1.
Sau khi Chu Tiểu Viên chính thức thăng chức thành
Thang phu nhân, cuộc sống của Thang Hi Hàn cũng không có quá nhiều thay đổi.
Mọi thứ đều như cũ, ai đó có vẻ về cơ bản là hài lòng với việc này. Tuy nhiên
dạo gần đây, Tiểu Viên bị mê mẩn bởi trò ăn cắp thức ăn, chất lượng cuộc sống
của ai đó giảm một cách rõ rệt, thức ăn hầu hết đều là đồ chay.
Về việc ăn chay này, lúc đầu Thang Hi Hàn cũng không
để ý lắm, có một lần nhắc đến, Tiểu Viên vừa ngáp vừa trả lời: “Ăn chay có lợi
cho sức khỏe.” Anh cũng chẳng nói gì thêm. Ăn chay cũng chẳng có gì, nhưng nội
dung của những món chay này mặc định là những món sống, ít nhất cũng khiến
người khác phải điên đầu chứ nhỉ?
Một lần Thang Hi Hàn nghi hoặc hỏi Tiểu Viên: “Tại sao
ngày nào chúng ta cũng ăn rau sống vậy?”
Tiểu Viên chột dạ đáp: “Rau sống có nghĩa là sinh tài[1], ý
nghĩa hay thế còn gì?”
[1] Trong tiếng Trung, từ “rau sống” và
“sinh tài” có âm đọc gần giống nhau.
Ừ, ý nghĩa hay thật, nhưng cũng không cần ngày nào
cũng ăn chứ? Thang Hi Hàn đề nghị: “Nhưng tại sao nhà mình không ăn đỗ, khoai
tây hay hành gì đó?”
Tiểu Viên lẩm bẩm một mình, cười ranh mãnh: “Đồ ngốc,
đỗ thì phải tách, khoai tây thì phải thái chỉ, thái hành thì cay hết cả mắt,
phiền phức lắm! Chỉ có mấy thứ rau, rửa qua nước là cho luôn vào nồi được, đều
là những món chế biến cực đơn giản. Ha ha ha!”
Tiểu Viên vừa ăn vừa nói: “Ngày mai ăn cải chíp nhé!”
Thang Hi Hàn nhìn đống rau trước mặt, nở một nụ cười
méo xệch, tuần này đã ăn tới bảy, tám bữa rồi!-_-!
2.
Sau khi Tiểu Viên có thai, cô càng hạnh phúc hơn, tâm
nguyện được viên mãn, về cơ bản cuộc sống của cô không khác gì của lợn, ngoài
ăn và ngủ, cô không cần phải làm bất cứ việc gì khác. Nhưng dù sao người cũng
không phải là lợn, khi một người chẳng phải làm bất cứ việc gì thì sẽ suy nghĩ
rất nhiều.
Dạo gần đây Tiểu Viên thường xuyên suy nghĩ rất nhiều,
cuối cùng không thể chịu nổi nên đã kể lại thành quả suy nghĩ của cô cho Thang
Hi Hàn, đó là vấn đề liên quan đến tên của đứa trẻ.
Cái tên khiến Tiểu Viên dằn vặt suốt cả một đời thì đã
không có hy vọng gì rồi, nên bảo bối của cô không thể đi theo vết xe đổ của mẹ
nó. Nhất định cô phải đặt cho bảo bối một cái tên thật đẹp, Thang Viên chỉ có
thể là tên gọi ở nhà, còn tên chính thức thì sao?
Thang Hi Hàn cười nói: “Vẫn còn chưa biết là trai hay
gái, vả lại, cái tên cũng chỉ để gọi, quan trọng gì chứ!”
Thời kỳ ốm nghén của Tiểu Viên gần như không có biểu
hiện gì, không nôn, không sợ thứ gì, nhưng vấn đề nặng nhất là vấn đề tâm lý,
tâm trạng thì cứ gọi là thay đổi khó lường, nghe Thang Hi Hàn nói “quan trọng
gì chứ”, cô liền bốc hỏa.
Cô đau khổ nhớ lại những câu chuyện ái hận tình thù mà
cô đã cùng ba chữ Chu Tiểu Viên này trải qua suốt quãng đời vừa rồi. Nhưng hơn
cả, cô nhớ đến một người bạn học còn bi đát hơn cả mình. Nghe nói cậu học sinh
ấy họ Ân, tên chỉ có một chữ Tuấn. Con trai mà tên Tuấn, Ân Tuấn, Anh Tuấn… thì
đúng là một cái tên thật đẹp.
Có lẽ bố mẹ cậu ấy rất hãnh diện, nhưng sự hãnh diện
này vào một ngày đã bị một thầy giáo có giọng địa phương đặc sệt phá tan nát.
