Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 4

Rầm!

“Ông chủ, cho cậu đấy.” Kim Jaejoong cầm một xấp tài liệu đặt mạnh lên bàn làm việc của viện trưởng, sau đó làm như ‘đại gia’, oai hùng ngồi trên sô pha, vẻ mặt đầy đáng ghét.

Park Yuchun nhìn tập tài liệu đen thùi trên bàn, hỏi “Jaejoong? Cái gì vậy?”

“Tài liệu giúp cậu chinh phục cậu bạn nhỏ của tôi! Cậu tính báo đáp tôi thế nào hả?”

Park Yuchun mở trang đầu tiên, một tấm hình trần truồng lộ ra, đương nhiên đây chỉ là hình của một đứa nhỏ mới được một tháng tuổi, tuy nhiên đôi mắt nòng nọc lại có thể xác nhận rõ ràng đứa bé này là ai. Đóng tập tài liệu lại, Park Yuchun cười “Anh Jaejoong, cám ơn anh. Hôm nay tan ca, tôi sẽ mời anh đi ăn món Âu.”

“Anh? Đúng là chịu không nổi mà! Này, thu lại nụ cười quyến rũ đó đi. Giữ lại cho cậu nhóc của nhà tôi là được rồi, tôi đây cũng không thấy hiếm lạ đâu! Không cần cảm ơn, nếu cảm ơn tôi rồi, sao tôi dám lấy tiền của cậu. Chuyện từ nhỏ đến lớn của Junsu tôi đều viết trong đó đấy, cậu xem thử đi.” Kim Jaejoong một bộ nữ vương vênh váo với viện trưởng Park.

“Nhưng mà… Jaejoong, em ấy liệu có ý gì với tôi không? Sẽ không phải là từ một phía chứ?” Vấn đề này mới quan trọng.

“Không đâu! Thằng nhóc nhà tôi cũng tới kỳ phát xuân rồi. Ánh mắt nó nhìn cậu… À, tự nghĩ đi, chuyện tình cảm của cậu Park còn cần tôi phân tích sao?”

“Hì hì, nhưng ba mẹ Junsu thì sao? Họ đồng ý cho cậu bạn nhỏ ở cùng một người đàn ông khác à?” Vấn đề này lại càng quan trọng.

“Không sao đâu, dì Kim vốn muốn đem Junsu bán cho tôi rồi, nói nó ở cùng con gái thể nào cũng bị lừa, nên tìm lấy một thằng con trai gả đi thì tốt hơn, tôi chính là ứng cử viên số một đấy!”

“Kim Jaejoong! Không phải cậu nói chỉ là anh em với em ấy sao? Cậu vẫn có ý đồ hả?” Park Yuchun lại rơi vào trạng thái cảnh báo gấp.

“Cậu có vấn đề hả? Tôi mà có ý đồ thì giúp cậu làm gì? Cậu không cần phải không? Bỏ đi! Tôi đem đi đốt. Vật nhỏ nhà tôi cậu cũng đừng hòng đụng vào! Hừ.” Kim Jaejoong đứng dậy muốn lấy tập tài liệu kia lại.

“Không, không, không… Cho tôi rồi chính là của tôi! Có chết cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy về!” Xem tài liệu mới biết được về cậu bạn nhỏ.

“Hừ, siêng năng ‘học bài’ đi! Nếu thất bại thì đừng có nói tôi đây không giúp đấy! Còn có, tôi đã nói là không được tổn thương nó. Nếu không… tôi nói được thì sẽ làm được đấy.” Kim Jaejoong đi về phía cánh cửa, nói xong thì đóng cửa bước đi.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không tổn thương em ấy đâu.”

Park Yuchun mở tập tài liệu ra. Vật nhỏ thật đáng yêu! Hóa ra hồi nhỏ mông đã vểnh như vậy. Ha ha. Hồi bốn tuổi, ở nhà trẻ Dongbang thì quen được bạn tốt, tên là Lee Hyuk Jae. Hyuk Jae? Nghe quen quen? Năm tuổi, lúc ra ngoài chơi, đi lạc thì được Kim Jaejoong đưa về, từ đó liền dính lấy anh Jae Jae. Đến trường, về nhà đều phải bobo một cái. Kim Jaejoong! Cậu cố ý hả? Bảy tuổi học tiểu học, cùng lớp với Lee Hyuk Jae, sau đó quen bạn thân Lee Dong Hae. Mười ba tuổi, khó khăn lắm mới vào được trường cấp hai, nguyên nhân khó vào là do vấn đề thành tích học tập quá thấp. Thời gian rảnh sẽ đi đá banh với Hyuk Jae và Dong Hae. Ước mơ là có một ngày được nhìn thấy thần tượng của mình – Henry.

