Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 30

“Haiz.” Park Yuchun thở dài một hơi, không lẽ cách dạy của hắn có vấn đề?

“Đưa cho anh.”

“Dạ? Gì ạ?” Thấy Park Yuchun đưa tay ra, Su Su liền khẩn trương hỏi.

“Giấy mời họp phụ huynh, không phải phải ký tên xác nhận sao?”

“Wow, ông xã! Anh đúng là thần đó. Để em đi lấy.” Hòn đá to trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Vật nhỏ vui vẻ lại, đi lấy giấy mời.

Park Yuchun kí tên lên giấy mời, định thu dọn đồ đạc cùng Vật nhỏ về nhà, bỗng điện thoại Vật nhỏ vang lên.

“Bảo bối, có điện thoại kìa.” Park Yuchun mặc áo khoác vào, nói vọng vào trong phòng rửa tay với Vật nhỏ.

“Ông xã nghe hộ em đi.”

“Ừ.” Park Yuchun cười cười, bắt máy nói “Alo!”

“Junsu à, mẹ đây.”

“Mẹ vợ, con là Yuchun ạ, Su Su đang trong nhà vệ sinh.”

“Là con rể Park à. Ha ha, con rể Park, mẹ nhớ con lắm đấy! Gần đây chắc bận lắm nhỉ? Lúc nào rảnh thì về nhà mẹ nhé.” Mẹ Kim vừa nghe thấy người bắt máy là cậu con rể Park quý hóa, giọng nói liền trở nên nhã nhặn lại.

“Mẹ vợ, dạo này con hơi bận, không đến thăm ba mẹ được, thật có lỗi quá.”

“Ài. Con rể Park lúc nào cũng khách sáo như vậy. Không sao đâu, không sao đâu. Mẹ biết con bận rộn mà. Con phải chăm lo cho cái bệnh viện lớn thế, nhất định là rất vất vả rồi.”

“Ha ha, mẹ vợ, mẹ gọi Su Su có chuyện gì không?”

“Cũng không có việc gì! Yuchun à, Junsu nhà chúng ta còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nó đều không hiểu, rất nhiều việc cũng không biết làm, nó… có chọc tức con không?”

“Không ạ! Su Su giỏi lắm. Lúc nào em ấy cũng cố gắng, em ấy đã làm rất tốt rồi. Em ấy cũng hiểu chuyện, biết giúp việc nhà, càng không có chọc giận con, biểu hiện rất tốt ạ.” Nhắc tới Vật nhỏ nhà hắn, viện trưởng Park không tránh khỏi cong khóe miệng lên, hai gò má trên mặt lại càng thêm phúng phính.

“Ông xã, ai vậy?” Vật nhỏ từ WC chạy ra, thấy viện trưởng nhà cậu cầm điện thoại của cậu trò chuyện, liền hỏi.

“A, mẹ vợ, Su Su ra rồi, mẹ nói chuyện với em ấy nhé!” Park Yuchun cưng chiều xoa đầu Vật nhỏ, đưa điện thoại cho cậu.

“Mẹ? Có chuyện gì ạ?”

“Kim Junsu! Không có việc gì mẹ không thể gọi cho con à? Thằng nhóc vô lương tâm.” Thái độ của mẹ Kim liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không biết cậu bạn nhỏ Kim Junsu hay Park Yuchun mới là con ruột của bà.

“Không có~ Con không có ý đó.”

“Mẹ gọi cho con là muốn hỏi con, học kỳ này đã có thư mời họp phụ huynh chưa?”

“Dạ…” Trong phút chốc Kim Junsu cảm giác như trời sập xuống, khiến cậu chết đứng tại chỗ.

“Alo? Alo? Junsu, con có nghe không vậy?” Đang nói chuyện, tự nhiên đầu bên kia im bặt, mẹ Kim liền hỏi.

