Thời Gian Như Ngừng Lại

Chương 1



Mùa đông ở Ninh Thành đến sớm, mới tháng mười một mà trời đã lạnh cóng.
Trong phòng, Mạnh Dao cuối cùng cũng hoàn thành công việc, cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ sáng.
Cô không dậy nghỉ ngơi, cũng không uống thêm cà phê, chỉ dựa vào chiếc ghế tựa rồi nhẹ nhõm nhìn vào màn hình.
Trên bức tường nền trắng, một người đàn ông trẻ tuổi đang nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng - đây là khách hàng mới của cô, vừa mới hoàn thành buổi chụp ảnh ngày hôm qua.
Ban ngày khách hàng bày ra tư thế này muốn cô chụp, Mạnh Dao không có ý kiến gì.

Nhưng, khi kiểm tra và sửa lỗi công việc, tim cô nhất thời run lên.
Cô nghĩ về một người, một người cũng có đôi mắt lạnh lùng như vậy, một người cô từng chụp lén ở góc độ tương tự.
Nhưng cô đã không nghĩ về người đó bao lâu rồi?
Mạnh Dao không khỏi ngẩng đầu nhắm mắt lại, chuyện cũ mười mấy năm rồi nhưng vẫn luôn ở trong lòng cô.
Muốn quên, nhưng không thể quên.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ thạch anh trên tường.
Căn phòng cũng rất tối, rèm cửa đóng kín, màn hình điều khiển mờ đi, chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng duy nhất.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, đánh thức người đang ngủ mơ.

Mạnh Dao mở mắt ra, có chút sững sờ, liền nghe thấy tiếng gõ cửa của trợ lý Tiểu Điềm.
"Mạnh Tỷ, chị có ở trong đó không?"
"Vào đi." Cô đứng thẳng dậy, lấy đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.
Tiểu Điềm đứng ở cửa, "Mạnh tỷ, bên ngoài có người tìm chị, nói là anh trai chị..."
Tiểu Điềm là một cô gái trẻ mới ngoài đôi mươi, vẻ ngoài rạng rỡ trong sáng.
"Chị biết rồi." Mạnh Dao trong mắt lóe lên một chút mệt mỏi, cầm lấy chiếc điện thoại gấp ngược, toàn là tin nhắn của "tiền bối" Thiệu Thành.
Cái cuối cùng cách đây bốn phút: "Đàn em, anh tới phòng thu của em, em có ở trong đó không?"
Đã tám giờ rồi.
Mạnh Dao để điện thoại xuống
"Để anh ấy ở bên ngoài đợi một lát."
Tiểu Điềm vẫn chưa rời đi, "Mạnh tỷ, tối hôm qua chị lại ở chỗ này sao? Như vậy không tốt cho sức khỏe..."
Kể từ khi đến làm việc ở đây, Mạnh Dao thường xuyên ngủ lại trong studio đêm này qua đêm khác.

"Chị không sao." Mạnh Dao cười, cũng không nói nhiều.
Tiểu Điềm mím môi rời đi.
Trong phòng tối om, tuy không nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Dao nhưng Tiểu Điềm luôn cảm nhận được sự cô đơn tỏa ra từ sếp của mình.
Mạnh Dao không hay cười, cô đối xử tốt với mọi người, mọi người đều cho rằng đây có lẽ là tính tình của cô ấy, nhưng cô ấy biết, thực ra Mạnh tỷ cũng không lạc quan như vậy.
Cánh cửa đóng lại, căn phòng nhanh chóng rơi vào im lặng, Mạnh Dao đi chậm lại, đứng dậy thu dọn đồ đạc, con chuột vô tình chạm vào, màn hình sáng lên, bức ảnh lại hiện ra trước mặt, Mạnh Dao thoáng nhìn rồi tắt máy.
Qua gương trong phòng tắm, sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp nhưng dường như đã trải qua rất nhiều tang thương, không còn vui vẻ, không còn hạnh phúc.
...
Khi bước ra khỏi phòng, Mạnh Dao đã thay đổi diện mạo, kiềm chế mọi cảm xúc, trang điểm kỹ càng, che hết dấu vết, đơn giản nhưng đủ thu hút.
Trước khi đi qua hành lang đến quầy lễ tân thì có tiếng cửa sập.

