chưa từng bộc lộ một phần tình cảm hay sự dịu dàng đối với những người kia.

Kiếp này vẫn có một số người muốn ở bên cạnh Tưởng Dĩ Giác nhưng tất cả đều bị hắn từ chối rất dứt khoát, bởi cuối cùng hắn cũng hiểu những người đó không phải là Từ Mục.

"Anh không có cách nào moi tim ra cho em xem, nhưng bây giờ, dù em có tin hay không thì trong lòng anh vẫn chỉ có mình em, em quan trọng hơn tất cả mọi thứ."

Từ Mục chẳng hề thấy xúc động với những lời hay ý đẹp này, cậu chọc chọc số cơm khô khốc trong bát, nói: "Khối gỗ mà tôi nhìn thấy trong phòng triển lãm ở Mỹ năm ngoái là thứ ngày đó tôi đã tặng cho anh. Nó đã được anh mua lại, bây giờ đang đặt trong nhà anh. Tôi nghe cha tôi nói, lúc trước khối gỗ đó được một người sưu tầm đồ cổ người Mỹ mua từ một người Trung Quốc." Từ Mục ngừng lại hai giây rồi nói tiếp. "Là anh bán nó."

Đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định. Từ Mục chưa từng hoài nghi về khả năng này.

Tưởng Dĩ Giác không muốn nói dối cậu: "Đúng. Khi đó anh thiếu một số tiền. Nhưng nếu như được làm lại từ đầu, bao nhiêu tiền anh cũng không bán."

Vốn tim Từ Mục đã chết lặng, nhưng nghe đến đây, cậu vẫn thấy đau đớn thất vọng.

Từ Mục nhắm hai mắt cay xè rồi xoa xoa mi tâm, lúc mở ra, đôi mắt Từ Mục đã có ánh nước: "Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh à? Vì danh lợi, anh có thể bán tất cả mọi thứ. Kể cả tôi."

"Lần này không giống." Tưởng Dĩ Giác vội vã nói. "Vì em, anh có thể từ bỏ tất cả."

Kể cả Tưởng gia?

Cuối cùng Từ Mục vẫn không hỏi 4 chữ này. Dù cậu không còn chút tình cảm nào với Tưởng Dĩ Giác nữa nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy thần sắc do dự của hắn khi nghe câu hỏi này.

"Nhưng tôi không cần anh làm thế vì tôi." Từ Mục trịnh trọng nói với hắn. "Mặc kệ anh làm gì, giờ tôi chỉ cảm thấy anh thật buồn nôn. Anh khiến cho tôi thấy buồn nôn, tất cả những gì anh làm đều khiến tôi buồn nôn. Chỉ cần thấy anh là tôi muốn nôn, nhìn thấy anh tôi sẽ nhớ lại những người trong bệnh viện kia, anh với bọn họ giống nhau như đúc, thậm chí anh còn ghê tởm hơn bọn họ." Ngôn ngữ đã trở thành vũ khí duy nhất mà Từ Mục có thể sử dụng, cậu hận không thể dùng lưỡi dao này đâm Tưởng Dĩ Giác nát nhừ. "Nếu như trước khi gặp anh tôi nhớ lại chuyện của kiếp trước, thì ngày đó ở Mỹ cho dù có đánh gãy chân tôi, tôi cũng không đi vào phòng triển lãm đó."

Những lời này tựa như một sợi dây kẽm quấn lấy trái tim Tưởng Dĩ Giác, nương theo hận thù của Từ Mục mà siết thật chặt. Hắn hít một hơi thật sâu, muốn chạm vào Từ Mục để làm nguôi cơn giận của cậu.

"Từ Mục......"

Tưởng Dĩ Giác muốn chạm vào Từ Mục, nhưng vừa mới chạm vào cậu, Từ Mục đã vội rút tay về rồi hét to: "Đừng chạm vào tôi!"

Trước giờ Tưởng Dĩ Giác không hay để lộ cảm xúc của ra ngoài, vậy mà giờ hắn lại dễ dàng để lộ vẻ mặt sụp đổ trước Từ Mục.

