Nửa đêm, Tiểu Viên đói quá, mơ màng mò dậy.
Mọi khi, bình thường nếu buổi tối nhịn ăn, bụng cũng sẽ phải réo
ít nhất hai lần, nhưng hôm nay đặc biệt hơn, có lã là do mấy ngày nay
đã đói đến giới hạn rồi, cộng thêm việc hôm nay đã tiêu hao quá
nhiều năng lượng nên bụng réo cũng bất thường hơn.
Tiểu Viên quay ngang quay ngửa, đói sắp phát
khóc, cuối cùng không chịu đựng nổi, từ từ mò dậy, lại lo sẽ đánh
thức Thang Hi Hàn nên không dám bật đèn, mặc
thêm quần áo, rón rén rờ tay dò đường tìm đến nhà bếp, mở tủ lạnh
bắt đầu lục lọi. Cô lấy ra một hộp sữa, ngửa cổ tu ừng ực, vừa
uống sữa vừa tiếp tục tìm kiếm, do không cẩn thận đã đánh rơi một
chiếc hộp đựng thức ăn, một tiếng động vang lên, Tiểu Viên ngớ người
ra, bởi âm thanh ấy chắc chắn đánh thức Thang Hi Hàn dậy.
“Viên Viên, em làm gì vậy?”
“Em… em khát quá…” Cô giơ hộp sữa lên, ngượng
ngùng giải thích.
Anh nhìn cô chỉ mặc độc một bộ áo ngủ mỏng
manh, run lẩy bẩy đứng bên cạnh chiếc tủ lạnh, khóe miệng nhợt nhạt,
bất chợt muốn gắt lên. Những lời bực dọc chạy qua trái tim yêu
thương, đến lúc ra đến ngoài đã biến đổi hoàn toàn, anh nhẹ nhàng
hỏi: “Sao em không mặc thêm áo vào? Không lạnh à?”
Anh khẽ nhíu mày, lấy chiếc áo khoác lên người
cô, đôi môi lạnh cóng của cô không còn linh hoạt nữa: “Sao anh cũng dậy
thế?”
Anh khẽ thở dài trong lòng, cái cô gái ngốc
này, anh nói từ tốn: “Anh đói rồi, em úp mì tôm cho anh đi.”
“Hả?” Tiểu Viên nghĩ bụng, buổi tối anh ăn
nhiều thế mà giờ đã đói rồi, nhưng kể ra hôm nay anh vừa mới về,
suốt chuyến đi cũng mệt mỏi rồi, lại thêm hao tốn năng lượng quá
mức… chắc là cũng đói lắm.
Đã quá nửa đêm, một vầng sáng vàng ấm áp nhẹ
nhàng chiếu rọi trong màn đêm, Thang Hi Hàn mặc bộ quần áo ngủ, đứng
dựa vào cánh cửa phòng bếp, nhìn Tiểu Viên nấu mì tôm.
Nước trong chiếc nồi nhỏ vừa sôi, cô vội vã
nhấc chiếc vung ra rồi cho bánh mì tôm vào, từng đợt hơi nước bốc lên
nghi ngút, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú qua làm hơi nước đang bao trùm
lấy cô. Tiểu Viên đậy nắm nồi lại, thổi phù phù vào ngón tay vừa
bị nóng, rồi lại đưa ra xoa xoa lên tai, bất chợt nhớ ra một việc quan
trọng khi úp mì tôm, quay sang hỏi Thang Hi Hàn: “Anh có muốn cho thêm
trứng gà vào không?”
Anh trả lời: “Ừ, có!”
Cô chạy về phía tủ lạnh, nhìn đống trứng gà
rồi hỏi tiếp: “Một quả hay hai quả?”
Anh đáp giọng chắc nịch: “Hai quả!”
Mì tôm đã làm xong, vì chỉ chuẩn bị cho một
mình Thang Hi Hàn, nên cô bê cả chiếc nồi đặt lên bàn, đặt lên một đôi
đũa. Tiểu Viên thở phào, gọi: “Anh ăn đi!”
Anh cầm đôi đũa lên, chuẩn bị ăn, chợt nhìn cô,
hỏi: “Em không ăn cùng với anh sao?”
Quyết tâm giảm cân của Tiểu Viên đã bị suy yếu
đi rất nhiều trước làn khói nghi ngút bốc lên từ bát mì tôm: “Ừm… em
không ăn, lát nữa uống chút nước là được rồi!”
Anh xì xụp ăn một miếng, “ừ” một tiếng, ánh
mắt toát lên vẻ tán thưởng với nồi mì tôm: “Lại đây ăn cùng với anh
đi, thêm một đôi đũa chứ mấy!” Nói rồi cầm đôi đũa đưa cho cô.
Tiểu Viên cầm lấy đôi đũa, ngập ngừng nói: “Hay
là, thêm một đôi đũa nữa nhỉ?”
“Ừ, đúng rồi, thêm một đôi đũa nữa đi!”
Tiểu Viên ăn no uống say, cuộn tròn trong lòng
anh, chìm vào giấc ngủ. Sao thêm một đôi đũa nữa ăn lại nhiều hơn là
không thêm một đôi đũa nhỉ?
Nếu muốn biết một người đánh giá thế nào về
người kia, chỉ cần nhìn xem họ mời người kia ăn gì.
