Lâm Thư Phàm biết rõ về sự sắp xếp là một ngày trước hôn lễ, Lục Tác Viễn nhìn cô kích động che miệng không nói nên lời, đột nhiên cô cảm thấy hâm mộ, rất hâm mộ.
Hôm đó, bọn họ xác nhận kỹ càng các bước ngày mai một lần nữa, kể cả trang sức, hoa tươi và số lượng bóng bay, một số điểm đến, ai bố trí. Rõ ràng chi tiết, đối chiếu kiểm tra từng cái một lần.
Buổi tối, Trình Mặc đưa cô về nhà, Lục Tác Viễn cảm thấy cả người như muốn rời ra từng mảnh.
“Thì ra chuẩn bị hôn lễ là chuyện phiền phức như vậy.” Lúc xuống xe, cô vặn mình, cảm thấy cả người đều mỏi.
Trình Mặc thấy thế, rất thân mật giúp cô đấm lưng: “Lúc chúng ta tổ chức, em cũng gọi Walden và Thư Phàm tới giúp là được.”
“Thì ra anh nhỏ mọn như vậy!” Lục Tác Viễn vặn cổ, cười anh. Nghĩ thầm, cô còn chưa tốt nghiệp, bọn họ kết hôn, có phải là kế hoạch quá sớm rồi không?
“Có qua có lại chứ sao!” Trình Mặc xoa cổ cho cô: “Có thoải mái hơn không?
Lục Tác Viễn không nghĩ thêm, vặn eo uốn éo, lầm bầm: “Lưng em còn mỏi, anh đấm giúp em. . .”
Khi tiếng nhạc hôn lễ bị tiếng chuông cắt đứt, đúng lúc đó, cô và Trình Mặc mặc lễ phục đi qua cổng vòm hoa tươi từ từ đi vào, một giây trước cô còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười anh tuấn của Trình Mặc, một giây sau đã thấy trần nhà mình.
Đây là điển hình việc ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ sao! Chẳng lẽ trong tiềm thức cô đã hi vọng mình có một buổi hôn lễ như vậy? Lục Tác Viễn rùng mình một cái, bị chính mình dọa sợ.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên, cô nghe máy, là Walden.
“Anh hưng phấn quá không ngủ được sao?” Hai mươi mấy ngày hợp lực tác chiến, hai người đã khá quen thuộc.
“No, no, please listen to me. . . Không không, Tác Viễn. . .” Walden chỉ cần căng thẳng thì sẽ nói tiếng Anh.
“Gì?” Ba mươi giây sau, vẻ mặt Lục Tác Viễn không thể tin được, cô tưởng là mình nghe lầm: “Anh nói cô dâu bị ngộ độc thức ăn đi viện rồi, ngày mai, à không.” Bây giờ là ba giờ sáng, Lục Tác Viễn đổi giọng: “Hôn lễ hôm nay không thể tham gia, sau đó anh muốn em và Trình Mực tổ chức?”
Nói đùa, người nước ngoài này đùa hố quá rồi?
Mặc dù vừa rồi cô nằm mơ mình và Trình Mặc chính thức cử hành hôn lễ, nhưng cô có bản lĩnh biến mộng đẹp thành sự thật, sao cô lại không biết.
Đầu tiên, cô từ chối.
Walden bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích với cô, nếu như hôn lễ tập thể sáu người biến thành bốn người. . . lúc đó cần phải thay đổi bao nhiêu thứ. Từ bối cảnh cho tới ký tên, từ ghế ngồi đến người dẫn chương trình, từ. . . Lục Tác Viễn được chứng kiến sự cẩn thận của giáo sư luật một lần nữa.
Cô không muốn lát nữa cần phải thay đổi nhiều như vậy.
“Sáu người đấy, còn có ý nghĩa sáu sáu đại thuận, hôn lễ bốn người, không khỏi. . .”
Từ đồng âm này quả thực không dễ nghe.
Lục Tác Viễn yên lặng nghĩ thầm, người này còn rất thận trọng.
“Nếu không anh bảo Trình Mặc tìm người khác xem, anh ấy cũng tốt nghiệp học viện ngoại giao, quen biết nhiều người, không chừng còn có thể tìm được người đang định kết hôn đấy.”
Một giờ sau, cô lại bị đánh thức lần nữa.
Rạng sáng, năm giờ, cô xuất hiện trong nhà Walden, vẻ mặt ngái ngủ.
Hai giờ sau, rốt cuộc cô bị nghị lực và tình yêu của Walden với Lâm Thư Phàm lay động.
