Diệp Thụ Thần bước nhanh quá, Tiểu Viên không kịp gọi
theo, loáng cái đã không nhìn thấy bóng anh ta đâu. Ngày hôm đó, tâm trí Tiểu
Viên cũng bay biến đi đâu mất.
Tới giờ ăn trưa, cô phục vụ nhìn Tiểu Viên, cười: “Hôm
nay chỉ ăn một món này thôi à?”
Tiểu Viên cúi mặt, nhìn thấy cô gọi tới năm quả trứng
muối, cô xấu hổ cúi mặt bước đi. Thế là trong đĩa cơm, ngoại trừ cơm, còn lại
chỏm cao cao như một quả núi nhỏ là năm quả trứng muối.
Mục Mục ngồi đối diện với năm quả trứng muối, cười rồi
chỉ đĩa cơm của Tiểu Viên nói: “Cái diễn đàn ấy có chủ đề nào nói trứng muối có
thể giảm béo à?”
Tiểu Viên vùi đầu đếm trứng, hờ hững nói: “Chẳng phải
cậu nói sáng nay lúc tớ đi làm mẹ mình mang trứng và bánh bao đến sao? Có muốn
ăn không? Nếu muốn ăn thì khóa miệng lại, đừng có mà đá xoáy tớ, nghe rõ chưa?”
Mục Mục ngậm miệng: “Được rồi, được rồi, đây là mình
nể mặt bát canh gà mái hầm của mẹ chúng mình đấy nhé. Phải rồi, mẹ bảo cậu gọi
điện về nhà đấy.”
Tiểu Viên gọi điện thoại, Mục Mục cười cười rồi gắp
lấy một quả một quả trứng muối trong đĩa cơm của bạn, miệng thì thầm: “Tớ sợ
cậu ăn không hết!”
Tiểu Viên vừa nghe điện thoại của mẹ, vừa nghiến răng
ken két, giơ nắm đấm với Mục Mục, thì thầm: “Đồ tham ăn!”
Tiểu Viên vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mục Mục, vừa
ậm ừ vâng dạ đối phó với mẹ.
“Chu Tiểu Viên, mẹ nói chuyện với con, nghe thấy
không, sao cứ ậm ừ thế?”
“A, gì ạ? Mẹ bảo gì ạ?” Lúc này Tiểu Viên mới tập
trung.
“Mẹ bảo bao giờ có thời gian thì mang canh gà với bánh
bao đến cho Quân Quân.”
“Không cần đâu, mẹ là mẹ con chứ đâu phải mẹ anh ấy.”
“Cái gì mà không cần, nó là con nuôi của mẹ, mẹ bảo
cần là cần. Nó không còn mẹ, sao con chẳng thông cảm gì với nó vậy?”
Tiểu Viên ngước nhìn trời, không có mẹ ư? Anh ta còn
khốn khổ hơn cô gấp mấy lần ấy chứ. Top những người đàn ông hấp dẫn, tuy có
thiếu một bà mẹ ruột, nhưng lũ con gái sau lưng anh ta thì có cả đống, anh ta
đâu có khổ sở gì.
“Vâng, con biết rồi, lúc nào con rảnh hẵng hay.” Tiểu
Viên hờ hững đáp. Cô phải nghe điện thoại nên chẳng thể nào ăn được, Mục Mục
chỉ vào mấy quả trứng còn lại trong đĩa cô. Tiểu Viên lầm bầm: “Biến.”
Mẹ Tiểu Viên như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Mấy
ngày nay Quân Quân có liên lạc gì với con không?”
Tiểu Viên cảnh giác hỏi: “Ý mẹ là sao?”
“Ừ, kể ra hai đứa mày cũng hợp nhau gớm đấy, bây giờ
nó làm giám đốc rồi đúng không?”
“Mẹ đâu có nghĩ gì, mẹ bảo là tuổi con và Quân Quân
cũng sàn sàn nhau, chắc cũng dễ ăn nói, bảo nó xem có đứa nhân viên nào phù hợp
không thì giới thiệu cho con.”
Tiểu Viên đỏ bừng mặt. Hóa ra người nghĩ linh tinh lại
là chính cô.
“Thế con nghĩ mẹ nghĩ gì? Con và Quân Quân à?”
Tiểu Viên chẳng biết nói gì.
“Mẹ mà là Quân Quân thì cũng chẳng thèm để ý đến con.
Con yên tâm, mẹ cũng chẳng tơ tưởng gì đâu, cũng không cần phải áp lực quá.” Mẹ
Tiểu Viên an ủi con gái một cách vô cùng hào hiệp mà chẳng hề biết trái tim
Tiểu Viên như bị bà ném vào trong chiếc máy nghiền giấy, giờ thì đã bị nghiền
thành hàng trăm nghìn mảnh rồi.