Tưởng Dĩ Giác không thể chịu đựng nổi, lồng ngực đau đớn khiến giọng nói của hắn run rẩy: "Em ghét anh đến thế sao? Nếu như em thật sự ghét anh, vì sao kiếp trước anh đối xử với em như thế mà em không hận anh? Vì sao còn đợi anh lâu như vậy? Rõ ràng em còn quan tâm đến anh, em không quên được quá khứ mà hai ta đã cùng nhau trải qua."

"Người tôi chờ đợi không phải là anh. Tưởng Dĩ Giác mà tôi chờ đợi đã chết từ lâu rồi, từ khi anh ta bán khối gỗ kia, trước khi đi Mỹ anh ta đã chết rồi. Anh không phải anh ta, đến bây giờ cũng không phải anh ta." Từ Mục nhấn mạnh, hai mắt cậu đỏ hoe, nước mắt tràn mi.

Người kia đã chết rồi. Còn hắn của hiện tại hoàn toàn không phải là người mà mình yêu.

Sao kiếp trước mình ngốc như vậy chứ, cứ mãi chờ một người sẽ không quay trở về.

Vì sao đến tận bây giờ Từ Mục mới hiểu được đạo lý này.

Tưởng Dĩ Giác nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng. Khi mở mắt ra, ánh mắt của hắn đã mang theo sự kiên nghị của lúc trước: "Em không yêu cũng được, anh yêu em là đủ rồi. Anh sẽ không để em rời đi, cả đời này em phải ở bên cạnh anh."

Trước kia Tưởng Dĩ Giác luôn cảm thấy chữ "yêu" này quá nông cạn, hắn chưa từng dùng chữ này để xem xét mối quan hệ của hắn và Từ Mục. Vận mệnh đã trói buộc họ lại với nhau, yêu cũng được mà không yêu cũng được, bọn họ sẽ mãi mãi bị trói chung với nhau.

Tưởng Dĩ Giác chỉ biết là hắn sẽ không có cảm giác như vậy với những người khác, hắn sẽ không vì người khác đau lòng, sẽ không coi mạng sống của người khác nặng bằng mạng sống của mình, chỉ có Từ Mục mới có thể khiến hắn cố chấp đến nhường ấy.

Hắn yêu Từ Mục. Hắn tin chắc điều này.

Nhưng Từ Mục không tin.

"Anh yêu tôi?" Lời này đối với Từ Mục thật sự rất buồn cười, Từ Mục vừa cười vừa khóc. "Sao tôi không cảm nhận được nhỉ? Anh tự hỏi bản thân thử xem, anh yêu tôi à? Yêu một người là như vậy sao? Anh muốn tôi ở cạnh thì tôi phải ở cạnh, muốn vứt bỏ là vứt bỏ. Bây giờ hối hận thì anh lại muốn nhốt tôi bên mình, hạn chế tự do của tôi, cả ngày để tôi ở cùng với hai cái thứ đồng nát này! Anh hoàn toàn không yêu tôi, chẳng qua anh muốn một thứ mà không có được, cho nên mới lôi tôi ra để thỏa mãn dục vọng của bản thân anh mà thôi. Giống như quyền thế và địa vị mà anh yêu vậy, ở trong mắt anh, tôi chẳng khác gì một bộ quần áo, một cái thắt lưng hết!"

"Nếu như anh không làm cách này thì em sẽ chịu ở lại bên anh sao?" Tưởng Dĩ Giác biết cách làm này của hắn sẽ khiến Từ Mục tổn thương, nhưng hắn không thể đứng yên nhìn Từ Mục rời khỏi mình một lần nữa. "Từ Mục, em biết thật sự là anh yêu em mà. Nếu như em còn muốn bắt đầu lại cùng anh thì chúng ta hãy quên hết những thị phi trong quá khứ đi, chúng ta có thể giống như một cặp đôi yêu nhau bình thường, anh sẽ dành tất cả tình yêu của mình cho em, chỉ cần em không rời khỏi anh."

Từ Mục để mặc cho nước mắt rơi, khóe miệng cậu giật giật: "Tôi thật ghen tị với anh, có thể nói quên là quên. Vì sao 'quên' với anh lại dễ dàng đến như vậy? Anh có thể quên, nhưng tại sao anh còn muốn buộc tôi cũng phải quên. Kiếp trước anh ép tôi đến phát điên, kiếp này anh vẫn muốn ép tôi phát điên nữa hay sao?"

Hết chương 37.

Bình Luận (0)
Comment