“Dạ? A, có… có ạ.” Mặt Kim Junsu đã trắng bệch đi rồi, Park Yuchun thấy vậy, liền đi tới cạnh cậu, nháy mắt ra hiệu. Nhưng lúc này Su Su làm gì còn khả năng hiểu ý nữa. Vì thế Park Yuchun liền cầm điện thoại trong tay cậu “A, mẹ vợ, chuyện này con hỏi Su Su rồi. Nhà trường chưa có gửi thư mời.”

“Ồ, nhà trường cũng thiệt là. Lúc nào có giấy mời, con rể Park nhớ gọi điện cho mẹ đấy.” Vừa nghe Park Yuchun nói như vậy, mẹ Kim cũng không truy hỏi nữa, dù sao trong mắt bà con rể Park vĩ đại sẽ không bao giờ nói dối vì chuyện cỏn con này.

“Vâng! Con sẽ gọi ạ.” Thật ra Park Yuchun cũng cảm thấy chột dạ, nhưng ảnh hưởng đến tính mạng Vật nhỏ nhà hắn, nên hắn phải tự an ủi mình, đây là một lời nói dối thiện chí.. là có ý tốt… nhưng vẫn là nói dối…

Cúp máy, hai người đều đau tim mà ngồi phịch xuống sô pha. Vật nhỏ cọ vào người chồng mình, dựa vào ngực hắn “Yuchun, em xin lỗi, để anh phải nói dối.”

Park Yuchun ôm eo Kim Junsu, nhấc cậu lên. Hai người đối mặt nhau “Không sao. Đây không phải lỗi của bảo bối. Tại anh bận quá, không quan tâm bài vở của em. Xem ra anh phải phụ đạo thêm cho em. Nếu anh không có thời gian, anh bảo Changmin qua dạy thêm cho em được không?”

“Không! Em không muốn Changmin dạy đâu. Changmin dữ lắm.” Vật nhỏ nghe đến cái tên Changmin liền như bị điện giật mà liên tục lắc đầu.

“Nhưng Changmin rất giỏi! Hơn nữa em ấy dạy em có khi còn giúp em tiến bộ nhanh hơn anh nữa.” Xem ra Park Yuchun đã nhận ra kế hoạch dạy kèm của hắn căn bản không có hiệu quả. Nếu không phải vừa học vừa ôm ấp nhau, thì chỉ cần Vật nhỏ nháy mắt vài cái là hắn làm luôn bài tập cho cậu rồi.

“Ứ~ Yuchun bận thì em đi tìm anh Jae Jae. Không cần Changmin đâu, em không muốn~” Vật nhỏ lại bắt đầu nhõng nhẽo.

“Vậy anh không kêu Changmin, anh mời thầy giáo đến nhà dạy kèm cho em nhé.”

“Em không cần gia sư. Hừ, Yuchun xấu xa. Anh không thương em phải không. Chê em phiền chứ gì.” Vật nhỏ cố tình gây sự, dựa vào lòng Park Yuchun kêu, không khác gì còn mèo nhỏ không ngừng cong người, xòe móng vuốt ra.

“Haiz…” Park Yuchun thở dài, chỉ có thể trách hắn chiều Vật nhỏ thành quen thôi “Được rồi, không mời thầy. Ông xã kèm cho em là được chứ gì.”

“Ưm, thế còn được.”

“Được rồi, mặc áo khoác vào đi, chúng ta về nhà.” Park Yuchun bế Kim Junsu đứng dậy, đến giá treo quần áo, lấy áo khoác cho cậu. Vật nhỏ còn chẳng phải tự mặc áo nữa.

“Đưa tay lên nào.” Khoác chiếc áo ấm dày, sau đó quấn khăn cho cậu, Park Yuchun nói “Haiz, bao giờ bảo bối nhà chúng ta mới trưởng thành được đây.”

“Em không muốn lớn đâu. Em sợ mình lớn rồi, Yuchun sẽ không đối tốt với em như vậy nữa.” Vật nhỏ cúi đầu, bộ dáng buồn bã nói.

“Nói bậy, dù em có lớn thế nào, em cũng là bảo bối của anh.” Park Yuchun vỗ nhẹ đầu Kim Junsu, bảo cậu không được suy nghĩ lung tung.

