Tô Hạc Đình bắt đầu ăn mì gói.
Hắn nhìn ly mì mới mua tràn ngập chờ mong, sau khi cắn đũa hắn thả lỏng tay, muốn chơi trò chơi trong năm phút ngắn ngủi này.
Nhưng máy phát ID lại vang lên, hắn nhẫn nại một lát, dùng tay đập xuống quang bình, hàm hồ hỏi: “Làm gì?”
“Tên điên còn đang công kích hệ thống của tôi,” Yến Quân Tầm ngồi trong khí lạnh, “Làm cho hắn bình tĩnh một chút.”
“Tôi là ‘ba’ của hắn sao?” Tô Hạc Đình cầm đũa, “Nếu hắn nghe tôi nói như vậy, tôi đã kêu hắn đi cục thanh tra khiêu vũ rồi.”
“Cậu có thể làm ‘ba’ hắn,” Thời Sơn Duyên nghiêng về phía trước, đem khí lạnh bên trong xe tắt đi, “nhanh ra lệnh cho hắn, nói tất cả chúng ta đều muốn thế giới hòa bình.”
“Không, không cần, tôi còn rất trẻ.” Tô Hạc Đình đơn phương xóa bỏ ký ức khoe khoang của mình.
Hắn đặt đôi đũa trên mặt ly và nói “Các người vẫn luôn sống trong giám sát, hiện tại thêm một người có sao đâu? Dù sao đều là bị nhìn.”
“Nếu như hắn lại tiến vào hệ thống của tôi,” Yến Quân Tầm để sát vào máy phát ID, cắn từng chữ rõ ràng, “Tôi sẽ giải trừ tư liệu phòng ngự của Hắc Báo, mời hắn vào xem cấu trúc phức tạp của Hắc Báo.”
“Anh giải,” Tô Hạc Đình dùng ngón tay chọc chọc nắp ly mì bị nhếch lên, “Liên quan đến chuyện rắm của tôi.”
“Lúc anh làm nằm vùng ở Liên Minh Nam Tuyến, dùng lý do ‘sửa chữa trang bị’ lừa Phó Thừa Huy bao nhiêu tiền,” Yến Quân Tầm biểu tình nghiêm túc, ngữ khí lại rất nhẹ nhàng, “tính sổ chưa?”
“Anh nói thêm một chữ nữa,” Tô Hạc Đình nhìn về phía quang bình, “Tôi sẽ khiến cho tên điên đêm nay tìm được anh.”
“Anh thử xem,” Yến Quân Tầm quay đầu đi, nói với máy phát ID, “Xem chúng ta ai chết nhanh hơn.”
Tô Hạc Đình im lặng, ly mì ngâm hết thời gian.
Hắn không thích làm việc vô ích, tốt hơn nên nói rằng nguyên tắc của hắn là tính phí để làm việc.
Hắn ở Hắc Báo thuộc về loại ‘chuyền bóng’, đối với thứ hạng không quan tâm, đối với bảng xếp hạng không để ý đến, chỉ cần số vẫn treo trong vùng thoải mái của mình là được.
Hắn quen với tiết tấu của mình, Phó Thừa Huy đều không thúc đẩy được hắn. Rốt cuộc hắn có bao nhiêu năng lực, chỉ có hắn mới biết.
“Việc làm ăn này nhìn thế nào cũng là tôi chịu thiệt.
Đừng giả vờ, anh chính là muốn nhân cơ hội này để tôi thay anh bổ sung lỗ hổng hệ thống, thuận tiện đá tên điên kia ra khỏi không gian riêng tư của anh, để lại cho anh chỗ để chơi trò chơi,” Tô Hạc Đình mở nắp ly, “Sau đó tiếp tục để tôi làm việc cho anh.
Được rồi, có thể, tôi đáp ứng, nhưng là tôi sẽ ghi sổ cho Yến Quân Tầm,” hắn húp mấy miếng, bình thường mà nói, “Anh tốt nhất không nên trở lại Khu Quang Quỹ, nếu không tôi sẽ làm anh hiểu rõ lãi suất của tôi cao bao nhiêu.”
“Được rồi,” Yến Quân Tầm nói, “Tôi hy vọng ở nơi tôi ở, hắn cũng không được xuất hiện.”
Hy vọng.
