Thời Gian Trở Lại

Chương 27

(Cuộc sống của Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai trước khi Phó Hồng Tuyết trùng sinh).

Khi Diệp Khai cưỡi ngựa từ trấn trên thong thả trở về, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Nhảy xuống ngựa rồi, y cũng lười quản xem con ngựa đó sẽ đi đâu, chỉ quan tâm mỗi túi hạnh đào ngào đường còn ấm nóng trong ngực áo.

Trấn trên phồn hoa nhộn nhịp, cuộc sống an ổn thường nhật, hương sắc cỏ cây, giao tình bá tánh, tất cả đều cuốn lên người y hương vị lạ lẫm. Nhưng y cưỡi ngựa, cố tình không nhanh không chậm, đi vòng vèo về ngôi nhà nhỏ trên núi, tất cả hương sắc thị thành đó đã tiêu hao hơn nửa phần.

Thật cẩn thận mở gói giấy ra, y vui sướng phát hiện nó nhờ hơi ấm của y mà vẫn nóng giòn.

Dùng hai ngón tay kéo một hạt ra ném vào miệng, nhai mấy cái, Diệp Khai hạnh phúc mà nheo lại mắt.

Ăn ngon thật.

Thứ này y vẫn luôn thực thích ăn.

Sau đó y sẽ không kiềm được mà chạy tới đút cho Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết theo thói quen sẽ mở miệng ăn. Sau đó, y đơn giản hiểu là Phó Hồng Tuyết cũng thích ăn, vì thế mỗi lần vào trấn, nhất định phải mua hai phần.

Bất quá hôm nay, mua rất nhiều thứ linh tinh, y phát hiện bạc mang theo trên người không đủ. Cho nên chỉ mua một phần.

Diệp Khai lại niêm phong gói giấy thật kỹ, có chút lưu luyến mà đặt ở bệ cửa sổ sương phòng của Phó Hồng Tuyết, y còn cẩn thận nhặt một viên đá đè lên, sau đó gãi đầu nói nhỏ với khung cửa khép chặt:

“Ta mua ít hạnh đào, đặt ở đây này … Tiền không đủ, ta chỉ mua một phần, còn không dám ăn. Nhớ đi ra lấy a…”

Sau khi y nói xong, cửa sổ vẫn im lìm không động tĩnh.

Y thật ra cũng chẳng mong bên khung cửa kia có động tĩnh gì. Chỉ đơn giản đứng trong khoảng sân đó, nhìn khung cửa đó trong chốc lát, rồi bỏ đi.

—— bọc giấy đó, cũng chẳng có ai cầm lên.

Một lát sau, từ trên tán cây đại thụ giữa sân viện có mộ con sóc béo núc ních chạy xuống, lanh lẹ xé mở gói giấy, dùng bàn chân nhỏ xíu xiu gom một viên hạnh thật lớn nhét vào bầu má phúng phính, rồi nhanh chóng chạy đi.

—— kỳ thật Diệp Khai cũng biết, căn phòng kia đã lâu vắng chủ, bụi đóng một lớp dày.

Y cũng biết, những thứ y để bên khung cửa, kì thật là đã bị sóc hay chim chóc thó mất thôi.

Nhưng đây là thói quen của y, có thứ gì tốt, nhất định phải để dành cho Phó Hồng Tuyết nếm thử. Còn nếu y gặp chuyện gì thú vị, cũng sẽ đứng ở giữa sân luyên thuyên, tựa như đang kể cho Phó Hồng Tuyết nghe.

Sinh hoạt như vậy… mới giúp y cảm thấy giống như Phó Hồng Tuyết vẫn ở đây, hắn không đi đâu cả, hắn chỉ tạm thời giận dỗi không chịu gặp y.

Chỉ cần y chịu khó dỗ dành, Phó Hồng Tuyết sẽ nhượng bộ mà bước ra để y thấy mặt.

