Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
******************
Đã gần một tuần Từ Mục không gặp Tưởng Dĩ Giác. Trong một tuần này, cậu vẫn ăn uống ngủ nghỉ như bình thường, dường như tâm trạng cậu không bị ảnh hưởng gì, chỉ là càng giống cái xác không hồn hơn trước. Có lần Từ Mục nằm mơ, cậu mơ thấy Tưởng Dĩ Giác chết trên tay cậu, Từ Mục nhìn thi thể của Tưởng Dĩ Giác và hai tay đầy máu tươi của mình, ở hiện thực cậu có thể cố kìm nén không run rẩy nhưng trong mơ thì không. Sau khi tỉnh lại, Từ Mục ngơ ngác nhìn trần nhà, mồ hôi trên người dần trở nên lạnh lẽo.
Không phải Từ Mục chưa từng nghĩ đến khả năng Tưởng Dĩ Giác sẽ cứ thế chết đi, cứ thế biến mất trong sinh mệnh của cậu, ít nhất trong kiếp này bọn họ sẽ không còn gặp lại nhau.
Đây đúng là điều Từ Mục muốn. Cậu sẽ không còn bị Tưởng Dĩ Giác giam lỏng, từ nay về sau cậu sẽ không phải nhìn thấy mặt người này nữa.
Chỉ là quãng đời còn lại mỗi lần nhớ đến cảnh Tưởng Dĩ Giác chết trong tay mình, có lẽ tâm trạng Từ Mục sẽ có phần không tốt mà thôi.
Nhưng ý nghĩ này duy trì không được bao lâu đã bị Từ Mục gạt đi.
Sao Tưởng Dĩ Giác có thể chết dễ dàng như vậy được.
Nếu người này có thể chết dễ dàng như vậy thì kiếp trước hắn sẽ không thể làm hại cậu lâu đến thế.
Trên thực tế, Tưởng Dĩ Giác chỉ nằm viện điều trị hai ngày đã không nghe lời khuyên của bác sĩ mà xuất viện để giải quyết những công việc khẩn cấp của tập đoàn.
Hắn không chết không phải là vì Từ Mục thủ hạ lưu tình, mà vì con dao kia cách trái tim hắn đúng 1mm.
Nếu Từ Mục ra tay chuẩn hơn một chút, không chừng tính mạng của Tưởng Dĩ Giác cũng ngàn cân treo sợi tóc.
Bởi vì chuyện này mà hắn không thể tiếp tục thuyết phục bản thân rằng Từ Mục vẫn còn tình cảm với mình nữa.
Tưởng Dĩ Giác sâu sắc nhận ra rằng Từ Mục đang ngóng trông hắn chết. Loại đau khổ không cách này diễn đạt này khiến lồng ngực và trái tim hắn đau đớn khôn nguôi.
Đêm nay Từ Mục ngủ muộn, cậu nhắm mắt ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng, sau khi bước ra cậu còn tắm vòi sen thêm nửa tiếng nữa.
Từ Mục lau khô tóc, lặng lẽ thở dài, không mặc quần áo đi ra khỏi phòng tắm.
Từ Mục hoàn toàn không biết Tưởng Dĩ Giác về từ lúc nào, vừa ra khỏi phòng tắm cậu đã thấy hắn trong phòng, đến khi cậu giật mình nhận ra mình chưa mặc xong quần áo thì đã muộn.
Tối nay người đàn ông này có uống chút rượu, giờ bị thân thể của Từ Mục và rượu kích thích, cuối cùng hắn không khống chế được nữa, Tưởng Dĩ Giác lao tới đè cậu lên vách tường rồi thô bạo hôn.
"Buông ra! Con mẹ nó anh bị điên à!" Từ Mục muốn vung nắm đấm nhưng bị Tưởng Dĩ Giác bắt được, hai cánh tay cậu đã bị hắn khống chế.
Tưởng Dĩ Giác cởi thắt lưng trói tay Từ Mục lại, sau đó lật người cậu đè lên tường.
Từ Mục biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cậu nghiến răng nghiến lợi mắng: "Nếu anh dám làm tiếp...... Tôi sẽ hận anh cả đời!"
