Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 58

Dịch: Duẩn Duẩn

Khi hoàng hôn buông xuống, cả bầu trời như bị nhuộm một sắc đỏ kỳ dị sau trận mưa lớn.

Mông Qua đậu xe dưới nhà A Thụ. Anh đứng bên cạnh chiếc xe, bận chiếc áo len cao cổ màu đen, mái tóc hơi ướt rơi trên trán, dưới mái tóc là một đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm. Vẫn là dáng vẻ làm trái tim cô rung động như ngày nào.

Hạ Nhật đặt tay lên vị trí trái tim mình, nơi ấy đang lồng lên vì đau đớn. Bởi nó biết nó đang đập vì anh, nên lại càng đau nhói đến cùng cực. Lý trí thì nói không nên đau vì một người đàn ông không xứng đáng, nhưng con tim lại mách bảo hãy làm theo những gì mình muốn. Giữa con tim và lý trí cứ giằng xé nhau như vậy, không biết cuối cùng ai sẽ thắng.

Khi cô đi ngang qua anh, anh lúng ta lúng túng nói: "A Nhật à, ngồi xe của anh đi! Ở đây khó gọi xe lắm."

Sau khi lên xe, anh không nổ máy như thường lệ, chỉ cầm chùm chìa khóa chơi đùa một lúc: "A Nhật à, anh xin lỗi vì đã không tin em."

Hạ Nhật dựa đầu vào ghế xe, rõ ràng hôm qua đã ngủ một giấc no say, cớ sao bây giờ vẫn thấy uể oải thế này.

"Mông Qua à, cho dù anh có ở đây xin lỗi tôi một ngàn lần đi chăng nữa, thì cũng là chuyện đã rồi. Tại sao phải để mất bò mới lo làm chuồng. Cuối cùng kết cục của nó là gì, chắc anh cũng biết, đến khi ông chủ nông trại đóng hết tất cả các cửa lại, thì đàn bò của ông ta cũng đã chạy mất rồi."

Trong xe tĩnh lặng như chết, Mông Qua cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay cô.

"A Nhật, em nói cho anh biết anh phải làm thế nào đi? Phải làm sao mới có thể xóa được chuyện đó ra khỏi tâm trí em đây? Em nói cho anh biết đi!"

"Thật ra, ngay cả bản thân tôi cũng không biết phải làm sao nữa là. Anh chờ gì câu trả lời ở tôi chứ? Mông Qua à, rất lâu trước đây tôi từng nghe một bài hát, trong đó có câu từ thế này: Chỉ mong sao một đêm đến bạc đầu*. Khi đó tôi ngu ngơ lắm, chẳng hiểu tại sao lại phải vậy. Đến giờ tôi mới ngộ ra, giá như nhắm mắt lại là có thể vội vã già đi, đến lúc mở mắt ra sẽ quên hết tất cả thì thật tốt biết bao."

(*) Thật ra câu này là tên của một bài hát, và cũng là câu từ trong một bài hát khác. Nếu các bạn muốn nghe, tớ xin đề cử bài "Ít ra còn có anh" của Tân Hiểu Kỳ nhé! Cảm động lắm ạ, mỗi lần nghe là một lần tớ sắp khóc, "Đôi ta thật sự không dễ dàng, đôi ta là thân bất do kỷ. Em sợ thời gian trôi qua nhanh, sợ không đủ để ngắm anh thật kỹ. Em sợ thời gian trôi quá chậm, ngày đêm phải lo lắng mất anh. Chỉ mong sao một đêm đến bạc đầu, mãi mãi không chia lìa..."

Giọng nói buông xuôi, trống rỗng của Hạ Nhật chợt làm Mông Qua hoảng loạn. Trong cơn hoảng hốt, anh cởϊ áσ khoác ra, rồi kéo áo len xuống: "A Nhật, em cắn anh đi! Em cắn anh đi! Chẳng phải em nói nếu sau này tức giận sẽ cắn anh để trút giận sao?"

"Mặc áo vào rồi lái xe đi!" A Nhật lạnh nhạt nói, chỉ một giây thôi đã khác, chứ đừng nói đến chuyện trước đây. Cuộc sống này luôn luôn thay đổi, nếu ta chỉ mãi đứng im một chỗ thì chẳng thể tồn tại nổi.