“Nếu em lớn rồi, em còn được nói chuyện vô lý như giờ không?” Xem ra Vật nhỏ cũng biết mình nói chuyện rất vô lý.

“Được, từ khi anh biết em, Vật nhỏ của anh đã vô lý vậy rồi.”

“Vậy có thể làm nũng như bây giờ không?”

“Ha ha, anh muốn còn không được đấy.”

“Vậy sau này có con rồi… anh vẫn thương em như bây giờ sao?” Vật nhỏ đỏ mặt hỏi.

“Dù sau này có con hay không, em cũng là Vật nhỏ của anh. Sau khi có con, Su Su của chúng ta chính là anh cả, sau đó xếp xuống, hai, ba, bốn,… chín, mười, vậy là đủ một đội bóng rồi.”

“Ứ~ Em không làm anh cả đâu, em là mẹ của tụi nhỏ mà.” Vật nhỏ bĩu môi, xem ra chuyện này cậu rất để ý.

“Ừm, Vật nhỏ nhà chúng ta là mẹ tụi nhỏ.” Hai người vừa nói chuyện vừa lái xe về nhà.

Buổi họp phụ huynh vào thứ sáu.

Park Yuchun đậu xe xong, đi vào trường thì thấy rất nhiều học sinh ra cổng, chắc là do họp phụ huynh nên học sinh được về sớm. Vì thế hắn bất giác tìm kiếm bóng dáng Vật nhỏ nhà mình. Nhưng trên đường đến lớp 10 – 3 lại không gặp được cậu. Chỉ là có rất nhiều phụ huynh, đa phần đều là phụ nữ. Có mấy người thì thầm, còn nhìn chằm chằm Park Yuchun nữa. Ngẫu nhiên hắn sẽ nghe thấy một vài câu, đại loại như: “Bà nhìn kìa, đẹp trai thật đó.”

“Ừm, mà trẻ vậy đã làm cha rồi sao?”

“Ừ, lạ thật. Không biết phụ huynh của đứa bé nào?”

Park Yuchun đến tương đối sớm, trong lớp chỉ có vài phụ huynh ngồi thành từng cụm nhỏ, hắn nhìn theo sơ đồ trên bảng đi đến chỗ ngồi của Vật nhỏ ngồi xuống. Lúc này có một phụ huynh đi tới “Ơ? Không phải… không phải… của Junsu…”

“A, chào cô.” Park Yuchun thấy người này có chút quen quen, cũng lịch sự đứng dậy, chào.

“Ha ha, chào cháu. Còn nhớ cô không? Cô có tham gia đám cưới của cháu đó. Cô là mẹ của Hyuk Jae.” Mẹ Lee nhiệt tình giữ chặt tay Park Yuchun, cười nói.

“A! Là mẹ của Hyuk Jae. Chào cô. Cháu là Park Yuchun, là…” Lúc này Park Yuchun mới nhớ tới. Hóa ra là mẹ của thằng nhóc kia.

“Cô hiểu mà. Không cần nói đâu. Mà sao cháu lại tới đây? Không phải mọi khi đều là bà Kim sao?” Mẹ Lee nhìn Park Yuchun, tỏ vẻ bà rất hiểu, sẽ không nói chuyện Junsu đã kết hôn với hắn ra đâu. Park Yuchun tỏ ra cảm kích, Su Su nhà hắn còn nhỏ, chuyện kết hôn vẫn là càng ít người biết càng tốt “A… vâng. Mẹ Junsu hôm nay bận, cũng vừa lúc cháu rảnh.” Xem ra phóng lao rồi thì phải theo lao thôi.

“Hóa ra là vậy, bà Kim thật là có phúc. Không tốn công sức gì lại có người… ưu tú như cháu thế này.” Đương nhiên hai chữ con rể, mẹ Lee đâu dám nói ra.

