Thời Gian Trở Lại

Chương 16

Diệp thiếu hiệp bị uy no bụng rồi lại bị Phó đại hiệp thẳng tay tóm về nhà leo lên giường nghỉ ngơi, một canh giờ sau bỗng nhiên từ trên giường nhảy dựng lên.

“… Nếu Hướng Ứng Thiên thật sự là muốn lấy Diệt tuyệt thập tự đao tầng thứ chín từ ngươi, vậy nếu hắn biết ngươi không có, hắn sẽ đi tìm ai để lấy?”

Phó đại hiệp nằm ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần lập tức mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy:

“Mẫu thân của ta.”

Thời gian quá dài, hắn không có cách nhớ cho vẹn toàn, hơn nữa tâm tư của hắn vẫn luôn chỉ có Diệp Khai, thật sự đã xem nhẹ chuyện này.

“Đi, về Vô Gian địa ngục.”

Diệp Khai nghĩ xong, nóng vội đến mức thân hình nhảy lên một cái, lúc đáp xuống đã chuyển ra cửa.

Phó Hồng Tuyết cũng không nói nhiều, bật người vác đao đi theo.

Hai người vận khởi khinh công sử dụng tốc độ nhanh nhất có thể hướng về Vô Gian địa ngục, lần thứ hai nhìn thạch trận bị chính y phá hư, Diệp Khai liền chột dạ một trận. Nhịn không được dừng bước kéo kéo tay áo Phó Hồng Tuyết, ngập ngừng nửa ngày, mới ấp a ấp úng hỏi một câu:

“Cái thạch trận này… vẫn chưa sửa lại được à?”

Phó Hồng Tuyết lén nhìn y một cái, biểu tình không thay đổi, khẽ nghiêng đầu thầm giấu khoé miệng đã hơi cong:

“Thạch trận này cơ quan tinh vi, vốn là do một tay vị cao nhân tiền bối kia bày ra. Hiện giờ người này đã mất, thạch trận bị phá hư, tự nhiên sẽ không tìm được người có thể sửa.”

“Ách…”

Diệp thiếu hiệp giật mình, cuối cùng yên lặng cúi đầu, vừa tiếp tục đi vừa bắt đầu hối hận. … Lần sau có muốn đùa giỡn cơ quan nhà người ta, y sẽ nhớ rõ thủ hạ lưu tình tận lực không phá hư.

Nhưng chưa được vài bước, bỗng nhiên chợt nghe Phó Hồng Tuyết phía sau nhẹ nhàng gọi một tiếng:

“—— Diệp Khai.”

“Sao?”

Y theo bản năng quay đầu lại.

Phó Hồng Tuyết chậm rãi đưa tay rút ra đao sau lưng, thần sắc ngưng trọng nâng cằm về phía trước.

Ngay thạch động ngổn ngang trước Vô Gian địa ngục, Hoa Bạch Phụng đang cùng một hắc y nhân so chiêu. Hai người đều là cao thủ, cơ hồ đánh đến vô thanh vô tức, nhưng Hoa Bạch Phụng đã rơi xuống hạ phong, mắt thấy không thể duy trì lâu.

Diệp Khai tay phải vừa lật, một thanh phi đao nháy mắt hiện ra trong lòng bàn tay.

Trường đao của Phó Hồng xé gió lao đến. Diệp Khai đi sau hắn một bước, thân hình lại như chớp giật tiến ra phía trước, cùng Phó Hồng Tuyết một trước một sau kẹp lấy hắc y nhân.

Diệp Khai nhận ra ngay đây chính là người mặt quỷ. Quả nhiên lại là lão ta.

Người mặt quỷ ra tay cũng cực quả quyết, vừa cảm thấy bọn họ đến gần liền đoạt roi sắt của Hoa Bạch Phụng rồi chế trụ cổ Hoa Bạch Phụng, mạnh mẽ áp bà xuống mặt đất.

—— Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai đồng thời xuất hiện, hắn chỉ có nắm chắc Hoa Bạch Phụng này, mới có cơ hội trở ra toàn thây.

“Ngươi nếu tổn hại bà, ta liền phế ngươi.”

Diệp Khai đứng thẳng, tư thái tựa hồ cực tùy ý, tay giấu phi đao nhẹ nhàng như cầm một vật vô hại, ánh đao sắc loang loáng, khoé miệng y vẫn nhoẻn cười, lúc này mang theo âm lãnh kì lạ.

Phó Hồng Tuyết đứng ở phía sau người mặt quỷ, nhìn qua bả vai của lão, hắn vừa vặn có thể thấy rõ biểu tình Diệp Khai.

… Diệp Khai vốn dĩ là người khó tức giận.

Mặc dù đối với hắn, Diệp Khai thường thường vừa buồn vừa bực, thậm chí có thể vi hắn liều lĩnh hết thảy, nhưng thật ra hắn rất ít khi thấy y toả hàn ý thế này.

Kỳ thật, Diệp Khai so với hắn tưởng tượng lại càng để ý Hoa Bạch Phụng hơn. Chỉ là chính bản thân y cũng không biết. Hoặc là phải nói… Y vẫn luôn tận lực mà áp chế, không chịu tự nhìn ra.

Diệp Khai lẳng lặng nhìn người mặt quỷ, tựa hồ đang chờ đợi hắn chủ động buông Hoa Bạch Phụng ra.

Sau một lát, không chờ người mặt quỷ giở trò, y đã ra chiêu, nhanh đến mức Phó Hồng Tuyết cũng không thể thấy rõ.

—— người mặt quỷ giống như đã đoán trước, toàn thân vẫn bất động nhưng vận công dụng lực đánh ra, đồng thời siết chặt cổ họng Hoa Bạch Phụng làm bà đau đến mức hừ một tiếng.

Chưởng phong của Diệp Khai bị đánh bật đi, nên phi đao của y rốt cuộc chỉ có thể cắt gọn vài lọn tóc của lão ta.

“Ngươi không nhận ra… Chúng ta có hai người sao.”

Phó Hồng Tuyết rốt cuộc mở miệng.

