Lúc hắn mở mắt ra, hắn thấy mình đang hoá băng, đứng trên bia đá của Dương Thường Phong, Phó Hồng Tuyết cảm thấy rất mơ hồ.
Hắn chỉ nhớ rõ ——
Đêm giao thừa đầu tiên, tuyết rơi rất dày, hắn mang theo mấy vò rượu cùng mấy thứ đồ Diệp Khai thích ăn đến gặp y, sau đó cứ uống, uống liền say.
Vì thế hắn cứ say sưa đờ đẫn đưa tay dò theo từng nét bút như hoạ trên tấm bia đá, chầm chậm lần theo một hồi lâu, cuối cùng mỉm cười nhẹ nhàng áp mặt vào, thân thể từng chút từng chút một gục trên mặt đất.
Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng mà nhớ, trước kia Diệp Khai luôn chê hắn không thích cười. Cho nên, hiện tại hắn đã cười rất nhiều.
Đầu dựa lên tấm bia đá, tuyết rơi xuống đầy người, hắn biết, nhưng hắn lại lười rũ xuống đi.
Trong đầu hắn không có suy nghĩ gì cả, chỉ là đơn giản chờ đợi ở đây.
Diệp Khai…
Vò rượu nhỏ trong tay rầu rĩ rơi xuống nền tuyết, lõm thành hố sâu, Lê Hoa Bạch chảy thành dòng lấp lánh ánh trăng, lênh láng trên mặt đất.
… Cho dù trời đất rộng lớn thế nào, cũng chỉ có nấm mồ nhỏ của ngươi mới có thể cho ta một chút ấm áp.
… Ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ?
—— Cho đến khi âm thanh ồn ào bên ngoài dần lớn lên, đầu óc của Phó Hồng Tuyết vẫn là một mảnh hỗn độn, hắn không rõ rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể chắc chắn rằng, ở nơi này vừa mới xảy ra một chuyện gì đó khác lạ.
Những âm thanh bên ngoài đó, mông lung nhưng lại quen thuộc đến lạ kì, vừa mơ hồ vừa sống động, càng lúc càng làm hắn cảm thấy bối rối.
Cho đến khi, một giọng nói đùa cợt nhẹ nhàng len vào trong băng, như một tiếng sấm ngang tai hắn…
—— Trong nháy mắt, toàn thân hắn chết lặng, thế nhưng hắn không cách nào xác định được chính mình còn sống hay đã chết.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói không biết truyền từ hướng nào đến lại làm hắn nhận ra: cho dù xảy ra chuyện gì, kì thực cũng không hề quan trọng.
Quan trọng là…
Ngay lúc xuất hiện đoạn đối thoại mà trong trí nhớ của hắn, hắn đã nghe qua một lần, từng từ từng chữ là do ai đó nói ra, Phó Hồng Tuyết bèn dứt khoát phá băng, dụng khinh công phi ra không trung.
Hắn thấy mình đứng trong một khoảng thời gian khác, trong một thời điểm bắt đầu khác, cách một quãng đời thật dài. Hắn bèn chậm rãi xoay người nhìn lại ——
Dưới ánh đuốc lập loè trong đêm, có người dùng cánh tay che ngang mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng rỡ và vui tươi, đang âm thầm lặng lẽ quan sát hắn.
Một ngụm chua chát vọt lên cổ họng hắn, đau đến thấu tim, rồi lại ngọt đến kinh người.
——vừa mới ngủ một giấc, hắn đã quay lại cả một quãng đời.
“Thiếu hiệp kia, ngươi…” Hướng Ứng Thiên hỏi như vậy.
Khắp nơi một mảnh an tĩnh, tiếng tranh luận ồn ào ngưng lại trong khoảnh khắc.
Sau đó thật lâu, hắn mới mở miệng, thản nhiên mà ném ra một câu:
“—— Nhi tử của Dương Thường Phong, Phó Hồng Tuyết.”
Sau khi nói xong, hắn còn không để ý xem Hướng Ứng Thiên lại hỏi những gì, chỉ lạnh lùng quay đi, lẳng lặng tìm kiếm đôi mắt quen thuộc trong đám người đông đúc kia.