Từ khi Mục Mục biết Thang Hi Hàn là một con
rùa tốt bụng cứ đi ăn là trả tiền, nên lúc nào cũng hết lời khen
ngợi, cộng thêm việc Thang Hi Hàn cũng rất quý cô gái này, nên số
lần bọn họ đi ăn cùng nhau cũng không ít, mà lần nào cũng rất thịnh
soạn. Vì thế, về cơ bản Mục Mục đã rất công nhận con rùa này. Nhưng
hai chị em ngày trước lúc nào cũng bám rịt lấy nhau, giờ bỗng nhiên
một người mải mê chinh chiến và yêu đương, người còn lại cảm thấy cô
đơn buồn chán cũng là chuyện dễ hiểu.
Tuy rằng Mục Mục ngoài miệng không nói gì,
nhưng ánh mắt cô nhìn Tiểu Viên ngày càng “ai oán”, tâm trạng càng
ngày càng buồn chán. Trong những ngày nghỉ tới, Tiểu Viên nhất mực
từ chối lời mời của Thang Hi Hàn, kiên quyết nói rằng sẽ ở bên Mục
Mục.
Cô hẹn Mục Mục sẽ gặp nhau trước cổng bệnh
viện. Biết thừa thói quen hẹn hò của Mục Mục là chẳng bao giờ đúng
giờ, nên người từ trước đến nay chưa bao giờ đi muộn như Tiểu Viên
cũng cố ý lùi lại mười phút so với giờ hẹn, nào ngờ cô ấy gọi
điện thoại đến, ngon ngọt nói: “Làm thế nào bây giờ, tắc đường
quá!”
Giọng Tiểu Viên không được vui vẻ lắm: “Không
phải bao biện!”
Trong lúc chờ đợi Mục Mục, cô chán chẳng buồn
chết, bỗng có người gọi: “Chu Tiểu Viên?” Tiểu Viên quay người lại.
Hả, Tiếu Dương?
“Trùng hợp quá.”
“Đúng thế, cô đợi bạn trai à? Là cái người
hùng hổ lần trước đấy à?”
Tiểu Viên đỏ mặt: “Không phải, tôi đợi bạn. A,
cô ấy đến rồi.”
Mục Mục mặt mày hằm hằm bước đến: “Sao cậu
lại ở cùng người này?”
Tiểu Viên chẳng hiểu gì: “Hả, làm sao thế?”
Tiểu Viên cho rằng Mục Mục hiểu nhầm người này có ý không tốt hoặc
có ý trêu chọc gì, cô hạ thấp giọng giải thích: “Anh ấy chính là
Dương Tiêu mà lần trước tớ kể với cậu đấy, tên là Tiếu Dương.”
Tiếu Dương nhìn Mục Mục, nói: “Tiểu Xuân, đã
lâu không gặp, em và Tiểu Viên là đồng nghiệp à? Trùng hợp thế.”
Tiểu Viên hết nhìn người này lại quay sang nhìn
người kia, khuôn mặt Tiếu Dương bình thản, có chút thích thú. Gương
mặt Mục Mục biến đổi liên tục.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Mục Mục mím chặt môi, kéo Tiểu Viên rồi nói:
“Chúng mình đi thôi, tớ không quen người này.”
Tiếu Dương đứng một bên nhìn cô: “Tiểu
Xuân, em không quen anh ư? Không thể nào, anh làm em tức giận khi nào
vậy, sao lại không thèm để ý đến anh?” Rồi anh quay sang nhìn Tiểu
Viên: “Cô và Tiểu Xuân là đồng nghiệp à?”
Tiểu Viên vội vã gật đầu, Mục Mục kéo giật cô
lại: “Anh ta hỏi gì cậu cũng trả lời, cậu có phải là trẻ con không
thế?”
Tiểu Viên kéo tay lại: “Tớ cũng quen anh ấy, sao
có thể không để ý được? Anh ấy là gì với cậu? Hai người quen nhau
à?”
Mục Mục vân vê mái tóc một cách hận thù: “Cái
thế giới này điên hết rồi, tớ cũng điên rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Tiếu Dương gọi với theo từ phía sau: “Tiểu Xuân,
em chạy nhanh thế làm gì? Chậm thôi, cẩn thận ngã đấy!”
Mặt Mục Mục đỏ gay, ánh mắt hình viên đạn, cho
dù cửa hàng bách hóa có giảm giá đến chín mươi phần trăm, Tiểu Viên
cũng chưa bao giờ thấy Mục Mục như vậy. Thật chẳng hiểu hai người
này ra làm sao! Thế là chẳng mua sắm gì nữa, khuôn mặt đằng đằng
sát khí của Mục Mục không phải là chuyện thường gặp, Tiểu Viên có
vô tâm vô tính thì cũng nhận ra rằng chuyện này rất nghiêm trọng. Cô
không dám nói gì, lẽo đẽo bước theo sau Mục Mục, chợt Mục Mục huýt
sáo: “Phiền quá đi mất, đi uống rượu!”
Hai người bước vào một quán karaoke, bắt đầu
gọi đồ uống. Bất chợt Mục Mục lên tiếng: “Anh ta chính là mối tình
đầu của tớ, cái người mà tớ đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu
đơn phương. Bà chị này khó khăn lắm mới chữa cho vết thương gần lành
rồi, sao anh ta còn lù lù xuất hiện! Cậu nói xem, tớ có mà luyện
thành Dịch cân kinh cũng
không làm được. Nào, uống đi!”