Tô Hạc Đình uống hết súp mì.
Mẹ nó, anh đem tôi trở thành hồ ước nguyện sao?
“7-001 đang trong thời gian kiểm tra lại,” Thời Sơn Duyên rất hứng thú với loại điều hòa không khí trong xe kiểu cũ này, ngón tay ở trên đẩy hai cái, không chú ý bả vai mình đã vượt qua giới hạn, sắp đụng đến Yến Quân Tầm, “Thông tin liên lạc có thể đổi thành số của tôi.”
“Số 01AE86,” Tô Hạc Đình đem đũa ném vào thùng rác, bắt đầu gõ đầu vào, “con số này không phải ai muốn cũng được, Phó Vận cũng đã đồng ý, ‘xe thần’ nhà giam.”
Số của Thời Sơn Duyên ngoại trừ ‘01’ là nhà giam khu Quang Đồng cưỡng chế, còn phần còn lại đều do anh tự sửa đổi.
“Hắn rất thích,” Thời Sơn Duyên tự tiện xuyên tạc Phó Vận, ngay lúc đó tức muốn hộc máu, “Còn rất bội phục, rất hâm mộ.”
“Mật mã,” Tô Hạc Đình dừng lại, “mật mã của anh là gì?”
Thời Sơn Duyên báo một chuỗi chữ cái dài, lơ đãng nhìn về phía Yến Quân Tầm, như là muốn Yến Quân Tầm dự đoán mật mã chính xác.
“Anh là một tên biến thái hàng thật giá thật.” Tô Hạc Đình ghét bỏ đến ngửa ra sau, dùng một ngón tay đem mật mã gõ xuống dưới.
Yến Quân Tầm luôn có thể đối với ánh mắt của Thời Sơn Duyên, hắn thậm chí hoài nghi Thời Sơn Duyên mỗi thời mỗi khắc đều nhìn chằm chằm mình.
Mặt trời bên ngoài xe rất lớn, nhiệt độ cơ thể vừa hạ xuống lại tăng trở lại, có một loại ảo giác dính dính.
Yến Quân Tầm muốn tắm rửa, đổ đầy nước lạnh vào chiếc bồn tắm bị vỡ của mình.
Hắn không thể ngăn được những suy nghĩ đang phi nước đại trong đầu, chúng nó bao phủ toàn bộ xe, đem tất cả các chi tiết nhét trở lại trong đầu Yến Quân Tầm.
Bao gồm cả các chi tiết liên quan đến Thời Sơn Duyên.
Yến Quân Tầm miệng rất khát, nửa bình nước còn lại đang đặt trong tầm tay hắn, nhưng hắn không thể đụng vào.
Hắn không cách nào trói buộc suy nghĩ, tựa như không thể khống chế trong đầu mình đều là tiếng nuốt nước của Thời Sơn Duyên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Yến Quân Tầm bỏ qua tầm mắt, không nhìn Thời Sơn Duyên nữa.
Hắn hạ cửa sổ xe, cần làm mới không khí để phân tán lực chú ý.
“Nhu cầu bình thường của con người, đừng nói cậu không có chút thích thú nào,” Dây an toàn tựa như khóa khống chế, nó hạn chế động tác của Thời Sơn Duyên ở một mức độ nào đó, bằng không anh còn có thể dựa vào gần hơn, “Lúc cậu trốn trong chăn tự mình giải quyết còn có thể điều chỉnh thủ pháp.”
Thời Sơn Duyên đối với dục vọng của mình có nhận thức rõ ràng, anh là người hoàn toàn tuân theo sở thích của mình, không giống như Yến Quân Tầm, tiểu thiên tài ngay cả “tình dục” cũng không nghĩ tới, Yến Quân Tầm nói ‘làm tình’ chính là yêu cầu sinh sản trong sách giáo khoa.
“Tên điên không thể tìm thấy con số này,” Tô Hạc Đình nhìn nội dung đánh số của Thời Sơn Duyên, “Quyền hạn quá cao, cục thanh tra Khu Đình Bạc cũng không tra được.
Các người có thể dùng số này nói chuyện, tôi cam kết không ai có thể giám sát, cho dù tên điên cùng cấp bậc với Phó Thừa Huy cũng vô dụng.