“Hoặc là, ngươi thả người, chúng ta thả ngươi đi; hoặc là, ngươi giết người, chúng ta sẽ định đoạt tính mệnh của ngươi.”

Hắn sở dĩ vẫn luôn bất động, chính là bởi vì hắn biết —— hắn đứng vị trí này, bất động so với động càng gây áp lực cho người mặt quỷ hơn.

người mặt quỷ lại yên lặng bất động, tựa hồ là đang do dự. Mà sắc mặt của Hoa Bạch Phụng đã dần dần chuyển đỏ, ngực phập phồng càng ngày càng kinh người.

Phó Hồng Tuyết rốt cuộc chậm rãi nâng đao, đao khí phát ra, như có như không phả vào cổ người mặt quỷ.

“Như vậy…”

Diệp Khai đối diện với Phó Hồng Tuyết rất ăn ý mà nói, ống tay áo huy động, ngón tay lại chế trụ phi đao, lần này là hai thanh.

—— Người mặt quỷ rốt cuộc chậm rãi nghiêng đầu, một con mắt nhìn hắn, một con mắt đồng thời chú ý Phó Hồng Tuyết phía sau. Đó là một tư thế phòng ngự. Tỏ vẻ lão đã chuẩn bị rút lui.

Phó Hồng Tuyết nháy mắt hiểu ý thu đao, Diệp Khai cơ hồ cũng đồng thời rũ tay phải xuống.

Người mặt quỷ vọt lên, dùng roi vừa đoạt được quật mạnh xuống, lại vẫy cánh tay phóng một chùm ngân châm thẳng vào Hoa Bạch Phụng, lúc này mới bay nhanh chạy trốn.

Hành động này của hắn chẳng qua là muốn cho Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai nóng lòng cứu người, để hắn thuận lợi thoát thân mà thôi. Hai người tự nhiên đều hiểu, vì thế cũng đuổi theo.

Diệp Khai rõ ràng phóng đến trước mặt Hoa Bạch Phụng đỡ hết ngân châm, sau đó dừng lại chờ Phó Hồng Tuyết đến, để hắn đỡ lấy Hoa Bạch Phụng, chậm rãi truyền nội lực cho bà.

Hoa Bạch Phụng không ngừng ho khan, hơn nửa ngày mới ngừng, công chúa ma giáo lãnh ngạo diễm lệ giờ phút lại có vài phần đáng thương.

“Mẫu thân, chậm một chút.”

Phó Hồng Tuyết lúc này mới dìu bà chậm rãi đứng dậy, bắt đầu đi vào Vô Gian địa ngục. Diệp Khai siết chặt tay mình, lẳng lặng theo sau.

“—— các ngươi, đến đây làm gì?”

Vào nội sảnh rồi, Phó Hồng Tuyết mới để Hoa Bạch Phụng ngồi xuống nhuyễn tháp, bà bỗng nhiên cứ như vậy lạnh lùng hỏi một câu.

Bởi vì cổ bị chế trụ thời gian rất dài, thanh âm của bà vẫn hơi khàn khàn, đành phải nói từng chữ,vì thế càng thêm vẻ lạnh lùng.

“Người mặt quỷ là tới để tìm đao phổ Diệt tuyệt thập tự đao tầng thứ chín, như vậy… Các ngươi thì sao? Có phải cũng như hắn?”

“… Trong lòng ngươi, có phải giữa người với người trừ bỏ lợi dụng lẫn nhau, sẽ không còn ý gì khác hay không?”

Ngay khi bà cất tiếng hỏi, Diệp Khai lập tức theo bản năng hỏi ngược lại những lời này. Y thật sự chưa từng đoán được Hoa Bạch Phụng rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.

“Ngươi là ngoại nh…”

Bà vừa nói đã tựa hồ nhớ ra cái gì đó, tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn là sửa lại, lần thứ hai cười lạnh một tiếng, giọng nói có thể nghe ra châm chọc:

“… Nói như vậy, các ngươi không phải vì chuyện này mà tới? Vậy các ngươi tới để làm gì?”

Diệp Khai há miệng, câu trả lời rõ ràng đã đến bên miệng, lại đành nuốt xuống.

… Kỳ thật bọn họ thật cũng không có mục đích nhất định, chỉ là lo lắng cho Hoa Bạch Phụng nên mới trở lại. Nhưng những lời như vậy, y vô luận thế nào cũng không có cách nói cho Hoa Bạch Phụng biết.

Y đối với Hoa Bạch Phụng có được một chút ký ức ôn nhu, đều đã là từ khi còn chưa thể nhớ rõ. Cho đến khi y hiểu chuyện, bắt đầu biết Hoa Bạch Phụng đổi cuộc đời y cho Phó Hồng Tuyết, để Phó Hồng Tuyết thay thế y nhận mọi huấn luyện tàn khốc cùng mang nặng thù cha, y liền không còn cách nhìn mặt Hoa Bạch Phụng nữa.

Y không nghĩ ra, như thế nào mà lại có người ích kỷ như vậy; cũng không nghĩ ra, vì cái gì y lại cảm thấy trên lưng nặng nề đến thế này.

Cho nên y liều lĩnh hết thảy mà đuổi theo Phó Hồng Tuyết, thậm chí tùy thời còn chuẩn bị tâm lý vì hắn hy sinh sinh mệnh; y không điên cũng không ngốc, chỉ là muốn cho Phó Hồng Tuyết một cuộc sống khoái hoạt vốn dĩ thuộc về hắn.

Về phần bản thân y, đã đánh cắp nhiều năm hạnh phúc của Phó Hồng Tuyết như vậy, cũng mãn nguyện rồi.

Kết quả ——

Có một ngày Phó Hồng Tuyết nói với y, hắn thương y.

Phó Hồng Tuyết yêu Diệp Khai.

Phó Hồng Tuyết đã biết hết mọi bí mật, biết Hoa Bạch Phụng thay đổi cuộc đời hắn, biết Diệp Khai trộm đi hạnh phúc của hắn, vậy mà vẫn không suy xét yêu lấy Diệp Khai.

Hắn nói, có Diệp Khai, hắn liền có hết thảy.