Sau khi đổi bộ quần áo bị dính nước sốt tiêu ngày hôm qua, Hạ Nhật cầm túi lên đi ra ngoài, Mông Qua chạy vọt ra khỏi phòng bếp, chặn một bên cánh cửa: "Ăn cơm tối rồi hẵng đi! Cơm nước xong anh sẽ đưa em đến bệnh viện."

"Khỏi phải nhọc anh. Mấy lời tôi vừa nói anh vội quên rồi ư? Nếu như quên tôi có thể nói lại lần nữa. Bây giờ tôi cần yên tĩnh một mình. Giai đoạn này, tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của anh."

Nói xong, Hạ Nhật nghiêng người đi sượt qua vai anh.

Mông Qua chán nản nhìn ngôi nhà trống trải, anh cũng chỉ muốn sống với cô một cuộc sống yên bình, muốn cho cô một thế giới tốt nhất, muốn cho cô một cuộc đời vui sướng, hạnh phúc thôi mà, cớ sao chẳng bao giờ được như anh mong muốn. Ngược lại, càng ngày anh lại càng đẩy cô ra xa hơn.

Nhìn về phía gương thang máy, Hạ Nhật véo thật mạnh vào hai má mình, thoạt nhìn khuôn mặt trắng bệch có vẻ hồng hào hơn chút ít. Nhưng nói thật thì, hiện tại cô xấu xí chết đi được, sắc mặt tái nhợt như quỷ dọa người.

Mông lão gia nhìn thấy cô thì vẫn cười nói vui vẻ như xưa. Cô biết Mông lão gia không thích mấy thứ tào lao trên mạng, và ông cũng hiếm khi quan tâm đến mấy tin tức giải trí. Phỏng chừng ông còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Hạ Thiên biết chuyện nhưng cũng không hỏi cô bất cứ điều gì, chỉ nhỏ giọng bảo: "Chị ơi, mình ra ngoài đi dạo chút nhé!"

Cả hai dừng lại ở một khu vườn phía sau của bệnh viện. Sau khi tìm một chỗ ngồi xuống, Hạ Thiên móc tai nghe trong túi ra chia cho cô một đầu.

"Chị nghe đi này! Em thật sự không ngờ trong năm năm em "ngủ gật" lại có nhiều bản nhạc hay như vậy. Đợi đến khi em nghe xong mấy bản nhạc này, sẽ chuyển qua xem tiếp mấy bộ phim."

Hạ Thiên nói xong, còn không quên mỉm cười nhìn cô. Trong nụ cười của thằng bé có sự nhẹ nhàng khoan khoái của lứa tuổi mười chín, khiến trái tim Hạ Nhật vô cớ ấm áp: "Hạ Thiên à, thật may mắn biết bao khi em trở về bên cạnh chị."

"Em biết mà." Hạ Thiên gác đầu cô lên vai mình.

Lúc này, khu chính đã lên đèn, Hạ Thiên và Hạ Nhật chủ yếu ngồi ôn lại những kỷ niệm về mẹ, về khoảng thời gian mà ba mẹ con chung sống với nhau thật hạnh phúc và vui vẻ.

Khi trở lại phòng bệnh, bắt gặp Mông Qua đang ngồi trước giường bệnh của Mông lão gia, Hạ Nhật liền quay đầu bỏ đi. Mông Qua đuổi tới, giữ cô lại, "Được rồi, được rồi, A Nhật. Để anh đi."

Cả tuần đó, Hạ Nhật không thèm nói với Mông Qua một câu nào. Mỗi ngày anh đều đến phòng Mông lão gia ngồi trực hơn mười phút. Trong mười phút đó, Hạ Nhật có thể tránh đi đâu được là đều tránh. Ban ngày, Hạ Nhật bận đi làm, buổi tối thì qua đêm ở bệnh viện. Tổ kịch của cô mấy ngày nay đang bắt đầu tuyển vai cho vở kịch "Bóng ma trong nhà hát", Hạ Nhật cũng đi theo họ nên thời gian ở lại văn phòng rất ít. Tên A Thụ lắm chuyện thì thường hay suy đoán bậy bạ trong điện thoại mặc kệ cô có muốn hay không, chẳng hạn như truyền thông hiện nay đang đặt ra rất nhiều giả thuyết về việc Tô Hồng Liên đi du học ở Pháp. Rồi lại như, nhiều nghệ sĩ tên tuổi ở T.R đang tạo áp lực cho công ty về việc ghẻ lạnh Tô Hồng Liên. Còn nữa như, fan hâm mộ của Tô Hồng Liên ngày ngày đều đứng phản đối trước cửa T.R, nhân viên nữ trong công ty gần đây đặc biệt thích chụm lại bàn tán, đa phần đều vui mừng khôn xiết, bởi người duy nhất luôn dính scandal với Mông tổng cuối cùng cũng đã bị anh cho 'rớt đài'.