Sau đó hắn khinh thân bỏ đi.
Kỳ thật không phải là hắn muốn tỏ ra thần bí, chỉ là chuyện này đã từng xảy ra cách đây nhiều năm, hắn thật sự đã không còn nhớ rõ chính mình lúc ấy rốt cục đã nói những gì.
Ân ân oán oán đã qua, hiện giờ lại như chuyện xưa mù mờ.
—— Nhưng hắn biết, người kia nhất định sẽ đuổi theo đến đây.
Vận khởi khinh công liều lĩnh mà xé gió trong đêm, người phía sau vẫn vừa dụng lực đuổi theo vừa hét to.
Bên tai cùng trong lòng đều là tiếng gió lồng lộng, hắn kỳ thật nghe không rõ lắm y đang hét những gì, trong đầu lại tự động lục lại kí ức xa xôi, rồi lại nghe thấy giọng nói đó bên tai:
“—— Này, Phó Hồng Tuyết, ngươi đang đi đâu vậy? ——Nô tài chết bầm, lại dám không nghe chủ tử nói!”
Hốc mắt nóng đến mức không thể chịu nổi nữa, hắn phi thân qua mặt hồ bên kia rồi mới hạ xuống, bước chân vẫn nhanh như trước.
Trong lòng hắn, hắn sợ người kia sẽ đuổi kịp mình, sẽ nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.
Người phía sau cũng hạ xuống theo, vừa liên tục lải nhải vừa cố đuổi kịp hắn, nhất định không chịu buông tha:
“Này, Phó Hồng Tuyết… Này, vừa rồi Hướng minh chủ đã giao ngươi cho ta, cho nên ta chính là chủ tử của ngươi, về sau ta muốn ngươi đi hướng đông, ngươi không được đi hướng tây! Có nghe thấy không?!”
Lệ nóng trong hốc mắt rốt cuộc cũng thả theo làn mi, tan ngay trong gió, nhanh đến mức không để lại chút dấu vết nào.
Hắn mở miệng, lại không thể phát ra âm thanh, đành theo bản năng tiếp tục tiến bước về phía trước.
Người phía sau dường như cực kì lo sợ hắn sẽ bỏ đi, ngay lập tức thay đổi giọng điệu ngang ngược , một cước tiến lên giang hai tay ngăn hắn lại:
“… Được rồi được rồi, ngươi không muốn ta làm chủ tử, vậy chúng ta làm bằng hữu đi, cũng có thể chứ.”
Y đứng ngay trước mặt hắn, hắn cũng muốn nhìn thẳng vào y, nhưng hắn lại không muốn y nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc này.
“Ngươi… Tên là gì?”
Hắn cố gắng một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể hỏi một câu với thanh âm khàn đặc.
Người đối diện cười rộ lên, đôi mắt sáng trong rực rỡ như thuở trước lại làm lòng hắn đau đớn. Sau đó hắn híp lại hai mắt chua xót, nhìn người kia giơ ngón tay cái lên với mình, cười khoe hai hàm răng trắng đều mà nói:
“—— Ta tên Diệp Khai! Ngươi hỏi tên ta, ta làm bằng hữu của ngươi, như vậy được chứ!”
Cổ họng như nghẹn lại, bỗng nhiên hắn nhớ lại lúc đó hắn đã cự tuyệt y như thế nào.
Nhưng mà đã không còn quan trọng, hắn vẫn có thể nói lại một lần nữa.
“… Được.”
Không biết đã qua bao lâu, hắn chậm rãi mở miệng, cố gắng dùng lực toàn thân để nói ra một chữ này.
Người kia liền ngây ra, đôi mắt mở thật to, nhìn hắn khó tin. Sau đó, y bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức nắng mai dường như đều đã tập trung vào đôi mắt đó.
Nếu như nắng sớm chưa thể soi rõ vạn vật trong bóng tối kia, thì đôi mắt đó của y, nhất định là có thể.
Phó Hồng Tuyết xoay người bước đi, hắn sợ còn dây dưa thêm một khắc, những gì hắn ém nhẹm trong hốc mắt nóng sót sẽ thoát khỏi sự kìm hãm của hắn mà lộ ra.