Câu chuyện đến cuối cùng, tựa hồ có một cái kết cục không ai đoán được, nhưng như vậy cũng có thể coi là kết cục mỹ mãn.

Nhưng y vẫn không biết… Y làm sao ở chung với Hoa Bạch Phụng đây.

Với lại, y nên nói cho Hoa Bạch Phụng chuyện y cùng Phó Hồng Tuyết như thế nào.

Phó Hồng Tuyết lẳng lặng đứng lên, trong mắt có ôn nhu chậm rãi dâng tràn, cũng có cổ vũ, tựa hồ là muốn cho hai mẹ con bọn họ tự mình cởi bỏ khúc mắc.

Diệp Khai cúi thấp đầu im lặng một khắc, rốt cuộc mở miệng, nói với Hoa Bạch Phụng:

“Chúng ta tìm chỗ khác, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Bên kia Phó Hồng Tuyết khó hiểu mà nhìn y, trong mắt mang theo nghi hoặc. … Chuyện gì không thể nói ở đây?

Diệp Khai cong cong khóe miệng, trừng lại hắn. … Ngươi không phải muốn ta cùng bà hảo hảo tâm sự sao? Ta nghe lời ngươi rồi còn có ý kiến gì?

Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ. … Ta là sợ ngươi lại làm bà tức giận. Ngươi có biết bà tính tình cực đoan, khi kích động liền sẽ xuất roi. Ngươi đối mặt ai cũng đều lãnh tĩnh, chỉ có đối mặt với bà, cảm xúc vĩnh viễn cũng không khống chế được.

Diệp Khai hừ nhẹ một tiếng, lại liếc hắn một cái.

… Chính là biết bà thích xuất roi đánh người, ta mới không cho ngươi đi vào. Bà đánh ngươi đánh hai mươi mấy năm, đánh đến thuận tay, không vừa ý liền đánh ngươi thì sao? Ta đi vào, ít nhất ta tuyệt đối sẽ không giống như ngươi thành thành thật thật mà để cho bà đánh!

Hoa Bạch Phụng biết hai tên tiểu tử này mắt đi mày lại trên đỉnh đầu bà, nhưng lại không biết bọn họ mắt đi mày lại những thứ gì.

Tự hỏi một hồi, bà cũng chỉ có thể làm như không thấy mà đứng dậy, đầu cũng không chuyển mà nói với Diệp Khai:

“Ngươi theo ta vào nội thất.”

——cửa đá chậm rãi hợp đóng lại, Hoa Bạch Phụng xoay người, biểu tình lãnh liệt mà nhìn Diệp Khai:

“Hiện tại ngươi có thể nói chưa?”

Diệp Khai yên lặng nhìn bà, bỗng nhiên vén vạt áo lên quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái.

“—— Diệp Khai, ngươi làm gì?!”

Hoa Bạch Phụng theo bản năng lui một bước, trên mặt rốt cuộc hiện ra trừ bỏ lãnh đạm còn có hốt hoảng.

Diệp Khai bái xong, mới thong thả đứng dậy, tựa hồ nóng vội lại nói tiếp.

“Ta dập đầu với ngươi ba cái, là bởi vì… Ta muốn nói cho ngươi biết, ta cùng Phó Hồng Tuyết ở cùng một chỗ.”

—— Hoa Bạch Phụng vẫn duy trì tư thế mới vừa rồi, vẫn không nhúc nhích mà nhìn y, tựa hồ chưa thông được câu nói đó.

“… Ngươi không phải hỏi chúng ta tới làm gì sao? Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, chúng ta chính là vì chuyện này.”

Y thật sự không biết có thể cùng Hoa Bạch Phụng nói cái gì. Cho nên chuyện y có thể nghĩ đến, cũng chỉ có chuyện này.

Hoa Bạch Phụng là mẹ của y cùng Phó Hồng Tuyết, nếu bọn họ ở cùng một chỗ, về tình về lý như thế nào đều không thể, cũng không nên gạt Hoa Bạch Phụng.

Cũng chính là bởi vì y muốn làm rõ, cho nên y mới cố ý nhốt Phó Hồng Tuyết tại bên ngoài.

Y là con trai ruột của Hoa Bạch Phụng, Hoa Bạch Phụng có thể chưa từng yêu thương Phó Hồng Tuyết, đối với y lại ngược lại. Như vậy cuồng phong bão táp, y một mình đối mặt Hoa Bạch Phụng, so với Phó Hồng Tuyết còn nhiều phần an toàn hơn.

“Ngươi… Ngươi vừa rồi mới nói gì đó?”

Sau một lúc lâu, hai tay Hoa Bạch Phụng đang đan xoắn lại với nhau mới chậm rãi buông xuống dưới, tựa hồ vẫn chưa nghe rõ lời y nói:

“Ta không nghe rõ… Ngươi lặp lại lần nữa?”

Diệp Khai chần chờ hít một hơi, thẳng thắn nhìn nàng, lặp lại rõ ràng: “Ta nói —— ta cùng Phó Hồng Tuyết ở cùng một chỗ. Hai đứa con trai của ngươi, ở cùng một chỗ.”

Ngay lúc chữ cuối cùng vừa dứt, bàn tay của Hoa Bạch Phụng liền hung hăng mà quạt lại. Không lưu tình chút nào, thậm chí bởi vì cảm xúc quá mức kích động mà không kiểm soát được nội lực, đánh cho Diệp Khai liên tục bước lui lại mấy bước, cổ họng có mùi tanh dâng lên, máu tràn khỏi khoé miệng, trong phút chốc trước mắt cơ hồ hoá đen một mảnh, sau đó một lát mới lại chậm rãi khôi phục ánh sáng.

“… Ngươi nói cái gì? Ngươi dám lặp lại lần nữa?”

Hoa Bạch Phụng toàn thân run rẩy, bàn tay vừa mới đánh y nắm chặt thành quyền, gắt gao nhìn vết máu chảy xuống khóe miệng y, tiếp tục lặp lại.

“Ta nói… Ngươi đổi thân thế của chúng ta, cho nên chúng ta đã định trước phải dây dưa cùng một chỗ. Kết quả, chúng ta yêu nhau.”