Cúp máy, Tiểu Viên đùng đùng tức giận, đẩy đĩa cơm ra:
“Cậu ăn hết đi.”
“Sao thế?” Mục Mục ngẩn tò te.
“Không thích.” Ai mà thích, ai mà ăn cho nổi, cùng lúc
bị đứa bạn thân và mẹ ruột nói không sánh được với người ta, thì ai mà còn ăn
ngon được?
Sau khi tan làm, Mục Mục kéo Tiểu Viên ra ngoài ăn sủi
cảo, lúc thanh toán tiền, nhân viên phục vụ chợt cười tươi rói, nói: “Đã có người
trả tiền cho hai vị rồi ạ.”
Mục Mục và Tiểu Viên bốn mắt nhìn nhau.
“Tên ngốc nào thế?”
“Không biết, chắc là tớ chẳng quen tên ngốc nào lại
tốt bụng vậy.”
Trong lúc hai người đang tranh luận, chợt Tiểu Viên
trông thấy Lý Phổ đang đi tới: “Này, có khi tớ biết thật, nhưng mà là một bệnh
nhân tớ gặp lúc trực ca, cũng chẳng thân thiết gì.”
“Chào cô, Chu tiểu
thư. Còn đây là…?”
Mục Mục cười nói: “Chào anh, chào anh, cứ gọi tôi là
Mục Mục.” Ánh mắt ném về phía Tiểu Viên: “Này, cái tên người sao Hỏa này nói
tiếng sao Hỏa à? Quê chết đi được, lại còn tiểu thư chứ!”
Tiểu Viên cũng chẳng biết làm thế nào: “A, chào anh,
trùng hợp thật, lại gặp anh rồi. Xin lỗi, tôi có điện thoại chút.” Trong lúc
Tiểu Viên nghe điện thoại, Mục Mục nhìn khắp Lý Phổ một lượt, càng nhìn càng
thấy anh chàng này chẳng ra sao. Ngoảnh ra nhìn Tiểu Viên, thấy sắc mặt cô biến
đổi hết trạng thái này sang trạng thái khác. Cứ như là rơi tự do từ độ cao mười
nghìn mét xuống vậy.
Ngắt máy, cô ngẩn người mất ba giây. Mục Mục nghĩ
bụng, không biết làm sao thế nhỉ? Chưa kịp hỏi han gì, Tiểu Viên đã đứng phắt
dậy, Lý Phổ và Mục Mục phải cùng lúc đỡ lấy chiếc bàn suýt thì bị Tiểu Viên xô
đổ. Hai người vẫn chưa kịp phản ứng gì đã nghe cô nói xin lỗi phải đi trước,
rồi sau đó bóng cô vụt biến mất trong tầm nhìn của hai người. Lý Phổ và Mục Mục
cùng đỡ chiếc bàn, mặt đối mặt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đó là cú điện thoại của Diệp Thụ Thần. Diệp đại soái
hối hả nói trong điện thoại: “Cho hỏi một chút, cấp cứu người bị hôn mê thì nên
hô hấp nhân tạo hay ép ngực vậy? À còn nữa, cụ thể là có những bước gì?”
Câu nói này khiến cho Tiểu Viên vội vã đến nhà Thang
Hi Hàn. Khi đến nơi, cô tức phát khóc.
Bởi vì người ra mở cửa cho cô chính là Thang Hi Hàn!
Đã thế, ngoài sắc mặt không được tốt cho lắm thì chẳng có bệnh gì nặng cả! Tiểu
Viên nghĩ bụng, thề rằng sẽ không tha cho anh ta. Thang Hi Hàn mở cửa, nhìn
thấy Tiểu Viên, theo bản năng liền ngẩn ra một giây, anh không hề nghĩ cô sẽ
đến vào giờ này, vì theo cách nói của ai đó thì giờ này đang phải chuẩn bị đi
làm rồi. Vì thế, phản ứng đầu tiên của Thang Hi Hàn là hỏi: “Còn có thời gian
đến cơ à? Cô không phải đi làm nữa à? Có cần lát nữa tôi đưa đi không?”
Trong đầu Tiểu Viên chẳng nghĩ ngợi được gì, nói luôn:
“Hả? Bây giờ không đi làm, tôi làm ca sáng, tan làm từ lâu rồi.”
Lời nói của cô như những cột pháo hoa rực rõ bay vút
vào bầu trời đêm, víu một tiếng, nổ bùm, sau vài giây rực rỡ thì không thể nào
thu lại được. Mặt Thang Hi Hàn sầm lại, như anh em của
Trương Phi, tối đen!