Hyuk Jae? Thật sự rất quen tai. A! Là thằng nhóc đá vào mông vật nhỏ của mình? Chờ đó, ông xã sẽ trả thù cho em.

Mười bảy tuổi cũng là hiện tại, đang là một cậu học sinh cấp ba (Lớp 10) sống trong một căn nhà bình thường. Nhưng sao lại trễ một năm nhỉ?A, lưu ban một năm? Nguyên nhân thành tích học tập có vấn đề. May là vẫn cùng lớp với Lee Hyuk Jae. Không phải ở lại một năm sao? Sao có thể học cùng lớp nhỉ? Cái gì? Lee Hyuk Jae cũng ở lại một năm? À, là do đầu tháng ba bị té, bị gãy chân, nên tạm nghỉ một năm.

Đọc đến đây, Park Yuchun thật sự bị choáng rồi.

Thành tích học tập học kỳ qua. Kim Jaejoong, cái này mà cũng viết vào được hả? Tiểu đệ bội phục đấy.

Ngữ văn: 70

Toán học: 29

Tiếng Anh: 16

Lịch Sử: 61

Địa Lý: 54

Chính Trị: 42

Sinh Học: 69

Vật Lý: 44

Hóa Học: 38

Thể Dục: 95

Âm Nhạc: 90

Mỹ Thuật: 60

Thành tích thế này thì đúng thật là… Còn đây là cái gì? Ở cuối có một hàng chữ nhỏ. Do thành tích quá kém, nên về nhà bị mẹ đánh đòn đến mông cũng nở hoa. Kim Jaejoong nói hộ với mẹ Kim suốt nhưng cũng không hiệu quả. Cuối cùng bác sĩ Kim phải khám chữa bệnh cho Kim Junsu, cậu nhóc dĩ nhiên phải nằm sấp trên giường ba ngày.

Hừ, dì cũng thật là, học không tốt thì từ từ dạy, sao lại đánh thế? Cũng đâu có đáng bị đánh đâu, ít nhất điểm thể dục với âm nhạc rất tốt mà! Trẻ con thì phải kiên nhẫn dạy chứ.

Yên tâm đi! Từ nay có cháu ở đây, thành tích của vật nhỏ nhà chúng ta nhất định sẽ lên như diều gặp gió, Junsu sẽ đứng trong ba vị trí đầu. Mẹ vợ! Hãy tin tưởng con! Junsu, tin tưởng chồng Park của em.

Hôn lên tấm ảnh cuối cùng, Park Yuchun đóng tập tài liệu lại. Cậu bạn nhỏ, anh đến đây!



“Viện trưởng, tôi nói này, tài liệu tôi đưa cậu lâu vậy, sao cậu không có hành động gì hết thế?  Nếu nói về điển hình thất bại, cậu sẽ rất thành công đấy!” Bác sĩ Kim rảnh rỗi thế sao? Không có việc gì lại chạy đến văn phòng viện trưởng.

“Tôi còn chưa nghĩ ra cách gì hết. Cậu cũng bảo Su Su rất đơn thuần mà, tôi sợ dọa em ấy thôi.”

“Không thể nào, cậu là Park Yuchun mà, chạm đến vật nhỏ nhà tôi thì biến thành con bê à?”

“Bác sĩ Kim, sau này làm ơn đừng nói vật nhỏ nhà cậu! Bây giờ là vật nhỏ nhà Park Yuchun tôi. Hơn nữa trước kia đều là người ta bám lấy tôi. Tôi rất ít khi theo đuổi người khác.” Viện trưởng Park có vẻ rất để ý đến từ ngữ xưng hô.

“Cậu giỏi lắm! Còn biết cách ngụy biện nữa. Park Yuchun đừng để tôi coi thường cậu. Tên nhà giàu không biết xấu hổ. Tôi cứ nói nhà tôi đấy. Hơn nữa, cho dù không phải nhà tôi, thì cũng chẳng phải nhà cậu. Không biết chừng là nhà ai đó.”

“Tôi… Cậu…”

Reng reng, điện thoại vang lên.

“Ai đó? Nói đi.”  Viện trưởng Park có chút không kiên nhẫn.

“Không phải của mình sao?” Hóa ra không phải điện thoại của viện trưởng Park, mà là của bác sĩ Kim.

Này, ánh mắt của cậu là sao? Khinh thường tôi hả?

“Cái gì? Sao lại thế? Anh biết rồi! Ở đó chờ anh đấy! Không được động đậy lung tung, biết chưa?” Vẻ mặt bác sĩ Kim trở nên lo lắng.

Viện trưởng Park nhếch lông mày “Chuyện gì vậy?”