Nhưng mới đi một vài bước, hắn lại ngừng.
Ý cười rạng rõ trong mắt Diệp Khai một lần nữa nhường chỗ cho vẻ kinh ngạc, y vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Phó Hồng Tuyết chậm rãi xoay người, bóng cây vừa khéo che khuất biểu tình của hắn, cách xa người kia một khoảng thật dài, lại như chỉ có vài bước chân, cuối cùng cũng đè nặng thanh âm, nói rõ từng câu từng chữ với y:
“… Diệp thiếu hiệp, ngươi nên tự chú ý đến bản thân. Không cần luôn để mọi việc trong lòng, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay, một mình ngươi cũng không thể giải quyết mọi việc trên đời. Không được để bị thương, không được bỏ mặc bản thân mình… Nếu không, về sau, khi nuôi người kia của ngươi, sẽ thực phiền toái…”
Hắn kỳ thật còn có nhiều lời muốn nói, rồi lại sợ chính mình càng nói sẽ càng thừa.
Vì thế nói tới đây, hắn dứt khoát xoay người lần thứ hai, một cước phi thân đi.
—— Diệp Khai, ta không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng… nguyện vọng của ta đã được thực hiện.
Lần này, đến lượt ta đuổi theo ngươi.
Diệp Khai đứng sững như trời trồng, trên mặt y còn mang vẻ kinh ngạc như mới nhìn thấy gà trống ấp trứng.
Vừa vặn có một ngư dân đang gánh sọt cá đi ngang, Diệp Khai bèn kéo lấy vạt áo của người ấy, ngư phủ bị kéo mất thăng bằng định quay sang mắng mỏ, liền nhìn thấy Diệp Khai phất nhẹ tay, một khối bạc vụn hiện ra trong lòng bàn tay y ngay trước mắt gã.
Vì thế gã lập tức câm miệng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khối bạc kia.
“… Mau giúp ta một chút.” Diệp Khai trơ mặt nói như vậy.
Ngư phủ vội vàng gật đầu. Người trong rừng núi, chỉ thấy vài đồng tiền xu là nhiều, khối bạc vụn của y quả thật rất là mê người.
Diệp Khai quay đầu nhìn về hướng Phó Hồng Tuyết biến mất, bỗng nhiên dùng chân đạp thật mạnh vào bàn chân của ngư phủ kia. Ngư phủ “Grào” hét một tiếng thảm, nháy mắt vang trong không trung, núi non trùng điệp liền xuất hiện tiếng vọng mãi không dứt.
Diệp Khai vừa lòng, dùng một tay vỗ vỗ vai gã trấn an, tay kia búng khối bạc, chuẩn xác lọt vào trong ngực áo ngư phủ vẫn còn ôm chân nhảy tư thế Kim Kê Một Giò.
Sau đó y mới lại lướt nước phóng đi, cực kì bối rối mà nhủ thầm một câu: “Hoá ra đúng là không phải mơ ha…”
Thật sự y đã chuẩn bị tốt để chịu đựng những phản ứng gay gắt, coi thường hoặc là cự tuyệt của Phó Hồng Tuyết, nhưng lại không hề chuẩn bị … Phó Hồng Tuyết thế mà lại có thể ôn hoà chấp nhận y.
Người vừa nãy và Phó Hồng Tuyết y biết trước kia thật sự là không hề giống nhau chút nào. —— thật sự không ai có thể lý giải được cảm giác của y lúc này.
Cái loại cảm giác này thật giống như là…
Cũng giống như lúc y khó khăn gom hết dũng khí của mình, hít một hơi thật sâu mà dâng lên cho Lý Thám Hoa sư phụ của y một chén canh tẩy trần*, “Phong tiêu hề hề, dịch thuỷ hàn.”