Lúc này Tiểu Viên mới nhớ ra mình nói với người ta là
phải làm ca đêm, bây giờ lại bảo làm ca ngày, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi
này sao? Hối hận quá, đã định làm người tốt đến thăm bệnh, ai ngờ chưa bước vào
đến cửa đã bị một câu nói của mình chặn đứng lại. Lẽo đẽo theo sau Thang Hi
Hàn, cô nghĩ ngợi một hồi rồi bổ sung: “Ờ, tôi đổi ca cho người khác để đến
thăm anh.”
Thang Hi Hàn nhìn cô: “Tôi có phải là lợn đâu mà không
nhận ra cô đang nói dối?”
Tiểu Viên ưỡn thẳng ngực, nói dối thì nói dối, anh làm
gì được tôi nào, đằng nào thì cũng chẳng thèm để ý đến anh, sao nào? Mặt cô
cũng sầm lại: “Người anh em của anh nói anh bệnh đến mức không lết ra được đến
cửa, phải hô hấp nhân tạo, tôi lo lắng nên mới đến đây thăm anh. Nhưng tôi thấy
anh vẫn khỏe re, nếu đã vậy tôi về đây.”
Cô chưa kịp quay người, cánh tay đã bị kéo lại. Hạ
thấp giọng, anh nói: “Cô lo lắng sao?”
Vừa mới chạy hớt hải đến đây, trên mặt vẫn còn lấm tấm
mồ hôi, mặt đỏ gay, lại thêm câu hỏi ấm áp của anh, cô càng cảm thấy nóng hơn.
Nhìn Tiểu Viên như chiếc bánh bao vừa ra lò, nóng hôi hổi.
Thang Hi Hàn nhìn vẻ ngượng ngùng của cô, cảm thấy bản
thân mình như vừa vào lò vi sóng quay một vòng rồi bước ra, từ đầu đến chân đều
nóng bừng bừng. Trong lòng thấy vui, nhẹ nhàng kéo Tiểu Viên, lông mày nhếch
lên, nói: “Dạ dày tôi đau, dìu tôi vào nhà được không?”
“Dạ dày đau chứ chân có đau đâu mà phải dìu?”
“Ban nãy vội ra mở cửa nên chân bị trẹo.”
Hồi còn nhỏ rõ ràng là cao xấp xỉ bằng nhau, sao giờ
anh cao hơn cô tới gần hai cái đầu vậy? Cái sinh vật to lớn thế này bám víu vào
cô, khiến cô chỉ có thể ì ạch bước đi. Đặt anh xuống sofa, Tiểu Viên chợt nhớ ra
một vấn đề rất quan trọng: “Này, có thật là anh không đi được không đấy? Thế
thì phải tới bệnh viện khám xem sao.”
“Ăn uống nhiều hơn một chút, rồi nghỉ ngơi một lúc
chắc là không sao đâu.” Anh khẽ trả lời.
“Tối thì anh ăn gì?” Tiểu Viên kinh ngạc nhìn chiếc tủ
lạnh trống không, hỏi.
Thang Hi Hàn nằm trên sofa, lắc đầu một cách mệt mỏi.
“Thế còn bữa trưa, bữa sáng thì sao? Trong nhà không
có gì ăn thì gọi đồ ăn bên ngoài chứ?” Cái con người này là loài động vật gì
thế không biết? Tiểu Viên đảo mắt quanh phòng khách, chỉ thấy từng chồng từng
chồng toàn là tài liệu, nhưng đến một cốc nước cũng chẳng có. Trong nhà chỉ có
một mình, chẳng lẽ không muốn sống nữa chắc?
Thang Hi Hàn nhìn bộ dạng lo lắng của cô, trong lòng
cảm thấy rất vui.
Tiểu Viên bước về phía nhà bếp: “Sao chẳng có thứ gì
ăn được thế này? Lúc ông anh ở đây chẳng phải có cô phục vụ sao? Rốt cuộc nhà
anh còn thứ gì ăn được không? Tôi làm cho anh ăn.”
Thang Hi Hàn chỉ về phía tủ bếp: “Ừ, hình như trong
cái tủ đó có mì tôm thì phải.”
Tiểu Viên lấy ra mấy gói mì, thở dài:
“Ăn trước đã rồi tới bệnh viện sau.”
“Anh bị đau dạ dày từ khi nào vậy? Tôi nhớ hồi bé anh
ăn tốt lắm mà?” Tiểu Viên do không quen vị trí của đồ đạc nên bước tới bước lui
trong phòng bếp, Thang Hi Hàn đứng bên cạnh thỉnh thoảng phụ giúp một tay.
“Hồi học ở nước ngoài, tôi cũng không chú ý ăn uống
mấy.”