Người thầy giáo này có giọng địa phương rất nặng, khi điểm danh, đã đọc tên cậu
thành Ân Hành[2]. Cả lớp ồ lên, từ đó về
sau, chẳng ai còn nhớ cậu ta tên là Tuấn nữa, bọn con trai thì gọi cậu ta là Ân
Hành, còn đám con gái thì không gọi tên, nhìn thấy cậu ấy chỉ cười ồ lên.
[2] Trong tiếng Trung, chữ Tuấn và chữ Hành
có cách đọc gần giống nhau.
Biệt danh này của cậu ta đã truyền tới tận tai bác bảo
vệ. Một lần trường tổ chức đại hội, có người đến tìm gặp cậu ta, bác bảo vệ hí
hửng đứng giữa cổng trường, hô lớn: “Ân Hành, ra có người gặp.”
Cậu ấy tức giận! Thực sự tức giận rồi!
Cậu liền hét lên như ngựa hí: “Cháu tên là Ân Tuấn, Ân
Tuấn, cậu, cậu, cậu, cả cậu nữa…”
Cậu ta chỉ tay khắp lượt, nói toáng lên trước tất cả
mọi người: “Tất cả các cậu không được phép gọi tôi là Ân Hành nữa, đã nghe rõ
chưa?”
Thật ra, tiếng gọi của bác bảo vệ cũng không lớn, chắc
chắn là không lớn bằng tiếng của cậu. Lúc đầu thì cũng không có nhiều người
nghe thấy, nhưng sau khi cậu ta la toáng lên thì tất thảy đều nghe thấy. Thậm
chí khi đá bóng, mấy thằng nhóc lớp dưới cũng gọi cậu ta là anh Ân Hành.
“Thật là bi đát quá, phải không anh?” Tiểu Viên nói,
tỏ vẻ thông cảm.
Thang Hi Hàn cười: “Buồn cười quá!”
Cuối cùng, để làm hài lòng tính khí của cô vợ, Thang
Hi Hàn đồng ý, nhất định sẽ đặt cho bảo bối một cái tên không có bất cứ nghĩa
xấu nào, cộng thêm, sẽ đồng ý cho nó toàn quyền quyết định tên gọi của mình sau
này.
Sau khi vấn đề đau đầu về cái tên đã được giải quyết,
Tiểu Viên lại tiếp tục lo lắng về gene. Cô nhắc đến con trai của chị y tá
trưởng năm nay lên lớp một, thế nhưng…
Tiểu Viên nói với Thang Hi Hàn, vẻ vô cùng lo lắng:
“Anh biết không, chồng của chị y tá trưởng chỗ em là giảng viên đại học đấy!”
“Hả, rồi sao?” Thang Hi Hàn bất lực nghe cô nói.
“Nhưng con trai họ năm học đầu tiên thi cuối kỳ chỉ
được có bốn mươi ba điểm thôi!”
“Lệch môn nghiêm trọng thế à? Môn nào mà được có bốn
mươi ba điểm vậy?” Thang Hi Hàn cũng cảm thấy có chút hơi thổi phồng, Tiểu Viên
ơi, mới lớp một mà.
Tiểu Viên khẳng định lại: “Không phải là môn nào, mà
là hai môn cộng lại cơ đấy.”
“Cái này…” Thang Hi Hàn không biết nói gì, không biết
phải làm sao để an ủi cô.
“Tuy chị y tá trưởng không phải thiên tài gì nhưng
cũng không đến nỗi học hai môn cộng lại mới được bốn mươi ba điểm chứ, theo anh
cái này là do ai? Hai vợ chồng nhà họ, đợt họp phụ huynh giữa kỳ đã thảm lắm
rồi, đợt họp phụ huynh cuối năm chẳng ai muốn đi họp. Về sau, ông bố tìm thằng
bé họp gia đình, nghe nói sau đợt ấy, thằng bé về nhà, nằng nặc đòi tuyệt giao
với bố.”
Thang Hi Hàn than thở: “Thang Viên sẽ không thế đâu…”
Tiểu Viên vẫn lo lắng: “Nhưng em ngốc thế này, đến lúc
ấy… đến lúc ấy thì ai đi họp phụ huynh?”
Thang Hi Hàn ôm cô vào lòng, hôn nhẹ một cái, cười
nói: “Không sao cả, bảo Diệp soái đi!”
Ở một nơi cách đó rất xa, Diệp soái hắt xì hơi liên
tiếp ba cái liền.
Mục Mục
Tôi tên là Mục Xuân Vân. Đúng, không sai, Mục Xuân
Vân. Xuân trong từ mùa xuân, Vân trong từ tinh vân. Những người bạn của tôi đều
gọi tôi là Mục Mục, tất nhiên là dưới sự gợi ý của tôi. Đôi khi cũng có một số
người trí nhớ không được tốt lắm, thỉnh thoảng vẫn ghép ba từ Mục, Xuân, Vân
với thứ tự không giống nhau để xưng hô với tôi, thì xin lỗi, bản cô nương sẽ
không thèm để ý đến mi một cách rất cá tính.