Diệp Khai đưa tay chống lên vách đá, ánh mắt có chút thương hại, cũng có chút quái dị mà nhìn bà:

“Nếu là sớm biết hôm nay? Ngươi năm đó có phải sẽ không làm ra chuyện như vậy hay không?”

Hoa Bạch Phụng nâng nâng tay, không biết là định lại cho y một cái tát, hay là làm gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể. Thân thể của y đã run rẩy đến cơ hồ sắp đứng không nổi.

“Hai ngươi… Nghiệp chướng!”

Diệp Khai bỗng nhiên cười cười, đáy lòng không bị khống chế liền phiếm xuất áp lực suốt hai mươi mấy năm, giờ phút này rốt cuộc có thể phát tiết rất khoái cảm:

“… Nếu ngươi cảm thấy ngươi không thể tiếp thu, ngươi có thể đánh ta, đánh tới lúc ngươi cảm thấy hài lòng mới thôi, thậm chí đánh chết ta đều được. Nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không có quyền, cũng không có lý do gì đánh Phó Hồng Tuyết. Hắn không phải là con của ngươi, lại thay con của ngươi chịu đựng đòn roi mười hai năm, nếu ngươi còn nhân tính, đừng thương tổn hắn nữa.”

Sau khi nói xong, y liền lẳng lặng mà đứng ở tại chỗ chờ, chờ Hoa Bạch Phụng tiếp tục đánh y, hoặc là làm những hành động điên cuồng gì đó.

Nhưng y chờ mãi, cũng chỉ Hoa Bạch Phụng xúc động đến đáng sợ, cùng nước mắt phẫn nộ, vô lực té ngồi trên mặt đất.

Vì thế y không đợi nữa, xoay người mở cửa bước ra ngoài.

Phó Hồng Tuyết đã đứng ở cửa đợi, lúc y ra tới rốt cuộc lảo đảo một bước, được Phó Hồng Tuyết vươn tay đỡ:

“… Xảy ra chuyện gì? Bị thương?”

Thanh âm ép tới trầm thấp. Nhìn thấy vết máu trên khóe môi y, trong mắt rõ ràng mang theo đau lòng cùng hối hận, cảm thấy mình vô luận như thế nào đều hẳn là phải cùng y đồng thời đi vào.

Hắn biết rất rõ ràng, Hoa Bạch Phụng cùng Diệp Khai ở chung, không thể yên bình.

“… Bị tát một cái, có chút choáng đầu, không có việc gì.”

Diệp Khai thực hào phóng dựa hẳn người lên hắn, chẳng hề để ý mà dùng ngón cái xoa xoa vết máu ở khóe miệng:

“Ta nói cho bà biết chuyện của chúng ta … Nếu bà không có đánh chết ta, vậy thì chúng ta coi như còn cơ hội.”

Phó Hồng Tuyết dừng bước lại, lòng rung động, nháy mắt cảm thấy như có một búng máu vọt tới trong cổ họng, thiếu chút nữa không khống chế được mà phun ra.

Bước chân của hắn vì thế hơi loạng choạng, phải đỡ Diệp Khai, hắn đành cố gắng vững vàng.

… Hắn thật sự không biết, hắn là nên đau lòng hay vui mừng Diệp Khai tiền trảm hậu tấu, hay là nên xách y về nhà tét mông cho chừa!

—— y cứ như vậy mà ngả bài cùng Hoa Bạch Phụng!

Nếu Hoa Bạch Phụng phản ứng kịch liệt hơn một chút…

Hắn thật sự không dám tưởng tượng sẽ còn phát sinh chuyện gì!

“… Ngươi rốt cuộc là muốn hù chết bà, hù chết ta, hay là muốn tự sát?!”

Phó Hồng Tuyết hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng xem như trấn định.

Cảm thấy cứ để Diệp Khai gây sức ép như vậy, nói không chừng người chết trước chính là hắn. Hắn thật sự chịu không nổi nhiều kinh hách như vậy.

“Ta đã thực thu liễm …”

Kết quả Diệp thiếu hiệp còn không sợ chết mà xem thường hắn:

“… Ta còn không chưa nói cho bà biết, chính là bởi vì bà ích kỷ đem chúng ta tráo đổi, cho nên chúng ta hiện tại mới đồng thời thành công làm cho Dương gia đoạn tử tuyệt tôn!”

Phó Hồng Tuyết đột nhiên bịt miệng y, trợn mắt há mồm mà đứng sững, trong phút chốc không rõ ràng lắm chính mình đến tột cùng là nên khóc hay nên cười.

Nhưng mà y vốn dĩ trúng một cái tát, nửa bên mặt sưng đỏ, nửa bên mặt lại lộ ra vài phần tái nhợt, cùng cặp mắt quật cường trộn lẫn vài phần đắc ý dào dạt, hắn nháy mắt lại cảm thấy trong lòng chua xót … Cuối cùng hắn thật cẩn thận vươn tay ra, nhìn xem thật kỹ như báu vật trong lòng.

Hắn rốt cuộc thở dài, khẽ hôn lên vết máu nơi khoé miệng Diệp Khai còn chưa lau đi, cũng nếm đến hương vị tinh ngọt, sau đó chậm rãi ôm chặt y:

“Ta đây vốn dĩ… Đã định trước sẽ bại trong tay ngươi. Như vậy, chúng ta đồng thời… giúp cho mẫu thân tiếp thu hiện thực đi.”

Buổi tối, Hoa Bạch Phụng lại tự giam mình ở trong phòng không chịu đi ra.

Băng Di làm một bàn đồ ăn thật thịnh soạn, để Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai ăn cơm trước.

“Không sao đâu, công chúa thường thường như vậy … để cho nàng yên mà nghĩ thông suốt thì tốt rồi…”

Tuy rằng thiếu chủ nhà bà, cùng… thiếu chủ chân chính, đồng thời mang về thứ tin tức làm đầu óc bà đình trệ, nhưng chiếu cố bữa ăn giấc ngủ của bọn họ vẫn là bản năng của bà.