Phúc lợi ‘Lãnh Cẩu’ thật tốt a,” Tô Hạc Đình nhìn thấy trang nhiệm vụ được đánh số này, “Anh có thể nhìn thấy nội dung nhiệm vụ của mọi người.”
Đánh giá đặc biệt sẽ chỉ thường xuyên công bố các bản tóm tắt nhiệm vụ đã hoàn thành, nhiều tin tức nhiệm vụ vượt quá cấp độ sẽ không xuất hiện trên trang chủ Hắc Báo, nhưng ở trên trang đánh số của Thời Sơn Duyên, hắn không chỉ có thể nhìn thấy nội dung nhiệm vụ của tất cả mọi người, mà còn có thể nhìn thấy thông tin thực sự về tin tức chân thật của ‘Lực Cẩu’.
“Này con mẹ nó……” Tô Hạc Đình ít khi nghẹn lời, lớn mật suy đoán, “…… Anh đang thay Phó Thừa Huy bắn tỉa ‘Lực Cẩu’ không nghe lời sao?”
“Đừng luôn lấy ‘Cẩu’ để hình dung mọi người.” Thời Sơn Duyên thu tay lại, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Hắn không trả lời câu hỏi của Tô Hạc Đình, mà tiếp tục nhìn Yến Quân Tầm, nói “Cậu có muốn dùng đánh số của tôi không? Tôi là nói ở nhà.
Để thuận tiện, cậu có thể chuyển quyền trong nhà của mình cho tôi, để tôi quản sẽ an toàn hơn”.
Đừng nghe anh ta nói nhảm.
Tô Hạc Đình nghĩ thầm, anh ta chỉ biết tiến quân thần tốc, đem nhà anh làm cho rối loạn.
Nhanh lên, cự tuyệt anh ta đi, Yến Quân Tầm, đừng để bị tên biến thái này lừa! Tô Hạc Đình chỉ cần tưởng tượng đến lúc Thời Sơn Duyên ở Hắc Báo có thể nhìn tin tức Lực Cẩu, liền thấy sởn tóc gáy.
Nhưng hắn nhất định phải thất vọng.
Đánh số của Yến Quân Tầm không dùng được, máy phát ID Khương Liễm đưa có khả năng bị tên điên nghe lén bất cứ lúc nào, Yến Quân Tầm cần cái đánh số này, Thời Sơn Duyên đối với chuyện này không thể rõ ràng hơn.
“Được rồi,” Tô Hạc Đình tự an ủi, dù sao bị xâm chiếm cũng không phải là hắn, “Kế tiếp để tôi xem, anh muốn nhận được thông tin gì?”
“Tên điên bắt đầu xuất hiện trong Khu Đình Bạc từ khi nào?” Yến Quân Tầm cảm thấy trên áo thun của mình đều là hương vị của Thời Sơn Duyên.
Hắn mới vừa đem tay mò vào túi quần, bên cạnh liền đưa một điếu thuốc.
Yến Quân Tầm muốn cự tuyệt, hắn muốn cai thuốc.
Trong đầu hắn nghĩ như vậy, nhưng ngón tay trong túi bất giác cào cào lên đùi.
“Chuyện này có chút khó làm a, quỷ mới biết hắn đến từ khi nào, tôi không nhất định có thể tìm được…” Tô Hạc Đình vừa gõ bàn phím vừa nói chuyện.
Ngón tay Thời Sơn Duyên cầm điếu thuốc bỗng nhiên cúi xuống một chút, anh như vậy nghiên đầu nhìn Yến Quân Tầm, giống như đem Yến Quân Tầm vây ở vị trí lái xe hẹp.
Bên tai còn có tiếng nói của Tô Hạc Đình, anh nhìn Yến Quân Tầm làm khẩu hình, “Không hút sao?”
Yến Quân Tầm dùng lòng bàn tay chậm rãi xoa trên đùi của mình, cách quần jean cảm thấy một chút ngứa ngáy.
Hắn nhanh chóng trả lời Thời Sơn Duyên, “Không hút.”
Thời Sơn Duyên đem thuốc lá cắn vào trong miệng, nói một câu gì đó, Yến Quân Tầm không hiểu.
“…… Anh có thể chọc giận hắn hay không? Như vậy hắn sẽ nhảy ra một lần nữa, hiện tại tin tức quá ít.
