Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Chương 6.2

Giữa trưa, Triệu Mạc Ly và bạn đồng nghiệp đến nhà hàng lẩu hải sản gần bệnh viện.

Hai người đang muốn xuyên qua bồn hoa tử đằng để đến bãi đỗ xe, trước mắt bên này đã không còn bóng râm, chỉ còn lại có trụi lủi dây mây cành cây, ánh mặt trời xuyên qua cành cây rơi xuống, loang lổ nhiều điểm ở mặt dưới đường đá và trải đầy trên người.

"Bác sĩ Triệu, đó không phải là Úy Trì nhà cô sao? Đột nhiên tôi nhớ tới, lúc trước, người luôn giữ chặt tay cô ở bên cạnh, chính là anh ta nhỉ."

Triệu Mạc Ly cười khổ, "Chị Vương, trí nhớ của chị tốt thật."

Chị Vương nói: "Tốt gì chứ, nhìn lúc này tôi mới nhớ đó."

Chờ Úy Trì đi tới, gật đầu chào đồng nghiệp của Triệu Mạc Ly, mới nhìn về phía Triệu Mạc Ly nói: "Hôm qua em nói hôm nay muốn ăn cơm với tôi, cho nên tôi đến đây."

Triệu Mạc Ly chân thành nói: "Ngày hôm qua tôi uống say, không nhớ rõ mình nói gì nữa."

Úy Trì lạnh nhạt nói: "Cũng phải, nhưng có thể đến khách sạn xem camera."

Triệu Mạc Ly nhớ tới lời dì nói buổi sáng "Con ở trong khách sạn vừa thấy cậu ta đã ôm không buông tay, còn sờ mặt người ta nữa", cô cười nói: "Anh Úy, cho dù đúng là tôi đã nói lời đó, lời say cũng không thể tin là thật."

"Tôi tin là thật."

Chị Vương thầm nghĩ, đây là giận dỗi rồi sao? Nếu không sao trên mặt anh đẹp trai này lại mang theo ý cười, cô đẩy đẩy bả vai Triệu Mạc Ly nói: "Vậy vợ chồng son hai người đi ăn đi, chị vào căn tin ăn."

Không phải vợ chồng son được không? Triệu Mạc Ly buồn bực.

Nhìn dáng vẻ này của Úy Trì, bữa cơm này không ăn thì không được rồi.

Không thể không nói, trực giác của Triệu Mạc Ly rất chuẩn. Úy Trì mặc dù tính tình lạnh nhạt, nhưng lại có một mặt cường thế, chỉ là vì anh không có thói quen thể hiện cảm xúc lên mặt, cho nên cường thế cũng vẫn là đâu vào đấy.

"Đi thôi."

"Anh Úy, tôi trả tiền giúp anh được không? Anh tự mình đi ăn đi."

"Em cảm thấy em trị giá bao nhiêu tiền?"

Lòng tự trọng của Triệu Mạc Ly rất mạnh không phản bác được.

Khi hai người đi vào nhà hàng, Úy Trì hơi hơi nhướng mày.

Mà khi bọn họ được người phục vụ dẫn tới trước bàn ngồi xuống, có người đi tới vỗ bả vai Úy Trì nói: "Sao cậu lại tới đây?" Người nói chuyện đúng là Lộ phi.

Mà nhà hàng này đúng là do Lộ phi đầu tư, bởi vì đang trong lúc khai trương, cho nên mấy ngày nay anh vẫn luôn ở quán.

"Đến ăn cơm."

"Không phải cậu bị dị ứng với hải sản sao? Hôm khai trương tôi gọi cậu cũng không đến."

Triệu Mạc Ly quay đầu lại, Lộ phi cuối cùng cũng thấy rõ người mới vừa đi phía trước Úy Trì là ai rồi.

"Ai nha xin chào, người đẹp, lại gặp mặt rồi."

"Xin chào." Triệu Mạc Ly lại hỏi Uất Trì, "Anh không ăn được hải sản?"

"Không thể."

"Sao lần trước đi ăn, anh không nói?"

"Ngày đó sushi Điền Viên cũng không tệ."

Triệu Mạc Ly: "..."