Chiều chủ nhật tuần này, Hạ Nhật đang ngồi trong phòng bệnh gọt trái cây cho Mông lão gia. Hiện tại, trong phòng cũng chỉ có hai người, Hạ Thiên đã bị cu cậu Mông Thạc quấn lấy không buông, lôi kéo đến phòng của cậu bé rồi. Gần đây, tình hữu nghị giữa hai anh em có vẻ tốt trên mức bình thường.

"Hạ Nhật." Mông lão gia đang dựa nửa người trên giường đọc sách, bỗng dưng gọi cô.

Hạ Nhật ngẩng đầu lên.

"Lại đây ngồi với ông." Mông lão gia mặt mày vui vẻ vẫy tay với cô.

"Ông nội ơi." Hạ Nhật bắc một cái ghế đến trước giường ông: "Ông lại muốn cho cháu món gì tốt phải không ạ?"

Từ hồi mười mấy tuổi, mỗi lần Mông lão gia có món gì muốn tặng cô đều làm động tác này. Mỗi lần như vậy, Hạ Nhật có cảm giác như ông đang dụ dỗ một con thú cưng vậy. Bây giờ cô cũng hai mươi tám cả rồi, sắp lên đầu băm rau lợn rồi, ông lại còn làm động tác này không khỏi khiến cô dở khóc dở cười.

"Ừ...Để ông nghĩ xem nào, ông muốn tặng món gì cho Hạ Nhật ấy nhể?" Mông lão gia làm bộ xoa thái dương: "Ồ, ông nghĩ ra rồi. Ông tặng Tiểu Qua quý nhất cho cháu nhé?"

"Ông nội, cháu ra ngoài mua ít đồ đây ạ." Hạ Nhật đứng dậy.

Ông lão nắm lấy tay Hạ Nhật, thở dài nói: "Hạ Nhật à, ông già này làm con khó xử rồi ư? Người càng già thì càng thích ầm ĩ ấy mà! Mấy hôm trước có ông bạn già đến thăm ông, lão còn luyên tha luyên thuyên tâm trạng hứng khởi của lão khi cháu đích tôn lão kết hôn nữa đấy. Ông nội nghe vừa tức mà vừa hâm mộ, đến lúc hai đứa kết hôn, ông sẽ cho hai đứa cái khinh khí cầu, hai đứa cứ lên đó mà cử hành hôn lễ. Thế giới này được mấy ai cưới nhau trên không trung đâu chứ! Khi đó ông xem như được nở mày nở mặt rồi."

Hạ Nhật lại ngồi xuống, nhưng cúi đầu không nói gì.

"Cháu giận đấy à?" Ông nội xoa đầu Hạ Nhật: "Mông Qua nói hết với ông rồi. Nó không tin cháu là nó không đúng, nhưng đàn ông con trai mấy ai mà không qua loa cẩu thả đâu cháu. Có lẽ, lúc đó nó thật sự chưa suy xét kỹ càng."

"Cháu biết chứ ạ và cháu cũng hiểu điều đó. Nhưng ông ơi, trong lòng cháu khó chịu lắm. Chính vì anh ấy là Mông Qua, là người mà cháu đã quen biết từ hồi mười tuổi nên cháu lại càng cảm thấy khó chịu."

"Ông biết, ông biết chứ. Nhưng cháu có thể nể cái bộ xương già bệnh tật này mà đừng giận nó lâu quá được không. Nhìn bộ mặt dở dở ương ương bây giờ của nó ông còn thấy khó chịu chứ huống chi cháu. Mấy nay, ngày nào nó đến thăm ông cũng đều có cháu ở đây cả. Cháu mà không có ở đây là lòng nó lại rối y như mớ bòng bong, mà cháu ở đây thì nó lại không dám nhìn cháu. Được hôm cháu có việc bận không tới, nó cứ ngồi dại ra trông cửa như thể bị ma nhập vậy."