Người bạn thân của tôi là Chu Tiểu Viên. Vì cái tên
của mình mà cô ấy bức bối trong lòng, tôi thì nghĩ chẳng việc gì phải thế. Họ
Chu, tên là Chu Tiểu Viên, cũng rất hợp mà, tôi chẳng thấy có gì không hay cả.
Còn về tôi, Xuân Vân, ôi trời, nghe một cái đã biết là cái tên khắp đâu đâu
cũng nghe thấy, được chưa ạ? Phải nói là, cái hồi mà tôi sinh ra thì phim
truyền hình Đài Loan bắt đầu nở rộ, tôi không thể hiểu nổi tại sao mẹ tôi lại
đặt cho tôi cái tên quê một cục như vậy.
Trong một thời gian khá dài, mẹ tôi giấu bặt tôi. Cho
đến một ngày nọ, bà nói với tôi: “Từ nay con đừng có gặng hỏi nữa, đặc biệt là
trước mặt bố con, biết chưa hả?”
Sau đó, bà lại nói với tôi, cái từ Xuân trong Xuân Vân
này bắt nguồn từ Nghi Xuân, tên một thành phố ở Giang Tây. Cái thành phố ấy gần
đây gặp hạn, ít nhất thì cũng thảm hơn tôi, trên mạng nói khẩu hiệu tuyên
truyền của thành phố này là: Thành phố có tên gọi Mùa xuân. Ôi trời, chẳng biết
có phải thật hay không nữa, nếu mà đúng là thật, thì người nghĩ ra câu này đúng
là có tài đây, không lãng phí tỉ lệ chín mươi chín phẩy tám phần trăm bị đào
thải kia. Dù sao thì thi công chức ở Trung Quốc, tỉ lệ đạt chuẩn còn khó hơn
thi vào trường Không quân!
Mẹ tôi nói, thành phố Nghi Xuân này là nơi có mối tình
đầu của bố tôi, người đó tên là Lâm Vân. Lúc đầu bố tôi định đặt tên là Tứ Lâm,
nghe rất hay, nhưng thêm họ vào liền biến thành Mục Tứ Lâm, có nguồn gốc trong
tôn giáo. May mắn là cái tên “Mục Tứ Lâm” này cuối cùng bị bố tôi cho qua, thế
là tôi được đặt tên Mục Xuân Vân.
Khi nghe xong, hai con ngươi tôi như muốn bắn ra
ngoài, tôi nói: “Mẹ à, bố nghĩ mẹ chết rồi chắc?”
Mẹ trừng mắt nhìn tôi: “Nói thế này cho con hiểu nhé,
từ nhỏ mẹ đã ngưỡng mộ bố con, còn bố con từ nhỏ đã chẳng có ý gì với mẹ, vì
thế người chết không phải là mẹ, mà là người phụ nữ kia kìa. Chính vì thế mẹ
mới sinh ra con, con và mẹ đều phải cảm ơn người ấy, nếu không thì đến con cũng
chẳng có, chứ đừng nói đến việc đặt tên gì.”
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn mẹ từ một góc độ khác, mặc
dù lúc bình thường tôi cũng chẳng có nhiều góc độ cho lắm. Nhưng chẳng hiểu sao
lúc ấy, tôi cảm thấy bà có gì đó hơi đặc biệt. Một lúc lâu sau tôi chẳng nói
được gì, mẹ tôi lại tiếp tục nói: “Ngày trước con còn bé, có nói con cũng chẳng
hiểu được, bây giờ con đã biết rồi, từ nay về sau đừng có nhắc đến chuyện này
trước mặt bố con.”
Mẹ tôi nói xong liền đi đong gạo nấu cơm, còn tôi thì
choáng váng như đang mơ ngủ. Mở cửa sổ ra, rất muốn hét lên thật to như trong
mấy tiểu thuyết ngôn tình người ta vẫn làm, nhưng cuối cùng cũng chẳng có cái
gan ấy, chỉ dám thở dài một tiếng, rồi hắng hắng giọng nói với mẹ: “Thế mẹ
không ghen à?”
Mẹ tôi vừa nấu cơm vừa trả lời: “Phí lời, là con con
có không ghen được không? Nhưng mà ghen hay không là do mình tự chọn lựa, chọn
xong rồi thì không nghĩ ngợi gì nữa, nếu cần thì cần, nếu không cần thì thôi,
dù sao thì ông ấy cũng chẳng lừa dối mẹ, là mẹ cam tâm tình nguyện. Cuộc sống
vợ chồng cũng như ăn một bữa cơm vậy.” Bà nhấc chiếc nồi lên, rồi ví von. “Hỏi
có ăn cơm không, ăn thì bảo là ăn, không ăn thì bảo là không ăn, nhưng đừng có
trả lời là tùy. Nếu mà cứ tùy, thì cơm chưa chắc đã được ăn, mà hậu quả không
biết sẽ thế nào.”