"Chỗ chúng tôi cũng có bít tết." Lộ phi lại vỗ vỗ Úy Trì cao hơn anh nửa cái đầu nói, "Tôi nói này, hai người các người nhìn rất xứng đôi, quả nhiên không ngoài dự liệu, ở cùng nhau rồi hả?" Nói xong lại mời họ ngồi xuống.

Triệu Mạc Ly không hiểu, sao người chung quanh đều cảm thấy bọn họ là một đôi vậy? Cô và Hàn kính đi chung với nhau sao không thấy người ta nói?!

Triệu Mạc Ly sau khi ngồi xuống vừa định trả lời là không, có một bóng dáng đi qua trước mắt cô làm cô chú ý.

Cô gái mặc một thân đồ trắng, bên mặt trái có một vết sẹo nhỏ dài kéo từ khóe mắt xuống gần hàm dưới nhưng đã phai mờ theo năm tháng.

Lộ phi nói với Úy Trì: "Bữa này tôi mời, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa, có việc thì gọi người phục vụ tìm tôi, tôi sẽ đến."

Úy Trì nói cảm ơn.

Triệu Mạc Ly không nghe rõ Lộ phi nói gì, thấy anh phải đi, thì gật đầu chào. Cô vẫn luôn nhìn theo cô gái lúc nãy đã ngồi xuống cái bàn phía trước đã có người chờ, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Kính, "Em nhìn thấy Thu Thủy rồi."

Hàn kính: "Ở đâu, anh tới ngay."

"Anh Kính à, anh không cần gấp gáp như vậy chứ?"

"Địa chỉ."

Triệu Mạc Ly nói địa chỉ.

Chờ cô cúp điện thoại, chống lại tầm mắt Úy Trì, mới nhớ lại vừa rồi bản thân trêu ghẹo Hàn Kính theo thói quen nói ra giọng vẻ làm nũng, có chút xấu hổ nói: "Để anh chê cười rồi, là thói quen nói đùa với bạn bè thôi."

Úy Trì: "Ừm, rất dễ nghe."

"..."

Triệu Mạc Ly không biết nên cùng người trước mặt nói cái gì, nên thường thường nhìn Hàn Thu Thủy một chút.

"Cô ấy là ai?"

Triệu Mạc Ly chần chờ mới nói: "Người trong lòng Hàn Kính."

Hàn Kính tới rất nhanh, nhưng mà Hàn Thu Thủy đã cùng người ta rời khỏi trước một bước rồi. Mặt anh lộ vẻ thất lạc, vừa muốn đuổi theo ra ngoài, lại từ trong túi áo lấy ra hai tờ phiếu ném trên bàn, nói: "Thư mời tiệc, đêm nay, anh không rảnh đi."

Triệu Mạc Ly vừa định nói cô cũng không có hứng thú, Hàn Kính lại nói thêm câu "Bọn họ mời bếp trưởng Michelin" rồi vô cùng lo lắng đi mất.

Triệu Mạc Ly vừa muốn lấy phiếu, có bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng đã lấy trước.

"Đi theo thì có một phần."

"..." Mạc Ly thở dài, "Anh Úy."

"Hả?" Úy Trì nhìn lại cô, cười nhạt.

"Lúc nào mà anh lại trở nên vô lại như vậy rồi?"

Chưa từng có người nào nói anh "Vô lại".

Có người nói anh lãnh tình, có người nói anh công bằng, có người nói anh thông minh, có người nói anh không thú vị, không có người nào nói anh không nói lý.

"Tôi chỉ là muốn ở bên cạnh em." Theo một phần bận tâm đến khó dứt bỏ, đến tận bây giờ cũng không cách nào buông bỏ.

"..." Triệu Mạc Ly cúi đầu nở nụ cười, cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Một đầu khác, Hàn Kính chạy ra ngoài, không phát hiện bóng dáng Hàn Thu Thủy, vừa nhụt chí phải quay lại xe, thì nhìn thấy cô từ một cửa hàng phía trước đi ra, vừa gọi điện thoại vừa đưa tay đón xe.

Hàn Kính đi tới chỗ cô.