Nói xong, ông lão bật cười ha hả.

"Hạ Nhật à, thằng nhóc Mông Qua này từ hồi bé tí đã lắm chiêu lắm trò, nó muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nên không tránh khỏi giở thói kiêu ngạo. Cộng thêm cái thông minh, lanh lợi nên cũng xem như được việc. Ngày trước cũng chỉ có nó dám khinh thường cháu và Hạ Thiên, giờ xem ra ngược lại rồi. Hôm trước, ông thấy nó lúng ba lúng búng cả nửa tiếng trước mặt Hạ Thiên mà không dám nói câu gì, trong lòng sao mà hả hê vô cùng. Hạ Nhật ơi là Hạ Nhật, ông nội nhìn thấu suốt hết! Đời này của nó xem như bỏ trong tay cháu rồi. Tại cháu không biết đấy thôi, mấy tối nay cháu ngủ nó đều mò đến cả."

Hạ Nhật nhíu mày.

Mông lão gia chỉ cái ghế salon, nói: "Mấy nay, tối nào nó cũng ngủ ở đấy đấy. Hôm đầu tiên mò đến còn bày đặt bảo chăm sóc ông, ông thấy nó tới chăm sóc cháu thì có. Làm sao qua mặt được lão già này. Ông nằm vờ ngủ cả đêm, thấy thằng nhóc kia rón ra rón rén leo lên giường của cháu. Đầu cháu vừa lệch khỏi gối nó đã nhẹ nhàng chỉnh lại, chân cháu đá chăn tới đâu nó vội vàng dém tới đó. Có bữa, đột nhiên cháu nói mớ, hù nó xém tè cả ra quần. Nó còn tưởng cháu tỉnh nên quýnh quáng nhảy "ầm" một phát, quỳ rạp dưới chân giường. Ôi trời ạ, cháu không biết đâu, cảnh đó buồn cười không chịu được, không khác gì..."

Ông lão còn chưa kịp nói tiếp đã cười phá lên, lát sau cảm thấy cười đã đủ mới tiếp tục: "Thật sự không khác gì Âu Dương Phong luyện Cáp mô công*. Cháu nghĩ xem, nếu chuyện này đổi lại là người khác thì cũng chẳng có gì buồn cười, nhưng cứ nghĩ đến Mông Qua úp mặt khom người như vậy, ông lại không thể nhịn được cười."

(*) Công phu mô tả lại dáng vẻ của một con cóc ^^

Hạ Nhật cũng phải bật cười, Mông Qua ngọc thụ lâm phong nay lại biến thành dáng vẻ con cóc? Ông nội đúng là xấu xa mà.

"Nếu nói thế, ngày nào ông cũng vờ ngủ hết ạ?"

"Ừ." Mông lão gia vẫn còn chưa thỏa mãn: "Ở bệnh viện buồn chết đi được. Ngó nó làm trò hóa ra cũng có cái vui vui. Vả lại..."

Ông nội lập tức ngậm miệng, mấy câu sau ông không thể nói tiếp. Vì vậy, ông quyết định hướng dẫn Hạ Nhật: "Hạ Nhật này, thằng nhóc kia làm cháu tủi thân phải không? Ông nội kiến nghị cháu đêm nay hãy vờ ngủ để trêu nó."

Vờ ngủ? Ông nội ơi là ông nội, sao càng sống ông lại càng trẻ con hóa thế này. Hạ Nhật không biết đây có phải là ông nội của bọn họ không nữa, sao mà thay đổi chóng mặt quá thể.

"Vâng ạ. Đến lượt cháu xin kiến nghị với ông đây. Cháu kiến nghị ông mau đi ngủ để bù lại khoảng thời gian buổi tối mà ông giả bộ ngủ đấy ạ."

"Nói thế là cháu đồng ý rồi?" Mông lão gia vô cùng hưng phấn.

"Đương nhiên..." Hạ Nhật cảm thấy câu nói kia rất có lý, tuổi càng già thì tính tình lại càng trẻ con: "Đương nhiên là không rồi ạ."

Cô sẽ không thỏa mãn sở thích xấu của ông đâu.