Đó là lần nói chuyện “thâm sâu” duy nhất với mẹ trong
cuộc đời tôi. Nhưng lúc ấy tôi cảm thấy rằng, mẹ tôi là một người phụ nữ rất
cừ, những lời bà nói cứ vọng mãi trong đầu tôi.
Nhưng tôi lại đem những lời nói ấy để phí hoài những
năm tháng thanh xuân của mình, để tuột mất lần rung động đầu đời… Là ai nói có
đôi lúc rung rinh? Là ai nói kéo kéo tay áo, không đưa tôi đi?... Tóm lại, tôi
vật vờ sống đến ngày hôm nay, người mà tôi yêu nhất ấy chẳng biết giờ này anh
ta đang ở đâu, còn cái tên tiếp theo, sao mãi chẳng thấy xuất hiện.
Nói một câu đang thịnh hành bây giờ, đó là, tôi cô đơn
quá, bết bát quá, mà chẳng biết chạy đi đâu…
Xuân đi xuân lại đến, còn hắn thì vẫn chẳng biết ở nơi
nào, chẳng thèm trở về. Haizz! Còn biết làm gì nữa đây, bất hạnh lớn nhất của
đời người chẳng phải là nhìn thấy một chiếc siêu xe mà chẳng thể nào ngồi lên
đó được sao?
Tôi không hề bi quan, tuyệt đối không! Đã bao lần tôi
giương cao ngọn buồm hy vọng, nhưng, trời ạ, tại sao người khác thì cứ lướt qua
tôi, còn tôi lại cứ ngồi đó mà giương buồm? Điều bi kịch nhất đó là, mẹ ơi,
không có gió thì căng buồm cái nỗi gì?
Muốn biết thêm chi tiết mời đọc “Đại ký sự hẹn hò của
đại mỹ nhân ai nhìn cũng yêu: Mục Xuân Vân”.
Trang thứ ba mươi tám – trời đẹp lòng không đẹp, lần
hẹn hò thứ ba mươi tám đã thất bại. Nguyên nhân thất bại, tên này chính là tên
đã hẹn hò với tôi trong lần thứ hai mươi. Hắn còn chẳng thèm nhớ đến mình! Làm
bộ, còn bổn cô nương thì vẫn nhớ hắn! Chi tiết nguyên nhân thất bại mời xem
trang thứ hai mươi.
Trang thứ hai mươi – địa điểm gặp mặt là ở IKEA. Rút
ra hai chiếc thẻ hội viên, bảo tôi và hắn chung một cốc cà phê chưa là gì, đã
thế trong cốc cà phê cho liền năm viên đường, tám viên sữa bò. Mẹ ơi, không sợ
bị tiểu đường à?
Cuốn “Đại ký sự” này chính là những cuộc hẹn hò mấy
năm qua của tôi. Hầu hết đều khá ngắn ngủi, có duy nhất một lần khá dài, cũng
là do hiểu lầm. Tôi lật đến trang thứ ba mươi ba.
Chàng trai số ba mươi ba là nghiên cứu sinh ngành nghệ
thuật trong trường của chú họ tôi. Thật lòng mà nói, lần đầu tiên gặp mặt, tôi
chẳng có ấn tượng gì với anh ta. Chẳng biết anh ta có phải là nhà nghệ thuật
hay không? Không phải tôi ngại ngùng chẳng dám nhìn, mà bởi vì, chú họ hỏa tốc
thông báo với cô tôi, cô tôi lại hỏa tốc thông báo cho tôi. Chưa hiểu rõ đầu
cua tai nheo ra sao, lại tưởng chú tôi đau ốm gì, đến kính áp tròng cũng chẳng
kịp đeo đã vội lao đi.
Vì vậy, chàng trai số ba mươi ba, vào lần đầu tiên gặp
mặt, tôi vốn không nhìn rõ anh ta. Trong phòng làm việc của thầy giáo, hai
chúng tôi như hai sinh viên tăng ca, nói được vài câu, trao đổi số điện thoại
rồi đường ai nấy đi. Sau đấy, chú họ tôi hỏi: “Thấy thế nào?”, tôi quả thực
chẳng lôi ra được tật xấu nào của hắn ta. Thời gian gặp mặt ngắn quá, đã thế
tôi còn không đeo kính áp tròng.
Tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện: “Cũng được ạ.” Kết
quả, đối phương cũng chẳng từ chối tôi, thế là bỗng nhiên bắt đầu qua lại một
cách rất chi là trời ơi đất hỡi. Khoảng một tuần gọi một cú điện thoại, quen
nhau được hơn một tháng gặp mặt một lần đi ăn tối, lại còn đi chung với lũ bạn
của anh ta. Tôi cảm thấy có gì đó kì kì, chẳng giống tình yêu chút nào, nhưng
anh ta cũng không phải loại người gây phản cảm, nên cũng làm một người bạn
chẳng mấy mặn mà.