Thời điểm cô thích anh, anh không thích cô, không thích là thật. Nếu dùng tâm lý học để giải thích tuổi trẻ năm đó, thì phải là "Tình cảm thiếu hụt". Cô đi rồi, anh mới bắt đầu hoài niệm, sau này hoài niệm biến thành khuyết điểm, ở trong lòng luẩn quẩn mười năm, trong mười năm này, anh quen biết rất nhiều người, đã trải qua rất nhiều việc, có vui vẻ, có tiếc hận, nhưng đều không lưu lại bất cứ điều gì sâu đậm trong lòng.

Thầy của anh từng hỏi anh, điều gì làm anh khó quên nhất?

Anh nói, khi đó anh còn chưa tới hai mươi tuổi, hết sức lông bông tự đại, cùng người đánh nhau, cô lao tới bảo vệ anh, mặt cô bị một vết rách thật dài, đầy mặt toàn là máu, cô cũng không khóc. Khi anh ôm cô đến bệnh viện, cô hỏi anh: "Hàn Kính, anh có đau lòng không?"

Anh lo lắng, sốt ruột.

"Cảm thấy có lỗi, nhưng không đau lòng."

"Thu Thủy."

Hàn Thu Thủy quay đầu nhìn thấy Hàn Kính, tay đang giơ lên đón xe lại để xuống.

"Tranh lúc trước tặng cho em, em có thích không?" Anh nhìn xung quanh phòng tranh, tuy rằng không ngoài ý muốn, lại rất bất đắc dĩ.

Hàn Thu Thủy thản nhiên nói: "Bức tranh của danh họa, rất quý, anh vẫn nên tặng người khác đi."

"Anh không có người muốn tặng." Hàn Kính không nóng không vội nói, "Tới chỗ lúc trước của anh đi. Lần này trở về, em muốn ở khách sạn luôn sao? Mẹ rất nhớ em."

Hàn Thu Thủy luôn luôn khẽ cúi đầu, "Em cũng rất nhớ dì. Qua hai ngày, em sẽ đến thăm dì, còn có cả chú Hàn nữa."

"Qua hai ngày là khi nào đi? Đêm mai là qua năm, hôm đó tới dùng cơm đi."

Hàn Thu Thủy khẽ cười nói: "Hàn Kính, dì sẽ không hi vọng em trở về mừng năm mới với bà, người một nhà mọi người trải qua cùng nhau đi. Sau hai ngày em lại đến chúc tết họ, à, em sẽ dẫn bạn trai qua... Lần đầu anh ấy đến, dì thấy cuối cùng em cũng tìm được nơi chốn sẽ rất vui."

Hàn kính nhìn bóng dáng gầy go trước mặt.

Khi cô xuất hiện trong đời của anh, vừa qua mười sáu tuổi. Cô là con gái mà bác anh nhận nuôi, bác của anh không lấy chồng, sau này bà bị bệnh qua đời, Thu Thủy đến nhà bọn họ. Cô đơn giản, cố chấp, lại thông minh, năm ấy mười chín tuổi cô trúng tuyển một trường đại học ở Mỹ, cầm học bổng ra nước ngoài du học.

Trong mười năm, ngoại trừ cách đoạn thời gian gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm cha mẹ anh, ngày lễ ngày tết gửi một ít lễ vật ở nước ngoài về, còn cô chưa từng trở về.

Anh từng đi Mĩ tìm cô vài lần, nhưng cô không trốn tránh thì cũng không gặp, chính là có việc rồi vội vàng rời đi.

Hàn Kính nghĩ đến cô mười năm chưa quay về, vừa về lại mang bạn trai về nhà, nhịn không được nở nụ cười, anh nghĩ, thỏ trắng nhỏ trước kia đã biết dùng móng vuốt thương tổn anh rồi.

Nếu giờ phút này cô hỏi anh: "Hàn Kính, anh đau lòng không?"

Anh sẽ không chút do dự nói với cô: Có.

=== ====== ====== =========

Màn đêm buông xuống, Triệu Mạc Ly nhìn thiếp mời trên tay nghĩ - - ăn, tất nhiên là muốn ăn. Về phần người, tám phần là vẫn sẽ gặp được. Nếu đêm nay gặp được, cô muốn hoàn toàn triệt để hỏi anh cho rõ ràng, nói rõ ràng. Thái độ đổi tới đổi lui đến cùng là có ý gì?

