Lúc này Kim Junsu đang sa sút tinh thần, bây giờ cậu muốn kiếm một ai đó an ủi mình, vì thế Vật nhỏ lấy điện thoại ra, theo thói quen nhấn tới số của Hyuk Jae.
“Khỉ ơi, tớ đây.”
“Biết cậu rồi. Biết cậu thi điểm cao rồi, nhưng không cần phải gọi điện khoe lại đâu.”
“Không phải. Tớ chỉ là… muốn cậu giúp tớ suy nghĩ cái này chút thôi. Tớ có ưu điểm gì hả?” Vật nhỏ rầu rĩ hỏi.
“Cậu không bệnh đó chứ? Gọi điện cho tớ để hỏi cái này à?” Lee Hyuk Jae miễn cưỡng ngáp một cái.
“Khỉ chết! Mau trả lời đi. Đừng có nói nhiều lời vớ vẩn nữa.” Vật nhỏ liền cao giọng nói.
“Được, được. Tớ nghĩ là được chứ gì?”
“Này, nghĩ kỹ chưa? Khó thế à?” Đã qua hai phút mà bên đầu kia vẫn không trả lời, Vật nhỏ sốt ruột hỏi.
“Ai kêu cậu hỏi chuyện khó như thế.”
“Ưm, thật sự… khó thế sao?” Giọng nói của Vật nhỏ có chút mất mát.
“A… không. Tớ có nói vậy đâu. Junsu, cậu có rất nhiều ưu điểm đấy.”
“Vật cậu mau kể ưu điểm của tớ đi.” Nghe vậy, chút hi vọng lại dấy lên trong lòng Vật nhỏ, cậu dồn dập hỏi lại.
“A… a… cậu… cậu đá banh giỏi. Tế bào vận động rất tốt.” Lee Hyuk Jae chỉ có ý Vật nhỏ chạy rất nhanh, ai cũng không đuổi kịp.
“Vậy bây giờ có khả năng vào được đội tuyển quốc gia không?”
“Cái này thì quá sức đó.” Đội tuyển quốc gia đâu phải cứ chạy nhanh là có thể vào. Bóng đá cũng cần chú ý chiến thuật mà.
“Vậy làm sao mới có thể trở thành cầu thủ?”
“Junsu, có hai thứ khiến cậu không thể trở thành siêu sao bóng đá được.” Lee Hyuk Jae nói nghe có vẻ rất nghiêm túc.
“Cái gì?” Nếu nói như thế thì Vật nhỏ chỉ cần loại bỏ hai chướng ngại đó là có thể thành công sao?
“Đầu tiên là đầu cậu chứa toàn lòng trắng trứng với nước, thứ hai là viện trưởng nhà cậu che chở cho cậu chẳng khác gì con cả.”
“Cái gì! Yuchun nhà tớ không phải chướng ngại của tớ đâu.” Junsu nghĩ cậu mới là chướng ngại của ông xã mình đó.
“Đúng rồi! Cậu còn một ưu điểm. Đó là ăn rất nhanh.”
“Hứ, vậy mà cũng nói được. Con khỉ chết, ý cậu bảo tớ là thùng cơm hả? Cái này không tính, tiếp.”
“Junsu, cậu tha cho tớ đi. Sao cậu không hỏi chồng mình? Anh ta sẽ kể cho cậu một đống, tới sáng mai chắc còn chưa hết đó.”
“Hừ, mặc kệ cậu. Tới đi gọi cho Dong Hae đây, Dong Hae dù sao vẫn đáng tin hơn cậu.”
“Cậu đừng gọi cho nó. Nó đang bên cạnh tớ nè. Vừa rồi vụ ăn cơm là do nó nghĩ ra đó. Dong Hae nhà chúng ta thật thông minh.”
“Họ Lee đúng là không có một tên nào tốt cả. Hai người đi chết hết đi.” Junsu tức giận cúp điện “ Sao mình lại có hai thằng bạn thế này chứ? Kim Junsu, quen toàn người không đáng quen.”
Vật nhỏ mất mát nằm sấp trên bàn học “Kim Junsu, xem kìa, xem kìa. Chẳng có ưu điểm gì để kể ra. Mày đúng là không xứng với ông xã. Không xứng, không xứng, không xứng!”
Buổi tối hai vợ chồng ăn cơm xong, Vật nhỏ nằm ườn trên sô pha xem TV, một lát liền kêu mệt, muốn ngủ. Park Yuchun nhìn đồng hồ, mới có tám giờ bốn mươi thôi mà.
“Vợ ơi, không thoải mái hả? Sao lại ngủ sớm vậy?” Buông con dao gọt trái cây cùng trái táo gọt được một nửa xuống, Park Yuchun hỏi.
“Không phải không thoải mái, mà hôm nay em rất mệt. Ông xã xem TV tiếp đi, không cần lo cho em đâu.” Vật nhỏ cầm đồ ngủ, chuẩn bị đi tắm.
