Thời Hạn Săn Thú

Chương 42


“Trong phòng chat của tôi là ngọa hổ tàng long.

Những người hâm mộ này, những người hâm mộ của tôi, họ đam mê chia sẻ với tôi những dấu vết mà họ đã tìm thấy.

Tôi nghĩ rằng đây là một mô hình rất lành mạnh, chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, giám sát lẫn nhau,” Lưu Thần ngồi ở chỗ này đĩnh đạc mà nói, hắn cảm thấy mình đã lấy lại sự tự tin, đối mặt với sườn viết sư, hắn có chiến lược thương lượng của riêng mình, “Tôi thường nhận được từ họ những phát triển mới nhất trong vụ án đang điều tra”
“Liên Minh khuyến khích mọi người giám sát lẫn nhau,” chiếc ghế xoay của Khương Liễm được cố định tại chỗ, hắn nói, “Nhưng anh căn bản không thể bảo đảm tin tức những người này cung cấp là đúng sự thật.”
Khương Liễm ám chỉ “Tuyết tháng 5”.

ID này đã tiết lộ tin tức của sườn viết sư cho Lưu Thần làm bại lộ, nhưng lại không có nói cho hắn sườn viết sư đến từ Hắc Báo.
“Cần phải từ bỏ tính xác thực của một số thông tin vào một số thời điểm nhất định,” Lưu Thần nhìn thẳng Khương Liễm, “Thông tin của anh rất là chân thực, nhưng kết quả là gì? Anh vẫn luôn chịu dư luận công kích.

Anh cho rằng công chúng thật sự để ý chân tướng sao? Không, hoàn toàn không, công chúng căn bản không quan tâm chân tướng, bọn họ chỉ cần những tiêu đề rùng rợn, nội dung kích thích, còn có những âm mưu không liên quan đến họ.

Tôi đưa ra một ví dụ, hy vọng anh không cảm thấy bị mạo phạm.

Khương Liễm, dư luận hình dung anh là chó săn của Phó Thừa Huy, có không ít người nói bọn họ rõ ràng nhìn thấy anh hối lộ Phó Thừa Huy.”
“Tôi biết,” Khương Liễm cau mày, “Nhưng bọn họ không có chứng cứ.”
“Chứng cứ? Anh muốn chứng cứ như thế nào? đây cũng không phải là vụ kiện,” Lưu Thần bị lời nói của Khương Liễm chọc cười, “Đây chính là trò tiêu khiển.

Ai quan tâm đến bằng chứng? Anh có quan tâm không? Tôi có thể giả mạo cho anh bất cứ lúc nào, anh chỉ là một trò tiêu khiển công cộng.”
“Rốt cuộc hắn muốn nói cái gì?” Giác ở bên tai Phác Lận nhỏ giọng dò hỏi.
“Tôi đang chứng minh sự thật là vô dụng.


Thời đại tin tức là cái gì? Đó là những gì công chúng cần và những gì chúng tôi tạo ra.

Dư luận luôn luôn đè nặng lên đầu tôi, nhưng tôi không quan tâm, tôi tìm cho bọn họ không ít đề tài, những chủ đề cực đoan và gây tranh cãi, đó là lý do tại sao tôi và nhóm của tôi có thể sống lại từ cõi chết.” Lưu Thần giống như một người thành công, “Cục thanh tra cũng đang ở trong một cuộc khủng hoảng như vậy, vì vậy tôi mới nói rằng chúng ta nên làm việc cùng nhau.

Các người cho tôi tư liệu chân thật của vụ án, tôi thay các người đắp nặn hình tượng xinh đẹp trước công chúng.

Điều này tốt cho tất cả chúng ta, cũng như tốt cho Khu Đình Bạc.”.

Truyện Cung Đấu
“Cục thanh tra không cần,” Khương Liễm nói, “Anh cũng không cần đắc chí, càng không cần đem công chúng xem như ngu ngốc mà đối đãi, anh chỉ cần thành thật trả lời chuyện liên quan đến ‘Người Đưa Đò’ là được.”
Lưu Thần cảm thấy tiếc nuối, hắn đề nghị hợp tác với cục thanh tra không chỉ một lần, nhưng đều bị Khương Liễm từ chối, hắn cho rằng Khương Liễm đang sợ Phó Thừa Huy, chỉ có thể đối phó trả lời câu hỏi, “‘Người Đưa Đò’ nói cho tôi biết vụ án này, mới đầu ta không thật sự để tâm, nhưng hắn còn để lại thời gian lần giết người này.

