Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Chương 5.2

Mạc Ly đàn xong đứng lên đi trở về cạnh bà nội Đường, nhìn thấy Đường Tiểu Niên đang lau nước mắt cho bà.

Trên mặt bà tràn đầy vẻ dịu dàng và an tâm, bà nhìn Tiểu Niên nói: "Anh nói, sau này, em ở đâu, anh sẽ ở đó, anh nói thì phải giữ lời đó."

"Được." Đường Tiểu Niên đáp ứng nói.

Bà nội Đường lệ không ngừng rơi, mà cũng không ngừng cười.

Mạc Ly nghĩ, có lẽ biết hiện thực vô vọng không bằng sống trong ký ức có ông.

Bà nội Đường lại giữ chặt tay Mạc Ly đang đứng ở bên cạnh, hỏi: "Cô là?"

"Piano của con... Là do người bà yêu dạy." Có thể dạy dỗ Đường Mục Lãng thành người xuất sắc hiền lành như vậy, mẹ của ông nhất định rất dụng tâm và trân trọng mà dạy dỗ. Nhưng Mạc Ly biết, bà nội Đường nhất định sẽ cho rằng cô đang nói tới ông Vân Thâm.

Quả nhiên bà nội Đường vui mừng nói: "Thì ra là Vân Thâm dạy sao. Cô tên là gì?"

"Mạc Ly, nghĩa là không rời không bỏ."

"Tốt, Mạc Ly, ngày mai cô có thể đến đây không? Ngày mai tôi tính nấu bánh trôi, cô tới học đàn với Vân Thâm, tôi nấu cho hai người ăn."

Mạc Ly nhìn bàn tay mình bị bà cụ nắm lấy, gật đầu nói: "Dạ."

Úy Trì ngồi trong xe, nhìn người đi ra khỏi viện dưỡng lão.

Anh nhìn cô đi đến một tảng đá chỗ gốc cây mai, sau đó hái xuống một đóa đi đến bên cạnh người tuyết không biết là ai đắp lên, đặt hoa trên đầu người tuyết. Trên cái đầu trắng tròn xuất hiện một điểm màu cam.

Cô cong môi cười, ánh mặt trời dừng ở trên mặt cô.

Úy Trì cứ nhìn mãi như vậy, anh không biết bản thân mỗi khi tiếp cận cô, sẽ tạo nên ảnh hưởng gì. Anh ở chỗ này, không dám tiếp cận cô, lại không có cách nào mà rời đi được.

Mạc Ly về nhà, sau khi ăn xong lại nhịn không được nhớ tới chuyện của bà nội Đường, cùng với ký ức trong trí nhớ về những chuyện linh tinh ngắn ngủi về Đường Vân thâm.

Ông nội đã từng nói, ông và Đường Vân Thâm lúc mới quen biết, ông rất tán thưởng nhân phẩm và tài hoa của ông Đường, sau này gặp lại lúc Đường Vân Thâm nghèo khó, ông nội không đành lòng để bạn cũ chết thảm ở bên ngoài, nên giữ ông ở lại.

Lúc ông nội giữ Đường Vân Thâm ở lại, ba cô hẳn là còn chưa sinh ra, vẫn còn ở 

tại nhà cũ. Mạc Ly nhớ, ở nhà cũ có mấy cuốn sách cũ của ông nội đều chuyển đi lại, nhưng một ít gia cụ cũ lại giữ lại ở đó.

Cô nghĩ cuốn sách cũ của Đường Vân Thâm có phải cũng để ở đó hay không? Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, vội nói một tiếng với dì giúp việc "Con đi ra ngoài có việc" lập tức ra ngoài.

Chuyện của Đường Vân Thâm có đúng thật là chuyện của bà nội Đường nói hay không, Mạc Ly cảm thấy vẫn là phải tìm được món đồ đó.

Nhà cũ của Triệu gia nằm trong một con ngõ nhỏ, nơi này phòng ốc cũ kỹ, hộ gia đình đông đúc, nhưng phần lớn cư dân cũ đã rời đi, không ít phòng ở cho thuê hay làm công viên. Nhà cũ của Triệu gia tuy rằng cũng không người ở, nhưng cũng không cho thuê, hơn nữa còn có một chút vật cũ Triệu Hồng Vệ chưa xử lý xong, cho nên dứt khoát đã biến nơi này thành nơi cất giữ đồ.

Mạc Ly mở cánh cửa sắt đã gỉ sét ra. Cửa vừa hé mở, một cỗ mùi cũ kỹ mang theo chút mùi mốc đập vào mặt. Cô nhíu nhíu mày, đưa tay mở đèn lên.

Trong phòng khách bóng đèn chiếu ra ánh sáng mờ. Mạc Ly nhìn qua, chỉ thấy trên đèn chụp cũng tích đầy bụi trần. Bốn phía có mấy cái hộp giấy, gia cụ cũ đều chuyển đến thư phòng của ông nội những năm đó. Cô lập tức đến thư phòng, nghĩ nên tìm nơi nào trước đây.