Tối hôm đó, lúc Mông Qua tới, Hạ Nhật chặn anh ở ngay cửa: "Mông Qua, anh đừng có giở cái trò khôn lỏi đến đây dò xét tôi nữa. Ông nội có thể bị lừa nghe mấy lời quỷ quyệt của anh, nhưng tôi thì không đâu."

Mông Qua bắt lấy tay Hạ Nhật ấn lên ngực mình. Đây là những lời đầu tiên Hạ Nhật nói với anh sau một tuần lễ, tuy anh không biết câu đó có ý gì.

"Em nói xem anh đã nói với ông những gì?"

"Anh đừng có giả bộ. Ông nội đề cập đến chuyện hôn lễ, còn cả chuyện khinh khí cầu gì gì đó nữa. Mông Qua, anh lại ám chỉ với ông nữa à?"

Mông Qua thấy có chút mờ mịt, lần này anh thật sự không có ám chỉ với ông nội chuyện gì cả.

"Anh bớt cái kiểu như mình vô tội, gì cũng không biết đó đi. Tôi cho anh biết, tốt hơn hết là anh đừng có trêu máu tôi vào thời điểm này."

Mông Qua cúi đầu xuống, nín cười nhìn người phụ nữ còn thấp hơn anh cả một cái đầu. Cô đang ngước mặt lên, cũng có lẽ vì kích động nên khuôn mặt đỏ bừng, hai bên má còn điểm vài hạt lốm đốm màu nâu nhỏ giống như tàn nhang.

"Ô, A Nhật, em có tàn nhang này!" Mông Qua nheo mắt: "Nhưng không sao, anh thấy nó ở trên mặt em dễ thương đáo để."

"Câm miệng." Hạ Nhật thật sự không biết anh muốn giở trò gì: "Tàn nhang của tôi thì mắc mớ gì đến anh?"

"Đương nhiên là rất mắc mớ đến anh rồi." Mông Qua cười khẩy: "Nó mọc trên mặt của vợ anh nên cũng sẽ mắc mớ đến anh."

"Mông Qua!" Hạ Nhật thở phì phò, tên điên này lại đánh trống lảng rồi đấy: "Nghe đây! Tốt nhất là đừng có khiêu khích tôi lúc này."

"A Nhật." Mông Qua lắc đầu: "Khoảng thời gian này anh rất biết điều. Hơn nữa còn rất nghe lời không trêu máu em nữa, nhưng hiện tại là em trêu chọc anh trước."

"Tôi trêu anh cái gì?!" Hạ Nhật giận đến mất khôn.

"Đúng!" Mông Qua ép chặt cơ thể Hạ Nhật vào người mình: "Là em trêu chọc anh trước. Đầu tiên, em dùng một tư thế vô cùng mập mờ nói chuyện với anh. Tiếp theo, vết tàn nhang trên mặt em kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ trong anh. Cuối cùng, dáng thở phì phò như con ếch của em dụ dỗ anh."

Hạ Nhật trợn mắt há mồm. Quân vô liêm sỉ! Phường mặt dày! Mặt dày không ai bằng, mặt dày còn hơn cả bê tông cốt thép!

"A Nhật." Mông Qua nhẹ nhàng hà hơi bên tai cô, ép chặt cơ thể cô lên người mình: "Em còn nói không có đi."

Hạ Nhật nhắc nhở bản thân mình phải thật bình tĩnh, chỉ có vậy mới lật đổ được tên ăn không nói có này. Nhưng đợi đến khi bình tĩnh lại, Mông Qua đã hôn tới tấp lên môi cô, lại qua một lúc nữa, cả hai đã nằm vật ra sàn nhà.

Tình huống là thế này:

Hạ Thiên vừa mới mở cửa ra, đập vào mắt là hình ảnh chị gái và anh rể mình đang lăn lộn trên sàn nhà, trước khi ngã xuống còn hôn môi vô cùng kịch liệt.

Mông lão gia nhìn thấy cảnh ấy, nghĩ bụng, ừm, rất không đứng đắn, quả là bất nhã, đặc biệt là nữ trên nam dưới.

Lý quản gia bắt gặp tình huống này, quay sang nhìn Mông lão gia, bụng bảo dạ, lão già này cười như muốn rụng hết cả răng vậy, đúng là già mà không nên nết!

Bình Luận (0)
Comment