Sau đó, người thật sự đã chết, tôi phát hiện thời gian tử vong cùng thời gian hắn nói hoàn toàn trùng khớp.”
“Chỉ là thời gian thôi sao?”
Đây là câu đầu tiên Yến Quân Tầm hỏi hôm nay.
Lưu Thần nhìn về phía Yến Quân Tầm, hắn thật sự mới chú ý tới Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm khuôn mặt quá trẻ so với Phác Lận còn chưa có sức thuyết phục, mái tóc có chút lộn xộn của hắn che lông mày, thoạt nhìn so với tuổi thật nhỏ hơn rất nhiều.

Hắn biểu tình rất mỏi mệt, phảng phất lúc nào cũng có thể nằm sấp xuống ngủ.

Nhưng hắn thật xinh đẹp, là không quá tình nguyện lộ ra xinh đẹp.

“Còn có vài đoạn nhật ký.” Lưu Thần xem Yến Quân Tầm như một người ghi lại thông tin.
Yến Quân Tầm quan sát ánh mắt của Lưu Thần, thuận theo tự nhiên mà tiến vào nhân vật người ghi thông tin.

Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra giấy bút, đứng dậy và vượt qua bàn làm việc của mình, đem giấy bút tới trước mặt Lưu Thần, nói: “Xin anh vui lòng thuật lại kỹ càng tỉ mỉ nội dung nhật ký một lần nữa.”
“Các người còn dùng giấy bút sao? Tôi nghĩ các người đi đầu thời đại và không cần giấy bút.” Lưu Thần cầm bút lên và dừng lại trước khi viết xuống, nhưng hắn không có hỏi gì, “Năm 2160, ngày 6 tháng 5, ngày nắng..” Lưu Thần vừa nói vừa viết, hắn viết mấy hàng, bỏ qua Yến Quân Tầm, nói với Khương Liễm, “Tôi không nhớ rõ ràng như vậy, nếu các anh muốn, tôi có thể gửi ảnh chụp màn hình cho các anh.”
Yến Quân Tầm trở lại chỗ ngồi, không lên tiếng.
Khương Liễm gật đầu, nói: “Cảm ơn anh phối hợp.”
Lưu Thần trước khi gửi ảnh chụp màn hình lại do dự, hắn nói trong miệng: “Để tôi tìm xem…… Các người thật sự có thể dựa vào mấy thứ này phá án sao?” Hắn lại lần nữa nhìn về phía Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên còn chưa trả lời, máy phát ID trong ngăn kéo rung lên một chút.

Anh ngửa ghế về phía sau, một bên nhìn tin tức trên máy phát ID, một bên trả lời Lưu Thần: “Có thể, tôi chính là thần côn.”
Tin tức là Yến Quân Tầm nhắn, hắn nói: 【 Dọa hắn.


Thời Sơn Duyên trả lời:【=w=】, lại nói: “…… Anh đã gửi chưa?”
Lưu Thần gửi ảnh chụp màn hình tới, Thời Sơn Duyên nhìn một chút, có chút loạn mã, viết như biểu tượng hoàng văn trong trang web bí mật, còn có rất nhiều dấu chấm than.
【Ngày 4 tháng 5 năm 2160, Nắng &*! Săn Thú thành công! Con mồi -0%¥ trì độn!!! Ngu ngốc &**# ác!!! Liên tục ăn! Hét lên! Ồn muốn chết! Tôi tiến hành () &……! 】
“Người Đưa Đò gửi cho anh cái này?” Ánh mắt của Thời Sơn Duyên hướng về phía Lưu Thần, “Thật sao?”
Lưu Thần nhìn vào nội dung và nói: “Chính là cái này.”
“Rất tốt,” Thời Sơn Duyên cười rộ lên, hỏi những câu hỏi không quan trọng, “Anh là từ nhà đến?”
“Vâng, ” Lưu Thần có chút chật vật trong cái nhìn của Thời Sơn Duyên, hắn di chuyển mông, thay đổi gác chân, “Nhà tôi cách nơi này rất xa, Tiểu Khu tốt cách nơi này rất xa, cho nên tôi đến hơi muộn.”
“Vợ anh thật là đức hạnh,” Thời Sơn Duyên nói, “Giày cũng là cô ta giúp anh lau sao?”