Về sau, tôi đi giao lưu học tập mất một thời gian, khoảng
hơn nửa tháng gì đấy, điện thoại thì tắt. Lúc về nhìn thấy tin nhắn của hắn,
mới nhớ ra là quên không nói cho người ta. Định bụng gọi điện thoại giải thích
với người ta một câu cho phải phép. Chẳng ngờ, vừa gọi đến, người ta cho ngay
một câu: “Ai vậy nhỉ?”
Ôi trời! Chắc là cũng chẳng coi mình ra gì, nhưng ngại
không dám nói ra, chắc là đợi mình rút trước. Vừa không có tin tức gì, cái tên
khốn này đã xóa ngay số mình trong danh bạ.
Tôi tức tối, trong điện thoại mắng cho tên khốn ấy một
trận nhớ đời. Có gì thì nói thẳng ra chẳng phải là xong sao, có cần phải thế
không?
Sau đợt ấy, chẳng ai dám giới thiệu cho tôi nữa. Chú
họ cũng chẳng giới thiệu cho tôi tên nghiên cứu sinh nào trong trường nữa. Ở
đấy, danh tiếng của tôi cũng nổi như cồn, thậm chí khi tôi có việc đến tìm chú
họ, thì tất thảy mọi người trong trường đều nhìn tôi với ánh mắt chẳng có gì là
thiện chí. Thôi, dù sao tôi cũng chẳng ham hố gì mấy tên đầu to mắt cận ấy.
Cái gì mà nghiên cứu sinh? Tôi đây đến ống dẫn nước
với ống thoát nước của hồi tiểu học còn chưa hiểu hết, bảo tôi yêu một tên
nghiên cứu sinh làm gì, tôi không tìm được ngôn ngữ chung! Tiết toán hồi cấp
hai, thầy giáo cứ thao thao bất tuyệt trên bục giảng, tôi thì ngồi dưới đọc Tình
nhân của Papaver.
Tan giờ học, học sinh trực nhật lau bảng không kỹ, tôi
nhìn lên mấy thứ ở trên bảng mà ngẩn cả người, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi đứa
cùng bàn: “Trong tiết toán, sao thầy giáo lại vẽ một dấu cảm thán ở trên bảng
thế kia?”
Đứa cùng bàn nhìn tôi mặt méo xệch, cười sặc sụa, nó
nói đấy là giai thừa! Nếu tôi không nhớ nhầm, thì chắc nó nói đấy là giai thừa
thì phải..
Thế này mà tôi cưới một tên đang học nghiên cứu sinh
thì tôi biết nói gì với anh ta? Vì thế, tôi chẳng muốn nghĩ thêm nữa. Vào cái
tuổi này, có thể khiến một người giới thiệu dập tắt ý định muốn giới thiệu
không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Tôi với Chu Chu là bạn học, rồi thành đồng nghiệp,
cùng sống một nhà, cùng dùng một nhãn hiệu băng vệ sinh… Chúng tôi rất rất
giống nhau nhưng chỉ có một điểm không giống, cô ấy thì vô tâm vô tính, còn tôi
thì đã kinh qua nhiều rồi. Cái năm anh ấy ra đi, tôi ôm Tiểu Viên khóc đến chết
đi sống lại, còn cô ấy bị tôi làm cho sợ chết khiếp.
Đúng thế! Đã từng! Đã từng có nghĩa là qua rồi, có
chuyện gì không thể qua được cơ chứ? Bây giờ, cái hình bóng ấy đã nhạt nhòa
trong tôi. Tôi tự nói với mình rằng, chỉ cần cố gắng thêm một chút, kiên trì
thêm một chút, thì chắc chắn sẽ thắng lợi.
Vào lần thứ ba mươi tám, tôi nghĩ đến lần thứ năm mươi
thì tôi có thể quên sạch rồi.
Quả thật, hẹn hò là một cách chữa lành vết thương rất
hiệu quả. Khi hẹn hò sẽ có rất nhiều điều thú vị, nhiều con người thú vị đang
chờ đợi bạn, hầu hết đều là tuyệt phẩm, nhưng nếu bạn muốn tìm một tên bình
thường, khó lắm!
Hẹn hò ấy mà, tôi biết cũng chẳng có nhiều hy vọng
lắm. Dù họ có tốt thế nào thì cũng có thể bất ngờ làm cho bạn cười ngặt nghẽo
như chú Triệu Bản Sơn[1] vậy.
[1] Triệu Bản Sơn là một danh hài nổi
tiếng của Trung Quốc.
Nói về cái lần đó nào! Tên mang số hiệu ba mươi bảy,
nghe nói là công nhân viên chức trong ngành công an, là con út trong nhà, bên
trên toàn là các chị gái, các anh rể đều là quan to, bố mẹ đều là cán bộ cấp
cao. Tôi mừng thầm, đây lẽ nào là cán bộ cấp cao mà mọi người vẫn thường nói ư?