Tưởng Dĩ Giác không muốn nghe Từ Mục nói "hận" nữa, hắn giật cà vạt xuống rồi bịt miệng Từ Mục lại. Sau đó, hắn đã vô tình phá hủy chút tôn nghiêm cuối cùng của cậu.
Từ Mục bị ép tiếp nhận cơn đau như xé nhưng không thể kêu thành tiếng, cậu tuyệt vọng nhắm mắt, để nước mắt lã chã tuôn rơi.
Vết thương trên ngực Tưởng Dĩ Giác đang chảy máu, loại đau đớn này cũng không dễ chịu hơn Từ Mục là bao. Trông thấy nước mắt khuất nhục trên mặt Từ Nục, khóe mắt Tưởng Dĩ Giác đỏ lên, hắn nắm chặt gáy cậu: "Anh thật muốn trói em như thế này mãi mãi! Chỉ có cách này mới khiến em chịu nghe lời!"
Tưởng Dĩ Giác ném Từ Mục lên giường, lần này Từ Mục đã hoàn toàn mất năng lực phản kháng.
Giống như ngày đó khi tỉnh mộng, Từ Mục ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nước mắt trên mặt đã khô cạn, nỗi đau trên thân thể và nỗi đau trong lòng, tất cả dường như đều không còn nữa.
Sau khi kết thúc, miếng băng trên ngực Tưởng Dĩ Giác đã bị nhuộm đỏ một mảng, dính dính nhớp nhớp, trên người của Từ Mục cũng dính không ít máu của hắn.
Tưởng Dĩ Giác tháo thắt lưng trói tay Từ Mục và cà vạt trên miệng cậu ra, hắn ôm cậu thật chặt rồi hít sâu như người sắp chết ngạt.
"Vì sao chúng ta lại thành ra thế này......" Hắn hỏi.
Máu của Tưởng Dĩ Giác thấm qua băng vải, dính đầy người hắn và Từ Mục, dính cả lên chiếc giường bừa bộn.
Thật lâu sau, Từ Mục lạnh như băng nói: "Buông ra."
Tay của Tưởng Dĩ Giác bị Từ Mục đẩy ra, cậu thoát khỏi vòng tay hắn đi xuống giường.
Cả người Từ Mục đầy máu, hai mắt cũng đỏ hoe, cậu quay người nhìn Tưởng Dĩ Giác: "Tưởng Dĩ Giác, đây là tình yêu mà anh cho tôi."
Nhìn ánh mắt đau lòng của Từ Mục, cuối cùng Tưởng Dĩ Giác cũng tỉnh táo nhận ra hành vi của mình cầm thú đến nhường nào, hắn vội vàng đứng dậy gọi một tiếng Từ Mục rồi vươn tay nắm lấy tay cậu.
Từ Mục hất tay hắn ra, sau đó bước nhanh vào phòng tắm đóng cửa.
Cách một cánh cửa, cậu nghe thấy giọng nói áy náy của Tưởng Dĩ Giác: "Anh xin lỗi."
Nhưng ba chữ này không thể bù đắp được những chuyện mà hắn đã làm tối qua dù chỉ một chút.
Từ Mục đứng trước gương nhìn cả người dơ bẩn dính đầy vết máu của mình, nước mắt lại rơi xuống. Cậu cắn môi, ẩn nhẫn khóc. Từ Mục siết chặt tay rồi đấm thật mạnh vào gương, cậu hận không thể làm mình vỡ vụn như tấm gương đó.
Một thời gian sau, chỉ cần Tưởng Dĩ Giác đến, Từ Mục sẽ nằm trên giường giả vờ ngủ.
Tưởng Dĩ Giác biết cậu đang giả vờ, nhưng vì áy náy về chuyện xảy ra ngày hôm đó nên hắn không vạch trần. Hắn biết Từ Mục không muốn nhìn thấy mình.
Hôm nay Từ Mục vẫn trốn trong chăn, Tưởng Dĩ Giác đang gọi điện thoại trong phòng khách.
Hình như hắn đặt hai bình gì đó lên bàn trà, sau đó gọi cho trợ lý: "Tôi đã xem hai lọ thuốc đó rồi. Mỗi ngày chỉ được uống một viên, nếu uống không đều đặn sẽ không có phản ứng rõ ràng, nhưng nếu như uống một lượng lớn thì sẽ làm hỏng cơ thể. Cô gái kia vì uống quá nhiều thuốc này trong một ngày nên đã phải nhập viện."