Sư phụ y mạnh mẽ một hơi uống hết, mọi bi thương khi phát hiện hoá ra mọi chuyện là do Phi thúc thúc tính kế liền tan đi. Chuyện cũ của Lý Tầm Hoan, yêu một người, trung thành với một người, người yêu biến thành đại tẩu, đại huynh chết dưới tay mình, hắn đều có thể chịu đựng được, hắn chỉ chấp niệm một A Phi tiểu sư đệ ngây thơ lại có ngày tính kế hắn, gián tiếp ép hắn vung đao giết Thượng Quan Kim Hồng, kết thúc một đoạn tình thù, … lúc hắn phát hiện ra, nội tâm run rẩy cuộn trào như sóng lớn, chỉ nguôi đi vì bát canh tẩy trần, ý bảo mọi chuyện đều đã qua, của Diệp Khai.
Cũng phải kể lại, mấy năm trước, Phi thúc thúc nhà y không biết lôi từ đâu về một con mèo nhỏ. Kết quả là lúc nuôi nó đến vừa tuổi, vị sư phụ của y bỗng nhiên nảy ra một ý, quyết định phải dạy cho mèo nhỏ vốn chỉ biết nằm dài phơi nắng giữa sân, đi bắt chuột.
Kết quả là hai thầy trò rảo từ trong phòng ra ngoài sân tới lui trái phải đều không thấy dù chỉ là một con chuột.
Vì thế, sư phụ của y lại nảy ra một ý khác, quyết định đích thân xuống bếp nấu một bàn để dụ dỗ con chuột kia.
Lý Thám Hoa văn võ song toàn, vốn dĩ phong nhã, làm việc tự nhiên cũng sẽ mang theo hương vị phong nhã không lẫn vào đâu được.
Cho nên sư phụ y tiến phòng bếp, trước đó chọn một đống đậu phộng, hạt dưa, hạch đào,
…Hoa đào, hoa cúc, hoa lan, xạ hương, đàn hương… Tựa hồ còn cẩn thận sai hắn cùng Phi thúc thúc lấy ra thứ bình thường rất ít dùng … hợp hoan hương…
Sau đó, Diệp Khai liền nhìn theo sư phụ phong thái như ngọc, tao nhã đi vào phòng bếp… bỏ hơn nửa canh giờ nấu ra một thứ kinh hãi thế tục.
Tóm lại, sau khi sư phụ mở cửa bếp, nháy mắt y ngửi được thứ mùi vị kia, y liền lập tức triển khai khinh công bỏ chạy như muốn trốn luôn khỏi chỗ đó.
Nửa tháng sau, trong vòng phạm vi một dặm từ chỗ bọn họ ở, chim rừng bay mất, không còn bóng dáng con người.
Cho đến lúc sau này, khi Phi thúc thúc của y đã đào một cái lỗ chôn cả cái nồi cùng những thứ trong đó xuống rồi, vẫn còn có một nhóm thợ săn dùng vải dày bịt mũi gõ cửa nhà y, lo lắng mà hỏi xem nhà y có người nào nhiễm bệnh hiểm nghèo qua đời hay không, thi thể mới có thể phát ra loại mùi lạ đáng sợ này, yêu cầu chôn sâu, còn sợ sẽ lây lan dịch bệnh …
Dùng khinh công lướt trên mặt hồ, Diệp Khai phát hiện suy nghĩ của y đã chạy đến một chỗ quá xa xôi rồi.
Sau đó y mới thuận tiện mà nhớ đến một việc quan trọng hơn —— bởi vì kinh sợ quá độ, mà y đã hoàn toàn quên béng mất Phó Hồng Tuyết.
Đáp xuống mặt đất, y ảo não gãi đầu, rồi nhìn một vòng xung quanh, đơn giản dùng hai tay làm loa trước miệng, tự mình phát tiết hô to vào không trung:
“—— Phó Hồng Tuyết, ngươi không trốn thoát ta được đâu! Ta sẽ tìm được ngươi!”
—— Phó Hồng Tuyết đương nhiên sẽ không trốn, hắn nhẹ nhàng ẩn vào một bóng cây cách đó không xa, khoanh tay dán mắt vào bóng lưng y.
Hắn không phải muốn trốn tránh y, lại càng không phải không muốn gặp y, chỉ là hắn sợ rằng mình sẽ doạ y.