Gặp nhau ở quán KFC, tôi đã thấy trong lòng lạnh toát.
Có cán bộ cấp cao nào mà lại vào quán KFC không? Nếu nhân vật nam chính trong
truyện ngôn tình mà mời nhân vật nữ chính đi ăn KFC thì liệu Chu Chu có đến nỗi
điên đảo thế không?
Thở dài! Thảm hơn là tên đang ngồi đằng trước, tôi
không nhìn được mắt anh ta. Không phải là vấn đề nhỏ, nhỏ li ti thì không nói
làm gì, đằng này, mắt anh ta cứ nhắm suốt. Thực sự tôi rất muốn hỏi anh ta, anh
cứ nhắm mắt như vậy sao nhìn thấy tôi được chứ? Thế này thì còn hẹn hò cái gì?
Lẽ nào, người ta không thèm nhìn mình?
Trong lòng đang muốn đứng dậy đi về, đại ca cán bộ
chợt nói chuyện, anh ta nói anh là người yêu thích văn học, rồi hỏi tôi: “Cô có
biết tản văn không? Tôi thích tản văn lắm đấy!” Tôi tối sầm mặt, anh ta nói
tiếp: “Hồi còn học đại học tôi có viết mấy bài, cô muốn nghe không? Tôi đọc cho
cô nghe thử nhé!” Anh ta bắt đầu đọc: “Tiếng còi tàu dần vang tới, tôi sắp phải
rời xa vòng tay mẹ hiền, bước vào con đường đi tìm kiến thức, a…a…”
Tôi cố gắng nghe cái đoạn nối “a…a…” của anh ta rồi
không chịu thêm được nữa. Chỗ đó là KFC, chứ không phải là Helsinki[2] nhé.
Anh cứ a a như vậy, mọi người sẽ nghe thấy hết! Bao nhiêu người đi qua đi lại,
anh là một tên con trai mà cứ a a trước mặt một đứa con gái, thì còn ra cái thể
thống gì hả?
[2] Thủ đô của Phần Lan. Ở đây, Mục Mục
đang nói đến KFC lại liên tưởng đến Helsinki là do hiện tượng đồng âm trong
ngôn ngữ.
Sau khi tôi về, mẹ tôi gọi điện thoại mắng mỏ, nói là
hẹn hò không thành nhưng cũng phải giữ cho người ta chút thể diện. Cứ thế này,
lần sau còn ai dám giới thiệu cho nữa? Tôi cũng đang điên đây, cái loại người
ấy mà còn bày đặt cán bộ cấp cao, cho rằng tôi là đứa không có kiến thức phải
không? Cho rằng tôi là đứa không biết thế nào là cán bộ cấp cao phải không? Hắn
vốn không phải là một tên bình thường.
Tôi ném điện thoại, mẹ cũng ném điện thoại. Mẹ nói:
“Trong mắt cô, người ta đều không bình thường hết. Cô đã bao giờ nghĩ rằng,
trong mắt người ta, cô có bình thường không?”
Tôi nằm khóc thầm, vào những lúc thế này, tôi vô cùng
căm hận một người, tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Tại sao lại để tôi
gặp anh, quen anh, yêu anh, nhưng cuối cùng lại không có được anh? Chu Chu
thích đọc truyện ngôn tình, nói: “Nếu trên thế gian có một người như vậy, thì
những người khác sẽ trở thành mờ nhạt.”
Cái tên hèn nhát này, anh cứ trốn đi, chính vì cái tên
hèn nhát như anh mà tôi muốn mờ nhạt cũng chẳng có cách nào để mờ nhạt đây!
Trong tiếng khóc nức nở, tôi nghĩ bụng, trên con đường hẹn hò gian khổ mà tôi
đang bước đi, rốt cuộc là cách anh càng ngày càng xa, hay càng ngày càng gần
đây…
Tôi là Mục Xuân Vân, tôi vẫn cứ bước tiếp trên con
đường hẹn hò. Mặc dù khổ sở đến chẳng muốn sống, mặc dù chẳng còn cách nào
khác, nhưng tôi vẫn cố gắng hết mình.
Tôi mặc lên người một chiếc áo khoác kiểu Hàn Quốc,
đeo thêm kính áp tròng, chuẩn bị xuất phát. Hôm nay là đám cưới của Chim sẻ
nhỏ, chị em tốt lấy chồng, phù dâu tôi không thể đến muộn. Vả lại, Chim sẻ nhỏ
nói, hôm nay sẽ giới thiệu cho tôi người anh họ của chồng cô ấy. Nghe nói là
con ông cháu cha gì đấy.