Chuyện duy nhất bà có thể nghĩ lúc này chính là: bảng gia phả sẽ có hỗn loạn?

Về sau thân phận hai vị thiếu chủ… Nên thế nào? Vẫn là thiếu chủ, Dương gia nhi tử? Hay là một thiếu chủ, một thiếu phu nhân? … Nếu như là thiếu chủ cùng phu nhân vậy,… Ai là thiếu chủ, ai là thiếu phu nhân?

Băng Di chắp tay, lấy thói quen bình thường khi hầu hạ Hoa Bạch Phụng ăn cơm mà đứng ở bên cạnh bàn, vẻ mặt lo lắng.

“Băng Di, đừng đứng ở nơi đó, ngồi xuống cùng ăn với chúng ta đi.”

Phó Hồng Tuyết thu hồi khăn mặt nãy giờ đang chườm má cho Diệp Khai, rắc thêm chút thuốc. Thứ này vốn dĩ bỏ vào nước tắm trị thương cho hắn, dùng cửu âm Tuyết Phách công để chườm lạnh tiêu thũng quả thực không thể tốt hơn, Diệp thiếu hiệp đánh sưng mặt đến mức khó coi nãy giờ cũng thoải mái không ít.

Mạnh mẽ kéo Băng Di ngồi xuống, Phó Hồng Tuyết tự mình đứng dậy đi xới cơm.

Diệp Khai chọc chọc chiếc đũa nhìn động tác của hắn, nghĩ nghĩ, vẫn là do dự mà hỏi hắn:

“Nhưng bà vẫn luôn tự giam mình ở bên trong thì làm thế nào? Nếu không… Lát nữa ta lại vào khuyên nhủ?”

Dù sao chuyện là do y gây ra. Lúc ấy kích thích Hoa Bạch Phụng chỉ do bức xúc, hiện tại ngẫm lại, y vẫn là có chút hối hận.

Phó Hồng Tuyết trước bới thêm một chén nữa cho Băng Di, buồn cười: “Ngươi đi vào? Ngươi xác định ngươi là đi khuyên nhủ bà, mà không phải lại chọc giận bà sao?”

Dựa vào cách Diệp Khai cùng Hoa Bạch Phụng giao tiếp, câu sau có khả năng xảy ra hơn câu trước. Dù sao hai mẹ con bọn họ nhiều năm khúc mắc quá sâu, không thể nhất thời nửa khắc có thể cởi bỏ.

Lại bới một chén đầy cho y, thuận tiện dùng mu bàn tay xoa xoa mặt y, xác nhận đã đã bớt sưng rồi.

“Ăn cơm xong, vẫn là ta đi vào thôi.”

“Không được!”

Ai ngờ Diệp Khai phủ quyết ngay.

“… Bà hiện tại chính là tức không chỗ xả, ai biết bà sẽ làm gì ngươi.”

Mấu chốt Phó Hồng Tuyết là một người cố chấp, hơn nữa lại bởi vì hắn nghĩ chuyện là do hắn, vô luận Hoa Bạch Phụng nổi nóng làm gì hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không có chút phản kháng.

“Diệp Khai… Bà là mẫu thân của ta, bà sẽ không làm gì ta. Bà chỉ là không hiểu yêu một người là như thế nào, không phải không hiểu tình cảm.”

Phó Hồng Tuyết càn quét thức ăn trên bàn, gắp cho Băng Di chút đồ ăn, sau đó bắt đầu dựa theo khẩu vị của Diệp Khai mà gắp cho y vài món.

“… Vậy chờ bà học được cách đối xử tốt với ngươi rồi hẵng nói.”

Diệp Khai nếm nếm miếng cá hắn gắp cho, chép chép miệng rồi mặt mày hớn hở, vươn tay gắp hẳn nửa con cá vào chén, nhanh chóng cùng cẩn thận lọc hết xương đi, rồi phân một nửa cho Băng Di, một nửa cho Phó Hồng Tuyết.

“Sư phụ ta thích nhất ăn cá, mấy cái gỡ xương này ta làm từ nhỏ, không ai làm khéo bằng ta.”

Ngữ khí như tiểu hài tử như khoe công lại đắc ý.

“Ngươi chẳng lẽ không thích ăn sao?” Phó Hồng Tuyết mỉm cười gắp một đũa cá đút cho y.

Diệp Khai xưa nay đã như vậy, càng là đồ vật y thích ăn, y sẽ lại càng cứng đầu ép hắn ăn. Có đôi khi thậm chí không thèm để ý cái đó hắn ăn không được.

Có chút trẻ con, có chút bá đạo, còn có vài phần tự cho là đúng làm người muốn cười, nhưng những tính cách, cùng những cách thức ngốc vụng, đều chỉ là muốn đem những thứ y cảm thấy tốt cho hắn.

Hắn đến tột cùng phải có bao nhiêu may mắn, mới có thể dùng hết thảy khổ cùng đau, đổi lấy một Diệp Khai?

Đút lại cho hắn một miếng cá, bên khoé miệng Diệp Khai lộ ra một đôi má lúm đồng tiền ẩn ẩn, cười không nói lời nào.

… Vừa ngồi Băng Di nắm cặp đôi đũa, từ đầu đến cuối chưa hề động. Bà cứ như vậy kinh ngạc nhìn bọn họ thật lâu.

Khó hiểu là, bà dần dần đã cảm thấy hốc mắt nóng lên, mũi cay đến khó giấu. Tiếp theo ngay lúc bà không ý thức được, đã có cái gì đó ấm áp tuôn khỏi hốc mắt, lăn xuống khoé môi.

… Từ khi Dương Thường Phong chết đi, trong Vô Gian địa ngục, chưa từng thấy lại cảnh tượng như vậy.

Vài người ngồi cùng nhau, không có chuyện gì đặc biệt, cùng dùng bữa, chẳng sợ không nói được một lời, mặt ai cũng cười, trong lòng cũng thấy ấm.

Ăn không chỉ là cơm, còn có cả một loại ấm áp gia đình.