Chờ cô đên hội sở tổ chức bữa tiệc, chỉ thấy Úy Trì đứng ở cạnh cổng, một bộ tây trang màu xám nhạt thẳng thớm, tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái vuốt một chút gel, tóc mái chải vuốt ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng, ngũ quan càng thêm thâm thúy, ngọc thụ lâm phong.

Triệu Mạc Ly cúi đầu nhìn lại bản thân - - chỉ mặc quần áo bình thường, cũng may áo khoác bành tô là mới mua, cũng coi như hào phóng thỏa đáng.

Cô biết anh đang đợi cô, cô đi qua, nhất thời không biết nên nói cái gì, vừa không muốn bản thân tỏ ta thân thiết, lại không muốn quá khắc nghiệt, nên khách sáo nói: "Anh Úy, quần áo trông rất được."

"Ừm, vì muốn làm em hài lòng."

"..." Triệu Mạc Ly ho một tiếng, nhẹ nhàng bang quơ nói, "Vào thôi."

Sau này Hàn Kính phân tích trạng thái giai đoạn này của cô, là: Nếu em không để ý anh ta, Triệu Mạc Ly em sẽ không có cách né tránh sao? Em không tránh anh ta, bị người ta đá cũng không la hét chửi mắng người ta, nếu không là không bỏ được thì là thế nào? Thậm chí còn tùy ý anh ta nắm mũi đi, em là người dễ bị người ta nắm trong tay sao? Em nói đây là "Vắng vẻ"? Anh nói tán tỉnh còn đúng hơn.

Giờ phút này, hai người "Tán tỉnh" vừa vào đến bên trong đèn đuốc sáng ngời, Triệu Mạc Ly vừa cầm lấy một ly đồ uống, thì thấy được người quen.

"Anh họ."

Người đàn ông ăn mặc thẳng đứng quay đầu lại, ngoài ý muốn nói: "Ly Ly, em cũng tới sao?!"

"Hàn Kính cho em thiếp mời."

"À." Anh họ nhìn về phía Úy Trì hỏi, "Vị này là?"

Triệu Mạc Ly nói tên Úy Trì, anh họ không nghe cô nói là có quan hệ thế nào, chỉ cho là bạn bè bình thường, nên lôi kéo Triệu Mạc Ly nói: "Đi, mang em đến làm quen vài người, đều là thanh niên tài tuấn."

Triệu Mạc Ly tươi cười rạng rỡ nói: "Anh cũng đừng quản em, em chỉ đến ăn thôi."

"Đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng chỉ lo nghĩ đến ăn."

"Giọng điệu nói chuyện này của anh thật sự là càng lúc càng giống ba em rồi." Triệu Mạc Ly nói là thật không thích.

Lúc này, Úy Trì bên cạnh không chút hoang mang nói: "Cô ấy muốn ăn thì để cô ấy ăn đi, miễn cưỡng cô ấy làm gì."

Trong đại sảnh rộng lớn và đầy người anh họ chống lại một Úy Trì với thần thái trầm tĩnh, nhất thời lại cảm thấy có chút không thể phản bác.

Phía trước có người kêu một tiếng "Triệu Dương", anh họ thả tay Triệu Mạc Ly ra rồi nói: "Vậy được rồi, em tự mình chơi đi nha."

Chờ anh họ vừa đi, Úy Trì đưa khay thức ăn trên tay cho Triệu Mạc Ly.

Nhưng người sau suy nghĩ, cái người họ Úy sao lại làm có cảm giác như "Bùa trừ tà" vậy, lúc trước chó nhìn thấy anh thì bỏ chạy, anh họ cũng không gây nhiều phiền phức cho cô cũng đi luôn.

Úy Trì thấy cô bất động, nói: "Muốn anh cho em ăn không?"

"Anh Úy, anh lại xem tôi như con chim xanh nhà anh rồi hả?"

"Không có. Kỳ thực rất nhiều khi, tôi nhìn em, sẽ nghĩ tới nó. Nó rất thích đi theo tôi, cũng rất nghe lời." Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói tựa hồ mang theo chút đáng tiếc.