Bác sĩ Kim nhíu mày, cúp điện thoại.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“Park Yuchun! Mặc áo khoác vào đi. Cơ hội của cậu đến rồi đấy! Vừa đi vừa nói chuyện, mang theo hộp y tế nữa.” Bác sĩ Kim tông cửa xông ra.

“Này! Jae… Jaejoong… Chờ tôi chút.”

“Jaejoong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bây giờ đi đâu?” Hai người sốt ruột leo lên xe, viện trưởng lại không biết phải đi đâu.

“Đến sân vận động của học sinh! Hôm nay Junsu có trận đấu, bị thương rồi. Park Yuchun! Đây chính là cơ hội tốt cho cậu!”

“Bị… bị thương? Vậy vừa rồi là Su Su gọi?” Tay cầm chìa khóa xe của Park Yuchun trở nên run rẩy.

“Không, là Hyuk Jae! Mau lái xe đi! Thất thần ở đấy làm gì? Bánh có nhân rụng từ trên trời xuống đấy! Lại còn là nhân Junsu nữa, còn không mau lái nhanh qua đó. Đồ ngốc, cậu từ núi nào xuống vậy?”

Park Yuchun lập tức khởi động xe, lái như bay.

“Park Yuchun! Cậu điên rồi à? Đèn đỏ đấy!” Bác sĩ Kim hét lên “Cậu không muốn sống nhưng tôi còn muốn sống đấy! Tôi còn chưa được đến Đại Kim Quy đâu” (một địa danh của TQ)

“Chưa đến thì sau này còn nhiều thời gian đến mà! Su Su đang bị thương! Em ấy chờ tôi đến cứu đấy!” Phải nhanh lên! Còn phải nhanh nữa!

“Hừ! Ai nói chờ cậu cứu! Rõ ràng là gọi cho tôi mà, là chờ tôi! Chờ tôi đến cứu! Cậu đừng có tự nhận!” Kim Jaejoong khinh thường nhìn viện trưởng Park, nhưng trong lòng thật ra lại vui mừng: Như vậy cũng chứng minh cậu ta quan tâm Junsu, hi vọng không phải hai, ba ngày lại đổi hướng. Không phải chỉ là cảm giác mới mẻ, hứng thú tạm thời.

Đường đi vốn phải mất nửa tiếng, nhưng viện trưởng Park đã lập kỷ lục với mười phút! Lộ trình tuy rất thuận lợi, những chắc mai giấy phạt sẽ bay đầy trời.

Trong phòng nghỉ của sân vận động.

“Hyuk Jae! Chân tớ đau quá!”

“Junsu! Cánh tay tớ cũng đau lắm rồi! Cậu đừng kéo tay tớ nữa được không? Tay cậu nặng lắm đó.”

Cậu nhóc ngồi trên sô pha của phòng nghỉ, cứ kêu mãi, hiển nhiên là trong lòng khó chịu rồi.

“Hyuk Jae… cởi giày cho tớ đi, chắc chân sưng lên rồi, đi giày tớ khó chịu lắm.”

“Không được! Vừa nãy anh Jaejoong nói không được tùy tiện động! Chờ anh ấy đến rồi tính.” Cậu nhóc này không hổ là bạn tốt của Kim Junsu.

“Tớ không muốn! Tớ đau lắm! Tớ muốn cởi giày ra! Mau cởi cho tớ đi!” Nước mắt cậu bạn nhỏ liền lã chã rơi xuống.

“Không được! Anh Jaejoong nói không cho động mà! Nếu cậu đau thì cắn tớ đi… A! Junsu, cậu cắn thật hả?”

“Ô ô ô… Oa… Mẹ ơi, con đau quá! Ba ơi, Su Su của ba sắp chết rồi! Anh Jae Jae, Su Su nhớ anh lắm! Chú Park… chú Park…” Ngay lúc cậu bạn nhỏ định kêu hết tất cả những người mình nghĩ đến thì ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra “Su Su!”

Ông trời ơi, ông nghe được tiếng con cầu nguyện sao? Con tưởng ông ngủ quên ở đâu rồi “Chú… Park… Ô ô ô…” Cậu bạn nhỏ thấy người quen đến lại càng khóc thảm hơn, giơ hai cánh tay mũm mĩm, muốn viện trưởng Park ôm. Viện trưởng Park bước nhanh đến trước mặt cậu nhóc, mặc kệ những người trước mắt, kéo đứa nhỏ vào trong ngực mình, miệng không ngừng nói an ủi cậu bé, người không biết lại tưởng viện trưởng Park nói nhảm “Được rồi… Bảo bối không khóc! Anh Yuchun đến đây rồi, không sợ, không sợ!” Vuốt ve lưng cậu bé. Cũng chỉ toàn thịt thôi, có vẻ rất chắc, ôm lại rất vừa vặn.

