Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 17

Trên con phố yên tĩnh chỉ còn lại Hạ Nhật và Mông Qua.

“A Nhật, em trai cậu dạo này sao thế hả? Cứ luôn mặt cau mày có với tôi, tôi làm gì đắc tội với nó à?” Mông Qua cảm thấy kì lạ, không biết thằng nhóc Hạ Thiên bị gì, trong khoảng thời gian này nó cứ quái lạ sao ấy.

Hạ Nhật bật cười, cậu em của cô hẳn là cảm thấy bất bình cho cô đây.

“Trẻ con trong độ dậy thì chẳng phải đều vậy sao?!”

“Nhưng tôi chưa hề như vậy.” Mông Qua vọt miệng nói.

Ngừng chân một chút, ánh mắt sâu thẳm của Hạ Nhật nhìn Mông Qua một cái, con người này ở trước mặt người khác đã giấu đi tất cả sự nổi loạn và bốc đồng của mình rồi.

Hai người nhìn nhau một lát, tự động ngầm hiểu.

“Hồng Liên dạo này vẫn khỏe chứ?” Hạ Nhật đổi hướng chủ đề, cô đã rất lâu không qua chỗ cụ ông Tô rồi, cô và Hồng Liên thỉnh thoảng cũng gọi cho nhau, nhưng chuyện để nói không còn nhiều như trước nữa, thường thì nói mấy câu lại bắt đầu im lặng: “Chuyện em ấy thi vào Bắc Ảnh đã chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Cũng tạm, cô ấy đã mời giáo viên kèm riêng cho mình.” Mông Qua không biết tại sao lại có chút mất tự nhiên khi nói về Hồng Liên trước mặt Hạ Nhật.

Lại một màn lặng im, Mông Qua cảm thấy loại không khí này khiến bản thân bất an, cứ như có gì đó đang từng chút một trôi đi mất vậy.

“A Nhật,” Mông Qua đứng lại, nắm lấy bả vai Hạ Nhật: “Cậu nghe đây, cậu là người bạn tốt nhất của tôi, cho dù tôi đã có bạn gái, nhưng cậu vẫn là người bạn tốt nhất của tôi, cậu hiểu chứ?”

“Ừ, biết rồi.”

Sao lại không hiểu chứ, nhưng việc giữ vững chuẩn mực bạn bè còn khó hơn cả trong tưởng tượng, cho nên luôn phải tránh thật xa.

Mông Qua nằm trên giường nghĩ đến hai chị em họ, cậu vô cùng hâm mộ tình cảm giữa hai chị em, càng hâm mộ Hạ Thiên vì có được người chị như Hạ Nhật. Trước đây luôn cảm thấy Hạ Nhật rất ngốc, hiện tại lớn rồi, Mông Qua đã hiểu được rằng đó là thật thà, ở thời đại này người giống Hạ Nhật càng ngày càng ít, sau này, người con trai có được Hạ Nhật sẽ rất hạnh phúc.

Cậu lại nhớ đến lời Hạ Thiên nói về việc sính lễ, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Lấy chồng, Hạ Nhật sẽ lấy chồng, Mông Qua cảm thấy việc này cứ là lạ sao ấy.

Vỗ đầu mình một cái, bản thân đã cặp kè rồi thì lẽ nào Hạ Nhật sẽ không đi cặp kè sao.

Thời gian trôi đi rất nhanh, khi Hạ Nhật thấy sinh viên năm nhất với bộ mặt non nớt gọi mình là đàn chị mới ngỡ ngàng cảm giác được việc mình đã là sinh viên năm hai rồi.

“Nghĩ gì vậy?” Kiều Vãn Cầm đi qua vỗ lưng cô một cái.

Nếu như nói về thu hoạch lớn nhất của năm nhất thì hẳn nên nói đến việc Hạ Nhật đã quen biết với cô bạn tên Kiều Vãn Cầm này. Kiều Vãn Cầm là một mỹ nhân mà mọi người đều công nhận, người đẹp gia thế tốt lại thêm vào bản tính ôn hòa, là đóa hoa của khoa Ngoại ngữ, cô nàng và Hạ Nhật đặc biệt có duyên, bọn họ mới thân thiết với nhau từ học kì sau của năm nhất.