Nói xong, cô ngửa cổ dốc đánh ực hết sạch chai
bia, nhìn đĩa bạc trên bàn, lắc lắc đầu, nói: “Mồi bia đâu phải đĩa
lạc này, mà là sự cô đơn, sự đau khổ của chị đây!” Mặt Tiểu Viên đã
bắt đầu đỏ, cô cầm chai bia đặt lên mặt cho đỡ nóng. Thế này thì
còn uống gì nữa chứ?! Mục Mục đau đớn nhắm mắt lại, cô ôm chai bia
mà than thở, cả hai đều thuộc dạng không biết uống.
Tình yêu làm con người ta đau khổ. Lúc hai người
vừa quen nhau, Tiểu Viên có được chứng kiến một lần Mục Mục thất
tình. Bao nhiêu năm đã qua, Mục Mục đã không còn nhắc đến con người
ấy nữa, vậy mà vết thương lòng vẫn chẳng thể nào nguôi ngoai!
Tuy rằng Mục Mục nhắm mắt, nhưng khóe mắt bắt
đầu xuất hiện những giọt nước long lanh, Tiểu Viên ôm lấy cô, nói đầy
nghĩa khí: “Nào thì uống!”
Uống hết Budweiser đến Carlsberg, hai người đến
menu rượu cũng chẳng thèm nhìn đã gọi, có vẻ đã say khướt rồi. Lúc
cậu phục vụ mang rượu lên còn hỏi: “Lạc đã hết rồi, các chị có cần
thêm hạt điều không?”
Mục Mục hét lớn: “Chỉ ngoài bọn đàn ông là
không cần, còn lại mang hết lên đây cho chị!” Tiểu Viên lơ mơ hưởng
ướng theo.
Thang Hi Hàn gọi điện cho cô, cô bắt máy, nói
không thành tiếng. Tiếng nhạc ồn ào trong phòng hát, tiếng hò hét
của Mục Mục, cộng thêm giọng điệu tức tối của Thang Hi Hàn, như một
chứ mèo con hiếu động đang chơi trò đuổi bóng trong đầu cô, ù ù cạc
cạc. Nói đi nói lại, vẫn chưa nói được rõ ràng, điện thoại đang nói
nửa chừng cũng không nói nữa, Tiểu Viên đưa luôn chiếc điện thoại cho
cậu nhân viên phục vụ.
Thang Hi Hàn vừa tức tối vừa sốt ruột, nghe qua
đã biết hai người này chắc chắn là uống say rồi, đến địa chỉ cũng
chưa kịp hỏi, cũng chẳng biết đã uống những gì, cuối cùng địa chỉ
cũng là do cậu nhân viên phục vụ nói cho biết. Cậu ta vừa đọc địa
chỉ nhà hàng xong, Thang Hi Hàn liền cúp máy, lập tức lái xe đi. Cậu
nhân viên phục vụ cầm chiếc điện thoại, nói vẻ không hài lòng: “Sao
lại mất lịch sự thế chứ, đến cảm ơn cũng chẳng biết nói!”
Vừa định đưa trả Tiểu Viên thì chuông điện
thoại lại reo lên, anh ta lại nghe máy, rồi nhắc lại một lần nữa nội
dung như vừa nói với Thang Hi Hàn. Cái gì mà hai cô gái mượn rượu tiêu
sầu, cái gì mà lòng dạ con người bậy giờ không như trước nữa, một
nửa là từ những gì anh ta quan sát được, một nửa là từ những gì
anh ta cảm nhận được, cuối cùng sau khi đọc xong địa chỉ, đầu dây bên
kia lập tức chuyển thành tràng âm thanh tút tút, cậu nhân viên phục
vụ vô cùng tức tối, đưa điện thoại trả cho Tiều Viên: “Sao bạn bè cô
toàn những người mất lịch sự thế hả?”
Thang Hi Hàn đến nơi, vừa lúc chạm mặt Lý Phổ,
mặt sầm lại. Lý Phổ vừa nhìn thấy anh đã giơ tay: “Người anh em,
đừng nghĩ linh tinh nhé! Người mà tôi và cậu đón không phải là một
đâu!”
Trước ánh mắt lạnh lùng của Thang Hi Hàn, Lý
Phổ toát mồ hôi. Đương nhiên,
trước đó không lâu anh ta muốn theo đuổi Tiểu Viên, bị anh nhìn với
ánh mắt thù địch cũng là chuyện bình thường. Nhưng, vẫn cần một
lời giải thích: “Tôi gọi điện cho Mục Mục, điện thoại của cô ấy tắt
máy, tôi chỉ hỏi Tiểu Viên có biết Mục Mục đang ở đâu không, không
ngờ có một cậu phục vụ nói với tôi rằng hai người họ đang uống
rượu, đọc địa chỉ rồi bảo tôi đến đón.”
Hai người mỗi người ôm một người đi ra, Thang Hi
Hàn nhìn Lý Phổ: “Anh đưa cô ấy về nhà thật chứ?
