“Thật không cần. Tôi đi trước, chuyện nuôi dưỡng hoa kia, tôi trở về sẽ nhắn tin lại cho ngài.” Cô đứng lên, lướt qua người Trinh Mặc đi ra ngoài.
“Đợi một chút.” Anh mở miệng gọi cô lại.
“Hả?” Cô nghĩ thầm, không phải lộ ra sơ hở gì chứ.
“Không cần dùng kính ngữ xưng hô với tôi, chúng ta chắc cũng xem như bạn bè, gọi thẳng tên là được rồi.” Nói xong, anh chỉ chỉ cái hòm trên bàn: “Cô xem tôi nhận quà của cô, không cần khách khí với tôi như vậy.”
Gật đầu, cô nói: “Được! Từ giờ chúng ta liền có quan hệ.”
Di động trong túi vui vẻ vang lên, cô phát tay tạm biệt, chạy nhanh ra ngoài.
Chờ đi xa, cô mới lấy điện thoại ra nghe.
Không biết vì sao, tâm tình bỗng trở nên vui hơn rất nhiều. Thì ra anh cười, tâm tình sung sướng nên tiếng cười cũng dễ nghe như vậy.
Tâm tình sung sướng? Anh bởi vì mình tặng cho ánh một chậu hoa mà vui lên sao? Lục Tác Viễn nghĩ, hình như, đúng vậy!
Đầu dây bên kia giọng cười như tiếng chuông của Dụ Hoài Húc vang lên: “Lục Tác Viễn, cô vừa gọi tôi là gì, kêu lại nghe một chút, con gái ngoan, lúc nào trở về ba Dụ sẽ phát tiền mừng tuổi cho con.”
Cô ha ha cười lớn gọi biệt hiệu hồi nhỏ của anh ta: “Tiểu – Vương – Tử – bồn – cầu!”
– –
Cô nhịn không được hỏi anh có bạn gái hay không, anh không trả lời thẳng, nhưng cũng không phải anh sẽ nghi ngờ cân nhắc thời điểm cô hỏi. Lục Tác Viễn cảm thấy, loại thời điểm này, nói sang chuyện khác là phải, mà khi đó đầu óc của nàng thuộc vào giai đoạn bị vây, cho nên biện pháp tốt nhất chính là người nói chuyện nhanh chóng biến mất –lấy cớ nhà có chuyện, kim thiền thoát xác, khiến cho người ta không thể nghi ngờ.
Cho nên, nàng gọi điện cho Dụ Hoài Húc, lại chỉ nháy một chuông liền ngắt. Cô biết tính tình của anh ta, nhất định sẽ gọi lại.
“Tôi không nghe lầm chứ, cô hỏi tôi trong <Binh pháp tôn tử> có kế nào có thể dùng để yêu đương được không? Lục Tác Viễn, cô nói mê sao?” Xem ra là anh ta nghe được tạp âm ở trên đường cái, Dụ Hoài Húc lại không xác định bồi thêm một câu: “Hoặc là đáng sợ hơn, cô … mộng du?”
“Anh nói thế nào thì là thế ấy, không có người không đuổi kịp em gái, chỉ có người chướng mắt mỹ nữ? Cho nên anh khẳng định là có bí quyết, anh xem, chúng ta đều quen thuộc như vậy, anh lặng lẽ nói với tôi?” Đầu bên này điện thoại, cô tận lực hạ thấp khí thế, nghĩ rằng <Binh pháp tôn tử> chính là ánh sáng của cô, cô không biết, nhưng Dụ Hoài Húc không giống vậy, không chỉ biết, mà lại còn hiểu. Nói không chừng, cô thật sự có thể moi chút tin tức gì đó từ trong miệng anh ta.
"Anh ta là ai vậy?"
"Bí mật, không thể nói."
"Hừ, gần đây xuất hiện chuyện bạn gái xấu, thì ra là cô?"
"..."
Hít sâu một hơi, Lục Tác Viễn nhìn tòa nhà Lâm Lập cao trước mặt, nhịn không được châm chọc anh ta: "Thật ra tôi rất hiếu kỳ, lúc tôi còn nhỏ, sao lại có thể thích chơi cùng một người như anh, rõ ràng sóng điện não của chúng ta không cùng một tần số. Không, phải nói là cho tới bây giờ sóng điện não của anh đều chỉ có thể nhận tín hiệu không gian bên ngoài."
"Đây chỉ có thể nói, thật ra cô là người tới từ bên ngoài không gian. Lục Tác Viễn, cô có biết cái gì gọi là đả thương địch 1000, tự tổn hại 800 không." Xưa nay Dụ Hoài Húc là người nói nhiều, rất nhanh liền phản kích lại.
Trước khi xe vào trạm, Dụ Hoài Húc hỏi cô có cần đến đón cô hay không, cô tức giận nói: "Không dám làm phiền đại gia tôn giá," đối phương cười ha ha pha trò một phen, rồi mới trả lời cô.
"Nếu tiểu gia ta là người nghiên cứu binh pháp này, nhất định sẽ dùng chiêu 'Dĩ dạt đãi lao', ngồi chờ ngã vào lòng, tuy rằng cần tổn hao phí lực lớn, nhưng cơ bản sẽ không bại trận, cô có hiểu không, ta sẽ không nói nữa."
Lục Tác Viễn "xỳ" một tiếng, khinh thường người ở đầu dây bên kia.
"Đừng nóng vội." Dụ Hoài Húc cười ha ha, tiếp tục nói: "Giống như ngươi mới ở cấp bậc đọc sơ cấp, tôi cảm thấy cô vẫn nên dùng cách trực tiếp đi, trực tiếp dùng 'Mỹ nhân kế, phải biết rằng từ xưa đến nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, từ Câu Tiễn tới nay, một kế này mấy trăm năm qua có thể nói là mọi việc đều thuận lợi. Đương nhiên, nếu chiêu này không có hiệu quả, vậy cô dùng 'Khổ nhục kế' đi, đàn ông sao, đều thương hương tiếc ngọc, huống hồ Lục Tác Viễn của chúng ra cũng là tiểu mỹ nhân. Cho nên, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết anh ta là ai vậy thôi?"
Lục Tác Viễn bĩu môi, quả nhiên là tính xấu không đổi, đi một vòng rồi lại quay trở lại.
Cô đang định gác điện thoại, bỗng nhiên Dụ Hoài Húc ý vị thâm trường "A" một tiếng, "Lục Tác Viễn, chẳng lẽ cô đã thấy người đàn ông kia? Hơn nữa, còn là nhất kiến chung tình? Các người không hẳn là..."
Câu nói kế tiếp bởi vì xe vào trạm nên Lục Tác Viễn không nghe rõ, nói câu một chút nữa nói tiếp, không nghĩ nhiều liền cúp điện thoại.
Cho tới bây giờ Dụ Hoài Húc đều thích dương đông kích tây, cho nên, cô không hiếu kỳ, cũng không mắc mưu.
Vừa về đến nhà, mẹ Tô liền nói với cô, chiều ngày mai mẹ Dụ Hoài Húc mời đi uống trà nói chuyện. Treo quần áo lên trên mắc, cô cầm quả táo trên bàn lên cắm một miếng: "Vâng, tại sao dì lại muốn mời con đi uống trà?"
"Nói là nhớ con."
"À." Lục Tác Viễn đáp một tiếng: "Tính ra, học kỳ này quả thật là rất lâu chưa đi xin cơm rồi."
"Vậy ngày mai con hãy mặc đẹp một chút." Mẹ Tô xoay người đi vào phòng bếp, "Miệng đã có điểm tâm ngọt, mau dụ dỗ dì Ân đi."
Lục Tác Viễn ăn quả táo, đầy miệng táo đáp.
Mở TV, cô vừa ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Dụ Hoài Húc vang lên.
"Về nhà rồi hả?" Trong giọng nói rõ ràng mang theo ý cười.
"Đúng vậy."
"Mẹ cô có ở bên cạnh không?"
"Không, ở trong bếp." Lục Tác Viễn buông điều khiển, tiếp tục cắn quả táo.
"Tâm tình rất tốt?"
"Cũng không tệ." Nuốt quả táo xuống miệng, cô bắt đầu phản kích, "Anh đã liên tục hỏi tôi ba vấn đề, tôi làm sao có thể yếu kém hỏi anh muốn gì không?"
"Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mà đã từng làm bạn vè, tôi cảm thấy tôi có nghĩa vụ nói cho cô biết", giọng nói đang trong trẻo, bỗng nhiênDụ Hoài Húc dùng ngọng nói nghiêm túc nhắc nhở cô: "Nếu cô ngồi thì tốt rồi, nếu đứng... Tốt nhất là gần mặt tường. Không thì, tôi nói --"
"Anh nói đi, tôi đang ngồi." Lục Tác Viễn ngồi xếp bằng trên sofa.
"Xế chiều nay mẹ tôi nói ngày mai sẽ giới thiệu đối tượng cho cô, lại còn là người rất thân, chắc là cô còn chưa biết?"
"Cái gì?" Lục Tác Viễn đang chuẩn bị cắn quả táo, đột nhiên ngừng lại: "Không phải là ngày mai sẽ đi gặp mẹ anh sao?"
Sau khi nói xong trong thời gian bốn năm giây, đầu của cô trở nên trống trơn. Tuy là miệng không nhúc nhích, nhưng đầu óc đã vòng hai vòng rồi. Sau đó, cô nghe thấy bản thân mình chậm chạp hỏi: "Cho nên người đàn ông anh nói trong điện thoại, chính là người ngày mai tôi gặp sao?"
"Đúng, lúc đó tôi nghĩ hai người đã nói với nhau rồi."
Cô nhíu mày, "Nói đúng là anh đã biết hai người bọn họ muốn giới thiệu đối tượng cho tôi từ sớm, đã an bài cẩn thận việc này?"
"Bingo!"
Lục Tác Viễn nhìn nửa quả táo còn trong tay, bỗng nhiên không muốn ăn nữa: "Anh có biết cảm giác hiện giờ của tôi ra sao không?"
"Đây là câu hỏi thứ ba của cô," Dụ Hoài Húc cười đáp cô: "Nhưng mà, tôi cũng đang chuẩn bị hỏi?"
"Lúc đi tắm, rơi vào ao băng, sau đó trực tiếp bị đông lạnh thành kem que."
"Ha ha, có cần khoa trương như vậy không, không phải chỉ là đi gặp mặt đàn ông thôi sao, lại nói cô còn chưa gả cho anh ta."
"A --" Lục Tác Viễn vẫn không nhịn được cúi đầu rên một tiếng: "
Dụ Hoài Húc ở đầu dây bên kia học bộ dạng của cô cũng kêu một tiếng, sau khi vui sướng khi người khác gặp họa hỏi cô: "Cần tôi giải vây giúp không?"
"Giúp thế nào?"
"Tạm thời chưa nghĩ ra, khà khà --" lại là một trận tiếng cười: "Nếu không sáng mai tôi sẽ đến nói chuyện người đàn ông kia, cô là vị hôn thê của tôi?"
"Được!" Lục Tác Viễn ra sức gật đầu.
"... Không được, mẹ cô và mẹ tôi đã sớm biết trước chúng ta không đến mức vậy."
"...Chỉ biết không thể trông cậy vào anh được." Đầu bên này Lục Tác Viễn tức giận nói vào điện thoại: "Tôi vẫn nên dựa vào mình thì đáng tin hơn. Nhưng mà, tại sao tự nhiên mẹ anh lại muốn giới thiệu đối tượng cho tôi vậy?"
"Nghe nói là cháu của bạn." Rốt cuộc ở đầu dây bên kia Dụ Hoài Húc cũng ngừng cười: "Cô thật sự không cần tôi giúp hả, vậy tôi đây liền sống chết mặc bay nhé? Lục Tác Viễn, thật ra tôi còn mỏi mắt mong chờ xem cô gặp chiêu phá chiêu như thế nào! Đúng rồi, thật ra không những có thể dùng <Binh pháp tôn tử> trong vấn đề yêu đương, mà còn có thể dùng trong cuộc sống hàng ngày, giống như, làm sao để xua đuổi, khà khà..."
Đến cưối cùng, Dụ Hoài Húc lại nở nụ cười.
Buổi tối trước khi ngủ, Dụ Hoài Húc lại gửi một tin nhắn đến: Cô không biết biện pháp trực tiếp nhất chính là cho mẹ Tô nhà cô nhìn thấy vị kia của cô sao? Nếu vị kia của cô đủ ưu tú, không chắc có thể giết chết vị ngày mai kia? Nhưng lại có thể đạt được sự tán thành của mẹ Tô ngươi, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
Mang Trình Mặc đi xem mắt, đây là muốn làm trái tiết tấu sao?
Không chút suy nghĩ, Lục Tác Viễn trả lời lại anh ta: "Đừng có chủ ý ôi thiu vậy, hơn nữa, sẽ không cho anh biết người đó là ai!