Nói thật, từ lúc Park Yuchun ra đời đã là một thần đồng rồi. Từ hồi còn ở nhà trẻ, rồi tốt nghiệp cấp ba, sau đó qua Mỹ du học ngành Y, hắn luôn là ‘thiên tài’ trong mắt các giáo sư. Lúc trình bày luận án cũng chưa bao giờ nhăn mặt. Nhưng từ ngày gặp Vật nhỏ thì mọi thứ đều thay đổi, từ lúc bắt đầu họp phụ huynh đến giờ, chưa tới hai mươi phút, mà mặt Park Yuchun đã lúc đỏ lúc trắng rồi. Phát vở bài tập về nhà thì làm rất tốt, nhưng phát đến bài thi thì toàn là điểm thấp. Nguyên nhân đều do viện trưởng Park cưng chiều Vật nhỏ mà ra. Bài tập về nhà hầu hết là do hắn giải.

Kết thúc buổi họp, Park Yuchun còn bị giáo viên chủ nhiệm mời ở lại nói chuyện riêng, gương mặt hăng hái chuẩn bị đi về của hắn dần dần tối sầm lại.

Về đến nhà, Park Yuchun vô lực kéo cà vạt, cầm xấp bài thi của Vật nhỏ, thở dài. Cậu bạn nhỏ đoán sắp có tai ương, liền trốn trong phòng bếp, không dám ra, chỉ ngó cái đầu trộm nhìn ông xã của mình. Park Yuchun ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tội nghiệp của Vật nhỏ, hắn vẫy tay, Vật nhỏ liền ngoan ngoãn đi tới.

Kim Junsu rất khẩn trương, đôi tay nhỏ nhanh chóng buông ra lại nhanh chóng nắm lại “Yuchun… điểm…”

“Bảo bối, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cùng nhau học bài, ông xã cùng em học được không?” Park Yuchun kéo Kim Junsu qua, để cậu ngồi lên đùi hắn, nắm bàn tay toát mồ hôi của cậu, nghiêm túc nói.

“Dạ.” Vật nhỏ tưởng sẽ bị mắng một trận, nhưng ông xã cậu nào nỡ mắng cậu chứ. Chỉ là kết quả tệ như vậy, Park Yuchun lại tự ôm trách nhiệm về mình thôi.

“Em phải hứa với anh, sau này đi học phải tập trung nghe giảng, cái gì không hiểu thì hỏi anh hoặc Jaejoong, bài tập phải tự mình làm, như vậy được không?” Park Yuchun xoa bàn tay Vật nhỏ, nói.

“Được ạ. Mai em sẽ chăm chỉ học hành. Năm giờ sáng em sẽ dậy học Tiếng Anh.”

“Không cần sớm vậy đâu. Năm giờ dậy học Tiếng Anh mệt lắm, em chỉ cần dậy sớm hơn nửa tiếng là được rồi. Ông xã sẽ gọi em dậy sớm.”

“Yuchun, anh đừng đối tốt với em vậy. Anh… anh khiến em cảm thấy mình có lỗi đấy, kết quả tệ vậy còn khiến anh mệt thêm.” Nước mắt của Su Su vòng quanh đôi mắt, Park Yuchun liền nhanh chóng đáp lại “Bảo bối, anh không thích em nói vậy đâu. Anh đương nhiên phải đối tốt với em rồi. Cuộc đời của em là do anh phụ trách, nên đây là nghĩa vụ của anh. Bảo bối đừng nghĩ nhiều. Dù thành tích của em tốt hay không, anh vẫn yêu em.” Lau nước mắt của Vật nhỏ, Park Yuchun hôn nhẹ lên môi cậu.

Đêm nay một lần nữa cậu bạn nhỏ Kim Junsu lại tự nhảy vào miệng sói. Đã ăn sạch con nhà người ta rồi mà còn được Vật nhỏ nói là bồi thường cho hắn bị xấu mặt ở buổi họp phụ huynh. Park Yuchun cũng chẳng cảm thấy mình lợi dụng Vật nhỏ lúc khó khăn gì cả, mà chỉ nghiễm nhiên nhận lấy thôi.
Bình Luận (0)
Comment