Lý Phổ cười đau khổ, trong lòng nghĩ, đối với
bạn thân của bạn gái mà anh còn đối xử tốt như thế, quả là người
tốt. Anh ta gật đầu lia lịa: “Đây không phải là lần đầu tiên tôi bắt
gặp cô ấy uống say đâu, anh yên tâm!”
Ngược lại với Tiểu Viên ngoan ngoãn không làm
gì, Mục Mục vùng vẫy không ngừng trong vòng tay Lý Phổ, rồi liên tục
đập đập vào người anh ta: “Ôm cao lên, ôm cao lên, khó chịu quá!”
Nhìn Lý Phổ mồ hôi nhễ nhại, Thang Hi Hàn cảm
thấy cái cô gái Mục Mục này uống say rồi mà vẫn còn ghê gớm như
thế, nên yên tâm giao Mục Mục cho Lý Phổ, còn chưa biết ai làm thịt
ai!
Anh ôm Tiểu Viên lên xe rồi lái xe đi. Mục Mục
bám vào cửa xe không chịu lên, còn làu bàu với Lý Phổ: “Maybach,
Maybach, không phải Maybach tôi không lên, dựa vào cái gì chứ, dựa vào
cái gì anh lái Maybach đi đón người khác, còn lái Volkswagen đi đón
tôi, anh bắt nạt người quá đáng!”
Lý Phổ cười méo xệch: “Đã say thế này rồi mà
vẫn còn phân biệt được Maybach với Volkswagen, cô đúng là nhân tài
đấy!”
Lý Phổ chẳng có kinh nghiệm gì trong việc đối
phó với phụ nữa, chứ đừng nói đến phụ nữ say rượu, huống hồ cái
con người này uống say còn ghê gớm hơn cả những người phụ nữ bình
thường khác. Xe của Thang Hi Hàn đi khuất, còn anh vẫn đang loay hoay
với cô. Anh bắt đầu bực bội, sao mà dỗ dành kiểu gì cũng không
được. Những người đi qua bãi đỗ xe không dừng lại nhìn thì cũng khúc
khích cười, anh đã hết cách rồi, nếu mềm không được thì ta rắn vậy.
Anh hắng giọng, cao giọng nói, cộng thêm một
khuôn mặt đáng sợ, nói: “Mục Xuân Vân!” Cô gái thật ngưỡng ngẩng lên,
lườm anh một cái. Anh dùng âm thanh “tàn khốc” nhất có thể để uy
hiếp: “Em mà không lên xe, anh để mặc em ở đây một mình mà điên đấy.
Anh đi đây, không quan tâm em nữa.”
Cô gái mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh, không la
cũng chẳng hét nữa.
Lý Phổ trong lòng đắc ý, có vẻ có tác dụng
rồi, nhưng… miệng cô càng lúc càng cong lên, khóe mắt bắt đầu long
lanh. Bất ngờ, cô òa khóc, Lý Phổ ngớ ra, mất sạch dũng khí.
“Bà nội ơi, cháu sai rồi, cháu sai rồi đã được
chưa? Bà nói đi, rốt cuộc bà muốn gì, chỉ cần bà nói, cháu nhất
định sẽ làm, được chưa? Chúng ta đừng ở đây cho mất mặt thêm nữa có
được không?”
“Tôi đang muốn mất đây, liên quan quái gì đến
anh!”
“Được, được, mất thì mất, chúng ta tìm chỗ
nào đấy không có người rồi mất có được không?”
Lý Phổ hì hục mãi cuối cùng cũng đưa được
Mục Mục đến một quán cà phê ở phía đối diện. Lý Phổ mồ hôi nhễ
nhại, còn Mục Mục say mềm không biết trời trăng gì, hai người ngồi
xuống, thu hút sự chú ý của người phục vụ. Lý Phổ hỏi: “Uống gì
giã rượu?” Cô phục vụ đáp: “Nước mật ong.”
Lý Phổ nói: “Cho một cốc, à mà không, cho một
bình lớn đi.”
Ánh đèn lung linh, không khí tuyệt vời, thêm vào
tiếng nhạc du dương, Mục Mục ôm cốc nước mật ong, vừa uống vừa trù
ẻo Tiếu Dương, trách móc con người từ đầu đến cuối không hề biết
đến tình cảm của cô. Lý Phổ ngồi im lặng nghe cô làu bàu, thỉnh
thoảng giúp cô rót thêm nước mật ong, rồi còn nói với người phục
vụ, cho thêm nhiều mật ong một chút.
Lý Phổ nói: “Lần trước anh thất tình, em cho anh mượn
mấy cuốn sách, rồi mấy đĩa nhạc, hôm nay định hẹn gặp để trả em,
đến giờ hẹn, mãi chẳng thấy em đến, gọi điện thoại thì em tắt máy,
anh định hỏi Tiểu Viên xem có biết chuyện gì không, kết quả là… đến
đây đón em.”
Mục Mục bất chợt ngượng ngùng cúi mặt. Lần
trước Lý Phổ lái Maybach đi cầu thân, bị từ chối, anh ngẩn ngơ đứng
trước mặt cô, nhìn bộ dạng sầu não, đau khổ của anh, cô dường như
quay ngược thời gian gặp lại con người của chính mình ngày trước.