Cũng bởi vì đã lâu không có, cho nên bà cảm thấy, nhất thời chỉ là ảo giác của bà. Chỉ cần bà nháy mắt mấy cái, hoặc là tỉnh táo lại, cảnh tượng trước mắt hư ảo đến cơ hồ biến thành chân thật như vậy, sẽ khuynh khắc tiêu tán, không còn tồn tại…

Đưa mắt nhìn bốn phía, vẫn là Vô Gian địa ngục lạnh như băng mà bà quen thuộc.

“Ngươi… Làm sao vậy?”

Diệp Khai chú ý tới sự khác thường của bà.

Y kỳ thật thật sự không quen Băng Di, nhưng y biết bà là thị nữ theo Hoa Bạch Phụng nhiều năm, cùng Hoa Bạch Phụng tình như tỷ muội. Huống chi Phó Hồng Tuyết hiển nhiên thực kính trọng bà, y cũng có thể nhìn ra, bà ước chừng là người duy nhất trong Vô Gian địa ngục đối tốt với Phó Hồng Tuyết, cho nên Diệp Khai cũng đương nhiên mà xem bà là trưởng bối.

“Không có việc gì.”

Băng Di nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, hướng y cười cười.

“Ta thấy các ngươi lưỡng tình hảo cảm… Ta chính là cao hứng.”

“Yên tâm đi.”

Diệp Khai cũng cười với bà, ngữ khí lại chân thành mà thoải mái:

“Ta sẽ đối tốt với thiếu chủ ngươi, sẽ tốt hơn bất cứ ai, ta phát thệ.”

Nói xong, nghĩ nghĩ, lại gắp cho bà vài món:

“Băng… Băng Di, ngươi trước ăn cơm thật ngon, chúng ta ăn xong rồi lại nói.”

—— bữa cơm này, Băng Di ăn được đầy cõi lòng vui mừng, rồi lại nếm đủ ngũ vị tạp trần.

Ăn nhanh cho xong, bà đứng dậy:

“Các ngươi cứ ăn, ta đưa cơm cho công chúa… Thuận tiện khuyên nhủ nàng.”

Băng Di bưng đồ ăn đi vào nội thất, Hoa Bạch Phụng vẫn đơn độc ngồi ở bên giường, giống như đang tức giận, lại giống như ngẩn người.

Bà bưng khay đặt lên bàn, bước đến bên người Hoa Bạch Phụng, cùng nàng ngồi xuống.

Sau một lúc lâu, bà mới thầm thì:

“… Ta nhìn ra được, hai hài tử kia tình cảm thật sự rất tốt.”

Trầm mặc một khắc, không nghe thấy Hoa Bạch Phụng trả lời, bà nhìn những món ăn trên bàn, cảm khái:

“Cùng bọn họ ăn cơm, làm ta cảm thấy… Vô Gian địa ngục rất giống một cái nhà.”

“Hoá ra, ngươi ở trong Vô Gian địa ngục nhiều năm như vậy, chưa bao giờ cảm thấy nơi này là nhà sao?”

Nghe thấy như vậy, Hoa Bạch Phụng lạnh lùng mà hỏi lại một câu.

“Một chỗ không có nước mắt, cũng chưa từng có cười vui, chỉ có cừu hận, chỉ có roi da—— ngươi cảm thấy, nhà hẳn là như vậy sao?”

Băng Di rốt cuộc quay đầu, yên lặng nhìn nàng:

“Hãm bản thân mình cùng thiếu chủ trong cừu hận, ngươi thật sự không đau khổ sao?”

Hoa Bạch Phụng đột nhiên kích động đứng lên, “Bá” một tiếng, dùng song chưởng đánh bay đồ vật trong phòng:

“—— thống khổ? Thống khổ thì sao? Chẳng lẽ thù không báo sao? … Ngươi nghĩ ta có thể sống như thế sao?!”

“Cho nên! —— đổi cách khác, để hai vị thiếu chủ tự mình chọn con đường đi, như vậy thù có thể báo, bọn họ cũng có thể sống vui vẻ, không phải sao?”

“Vui vẻ…?”

Hoa Bạch Phụng đau đớn cười hỏi lại, trong thanh âm cơ hồ nghe ra thống khổ:

“Dương gia liền chỉ còn hai đứa con trai này, một đứa là ta sinh hạ, một đứa là ta nuôi lớn  —— nhưng hiện tại bọn nó không nguyện ý cưới vợ sinh con, lại còn muốn cùng một chỗ?! Dương gia từ nay về sau hương khói vô tục… Ngươi cùng ta sau trăm tuổi còn mặt mũi nào đi gặp Dương Thường Phong?! Ta nên trả lời hắn như thế nào?!”

Bà thật sự đã kìm nén lâu lắm. Băng Di vẫn cứ thế nhìn bà, chờ bà phát tiết đủ, mới đứng dậy, nhỏ nhẹ hỏi:

“Như vậy… Ngươi năm đó, vì Dương đại hiệp mà từ bỏ ma giáo. Ngươi từ bỏ thân phận của ngươi, từ bỏ lão giáo chủ, ngươi vì tình cảm không tiếc hết thảy. Vậy mà hiện tại ngươi muốn ngăn trở bọn họ, không cho bọn họ lựa chọn tình cảm bản thân muốn sao?”

Hoa Bạch Phụng chấn động toàn thân, song chưởng vẫn dừng ở giữa không trung trung, miệng há há tựa hồ muốn nói cái gì nữa, lại nửa ngày cũng không thể phát ra âm thanh.

“Ta nhìn bọn họ… Cảm thấy họ thực sự là nghiêm túc. Không phải là nhất thời hấp tấp, cũng không phải đối nghịch với ngươi. Mặc dù ngươi bây giờ còn không thể chấp nhận, ít nhất, cho bọn họ một chút thời gian, để cho bọn họ chứng minh với ngươi, cũng chứng minh chính bản thân bọn họ, lẽ nào không được sao?”

Băng Di từ nhỏ đi theo Hoa Bạch Phụng, chung thân không màng, ít thấy tình ái, nhưng không phải bà không hiểu chuyện.