Tôi có thể giúp anh hạ thấp hệ thống phòng ngự, anh thăm hỏi tổ tông hắn……”
Thời Sơn Duyên biết Yến Quân Tầm không hiểu, anh hiểu rõ và lần thứ hai tới gần, cơ hồ muốn dán đến bên tai Yến Quân Tầm “Mượn lửa.”
Hơi thở nóng bỏng này quanh quẩn quanh vành tai của Yến Quân Tầm, dư ôn dọc theo tai hắn một đường xuống dưới, để cho ngứa ngáy mơ hồ ở trong thân thể của hắn nhấc lên sóng to gió lớn.
Yến Quân Tầm trong nháy mắt nghĩ đến quá nhiều thứ, hắn được giáo dục giới tính, chỉ là hắn không có hứng thú.
Nhân loại vận động sinh sản có gì để mong đợi? Cao trào sẽ làm cho người ta mất khống chế, mà Yến Quân Tầm suy nghĩ mỗi ngày đều muốn khống chế, hắn chán ghét mất khống chế.
Tránh xa tôi ra một chút.
Yến Quân Tầm trong đầu có báo động vang lên, hắn muốn trở về vị trí an toàn.
Bảng đen nhỏ, Artemis, Hoắc Khánh Quân, cái gì cũng được, nhanh chóng lấy đi sự chú ý của hắn! Yến Quân Tầm nghĩ đến tiếng mưa rơi, đó là tiếng che chắn khiến hắn không vui, nhưng hắn không thể nghĩ đến tiếng nuốt nước của Thời Sơn Duyên.
Mẹ kiếp!
“Anh nên đến cục thanh tra nói chuyện với Khương Liễm, tôi cảm thấy trên tay bọn họ sẽ có tin đồn có thể dùng được, nhưng muốn bắt được tên điên này rất khó, tin tức của hắn rất rời rạc,” Tô Hạc Đình nói xong gõ gõ máy phát ID, “cho chút phản ứng đi đại ca, cuối cùng các người có đang nghe hay không?”
“Tôi biết rồi.” Yến Quân Tầm rút tay ra, cầm vô lăng.
Hắn không nhìn Thời Sơn Duyên, nói: “Bây giờ xuất phát.”
Đầu lưỡi của Thời Sơn Duyên có mùi thuốc lá, anh chỉ nếm một chút, nhưng vậy là đủ rồi.
Anh hiểu rõ phương pháp săn mồi, đừng lúc nào cũng ép chặt như vậy, đi từng bước cũng rất quan trọng.
Hôm nay là một cơ hội tuyệt vời, theo nhiều nghĩa khác nhau.
Thời Sơn Duyên biết rõ một phần thông tin của Yến Quân Tầm.
Đánh giá nhiệm vụ đặc biệt không sai, Yến Quân Tầm không cách nào thích ứng với nhiệm vụ nguy hiểm, thân thể hắn đối với nhiệt độ nhạy cảm dị thường.
Thời tiết như vậy sẽ làm cho hắn đổ mồ hôi, ở bên trong xe mở khí lạnh cũng không giảm được.
Ông trời thực công bằng, cho tiểu thiên tài bộ não hơn người bình thường, nhưng cũng để cho hắn luôn luôn trong tình trạng làm việc.
Hắn ít khi có thể nghỉ ngơi, giấc ngủ là một vấn đề.
Ai có thể chịu đựng được suy nghĩ không ngừng xây dựng các loại cảnh tượng trong đầu mình? Cơ thể sẽ mệt mỏi trong quá trình này.
Thời Sơn Duyên là tay súng bắn tỉa, anh biết sự tập trung chú ý cao độ sẽ có hậu quả gì.
Yến Quân Tầm bất kỳ biểu tình nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của anh, anh thậm chí so với Yến Quân Tầm càng hiểu rõ một số tín hiệu nhất định.
Áp lực cần phát tiết.
Đáng tiếc Yến Quân Tầm sẽ không phát tiết, hắn căn bản sẽ không nhìn vào mình.
Hắn hiểu một ít phương thức phát tiết, nhưng hắn không thể làm, bởi vì hắn không có biện pháp bảo đảm chính mình cuối cùng có thể tìm về lý trí.
Tiểu thiên tài có thể thậm chí tự an ủi cũng chưa từng làm.
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.