Đưa anh đi xem một bộ phim để cổ vũ tinh thần,
rồi lại đưa anh đi đến trạm nuôi dưỡng những động vật đi lạc mà
thỉnh thoảng cô hay đến, cuối cùng lén đưa anh trở về bệnh viện cô
làm, đến khu dành cho trẻ sơ sinh, ngắm nhìn những sinh linh bé nhỏ
vừa chào đời.
Nhìn nụ cười thường trực trên khuôn mặt anh,
trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ không mấy lương thiện. Sao nhanh như
vậy đã hết đau lòng rồi, nếu biết sớm chỉ số IQ tình yêu của anh ta
thấp đến thế này, khả năng tự lành vết thương tốt như vậy, cô đã
chẳng phải lãng phí cả một ngày vì anh ta.
Sau lần ấy, Lý Phổ có điện thoại đến nhờ tư
vấn, tay bị rách một miếng có cần phải khâu không?... Còn cô thì sao,
trong bữa tiệc cưới của một người họ hàng rất thích khoe khoang ở
xa, cô đã nhờ anh lái chiếc Maybach đưa cô đi, khiến cô được một bữa
lên mặt với đời… Tình nghĩa cách mạng đã được xây dựng như vậy đấy.
Khó khăn lắm hôm nay mới có một người ngồi bên
cạnh, những nỗi niềm chất chứa trong lòng bao nhiêu năm nay, những
chuyện đã sắp mốc meo hết cả, được Mục Mục lôi ra kể cho bằng hết.
Cuối cùng tổng kết lại, nói: “Nói nhiều như vậy, thật ra, em có thể
trở thành một người thất tình lạc quan để cho anh sùng bái như thế
này, bởi vì em là người đi trước. Em và anh không giống nhau, vô duyên
vô cớ đi thích một người, nhưng anh ít nhất còn dám thổ lộ với
người ta, bị từ chối, anh lại bắt đầu lại từ đầu. Còn em, em đúng
là một đứa yếu đuối, vô dụng, thích một người mà chẳng dám nói,
cứ giấu kín trong lòng. Vì thế, hôm nay cũng chẳng đáng là gì cả,
gặp lại anh ta, sau đấy, bản thân đã bị chính mình khinh bỉ, coi
thường.”
Lý Phổ im lặng nghe cô nói hết rồi nói: “Em có
số điện thoại của anh ta không? Có biết anh ta ở chỗ nào không?”
“Làm gì?”
Anh vẫn tay gọi người phục vụ lại tính tiền:
“Bây giờ anh sẽ đưa em đi tìm anh ta, rồi em sẽ nói với anh ta rằng, em
thích anh ta.”
Mục Mục há hốc mồm: “Anh bị điên à?”
“Không đi à?”
“Tại sao em phải đi chứ?”
“Không thích anh ta à?”
“Đó là chuyện của tám năm trước rồi, được
chưa?”
“Thế mà hôm nay em còn đau khổ vì tình, mượn
rượu giải sầu?”
“Em… em uống chỉ vì em nhớ lại cái thời thanh
xuân buồn bã ấy của mình, chỉ là em nhớ lại chuyện cũ, chứ ai bảo
em đau khổ vì tình?” Mục Mục vươn cổ lên cãi lại.
“Ồ, thế là em không thích anh ta nữa rồi?” Lý
Phổ khẽ cười hỏi lại.
“Không thích nữa.” Mục Mục trả lời gọn lỏn.
Lý Phổ ngồi xuống, nói: “Nếu đã không
thích anh ta rồi, thế… có thể thích anh không?”
Đang cầm cốc nước mật ong uống, Mục Mục nghe
được những lời này, “phì” một tiếng, phun tất cả nước trong miệng
lên người Lý Phổ.
Lý Phổ cầm chiếc khăn tay lau áo, Mục Mục ngại
ngùng nói: “Em xin lỗi, bộ quần áo này đắt không? Giặt khô là hơi
hết bao nhiêu tiền em sẽ trả, nếu phải mua bộ mới cũng được.”
“Kể từ lần trước em mắng anh có tiền không tiêu
là đồ ngu, tất cả quần áo của anh đều đặt may từ Ý.”
“Khụ khụ…” Đôi mắt Mục Mục như mờ đi. “Thế… bộ
này thì sao?”
“Không đắt, chỉ vài nghìn thôi.” Anh khẽ cười.
“Ồ”. Trái tim Mục Mục rỏ máu, một bộ quần áo
vài nghìn tệ mà không đắt ư? Em trả tiền giặt khô là hơi được rồi,
không bắt em phải đền đấy chứ? Bộ quần áo đắt như vậy, giặt khô là
hơi chắc cũng chẳng rẻ gì. Anh ấy có bắt mình đền không nhỉ? Đúng
là đen đủi, ai bảo anh ấy lại biết dọa người thế chứ, cũng không
thể trách mình được!
“Vài nghìn… euro.”
Vô số con hạc bay qua, khiến đầu óc cô như sắp
nổ tung, toàn bộ số tóc trên đầu Mục Mục như rụng sạch, hóa đá ngay
tại hiện trường. Tường thuật trực tiếp: A khóc lóc khẩn cầu: “Em
không có tiền, em đền em cho anh được không?” B cười đắc ý: “Rất hợp
ý anh.”
“Chúng ta qua lại nhé, yêu anh chắc cũng không
quá xấu đúng không?”