Trong lòng viện trưởng Park phiền muộn. Gì mà không cần lo cho em?Vật nhỏ, anh mặc kệ em mà em có thể được thế này sao?”
Chờ Vật nhỏ tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng ngủ, viện trưởng Park đã nằm sẵn trên giường chờ cậu, ngoắc tay gọi Vật nhỏ. Junsu liền ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống mép giường. Kéo chiếc khăn tắm trên cổ cậu ra, Park Yuchun kiên nhẫn lau mái tóc ướt cho Vật nhỏ, miệng lại nhắc nhở “Không phải anh đã nói đi nói lại rồi à. Phải lau khô tóc mới được đi ngủ, mai mốt đau nửa đầu thì em tính sao?”
“Không phải em có ông xã quan tâm rồi sao? Có anh, em lười lau lắm.” Vật nhỏ đắc ý nói.
“Lười như heo, sao anh lại lấy một cậu nhóc làm biếng thế này nhỉ?” Xoa xoa tóc của Vật nhỏ, Park Yuchun cười nói.
“Yuchun…” Vật nhỏ không xoay người lại, vẫn đưa lưng về phía ông xã mình như trước, gọi tên Park Yuchun.
“Hửm?”
“Lấy em… anh có hối hận không?” Anh không được nói hối hận đâu đấy. Anh mà nói, cả đời em sẽ không để ý tới anh.
“Ưm… để anh suy nghĩ đã.” Park Yuchun muốn trêu chọc cậu, liền nâng cằm nhíu mày, bộ dạng như đang tự hỏi, hơn nữa còn tỏ ra thật khó.
Đợi vài giây, Vật nhỏ nhịn không được, xoay người lại, hỏi “Sao anh nghĩ lâu vậy? Rốt cuộc có hối hận không?”
“Ưm~ Sau khi nghĩ kỹ càng, anh thấy… hối hận.” Park Yuchun vẫn tiếp tục đùa.
“Hứ, em biết mà. Vừa thấy anh không trả lời ngay là em biết anh hối hận rồi. Đi đi. Park Yuchun, hôm nay anh ngủ ở phòng khách. Em không muốn ngủ với anh nữa.” Nghe Park Yuchun trả lời như vậy, Su Su liền như một tiểu oán phụ, giận hờn bò lên giường, sau đó đạp lên mông ông xã hai cái, rồi quay lưng đi.
Nhưng Park Yuchun lại chính là người mặt dày cả tấc, đạn trứng xuyên cũng không thủng. Mặc dù bị đuổi xuống giường, vẫn có thể cười hì hì, từ phía sau ôm lấy tiểu tức phụ đang oán giận “Giận rồi à? Đùa em thôi mà. Lại đây, bé con, cười với Park đại gia một cái nào.”
“Vậy Park đại gia khóc cho bé con xem trước đã.” Kim Junsu không kiêng dè nói lại.
“Bé con không cười à? Vậy Park đại gia cười cho em một cái nhé… Bảo bối à. Su Su? Ái phi~ Thật sự muốn đuổi trẫm đi hả? Vậy trẫm sẽ chọn bài tử của người khác đấy.” Viện trưởng Park hình như thật sự coi mình là hoàng đế rồi. Hậu cung ba nghìn ư? Hắn có bản lĩnh đó không? Chỉ một mình Kim Junsu thôi đã không chịu nổi rồi.
“Hoàng thượng của tôi cứ tùy ý. Hôm nay nô tỳ không khỏe, sợ không hầu hạ bệ hạ tốt được. Xin ngài cứ rời đi.” Hứ, biến đi. Anh muốn chọn bài tử của ai thì cứ chọn.
Park Hoàng mất hứng buông ái phi ra, bĩu môi xuống giường “Vậy trẫm đi đó…”
“Đi thật đó.” Park Yuchun còn ngoảnh lại nói thêm. Vật nhỏ vẫn đưa lưng về phía hắn, không nói gì.
“Đi rồi đấy.”
Hứ, anh dám đi thật à?
“Haiz…” Than nhẹ một tiếng, Park Hoàng đưa tay mở cửa.
Lát sau, Junsu nghe được tiếng cửa đóng lại. Thật sự đi à? Vật nhỏ cắn góc chăn, nhỏ giọng mắng “Park Yuchun. Đáng ghét! Bảo đi thì đi à? Cũng không năn nỉ cho ở lại. Hứ! Hối hận chứ gì? Em làm sao khiến anh hối hận hả? Em mới là người phải hối hận đây nè. Anh Jae Jae nói không sai chút nào. Đàn ông có tiền đều không phải thứ tốt. Đi đi, có giỏi sau này đừng có lấy bài tử của em, bảo em lên giường. Em ngủ một giường mới thoải mái đó. Thích ngủ sao thì ngủ.”