Nghe thấy lời an ủi, hai tay cậu bạn nhỏ cào lên lưng viện trưởng Park, giống như tìm kiếm chút cảm giác an toàn.

Ngay lúc hai người đang ‘âu yếm’ nhau, thì một giọng nói vô duyên chen vào “Junsu, anh… anh Jaejoong nói… không được lộn xộn.”

“Cậu biến đi!” Con thỏ lúc nóng nảy còn muốn cắn người, huống chi Kim Junsu.

Kim Jaejoong dựa lên cánh cửa phòng nghỉ, nhếch mày nhìn tình trạng trong phòng. Đại tình thánh, quả nhiên không cần người khác dạy, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã làm người ta kinh ngạc rồi. Kim Jaejoong nhìn qua Lee Hyuk Jae, nháy mắt: Lại đây, còn muốn ăn chửi thêm à?

“Anh Jaejoong, anh tới rồi?”

Bây giờ mới thấy anh mày sao? Đứng nửa ngày rồi đó. Nghe thấy Lee Hyuk Jae gọi anh Jaejoong, hai người đang ngọt ngào mới chịu giữ ý tứ.

“Khụ khụ… À… Su Su~ Để anh xem chân của em, xem có bị thương nặng không?” Lúc này viện trưởng Park mới thả cậu nhóc ra.

Ha ha, đại tình thánh Park, không phải mới gọi người ta là ‘bảo bối’ sao? Bây giờ biết ngại rồi à? Kim Jaejoong cầm hộp y tế trong tay, nghĩ thầm, sau đó nhìn về phía viện trưởng Park.

Viện trưởng Park ngồi xổm xuống, đặt cái chân bị thương của cậu nhỏ lên đùi mình, nhẹ nhàng cởi giày của cậu bé ra.

“Chú ơi! Anh Jaejoong nói không được động đậy.” Lee Hyuk Jae đúng là đứa nhỏ cùng Kim Junsu lớn lên, ngay cả tư duy cũng khác người như nhau.

“Không sao, tôi cũng là bác sĩ, là đồng nghiệp của Jaejoong.” Đụng phải đứa nhỏ ngốc nghếch thế này, Park Yuchun chỉ có thể cẩn thận giải thích, động tác trên tay cũng không dừng lại. Ai ngờ bảo bối nhà hắn lại rút chân về “Chú Park… cháu… cháu tự cởi… Nãy mới đá banh xong… có… có chút mùi…” Càng về sau cậu nhóc càng nói nhỏ dần. Nếu Park Yuchun không dựng thẳng lỗ tai lên, chắc sẽ không nghe được.

“Vật nhỏ! Em muốn chọc giận anh hả? Đã bị thương thế rồi còn bận tâm mấy chuyện đó! Sợ anh ngửi thấy mùi chứ không sợ anh đau lòng à?” Túm cái chân lại, tháo giày thể thao ra, vớ cũng được ném xuống mặt đất: Sao sưng thành thế này? Vật nhỏ đá banh đến không muốn sống sao? Đã bị thương thành thế này, còn sợ mấy chuyện vặt vãnh đó.

Nhìn cái chân bị thương của Kim Junsu, Kim Jaejoong vội vàng cầm hộp y tế tới “Su Su, rốt cuộc bị thương thế nào?”

Trước kia Kim Junsu đá banh cũng thường bị thương, nhưng lần này hình như nghiêm trọng hơn nhiều, bị trẹo chân không nhẹ.

Park Yuchun chăm chú kiểm tra chân của cậu bạn nhỏ, xem ra không bị gãy xương “Jaejoong, tôi thấy em ấy bị bong gân rồi, nhưng vẫn nên kiểm tra lại, bây giờ đưa em ấy đến bệnh viện đã.”

Kim Jaejoong vừa bôi thuốc giảm đau lên chỗ bị thương của Kim Junsu vừa dặn dò Lee Hyuk Jae “Hyuk Jae, em dọn đồ cho Junsu đi, anh đưa nó đến bệnh viện, đừng gọi cho chú dì, mất công chú dì lại lo lắng, em cũng về nhà đi.”

“Em cũng đi, em có thể giúp anh chăm sóc Junsu.”

“Không cần đâu, em về muộn sẽ làm ba mẹ lo lắng đấy.” Một tay bác sĩ Kim cầm hộp y tế, một tay xách ba lô của Kim Junsu, còn viện trưởng Park đương nhiên là chịu trách nhiệm bế cậu bạn nhỏ ra xe, đưa đến bệnh viện rồi.
Bình Luận (0)
Comment