Có ý gì? Chê tôi không nghe lời?

Giờ phút này sau lưng bọn họ ăn uống linh đình. Triệu Mạc Ly nhìn người trước mặt, nghĩ đến những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, cô nghĩ, trước khi ăn, không bằng hỏi chuyện muốn hỏi, tốt hơn nóng ruột nóng gan, ăn mà không thể tận hứng.

Triệu Mạc Ly: "Anh Úy, bởi vì anh luôn lật lọng, làm tôi không biết nên tin những lời đó của anh không."

"Là tôi không đúng."

Thái độ nhận sai này, làm Triệu Mạc Ly có chút không biết nói thêm gì, "... Ngay từ đầu, anh chán ghét tôi. Sau này, lại đi theo tôi. Khi tôi rung động với anh, muốn thông báo với mọi người, rốt cục tôi đã tìm được người tôi luôn muốn tìm, anh lại từ chối tôi. Mà không bao lâu, anh lại chạy tới nói với tôi, muốn cùng với tôi. Vì sao vậy? Anh cảm thấy tôi thật sự quá nhàm chán, cho nên muốn làm cuộc sống của tôi thêm phần kịch tính sao?"

Úy Trì luôn luôn nhìn cô, ấm giọng nói: "Tôi không có chán ghét em. Tôi theo dõi em, là lo lắng em gặp chuyện không may. Cự tuyệt em, là sợ bản thân liên lụy đến em. Tôi nghĩ muốn cùng với em, là vì tôi thấy được tương lai của em gặp nguy hiểm mà tôi không phải là nguyên nhân gây ra, mà tôi có thể bảo vệ em an toàn."

Một câu lại một câu bộc trực làm ngực Triệu Mạc Ly không kiềm được áy náy mà lay động, nhưng lại nghi hoặc trùng trùng, cô nghĩ hỏa hoạn mấy ngày hôm trước anh luôn luôn đi theo mình, "Vì sao anh lại cảm thấy ta sẽ xảy ra chuyện? Vì sao anh sẽ liên lụy đến tôi?"

Úy Trì không có kiêng dè, "Bởi vì, tôi có một cái máy ảnh... Thông qua nó, có thể đoán trước một ít hình ảnh ở tương lai."

"..."

Triệu Mạc Ly tuy rằng cảm thấy Úy Trì có khả năng có điều lừa gạt cô, nhưng anh tuyệt đối không phải người nói chuyện vô căn cứ, nhưng những lời này lại thật sự làm cho người ta khó có thể tin được. Cô chỉ có thể cười gượng hai tiếng, muốn nói điều này sao có thể chứ? Cũng không phải trong phim khoa học viễn tưởng. Nhưng cô nhớ tới vài lần bản thân bị nguy hiểm, anh đều xuất hiện giúp cô, còn có, cô đối với phẩm hạnh của Úy Trì có chút tin tưởng, làm cô không khỏi bán tín bán nghi.

"Lúc trước tôi tìm anh chụp ảnh, anh dùng cái máy ảnh này chụp à?"

Đúng vậy

"Tương lai của tôi thế nào?"

"Trong tương lai của em có tôi."

"..." Lời này sao giống như câu "Theo anh tính toán, trong mệnh của em thiếu anh" trên mạng vậy?

Lúc này, đèn trong phòng bị tắt hết, chỉ còn lại vài ngọn đèn trên vũ đài, có người bắt đầu chủ trì hoạt động, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay. Hai người đứng cách xa vũ đài, chung quanh u tối đến độ có chút thấy không rõ mặt người nữa. Cô theo bản năng tiến đến gần sát Úy Trì, ngửi thấy được hương thơm ngọt dịu trên người anh, cô thấy rất dễ ngửi, nhịn không được hít lấy, sau đó chợt nghe thấy anh than nhẹ một tiếng, sau đó Triệu Mạc Ly cảm thấy cằm mình hơi bị nâng lên, môi bị chạm vào.

Úy Trì đang hôn nàng?!

Anh hôn không sâu, cũng rất nhanh đã rời đi.