“Park Yuchun, em sẽ không để ý tới anh nữa. Mai em sẽ về nhà mẹ. Anh có van xin em, em cũng không về đâu. A~ tức chết, tức chết.” Xoay người lại, Vật nhỏ vùng vẫy đạp lên giường.
“A~~~~~~~ Sao anh còn ở đây?” Ai ngờ vừa xoay người, Vật nhỏ liền thấy ông xã mình khoanh tay trước ngực, cười đến xán lạn, dựa trên cửa nhìn cậu lầm bầm.
Park Yuchun đắc ý cười. Thật ra hắn đâu có đi. Hắn biết Vật nhỏ khẩu thị tâm phi. Rõ ràng là muốn hắn dỗ dành, ngoài miệng lại muốn đuổi hắn đi. May là hắn rất hiểu vợ, chứ như Jung Yunho, mỗi lần bị đạp xuống là lại đến phòng đọc sách, ban công, phòng bếp, phòng tắm, thậm chí ngoài vườn để ngủ. Đến hôm sau lại không biết đắc tội người ta chỗ nào.
Junsu nhớ tới những lời vừa rồi của mình, không khỏi đỏ mặt “Không phải… anh chọn bài tử của người khác à? Sao lại không đi.” Park Yuchun nhịn không được, bước nhanh tới giường, ôm tiểu ái phi của mình vào lòng “Chọn ai chứ? Trừ em ra, anh còn có thể chọn ai? Tiểu yêu tinh đã ăn sạch anh rồi, anh còn gì để ngoại tình chứ.”
Vật nhỏ không ngừng đập lên ngực hắn “Đi đi. Anh yêu ai, em không quan tâm. Em không cần anh.”
“Em không cần anh, nhưng anh cần em. Rất cần em đó. Xem đêm nay anh xử lý em sao.” Park Hoàng nói xong liền đưa tay đẩy áo ngủ của ái phi ra.
“Anh… anh dừng tay. Hôm nay em không hầu hạ mà.” Vật nhỏ lập tức túm chặt cổ áo, bộ dáng bị người ta cưỡng bức. Còn Park Hoàng lại là kẻ lưu manh trêu chọc “trai nhà lành”.
“Tiểu ái phi. Đừng keo kiệt thế. Trẫm đã chọn bài tử của ngươi, thì ngươi cũng nên hảo hảo hầu hạ chứ. Lại đây, trẫm cởi hộ ngươi. Người khác không có đãi ngộ này đâu.” Park Yuchun tiếp tục giở trò lưu manh.
“Người khác? Người khác đều tự cởi hết chờ anh sủng ái chứ gì?” Junsu cũng cảm thấy mình rất kỳ cục. Lúc vợ chồng ngọt ngào thế này, cậu lại nghĩ tới Park Ga Hee. Cậu cảm thấy mình cũng chẳng khác bông hoa dại là bao. Càng nghĩ Vật nhỏ càng thấy tủi thân, bất giác mắt đỏ hoe lên. Park Yuchun vừa nhìn thấy lại nghĩ do hắn đùa quá trớn. Hoàng hậu chủ tử đừng khóc, là do Park nô tài có lỗi, chủ tử đừng tức giận.
Vội vàng ngồi dậy, ủng Vật nhỏ trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu, Park Yuchun nói “Làm gì có người khác chứ? Chỉ nói đùa thôi, em đừng tưởng thật. Anh là một tên xấu xa thích nói giỡn. Bảo bối, em cứ coi như anh đánh rắm đi.”
“Hứ~ Đánh rắm còn có mùi đó. Ý của anh là sao?” Kim chủ tử đẩy Park nô tài ra, sống chết không cho hắn dính vào.
“Không có ý gì hết. Bà xã đại nhân đại lượng, tha thứ cho tiểu nhân lần này đi. Ông xã không làm ồn nữa, để ông xã vỗ em đi ngủ nhé.”
Ầm ĩ một hồi liền mệt, Vật nhỏ cũng im lặng, có chút không cam tâm mà dựa vào ngực viện trưởng Park. Hai bên trầm mặc thật lâu, Junsu mới lên tiếng “Nhưng… lúc nãy anh nói hối hận là thật lòng hả?”
Viện trưởng Park chau mày “Thật lòng cái rắm! Anh hối hận sao không cưới em sớm một chút. Lẽ ra lúc em sinh ra, anh đã nên nuôi em làm nàng dâu từ bé rồi. Chỉ tiếc thời đại này không cho phép thôi.”
Kim Junsu không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ. Nếu có thể cho anh nuôi từ bé thì tốt rồi. Vậy hồi nhỏ đã có thể trông chừng anh, không cho anh đi tán tỉnh người khác. Sao thời đại này lại không cho nhỉ? Cũng tốt mà.
“Yuchun…”