“Ừ, rất nhiều người do ăn uống không khoa học nên mới
dẫn tới đau dạ dày. Ăn uống đúng giờ rất quan trọng đấy, biết chưa?”
Không thấy Thang Hi Hàn nói gì, Tiểu Viên nghĩ rằng
anh đang rất đau, liền an ủi: “Lát nữa ăn xong rồi tới bệnh viện. Mì cũng sắp
được rồi, anh ăn đi đã. Mẹ tôi có chuẩn bị cho anh một ít canh gà và bánh bao
bảo tôi mang đến cho anh, nhưng vì vội quá nên tôi quên mất. Tí nữa tới bệnh
viện, tiện đường tôi đưa anh cầm về luôn. Gà mái tơ xịn đấy, toàn là tự nuôi,
bổ lắm.”
Thang Hi Hàn im lặng, nghe tiếng Tiểu Viên liến
thoắng, đứng trong bếp bận tới bận lụi, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp và yên
tâm lạ thường. Cảm giác kỳ lạ này hình như đã lâu lắm rồi anh mới cảm nhận
được.
“Xong rồi, anh ăn đi.” Cô đặt bát mì tới trước mặt
anh, khoanh tay trước ngực, nói. “Anh ăn thử xem có ngon không.”
Anh ăn được vài miếng, lông mày nhướn lên, nhìn cô một
cách kinh ngạc: “Quả là không nhận ra đấy, món cô nấu cũng không đến nỗi khó ăn
nhỉ!”
“Ăn uống no nê rồi, bây giờ chúng ta khởi giá được
chưa thưa Hoàng thượng?” Rửa bát xong, Tiểu Viên bước ra.
“Ừ, tôi cũng khỏe hơn chút rồi, chỉ có chân là bị sái
nên hơi đau, đi lại vẫn khó khăn.” Vẻ khổ sở sầu não của anh có vẻ là thật.
“Thế phải làm sao?”
“Để tôi tự xoa bóp một chút là được. A!”
“Sao thế?”
“Tôi hơi mạnh tay.”
“Sao anh lại ngố thế cơ chứ, tự mình xoa mà còn mạnh
tay!”
Tiểu Viên lườm Thang Hi Hàn một cách khinh bỉ: “Nhìn
đây này.”
Người bị khinh bỉ răm rắp nghe theo, duỗi thẳng chân
ra cho cô xoa bóp.
Vài phút sau, Tiểu Viên chợt nhớ ra mình dù sao cũng
là một y tá, rồi tự mình cảm thấy khinh bỉ bản thân một cách sâu sắc. Chẳng
phải là trên đời có một loại xe gọi là xe cấp cứu sao? Không biết sao? Sao mình
phải xoa bóp chân cho anh ta chứ? Ngốc quá! Mày đâu phải là Hạ Vũ Hà, sao phải
đi phục vụ Hoàng thượng chứ? Bảo xoa bóp là xoa bóp. Chu Tiểu Viên, mày ngu đến
mức lợn cũng phải thông cảm rồi đấy!
Tiểu Viên dần tỉnh ngộ, vỗ mạnh vào người Thang Hi
Hàn, nói: “Đứng dậy, ra cửa, đi khám bệnh.”
Thang Hi Hàn đang mơ màng tận hưởng cảm giác gia đình
ấm áp, được người khác quan tâm: “Sao nhanh thế đã thôi rồi à? Tôi vẫn còn cảm
thấy hơi…”
“Không đi được chứ gì?”
Cô nhìn anh ngờ vực.
Tiểu Viên nói: “Nếu không đi được thì gọi 120.”
!!! “Thôi tôi đỡ rồi, đi nào.”
Nhân viên trực ban quen Tiểu Viên, ánh mắt tinh nghịch
hết nhìn Tiểu Viên lại đảo qua bên Thang Hi Hàn.
“Sinh hoạt không điều độ rất dễ sinh ra bệnh mãn tính,
người trẻ tuổi cần phải chú ý. Không có ai nấu cơm cho à?” Chị bác sĩ đưa mắt
nhìn Tiểu Viên.
Thang Hi Hàn biện hộ: “Có, có ạ. Tối nay cô ấy có nấu
mì tôm cho em.”
Này này, anh không nói gì thì sẽ chết sao? Tiểu Viên
thầm nghĩ, câu nói này rất dễ gây hiểu nhầm, hiểu nhầm nghiêm trọng đấy!
“Ừ”, chị bác sĩ càng cười lớn. “Lẽ nào tài nghệ của
Tiểu Viên không tốt, nấu không ngon sao?”
Thang Hi Hàn lau mồ hôi, cái chị này, chị nói chuyện
tài quá nhỉ! Anh nhìn Tiểu Viên, ánh mắt ra hiệu, hỏi xem anh có nên trả lời
hay không? Tiểu Viên tức tối đau khổ, bây giờ anh mà trả lời thì càng mất mặt,
mất mặt, hiểu không hả?