Nhưng mà đèn trong phòng lại hỏng rồi, chỉ có thể mượn chút ánh sáng trong phòng khách rọi vào.

Đang lúc Mạc Ly tìm kiếm trong ánh sáng yếu ớt ở phòng khách, nguồn sáng duy nhất lại đột nhiên tối xuống. Trong lòng cô không khỏi cả kinh - - trên cái thế giới này, cô sợ nhất hai thứ, một là động vật cắn người, hai là quỷ.

Cho dù nơi này hồi nhỏ cô đã tới rất nhiều lần, nhưng hiện thời ông nội không ở đây nhiều năm, đã sớm cảnh còn người mất, trống rỗng làm cho người ta hoảng hốt.

"Thật sai lầm mà, suy nghĩ vừa hiện lên đã vội chạy tới, quả nhiên hẳn là nên tới vào ban ngày."

Kết quả cô vừa lầm bầm lầu bầu nói xong, đèn phòng khách đã tắt hẳn đi! Nhất thời, bốn phía một mảnh tối đen.

Mạc Ly hít một hơi, yên lặng cầu nguyện: "Ông nội phù hộ, ông nội phù hộ..." Cô tự mình trấn an, có thể là đứt cầu dao, đi ra ngoài sửa một cái là tốt rồi.

Lúc cô sờ soạng muốn ra phòng khách, đầu gối đụng vào cái bàn, không khỏi kêu nhẹ một tiếng.

Đang lúc Mạc Ly sợ hãi lại hối hận ngồi trên mặt đất chờ cơn đau chua xót này tiêu bớt, đèn đột nhiên lại sáng.

Cô kinh hỉ nói: "Sáng rồi? Chẳng lẽ vừa rồi là cắt điện?"

Hối hận thì hối hận, nhưng đã đến đây, cô cũng sẽ không thể nửa đường mà bỏ về, kéo cái chân còn hơi đau vội lục tung tìm đồ.

Cuối cùng, rốt cục tìm thấy một cái hộp gỗ trong ngăn kéo cuối cùng của tủ đầu giường, bên trong ngoại trừ cuốn nhật ký của cô, còn có một con dấu dùng khăn tay cẩn thận bọc lại.

"Thì ra đúng là ở trong này!" Mạc Ly kích động cầm đồ ra phòng khách, cô cầm con dấu trong tay lăn qua lộn lại nhìn nhìn, phía trên in hình chữ triện (Một kiểu chữ Hán), cô chỉ có thể nhận ra hai chữ trong này là "Khan Vân", cô lại nhìn hai bên con dấu như là cỏ, mê mang suy đoán, cảm thấy đại khái là "Sự kiên trì".

Mạc Ly đóng hộp lại, đi ra nhà cũ.

Chờ cô ngồi lại vào xe, mới mở hộp ra lại, lấy cuốn tập ra xem. Cuốn tập vuông vuông thẳng thẳng đã có chút hư hại, mấy miếng kim loại trên mặt cũng đã bị gỉ. Bìa mặt chính giữa ấn ba thể chữ nghệ thuật to lớn "Tập tranh ảnh", phía dưới có một thiếu niên, khiêng sào trúc, lùa một đám vịt con. Trên bìa mặt, chủ nhân duy nhất lưu lại dấu vết, cũng chỉ có góc phải phía dưới vẽ cuốn hoa văn hình mây cùng với cuốn hoa văn hình mây trong ánh trăng non lưỡi liềm.

"Tân Nguyệt? Khởi nguyệt?"

Mạc Ly mở ra trang thứ nhất. Trên tờ giấy, chỉ có một bài thơ.

Hành hành lại hành hành, cùng quân sinh biệt ly.

Cách nhau hơn vạn dặm, mỗi người một phương trời.

Đường trở ngại thả dài, gặp An Khả biết.

Râu mã y Bắc Phong, càng tổ chim Nam nhánh.

Khác ngày đã xa, vạt áo ngày đã hoãn.

Phù Vân tế ban ngày, du tử không để ý phản hồi.

Suy nghĩ quân lệnh nhân lão, năm tháng hốt đã tối muộn.

Bỏ quên quyên chớ phục nói, nỗ lực thêm cơm canh.

Mạc Ly nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bài thơ này, cô đọc không hiểu, sau này đến trường lại đọc được, mới biết được là 19 câu đầu trong bài thơ cổ《 hành hành lại hành hành 》. Ý nghĩa bài thơ này, đó là tình cảm trong những năm tháng loạn lạc.

Trên trang thứ hai, không có chữ, chỉ có tranh - - có lẽ từ ngữ đã không đủ để Đường Vân Thâm miêu tả ký ức của mình, cho nên ông trực tiếp chấp bút vẽ lên.