… Tựa như, cuộc sống yên ổn lúc trước.

Lúc đi đến cửa phòng mình, Diệp Khai lại quay người nhìn, nhìn khoảng sân yên tĩnh trong tiểu viện kia, nhìn từng viên gạch đỏ nơi bờ rào hôm nào, giờ đã bám đầy rêu phong.

Phó Hồng Tuyết… Ta không thời gian của ta còn lại bao lâu, ta thật sự sợ hãi nó không còn nhiều lắm.

Nếu như khi ngươi trở về, ta đã phải đi …

Ngươi… sẽ như thế nào?

—— vì thế đêm đó, lúc y ngủ đến mơ mơ màng màng, Diệp Khai bỗng nhiên mơ thấy cảnh tượng mấy năm trước.

Khi đó Phó Hồng Tuyết bị trúng Tây Vực thi độc, khi đó Diệp Khai cũng bị Mị Ảnh trảo thương, hắn không biết hắn cũng trúng độc, hắn chỉ biết lo lắng cho Diệp Khai. Lúc đó, không thể không nói, y có bao nhiêu cảm động. Vì thế mười năm công lực của y, liền lặng lẽ đổi lấy tính mạng của Phó Hồng Tuyết.

Chuyện này không ai biết. Người ta chỉ biết, Hoa Bạch Phụng đã ra mặt cứu Diệp Khai, nhưng lại không thể giúp cho Diệp Khai y khoẻ mạnh như trước. Sau đó, Quỷ đại phu bị Hướng Ứng Thiên hại chết, Chu Đình cũng đã chết, chuyện này liền biến thành bí mật vĩnh hằng.

Năm đó Quỷ đại phu nói, mười năm này công lực này, cũng không phải chỉ là mười năm công lực. Thân thể, tuổi thọ, tinh lực,… tất cả sức sống của y, cũng sẽ đi theo mười năm công lực đó.

Quỷ đại phu có hỏi y hối hận không. Y chỉ cười, cái gì cũng không nói.

Đổi bất cứ thứ gì, lấy một mạng sống, lại là tính mạng của Phó Hồng Tuyết, đều xem là quá hời. Huống chi chỉ mười năm ngắn ngủi …

Y ngủ không yên ổn, cảnh mộng lại đổi thay.

Lúc này y mơ về trận chiến ở Vân Thiên Đỉnh, đại thù cũng báo xong rồi, y nhìn lại cố nhân, cơ hồ không còn một ai

Minh Nguyệt Tâm chết thảm, Chu Đình chết thảm, Quỷ đại phu chết thảm, Hoa Bạch Phụng chết thảm ….

Chỉ còn mỗi Nam Cung Linh, y mang nàng đi, cho nàng vui tươi thêm vài năm, rồi cũng rời bỏ y vì độc khí của Yến Nam Phi phát tác.

Phó Hồng Tuyết vẫn cô độc như thế … nên y cùng hắn, lại theo nhân sinh xoay vòng mà hợp lại cùng nhau.

Thoái ẩn giang hồ, chọn một nơi hẻo lánh, dựng hai cái tiểu viện kề nhau.

Lúc bắt đầu, bọn họ còn quy củ ở yên chỗ của mình, sau đó… y liền triệt để dọn đến chỗ của Phó Hồng Tuyết.

Tuy rằng trong lòng y biết rõ, từng năm trôi qua, thân thể y, công lực của y, đều chậm rãi suy yếu.

Quỷ đại phu nói y chỉ có thể sống thêm mười năm, không phải gạt người.

Nhưng y lại cảm thấy chính mình thực sự hạnh phúc.

Cơ hồ hết thảy việc vặt trong ngoài Phó Hồng Tuyết đều chủ động gánh vác hết, y chỉ cần phụ trách ăn cơm đi ngủ, rảnh rỗi thì rong ngựa xuống trấn mua các loại quà vặt, sau đó lại thảnh thơi đi về.