“Nếu cậu rỗi thì đến nhà ăn bệnh viện chúng tôi mà ăn,
ở đấy tôi quen, người nhà tôi làm việc ở đấy, để tôi nói với họ giúp cho.”
“Không cần, không cần đâu ạ.” Tiểu Viên vội vã nói.
“Cũng ngon lắm ạ.” Thang Hi Hàn nói đỡ theo.
Chị bác sĩ tiếp lời: “Ngon mà ăn vào lại đau bụng thế
à?”
“Không phải, không phải, cũng gần đây mới ăn thôi, về
sau chắc là sẽ không bị đau nữa đâu ạ.” Thang Hi Hàn thở dài, phản biện bảo vệ
luận án cũng không đến nỗi mất nhiều công sức thế này. Phụ nữ tri thức Trung
Quốc đúng là không phải tầm thường.
Tiểu Viên kéo tay anh, vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng
bước đi. Có một lúc thế mà anh nói nhăng nói cuội cũng đã đủ nhiều rồi.
Ăn uống no nê, bệnh cũng đã khám xong. Tiểu Viên cảm
thấy bản thân cũng tích đủ công đức rồi.
Cử chỉ khó chịu, thái độ không hài lòng, lúc nào cũng
giữ khoảng cách trên một mét với mình, Thang Hi Hàn cảm thấy sắp không chịu
đựng nổi nữa. Rõ ràng là sau ngày hôm đấy về nhà mọi chuyện vẫn ổn, sao bỗng
nhiên coi anh như thứ đồ nguy hiểm, hiện vật cấm sờ vậy? Thở sâu, bình tĩnh!
Thang Hi Hàn cảm thấy có chút hối hận, rõ ràng là không nên tỏ ra coi thường
người khác như thế. Diệp Thụ Thần có bày cho anh vài kế sách để đối phó, nhưng
anh chẳng thèm quan tâm, xem ra lúc này, đúng là càng đọc nhiều càng thấy mình
đọc ít.
Thang Hi Hàn do không biết tình hình của địch ra sao
nên lòng dạ rối bời, bỗng Tiểu Viên lên tiếng: “Này, tôi không tiễn anh nữa
nhé! Nhớ uống thuốc và ăn cơm đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, chắc sẽ không sao đâu.
Ừm, tôi về trước nhé, có gì liên lạc sau.”
“Viên Viên!”
“Dạ?” Cô ngẩng lên nhìn anh. Lẽ nào có vài điều chú ý
thế mà anh cũng không nhớ nổi, phải để tôi ghi ra giấy rồi đưa cho mấy hồng
nhan tri kỷ của anh?
“Cô không có gì muốn nói với tôi nữa sao?”
“À, phải rồi, mẹ tôi bảo khi nào rỗi tới nhà chơi.”
“Chu Tiểu Viên!” Thang Hi Hàn
cảm thấy sự hiểu nhầm ngày càng lớn, anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cách
đối xử không công bằng này đáng lẽ không phải dành cho anh chứ? Anh bực mình
rồi đấy.
Đi thẳng vào vấn đề, anh hắng giọng, lên tiếng ra vẻ
dò hỏi: “Mấy ngày nay cô cố tình không nghe điện thoại à?”
Tiểu Viên ngẩn ra, nước mắt chỉ chực tuôn ra, nghĩ
bụng sao con người này lại lợi hại đến vậy, suốt cả buổi tối chẳng nói gì, hóa
ra là biết cả rồi. Vài tiếng cười ngượng nghịu phát ra: “Không có gì đâu, chỉ
là công việc bận rộn thôi.”
Trả lời xong cô mới nghĩ chẳng khác nào mình đã thừa
nhận rồi.
Thang Hi Hàn tức tối, gằn giọng nói: “Chu Tiểu Viên!
Cô trốn tôi có phải không?”
“Hả?” Tiểu Viên ngớ ra, sao lại nổi nóng rồi. Mỗi lần
Thang Hi Hàn lớn tiếng là Tiểu Viên lại run bắn lên. Lần này cũng vậy, ngớ ra
một lúc vẫn chưa biết nên trả lời ra sao.
Thang Hi Hàn cố gắng giữ bình tĩnh: “Tại sao lại tránh
mặt tôi?”