Hắn cần trấn tĩnh một chút mới có thể đối diện với Diệp Khai được.
Phó Hồng Tuyết lặng lẽ theo sau Diệp Khai, vừa cố gắng hồi tưởng xem lúc trước bọn họ sẽ gặp chuyện gì khác nữa.
Hình như là… Hắn gặp Chu Đình? Nhưng mà, hình như lúc này Chu Đình chưa gặp nguy hiểm gì.
Vừa nghĩ thế, hắn liền an tâm đi theo Diệp Khai.
Diệp Khai bước vào khách điếm mà võ lâm nhân sĩ đều trọ. Phó Hồng Tuyết đi theo, lúc này hắn mới cảm thấy đói bụng, bèn tìm chỗ để ăn cái gì đó.
Chờ hắn ăn xong rồi trở về, không phụ sự kì vọng của hắn, khách điếm quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Lạc phu nhân đã chết.
Nghe nói là bị một người rất giống hắn giết, trên cổ còn có dấu vết Diệt tuyệt thập tự đao đặc trưng của hắn.
Phó Hồng Tuyết cảm thấy chấn động, hắn cởi áo khoác xuống cầm trên tay, tuỳ tiện lấy một cọng cỏ tranh bên đường buộc lại tóc, cải trang đơn giản xong, đoán chừng không có người nhận ra hắn, liền mặt không đổi sắc mà đi vào khách điếm mướn một gian phòng để nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, một đám người ầm ĩ đem thi thể trở về Hiệp Khách sơn trang.
Phó Hồng Tuyết đứng trên một tảng đá ở xa xa, nhìn bọn họ hùng hổ bước vào đại sảnh, dùng vẻ mặt bi thương chất vấn Hướng Ứng Thiên, cũng nhìn Hướng Ứng Thiên đầy mặt nhân nghĩa vừa thanh minh cho hắn, vừa hứa hẹn sẽ đòi lại công đạo cho Lạc gia.
Vở diễn dài như sương mù đã từng che mắt hắn, hắn đã được xem trước kịch bản, thản nhiên nhìn thấu mọi điều không hay. Vì thế lúc đứng ở ngoài, vô sự mà xem thế này liền trở nên có ý tứ hết sức.
Sau đó Diệp Khai từ một chỗ khuất nhảy ra, liều mạng thanh minh cho hắn trước con mắt phẫn nộ của quần chúng.
Phó Hồng Tuyết giật mình, ngón tay theo bản năng gõ nhẹ lên vách tường… Hoá ra trong vở diễn này, vẫn còn vài phân đoạn hắn chưa xem.
Diệp Khai cố gắng phân tích từng điểm đáng ngờ, y muốn xem xét thi thể thì lại bị ngăn cản, muốn tiếp tục giải thích lại bị khiển trách.
Về phần hắn, hắn biết rõ hơn ai hết, Diệp Khai tâm cao khí ngạo. Diệp Khai đồng ý nhún mình thỉnh cầu mọi người có thể nghe y thanh minh, lại chỉ là vì thanh minh cho hắn.
“—— ngươi có quan hệ thế nào với hắn?” Lạc Thiếu Tân lớn tiếng chất vấn Diệp Khai.
“Hai người chúng ta…” Diệp Khai dừng một chút, có vài phần bất đắc dĩ, lại vẫn cứ thành thực mà trả lời, “Không hề có quan hệ gì.”
… Đúng vậy, thời điểm này trong mắt của ta khi ấy, ngươi đúng là một kẻ hay làm phiền người khác, lại còn cứ muốn bám theo người xa lạ như ta.
Chúng ta không hề có quan hệ.
Nhưng mà…
Khi hắn xem kịch, nhìn thấu vẻ mặt mà mọi người giấu sau lớp mặt nạ đó, lại phát hiện chỉ có một mình ngươi không hề giả dối
Hắn đã từng thấy qua, từng tên giả dối đến bên ta, cam đoan sẽ làm bằng hữu với ta, không tiếc mạng vì hắn… như Hướng Ứng Thiên, như Yến Nam Phi… thậm chí ngay cả Minh Nguyệt Tâm. Hắn đều tin tưởng.