Hoa Bạch Phụng đi khỏi ma giáo cam nguyện trao thân không danh phận cho Dương Thường Phong, lại còn vì hắn sinh hạ nhi tử; còn bởi vì có tư tình cùng Dương Thường Phong mà bị đuổi giết, lúc lâm bồn còn phải chở che cho tỳ nữ Nhu nhi hạ sinh Phó Hồng Tuyết rồi tạ thế.

Vì thế trong mắt bà, hai người tương ái, không cần lý do, chỉ cần nguyện ý trả giá tình cảm.

“Về phần Dương gia… Nếu ngươi thật sự để ý hương khói Dương gia, cũng có thể để bọn họ thu dưỡng kế tử, không phải sao? Năm đó ngươi thay bọn họ làm chủ, làm cho cả hai người cùng ngươi chịu không biết bao nhiêu thống khổ, ngươi so với ta càng rõ ràng hơn. Cho nên lúc này đây, hãy để cho bọn họ làm chủ, cuối cùng vô luận đúng sai cũng đều là họ tự gánh vác…”

Băng Di rốt cuộc cũng đứng dậy, nghiêm túc mà nhìn Hoa Bạch Phụng, nghiêm túc mà nói cho bà hiểu:

“Công chúa… Băng Di cầu xin người, buông tay, để những hài tử đó đi trên con đường chúng chọn —— bọn chúng cũng đã trưởng thành.”

… Bọn chúng, trưởng thành?

Hoa Bạch Phụng giống như bị người điểm huyệt, cứng đờ một chỗ.

Sau một lúc lâu, miệng lại run run, lại nghe không rõ bà nói gì đó.

“Lời Băng Di nói … Chính là lời ta muốn nói.”

Lại không biết qua bao lâu, Phó Hồng Tuyết không biết từ khi nào đã đứng ở cửa phòng, rốt cuộc mở miệng nói một câu như vậy.

Hoa Bạch Phụng đờ đẫn mà quay đầu lại, Băng Di kinh ngạc mà xoay người, liền nhìn thấy Diệp Khai cũng rất không vui lòng kéo tay Phó Hồng Tuyết, muốn kéo hắn ra ngoài, lại bị Phó Hồng Tuyết rụt tay lại, sau đó trấn an mà vỗ vỗ cánh tay y, có ý bảo y trước tiên đi ra ngoài.

Diệp Khai rõ ràng do dự một chút, vẫn chiều theo ý hắn, chu khóe miệng xoay người đi ra ngoài.

Hoa Bạch Phụng nháy mắt cảm thấy giật mình. Bà giống như đã qua rất nhiều năm chưa thấy được Diệp Khai nghe lời đến thế.

Tiếp Phó Hồng Tuyết lại đưa tay ra hiệu cho Băng Di, ý bảo bà cũng đi ra ngoài trước, để hắn nói chuyện cùng Hoa Bạch Phụng.

“Diệp Khai thực sự rất nghe lời ta. Trừ bỏ liên quan đến an nguy của ta, bình thường chuyện gì y cũng sẽ không cãi lại.”

Giống như biết Hoa Bạch Phụng đang suy nghĩ gì, chờ Băng Di ra ngoài, Phó Hồng Tuyết mới mở miệng nói.

Hoa Bạch Phụng trên mặt không tự giác mà lộ ra biểu tình khó có thể tin.

Bà vô pháp tưởng tượng, Diệp Khai đối mặt với bà vĩnh viễn như là con nhím xù lông, cư nhiên cũng sẽ đối với một người khác thuận theo đến loại trình độ này.

“Y không sợ ta, chính là để ý ta. Chỉ cần ta vui vẻ, y cái gì đều nguyện ý làm.”

Phó Hồng Tuyết cứ như vậy, nhẹ nhàng mang chút tiếu ý Hoa Bạch Phụng chưa từng thấy qua, bình thản nói:

“Y kỳ thật… Thường thường khiến cho ta đau đầu.”

“Y so với ta thông minh hơn. Mà bởi vì thông minh hơn, nên suy nghĩ rất nhiều, rồi lại giấu không chịu nói cho ta biết.”

“Y quan tâm nhất vẫn luôn là an nguy của ta. Nhưng mỗi khi vào thời điểm mấu chốt, y lại vĩnh viễn theo bản năng xem nhẹ bản thân y, làm lòng ta kinh đảm.”

“Y tham ăn, tham rượu, có đôi khi sẽ tuỳ hứng trẻ con, ngẫu nhiên còn bá đạo, thường xuyên khiến cho ta dở khóc dở cười.”

“Y bị sư phụ chiều hư, tiêu tiền như nước, một thân giang hồ, tính tình thiếu hiệp không chịu ngồi yên,  không chịu nổi bất bình, không tự lượng sức, lúc nào cũng phải bắt ta thu dọn cục diện rối rắm.”

“Y không thích yếu thế hơn người, bị bệnh, bị thương, mệt mỏi, khổ sở, hoặc là tự tìm cách chữa, hoặc là im lặng chịu đựng. Nếu ta không ép y, y sẽ không nói.”

“Y còn thường xuyên để tâm vào chuyện vụn vặt, một khi đã nghĩ chuyện gì, đầu óc liền miên man đến mức không ai lý giải được.”

“Y thật không phải là một tình nhân có thể khiến người ta an tâm…”

Cuối cùng, Phó Hồng Tuyết kết luận như vậy.

Nhưng hắn vẫn cười, vẫn dùng ngữ khí đó, tiếp tục nói cho Hoa Bạch Phụng:

“Chính là… Mẹ, ngươi xem. Ta biết rõ khuyết điểm của y, nhưng ta vẫn hiểu rõ hơn bất cứ ai, y quan trọng với ta.”

Hoa Bạch Phụng tinh tế ngẫm nghĩ lời này.

Thật lâu sau, đột nhiên ý thức được cái gì, toàn thân lại chấn động, yên lặng nhìn hắn: “Ngươi… Ngươi vừa rồi… Nói với ta cái gì?”

Phó Hồng Tuyết lại giống như chưa nghe thấy, vẫn cười cười, chờ trấn tĩnh lại mới nói cho hết:

“Mẹ, nhất sinh nhất thế, đối với chúng ta nói không chừng chẳng phải hứa hẹn, mà là bế tắc, không bao giờ có khả năng buông tay. Thỉnh ngươi đem một đứa con trai, giao phó cho một đứa con trai khác, có được không?”

Những lời cuối cùng này, hắn nói vô cùng khẩn thiết. Khẩn thiết đến mức làm Hoa Bạch Phụng cơ hồ vô lực phủ nhận.

Môi của bà run rẩy càng thêm lợi hại, rốt cuộc cố gắng phát ra âm thanh, nhưng không cách nào nghe rõ bà nói cái gì.

“Mẹ…”

Phó Hồng Tuyết lại gọi một tiếng, lúc này mới tiến lên một bước, duỗi tay ôm lấy bà. Ôm lấy bả vai của bà rồi, chậm rãi xiết chặt, để cho bà cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn.

“Kỳ thật ta cũng sớm đã đoán được thân thế Diệp Khai. Vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi cho ta Diệp Khai, vậy là cho ta đủ hết một đời rồi.”

Lúc nói những lời này, Phó Hồng Tuyết cũng không nhìn biểu tình của Hoa Bạch Phụng.

Hắn cứ như vậy ôm bà, không biết ôm bao lâu, cho đến khi toàn thân Hoa Bạch Phụng trấn định, hô hấp rốt cuộc vững vàng xuống dưới, hắn mới buông ra, sau đó dìu bà đi tới bên cạnh bàn.

Tiếp Phó Hồng Tuyết liền bưng bát canh nghêu rong biển Băng Di cố ý nấu cho Hoa Bạch Phụng, cẩn thận múc một muỗng, thổi nguội rồi nhẹ nhàng đút cho Hoa Bạch Phụng. Hai mắt của Hoa Bạch Phụng vẫn còn vô thần, theo bản năng hé miệng, uống xuống.

Uống được một nửa, đáy mắt Hoa Bạch Phụng vẫn luôn khô khốc bỗng nhiên hoàn toàn ướt, lệ điên cuồng tuôn, không ngừng rơi trên tay Phó Hồng Tuyết.

Bà cứ như vậy mà khóc, lại chần chờ thật lâu, mới chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai Phó Hồng Tuyết.

… Một cái động tác đã muộn hai mươi mấy năm, giờ phút này rốt cuộc thành toàn.

Khoảnh khắc ngón tay chạm được vào tóc, bà đột nhiên cắn môi, một trận nghẹn ngào mơ hồ bùng nổ từ trong cổ họng tràn ra.

—— khi bọn họ rời đi, Hoa Bạch Phụng cùng Băng Di đều đứng ở cửa Vô Gian địa ngục.

Hoa Bạch Phụng trầm mặc một khắc, vẫn là gọi Diệp Khai vào, ngắn gọn nói với y:

“… Đối xử tốt với Phó Hồng Tuyết.”

Diệp Khai rõ ràng đã bàng hoàng, vẫn ngoan ngoãn hiếm thấy, gật đầu:

“Ta biết.”

“Ta…”

Lại trầm mặc một chút, Hoa Bạch Phụng tựa hồ còn muốn nói điều gì, lại bị Diệp Khai cắt ngang.

“Ngươi cái gì đều không cần phải nói. Từ nay về sau, hãy đem tình mẫu tử ngươi nợ hắn hai mươi mấy năm ra trả cho hắn. Hắn vì ngươi luyện võ, liều mạng đi hoàn thành yêu cầu của ngươi, yên lặng chịu đựng roi vọt của ngươi, không phải là hắn sợ ngươi, mà là hắn yêu thương ngươi —— nhưng ngươi lại vô tình với hắn?”

Cả một câu dài, Hoa Bạch Phụng một chữ cũng không thể phản bác.

“… Ta sẽ.”

Bà chợt phát hiện, có lẽ đối với hai đứa con trai này, bà đều chưa bao giờ chân chính hiểu rõ.

“Vậy… Ngươi thì sao? Ngươi đối với ta có cái gì muốn nói không?”

Kỳ thật trong lòng bà nghĩ: người thua thiệt là y, bây giờ lại có cả Phó Hồng Tuyết. Diệp Khai lại im lặng một khắc, hiếm khi cười với bà, rồi nói:

“Đối với ta, ngươi không thiếu ta cái gì. Ngươi tìm cho ta một sư phụ tốt, cho nên ta từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không thiếu. Về sau… Ngươi chỉ cần xem ta là Phó Hồng Tuyết, nếu ngươi cảm thấy ngươi thiếu nợ ta, vậy cứ đền bù cho hắn. Những thứ ngươi không có cơ hội cho ta, tất cả đều cho hắn đi.”

Không có miễn cưỡng, không có giận dỗi, y thực nghiêm túc mà nói với Hoa Bạch Phụng những lời này.

“Còn nữa… Phải tự chiếu cố chính mình cho tốt. Nếu nhớ chúng ta, hoặc là gặp chuyện gì, phải phái người báo cho chúng ta, chúng ta sẽ đồng thời trở về.”

Sau khi nói xong, y lại suy nghĩ một lúc, sau đó cảm thấy thật sự nghĩ không ra còn có cái gì có thể nói cùng Hoa Bạch Phụng nữa, mới cúi người bỏ đi.

Y thật sự không có kinh nghiệm ở chung với Hoa Bạch Phụng. Đây đã là những lời nhẫn nại nhất y có thể tự mình nói với bà.

Sau đó, bọn họ liền cáo biệt hai người, sóng vai bỏ đi.

—— ngày đó, Hoa Bạch Phụng cùng Băng Di cứ như vậy đứng ở giữa cổng lớn của Vô Gian địa ngục, nhìn theo thân ảnh hai người bọn họ càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Sắc trời dần dần trở tối, gió thổi vào thinh không, Hoa Bạch Phụng vẫn bất động đứng ở nơi đó mới bỗng nhiên mở miệng, không biết là nói với Băng Di, hay là nói với chính mình:

“… Hai đứa nhỏ này, thật sự đã trưởng thành.”
Bình Luận (0)
Comment