Tiểu Viên nghĩ một lúc lâu nhưng cũng chẳng biết nên
nói gì. Nói là tôi biết anh có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, là tôi đã nhìn thấy
những hồng nhan của anh, ai ai cũng rất xinh đẹp, là đứa bạn thân và mẹ tôi đều
nói rằng tôi không xứng với anh, chỉ có thể làm bạn bình thường, nhưng tôi lại
không chỉ muốn làm bạn bình thường với anh, nhìn thấy mà không ăn được, không
có hứng nên không thèm để ý đến anh nữa… Nói thế à? Nói như thế có được không?
Thang Hi Hàn nhìn cô ấp úng mãi không nói được gì,
cuối cùng không nhịn được, anh lại nói: “Cô nói đi chứ?”
Chu Tiểu Viên cúi xuống, chân di di trên đấy, vừa di
chân vừa nghĩ xem nên nói gì, bỗng nghe thấy giọng nói của anh thì giật bắn
người. Chu Tiểu Viên sợ Thang Hi Hàn thật, nhưng cô không sợ Mã Quân Quân,
không nhìn anh, anh lại trở về là Mã Quân Quân.
Thế là Tiểu Viên cũng nhắm mắt lại, gào lên: “Anh quát
cái gì mà quát? Cứ kêu như con lừa vậy, ngứa miệng thì tìm bờ tường nào đấy mà
hét!”
Tiểu Viên mắng xong, chẳng nghe thấy anh nói gì nữa.
Một lúc lâu sau cũng không thấy nói gì.
Đúng là tò mò hại chết mèo! Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn Thang
Hi Hàn. Ánh mắt hai người im lặng nhìn nhau hơn một phút trong cái gió lạnh căm
căm. Tiểu Viên chợt cảm thấy mình sai rồi. Ánh mắt anh chứa đầy sự thất vọng,
anh chỉ nhìn cô không nói, làm cho Tiểu Viên cảm thấy mình như một tên tội đồ
hết sức đáng khinh bỉ. Ánh mắt đó, đáng lẽ ra Tiểu Viên nên sớm biết rằng, hồi
năm tuổi, khi đứng trước cửa nhà cô thì anh đã có thể dung ánh mắt này vô cùng
thành thục rồi.
Mãi một lúc lâu sau, xe đến rồi lại đi. Thang Hi Hàn
cứ nhìn cô như vậy, không nói gì cũng chẳng bước đi. Tiểu Viên cảm thấy mình
sắp không chịu nổi nữa, anh nhìn cô với mắt mắt của những người đang khiển
trách “bè lũ bốn tên” [1]. Khóe
miệng Tiểu Viên càng lúc càng méo đi, dần dần chuyển sang hình trăng khuyết,
nước mắt chực trào ra…
[1] Bè lũ bốn tên (hay còn gọi là Tứ
nhân bang): là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà
cầm quyền nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền
và để sát hại những đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X Đảng Cộng sản
Trung Quốc, nhưng sau đó đã bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trách Đông
mất. “Bè lũ bốn tên” bao gồm: Giang Thanh, Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và
Vương Hồn Văn.
Thang Hi Hàn đưa ra mệnh lệnh: “Chu Tiểu Viên! Không
được làm vậy!”
Khóe miệng Chu Tiểu Viên hơi méo đi.
“Chu Tiểu Viên, không được làm thế, nghe thấy chưa
hả?”
Khóe miệng Tiểu Viên cuối cùng cũng trở lại bình
thường. Thang Hi Hàn cũng cố gắng dùng giọng bình thường nói với cô: “Tôi không
lớn tiếng nữa, không cáu gắt với cô nữa, cô cứ nghĩ đi, nghĩ xong thì trả lời
tôi, tôi đợi.”
Tiểu Viên khó khăn lắm mới nói thành câu: “Anh đáng sợ
quá, lúc nào cũng chỉ nói tôi, lại còn lớn tiếng! Cứ cho là hồi bé tôi bắt nạt
anh đi nữa thì bây giờ anh cũng không được bắt nạt tôi. Vả lại, ừm, tôi đâu
phải là bạn gái anh, sao tôi lại phải nghe điện thoại của anh chứ?”
Tiểu Viên lấy hết sức bình sinh nói một tràng, rồi lén
liếc nhìn Thang Hi Hàn. Anh chàng chẳng hề tỏ ra không vui, vẻ thất vọng cũng
theo đó mà biến mất, khuôn mặt bừng sáng rạng ngời.
Tiểu Viên lại cảm thấy thất vọng. Anh chẳng tỏ ra có
chút gì gọi là bị tổn thương hay thất vọng, vẻ mặt còn rất tự đắc. Điều đó lại
khiến Tiểu Viên cảm thấy buồn bã, chính vì buồn bã, đầu Tiểu Viên càng lúc càng
cúi thấp, cảm giác như sắp chạm vào mấy cái nút áo. Chợt cô nghe thấy tiếng
hắng giọng của Thang Hi Hàn: “Chu Tiểu Viên, em có thể làm bạn gái anh không?”