Một người đàn ông đang đứng trước ghế sofa trong phòng khách, cầm máy ảnh Satchel hướng về phía cô.
Chụp xong ngẩng đầu cười
"Đàn em, đã mấy năm không gặp, nhìn em càng ngày càng đẹp đấy."
Đó là tiền bối Thiệu Thành.
Mạnh Dao không nói lời nào, nhìn một cái rồi đi thẳng đến quầy lễ tân giải thích công việc cho Tiểu Điềm.
Thiệu Thành từ trước đến nay rất thích chụp ảnh cô, cũng không để ý đến thái độ của Mạnh Dao, cô ngăn cản cũng vô dụng, cho nên cô không nói thêm, chỉ là không ngờ "thú vui" này vẫn tồn tại sau bao nhiêu năm.
Sau khi giải thích ngắn gọn, cô cởi bỏ khăn quàng cổ và túi xách, đi tới ghế sô pha
"Đi thôi."
Thiệu Thành nhanh chóng đi theo, nhận ra cô đi tay không thì không khỏi kinh ngạc: "Này, em không mang theo máy ảnh sao?"
Họ là nhiếp ảnh gia, trước nay máy ảnh luôn là vật bất ly thân.
"Không cần"
Mạnh Dao thẳng thừng đáp, đi về phía xe.
"Anh thấy tên studio của em rất hay, Studio của tôi ghép lại là tên của em."
Mạnh Dao dừng lại trước cửa xe, nhìn theo tầm mắt, trên tường ở lối vào studio có một tấm biển quảng cáo hình vuông, dòng chữ màu trắng trên nền đen.
- Studio Của Tôi -
" MY Photography"
(Tên phiên âm của nữ chính là Meng Yao)
...
Thiệu Thành tiếp tục nói, Mạnh Dao nhìn ngoài cửa sổ cũng không phản ứng nhiều.
Hai ngày trước, cô đột nhiên bị kéo vào một nhóm cựu sinh viên, nói rằng Tạ lão sư sắp tổ chức triển lãm cá nhân đầu tiên, liền mời mọi người đến chúc mừng.
Thật ra cô đã biết Tạ Toàn sắp tổ chức triển lãm nhiếp ảnh ở Ninh Thành, là chuyên gia trong ngành, mọi động thái của anh ta đều được người trong giới chú ý, chỉ là cô không quan tâm.
Cô có học với Tạ Toàn, nhưng chỉ chưa đầy một năm.

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cô chưa từng nhận mình là học trò của anh ta, bọn họ cũng mất liên lạc với nhau từ lâu.
Chỉ là cô không muốn ai biết.
Cô không nói gì về chuyện cũ, lúc đó không công khai, giờ cô cũng không có ý định cho mọi người biết.

Lớp cũ có mấy chục người, cũng có người đi không được.

Cô nghĩ rằng cô sẽ ẩn mình vào đám đông, sẽ không ai nhận ra cô.
Nhưng cô nhận ra mình đã đánh giá thấp nhiệt tình của Thiệu Thành.
Buổi tối, Thiệu Thành online, sau khi biết cô không thể đến, anh đã thêm Wechat riêng tư.
"Này, em là học trò cưng của lão sư, tại sao lại không đi?"
"Tạ lão sư đang ở Ninh Thành đấy."
"Anh không quan tâm em có muốn đi hay không, nhưng anh sẽ đích thân đến đón em."
Lúc đầu, cô kiên nhẫn từ chối, nhưng sau đó lời nói trở nên vô ích, vì vậy cô chỉ cần bật tính năng tắt tiếng và ngừng trả lời.
Cô cho rằng mọi người đều là người lớn, Thiệu Thành cố chấp, chật vật nhiều năm như vậy, việc cô không đáp lại chính là câu trả lời không thể rõ ràng hơn.
Chưa bao giờ Mạnh Dao nghĩ rằng sự im lặng của cô được coi là sự ưng thuận, anh ta thật sự đến trước cửa đón cô đi.
Mạnh Dao mệt mỏi, cô luôn muốn giấu mình để không bị quấy rầy, nhưng Thiệu Thành luôn tìm cách lôi cô ra ánh sáng.
Nếu cô không thể từ chối một cách nhẫn tâm, mà Thiệu Thành lại quá mức nhiệt tình, thôi thì cứ để anh ta làm những gì anh ta muốn, dù sao cũng chỉ là một buổi họp mặt thông thường.
Đôi mắt Mạnh Dao chợt hiện về khung cảnh năm đó.
Chiều hôm đó, cô buồn ngủ nên ngủ gục trên bàn, trên trán bỗng nhiên có cảm giác nóng lên, khi ngẩng đầu, cô nhìn thấy thầy dạy nhiếp ảnh Tạ Toàn vẻ mặt hốt hoảng đứng trước mặt cô.
Cô liền nghe thấy anh ta nói: "Mạnh Dao, thầy xin lỗi, thầy rất thích em."
Thấy cô không nói, anh ta vội vàng lấy ví ra nói: "Nếu em mệt quá thì đừng đi làm nữa, thầy đưa tiền cho em nhé..."
Sau đó thì sao?
Cô nhớ lại thái độ của anh ta với cô.