Một trang này, là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Hai người đều là khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng, trong tay ông cầm điểm tâm, sau lưng bà cất giấu một nhành hoa Hàm Tiếu đang nở rộ...

Cô nhớ này nhánh hoa này, cũng nhớ được câu nói hôm kia của bà nội Đường "Em muốn tặng một đóa Hàm Tiếu cho anh".

Mạc Ly yên tĩnh lật xem, như là đang trong một bộ phim câm xưa cũ, không tiếng động lật lại ký ức đã cất giấu vào một góc trong tranh những cuối cùng không thể quay lại được những năm tháng xưa.

Giờ phút này, cách cô trăm mét ở phía xa, Úy Trì đang ngồi ở trong xe.

Có người gõ cửa sổ xe của anh.

"Chào anh, tôi vừa thấy anh đi ra từ ngôi nhà kia, ngày hôm qua giống như cũng thấy anh đến đây. Tôi ở ngay bên cạnh, anh là chủ nhà sao? Hay cô gái phía sau kia là chủ nhà?"

"Có chuyện gì sao?"

"À, nhờ anh nói với chủ nhà là, tôi muốn giúp đồng hương của tôi hỏi thăm một chút, căn nhà đó mọi người không ở nữa, có muốn cho thuê không?"

Úy Trì: "... Không cho thuê."

Mạc Ly lần thứ ba đi đến viện dưỡng lão, cầm theo một quyển cầm phổ đi tới, bởi vì mấy bài cô có thể đàn thuần thục không nhiều lắm, một khi bà nội Đường chỉ định muốn nghe bài nào đó, cô còn có thể đàn ứng phó được một chút.

Đương nhiên, trong túi của cô còn có con dấu của Đường Vân Thâm, và cuốn tập kia.

Cô mang theo túi, cũng rất nhanh tìm được bà nội Đường.

Mà bà đang ở hành lang dưới mái hiên phơi nắng vừa nhìn thấy cô đã kinh hỉ giữ tay cô lại, nói: "Thanh Vân, cô đã đến rồi sao."

Mạc Ly nhìn về phía Đường Tiểu Niên và Hạ Sơ, hỏi nhỏ: "Ai vậy?" Đường, Hạ hai người đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Mạc Ly đành phải lại đổi thân phận, nói với bà nội Đường: "Vâng, tôi đến rồi đây."

Bà nội Đường lại hỏi: "Hiệu trưởng Đường Tranh nhà cô đâu?"

Từ "Nhà cô" này bây giờ Mạc Ly không còn nghe nữa rồi, vừa nghe đã đau đầu.

"Vợ chồng hai người luôn cùng đi cùng về, làm cho người ta hâm mộ."

Thì ra là vợ chồng, Mạc Ly nói: "Anh ấy hôm nay bận chút, cho nên chưa có tới."

Bà nội Đường nhìn sau lưng cô, bỗng nhiên cười mỉm nói: "Cô xem cô nói kìa, này không phải đã đến rồi sao?"

Đường Tiểu Niên theo tầm mắt bà nội nhìn qua, "Ông chủ."

Mạc Ly: "..."

Sau đó, Mạc Ly nhìn Úy Trì đưa bà nội Đường vào trong đại sảnh chụp hình, bởi vì bà nội Đường lôi kéo tay cô, cô cũng bị dẫn theo vào, đứng ở một bên xuất thần, đợi họ chụp xong, Úy Trì mới nhìn cô nói: "Cô Triệu."

Mạc Ly "Ừm" một tiếng.

Bà nội Đường cảm thán nói: "Không ngờ hiệu trưởng Đường thế nhưng còn có thể chụp ảnh, quả thực không phụ cái danh bác học đa tài mà."

Úy Trì thế nhưng cũng phối hợp đáp lại một câu: "Quá khen rồi."

Bà nội Đường vừa cười hỏi: "Thanh Vân, hiệu trưởng Đường còn có cái gì không biết chứ, cô nói xem?"

Mạc Ly: "... Tôi không biết."

Đường Tiểu Niên nói: "Bà nội... Khởi nguyệt, có mệt không? Anh đưa em vào phòng ngủ một chút cho khỏe được không?"

"Không phiền, lại nói Thanh Vân và hiệu trưởng Đường tới, em đi ngủ sao được chứ." Nói xong bà nội Đường nhìn Mạc Ly, lại nhìn Úy Trì, "Nhưng mà, hôm nay sao vợ chồng hai người cũng không nói chuyện gì hết vậy? Có phải lại cãi nhau rồi không? Bình thường hiệu trưởng Đường là người nói chuyện không ngừng, xuất khẩu thành thơ mà."

Nói chuyện không ngừng? Vị "Hiệu trưởng Đường" trước mắt này nói anh tích chữ như vàng còn đúng hơn, Mạc Ly nhịn không được nhìn anh một cái, xem anh trả lời thế nào.
Bình Luận (0)
Comment