Ánh mặt trời xuyên qua màn cửa sổ lụa mỏng, Lục Tác Viễn chớp mắt nhìn mình trong gương, rồi lại chớp chớp mắt, trong con ngươi sáng trong có vài phần ngoài ý muốn và mừng rỡ, cô có chút không dám tin bộ dạng mình mặc áo cưới, rất mới lạ, cũng có chút hưng phấn.
Cô kéo làn váy, trưng cầu ý kiến của thợ trang điểm: “Đẹp không? Còn nữa, có phải làn váy sau dài quá không?”
Một lát sau, cô vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của thợ trang điểm, cô quay đầu lại thì chạm phải một đôi mắt đen tịch mịch trầm tĩnh. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô thấy rõ bên trong đôi mắt trầm tĩnh nổi từng đợt sóng, sau đó tỏa ra ánh sáng rạng rỡ. Xuyên qua đó, cô lờ mờ thấy được sự thưởng thức và kinh ngạc tán thưởng.
“Rất là đẹp!”
Cô vừa định hỏi sao anh tới thì nghe thấy anh nói lên ba từ với chất giọng từ tính.
Cô sững sờ, xấu hổ cười rộ lên. Rõ ràng chỉ là giúp, nhưng vào lúc này, cô đột nhiên có cảm giác chuyện đùa thành thật.
Trong ấn tượng của cô, cô chưa thấy Trình Mặc mặc áo vest trắng bao giờ, anh mặc T-shirt trắng đã rất đẹp rồi, bây giờ càng nho nhã quý phái hơn. . . Nhìn anh bước đến gần từng bước, sau đó vươn tay nâng làn váy cưới, cô cảm giác mình căng thẳng hơn, giống như cô dâu nhìn thấy chú rể.
“Hình như váy hơi dài chút, nhưng mà ngắn đi thì cũng khó nhìn. Lát nữa đi thì xách một chút, chân sẽ không dẫm lên.” Anh nói.
“Dạ.” Cô nhìn anh, nhất thời không biết nói gì.
“Viền Viễn ——” Anh đột nhiên vươn tay, dịu dàng nâng cằm cô lên, khẽ gọi tên của cô, trong đôi mắt tràn đầy ánh sao.
“Vâng.” Cô lại phát ra một từ đơn, nhìn thấy khuôn mặt anh ngày càng gần.
“Chúng ta chuẩn bị bài trước. . .”
Cô còn chưa hiểu anh nói gì, nụ hôn thâm tình đã rơi xuống.
Đã làm biên kịch, lại làm diễn viên, ngày hôm đó cô không chỉ cười cứng cả mặt, mà còn đứng cứng cả chân. Vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, quả nhiên hi sinh rất lớn. Vì vậy, hai ngày sau, Lục Tác Viễn ngoan ngoãn ở nhà khôi phục sức sống, không đi đâu cả.
Ngày thứ ba, đôi vợ chồng tân hôn tỏ lòng biết ơn cao nhất với bọn họ, mở bữa tiệc khoản đãi. Lục Tác Viễn đã nghỉ ngơi đủ, đang chuẩn bị tìm cơ hội hoạt động, vì vậy cũng đồng ý.
Khi bậc thầy Tô gọi điện thoại tới bảo cô về nhà, cô vừa chạm đũa, còn chưa kịp ăn món quê hương mà Walden làm.
Lúc trả tiền xuống xe, cô nhìn thấy trong phòng khách sáng trưng, đã lâu mẹ không nói chuyện như thế với cô, cô thở ra một hơi, nhịn không được đưa tay sờ cổ, đột nhiên cảm giác phải có mai rùa mới đủ an toàn!
Mở cửa là người giúp việc, ăn ở tại nhà cô. Vừa thấy cô trở lại, dì Trầm nhiệt tình nhận lấy cái ô trong tay cô, hô vào trong: “Tác Viễn đã trở lại.” Sau đó nhỏ giọng nói với cô: “Hôm nay trong nhà có sấm sét, lát nữa cẩn thận chút.”
Mặc dù đã suy nghĩ mãi cho tới lúc bước vào cửa, Lục Tác Viễn vẫn không hiểu hôm nay bậc thầy Tô nhà mình thế nào, vô cùng giận dữ gọi cô về, giọng nói còn. . . không vui.
Có sét thì cô biết rõ, nhưng đâu mới là sấm sét chứ? Dì Trầm à, dì phải nói rõ hơn chứ, để cháu áng chừng lực sát thương mà còn chống đỡ!