Tôi chẳng thèm quan tâm anh ta ra làm sao, dù sao thì
tên số ba mươi chín cũng đã xuất hiện. Ai biết được anh ta có phải là thiên
mệnh vương tử mà tôi đang chờ đợi không cơ chứ?
Cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết ngôn
tình, nhưng nếu dùng trái tim khi đọc tiểu thuyết ngôn tình để nhìn cuộc sống,
chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều không?
Trong sách viết: “Khi Thượng Đế đóng một cánh cửa lại,
Người sẽ giúp bạn mở một cánh cửa khác ở đâu đó.” Cánh cửa của tôi ơi, chờ tôi
nhé!
Lý Phổ
Lý Phổ cảm thấy mình thật đen đủi, con gà con mình
muốn bảo vệ bị con chim ưng già cắp đi mất đã không nói làm gì rồi, cái cô vợ
của thằng em họ lại còn nói thêm, thân thế của con sư tử châu Phi hung tợn kia
rất đáng thương, phải sống nhờ cậy vào người khác. Đã say như thế rồi, chắc
chắn là không thể đưa cô ấy về nhà, bảo anh đưa cô về phòng rồi ngồi đó trông
vài giờ, đợi cô tỉnh rượu rồi hãy về. Bây giờ anh bị ép buộc phải đi bảo vệ con
sư tử hung dữ nọ.
Anh day day trán, tuy rằng bây giờ cô ta đang không
biết trời trăng gì, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua thôi anh cũng đã sợ chết khiếp
rồi. Không thể ở chung một phòng với con người này được, cô ta có quá nhiều “tà
khí”, mặc dù chẳng nói năng gì nhưng anh cũng thấy không khí trở nên ngột ngạt.
Gọi cậu tài xế Tiểu Hùng lên, bảo cậu ta ở lại đó, trông chừng cô ta cẩn thận,
đợi bao giờ cô ta tỉnh lại thì báo cho anh.
Anh bước ra ngoài hít thở không khí, chuẩn bị xuống
dưới nhà hút điếu thuốc, chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại, gõ gõ cửa rồi
nói thêm: “Tiểu Hùng, người ta là con gái, chỉ trông chừng là được rồi, chú ý
một chút, nếu có gì cần giúp đỡ thì gọi mấy nhân viên khác vào giúp. Thế nhé,
giống như là lái xe ấy, phải giữ khoảng cách!”
Nói xong anh đi xuống nhà. Cặp vợ chồng mới cưới đang
tiễn khách, anh đứng vào một góc hút thuốc. Chim sẻ nhỏ nhìn thấy anh liền chạy
đến bên cạnh, chí cha chí chách nói: “Anh họ à, sao anh lại xuống đây thế? Mục
Mục đâu?”
“Ờ, cô ấy ngủ rồi…”
“Hai người không nói chuyện à? Cô ấy nói gì với anh
thế?”
“Ờ, cô ấy chỉ nói với anh có một câu, bảo anh vặt cái
đầu của cô ấy xuống giúp…”
“Phù… Cái con bé Mục Mục này! À! Đúng rồi, anh họ, anh
thấy cô ấy thế nào? Như em đã nói với anh đấy, cô ấy là bạn học của em, rất tốt
tính. Em định để cho hai người gặp mặt hôm nay, sau đấy thì… he he!”
“Cái này… Em vất vả rồi, nhưng mà…” Lý Phổ toát mồ
hôi. Trước đó anh đã từ chối sự nhiệt tình này của cô em dâu, nhưng khổ nỗi cô
gái này bản tính ngốc nghếch, anh đồ rằng cô ấy đang giả bộ ngại ngùng.
Có người gọi cô, Chim sẻ nhỏ liền vỗ vỗ vào vai anh,
nói: “Em ra đây một lúc, anh hút thuốc xong thì cũng lên nhé, nói chuyện hẳn
hoi, cái cô Mục Mục này tâm tính tốt lắm, tác phong cũng lanh lợi.”
Lý Phổ nhìn theo bóng dáng Chim sẻ nhỏ, có chút nghi
hoặc, nói đúng ra, hai cô gái là bạn học này đúng là có những nét tương đồng,
dù gì thì cũng từ một thầy mà ra.
Điện thoại của Tiểu Hùng gọi đến, anh bắt máy, nghe
thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hùng: “Ông chủ, cái cô gái đó… tỉnh rồi… Bây
giờ đang nổi máu điên, anh mau lên đi.”
“Cách cô ấy xa một chút.” Đầu máy bên kia vọng lại
tiếng ầm ĩ. Giọng của Tiểu Hùng vô cùng kinh hãi, Lý Phổ cũng sợ, chưa bước
được mấy bước, miệng lại lắp bắp: “Cô ấy là con gái, chú cứ trốn đi là được,
đừng làm cô ấy đau.”
“Không phải, anh mau lên cứu em với. Cô ấy bảo em “xử”
cô ấy đi.” Tiểu Hùng nói trong nước mắt.