Anh ta thường đưa cô đến tận cửa và giúp đỡ cô rất nhiều trong việc học, cô luôn biết ơn anh ta vì những việc đó, nhưng khi câu nói kia được thốt ra, mọi ích kỷ và dục vọng đều bộc lộ ra ngoài.
Lời nói đó đã giáng một đòn mạnh vào cuộc đời cô, khiến cô không thể chịu đựng được nữa.
Cô vội vàng lùi lại, quay đi, không hề ngoảnh lại, sau đó nghỉ ngang lớp học nhiếp ảnh của anh ta, không bao giờ lên lớp nữa.

Anh ta càng cố gắng tiếp cận cô thì cô càng né tránh.
Anh ta giống như một con thú săn mồi khát máu, điều đó làm cô càng tránh xa anh ta.
Về sau Tạ Toàn thật sự không tìm cô nữa, nửa năm sau liền rời khỏi trường, không đi dạy nữa.

Không ai biết nguyên nhân, anh ta cũng không đưa ra lời giải thích, khi rời đi, anh ta gửi cho cô một tin nhắn khá dài, cô chỉ thoáng liếc mắt, sau đó liền xóa đi.
Cô vẫn đi học và đi làm thêm, dường như mọi chuyện không có gì thay đổi, cô ấy vẫn chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh cũ của mình, nhưng không còn được học nhiếp ảnh một cách bài bản nữa.

Tin tức về Tạ Toàn thỉnh thoảng đến nhưng đều không liên quan đến cô.
Sau này cô tốt nghiệp, bước vào ngành nhiếp ảnh, rồi bặt vô âm tín.
Tạ Toàn vẫn là người đi đầu trong ngành nhiếp ảnh, thành lập studio riêng, đoạt nhiều giải thưởng, có những bức ảnh được hàng triệu người sao chép, nhưng họ không bao giờ gặp lại nhau, Tạ Toàn không bao giờ tìm cô nữa.
...
Tới phòng triển lãm đã mười giờ, bên trong có rất nhiều người.

Tạ Toàn đang tiếp lãnh đạo Bộ Văn Hóa Văn Nghệ.
Phòng triển lãm rất lớn, những bức ảnh được trưng bày trên tường, dưới ánh đèn của máy chiếu trở nên nhẹ nhàng và sống động.