Nhưng hắn lại không biết, chỉ có một người, cho dù ở sau lưng lặng lẽ làm điều gì vì hắn, cũng vĩnh viễn không nói, cũng chỉ là mỉm cười trước mặt hắn.
Phó Hồng Tuyết nâng một bàn tay lên, theo bản năng mà vuốt vuốt cánh tay rủ xuống bên kia người, nói không rõ trong lòng là tư vị gì, rồi lại cảm thấy, tất cả hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
Nếu trước kia hắn đã từng bỏ lỡ, vậy cũng không sao, trời cao cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn hiện tại có thể toàn tâm toàn ý mà bù đắp;
Nếu trước kia hắn đã từng bởi vì chấp niệm bản thân, mà làm cho mình cùng Diệp Khai đều hãm trong bùn lầy không thể thoát được, như vậy cũng không có vấn đề gì, hắn hiện tại, đã có thể buông xuống hết thảy mọi vướng bận kia;
Hắn chưa bao giờ chắc chắn như lúc này, việc hắn được quay lại thời điểm này —— không vì bất kì một nguyên do nào khác, chỉ là vì Diệp Khai.
Lúc suy nghĩ như thế, Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên cảm thấy, tâm của hắn triệt để bình tĩnh trở lại, hắn thầm nhủ “Ngươi xem… Có lẽ là chính ngươi cũng không biết, ta kỳ thật biết rất nhiều chuyện của ngươi…”
Nhìn thân ảnh trong đại sảnh xa xa đang nói chuyện với Hướng Ứng Thiên, khóe miệng Phó Hồng Tuyết chậm rãi nhếch thành một nụ cười ấm áp.
Phó Hồng Tuyết, đã không còn là Phó Hồng Tuyết lạnh như băng trước kia, bởi vì có người sớm đã ủ ấm tâm can hắn.
“… Ta biết ngươi thích ăn bánh bao nấm của Xuân Hương trai, rồi lại ngại da bánh quá dầy, vì thế rất vô lại mà móc hết nhân bánh ăn, xong sẽ dùng vỏ bánh cợt nhả mà nhét vào miệng ta;
… Ta cũng biết ngươi mùa hè không sợ nóng, nhưng mùa đông lại sợ lạnh, cho nên lúc nào cũng phải ôm một cái lò sưởi nhỏ trong tay, nhất định phải đặt trong phòng một chậu nước ngừa tiết trời hanh khô, còn phải thường thường nấu canh củ cải để ngừa ngươi bị phát nhiệt;
… Ta còn biết ngươi uống say rồi ngủ không ngoan chút nào, nếu không phải bắt chước bạch tuộc bám lấy ta lải nhải thì cũng là hoa chân múa tay vui vẻ ca hát chẳng cho ai nghỉ ngơi, thật đúng là một tên hồ ly say xỉn ngốc nghếch phiền phức;
Đương nhiên…
So với bất kì kẻ nào ta đều chắc chắn hơn, trên đời này chỉ có một Diệp Khai, và ông trời đã cho ta cơ hội đến với y một lần nữa, này đúng là một cơ hội đáng giá đến mức có thể dốc cả sinh mệnh ra mà đoạt lấy.”
Phó Hồng Tuyết trước đây, đúng là ít khi cười. Đó là đã từng là oán niệm của Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết vỗ nhẹ hai gò má mình, cố gắng nhếch môi cười tươi một chút, kết quả một lát sau đã cảm thấy khóe miệng đau nhức, cơ bắp trên mặt đã nhanh cứng lại.
Xoa mặt nghiêm túc tự vấn một khắc, lại nhìn xung quanh, rồi hắn dứt khoát xoay người phi thân đến bên bờ hồ phía trước, ngồi xuống, soi mặt mình vào dòng nước rồi nghiêm túc tập cười——
“Ta không định dọa ngươi, Diệp Khai.Chỉ là ta muốn cho ngươi thấy một Phó Hồng Tuyết khác. Một Phó Hồng Tuyết không cần ngươi bảo bọc, nhưng lại có thể sưởi ấm ngươi.”