Chờ ngọn đèn sáng lên, Triệu Mạc Ly chống lại ánh mắt Úy Trì, không biết trong đó toát ra có phải là vẻ đắm đuối đưa tình mà người ta thường nói không.

"Anh Úy, anh thật sự... Thích em?"

"Phải. Anh, Úy Trì, thích em, Triệu Mạc Ly."

Triệu Mạc Ly nhìn chằm chằm Úy Trì một lúc, nở nụ cười, nói: "Anh Úy, anh có vẻ một chút cũng không lo lắng em sẽ từ chối anh. Là vì anh nhìn thấy trong tương lai của em tiếp nhận anh rồi hả? Bất luận tương lai của ai đều có thể nhìn thấy sao?"

"Đều có thể, nhưng anh nhìn không nhiều."

"Vì sao?"

"Không muốn tham dự quá nhiều." Cô tin tưởng lời anh nói, Úy Trì nhịn không được muốn đưa tay chạm vào mặt cô, anh nghĩ, đây có lẽ chính là cái gọi là kìm lòng không nổi, "Tạm thời sửa đổi đối với lâu dài mà nói, chưa hẳn là chuyện tốt."

Trong lòng Triệu Mạc Ly nghĩ, bị người ta nhìn, vuốt như vậy, mất hết tinh thần, mà còn có thể lạnh nhạt nói chuyện, "Là sao? Nhưng em cảm thấy sự việc đó đối với tương lai ảnh hưởng luôn tích cực nhiều hơn tiêu cực chứ."

"Anh cũng hi vọng như thế." Đôi mắt Úy Trì nhìn cô càng thêm sâu thẳm.

Triệu Mạc Ly bị nhìn rốt cục có chút tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn là ra vẻ trấn định, "Máy ảnh của anh ở đâu anh lại có?"

"Ba anh để lại, về phần ba anh lấy từ đâu, ông ấy không nói. Khi ông còn sống luôn không cho phép bọn anh dùng cái máy ảnh này... Bởi vì ông thay đổi tương lai mẹ anh, lại cũng không có được kết quả mong muốn. Trước khi ông ra đi đã giao máy ảnh cho anh và Úy Lam, nói có một số việc nên do bản thân định đoạt. Anh không có hứng thú với nó lắm, Úy Lam mê, nên dẫn con bé đến nơi này." Úy Trì không có một chút giấu diếm nói.

Anh nói xong nhớ tới một việc, sau hôm anh rời khỏi nhà cô, anh lại đi "Xem" tương lai của cô. Bên trong có tấm hình, giống như chính là phát sinh ở nơi này.

- - "Cô Triệu, xin chào."

Triệu Mạc Ly nhìn hướng người tới, cũng không quen biết, nhưng vẫn bắt tay đối phương đưa ra, "Xin chào, anh là?"

"Tôi là bạn của anh họ cô. Nghe anh cô nhắc rất nhiều về cô, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy người thật, ngưỡng mộ đã lâu."

Úy Trì khép mắt, kéo Mạc Ly đi ra ngoài.

"Sao vậy?"

"Tôi đưa em đi chỗ khác ăn."

Chờ hai người đi ra cửa lớn, Úy Trì nghĩ đến hành động của bản thân, lắc đầu bật cười nhẹ.

Bên ngoài chẳng biết lúc nào trời đã đổ mưa nhỏ, trong màn mưa, đèn đuốc lấp lánh, giống như ngôi sao đầy trời đều theo mưa rơi xuống.

Ánh mắt Úy Trì khẽ nhúc nhích nhìn người trước mắt, "Mạc Ly, tương lai của em, anh sẽ không để nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Thổ lộ như vậy, thật đúng là kinh ngạc lại động lòng người.

Mạc Ly nói: "Anh Úy, anh thật sự thích em." Lần này lời cô nói đích thị là câu khẳng định rồi.

"Đúng vậy, anh, Úy Trì, thật sự rất thích em." Úy Trì nói xong, lại cúi đầu hôn môi người trước mắt, lần này anh Úy hôn sâu hơn, có vẻ lưu luyến mà triền miên, lưu luyến mà không rời. 

Hết chương 6
Bình Luận (0)
Comment