“Ừ,” Lưu Thần vô thức nhìn vào đôi giày của mình, và sau đó nói, “Có vấn đề gì sao? Tất cả quần áo của tôi đều do cô ta chăm sóc.”
“Cả áo sơmi?” Thời Sơn Duyên giơ tay lên hư hư kéo ngực trống rỗng của mình, “Còn có cà vạt.”
“Vâng, tất cả,” Lưu Thần nói, “Đây cũng là một phần của cuộc điều tra?”
“Không phải,” Thời Sơn Duyên ý bảo hắn không cần nóng nảy, “Anh từ nhà tới?”
“Đúng vậy, tôi đã nói rồi,” Lưu Thần đặt chân của mình trở lại, “Tôi đến từ nhà.”
“Anh không có lái xe.”
“Có người đưa tôi đến,” Lưu Thần nhanh chóng nói, “Bạn bè.”
“Bạn bè thế nào,” Thời Sơn Duyên nhìn chằm chằm hắn, “Người thay vợ anh ủi quần áo cho anh, người bạn đó sao?”
“Anh đang nói cái gì vậy…” Lưu Thần cười ra tiếng, hắn lại lần nữa kéo áo khoác âu phục xuống.
“Các người hôn tạm biệt trong xe, tình ý miên man, cô ta kéo cà vạt của anh, ôm anh, làm áo khoác của anh bị kẹt trong khe hở, sau đó anh kéo lại quần áo và phát hiện nút áo bị rơi ra,” Thời Sơn Duyên vẫn ngửa ra sau ghế dựa, tự gõ chữ cho Yến Quân Tầm, “Nhưng anh cảm thấy không có gì, vì cục thanh tra cũng không phải buổi phỏng vấn của anh, nên anh cứ như vậy lên lầu.”
“Vớ vẩn!” Lưu Thần kéo bộ âu phục, quả nhiên có rơi một cái nút áo, đây là lý do hắn không thể không kéo nhiều lần.

Hắn thay đổi sắc mặt, muốn đứng lên, nói: “Điều tra kết thúc chưa? Tôi phải đi rồi.”
“Cô ta vẫn đang chờ anh à?” Thời Sơn Duyên nhẹ “chậc” một chút, “Các người muốn đi làm gì?”
“Bệnh tâm thần!” Lưu Thần thật sự đứng lên.
“Hai người lau sạch vết son trên gương trong xe, nhưng tôi đề nghị hai người đừng ôm nhau sau khi xịt nước hoa, hương vị thật sự một lời khó nói hết.” Thời Sơn Duyên gửi tin nhắn, rồi lại nhìn Lưu Thần.
Lưu Thần ngực phập phồng dưới cái nhìn của anh.
“Cô ta có phải là bạn của vợ anh không?” Thời Sơn Duyên đoán vu vơ, “Mối quan hệ của cá nhân của anh trông có vẻ phức tạp, trên thực tế giống như vậy có tới mấy người.

Cô ta trẻ hơn vợ anh, và loại nước hoa cô ta chọn …… hương vị thật sự quá rõ ràng.

Anh cảm thấy chuyện này có thể lộ ra ánh sáng không? Anh không quan tâm, nhưng cô ta không phải tình nhân duy nhất của anh.”
“Đừng nói nữa,” Lưu Thần túm quần áo tựa như túm vải che mặt, hắn kêu lên, “Anh căn bản không chứng minh được…… Không hề logic!”
“Ai quan tâm,” Thời Sơn Duyên lộ răng nanh, khiến người ta khó phân biệt lời vừa rồi có phải là thật hay không, hắn lặp lại lời Lưu Thần nói, “Công chúng cần cái gì và chúng ta tạo ra cái gì.”
Lưu Thần quá phiền khi ở bên cạnh vị sườn viết sư này, hắn thậm chí cảm thấy son môi của tình nhân còn ở trên mặt mình, cả người mình đều là sơ hở.


Này mẹ nó đến tột cùng là làm sao bị đoán ra được?
“Nhanh lên,” Thời Sơn Duyên rũ xuống ngón trỏ xuống, băng cá nhân Gấu Trúc sáng tạo đặc biệt thu hút chú ý, anh nói, “Tôi xác nhận lại một lần nữa.

Đây có phải là thứ mà Người Đưa Đò gửi cho cho anh không?”
Lưu Thần gãi gãi cổ, cứng ngắc nói: “…… Không phải.”
Máy phát ID Yến Quân Tầm vẫn luôn rung, tin tức điên cuồng bắn ra.
【 Em vẫn còn tức giận? 】
【 Bởi vì hôn? 】
【 Cho tôi chút biểu tình đi.


【 Tại sao em không tiếp tục “nhìn trộm” tôi?】
【 “Nhìn trộm” thật sự làm em cảm thấy thẹn sao? Không nên.


【 Làm ơn nhìn tôi đi, nhanh lên.


Yến Quân Tầm phớt lờ tin tức này, hắn nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trước mặt cho đến khi một thông báo hiện lên.
【 Tôi có phải chưa nói cho em, đêm qua tôi đã thủ dâm trong bồn tắm.


Yến Quân Tầm nắm lấy máy phát ID, đột nhiên nhìn về phía Thời Sơn Duyên, không thể tin được.
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.

Bình Luận (0)
Comment