“Thời gian như nước ấy.” Hạ Nhật chỉ cậu sinh viên năm nhất kia.

“Hiếm có khi Hạ Nhật nhà ta lại đa sầu đa cảm như vậy đấy.” Kiều Vãn Cầm kéo Hạ Nhật chạy đến dưới bóng cây, mặt trời mùa hè này gay gắt quá.

Từ xa, Hạ Nhật trông thấy Mông Qua và mấy người nữa đi về phía bọn cô, lúc đi ngang qua cậu cũng không ngẩng đầu mà lướt thẳng đi. Hạ Nhật biết Mông Qua nhìn thấy cô rồi, nhưng cậu không muốn chào hỏi cô.

“Thật hống hách, chẳng phải gương mặt dễ nhìn chút thôi sao? Chẳng phải gia thế tốt hơn người ta chút thôi sao? Chẳng phải biết chút xíu về đàn dương cầm thôi sao?” Kiều Vãn Cầm kinh thường nói: “Cái tên Mông Qua này còn thật xem mình là hoàng tử ấy, xì, bổn cô nương mới không thèm để vào mắt. Bổn cô nương xem thường nhất là thứ bình hoa này.”

Hạ Nhật khẽ cong môi, cuối cùng cũng có cô gái miễn dịch với Mông Qua. Tiếp đó, trong lòng lại thấy đắng chát, nguyên cả mùa hè Mông Qua không nói câu nào với cô. Từ sau khi cô mỗi Chủ Nhật đều cùng bà chủ đi nhà thờ, Mông Qua chẳng thèm để ý đến cô nữa.

Nhưng, cô không hề làm sai, chỉ có điều cô và mẹ kế của cậu thân cận nhau chút thôi.

Mấy tháng trước, bà Mông ngã bị thương ở tay, bà là tín đồ trung thành của đạo Cơ Đốc, mỗi thứ bảy đều sẽ đến nhà thờ để giúp phát tiệc Thánh, sau khi tay bà bị thương thì cụ ông Mông bảo Hạ Nhật đi cùng bà để chăm sóc, tiện thể làm thay việc của bà.

Ở cùng với nhau, Hạ Nhật dần cảm nhận được đây là một người phụ nữ cô đơn và có chút đáng thương, hơn nữa lòng dạ cũng không xấu, chồng mãi bận rộn với sự nghiệp, lại vì quan hệ với Mông Qua mà luôn rụt rè thận trọng trong nhiều việc.

Một ngày nọ, khi Mông Qua nghe thấy Hạ Nhật gọi bà là dì thì lập tức đổi sắc mặt. Trước giờ, bà Mông luôn muốn Hạ Nhật gọi bà là dì, nhưng Hạ Nhật vẫn luôn vì quan hệ của Mông Qua mà gọi bà bằng bà chủ. Gần gũi với bà rồi, Hạ Nhật cảm thấy mình gọi bà là bà chủ thật cũng quá lạnh nhạt, bà không chỉ đối xử tốt với cô mà còn tốt với Hạ Thiên nữa.

Nào ngờ được, Mông Qua lúc đó liền nói: “Hạ Nhật, cậu mở to mắt ra nhìn thử xem cậu cần đứng về bên nào.”

Đó căn bản không phải là vấn đề cần đứng về bên nào, Hạ Nhật thấy đau đầu, nhiều năm nay, Mông Qua hễ đụng mặt mẹ kế mình thì hệt như một con nhím. Mặc Hạ Nhật giải thích thế nào cậu cũng đều không nghe.

Thế nên đã hình thành cục diện như thế này.

Chuyện khiến Hạ Nhật đau đầu hơn còn ở phía sau, Kiều Vãn Cầm hôm nọ còn bảo xem thường kiểu bình hoa như Mông Qua, sau mấy ngày liền phát biểu tuyên ngôn tình yêu với Hạ Nhật. Cô nàng bảo mình yêu Mông Qua rồi, nói là bị ngón đàn của Mông Qua mê hoặc, còn bảo là phải theo đuổi Mông Qua cho bằng được. Vì thế, gần đây trong trường dậy lên tin hoa khôi khoa ngoại ngữ yêu chàng hoàng tử dương cầm.

Cách theo đuổi của Kiều Vãn Cầm có thể nói là rầm rầm rộ rộ, mỗi ngày đều dồn hết tâm trí để nghĩ ra đủ kiểu tình cờ gặp mặt, tóm lại là biến hóa khôn lường. Sau cùng, Hạ Nhật nói cho cô nàng biết, Mông Qua người ta có bạn gái rồi. Nhưng cô nàng vẫn kiểu ‘tôi thích thì tôi làm’, tỏ rõ không thèm để tâm.

Hơn một tháng sau, Hạ Nhật thấy cô nàng lén trốn ở một góc khóc. Hóa ra là Mông Qua để cô nàng theo đuổi chán rồi nên một ngày nọ đồng ý hẹn hò, nhưng ai biết được cậu lại mang một cô gái vô cùng xinh đẹp đến cùng, rồi kéo cô ta lại làm một màn hôn cuồng nhiệt, nói rằng:

“Tôi có người bạn gái như vậy còn thèm để mắt cậu sao? Nếu như cậu có não thì nghĩ kĩ lại xem.”

Quả nhiên là tác phong của Mông Qua, không phải thứ mình để tâm thì toàn dẫm đạp dưới chân cả.

Hạ Nhật còn nhớ lời cậu cảnh cáo cô hôm ấy, cậu nói:

“Hạ Nhật, cậu đừng có tự cho mình là hay, xem bản thân như Chúa cứu thế. Sao nào? Bây giờ có phải lại muốn dùng lòng nhân ái bao la của cậu để giúp chúng tôi hóa giải hiềm khích không? Thật nực cười, tôi thỉnh thoảng chiều cậu thì cậu xem mình là gì của tôi rồi à?!”

Kiều Vãn Cầm tuy có vẻ ngoài xinh xắn hoạt bát, nhưng tính cách của cô nàng trước giờ vẫn luôn rất thờ ơ qua quýt. Có thể khiến cô nàng đau lòng như thế, xem ra cô nàng thật sự thích Mông Qua rồi, bởi vì càng thích mới sẽ càng đau lòng, Hạ Nhật sao không hiểu được chứ.

Cầm điện thoại gọi cho Giang Hạo Thiên, biết được Mông Qua đang ở công xưởng ước mơ, Hạ Nhật liền kéo tay Kiều Vãn Cầm đi.

Quán bar “Công xưởng ước mơ” mà Thành Chí Cao mở này, Hạ Nhật tổng cộng chỉ mới đến có ba lần. Vừa vào cửa, Thành Chí Cao liền hô lên “Khách hiếm!”, Hạ Nhật đưa mắt nhìn, ngoại trừ anh em nhà họ Trâu ra thì mọi người đều có mặt. Mông Qua và Tô Hồng Liên ngồi cùng nhau, hai người đều cười rất vui vẻ.

Hạ Nhật đưa Kiều Vãn Cầm đến trước mặt Mông Qua.

Mông Qua nhìn thấy Hạ Nhật thì trong lòng chợt mừng, cậu cho rằng cô đến cúi đầu với cậu, mẹ kế luôn là cái gai trên lưng cậu, nhìn thấy Hạ Nhật thân cận với bà thì cậu chịu không nổi. Người khác thì sao cũng được, nhưng Hạ Nhật thì khác, chỉ có Hạ Nhật là không được, cậu cố chấp cho là như thế.

Ai ngờ...

“Mông Qua, cậu xin lỗi Vãn Cầm mau.” Hạ Nhật dùng ánh mắt gay gắt nhìn Mông Qua đang thư thái ngồi một bên.

Hóa ra là muốn cậu xin lỗi. Mông Qua vô cùng thất vọng, tiếp đó cười giễu: “Hạ Nhật, cậu lại uống lộn thuốc rồi.”

“Mông Qua, con gái giống như hoa vậy, sinh ra là để được yêu thương và trân trọng. Cậu không yêu cậu ấy cũng không sao, cậu có thể nói cho cậu ấy biết, nhưng xin cậu đừng xem thường tình yêu của cậu ấy. Cho nên, Mông Qua, cậu xin lỗi Vãn Cầm đi.”