Tạ Toàn là một nhân vật bậc thầy, mỗi tác phẩm của anh ta đều đáng xem và có giá trị tham khảo.
Mạnh Dao thoạt nhìn cũng thản nhiên, nhưng sau khi xem xong dần dần trở nên chăm chú.
"Tạ lão sư!"
"Thiệu Thành!"
Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm, Mạnh Dao vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một đám người từ trong góc đi tới, mà Tạ Toàn đang đi đầu.
"Tạ lão sư, nhìn xem tôi mang theo ai đây, chính là đàn em, Mạnh Dao,"
Anh bước sang một bên, đẩy Mạnh Dao ra trước mặt mọi người.
Tạ Toàn ánh mắt trở nên kinh ngạc, tựa hồ không ngờ cô sẽ xuất hiện ở đây.
Mạnh Dao liếc anh ta một cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Tạ Toàn được vây quanh bởi một số anh lớn trong lớp, mọi người đều chào hỏi khi nhận ra cô.
Tạ Toàn như nhận ra điều gì đó, ho nhẹ: "Mọi người có thể vào phòng tiếp khách ngồi một lát, tôi có việc phải làm, tôi sẽ quay lại sau." Nói xong liền đi về phía trước.
Mạnh Dao quay ngang không nhìn anh ta nữa.
...
Đã có khá nhiều người ngồi trong phòng tiếp tân, tất cả đều là bạn học và cựu sinh viên cùng khóa, không khí trở nên sôi động ngay khi gặp mặt.
Mạnh Dao không có ý định tâm tình với họ nên chỉ chào hỏi ngắn gọn rồi ngồi sang một bên.
Dần dần, ý nghĩ muốn bỏ về nảy sinh trong đầu cô.
Cô ở đây để xem các đoạn cắt cảnh, nhưng giờ phần trình diễn đó đã kết thúc, cô không còn hứng thú với việc khác.
Tạ Toàn chưa quay lại, có vài người đề nghị ra phòng triển lãm, Mạnh Dao cũng đi ra ngoài.
Vốn dĩ muốn tìm cơ hội lặng lẽ rời đi, nhưng Thiệu Thành cũng đi theo cô.
"Mạnh Dao, nhanh lên" Thiệu Thành cao hứng vẫy tay với cô.
Mạnh Dao nhíu mày bước tới.
Khi nhìn thấy nó, cô choáng váng.
Đó là một bức tường hơi nhô cao khoảng hai feet ở góc, ở một vị trí rất khuất, bên trên treo một bức ảnh.
Đó là một bức ảnh chân dung, xung quanh là bóng, cô gái ở giữa nghiêng người quay lại, đôi mắt đen rất tĩnh lặng.
Chính là Mạnh Dao năm hai mươi tuổi.
Mạnh Dao không biết Tạ Toàn chụp mình lúc nào, anh ta chưa từng nói cho cô, cô cũng chưa từng nhìn thấy.
"Để anh nói cho em biết, em làm lão sư đau lòng nhất đấy.

Chụp nhiều hình như vậy, nhưng em nói đi là đi."
Mạnh Dao không muốn hỏi nguyên nhân, vừa thấy có người tới liền vội vàng xoay người rời đi.
Cô không muốn mọi người nhận ra người trong bức ảnh đang ở đây, cũng không muốn nghe Thiệu Thành nói thêm về bức ảnh.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Họ đã đến rìa phòng triển lãm, cách đó không xa là một cánh cửa phụ dẫn ra khu vườn bên ngoài, lúc này, trên hành lang ngăn cách bằng cửa kính, một người đàn ông đang đứng nói chuyện.
Người đàn ông cao ráo, mũi thẳng, quai hàm góc cạnh, vai rộng và eo hẹp, mặc áo sơ mi trắng với áo khoác nâu, tay đút túi quần tây đen.
Như muốn kết thúc cuộc điện thoại, anh quay người đối diện với phòng triển lãm, vẻ mặt có chút lơ đãng, đôi mắt hơi cụp xuống, cười nửa miệng.
Bên ngoài nắng chói chang, mọi lạnh lẽo dường như tan biến, Mạnh Dao nhìn anh mà mắt đỏ hoe.

Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp anh ở đây...
Người đàn ông nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó cất điện thoại di động đẩy cửa đi vào.
Mạnh Dao định thần lại, vội vàng né ra sau cột gánh bên cạnh.
Ở phía đối diện đi ra một thiếu nữ, ăn mặc dịu dàng nở nụ cười khả ái, mà bên cạnh cô ta là Tạ Toàn.
"Minh Nghị, anh ở đây mà để tôi tìm mãi." Cô ta bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay của người đàn ông, dẫn đến trước mặt Tạ Toàn.
"Tôi giới thiệu với anh, đây là anh họ tôi, Tạ Toàn.