Sao lại quay trở lại thế, lúc nãy chẳng phải
là đùa hay sao?
“Lúc nãy không phải anh nói đùa à?” Mục Mục
nghi ngờ hỏi lại.
“Thật như là hạt trân châu ấy!”
“Tối hôm nay em uống say, hai tiếng trước đầu óc
không được minh mẫn, hai mươi phút trước còn nôn mật xanh mật vàng,
cái này… Bây giờ anh lại nói với em… qua lại… Cái con người này, anh
đúng thật là, chẳng trách anh theo đuổi Tiểu Viên, sao anh có thể…”
“Em có thể suy nghĩ về nó không?”
Mục Mục cúi đầu, uống nước ừng ực, không có
biểu hiện gì.
“Em nghĩ đi, anh đợi em.”
Nửa tiếng sau, Mục Mục ngẩng lên, nghiêm túc
hỏi anh: “Anh định qua lại để tiến đến hôn nhân?”
“Tất nhiên! Không muốn kết hôn mà qua lại chẳng
phải lưu manh à?”
“Anh là người có tiền?”
“Cũng có thể coi là vậy.”
“Học lực thế nào?”
“Học lực của anh không cao lắm, tốt nghiệp đại
học được không?”
“Trước khi kết hôn có ký cam kết chứ?”
“Gia đình anh không có lệ này, của anh cũng là
của vợ anh.”
“Quân tử nhất ngôn.”
Lần này đến lượt Lý Phổ ngơ ngác, nhanh thế
đã đồng ý rồi sao? Không phải lừa anh đấy chứ? Anh cẩn thận hỏi dò:
“Thật à? Em không đùa đấy chứ?”
Mục Mục tức tối nói: “Em có mà bị đập đầu
vào cửa thì mới đùa. Anh nhiều tiền như vậy, lại không bắt em phải
ký cam kết trước khi kết hôn, nếu hôn nhân của chúng ta tốt đẹp thì
em chính là cô bé lọ lem gặp chàng hoàng tử, còn nếu không tốt đẹp,
em cũng được một khoản phí kha khá, đến lúc đó em sẽ mua mấy căn
nhà, cho thuê dần. Còn bản thân em ư? Chẳng có việc gì thì đi ngao du
thiên hạ cho biết đây biết đó. Ôi những ngày tháng ấy, chắc hẳn sẽ
vô cùng hạnh phúc…”
Mục Mục cười sung sướng, mơ màng đắm chìm trong
giấc mơ của mình.
Lý Phổ miệng méo xệch: “Tại sao anh lại thấy,
em nghĩ về ly hôn còn nhiều hơn là kết hôn vậy…?”
Sáng hôm sau, Tiểu Viên phải đi làm, tỉnh giấc,
đầu đau như búa bổ, trông thấy Thang Hi Hàn, chỉ dám lí nhí: “Để đến
tối xử lý em được không? Em sắp muộn giờ làm rồi.”
Thang Hi Hàn gật đầu: “Hết giờ làm anh đón em.”
Tiểu Viên trong lòng như nhỏ máu, trên mặt lại tỏ vẻ vui sướng vô
hạn, chào tạm biệt anh.
Đến bệnh viện gặp Mục Mục, Tiểu Viên nói với
vẻ xót xa: “Cậu uống say như thế mà chẳng có ai lo cho. Còn cứ cũng
bị cậu hại, hôm nay đi làm về không biết sẽ bị anh ấy xử lý thế
nào đây?”
Mục Mục cười dịu dàng một cách bất thường.
Tiẻu Viên hỏi tiếp: “Nghe Thang Hi Hàn nói, hôm
qua Lý Phổ đến đón cậu, thế là thế nào đấy?”
“Ừ, đúng vậy… nói chung là sau này tớ và anh
ấy sẽ qua lại với nhau một thời gian.”
Tiểu Viên “ờ” một tiếng, tiếp tục công việc
của mình, rồi ngay sau đó, lại một tiếng kêu “á” vang lên, hai tay bám
lấy vai Mục Mục lắc qua lắc lại: “Lúc nãy cậu nói gì, cậu nói lại
xem, nói lại xem nào?”
Mục Mục luôn miệng kêu đau: “Cậu đừng lắc tớ
nữa, tớ và anh ấy yêu nhau rồi, thật đấy.”
Tiểu Viên chớp chớp mặt, ôm chặt lấy Mục Mục:
“Tốt quá rồi!” Mục Mục gỡ tay cô ra: “Đừng có ôm chặt thế, cổ tớ
sắp lìa ra rồi đây này.”
“Nhưng mà”, Tiểu Viên lẩm nhẩm. “Cái người mà
từ nhỏ cậu đã thích, lúc nào cũng thích ấy chẳng phải Tiếu Dương
sao? Chẳng phải anh ấy về rồi sao? Chẳng phải hôm qua cậu mới gặp anh
ấy sao?”
“Đồ ngốc, người ngày bé thích cũng chỉ là
người ngày bé thích, người lúc nào cũng chìm đắm trong quá khứ
không thể thoát ra được là người có vấn đề về tâm lý, là đồ điên
tình.”
“Ừ, cũng phải.” Tiểu Viên chợt nhớ ra điều gì
đó.