Nghe đến đây, Từ Mục mở choàng mắt.
Cậu ló đầu ra khỏi chăn, cửa phòng đang hé mở, qua khe hở, Từ Mục thấy trên bàn trà có hai lọ thuốc lớn.
"Tín hiệu không tốt lắm, cậu chờ một lát." Tưởng Dĩ Giác đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới cửa sổ ở đằng xa rồi tiếp tục nói: "Bọn họ muốn làm Tưởng thị sụp đổ, thật sự là không chừa thủ đoạn nào. Cha tôi đã hồ đồ hết lần này đến lần khác nên bị bọn họ lợi dụng. Lập tức dừng tất cả việc hợp tác với tập đoàn Lưu thị, đưa tất cả loại thuốc này đi xét nghiệm, thu thập chứng cứ, chuẩn bị kiện bọn họ."
Từ Mục rời giường, lặng lẽ mở cửa, Tưởng Dĩ Giác chỉ lo nói chuyện nên không phát hiện ra cậu.
Cậu đi chân trần trên thảm nhung nên không gây ra tiếng động nào. Từ Mục đến bên bàn trà, nhẹ nhàng cầm lấy lọ thuốc đầu tiên rồi mở nắp. Cậu đổ một nắm thuốc ra tay, sau đó uống hết.
Một lần thấy không đủ nên cậu đổ thêm thần nữa, cứ như vậy mà uống hết ba nắm thuốc, hết cả lọ thuốc đầu tiên.
Uống thuốc này có thể nằm viện, nằm viện là cậu sẽ có cơ hội bỏ trốn. Từ Mục ôm ý nghĩ này mở lọ thuốc thứ hai.
"Được, cứ vậy đi." Tưởng Dĩ Giác cúp máy, xoay người lại. Ngay khi thấy Từ Mục, hắn mất hồn mất vía hét to: "Từ Mục!"
Nhưng tất cả đã muộn, Từ Mục đã uống nắm thuốc cuối cùng, cậu đang bịt miệng nuốt ngụm thuốc đó xuống.
Tưởng Dĩ Giác vội vàng chạy lại, muốn cậu mở miệng: "Em nôn ra nhanh lên! Nôn ra!"
"Á......" Từ Mục cong eo, đột nhiên cậu thấy bụng mình quặn đau, cậu khom người xuống ho khan. Tiếp theo đó, cậu cảm thấy da thịt toàn thân co rút, nứt nẻ, mô hôi trên trán và trên người tuôn xối xả, gần như ướt đẫm cả người.
Nhưng khi cúi đầu xuống nhìn, Từ Mục mới phát hiện thứ chảy ra từ da mình không phải là mồ hôi mà là máu.
Làn da khắp người cậu đang nứt toác và chảy máu không ngừng. Phản ứng của hai lọ thuốc nhanh chóng khiến cơ thể cậu biến dạng. Giờ Từ Mục có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Tưởng Dĩ Giác gọi vệ sĩ nhanh chóng liên hệ với bác sĩ, còn mình thì ôm lấy Từ Mục, lo lắng hoảng hốt gào thét tên cậu.
Sắc mặt Từ Mục trắng như tờ giấy, khung cảnh trước mắt dần trở nên quay cuồng.
Cậu trông thấy gương mặt hoảng hốt của Tưởng Dĩ Giác, cậu trông thấy Tưởng Dĩ Giác gọi tên cậu hết lần này đến lần khác, hắn bảo cậu đừng ngủ, cậu còn nhìn thấy cả nước mắt của Tưởng Dĩ Giác.
Tưởng Dĩ Giác khóc, Tưởng Dĩ Giác khóc rồi!
Cả người Từ Mục đau đớn như bị hàng ngàn lưỡi dao cứa, cậu đã không còn sức để phân biệt cảnh tượng trước mắt là đúng hay sai, cậu chỉ có thể nghĩ thầm, hình như đây là ảo giác xuất hiện trước khi chết.
Hết chương 39.