Anh họ, đây là Phí Minh Nghị, bạn...!của em...!"
Tất cả những lời muốn nói đều ẩn chứa trong đôi mắt cười xấu hổ, nam nhân nhìn lại cô ta, trong mắt cũng mang theo ý cười.
Mạnh Dao từ bên cạnh quan sát, cúi đầu cười thầm, tài nam, nữ xứng, mười mấy năm trôi qua rồi, cũng đã đến tuổi nói chuyện kết hôn.
"Xin chào." Tạ Toàn đưa tay chào hỏi
"Tạ lão sư, nghe danh đã lâu." Người nọ bắt tay lại, ưu nhã mà đoan chính.
"Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện." Tạ Toàn nói.
"Được rồi." Người đàn ông cười nhẹ đáp.
Mạnh Dao nhìn bóng lưng người đàn ông, ánh mắt run lên, một lúc sau mới nghĩ ra điều gì, liền xoay người bước ra cửa hông.
Bước chân lộn xộn, giống như chạy trốn.
...
Mạnh Dao nhanh chóng biến mất ở hành lang ngoài cửa.
Phí Minh Nghị nhìn thấy gì đó liền dừng lại đột ngột.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Người phụ nữ dừng lại, hỏi.
Thấy anh đang xem ảnh chân dung, cô ta không khỏi kinh ngạc hỏi: "Anh biết cô ấy?"
Phí Minh Nghị không trả lời, nhưng ánh mắt trở nên thâm thúy, khuôn mặt tươi cười vừa rồi cũng trở nên bình tĩnh.
"Anh quen với tiểu sư muội của tôi à?" Thiệu Thành ở bên cạnh nghe được hai người đối thoại, không khỏi xen vào hỏi.
Quay đầu lại nhìn thấy Tạ Toàn bên cạnh, liền chào hỏi lại.
Phí Minh Nghị ánh mắt khó hiểu nhìn Thiệu Thành.
"Ồ, đây là tiểu sư muội của tôi, chúng tôi đều là học trò của Tạ lão sư." Thiệu Thành cười giải thích.
"Xin hỏi, cô ấy tên là gì?" Phí Minh Nghị hỏi.
"Cô ấy tên là Mạnh Dao.

Cô ấy cũng là một nhiếp ảnh gia rất giỏi, thật tình cờ, hôm nay cô ấy cũng ở đây!" Thiệu Thành nhìn xung quanh nói.
Sau khi nhìn xung quanh, anh ta lại cau mày, "Người đâu, vừa rồi còn ở đây..."
Phí Minh Nghị không biết mình nghe thấy cái gì, trong mắt hơi hơi trầm xuống.
Sợ mọi người không tin, Thiệu Thành cầm máy lên cho anh xem tấm ảnh vừa chụp lén, "Nhìn xem, vừa rồi cô ấy còn đứng đây mà."
Phí Minh Nghị liếc nhìn, màn hình camera nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên cột chịu lực không xa phía trước, quay lưng về phía máy ảnh, không nhìn rõ mặt.
Lúc này, không còn ai ở đó nữa.
"Chờ đã, có thể cô ấy đã ra phía trước..."
Thiệu Thành muốn tìm thêm lần nữa, nhưng Phí Minh Nghị đã thu hồi ánh mắt, "Đừng làm phiền, chỉ là có chút tương tự, là tôi nhầm người rồi."
"Sao cơ?"
Phí Minh Nghị cười với anh, "Xin phép, tôi có việc rồi."
Sau đó anh nói với người phụ nữ bên cạnh mình, "Đi thôi."
Phí Minh Nghị đã đi rồi, người phụ nữ kia sửng sốt một chút, cũng vội vàng đi theo, chỉ còn lại Thiệu Thành đang ngẩn người.
Người phụ nữ tiếp tục nói về chủ đề trước đó với Tạ Toàn, Phí Minh Nghị đi ngang qua, liền lấy lại vẻ thờ ơ trước đó.
Có vẻ như sự việc vừa rồi chỉ là bước ngoặt nhỏ không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Người phụ nữ nhìn vẻ mặt của anh khi nói chuyện mà trong lòng có chút bất an.
Phí Minh Nghị vẫn mang theo nụ cười trên mặt, không hiểu sao trước đây anh ấy là người hiền lành dịu dàng, nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh lùng không thể giải thích được..


Bình Luận (0)
Comment