Gian phòng bao tĩnh lặng vang lên giọng của Hạ Nhật, trầm thấp, chậm rãi.

Đây là Hạ Nhật công khai chỉ trích Mông Qua ở trước mặt mọi người. Giang Hạo Thiên không nhịn được mà thầm hoan hô người trong lòng mình, quả nhiên là cô gái mà cậu mến mộ. Mấy lời văn vẻ này từ miệng Hạ Nhật nói ra lại không hề lộ vẻ màu mè, còn phân lượng vừa đủ, khiến cho người trước giờ vẫn luôn nổi tiếng thông minh như Mông Qua thoắt biến sắc mặt.

“Này, Hạ Nhật, xem ra tối nay cậu không chỉ uống lộn thuốc, mà còn trúng độc Shakespeare nữa ấy. Xin lỗi? Chỉ dựa vào một cọng rau mầm như cậu? Hay là cậu dựa vào vị đại Phật đó của nhà tôi nên cho rằng bản thân từ gà rừng biến thành phượng hoàng rồi? Tại sao tôi phải xin lỗi cậu ta? Dựa vào việc cậu ta yêu tôi? Trên thế giới này nhiều đứa con gái yêu tôi như thế, nếu mỗi một người tôi đều phải hứng như hứng hoa, vì thì tôi chẳng phải mệt chết rồi sao.”

Mông Qua khoác vai Tô Hồng Liên ngồi bên cạnh: “Hồng Liên, em nói xem, anh có cần nghe lời Hạ Nhật không?”

“Mông Qua...” Tô Hồng Liên kéo tay Mông Qua, ánh mắt tỏ ý Hạ Nhật đừng tiếp tục như thế nữa.

Mông Qua gạt tay Tô Hồng Liên ra, lạnh lùng nói: “Hai người các người thật buồn cười.”

“Kẻ buồn cười là cậu đấy, Mông Qua.” Hạ Nhật nổi giận: “Cậu trước giờ luôn là đứa trẻ được chiều hư, tự kiêu, ngang bướng, trước giờ đều không biết tôn trọng người khác. Mông Qua, cậu sống uổng phí rồi.”

Lời vừa dứt, một chiếc ly thủy tinh liền bay về phía Hạ Nhật, may mà Kiều Vãn Cầm kéo Hạ Nhật ra, bằng không Hạ Nhật nhất định đã đổ máu.

Giang Hạo Thiên vung nấm đấm về phía Mông Qua, Mông Qua không kịp phòng bị liền bị cậu đánh ngã ra sô pha, những thứ trên bàn rơi xuống đất hết.

Hiện trường lâm vào cảnh hỗn loạn.

Thành Chí Cao và Lâm Sinh Muội mỗi người đỡ lấy một người. Mông Qua còn muốn xông lên đánh Giang Hạo Thiên, Hạ Nhật liền đứng che trước mặt Giang Hạo Thiên.

“Đủ rồi, Mông Qua, trước giờ tôi chưa từng thất vọng về cậu như hôm nay. Nếu như cậu cảm thấy tôi khiêu chiến quyền uy của cậu, vậy thì cậu đánh tôi là được rồi.”

Vì lời của Hạ Nhật mà Mông Qua cảm thấy bản thân như một quả bóng đột nhiên bị xì hơi, trước giờ cậu chưa từng thấy Hạ Nhật dùng thần tình như vậy để nói chuyện với mình. Hạ Nhật thất vọng về cậu rồi, thông tin này khiến cậu chợt thấy hoảng loạn, nấm đấm vò chặt bỗng chốc mất sức mà buông ra.

“Là cậu không đánh đấy. Vãn Cầm, chúng ta đi.” Hạ Nhật không nhìn Mông Qua lấy một cái, đỡ Giang Hạo Thiên bị Mông Qua đấm vào mặt lên rồi cùng nhau rời đi.

Khuỵu chân, Mông Qua bỗng chốc ngồi phịch xuống sô pha.

Tô Hồng Liên nhìn thấy trên mặt người mình yêu nhìn theo hướng Hạ Nhật rời đi mà xuất hiện biểu cảm khiến bản thân vô cùng xa lạ, hệt như đã mất đi thứ mà cậu yêu quý vậy.

Hết chương 17
Bình Luận (0)
Comment