“Chu Chu, trên thế giới này chẳng có nhiều thanh
mai trúc mã như vậy đâu, chỉ có bỏ lỡ và đánh mất thôi, tớ và anh
ấy thuộc loại sau. Tớ mong muốn trở thành thanh mai của anh ấy, nhưng
rõ ràng anh ấy không phải trúc mã của tớ, thế thì còn biết làm
thế nào? Chúng ta vẫn phải bước tiếp thôi, dũng cảm tiến về phía
trước.”
Tiểu Viên im lặng. Đúng thế, không phải ai cũng
may mắn như hai người họ, vào đúng lúc cô không ngờ tới, thần tình
yêu đã giúp cô có được Thang Hi Hàn, thứ tình yêu như thế, đẹp đến
nỗi khiến người khác phải ước mong.
“Chu Chu, cậu may mắn thật đấy, nhưng phải biết
giữ gìn đấy nhé!” Mục Mục tha thiết nói.
Thang Hi Hàn đến đón Tiểu Viên tan làm, Diệp
Thụ Thần đi cùng anh, anh nhìn Diệp Thụ Thần vẻ cảm thông” “Vẫn chưa
tóm gọn được cô em bán bánh à?”
Diệp Thụ Thần ngại ngùng nói: “Đó là một vụ
đặc biệt…”
Lý Phổ lái chiếc Maybach đỗ vào bên cạnh, Diệp
Thụ Thần nhếch mày: “Này, cái thằng này sao lại đến nữa thế? Sao
dai như đỉa vậy? Lần trước đã nói với hắn đó là vợ bạn mình rồi
mà.”
Nói đoạn định đi ra dạy cho Lý Phổ một bài
học, Thang Hi Hàn kéo anh lại: “Đừng đi, người mà hắn và tớ đón
không giống nhau.”
Mục Mục và Lý Phổ sánh vai bước đi.
Thang Hi Hàn đón được Tiểu Viên, hai người định
đi mua thức ăn, anh nói với Diệp Thụ Thần: “Hay là cậu về nhà trước
đi, một lúc nữa bọn tớ về rồi cùng ăn cơm?”
Diệp Thụ Thần lắc lắc đầu: “Tớ có việc, bọn
cậu cứ đi đi.”
Thang Hi Hàn khoác tay Tiểu Viên rời đi, một
mình Diệp Thụ Thần đứng bên chiếc Land Rover nghe Bắc
bán cầu cô đơn mà lòng chua xót. Anh rút điện
thoại ra soạn một tin nhắn rồi gửi đi: “Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng
mắng rồi, em còn thế nữa, anh đi cưa Lâm Chí Linh đấy!”
“Chuyện Mục Mục và Lý Phổ, anh có biết không?
Anh có tin không?” Tiểu Viên không giấu được chuyện gì, đem chuyện Mục
Mục và Lý Phổ yêu nhau kể tỉ mỉ, sinh động cho Thang Hi Hàn. Ai đó
đang bận bịu trong bếp, vốn đã quá quen với việc
bị cô làm phiền, bình thường khi Tiểu Viên bắt đầu ca bài ca bất tận
trước mặt anh thế này, anh chỉ cần cách vài phút lại “ừ” một tiếng
là ổn thỏa.
Bởi vì cô thực sự ồn áo quá, tin giá than và
điện sắp thay đổi nói trên thời sự cũng phải vào báo cáo, tận mắt
chứng kiến một việc cảm động cũng đi vào kể lể, mẹ cô gọi điện
đến nói rau cỏ dạo này ăn rất ngon, bảo cô ăn nhiều, cô cũng phải
vào bình luận, lại còn thêm hôm nào trong giờ làm có tiêm cho đứa
trẻ nào đấy, nó khóc đến nỗi mũi phì phò bong bóng, còn có kỷ
lục bong bóng giữ được hai phút không vỡ, lại còn chú mèo con tầng
dưới đã quen với cô rồi, mỗi lần gặp cô đều chạy đến kêu meo meo đòi
cô cho ăn…
Anh không phải người giỏi tập trung vào hai
việc, nhưng được cô rèn luyện cũng lâu rồi, vừa có thể chuyên tâm làm
việc, vừa có thể nghe được đại khái những gì cô kể lể. Công việc
xong xuôi, cô quay sang nhìn anh, hai tay đặt trên bàn sách của anh, báo
cáo tỉ mỉ, dường như đã hoàn toàn quên việc phạm lỗi tối qua, hôm
nay phải xem xét lại chuyện.
Nhìn bộ dạng hào hứng của Tiểu Viên, Thang Hi
Hàn nghĩ, ừ, chắc em đã quên sạch chuyện hôm qua mắc lỗi rồi, chứ
đừng nói đến việc lần sau sẽ sửa. Đến việc mình phạm lỗi còn quên
nhanh như thế, thì anh còn biết xử lý em thế nào mới có thể khiến
em ghi nhớ đây?
Sau khi phác ra kế hoạch cụ thể, Thang Hi Hàn
đứng nghe, không biểu hiện gì, một tay đặt hờ lên bàn sách, nhịp
nhàng gõ, đôi mắt sâu của anh như ẩn chứa điều bí mật gì.
Khổ thân Tiểu Viên, không hề phát hiện ra sự
bất thường của anh, cứ mải miết thao thao bất tuyệt.