Lúc bước vào phòng khách, cô cảm thấy có chút hoa mắt. Không phải ngày lễ ngày tết, chỉ là một ngày mưa to, trong phòng khách hình như có nhiều người chờ đợi? Mà ngay cả em họ Tô Mẫn Mẫn vừa hết trại hè về nước cũng ở đây. Cô giấu đi vẻ mặt bất đắc dĩ và lo lắng, tới gần, sau đó ngoan ngoãn chào hỏi: “Ông, cha, mẹ, cậu, mợ. . .” nói tới đây, cô dừng một chút, đây không phải bác của Trình Mặc à, vì sao ông ấy cũng đến nhà mình, nếu vậy ngồi bên cạnh ông ấy. . . cô không dám nghĩ nữa, gọi một tiếng bác, cuối cùng nói: “Con chào mọi người.”
Nói giống như lời dạo đầu của bữa tiệc tối vậy, không tự nhiên.
Nói xong, cô nhìn mẹ ngồi trên ghế sa lon: “Mẹ, mẹ tìm con về gấp như vậy —”
“Nghĩ lại chuyện tốt mà con mới làm ra đi, mọi người chờ con cả buổi tối, con cứ nói rõ ra cho chúng ta biết!” Lục Tác Viễn còn chưa nói xong, Tô Niệm nói sắc bén.
Hai tay cô ôm trước bụng, vẻ mặt mờ mịt. Hóa ra thời tiết xấu như vậy, mẹ cô còn mời mọi người đến hội thẩm cô? Suy nghĩ, chắc bà ấy không thu hoạch được gì. Nghiêm túc một chút, gần đây cô không làm chuyện gì xấu, còn làm không ít chuyện tốt nữa.
Cô đang chuẩn bị lắc đầu mở miệng, Tô Mẫn Mẫn đi tới, tóm lấy tay áo cô, liếc mắt ra hiệu, ý bảo cô nhìn lên bàn.
“Mẫn Mẫn ——” Tô Niệm gọi cháu gái: “Con ngồi xuống, để nó tự nghĩ.”
Tô Mẫn Mẫn tặng Lục Tác viễn ánh mắt tự lo cho tốt, sau đó ngoan ngoãn ngồi lại vị trí.
Lục Tác Viễn không nhìn Tô Mẫn Mẫn nữa, sau đó nhìn lên bàn. Dường như trên đó không có gì đặc biệt, ngoài đĩa hoa quả, vài tách trà, còn có. . . tờ báo bị nhàu. . .
Báo!
Tới khi thấy rõ hình ảnh và nội dung tờ báo, Lục Tác Viễn nghe thấy trái tim nhỏ của mình rơi ‘bộp’ xuống.
Sao cô không nghĩ tới chuyện này sẽ lên báo chứ!
Nhưng mà cũng không chắc, vấn đề này có giá trị tin tức gì? Bởi vì cô dâu là Lâm Thư Phàm, là phóng viên xinh đẹp, cho nên có giá trị sao.
“Nói đi, nếu như mẹ không phát hiện thì con định lúc nào mới nói?” Cô còn chưa suy nghĩ vì sao thì Tô Niệm cầm lấy báo trên bàn vỗ, giọng lại cao hơn: “Không phải bình thường con nói nhiều lắm sao, thế nào, sao giờ không giải thích đi?”
Dường như, mọi người xem báo đều hiểu lầm. . .
Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm nói cho Lục Tác Viễn biết, khi mẹ cô tức giận thì giải thích sẽ không nghe. Đối mặt với lửa, nhất định sẽ chết rất thảm, thực tế lúc này tâm trạng mẹ rất kém, mở miệng giải thích ngay không khác gì tìm đường chết.
Vì vậy, Lục Tác Viễn lại im lặng, im lặng.
Một lúc sau, thấy cô không nói gì, mẹ cô nghiêm túc, chỉ vào bức ảnh hôn lễ tập thể, hỏi: “Vì sao lại làm thế, vì sao không thể nói cho người lớn biết?
Giọng nói hơi hòa hoãn một chút, hình như có thể nói vài câu rồi.
“Chuyện này, bọn con không kết hôn thật, bọn con chỉ giúp bạn bè, giả vờ. . .”
“Giả vờ?” Giọng mẹ cô lại cao lên, giống như giẫm phải mìn. Lục Tác Viễn nhíu mày, dứt khoát tìm cứu trợ, nhìn ông nội, cô nói: “Ông nội...”