Cái mũi vẫn chưa chạm tới mấy chiếc cúc áo thì ngay
lập tức như bị rụng xuống luôn.
“Hả?” Tiểu Viên ngơ ngác nhìn Thang Hi Hàn.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong
tuyệt đẹp. Ánh mắt long lanh như đại dương mênh mông dưới bầu trời đêm, lấp
lánh như những vì tinh tú: “Em trả lời câu hỏi của anh đi, trả lời xong thì câu
hỏi của em cũng sẽ có câu trả lời, đúng không?”
“Anh không trách em hồi nhỏ bắt nạt anh? Không giận em
à?”
“Sao em ngốc vậy! Không sao đâu, khi em bắt anh phải
lấy hết nhân thịt ra cho em, em có bao giờ nghĩ anh thích ăn gì không?” Thang
Hi Hàn lắc lắc đầu vẻ bất lực, khẽ cười, khóe mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
“Là sao cơ ạ?”
“Ý anh là, anh không cảm thấy đó là em bắt nạt anh,
anh không thích ăn nhân còn em lại thích ăn, vì thế anh rất sung sướng và dồn
hết cho em ăn.”
“Hả?”
“Chu Tiểu Viên, nếu em làm bạn gái anh, thì đừng nói
“hả” ngốc nghếch vậy được không? Đừng có há miệng lớn như vậy có được không?”
Thang Hi Hàn nhìn bộ dạng như thất thần của Chu Tiểu
Viên, bất chợt hai hàng lông mày lại nhếch lên.
“Nếu anh muốn em là bạn gái anh, thì anh đừng có lúc
nào cũng mắng em ngốc nghếch thế được không?” Bản năng của Chu Tiểu Viên bắt cô
phải phản kháng lại.
Thang Hi Hàn cười: “Anh không mắng em là ngốc nữa, em
có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Khuôn mặt Tiểu Viên đỏ bừng, sau một hồi suy nghĩ, cô
lớn tiếng trả lời: “Không thèm!”
“Em…!” Thang Hi Hàn cảm thấy mình sắp không chịu nổi
rồi, cắn môi đến trắng nhợt ra, cố gắng kiềm chế không mắng cô là đồ ngốc,
ngoại trừ răng không đau, dường như toàn thân đã bị cô làm cho đau đớn. Cố gắng
lấy lại tinh thần, anh nhìn cô im lặng: “Nếu em không muốn thì thôi vậy.”
Thang Hi Hàn quay người định bước đi, động tác của anh
quá nhanh, không để cho Tiểu Viên kịp nghĩ ngợi. Là một người đã xem rất nhiều
phim bộ Đài Loan, Hàn Quốc, lại còn là một cô nàng đã từng đọc rất nhiều truyện
ngôn tình, lúc này, Tiểu Viên chẳng kịp nghĩ gì cả, vươn tay níu lấy anh. Bởi
trong phim truyền hình diễn viên đều làm như vậy, trong truyện cũng đều viết
như vậy. Mình đang làm cái gì thế này? Tay nhanh
hơn não, Tiểu Viên khẽ than lên một tiếng.
Thang Hi Hàn nói với giọng có vẻ uy hiếp: “Chu Tiểu
Viên, anh hỏi một lần nữa, em có muốn làm bạn gái anh không? Nếu không thì bỏ
cái móng heo của em ra.”
“Anh đáng sợ thật đấy, lại còn nói móng tay em là móng
heo? Không thèm không thèm không thèm! Em bỏ ra rồi đấy, anh muốn thế nào? Anh
đi đi còn đợi gì nữa. Em đảm bảo không kéo anh lại, em mà kéo thì em đi đầu
xuống đất.”
“Muộn rồi, Chu Tiểu Viên. Em vừa mới kéo tay anh lại,
vì vậy, bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi.”
“Anh… Sao anh có thể như thế được? Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà em lại là bạn gái anh chứ?”
“Dựa vào việc ngày bé em đã từng quấy rối anh. Anh hỏi
em, có phải hồi bé em đã từng nói anh là người của em không?”
Tiểu Viên ngẫm nghĩ, hình như là có. “Nhưng lúc đó
chẳng phải anh bị thằng béo ở nhà sau đè trên đất, suýt nữa thì bị nhét bùn vào
miệng sao? Chỉ có em mới được bắt nạt anh, đương nhiên em không để người khác
bắt nạt người của em rồi, vì thế em mới nói vậy. Đấy sao có thể gọi là quấy
rối?”
“Đây rõ ràng không phải là quấy rối, đây là bày tỏ
thái độ. Quấy rối là việc em thơm anh kia.”
“Em thơm anh lúc nào?”