Vì thế Phó Hồng Tuyết không thể phát hiện ra thân thể y có gì khác thường.

Kỳ thật, nếu như có thể yên bình sống như thế đến lúc ra đi, cũng không phải chuyện gì xấu.

Diệp Khai có đôi khi nghĩ.

Rất nhiều người sống lâu trăm tuổi sống vậy mà cũng không bằng những ngày khoái hoạt ngắn ngủi của hắn.

… Nhưng mà những ngày khoái hoạt này, chỉ kéo dài đến hai tháng trước rồi đột ngột kết thúc.

Một buổi sáng sớm kia, khi y tỉnh lại,  liền phát hiện Phó Hồng Tuyết đứng ở bên giường gắt gao nhìn y, vẻ mặt của hắn rất kỳ quái, y nghĩ mãi không ra là chuyện gì, vì thế cũng đành sững người nhìn lại.

Sau đó, Phó Hồng Tuyết bắt đầu đi đến trấn cả ngày, có đôi khi còn đi đến nơi xa hơn.

Thân thể y không tốt, mới vừa vào thu đã bị lạnh đến sinh bệnh, y cũng không còn tinh lực đi theo Phó Hồng Tuyết xem sao. Phó Hồng Tuyết đi sớm về trễ, còn tận lực mời một vị đại thẩm trong thôn cách đó không xa đến chăm sóc y.

Có đôi khi đêm khuya giật mình, y sẽ phát hiện Phó Hồng Tuyết ngồi ở bên cạnh, co chân khoanh tay tựa đầu, lẳng lặng nhìn y, tay còn chậm rãi sờ vào hai má y, ngón tay vô thức run rẩy, sau đó lại vội vàng rụt tay về.

Thời gian về sau, Phó Hồng Tuyết trở nên càng ngày càng lặng lẽ hơn, thường thường nhìn y đến ngẩn người. Có đôi khi hắn chủ động thấu đi qua, Phó Hồng Tuyết du hồn tự nhìn hắn một lúc lâu, cũng sẽ trong giây lát giống bị nóng đến tự mà lập tức văng ra.

Vì thế y đoán … nội tâm của Phó Hồng Tuyết hình như dao động.

Có lẽ là chán ghét, có lẽ là phiền, có lẽ là hắn không quen sống cuộc sống bình bình đạm đạm lại vô tư vô vị này. Nhưng hắn không muốn nói toạc, chắc là hắn nghĩ, hắn phải có trách nhiệm lưu lại cùng y.

Diệp Khai lúc này, đã không còn đủ sức theo Phó Hồng Tuyết phiêu du giang hồ nữa rồi.

Cho nên, y đành im lặng, không vạch trần hắn, chỉ cố gắng tranh thủ ở bên hắn thêm ít lâu.

Đến một ngày —— lúc trời còn chưa sáng, Phó Hồng Tuyết bỏ đi không từ giã, không hẹn ngày trở về.

… Không trở lại, cũng được.

Y nghĩ, như vậy cũng được.

Tuy rằng y sẽ tịch mịch.

Nhưng ít ra, Phó Hồng Tuyết vĩnh viễn sẽ không phải đối mặt với rủi ro, một sớm mai thức dậy phát hiện ra người nằm bên gối đã trở thành một cái xác lạnh như băng.

Thở dài, y tính toán.

Nếu thật đến lúc sắp chết, y nhất định phải đi trấn vung tiền tìm một nghệ nhân khắc đá, khắc cho mình một cái bia thật đẹp.

Nhưng trên bia, nhất định không thể khắc tên Diệp Khai.

—— mặc kệ Phó Hồng Tuyết còn trở về hay không, Diệp Khai vĩnh viễn đều còn sống.

Lúc chân chính bừng tỉnh khỏi mộng mị, Diệp Khai mới phát hiện nguyên lai y không phải đang nằm mơ.

