Thời Gian Đẹp Nhất Đều Cho Em

Chương 14

Diễn đàn nhiếp ảnh tại trường học liên tục xuất hiện, cái trước kết thúc thì cái sau liền tới. Cho nên, hôm đó sau khi xem, Lục Tác Viễn vẫn cười một phen mà hoàn toàn không để bụng. Ai ngờ, sự tình tiếp theo lại không thể tưởng tượng được.

Chiều thứ tư, cô phải hoàn thành hai bài tập được giao, gửi một tin nhắn cho Trình Mặc, đại ý là nhắc nhở anh xem chậu hoa đã được tưới nước hay chưa.

Mặc dù cuối kỳ có khá nhiều việc, nhưng cô vẫn giữ liên lạc với anh và cần phải hoàn thành đống bài tập. Cô dự định chờ đến khi chương trình nghệ thuật kia chính thức bắt đầu diễn ra, phải cầu xin thầy Tô Đại đưa cô đi cùng. Như vậy, hai người sẽ có thể xuất hiện với nhau. Dường như chỉ cần có thể tiếp cận anh, tới gần anh, cô sẽ cảm thấy rất vui. Cho nên điều trước tiên cô phải làm, chính là học tập thật tốt, chuẩn bị cẩn thận cho cuộc thi, trở nên thật xuất sắc để xứng đáng với anh. Sau đó, thỉnh thoảng gợi nhắc tới sự tồn tại của mình.

Gửi xong tin nhắn, cô nhìn thời gian, còn mấy tiếng nữa là phải diễn tập chính thức. Vì vậy, trở về ký túc xá tìm hội Dư Mân vào giữa trưa đi xem thử mấy bộ trang phục diễn mới.

Khi đẩy cửa đi vào, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Dư Mân, cô ấy đang ngồi trước bàn chăm chú nhìn bưu thiếp trong tay.

Lục Tác Viễn kéo ghế ngồi xuống, sau đó liếc nhìn lịch để bàn. Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác nghĩ ngày mai chính là đêm Giáng sinh, cho nên bưu thiếp trong tay Dư Mân chắc là "Thiệp mời dự ngày lễ"?

Yên lặng ngồi bên cạnh một lát, cô hỏi Dư Mân, "Mấy người kia đâu rồi?"

"Phương Phương ra trường kiểm tra thiết bị, Chương Lễ chắc là ở thư viện rồi." Nhìn đồng hồ đeo tay, Dư Mân định thần lại nói thêm, "Hai người họ sắp về rồi, nên cậu xem cái này đi." Nói xong, Dư Mân liền đưa xấp bưu thiếp nhét vào tay cô.

"Cái này không phải là cậu nhận được lời mời tham dự sao?" Lục Tác Viễn cầm lên, không nhìn, chỉ hỏi trước.

Dư Mân đứng lên giãn cánh tay ra, cười, "Đúng là thiệp mời, chỉ là buổi kỉ niệm của trường, cho nên nó có một tên khoa học gọi là - nhiệm vụ mới."

Lục Tác Viễn nghe lí do nực cười của cô nàng, cúi đầu lật ra xem. Rất nhanh, cô liền nhận ra nội dung trên bưu thiếp là cảnh quan trên sân trường theo bốn mùa, "Nó đang chuẩn bị để được in thành một cuốn sách, sau đó tiến hành đấu giá từ thiện mỗi năm một lần phải không?"

"Nếu không cậu nghĩ là gì?" Dư Mân lắc mông, "Để tăng doanh thu trong năm nay, nhà trường quyết định rời thời gian tổ chức tiệc sau tết Nguyên Đán để giới thiệu những cảnh quan đẹp, nghe nói toàn bộ số tiền thu được sang năm sẽ quyên góp cho trường tiểu học ở vùng Tây Tạng. Đến lúc đó nói không chừng để cậu mang nặng đi xa đó!"

"Tớ còn chưa chắc đã đi đâu. Chỉ là, có thể tận dụng được tối đa thì tốt." Cô nói xong, liền đặt xuống.

Đây là -

Cô giật mình nhìn hai bóng lưng quen thuộc trong tấm hình, trong lòng không nhịn được oán thầm, tận dụng tối đa cũng không triệt để như vậy, ngay cả cô cũng bị tính vào rồi!

Lúc Khương Phương Phương và Chương Lễ đẩy cửa bước vào, cô vội vàng nhét đống bưu thiếp vào trong túi. Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng nếu là người quen vẫn có thể lập tức nhận ra, cô không muốn bị họ cằn nhằn không dứt.

Vừa vào cửa, Khương Phương Phương sưng mặt, lôi ghế đặt mông ngồi xuống, gây ra một tiếng động rất lớn, khiến Lục Tác Viễn và Dư Mân đều tò mò nhìn lại.

"Thật là tức chết!" Khương Phương Phương vỗ đùi, không ai kịp hỏi liền thở hồng hộc nói một câu.

"Ai lại chọc giận tới Khương mỹ nhân thế?" Dư Mân nở nụ cười đi tới trấn an, khoác tay lên vai cô bạn, "Không phải cậu đi ra trường kiểm tra thiết bị sao? Bây giờ trở về lại có thể tức giận như vậy?" Nói tới đây, Dư Mân dường như đã nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, "Không phải là đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chuẩn bị xong thiết bị cho chúng ta chứ?"

Cái này không nói thì không sao, khi nhắc tới, Khương Phương Phương lại thấy đỏ cả mắt.

"Chẳng những chưa chuẩn bị xong, bọn họ còn nói phải cân nhắc hủy bỏ tiết mục của chúng ta. Đây không phải là đang khinh người hả, không có thiết bị còn lãng phí thời gian và công sức của chúng ta, nghĩ chúng ta rảnh rỗi quá hay sao, đúng là muốn khi dễ người khác!"

Ánh mắt Dư Mân bỗng chốc liền hừng hực lửa giận, cô vỗ bàn một phát, cầm áo khoác rồi xông ra ngoài, "Mọi người chờ đi, tớ đi tranh cãi với họ."

Mạnh mẽ dữ dằn, xưa nay vốn là tác phong của Dư Mân, nhưng Lục Tác Viễn gần như chưa từng thấy cô nàng tức giận như vậy. Một hồi lâu, Khương Phương Phương kéo kéo vạt áo cô, lo lắng hỏi, "Có phải trưởng nhóm và ban tổ chức chuẩn bị đánh nhau không?"

Một tiếng sau, Dư Mân vẫn bình thường trở về. Chỉ là, vẻ mặt trở nên nặng nề hơn. Nếu như nói lúc đi cô nàng muốn đi tìm người xả giận, nhưng khi trở về, cô ấy chắc chắn là bị người ta làm cho nội thương.

Ban tổ chức tiếc nuối nói với cô, phải hủy bỏ tiết mục này anh ta cũng rất buồn, nhưng điều kiện trang bị không cho phép, mà thương thảo với ban quản lý mua đồ lại không phối hợp, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Buổi diễn tập sau đó, bọn họ không phải tới nữa.

Mấy tiếng ngắn ngủi, lễ Giáng Sinh mang đến không khí lãng mạn đã lập tức không còn sót lại chút nào.

Khi Lục Tác Viễn rời đi, mọi người ngồi trên ghế của mình không nói một câu, mỗi người đều yên lặng đến nỗi không thể diễn tả bằng lời.

Lần này, mọi người thật sự thương tâm rồi.

Đi dạo tản mạn trong sân trường hai vòng, cho đến khi cảm thấy hơi lạnh, cô mới phát hiện ra mình ra khỏi cửa mà không mặc áo khoác.

Vội vã chạy về kí túc xá, cô liền nhanh chóng pha rễ bản lam* để uống. Khi đang bịt mũi uống, cô thoáng nhìn thấy điện thoại trên bàn đang nhấp nháy.

(Rễ cây bản lam là một vị thuốc Bắc có tác dụng thanh nhiệt, tiêu độc, phòng cảm mạo)

Lúc này cô đang có cuộc gọi nhỡ sao?

Mở ra xem, là tin nhắn trả lời của Trình Mặc: cây hoa mọc rất tốt, em yên tâm.

Nhìn tin nhắn ngắn ngủi này, cô chợt không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này là gì. Chắc là vui mừng, cảm giác như xe đến trước núi ắt có đường*, vui vẻ như liễu rủ hoa cười lại gặp làng. (Nguyên câu thơ là của Lục Du: "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: nghĩa là có hy vọng có thể đạt được điều mình muốn)

(xe đến trước núi ắt có đường: ý nói đừng ngại khó khăn, nhất định sẽ có cách vượt qua)

Anh đã từng hỏi cô có cần anh giúp một tay không, cho nên hẳn là anh sẽ có cách giải quyết chuyện thiết bị.

Khi gọi điện thoại tới, cô cẩn thận kể lại chuyện đồ thiết bị, hỏi anh xem có thể giúp cô một tay hay không, anh gần như lập tức đồng ý. Phản ứng trực tiếp nhanh chóng như vậy, khiến cô tự sinh ra một ảo giác, giống như anh đang đợi cô gọi điện thoại nhờ giúp đỡ vậy.

"Ngày mai anh phải làm nhiệm vụ từ sáng đến tối, có thể không qua được rồi. Buổi sáng anh sẽ tới tìm em thử xem, đến lúc đó anh sẽ gọi cho em. Nếu không, tốt nhất các em nên chào hỏi người phụ trách ở trường trước, dù sao thay đổi thiết bị cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu như trên đường có chuyện gì, em gửi tin nhắn cho anh, anh nhất định sẽ trả lời." Giọng nói của anh không nhanh không chậm, giao phó cô rất kỹ càng.

"Đổi?" Lục Tác Viễn nhìn cái cốc đằng xa, gần như không tin được, "Vậy chẳng lẽ phải mua một bộ trang phục mới sao?"

"Ừ." Trình Mặc nhàn nhạt đáp, hiển nhiên rất bình tĩnh, thỉnh thoảng còn có tiếng bấm chuột truyền đến.

"Vậy không phải rất tốn kém sao?"

Hỏi xong, cô cảm thấy mình đang hỏi một vấn đề ngu ngốc. Nếu như không đắt, thầy quản lý tài sản đã sớm mua rồi.

"Không sao, xem như bạn anh góp tiền hỗ trợ học tập thôi mà."

Lục Tác Viễn lại ngây người... Cô tự lẩm bẩm: "Bạn của anh rất có tiền sao?"

"Ừ... Cậu ấy có thể. Không phải là người giàu có, có thể miễn cưỡng gọi là phần nhỏ thôi." Trình Mặc chợt nở nụ cười, "Đùa với em đó, hằng năm cậu ấy vẫn thường góp tiền hỗ trợ học tập, cho nên em cũng không cần để trong lòng đâu."

Vấn đề này buồn cười lắm sao? Cô tự hỏi trong lòng, không cảm thấy như vậy. Nhưng thực sự tiếng cười của anh từ trước đến nay đều rất dễ nghe.
Bình Luận (0)
Comment