Tiểu Viên uống một ngụm nước rồi đắc ý nói:
“Thế nào? Có hay không? Nói xong rồi, khát nước gần chết, em đi uống
sữa chua đây.”
“Viên Viên…” Giọng nói trầm sâu, ngữ khí rõ
ràng.
Tại sao chỉ là một cái tên bình thường, mà khi
anh gọi lại khiến cô mê mẩn đến vậy? Thời gian gần đây, Chu Tiểu Viên
vô cùng mẫn cảm với ngữ điệu xưng hô này của anh, như bây giờ mới là
mấy giờ chứ? Vả lại, chẳng phải anh đang bận sao? Mình cũng còn mấy
tập phim thần tượng đang xem dở nữa…
Tiểu Viên cố tỏ ra bình thản, ngắt lời: “Em đi
uống sữa chua, anh có uống không?”
Ánh mắt anh khiến cô không thể tử chối, khóe
miệng khẽ nhếch lên, tỏ ý không quan tâm lắm đến thái độ của cô:
“Viên Viên.” Anh dịu dàng gọi. “Qua bên này nào.”
“Hả? Dạ, có việc gì thế?” Cô đành ngoan ngoãn
bước tới.
Anh không nói gì, lông mày nhếch cao, khuôn mặt
không tỏ vẻ gì, giơ tay về phía cô. Tiểu Viên cũng đưa tay ra theo bản
năng, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, anh tiện đà kéo một cái, Tiểu
Viên đã bị anh kéo lại. Anh xoay chiếc ghế một vòng để cách xa bàn
sách, chân duỗi ra, tay kéo lại, nhẹ nhàng ôm chặt Tiểu Viên vào lòng,
động tác nhanh gọn mà dứt khoát. Tiểu Viên kêu lên, nhưng đã ngồi gọn
trên chân anh.
Nhưng lúc này đã đến đêm đâu, cũng chẳng phải
trong bóng tối, hai người tựa sát vào nhau tạo nên tư thế như thế
này, mặt cô ngay lập tức đỏ bừng, chẳng hiểu sao anh lại nghĩ ra
cách này, nũng nịu định đi ra thì đã bị anh khóa chặt trong lòng,
không cựa quậy được.
Khuôn mặt cô đỏ lựng, khẽ đẩy anh ra: “Đừng mà…
bây giờ… đừng mà…” Giọng nói trầm ấm đầy yêu thương của anh vừa ôn
tồn vừa xa xăm, mỗi âm tiết phát ra đều chứa đầy ma lực, hóa giải
sự phản khán của cô: “Đừng làm ồn nữa…”
Hơi thở ấm áp như mơn trớn trán cô, từng vòng,
từng vòng một, bao bọc lấy dòng suy nghĩ đứt quãng của cô. Đôi môi
mềm mại từ tốn chạm vào má cô, từng chút, từng chút một, khóa
chặt trái tim đang run rẩy của cô.
“Em… em…” Giọng cô yếu ớt, chiếc lưỡi của anh
gần như đã chiếm lĩnh lấy cô, khiến cô không thể phát ra bất cứ lời
nào, từ từ tận hưởng, âm thanh phát ra từ đôi môi hai người lúc này
chẳng còn âm điệu gì nữa, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của cô.
Trong lúc đầu óc mụ mị, cô yếu ớt ôm lấy anh,
đôi tay mềm oặt ôm lấy đầu anh để tránh trượt xuống dưới, cô cố gắng
áp sát vào người anh, những cơn sóng nóng bỏng ào ạt xô bờ, đưa hai
người đến chốn bồng lai…
Cuối cùng cũng hạ cánh bình an. Ý nghĩ đầu
tiên của Tiểu Viên là cô vô cùng không có lập trường, ý chí thật quá
tồi, vừa bị anh mê hoặc đã mụ mị, lại còn ở tư thế ấy, còn ở chỗ
như thế nữa! Trời ơi, cô ngượng ngùng, nước mắt giàn giụa!
Tiểu Viên với lấy một bộ quần áo che
trước ngực rồi định thoát ra, anh khẽ cười, ngăn lại: “Không được
động đậy!”
Đã ấy ấy xong rồi, sao còn không được động
đậy? Cô quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào anh, lí nhó trách móc:
“Sao vẫn không được động đậy?”
“Có việc muốn nói với em.”
“Anh mau nói đi.”
“Có thích không? Ấn tượng sâu sắc không?”
Tiểu Viên bịt chặt miệng anh: “Đáng ghét…”
“Từ lần sau không được phép uống rượu nữa,
không được phép say nữa, không được phép khi không có anh ở bên mà
thoải mái uống say đến không biết trời trăng là gì như thế nữa, nhớ
chưa hả?”
“Nhớ rồi, nhớ rồi!”
“Nếu mà không nhớ được, anh sẽ sử dụng những
biện pháp khác để làm cho trí nhớ em tốt lên đấy!”
Tiểu Viên lấy tay che mặt, thầm nghĩ, đúng là
đồ đen tối, mỗi lần đắc tội với anh, bản thân đều chẳng biết gì,
kết quả là phải chịu phạt như thế này đây, nhưng mà, sự trừng phạt
này thật ngọt ngào quá…
Ừm, không thể để anh biết việc này được, cô là
con búp bê ngoan ngoãn, không thể để nó xảy ra bên ngoài chiếc giường
một lần nữa.