“Mỗi lần ăn bánh bao xong, em đều nói sao anh lại ăn
sạch sẽ, trên miệng chẳng dính chút mỡ nào là gì?”
Trời đất đang gào thét, sông Hoàng Hà đang cuồn cuộn
chảy! Tiểu Viên mơ màng nhớ lại. Trong ký ức mờ ảo, cô bé Tiểu Viên sau khi đã
ăn bánh bao no nê, nhìn Mã Quân Quân rất không hài lòng, cong môi lên nói: “Sao
cậu ăn sạch sẽ thế, trên miệng chẳng có chút mỡ nào? Lần trước mẹ tớ nói, cùng
nhau ăn mà cậu ăn sạch sẽ hơn tớ. Lại đây, để tớ bôi lên một ít mỡ.”
Thì ra là thế, cô kéo Mã Quân Quân lại, rồi bôi bôi
lên miệng cậu. Đây là thơm sao? Đây cũng gọi là thơm sao?
“Không hiểu thì thôi, đừng nghĩ nữa. Anh lừa em làm
gì? Đã xấu thế lại còn cau mày cái gì mà cau mày?” Thang Hi Hàn nhẹ nhàng dùng
tay di di vào hai hàng lông mày của Tiểu Viên: “Lớn rồi, sao em lại thành ra
thế này cơ chứ? Cô bé ngày trước đứng sau ống khói ô tô còn cười toe toét được,
một lát cà chua rán cũng có thể nhấm nháp cả ngày bây giờ đâu rồi? Sao bây giờ
em lại trở nên khó chịu như vậy?”
Thật à? Cô của ngày trước như vậy sao? Cô chẳng nhớ gì
cả. Hóa ra vẫn có người từng chút, từng chút giúp cô ghi nhớ những điều mà cô
đã quên. Chuyến xe cuối cùng chắc hẳn đã đi rồi, đã rất lâu chẳng có chiếc xe
nào chạy qua bến xe nơi anh và cô đang đứng. Trên con phố vắng lặng không bóng
người, chỉ có tiếng gió thổi ù ù, mỗi nhịp thở đều mang theo một làn hơi mờ ảo.
Đây có phải là một khung cảnh rất lãng mạn không? Tiểu Viên nghĩ bụng, chắc là
không phải, thế nhưng sao cô lại cảm thấy ngọt ngào và lãng mạn đến thế? Tại
sao sự lãng mạn của cô lại bị anh nói là khó chịu chứ?
“Trời lạnh quá, lại còn không mang theo găng tay, em
xem, tai đỏ ửng lên rồi này, tay cũng đỏ nữa, sắp cứng đơ hết rồi! Em đã nghĩ
xong chưa vậy?”
Đây có phải là dịu dàng không? Tiểu Viên hơi ngẩn ra,
ánh mắt mơ màng, cô lắc đầu.
“Thôi được rồi, anh không mắng em nữa. Dung lượng bộ
não em như vậy, để nghĩ được thông suốt chắc cũng không dễ dàng gì. Em cứ nghĩ
đi, anh đợi. Đứng dịch ra đây, tay sắp đông cứng lại rồi, cho vào túi áo anh
này, em muốn biến thành Đôrêmon à? Để anh xoa tai cho, có thấy ấm hơn không? Mà
không được, thế này thì anh nói em nghe sao được? Nhưng mà không nghe thấy cũng
không sao, vì anh có nói cũng bằng không nói, em nghe đâu có hiểu.”
Tay Tiểu Viên ấm dần lên, tai cũng ấm dần lên, trái
tim càng cảm thấy ấm áp. Khung cảnh trong mơ như thế này có thể nào có một bầu
trời đầy pháo hoa, hay trước một đại dương mênh mông, hay ít nhất cũng vây
quanh là toàn hoa tươi không nhỉ? Lúc này những thứ ấy chẳng hề có, nhưng Tiểu
Viên lại có một cảm giác vô cùng ấm áp.
Tiểu Viên cúi mặt, không dám nhìn anh. Một ngọn lửa
nhỏ đang cháy bập bùng, tai cô chợt nóng ran.
“Anh chỉ hy vọng chúng ta một lần nữa tìm hiểu nhau
một cách nghiêm túc, bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc thử xem sao, có được
không?” Giọng anh bay bay trên đỉnh đầu cô.
Sao những lúc anh dịu dàng lại có sức hút ghê gớm đến
vậy? Tiểu Viên gật đầu, chẳng kịp suy nghĩ gì, trả lời như bị thôi miên:
“Vâng.”
Một tiếng “vâng”rơi tõm vào không gian. Hai người im
lặng nhìn nhau, không gian quanh đây dường như cũng trở nên ngọt ngào đến kỳ
lạ.