“Khục… khục!” Lý Phổ suýt sặc, cố nhịn cười, nói:
“Đừng để ý đến cô ấy là được mà. Cô ấy say nên nói linh tinh, cậu đừng để ý.”
“Không để ý không được. Cô ấy nói, nếu em không “xử”
cô ấy, cô ấy sẽ “xử” em!” Tiểu Hùng đau khổ nói. “Đuổi em chạy khắp phòng rồi
đây này. Trời ơi!”
Ký ức về một thời tươi đẹp đã qua
Khi tôi mười mấy tuổi, sự tiếp xúc với văn chương cũng
chỉ dừng lại ở những câu chữ tâm sự viết trong cuốn nhật ký của một cô bé yêu
thích văn chương hay mơ mộng. Cho đến một ngày tự mình quay đầu lại, mới phát
hiện ra rằng thời thiếu nữ đã chỉ còn là dĩ vãng, còn sở thích nhỏ bé ngày
trước đã bị chôn vùi rất lâu rồi, giờ chỉ còn như những hạt bụi.
Và thế là, tôi đã ấp ủ kế hoạch để hoàn thành giấc mơ
của mình, bắt đầu những ngày tháng viết lách tại Tấn Giang. Khi đặt dấu chấm
cuối cùng choThanh mai, tôi
đã có được hai cuốn sách ở Tấn Giang. Cảm giác sung sướng lúc ấy không thể dùng
lời để diễn tả. Sau khi có thông báo rằng Thanh maicó thể
được xuất bản, từ tập bản thảo trở thành một cuốn sách, để tôi có thể cầm trên
tay mình, tôi đã nghĩ, đây thực sự là một điều kỳ diệu!
Mỗi người con gái đều cần có một đôi giày thật đẹp,
bởi sẽ có một ngày, đôi giày ấy sẽ dắt họ đến với người mà họ yêu nhất. Cuộc
sống luôn luôn ẩn chứa những điều không thể đoán trước được, mỗi ngày trôi qua,
sẽ đều có những điều kỳ diệu xảy ra.
Cuốn sách nhỏ bạn đang cầm trên tay kể về một cô gái
bình thường, có chút gì đó ngốc nghếch, số phận đã đưa cô gặp lại trúc mã của
ngày ấu thơ. Nhưng cô lại chẳng nhớ gì về trúc mã của ngày ấy…
Khi tình yêu đến gõ cửa, một Thang Hi Hàn lạnh lùng đã
bắt đầu dùng trái tim mình để cảm nhận. Một Tiểu Viên vô tâm vô tính đã bắt đầu
suy nghĩ nghiêm túc. Họ học cách sống cùng nhau, học cách để yêu nhau… Điều căn
bản của một cuộc sống bình thường đó là, cho dù một người có ưu tú, giỏi giang
đến đâu thì vẫn có những khuyết điểm, cho dù một người có suy nghĩ đơn giản thế
nào thì cũng có những ước mơ và hy vọng cháy bỏng. Trong khuông nhạc của trái
tim, có thể không phải là một bản nhạc du dương, kiều diễm, nhưng họ nguyện hát
cho người kia nghe khúc tình ca ngọt ngào ấy.
Như trong một đoạn văn tình yêu cảm động nào đó đã
viết: Cuộc đời này, anh nguyện trở thành một chú chuột cùng em chia gió sẻ bão
trong một ngày mùa đông lạnh giá, cùng yêu nhau một cách ngốc nghếch, cùng nhau
đi qua chiều dài của tháng năm. Anh muốn ở bên em mãi mãi, chỉ muốn ở bên em,
cho dù là những ngày bão dông hay mưa tuyết lạnh căm vẫn có thể chui vào đống
rơm, ôm chặt lấy và cắn vào tai em.
Tôi nghĩ, đây chính là thứ tình yêu mà tôi muốn diễn
đạt, bình dị, giản đơn mà chân thật, ngọt ngào…
Thanh mai không phải là một cốc rượu nặng chát, có lẽ
nó là một tách trà nhè nhẹ…
Nếu bạn có thể cầm cuốn sách này trên tay, lật mở từng
trang, khóe miệng sẽ khẽ nở một nụ cười…
Nếu vào một buổi chiều lười nhác, nó có thể cùng bạn
lặng lẽ trải qua những phút giây đọc sách thoải mái, vô ưu…
Khi bạn đặt nó xuống, mắt nhìn về xa xăm, thầm nhớ đến
một người luôn thường trực trong tâm trí. Khi bạn gập nó lại, có thể cảm nhận
được sự ấm áp, sự ngọt ngào, và cùng với tôi, cảm ơn những ký ức đẹp đẽ về một
thời đã qua…
Thì đó chính là điều tôi mong muốn, và cùng là mục
đích xuyên suốt của tôi khi viết cuốn sách này.
Tô Lạc