Có một người toàn thân cát bụi cùng máu tươi, mùi mồ hôi ngựa cùng cây cỏ giắt trên tóc, từ phía sau lưng gắt gao ôm lấy y, ôm chặt đến mức y cơ hồ không thở nổi.

Mùi vị quen thuộc trộn lẫn với vị đạo xa lạ.

“Phó… Phó Hồng Tuyết?”

Vì cảnh tượng này quá giống cảnh trong mơ, cho nên Diệp Khai cũng quên đi khiếp sợ, chỉ là vì xác nhận, nên mở miệng nhỏ nhẹ hỏi.

Người sau lưng không nói gì, hai tay sờ soạng y một trận, rốt cuộc cũng nắm chắc lấy tay y, siết thật chặt, toàn thân hắn còn khẽ run lên.

Cảm giác này không phải là nhớ, cũng không phải xuân tình, chính là thành kính.

Giống như rất sợ ôm thân thể trong lòng hắn không phải là của người hắn đã từng quen thuộc.

Sau đó, Diệp Khai cố gắng quay sang, có hơi ngượng nghịu nhìn ra bên ngoài—— chỉ có ánh trăng bàng bạc soi vào bên song, nhưng y vẫn nhìn ra, khuôn mặt kia quả nhiên là Phó Hồng Tuyết. Chỉ là hắn lại đen hơn, gầy hơn, mang nhiều xước xát cùng mồ hôi, lại không có vẻ chật vật mấy, hắn lúc này, hoang dã tựa sói rừng độc lai độc vãng.

Không phải sao, sói là con vật cực kỳ trung thành. Cho nên sói tuy độc lai độc vãng, trong sơn động chắc chắn có một con khác đang nhẫn nại chờ.

“Ta cho rằng…”

Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên hung hăng hôn lên môi y, Diệp Khai nháy mắt mấy cái, muốn lau đi nước mắt không hiểu vì sao lại hoen ra, từng giọt từng giọt đọng trên mái tóc giao thoa của hai người. Giọng nói của y, từ uỷ khuất nhớ mong, chuyển thành tức giận đến không thể dừng được:

“Ta cho rằng… Ngươi sẽ không bao giờ trở lại!”

Phó Hồng Tuyết trực tiếp cắn lên bờ môi y, bá đạo ngấu nghiến một trận, lại hỏi y:

“Hai tháng này, ngươi sống tốt không?”

Diệp Khai không đáp, nếu không bị hắn ôm chặt tay chân, y sẽ trực tiếp chưởng bay hắn đi.

Phó Hồng Tuyết tựa hồ cũng không muốn nghe đáp án, tự động giãi bày:

“Ta đi vào vùng núi sâu của phương bắc, đi qua rất nhiều nơi, đụng phải rất nhiều dã thú, cũng bị thương rất nhiều… Té xuống vách núi, bị rắn cắn, còn bị tuyết trên đỉnh núi chôn sống—— ngươi có cái gì muốn hỏi sao?”

Diệp Khai trừng lớn mắt, lúc này y đành yếu ớt giãy khỏi hắn, ngồi ngay ngắn trên giường cẩn thận đánh giá Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết cũng không có lừa y. Từ y phục của hắn, có thể nhìn ra hắn bị những vết thương thế nào.

“Ngươi ngay cả chào cũng không chào, rốt cuộc đã chạy đi làm gì vậy?!”

Một câu này, Diệp Khai cơ hồ là rống giận.

Phó Hồng Tuyết bị y đẩy cho nằm lăn ra giường, đành nằm im mặc y xử lý.

“… Đi tìm dược. Một tìm loại dược phẩm không cách nào dùng tiền mua được, loại dược phẩm hiếm người tìm được.”

“Ngươi…” Diệp Khai trừng mắt càng lớn, chần chờ một chút, “Ngươi tìm cho ai…?”

Phó Hồng Tuyết giật giật mí mắt, lông mi rũ xuống, rồi lại nhìn thẳng vào Diệp Khai, làm y chột dạ lui người. “Ngươi cứ nói đi?”

Diệp Khai không nói, y có một loại dự cảm theo bản năng, lúc này y biết mình nên nằm xuống giả chết.

“Ta cái gì đều không nói, bỏ đi, hai tháng trở về, đầy mình thương tích… Loại cảm giác này, ngươi đã hiểu rõ chưa?”

Diệp Khai chỉ cảm thấy hai cái lỗ tai vang ong ong, chợt phát hiện chính mình chưa từng có khát vọng muốn ngất xỉu như bây giờ.

“Là thế này… Sáng hôm đó, ngươi ngủ thật kì lạ, ta gọi không được, lo đến phát điên, phóng vào trấn tìm đại phu, hắn nói ngươi từng hao tốn nửa tu vi thay người chữa thương, đến nỗi thân thể xuống dốc… Thậm chí là giảm thọ, ngươi cảm thấy ta nên có cái cảm giác gì?”

Diệp Khai theo bản năng rụt lui bả vai, quay mặt đi, không có gan đối diện với ánh mắt của Phó Hồng Tuyết.

“Ta trúng Tây Vực thi độc, sau đó lại mạc danh kỳ diệu tốt lên. Các ngươi nói cho ta biết, là Ngọc Diện thần y thay ta hao phí mười năm công lực… Nhưng ta cùng hắn không thân chẳng quen, hắn dựa vào cái gì muốn hy sinh vì ta?”

Phó Hồng Tuyết vươn tay, nâng cằm của Diệp Khai lên, lực tay không lớn, lại làm cho y không thể trốn tránh ánh mắt của mình.

“Ngươi mê man một ngày hai đêm, lúc tỉnh lại cũng không nhận ra mình đã ngủ qua một ngày.”

“Sau đó, mỗi lần ngươi phát bệnh, ta đều lén đem đại phu đến, ngươi đều không biết.”

“Ta mỗi ngày nhìn ngươi, vậy mà lại có cả một quãng thời gian không nhận ra ngươi suy sụp. Ta không tưởng tượng được, ngươi rồi sẽ thế nào, có thể … chết đi hay không.”

“Ta tức giận đến muốn phát điên, không ngừng ra ngoài tìm đại phu cho ngươi, tìm phương thuốc, tìm hết thảy những thứ có thể trị khỏi cho ngươi —— ta hy vọng… lúc ta nhìn ngươi, ta chỉ muốn đánh cho ngươi tỉnh ra.”

“Diệp Khai, ngươi đến tột cùng, với ta …. là quan hệ gì?”

Diệp Khai xê dịch cơ thể, trốn vào góc tường, cố gắng dùng sức giằng khỏi tay Phó Hồng Tuyết. Y khịt mũi, cảm thấy mình thực vô dụng, lại khóc vào đúng lúc này, nước mắt vì thế càng rơi nhiều hơn.

Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn y rồi bỗng nhiên ngồi dậy, kéo y vào trong ngực. Cái gì cũng không làm, chỉ vùi đầu vào vai y, cọ mấy cái, thưởng thức khí tức quen thuộc này.

Thật lâu sau, Phó Hồng Tuyết mới mở miệng, thanh âm rốt cuộc không gay gắt nữa, nhẹ nhàng dỗ dành:

“Trước khi ta xuất môn, đã trồng một gốc trúc tử ở góc sân. Diệp Khai, vừa rồi ta đã nhìn, nó lớn thực tốt…”

Hắn thỏa mãn mà thở một hơi, cằm để trên vai Diệp Khai, lại nói:

“Trúc tử kia có thể dài bao lâu, ta liền muốn ngươi sống bao lâu.”

“Chờ chúng ta đều già rồi… Liền dùng thân trúc kia, để làm trượng.”

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment